"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiêu Dao Thán
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1421 / 14
Cập nhật: 2015-11-28 12:10:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Không Bao Giờ Từ Bỏ
au cơn mưa, bầu trời sáng rực rỡ, những chiếc lá được nước mưa gột rửa sạch sẽ, ngay cả những ngóc ngách bình thường ít khi được mọi người quét dọn, giờ cũng trở nên sạch đẹp.
Nam Trạch Lễ thấp thỏm đi ra khỏi phòng học, chạy lên tầng 5.
- Anh Trạch Lễ, anh đi đâu thế? – Dương Hâm Hoạch mở lớn mắt hỏi, Nam Trạch Lễ bình thường chỉ có đi xuống, làm gì có chuyện đi lên?
- …
- Không thèm trả lời em hả? Tối qua mở party, một mình anh ngồi uống rượu, có phải bị điên vì rượu rồi không? – Dương Hâm Hoạch lẽo đẽo theo sau Nam Trạch Lễ.
Nam Trạch Lễ cúi thấp đầu, cuối cùng cũng đi tới trước cửa phòng học của Bộ Tinh Bảo. Cậu quét mắt một vòng vào lớp cô, nhưng không nhìn thấy cái bóng quen thuộc mà mình vẫn chờ đợi. Sự xuất hiện của Nam Trạch Lễ ở đây khiến mọi người lại được phen bàn tán xôn xao, người đi qua đều dừng lại ngó, người đang ngủ cũng bật dậy xem, những kẻ đang cười đùa với nhau cũng nhìn chằm chằm vào cậu, mấy chục đôi mắt đều đổ dồn vào vị Hoàng thái tử này.
- Thần, Bộ Tinh Bảo đâu? Cô ấy đi đâu rồi? – Nam Trạch Lễ cau mày hỏi, giọng nói có vẻ rất thất vọng.
- Anh ấy cau mày mà cũng thấy đẹp!
- Không chỉ như thế đâu, giọng nói cũng hay nữa chứ!
- Ngón tay anh ấy dài thật!
Những ngón tay thon dài của Nam Trạch Lễ đưa lên day day hai bên thái dương, những lời tán dương của mấy đứa con gái bên cạnh lọt vào tai cậu.
- Hôm nay Tiểu Bộ không tới. – Vũ Đô Thần nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục chúi đầu vào đọc cuốn truyện tranh trong tay.
- Vũ Đô Thần, cậu có thể không đọc mấy thứ ấu trĩ này không? – Nam Trạch Lễ gập cuốn sách của Vũ Đô Thần lại, ánh mắt giận dữ nhìn cậu.
- Cậu nhìn tôi làm cái gì? Đúng thật là, Tiểu Bộ chắc là bị ốm. Bỏ tay ra, tôi đang đọc tới đoạn hay. – Vũ Đô Thần nói với giọng không hề khách sáo, trong phút chốc, bị đám “fan” của Nam Trạch Lễ lườm tới rách mắt.
- Nếu cô ấy tới thì bảo là tôi tới tìm. – Nam Trạch Lễ nhìn chiếc bàn trống không, trong lòng lại thấy buồn rười rượi. Bộ Tinh Bảo đang cố ý tránh mặt cậu sao? Sáng nay cậu tới nhà cô, cô không chịu ra gặp cậu, bởi vì biết là cậu sẽ tới lớp tìm, nên cô cũng không đi học.
Lần đầu tiên Nam Trạch Lễ thấm thía một cách sâu sắc về sự thất bại.
- Dương Hâm Hoạch, cháu có nghĩ là Tiểu Bộ thực sự thích thằng nhóc Nam Trạch Lễ không? – Vũ Đô Thần hỏi Dương Hâm Hoạch đang ngồi sau xe mình. Vừa nghĩ tới vấn đề này, trong lòng cậu đã thấy là lạ, cậu không tin là chuyện này sẽ xảy ra, bởi vậy quyết định đèo cô cháu gái về nhà, nhân tiện hỏi cho rõ ràng.
- Vậy sao? Vậy thì con cá heo cái đó đã có chủ rồi. – Dương Hâm Hoạch vui vẻ nói. Thực ra cô cảm thấy Bộ Tinh Bảo và Nam Trạch Lễ rất xứng đôi với nhau.
- Dương Hâm Hoạch, cháu đi xuống cho cậu! – Bỗng dưng Vũ Đô Thần dừng lại bên đường, đẩy Dương Hâm Hoạch xuống.
- Tại sao? – Dương Hâm Hoạch ngạc nhiên hỏi. Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vũ Đô Thần, bỗng dưng cô cười híp mắt, nói. – Chẳng nhẽ bây giờ cậu út phát hiện ra điểm tốt của chị Tinh Bảo rồi? Bởi vậy nên hối hận vì lúc trước không quan tâm tới chị ấy phải không? Nhìn thấy chị ấy hẹn hò với anh Trạch Lễ nên cậu thấy khó chịu trong lòng phải không? Trời ơi, thì ra cậu út của Dương Hâm Hoạch lại là người chậm chạp như thế…
- Này, cháu nói đủ chưa? Tự về nhà đi! – Vũ Đô Thần nói xong bèn đạp xe định bỏ đi. Cậu gọi Dương Hâm Hoạch tới đâu phải vì muốn nghe cô cười nhạo mình. Khi cậu âm thầm phát hiện ra tâm tư của Bộ Tinh Bảo thì trong lòng cậu cũng có một cảm giác khó nói thành lời.
- Cậu út, cậu đừng có sốt ruột, thực ra cậu vẫn có cơ hội mà.
- Sao cháu biết? – Vũ Đô Thần vội vã phanh xe rồi quay trở lại.
- Nghe nói gần đây mới mở một cửa hàng kem, không biết cậu có sẵn sàng mời cháu đi không? – Dương Hâm Hoạch nhìn lên bầu trời rộng lớn, dáng vẻ vô cùng tự đắc.
- Nhóc con, lên xe đi! – Vũ Đô Thần nghiến răng cốc lên đầu cô bé một cái, hậm hực đèo cô tới cửa hàng kem.
Tiếng nhạc du dương, cách bài trí rất đáng yêu. Dương Hâm Hoạch gọi rất nhiều loại kem, ngồi bên cửa sổ, chậm rãi ăn từng thìa nhỏ.
- Ồ, ngon thật! Cậu út, cậu có ăn một chút không? – Cô đẩy một ly kem cho cậu. Vũ Đô Thần cau mày lắc đầu, chuyện mà cậu muốn biết không phải là kem này có ngon hay không.
- Không ăn à, hỏi nhỏ cậu một câu, có phải cậu không mang đủ tiền không? – Dương Hâm Hoạch chớp đôi mắt lớn vô tội nhìn cậu. Vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như đá của Vũ Đô Thần, cô thấy rất thú vị.
- Nói mau lên, cậu không tới đây để nhìn cháu ăn kem đâu. – Cậu giận dữ cốc mạnh lên đầu cô cháu gái.
- Ồ, cậu chưa nghe nói sao? Dục tốc bất đạt đấy! – Dương Hâm Hoạch vẫn còn cà kê dê ngỗng, nhưng thấy vẻ mặt Vũ Đô Thần như đang sắp ăn tươi nuốt sống cô, cô lập tức ngậm miệng lại, nuốt miếng kem trong miệng rồi nghiêm túc nói. – Sở dĩ cháu nói cậu còn cơ hội là vì trực giác của cháu mách bảo, cậu phải biết rằng trực giác của phụ nữ chính xác lắm đấy.
- Nói ít thôi, nói vào điểm chính đi…
- Cái này gọi là lời mào đầu…
- Nói vào điểm chính! – Vũ Đô Thần không nhịn được hét lên, cô cháu gái của cậu không những thành tích học không tốt mà lại còn nói nhiều.
- Điểm chính là ngày trước chị Tinh Bảo thích cậu! Cháu còn nhận ra. Chỉ có cậu bình thường không ở cạnh cô gái này thì ở cạnh cô gái khác, hơn nữa cậu đi đâu cũng nói hai người chỉ là bạn tốt. Cậu cảm thấy chị ấy là một cô gái, nghe thấy những lời nào sẽ chủ động chạy tới trước mặt cậu và nói những câu đại lại như “Vũ Đô Thần, tớ không muốn làm bạn tốt của cậu, chúng ta hẹn hò nhé!” sao? Bởi vậy, cậu út, nếu cậu không muốn anh Trạch Lễ cướp mất chị Tinh Bảo thì cậu phải chủ động ra tay! – Dương Hâm Hoạch ngậm thìa trong miệng, lắc đầu nói. Những điều cô nói chắc là không sai đâu! Chắc chắn cô không vì mấy ly kem mà nói bừa đâu.
Vũ Đô Thần đứng bật dậy khỏi ghế.
- Cháu gái, cháu đúng là thiên tài! – Cậu vui vẻ khoa chân múa tay, lập tức chạy ra ngoài cửa.
- Chị ơi, cậu ấy còn chưa trả tiền! – Dương Hâm Hoạch đứng lên gọi theo. Vũ Đô Thần bèn bị một nhân viên ngoài cửa quán chặn lại, cậu quay đầu lại trừng mắt nhìn Dương Hâm Hoạch đang đắc ý nhìn mình. Dương Hâm Hoạch nói tiếp. – Chị ơi, cậu ấy mời em ăn, em không có tiền, nếu các chị để cậu ấy đi thì em không có tiền trả cho các chị đâu.
- Dương Hâm Hoạch, trí nhớ của cháu tốt thật đấy! – Vũ Đô Thần nghiến răng móc ví ra trả tiền, sau đó giận dữ lao ra ngoài.
- Ha ha… vui quá, vui quá, Vũ Đô Thần, tại bình thường cậu toàn bát nạt cháu thôi. – Dương Hâm Hoạch cười vui vẻ lè lưỡi với Vũ Đô Thần đang hằm hằm ở bên ngoài, đúng lúc đó có mấy cậu bé rất đang yêu nhìn cô với con mắt chờ đợi.
- Vào đây, cùng ăn kem nào! – Cô vẫy tay với chúng, không lâu sau, ba cậu bé cùng chạy vào.
2.
Dưới ánh nắng hoàng hôn có một cái bóng cao lớn, cậu mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, trông vô cùng nổi bật. Mái tóc dài che lấp đôi mắt, cậu cúi thấp đầu nhìn xuống đất, nhưng dường như lại không nhìn gì cả.
Vũ Đô Thần huýt sáo đạp xe vào ngõ, bỗng dưng nhìn thấy một dáng người vô cùng quen thuộc – Nam Trạch Lễ.
- Lễ, sao cậu lại đứng ngoài không vào?
- …
- Lễ? – Vũ Đô Thần vỗ nhẹ lên vai Nam Trạch Lễ. Lúc này Nam Trạch Lễ mới ngẩng đầu lên nhìn Vũ Đô Thần, vẻ mặt kinh ngạc của cậu lập tức trở nên đau thương.
- Cậu cũng tới thăm Bộ Tinh Bảo hả? – Giọng nói của Nam Trạch Lễ có vẻ là lạ, giọng mũi rất nặng, hình như là bị cảm cúm. Vũ Đô Thần gật đầu, quay người sang bấm chuông.
- Ai thế? – Bên trong vang lên giọng nói khàn khàn của Bộ Tinh Bảo và tiếng bước chân cô ra mở cửa.
- Là tớ, Vũ Đô Thần.
Cửa mở ra. Bộ Tinh Bảo nhìn ra ngoài, khi thấy sau lưng Vũ Đô Thần còn có Nam Trạch Lễ, cô cứng người lại, sau đó “rầm” một tiếng, cửa đóng sầm lại.
- Vũ Đô Thần, cậu về đi! Hôm nay tớ không khỏe. – Cô lạnh lùng nói.
- Tiểu Bộ…
- Cậu về đi.
Một lúc lâu sau, không ai nói gì nữa, chắc là họ đã về rồi. Đúng lúc Bộ Tinh Bảo đã ổn định lại tâm trạng, chuẩn bị bước vào phòng ngủ, lại nghe thấy giọng nói của Nam Trạch Lễ.
- Bộ Tinh Bảo, cô nghe tôi nói, thực sự là tôi không cố ý…
- Cậu… cậu không cần phải nói nhiều, chẳng có gì để giải thích cả, chỗ này không phải nơi cậu đáng tới. Cậu là hoàng tử cơ mà! – Giọng cô trầm xuống, nước mắt lại lăn ra. Tại sao trái tim cô lại đau đớn như thế, cứ như bị dao cắt vào vậy?
Hình ảnh Nam Trạch Lễ thân mật khoác vai Quang Tử lại lướt nhanh qua đầu cô, lần này tới lần khác.
- Tiểu Bộ, lẽ nào cả tớ cậu cũng không muốn gặp sao? Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. – Vũ Đô Thần lại ấn chuông.
- Có chuyện gì thì ngày mai nói! – Bộ Tinh Bảo ngồi trên salon, không hề có ý định ra mở cửa.
Vũ Đô Thần hình như còn định nói cái gì đó, nhưng Nam Trạch Lễ đã kéo vai cậu lại:
- Thần, đi thôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Được, tôi cũng đang cần nói chuyện với cậu. – Vũ Đô Thần mỉm cười. – Tiểu Bộ, vậy tớ đây, tối mai mình cùng ăn cơm tối nhé.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng xa, Bộ Tinh Bảo mở cửa rồi chầm chậm bước ra, con ngõ nhỏ vắng tanh không một bóng người. Nhìn vết chân in hằn trên nền đất, chắc Nam Trạch Lễ đã đứng đây lâu lắm rồi. Cô mỉm cười chua chát, dựa lưng vào cửa nhìn con đường không bóng người qua lại.
Vừa bước vào cửa hàng thịt nướng, Nam Trạch Lễ lập tức ngồi vào chiếc ghế trong góc phòng, đưa tay lên mở hai hàng cúc áo.
- Lễ, cậu cảm thấy tôi với Tiểu Bộ thế nào? – Vũ Đô Thần cố ý nói với Nam Trạch Lễ, cậu muốn xác định tình cảm mà Nam Trạch Lễ dành cho Bộ Tinh Bảo.
Nam Trạch Lễ đang cúi thấp đầu bỗng ngẩng phắt lên, nhìn Vũ Đô Thần chăm chú, cậu không tỏ ra kinh ngạc như Vũ Đô Thần tưởng tượng, nhưng cũng có vẻ giật mình.
- Tôi biết cậu thích Tiểu Bộ, nhưng người Tiểu Bộ thích hình như là tôi. – Nụ cười vô tư của Vũ Đô Thần khiến Nam Trạch Lễ muốn đấm cho cậu ta một cái.
Hình ảnh lúc Bộ Tinh Bảo bị bệnh luôn miệng gọi tên Vũ Đô Thần lại như một thước phim quay chậm, hiện lên trong đầu Nam Trạch Lễ.
Nam Trạch Lễ nhìn chằm chằm vào Vũ Đô Thần – người bạn tốt có nụ cười như một thiên sứ, chậm rãi nói:
- Tôi biết, nhưng tôi thích cô ấy, hơn nữa còn thích từ rất lâu rồi.
Nhân viên phục vụ đặt rượu xuống bàn, Nam Trạch Lễ nhanh nhẹn mở một chai ra, ngửa cổ dốc thẳng vào miệng, nói tiếp:
- Tôi biết Bộ Tinh Bảo thích cậu, nhưng cậu có thực sự thích cô ấy không? Tại sao khi hai người quen biết nhau, cậu không theo đuổi cô ấy, mà bây giờ tới lúc tôi muốn hẹn hò với cô ấy, cậu mới nói là cậu thích người ta? – Chất nước lạnh lẽo đi qua cổ họng rồi chui vào dạ dày Nam Trạch Lễ, như một ngọn lửa đốt cháy bên trong, nhưng Nam Trạch Lễ không hề chú ý tới.
- Đó là vì giờ tôi mới phát hiện ra bản thân mình thích Bộ Tinh Bảo, bởi vì khi nhìn thấy hai người ở cạnh nhau, tôi thấy rất buồn. – Vũ Đô Thần nhìn cậu, cũng uống một ngụm lớn.
- Vậy thì chúng ta cạnh tranh công bằng, dù sao thì Bộ Tinh Bảo cũng chưa đồng ý hẹn hò với tôi, hôm nay chúng ta không say không về. Từ ngày mai, chúng ta sẽ là tình địch của nhau. – Nam Trạch Lễ lắc lắc cái đầu nặng nề, cậu không ngờ rằng mình lại say nhanh như vậy. Tửu lượng của con người quả nhiên có liên quan tới tâm trạng.
- Được, cạn ly. – Vũ Đô Thần nâng chai lên, cụng vào chai của Nam Trạch Lễ, vang lên một tiếng “cốp” rất to.
Thời gian lướt nhanh trong những tiếng cụng ly của hai người, những chiếc chai không trên bàn ngày càng nhiều, cuối cùng, cả hai người đều say mềm, nằm bò trên mặt bàn.
- Thần, cậu tới an ủi tôi phải không? – Nam Trạch Lễ lúng búng nói trong miệng, người bạn tốt nhất của cậu ngày mai đã trở thành tình địch, nhưng may mắn là khi tâm trạng cậu không tốt, cậu ấy vẫn sẵn sàng cùng cậu uống rượu.
- Đúng thế, tôi rất tốt đúng không, biết rõ rằng cậu thích bạn gái của tôi, vậy mà vẫn uống rượu với cậu. – Vũ Đô Thần nói xong bèn bị Nam Trạch Lễ đấm một cái.
- Thằng quỷ, Bộ Tinh Bảo đâu phải bạn gái cậu, cô ấy đã đồng ý đâu… – Nam Trạch Lễ nói rồi đổ gục xuống bàn.
Cái lạnh cuối thu thật đáng sợ, khi Nam Trạch Lễ mở mắt ra, thấy mình với Vũ Đô Thần đang dựa vào nhau, bên cạnh là chiếc xe đạp của hai người. Gió lạnh thổi qua khiến cậu tỉnh táo lại chút ít. Trước mắt là ánh đèn đường yếu ớt, ánh sáng tản mạn, thi thoảng lại có chiếc lá bay qua, Vũ Đô Thần như một chú mèo, ôm hai chân hai tay, vùi đầu vào trước ngực, nằm trên đường.
- Keng keng keng… – Cách đó không xa vang lên bốn tiếng chuông, bốn giờ sáng, nhân viên quét dọn đang quét sạch đường phố, tiếng chổi loẹt quẹt khi tiếp xúc với mặt đường làm cậu tỉnh táo hẳn. Chắc hai người bị người trong quán thịt nướng ném ra ngoài đường, sờ tay vào thấy túi trống không, chắc tiền bị người ta móc ra thanh toán hết rồi.
Cậu đường đường là một đại ca của đám học sinh, vậy mà lại rơi vào tình cảnh thê thảm này.
- Thần, tỉnh lại đi, chúng ta về nhà nào! – Nam Trạch Lễ đẩy đẩy Vũ Đô Thần, nhưng lúc này hai má cậu đỏ bừng, hơi thở đều đặn, xem ra cậu ta ngủ rất ngon.
- Đi học thôi! – Nam Trạch Lễ hét lớn vào tai Vũ Đô Thần. Quả nhiên, Vũ Đô Thần bật dậy ngay, sau đó chạy thẳng về đằng trước.
- Này, đi đâu đấy?
- Tới lớp. – Cậu không quay đầu lại, tiếp tục chạy, nhưng bước chân càng lúc càng chậm, cuối cùng là dừng lại. – Lễ, có thật là đi học không? Sao sân trường hôm nay lạ vậy?
- Bây giờ mới bốn giờ sáng, chúng ta đang ở ngoài đường, bị người ta ném ra ngoài như ném rác. – Nam Trạch Lễ phủi bụi đất bám trên người, khóe miệng nở nụ cười, cậu vừa đẩy xe đạp, vừa nói. – Về thôi, về nhà tôi ngủ tiếp.
3.
Gió thu thổi qua từng kẽ lá, những quả táo chín vàng đã được người ta trẩy hết, trong sân trường là một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Các học sinh đang bận rộn dọn vệ sinh, bọn họ đã tan học, một ngày căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc.
Thân hình cao lớn của Nam Trạch Lễ xuất hiện dưới gốc cây táo, mái tóc vàng lấp lánh khiến cậu trông như một chàng hoàng tử chỉ có trong các cuốn truyện tranh, thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ của các cô nữ sinh quanh đó.
- Đó là hoàng thái tử hả, anh ấy đứng ở đó làm gì? Đẹp trai quá! – Một cô gái đứng cách đó không xa thì thầm với đám “fan” của hoàng thái tử.
- Ừ, trông cá tính thật! – Một nữ sinh khác nuốt nước bọt, mắt sáng lên nhìn chàng hoàng tử trong truyền thuyết. Chỉ thấy cậu vẫn cúi thấp đầu, hai tay đút vào túi áo, mái tóc dài thoáng che đi đôi mắt.
- Đúng thế, dáng vẻ trầm tư của anh ấy thật là tuyệt vời…
- Có phải anh ấy đang chờ ai không? Ai mà may mắn thế nhỉ? Ai là người mà hoàng thái tử phải chờ nhỉ?
Xung quanh ồn ào những tiếng xì xào nói chuyện, nhưng Nam Trạch Lễ không ngẩng đầu lên, cậu cũng chẳng buồn quan tâm tới việc dọn dẹp vệ sinh, những việc như thế này đâu phải là việc dành cho cậu. Cậu chỉ cần một lòng một dạ chờ công chúa Bạch Tuyết của cậu xuất hiện là được rồi. Bây giờ cậu như một chú chim ưng, đang chờ đợi con mồi của mình xuất hiện, sau đó sẽ bay ra phục kích vào lúc thích hợp.
Không lâu sau, một nhóm nữ sinh đã bao vây mấy vòng xung quanh Nam Trạch Lễ, chỉ có điều khoảng trống ở giữa đó rất rộng, giống như một cái hang hổ nên không ai dám tới gần.
- Họ làm gì vậy? Sao đông vui thế! – Trương Doãn Tú khoác vai Bộ Tinh Bảo từ trên lầu bước xuống, bất giác thốt lên.
- Chắc là có anh chàng đẹp trai nào đó. – Bộ Tinh Bảo đoán, không biết vì sao, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía gốc táo, khi ánh mắt cô chạm phải bóng của một chàng thanh niên, không ngăn được một tiếng thở dài, nụ cười như ánh nắng mặt trời của Nam Trạch Lễ xiên thẳng vào tim cô, đau nhói.
- Doãn Tú, chúng ta đi thôi. – Cô kéo tay Doãn Tú, nhanh chóng chạy vòng qua đám đông, cô cúi lưng xuống, đi nhẹ như một con mèo, chỉ sợ Nam Trạch Lễ nhìn thấy mình.
Bỗng dưng Nam Trạch Lễ ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy một bóng người đang ra sức chạy cách đó không xa.
Khóe miệng Nam Trạch Lễ nhếch lên thành một nụ cười, cậu gọi lớn:
- Bộ Tinh Bảo! – Lời chưa nói dứt, cậu đã co chân chạy về phía cô.
- Doãn Tú, chạy mau lên, tớ không muốn gặp cậu ta. – Bộ Tinh Bảo thở hổn hển nói, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực.
Nam Trạch Lễ nhanh chóng đuổi kịp cô, cậu đưa tay ra giữ chặt vai cô. Bộ Tinh Bảo mất trọng tâm, cả người ngã về phía sau. Cũng may Nam Trạch Lễ nhanh tay đỡ cô, khiến cô ngã hẳn vào lòng cậu.
- Bộ Tinh Bảo, cô làm gì mà chạy nhanh vậy? – Cậu cười cười nhìn cô, giọng nói dịu dàng như một cơn gió, nụ cười dưới ánh hoàng hôn đẹp như một thiên thần.
- Tôi… tôi không muốn nhìn thấy cậu. – Cô lắp bắp nói, sau đó đứng thẳng lên, quay lưng về phía Nam Trạch Lễ, không quay đầu lại. Tâm trạng cô lúc này rối bời, vừa nhìn thấy nụ cười của cậu, cô đã trở nên hoảng loạn.
- Tôi…
Cho Anh Hôn Một Cái Nào Cho Anh Hôn Một Cái Nào - Tiêu Dao Thán Cho Anh Hôn Một Cái Nào