Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 328 / 39
Cập nhật: 2019-11-10 14:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đoạn Kết - Những Bóng Ma Không Còn Có Thể…
hi tàu về đến đồn biên phòng, trời đã quá trưa. Hùng vẫn không thấy đói. Theo lệnh của Thiếu tá, các chú công an dẫn bọn tội phạm vào nhà kho của đồn rồi chuẩn bị đi công tác gấp. Hai anh nuôi mang cơm trưa và cả cơm tối nữa lên tàu cho bộ phận ra đi. Thiếu tá Đoàn dắt Hùng vào một cái phòng hẹp mới được dọn dẹp dành riêng cho anh. Căn phòng nhìn thẳng xuống biển, hôm qua đây là nơi để sách báo.
– Bây giờ các chú phải cảm ơn cháu, Hùng ạ. Nhờ “đánh” được cháu vào bọn Sáu Xồm mà chúng ta đã lần ra dấu vết chúng, đã bắt thằng Chột phải mở miệng ra.
– Bác có cho cháu đi ra Cửa Đối không ạ?
– Có chứ. Cháu sẽ cùng ra. Bác cũng muốn để cháu được gặp lại và nhận dạng giúp các bác ông bố nuôi của cháu.
Mọi người lặng lẽ lên tàu. Hùng suýt bật cười. Trước mắt Hùng, Thiếu tá vốn người gầy bé đang xúng xính trong bộ quần áo đi biển của Sáu Xồm. Anh Yêm thì khoác vào người bộ cánh của gã béo. Trong anh giống như một ông cố đạo.
Mấy chiến sĩ khác thì đóng vai gã thanh niên, anh gầy chạy máy. Chỉ có Chột và Hùng là được giữ nguyên vai trò của mình.
Chập choạng tối, tàu qua bãi Minh Châu. Vì yêu cầu của công việc. Hùng vẫn phải nằm trong cái góc tối nhất của con tàu. Nó lắng nghe tiếng sóng biển ầm ĩ. Phía bên kia Cửa Đối là biển cả. Và tít tắp mù khơi là Cô Tô. Hùng nghĩ đến mẹ, đến em và nó mong cho thuyền đi nhanh chóng để có thể đặt chân lên hòn đảo bây giờ bỗng thành quá gần gũi với lòng nó.
Sóng đập vào mũi tàu. Sóng mỗi lúc một mạnh. Bác Thiếu tá vẫn ngồi ở chỗ của Sáu Xồm ban sáng, gõ ba tiếng xuống ván tàu. Đèn xanh bên trái tàu nhấp nháy.
Một chiếc thuyền cánh dơi đang thong thả vòng vèo trong vịnh Cô Tô, từ từ và thận trọng ngoẹo về phía cửa tàu. Chột thò đầu qua một cửa sổ. Hắn gọi:
– Có tôm hùm bán không các bác?
– Có, nhưng chỉ có tôm hùm xanh thôi.
– Chúng tôi chỉ mua tôm hùm xanh, mời các bác ghé thuyền vào.
Chiếc thuyền câu áp sát mạn tàu.
Chột quẳng sang thuyền một cái dây. Hắn nói:
– Tất cả đều trót lọt, xin mời ông lên.
Một người đàn ông bước lên. Y ăn mặc như người đánh cá. Hùng chăm chú nhìn y. Ngực nó như muốn vỡ vì tim đang đập mạnh. Dáng người hơi gầy, hơi đảo đảo về phía trước… Người đàn ông lên tàu. Y bước tới trước mặt Thiếu tá.
– Bốc dầu lên nhanh mà đi – Y nói – Ông Lớn bảo chúng ta hẵng đi trước.
Đèn trong khoang bật sáng. Người đàn ông chưa kịp đưa tay che mắt thì hai họng súng đã chĩa vào ngực ông ta.
Hùng không thể mô tả nỗi bàng hoàng và thất vọng của mình lúc đó. Chân nó muốn quỵ xuống. Trước mặt Hùng, không phải là Cóc Vàng, người “bố nuôi” như nó và Thiếu tá mong đợi, mà là một gã đàn ông xa lạ.
o O o
Thiếu tá bảo Hùng:
– Cháu chắc chắn người đàn ông lên sau cùng ở Cửa Đối không phải là Cóc Vàng?
– Thưa bác, chắc chắn như vậy ạ. Trừ phi ông ấy có một nghệ thuật cải trang cực kỳ tinh vi.
– Đúng như thế, hắn không thể có cái nghệ thuật ấy trong hoàn cảnh trốn tránh như chuột của hắn. Đúng, gã này không phải là Cóc Vàng. Điều này đã nằm trong dự đoán. Cháu có ngạc nhiên không?
– Cháu tưởng Cóc Vàng sẽ đi chuyến này. Trên thuyền thằng nào cũng nói là Ông Lớn tổ chức và trả tiền cho chuyến đi này. Và cháu tin Ông Lớn chính là Cóc Vàng…
– Bây giờ để bác giải thích sơ qua cho cháu hiểu. Sơ qua thôi nhé, bởi vì trong này có những điều không phải là chuyện cháu cần quan tâm. Nhưng dù sao thì bác cũng cần để cháu biết chút ít.
Thiếu tá ngừng lại, ho khẽ. Ông tiếp:
– Cháu đừng ngây thơ mà tưởng rằng sau khi bị vỡ lở trong chuyến lên biên giới với Thoại Khuỳnh và “má Thảo”, khi cháu được thả ra đường phố chữa khóa thì gã Cóc Vàng nham hiểm quỷ quyệt kia lại có thể móc nối với cháu lần nữa qua Sáu Xồm để kéo cháu ra nước ngoài. Sáu Xồm tha cháu, muốn cháu cùng đi với hắn thì còn hiểu được. Sáu là thủ lĩnh giang hồ, hắn cần cháu, hắn vẫn giữ tình cảm với cháu, hắn cho rằng đến giờ phút chót mới mang cháu đi theo thì chẳng có gì nguy hiểm. Nhưng Cóc Vàng là một gián điệp lành nghề, cái nghề này có những nguyên tắc cứng rắn của nó. Cóc Vàng không có lí do gì để dùng lại cháu cả. Hắn, đúng là hắn đã bỏ tiền ra tổ chức chuyến đi cho lũ Sáu Xồm, hắn ra lệnh cho Sáu Xồm phải móc nối với cháu. Bởi vì… hắn cần có một trận địa giả, có khói, có cộng sự, có hình nhân (ở đây là người thật chứ không phải hình nhân) – Thiếu tá mỉm cười – Tóm lại: Một chuyến đi giả bên cạnh chuyến đi thật, để che mắt và thí mạng cho một chuyến đi thật. Cả hai đều xảy ra một lần. Nhưng hắn rất muốn chúng ta biết được và theo dõi chuyến đi giả. Hắn muốn lừa chúng ta. Và với tài nghệ gián điệp lâu năm của hắn, hắn biết rằng, chỉ có qua cháu, móc nối với cháu mới dẫn dắt được công an của ta vào trận địa giả của hắn. Cháu hiểu chưa? Bác cháu ta đang nằm trong trận địa giả của hắn. Chúng ta chỉ mới xong một việc là bắt được bọn Sáu Xồm. Nhưng Cóc Vàng thì sao? Hắn chỉ có thể lừa được Sáu Xồm chứ không lừa nổi ta, giờ phút này, ở một địa điểm khác không xa đây lắm, một mũi quan trọng khác của ta đang “làm việc” với hắn…
Thiếu tá đưa tay xem đồng hồ.
– Năm phút nữa sẽ có bộ đàm với Trung tá, chúng ta sẽ biết số phận của Ông Lớn tức Cóc Vàng…
Năm phút sau, Thiếu tá bước ra từ khoang chỉ huy có đặt máy liên lạc trực tiếp. Ông đặt tay lên vai Hùng:
– Thế là Cóc Vàng đã sa lưới. Bây giờ là việc của cháu. Trung tá muốn đưa cháu đến địa điểm giữ Cóc Vàng để nhận mặt hắn. Chỉ có cháu là người duy nhất có thể khẳng định có đúng là lão già đã từng sống trong ngôi nhà đổ và luôn luôn mang một cái dây chuyền có một con cóc bằng vàng nhỏ xíu hay không.
o O o
Hai giờ sau, tại một đồn biên phòng trong vịnh, Thiếu tá đến tìm Hùng. Hùng đang thiu thiu ngủ. Những biến cố dồn dập trong ngày làm nó choáng váng và mệt mỏi. Nó đã gặp lại “ông bố nuôi” và “má Thảo” trong đồn biên phòng này. Đúng như Thiếu tá nói, cả chuyến đi thật của Cóc Vàng cũng không thoát và ông ta đang ngồi bó gối, hai tay bị khóa, chờ tàu đưa vào đất liền. Hùng đã nhận mặt ông ta trước Trung tá và sau đó nó thấy buồn ngủ quá chừng.
Thiếu tá vỗ nhẹ vào vai làm Hùng tỉnh ngủ hẳn.
– Nếu cháu muốn thì ngay đêm nay bác có thể bố trí ca nô đưa cháu ra đảo Cô Tô. Chú Quảng có nhờ bác giúp cháu việc đó. Nhưng đã xa nhà được ba năm thì về sớm hơn vài ngày cũng chẳng làm gì. Cháu hẵng về lại trong kia với các bác. Chúng ta sẽ mang Cóc Vàng đi theo. Chính con người lạnh lùng này đã giết bố cháu ở giới tuyến năm nào và có thể là cả chú Quảng mới đây nữa. Mười năm rồi, ông ta đã già đi nhiều so với những cái ảnh hiện có trong tay bác. Nhưng hắn vẫn là hắn. Và đây, phần thưởng của Trung tá gửi cho cháu…
Thiếu tá rút trong túi một mẩu gỗ xinh xinh. Tim Hùng muốn nhảy khỏi lồng ngực. Con búp bê của bé Liên như đang run rẩy trong tay Thiếu tá.
– Đây là chiến lợi phẩm lấy được trong túi con ác thú. Bác muốn nó sẽ là kỷ niệm của một chiến công thời thơ ấu của cháu, kỷ niệm về một cuộc đời sau những ngày lầm lạc của cháu…
Hùng đưa tay nhận con búp bê gỗ. Nó lần lượt mở ra và đặt trước mặt Thiếu tá con búp bê nhỏ khác. Những cô gái gỗ sinh động làm Thiếu tá ngạc nhiên. Và trong cô gái quàng khăn đỏ nhỏ xíu nhất đàn, Hùng rút ra một cái dây chuyền mỏng manh, đầu dây có một con cóc vàng bé tí.
– Cóc Vàng! – Thiếu tá sửng sốt – Cái này chắc còn có ích cho chúng ta về sau.
Ông cầm sợi dây chuyền trong tay Hùng, rồi đặt nó vào trong cái hộp bằng bìa đựng các thứ hiện vật lấy được trong người tên gián điệp.
– Chúng ta chuẩn bị về Hải Phòng, cháu vui vẻ chứ?
Cô Tô ở ngoài kia Cửa Đối. Mẹ ơi, đứa con hư hỏng và có nhiều điều ân hận chưa về với mẹ được. Nhưng những bóng ma sẽ không còn có thể ám ảnh và che tối đời con nữa.
1983
Chú Bé Có Tài Mở Khóa Chú Bé Có Tài Mở Khóa - Nguyễn Quang Thân Chú Bé Có Tài Mở Khóa