Số lần đọc/download: 1679 / 48
Cập nhật: 2018-06-11 22:41:54 +0700
Chương 43
V
à câu chuyện Chú chiếu bóng, nhà ảo thuật, tay đánh bài và tụi con nít xóm nhỏ Sài Gòn năm ấy xin mạn phép độc giả được chấm dứt tại đây. Tôi cũng không rõ số phận tụi nó sẽ ra sao nhưng tôi tin chắc rằng chúng sẽ trở thành những người như chúng ước mơ. Tôi không biết thằng Minh, thằng Ti có gặp lại chú Hai chiếu bóng thùng, nhà ảo thuật và cả bọn có gặp lại cô giáo Lan Sinh về sau này hay không vì những người này chỉ ghé qua đời bọn nó bất chợt để rồi ra đi. Đâu có ai sẽ đi theo suốt tuổi thơ của mình. Cuộc đời thoáng gặp, thoáng đi. Gặp nhau, chia ly đó là lẽ thường của đời sống nhưng chắc chắn dấu ấn của những người này sẽ còn ghi đậm trong tâm hồn và ký ức của bọn trẻ xóm Ba-ra-dô. Và ngược lại. Chú chiếu bóng thùng Hai Ngon, nhà ảo thuật Khổng Có lại tìm được tuổi thơ của mình qua tụi thằng Minh, Ti, Chim... Một tuổi thơ không còn hiện hữu mà chỉ là một ước mơ, ngoái vọng. Trong đời, một lần ai cũng muốn có dịp trở lại để nhớ.
Căn nhà nhỏ, con xóm, những cái cây, con diều, bờ ruộng, bài hát vọng cổ giữa trưa hè, những thằng bạn, những trò chơi... Tất cả đã đi về miền quá vãng. Ôi, tuổi thơ của chúng ta... Một tuổi thơ đáng yêu, trân quý đầy ngọt ngào như mật như thơ. Một tuổi thơ đã đi xa. Một tuổi thơ đã rời bỏ ta mà đi khi ta hờ hững! Hạnh phúc thay khi có, còn và cần một tuổi thơ để mà hoài niệm.
Tôi cũng vậy. Tôi cũng muốn trở lại dòng sông tuổi thơ để gặp lại thằng Minh, thằng Ti, thằng Chim, Út đẹt, Cảnh hù... vì tôi là bạn của tụi nó trong con xóm nhỏ Sài Gòn ngày tháng ấy.
Tôi chính là con Hồng - lớp nhứt hai trường tiểu học Bình Tây năm 1966.
Sài Gòn 2012 - 2014