The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Văn Nghĩa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1679 / 48
Cập nhật: 2018-06-11 22:41:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
hi thằng Minh vừa đổ xong hai vỉ bánh bèo để chiều má nó đem bán ở bến xe đò Chợ Lớn liền nghe tiếng chuông xe đạp leng keng ngoài cửa trước. Thằng Long mập đang ngồi trên chiếc xe đạp, nói vọng vào:
- Ê, đi coi hát bóng mậy.
- Tuồng gì?
- Giặc nút áo [1], tuồng này hay lắm mầy. Có mấy thằng con nít đánh nhau. Thằng nào thua bị tụi nó cắt hết nút áo...
- Tụi nó lấy nút áo đem bán hả?
Tới đây thì Long mập bí:
- Ơ... ơ... tao cũng không biết nữa... Coi phim thì biết liền chứ gì.
Đang buồn, cô đơn vì không ai chơi với mình, được thằng Long mập rủ đi coi hát bóng thì còn gì hơn. Thằng Minh liền nhảy tót lên bọt-ba-ga ngồi. Thằng Long mập cắm đầu cắm cổ đạp xe đi.
Rạp chiếu bóng Tân Lạc, nằm trên đường Hậu Giang, vừa mới sửa chữa xong nên rực rỡ và tráng lệ vô cùng. Trước mặt tiền rạp, những dây bóng đèn xanh đỏ chớp tắt liên tục. Phía trên là một tấm bảng quảng cáo thật to, vẽ những cảnh trong phim Giặc nút áo cùng dòng chữ “phim màn ảnh đại vĩ tuyến” vô cùng bắt mắt. Chỉ nhìn hình mấy thằng nhỏ tay nắm lưng quần, tay cầm ná thun là khán giả muốn mua vé vào xem rồi. Các rạp chiếu phim lớn nhỏ đang tận dụng hình ảnh trên tấm bảng quảng cáo to treo trước cửa rạp để lôi kéo khán giả. Hình ảnh những tài tử hoặc cảnh đánh nhau theo nội dung phim được phóng to bằng nét vẽ sinh động, phóng khoáng và có phong cách riêng của từng họa sĩ. Mỗi rạp thuê một họa sĩ riêng chuyên vẽ quảng cáo phim cho mình. Chỉ những rạp chiếu bóng lớn mới dám thuê họa sĩ thứ thiệt vẽ. Đã qua cái thời hình ảnh nhạt nhòe trên những tấm quảng cáo tù mù, loang lổ màu sắc vì nước mưa làm nhòe nhoẹt. Chủ rạp Tân Lạc cũng chịu bỏ tiền thuê họa sĩ thứ thiệt để vẽ quảng cáo phim để không hổ danh là rạp chớp bóng lớn nhất khu vực Chợ Lớn. Rạp Tân Bình gần cầu Cây Gõ, chuyên hát cải lương và chiếu phim Ấn Độ bây giờ đã xập xệ, không còn là đối thủ xứng tầm của rạp chiếu bóng Tân Lạc.
Thằng Long, tay đút túi quần, tự tin đi lại quầy bán vé. Một phong thái mà chưa bao giờ thằng Minh học được bởi vì trong túi nó ít khi có tiền để chơi sang như vậy. Phía trước quầy khán giả sắp hàng dài chờ đến lượt mình. Thằng Minh, trong khi chờ thằng Long mập mua vé, đưa mắt rảo nhìn chung quanh một lượt. Với cặp mắt của dân chuyên đi xem hát cọp, thằng Minh nhìn thấy mấy thằng lỏi trạc tuổi nó đang đứng chầu rìa chờ xem cặp thanh niên nam nữ nào không dẫn theo trẻ con, tụi nó liền xáp đến nhờ họ dẫn vào. Bọn thằng Minh đã từng giở trò này nhiều lần đến nỗi nhân viên gác cửa nhẵn mặt tụi nó. Nếu đứa nào tìm được người dẫn vào thì nhân viên gác cửa cũng cho qua vì nội quy rạp quy định hai vé người lớn được dẫn kèm một trẻ em. Tụi nó biết như vậy nên cứ đứng chầu rìa trước quầy vé chờ vận may.
- Mầy tìm được người dẫn vô chưa?
Thằng Minh giật mình. Thằng Ti đột ngột đứng trước mặt nó. Không hiểu thằng Ti sẽ nghĩ gì khi thấy nó đi với thằng Long mập nên thằng Minh chỉ trả lời ngập ngừng:
- Tao... chờ... người quen... dẫn...
- Tao đứng nãy giờ không thấy ai. Hôm nay tuồng chắc hay lắm nhưng không thấy ai đi một mình hết.
- Hay là tụi mình về... để hôm khác tụi mình đi coi lại.
Thằng Minh hy vọng là thằng Ti sẽ bỏ về theo đề nghị của nó nhưng thằng này vẫn không thay đổi ý định:
- Chỉ có hôm nay là tao rảnh. Kệ ráng đứng một hồi nữa xem sao...
Nói xong thằng Ti đi lại mấy lồng kính có dán ảnh giới thiệu những cảnh trong phim để xem cho đỡ ghiền. Thằng Minh đi lại gặp thằng Long mập đang đứng ở quầy mua vé:
- Mầy mua vé được chưa?
- Được rồi. Chuẩn bị đi vô coi.
- Mầy đi vô trước đi. Tao chờ gặp người quen chút.
- Thôi, tao với mầy vô cùng lượt.
- Mầy không vô giữ chỗ, coi chừng tụi nó giành chỗ của mình.
- Ừ hé...
- Mầy cứ đưa vé cho tao, lát nữa tao vô mình ên.
Thằng Long mập đưa cho nó một vé rồi nôn nóng đi lại cửa soát vé vào rạp. Chỉ chờ có thế, thằng Minh cầm tấm vé vào cửa đi tìm thằng Ti. Nó thấy thằng này đang lớ ngớ đi theo một cặp thanh niên nam nữ và đang òn ỉ:
- Anh chị... dẫn giùm em vào rạp nhe...
Chàng thanh niên lắc đầu quầy quậy:
- Không được đâu mậy, nhỏ...
Thằng Ti tiếp tục nài nỉ:
- Anh chị cứ dẫn em vào đi, không sao đâu... Người ta cho dẫn con nít vào rạp mà...
Thằng Minh nghe thằng Ti nói mà phát thấy cười. Hàng ngày, tụi nó nói thằng này là con nít thì nó không hề chịu nhưng khi xin người ta dẫn vào rạp hát thì nó nhận mình là con nít nghe ngọt xớt.
Thằng Ti nắm tay người thanh niên như người nhà, mánh lới mà tụi nó thường áp dụng khi đi xem hát lậu. Khi đông khán giả sắp hàng trước cửa vào rạp, lợi dụng lúc người soát vé sơ ý, tụi nó nắm vạt áo của khán giả như là người trong gia đình. Nhiều khi trò này cũng qua mắt được người soát vé nhưng nếu xui thì bị lãnh bạt tai, đá đít như chơi. Thằng Minh cũng đã từng lãnh nhiều cú này rồi.
Người thanh niên vụt tay thằng Ti ra. Thằng này vẫn bình tĩnh, không tỏ vẻ gì xấu hổ vì tụi nó đã quá quen với những tình huống phũ phàng như vậy. Nó lại bỏ hai người này, mắt lướt nhanh tìm “quới nhân” khác. Thằng Minh bước lại, vỗ vào vai nó:
- Mầy coi không tao dẫn mầy vô.
- Xạo, cái mặt mầy còn chưa có ai dẫn vô...
Thằng Minh cầm tấm vé trên tay phất phất:
- Cái gì đây, coi cho kỹ đi con.
- Ờ... ờ... ở đâu mầy có vậy?
- Tao mới lượm được.
- Ngon há.
Thằng Minh nắm tay thằng Ti lại cửa đi vào rạp. Người soát vé, mặt mày bặm trợn chận lại:
- Vé đâu, hai thằng ôn hoàng hột vịt lộn kia?
Thằng Minh hiên ngang đưa tấm vé.
- Ủa, sao có một vé vậy? Hai thằng phải hai vé.
- Thôi mà huynh cho tụi em vào đi.
- Sao cho tụi bây vào được? Mỗi vé là một ghế. Hai thằng tụi bây vô một vé, giành chỗ ngồi của người khác sao?
- Dạ, hai thằng em ốm nhom, em thề là hai đứa sẽ ngồi chung một ghế.
- Ghế nhỏ lắm, tụi bây ngồi gãy ghế hết sao?
- Dạ, tụi em sẽ thay phiên thằng đứng, thằng ngồi.
- Không được, đi ra.
Thằng Ti thấy rằng không thể năn nỉ thằng cha gác cửa hắc ám này nữa nên tự động bước ra khỏi cửa ra vào vì nó biết vé này là vé của thằng Minh. Nhưng bất ngờ, thằng Minh đẩy thằng Ti vào và đưa vé cho nó.
- Mầy vô coi đi. Một lát nữa tao vô.
Thằng Ti ngạc nhiên:
- Ủa, vé của mầy mà.
- Miễn là tao vô được thì thôi. Mầy lộn xộn quá.
Người soát vé giục:
- Có vô thì vô lẹ lên, còn để người khác vô nữa...
Thằng Ti cầm vé đưa cho người soát vé rồi đi nhanh qua khỏi cánh cửa, còn thằng Minh thì thơ thẩn bước ra ngoài. Nó đi lòng vòng trong khuôn viên tiền sảnh của rạp hát để chờ thằng Long mập khi phim chiếu hết suất. Thằng Minh nhìn cách xây dựng của rạp Tân Lạc thì nó biết rằng cơ may để đi xem hát cọp như đã từng xem ở rạp này không còn nữa. Khi mà rạp còn xập xệ thì tụi nó thường leo tường nhảy vào ngõ bên cửa hông của rạp. Nơi này là khu vực để xe đạp, gắn máy, nhân viên rạp đi vào làm việc. Tụi nó chỉ cần đi vào cánh cửa thoát hiểm bên hông khi phim đang chiếu là không có nhân viên soát vé nào có thể phát hiện. Một thằng xung phong đi trước, khi không thấy nhân viên bảo vệ liền mở cửa cho cả bọn cùng vào. Có lần, vì ỷ y nên tụi nó bị gài bẫy. Khi cả bọn hí hửng mở cửa hông chui vào thì bị bảo vệ rạp “lượm” từng đứa một. Sau trận “phục kích” này, bọn thằng Minh cạch chuyện leo tường một thời gian. Phần nữa là phía trên bờ tường đã bị chủ rạp cho giăng một hàng rào dây kẽm gai thấy bắt ớn.
Khi vào được phòng xem rồi, tụi nó rất tự nhiên như người có vé, đi tìm bất cứ ghế nào còn trống là đặt đít vào. Vì tất cả ghế trong rạp đều đóng bằng gỗ nên trước khi ngồi tụi nó phải lấy tay thám thính xem là có chiếc đinh nào lòi ra, bị trét kẹo cao su. Tụi nó phải nhìn xuống đất hoặc hít hít mũi để ngửi xem có thằng nào đã đái bậy trong khi xem phim không? Chính tụi nó cũng thường ngồi đái tại chỗ do không muốn đi vô cầu tiêu vì phim đang hấp dẫn, và phần nữa là cầu tiêu quá hôi. Hôi còn hơn vũng nước đái của bọn nó hoặc của những thằng nhóc xem suất trước để lại.
Đã đi xem hát cọp mà tụi nó lại quên thân phận, cứ tưởng ngồi được xuống ghế - dù là ghế gỗ là ngang hàng với các khán giả mua vé hẳn hoi. Tụi nó cứ tha hồ la hét, kể cả chỉ huy các nhân vật trong phim theo ý tụi nó - bất kể chuyện phim ra sao. “Ê... chạy đi, nó bắn mầy kìa..”
Mặc dù tụi nó biết rằng nhân vật trong phim sẽ bị bắn nhưng tụi nó vẫn báo động kiểu như vậy. Nhất là khi người “bên mình” đang bị mấy thằng “nịnh” đánh cho tơi tả.
“Có thằng sau lưng kìa... coi chừng... sao ngu quá vậy mậy..”
Khi “phe mình” đánh thắng “phe tụi nịnh” thì tụi nó vỗ tay hoan hô um trời. Tụi nó đi xem phim mà người ta cảm tưởng như là tụi nó đang coi đá banh, đang ngồi trên khán đài mà chỉ đạo cầu thủ. Hoan hô khi cầu thủ đá hay, chửi thề khi cầu thủ đá dở, hướng dẫn cầu thủ “... đưa banh... lẹ lên... tạt cánh trái... ngu quá, chạy lẹ lên...”
Trong suất chiếu phim có tụi nó xem thì không hề có sự im lặng. Hình như cái hay của bộ phim không phải do tình tiết mà là bởi tiếng ồn do tụi nó tạo ra. Tiếng ồn - ngoài sự vỗ tay, la hét, huýt sáo, chủi thề còn được hỗ trợ bằng tiếng đập của những chiếc ghế gỗ. Mỗi khi phim đứt, mà điều này luôn xảy ra vì những rạp nhỏ trong khu vực Bình Tiên thường chiếu lại phim cũ, tụi nó kéo phần thân ngồi của chiếc ghế gỗ đập lên, đập xuống rầm rầm. Nếu chủ rạp nghe được thì sẽ tiếc đứt ruột cho những chiếc ghế gỗ bị tụi nó “sát thương”, sút cán, gãy gọng, thân ghế lặc lè. Rạp đã nhỏ, ghế đã cũ mà tụi nó cứ đập kiểu đó nên không còn hàng ghế nào còn nguyên vẹn. Có chăng là những chiếc ghế ở phía cuối rạp - nơi ít khi tụi nó được léo hánh [1] tới vì tiền vé cao, đứa nào ngồi vào những hàng ghế này thì bị nhân viên soát vé hỏi thăm sức khỏe liền.
Thằng Minh nhìn bộ mặt mới của rạp Tân Lạc, tự hỏi không biết chủ rạp đã thay đổi những hàng ghế gỗ chưa? Phim có bị đứt khi chiếu nửa chừng hay không? Hoặc còn tình cảnh là khi đang xem phim ngon trớn giữa chừng thì cúp điện tối om, trong rạp nóng như lò bánh mì? Đáng lẽ, bữa nay nó trở thành khán giả được ngồi hàng ghế “vinh dự” mà chưa bao giờ nó được bén mảng tới. Nó cầu mong được mấy thằng cha nhân viên rạp đến soát vé để nó chọc quê mấy “giả” một bữa, trả thù cho sự sợ hãi từ trước đến nay. Nhưng nó lại gặp thằng Ti. “Thôi để nó xem rồi nó kể lại cho mình nghe cũng được...”
Bỗng nó giựt sững người vì có một bàn tay vừa đặt vào lỗ tai trái của nó nhéo nhẹ. Nó quay lại và sững sờ khi nhìn thấy một khuôn mặt hết sức thân quen...
Chú thích:
[1] Léo hánh: lai vãng, bén mảng.
Chú Chiếu Bóng, Nhà Ảo Thuật, Tay Đánh Bài & Tụi Con Nít Xóm Nhỏ Sài Gòn Năm Ấy Chú Chiếu Bóng, Nhà Ảo Thuật, Tay Đánh Bài & Tụi Con Nít Xóm Nhỏ Sài Gòn Năm Ấy - Lê Văn Nghĩa Chú Chiếu Bóng, Nhà Ảo Thuật, Tay Đánh Bài & Tụi Con Nít Xóm Nhỏ Sài Gòn Năm Ấy