A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Ma Văn Kháng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 178 / 17
Cập nhật: 2020-06-05 02:27:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hào Câu mặc cho Tiển bộ quần áo lanh may kiểu người Mông. Lại đeo vào cổ Tiển chiếc vòng bạc đính cái vuốt của hổ Tiển mới bắn được. Vang Xuấn đi cho Tiển đôi hải xảo bện bằng giang rồi đeo vào vai Tiển túi bột ngô. Hai anh đưa Tiển lên tới lưng núi. Họ chia tay nhau. Hai anh đi truy lùng nốt các tên biệt kích còn đang lẩn trốn. Tiển đi Y Tý. Đi! Đi nhanh lên để báo cho Y Tý chuẩn bị chống bọn biệt kích nhảy dù. Đi! Đi nhanh để gặp anh Tố, báo cho anh biết những tin tức Tiển mới được biết. Bọn biệt kích bị bắt ở Ngài Thầu đã khai rõ. Thào A Đủa! Thào A Đủa là tên đầu sỏ đang lấn át Ngao, đang muốn thâu tóm quyền tổng chỉ huy vào một tay nó.
Đi! Đi nhanh! Tìm con đường ngắn nhất mà sang Y Tý, mà tới Dào San. Vàng Xuấn nói: “Đường ngắn nhất phải qua Thiên Sơn, gần đỉnh Phan Xi Păng, khó đi, rét lắm, gió nhiều, người ở đây gọi là núi Ma, nhưng không sợ thì vẫn có thể vượt qua được, em à.”
Khẩu các bin khoác vai. Chiếc vòng cổ bằng bạc đính vuốt con hổ chạm leng keng. Bộ áo quần bằng lanh nhuộm chàm mới loạt soạt theo mỗi nhịp chân. Nắng sớm phết lớp quang dầu bóng bẩy trên các chóp núi, hồng dâng cả một vùng rừng trúc. Ngọn trúc vắt vẻo dáng cần câu. Lóng trúc tròn trịa óng vàng hình cây sáo. Cây sáo quen thuộc của Tiển ngày Tiển còn đang ở tuổi mụ vẫn thường ngồi trên lưng trâu thổi bài “Chim én liệng trời cao” ở bản quê Cam Đồng.
Noọng ơi! Én nhỏ trú cây đa lá/ Tán xum xuê ngàn năm vui xuân/ Bao đời che được mưa, che được nắng/ Dù mưa giông, gió bão chẳng lay/ Noọng ơi. Trời cao, chim én liệng chim én bay...
Thế đấy, mới chỉ nhìn thấy những ngọn trúc vắt vẻo lay nhẹ trong gió, Tiển đã thấy nhớ những ngày ấu thơ ở làng quê rồi. Nhớ quá thôi những buổi sáng dắt trâu qua dòng suối cạnh nhà có đàn vịt chúc mỏ lục sục mò cua bắt cá và bầy chim én cất tiếng rộn vang trên bầu trời sớm mai.
Chà chà là những con chim én! Thức dậy sớm nhất vào những ngày đầu hạ là bọn này. Những con chim én ngực nở, ức trắng như bôi vôi, đuôi tẽ như đuôi cá chép, có đôi cánh dài nhọn hoắt. Những con chim én có tài bay liệng đáng được xếp vào bậc cao thủ. Nhất là khi nắng lên và khoảng trời trên đồng lúa đã trở nên một không gian vừa cao xanh vừa ngát thơm hương lúa đang vào đòng. Khi lao vun vút như những mũi tên. Lúc dang rộng đôi cánh xoay vòng êm ả. Bầy sinh vật lông vũ lúc này như muốn chứng tỏ mình mới thật sự là những kẻ có đặc quyền tự do vừa tài ba vừa mạnh mẽ nhất thế gian. Mình là kẻ có sức mạnh chinh phục cả bầu trời bất chấp cả gió mưa giông bão.
Nhớ quá đi thôi những ngày vui vẻ vô tư như con chùn én ở bản quê Cam Đồng. Nhớ lắm cả lời cha mắng: “Con chim én chiều nó biết chui vào hốc nhà ngủ. Mày bây giờ mới nhớ là có nhà, hả Tiển?” Nhớ nhất lời cha nói buổi liên hoan mừng Cam Đồng giải phóng: “Còn tôi thì bằng lòng cho thằng Tiển đi theo anh Tố, theo anh Trần Hòa rồi. Phin cũng đồng ý chứ, cháu. Húi! Chim én phải bay liệng trên trời cao mà, có phải không!” Vậy bây giờ Tiển là con chim én đã ra khỏi cái hốc vầu đầu hồi, đã chia tay với đồng lúa bản quê, đang bay liệng trên bầu trời cao xanh ở miền núi rừng xa xôi này rồi đấy nhỉ?
o O o
Ô, nhưng mà chẳng có lẽ tất cả những gì anh Vàng Xuấn và mọi người nói về Thiên Sơn, về núi Ma chỉ là đồn thổi, chỉ là phóng đại và dọa dẫm người yếu bóng vía thôi ư? Đâu, Tiển có thấy gì là lạ thường, đáng để kinh hãi đâu. Đón Tiển trên đường đi, kì lạ chưa, lại là hoa. Hoa đỗ quyên đỏ chon chót. Đỏ ngoa đỏ ngoắt. Đỏ não đỏ nùng. Đỏ đến nhức cả hai con mắt của Tiển. Tưởng như tất cả sự sống ở đây đã chắt chiu cả lại và biến thành cái sắc đỏ huyền bí này. Đó là vì hoa đỗ quyên chảy dài lênh láng cả một vạt rừng dài dặc suốt hai bên đường Tiển đi, kể từ khi Tiển rời Ngài Thầu đi chừng một giờ đồng hổ. Vui chán bước hết vạt hoa rừng đỗ quyên chừng nửa giờ đồng hồ nữa Tiển lại một lần nữa bị ngỡ ngàng. Vì vẫn chưa thấy cái gì là kì lạ và đáng ngại như anh Vàng Xuấn và mọi người đã nói. Đúng là có rừng rêu thật. Đến đây, tất cả cây cối đều biến mất. Trải ra bát ngát chỉ là rêu. Rêu xanh đều như nhuộm, xôm xốp, dày như một tấm thảm. Trông thoạt đầu thì ngài ngại. Vì bước chân lên thì thấy bập bềnh, không thật chân. Nhưng đi một lúc thì quen, Và lại thấy thinh thích. Vì đang đi lại có lúc muốn dừng lại nằm ềnh ra để thưởng thức.
Tuy vậy, lát sau, qua một thôi đường đất nữa, áng chừng đã lên gần dãy núi cao nhất, Tiển mới thấy cảnh trí ở đây đã có sắc thái là lạ khác thường. Tuyết rơi đêm qua còn đọng lại trắng xoá như bông rắc. Cây, thì vẫn là cây trắc, cây thông lá kim, cây bồ đề, cây hoàng đàn hay sao mà đã không còn là nó nữa, vì đã đổi hình đổi dạng tất cả rồi. Cây chè cổ thụ chắc là loại cây anh Vàng Xuấn hái về đây, gốc to bằng bắp đùi mà cao chỉ đến vai Tiển. Đã thế lá lại lăn tăn li ti nhỏ như lá ruối. Một thế giới thực vật quái dị. Tất cả đều bé tí và lùn tịt, và gốc nào góc nấy đều bị một lớp địa y dày cả đốt ngón tay bao bọc mốc trắng. Những tuổi thơ bị đánh mất. Chúng không thể lớn được vì sợ hãi trước cái vô tận bí hiểm của vũ trụ mênh mông. Vì bị gió thổi liên tục nên chân không thể bám sâu vào đất mà hút chất dinh dưỡng. Vì phải thủ thế giữ mình trước cái lạnh giá quanh năm có thể hủy diệt bất cứ một sinh vật nào. Rét thật, vì nhìn xuống đất cố công kiếm tìm cũng không thấy một con kiến con muỗi nào.
Những điều anh Vàng Xuấn nói đã dần dần là sự thật rồi. Đi được một thôi đường nữa thì quả là một vùng mông quạnh lạ lùng và bí hiểm đã hiện ra trước mắt Tiển.
Trước hết đó là những đoạn đường lởm chởm đá tai mèo. Đó chính là con đường những người đi lấy thảo dược Hoàng Liên, đi kiếm chè rừng hoặc là con đường những người lái buôn trốn thuế vẫn thường đặt chân qua. Nghĩa là có thể nhìn thấy một vệt đường mòn phủ bụi lờ mờ. Nhưng mỗi bước chân đi vẫn là một bước ngại ngùng. Chi chít lố nhố những mũi đá nhọn hoăn hoắt đâm lên tua tủa những mũi kim lóng lánh sáng trắng như thủy tinh sắc lạnh. May đã có đôi hải xảo giang anh Vàng Xuấn tặng, nhưng mỗi bước đi của Tiển vẫn phải là một bước thận trọng như đang bước trên bàn chông, vì cảm giác rơn rởn, thon thót, nhoi nhói không phải ở gan bàn chân mà là ở khắp mình mẩy da thịt mình.
Mải dò từng bước đi, đến lúc ngẩng lên, Tiển mới nhận ra mình đang ở giữa một vùng trời đất trống toang từ lúc nào. Giờ có cảm tưởng chỉ còn mình với vòm trời cao xanh, với một đấng siêu nhiên trị vì ở trên kia. Mình đã trở nên bé mọn, trơ trọi một thân một mình. Mình đã là một kẻ khác. Vì xung quanh mình là một khung cảnh từ một kỉ địa chất đã xa lắc xa cả triệu năm hiện về. Một nghĩa địa ngổn ngang tử thi của một quần thể nguyên chủng pơ mu.
Khủng khiếp! Cả ngàn cây pơ mu, các đô lực sĩ chốn rừng xanh, bước vào tuổi lão đại, phải ngước lên mới nhìn thấy ngọn, vòng thân phải hai người ôm mới xuể, chân đế nổi bạnh vè, giờ đã thành những xác chết giữa cảnh hoang tàng. Cây bật gốc. Cây cụt đầu. Cây bị xẻ làm đôi. Cây bị cháy nham nhở. Đứng yên một chỗ mà chết. Chất chồng lên nhau mà chết. Chết vì một trận đại hoả hoạn, khởi đầu từ một tiếng sét làm rung chuyển cả núi rừng. Chết vì mặt đất đang yên lành bỗng nổ ùng ục như sôi bụng và nứt toác từng vệt dài. Chết vì dòng nước từ trên đỉnh núi đổ xuống cuồn cuộn bất thình lình. Chết vì một tai họa trời giáng. Chết vì đã mắc trọng tội nên phải nhận hình phạt tru di tam tộc. Chết mà không hiểu vì sao phải chết. Chết bất đắc kì tử. Chết thảm chết thương. Ngầm ngập khắp mặt đất là xác chết của các tử thi vô thừa nhận sau một trận tàn sát bạo tàn.
Rùng mình giữa cảnh cây rừng chết chóc, Tiển càng hốt hoảng vì bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm ào ào như thác đổ đâu đây. Ngước lên trời, Tiển nhìn thấy những đám mây đen sấm như những con quái vật thời tiền sử đang sẩm sập bay tới. Thoáng cái, chúng đã phủ kín cả bầu trời. Và quái quỷ, trên nền trời đen kịt lúc này cùng với ánh chớp xanh lét ma quái của những tia lửa lằng nhằng hình rễ cỏ chạy xuyên ngang qua bầu trời là cả trăm tiếng trống to nhỏ chen lẫn tiếng thanh la não bạt nổi lên inh tai nhức óc. Ma quỷ, thiên binh thiên tướng đã hiện lên thật rồi! Vì nhìn quanh, thấy rặt là những quái tượng hình thù gớm guốc nhe nanh múa vuốt, cầm giáo cầm mác gầm ghè vầy quanh và đang xông tới để đâm chém xả thịt mình.
Thiên Sơn! Núi Ma! Nơi đất tiếp giáp với thiên thần ma quỷ! Kinh hoàng, hai tai điếc đặc, như mê mụ đi, Tiển quáng quàng đâm đầu về phía này, chạy được một quãng lại ôm đầu chạy về phía khác. Được một lát, chợt nhớ tới khẩu các bin, Tiến liền dừng lại giơ súng lên trời, nổ liền ba phát.
Có cảm giác vùng trời bỗng vỡ vụn ra cả trăm mảnh lả tả rơi xuống. Tim Tiển lồng lên như ngựa phi. Bây giờ, Tiển mới nhận ra, một luồng gió lạnh buốt từ xa đang cuồn cuộn thốc tới. Gặp nơi đất trống, gió như hung thần tự do gào thét, hoành hành, cuốn lên từng cơn lốc mịt mù cát bụi. Đã thế gió còn mang theo hơi băng giá lạnh buốt. Không thể ngờ có thể lạnh đến thế. Lạnh từ ngoài thấm vào trong cơ thể biến thành cái rét từ trong rét ra. Run cầm cập, Tiển nhìn quanh. Có chỗ nào có thể ẩn nấp được bây giờ? Nếu không, rất có thể người chú sẽ đóng băng lại ngay. Chưa kể, như anh Vàng Xuấn nói, gió có thể thổi bay cả người chú đi xa. Cắn răng lại, Tiển lần đi từng bước. Nhất định Tiển sẽ tìm được một hốc đá và chú đã có cái bật lửa trong tay.
o O o
Núi tiếp núi, rừng tiếp rừng.
Đường lẩn trong rừng, rừng ủ sương mây. Đã bao đường đất đi qua, đã bao cánh rừng để lại phía sau, bao con suối bờ cát in dấu chân người. Đã toát mồ hôi, run lẩy bẩy khi nhìn thấy con gấu ngựa leo trên cây hạt dẻ, hục mõm ăn mật trong bọng ong. Một dấu chân con hổ to bằng cái bát lớn. Một gốc cây cọ có dấu con lợn rừng cọ gãi ngứa. Đã mấy lần bồi hồi khi nhìn thấy một nương lúa vừa qua vụ gặt. Đã có lần định cất tiếng reo vì nhận ra những căn nhà nửa sàn nửa đất của người Dao nhưng hóa ra là mừng hụt. Vì đó là một thôn làng đã bỏ hoang.
Chẳng có nỗi mừng vui, sung sướng nào bằng khi nghĩ rằng mình sắp tới Dào San đúng lúc đang đi giữa cánh rừng phong lan. Ôi! Phong lan rừng đang cữ ra hoa rộ. Trên những cành rêu phong dày xốp, trong hốc đá ẩm ướt lạnh lẽo, từ những thân cây khô khẳng, tẻ nhạt, phong lan đã bung nở những dò hoa sặc sỡ đủ sắc màu. Trắng tinh. Trắng muôn muốt. Xanh biếc. Xanh hồ thủy. Vàng ngà. Vàng hoa cau. Một miền hoa viên. Một vùng tiên cảnh. Một khoảng trời thơm. Một ân thưởng cho người thiếu niên sau bao nỗ lực vượt trên lứa tuổi. Một cảnh sắc hài hòa giữa nhiên giới với ước ao hi vọng của con người.
Tiếc thay, ước ao và hi vọng vẫn còn đâu đó xa vời lắm. Sau ngọn núi kia sẽ là Y Tý? Không! Sau ngọn núi kia vẫn là núi. Sau cánh rừng kia sẽ là Dào San? Không, một cánh rừng khác mịt mùng hơn đã lại tiếp nối hiện ra trước mắt ta.
Đường rừng. Một lòng suối cạn. Một thân cây đổ tình cờ bắc qua một con vực sâu hun hút. Một rãnh nước xói mòn. Đường rừng tiếp đường rừng. Những lối mòn như một lớp bụi phủ. Một vệt cỏ nhàu. Những khoảnh đất lạnh giá. Những lối rẽ không một lời chỉ bảo. Những khúc đường đứt đoạn. Một con suối cắt ngang đến vô lí. Một vệt sỏi cuội trắng nhờ dưới làn nước lặng thinh.
Không sao hết! Cứ đi! Cứ đi! Vì còn có nơi phải đi tới. Vì còn khát vọng sục sôi phải trở về. Ôi, khát vọng thiêng liêng, đó cũng chính là sức mạnh của tuổi trẻ, của Tiển lúc này. Vậy là chân không nản bước, lòng không biết đến thối lui. Viễn cảnh Dào San với nhiệm vụ đã hoàn thành, gặp lại được anh Tố, đồng đội là niềm náo nức thúc giục. Cứ đi! Cứ đi! Vậy mà cuối cùng thì cũng đã đến một lúc, chân đang bước, bỗng ngập ngừng, đắn đo. Cảm giác ngờ ngợ mập mập mờ mờ đã biến thành nỗi lo sợ thật sự bằng một cơn rùng mình lạnh toát. Trước mắt là một cửa hang sâu không đáy, một cánh rừng chưa mở, một vực thẳm không lối qua. Lạc đường mất rồi!
Hoảng hốt, Tiển đâm sầm về phía này rồi lại lộn lại. Nhào theo lối này vài bước chú lại quay về lối cũ. Tưởng rằng đường quang hóa ra là một bụi rậm. Tưởng rằng đường thông hóa ra là một vách đá. Một vòng vây vô hình đã hình thành. Và càng lúc càng thắt chặt lại. Lạnh lùng, nó mặc Tiển cuống cuồng, giãy giụa, không chịu mở ra một lối nhỏ cho Tiển thoát ra.
o O o
Một ngày qua. Ngày thứ hai tới vẫn mịt mù trong ảo vọng. Và cùng với cơn mệt mỏi lo sợ là nỗi hãi hùng khác, lúc Tiển cuống quýt tìm đường, nó trốn đi đâu, giờ đã hiện hình trở lại: Cái đói!
Tưởng chỉ ngày một ngày hai là có thể tới Y Tý, nên túi bột ngô anh Vàng Xuấn cho đã hết từ chân núi Thiên Sơn rồi. Cái đói thoạt đầu xốc xáo cào xé dạ dày. Rồi sau đó nó lặng lẽ ngấm vào người khiến Tiển bải hoải, rã rời, khiến chú nằm liệt cả một buổi sáng. Tưởng nằm để lấy sức, nhưng càng nằm càng xỉu đi. Cứ nằm thế này thì ta sẽ không thể dậy được nữa mất. Lờ mờ nghĩ được vậy, người chiến sĩ thiếu niên đã cố gượng dậy. Đầu nặng trĩu. Chân tay bủn rủn. Tiển chống hai tay ra sau lưng, ngửa mặt, cố mở mắt, nhìn trời. Ánh sáng từ những kẽ lá xuyên xuống chói chang. Màu lá non tơ xanh xanh nhè nhẹ. Là mơ hay là thật đây? Trên một nhành cây cao, có một chùm quả nho nhỏ vỏ vàng mơ như quả hồng bì. Ổ, bên cạnh Tiển là một bụi lau khô, trông rất giống cái bụi cây đom đóm, nơi anh Tố nằm hồi anh mới từ vùng tự do trở vào Cam Đồng và Tiển đã đến, giải lên đó mấy tàu lá chuối khô. Những ngày bí mật ở rừng khi chưa gặp anh Tố, chị Va, anh Tố sống bằng gì? A, nếu vậy thì Tiển không thể chết vì đói được!
Rừng thiếu gì quả, thiếu gì cây, củ. Vịn cây đứng dậy. Lẫm chẫm, run rẩy, khuỵu xuống, Tiển lại gắng đứng dậy. Ngã xuống lần nữa thì Tiển bò, Tiển nhoài nhích từng tí một. Cái chuối rừng đây. Không thể không rùng mình sợ hãi khi nghĩ nếu mình không có trong tay con dao găm anh Tố cho. Cây chuối ngã đánh roạt. Nó ngóc lên cái hoa chuối bụ bẫm. Còn đây là chùm quả sẹ vàng au cay nồng. Kìa! Lại còn có cả cây giâu gia đeo trĩu trịt những chùm quả đỏ lừ cứ như ai đã trồng sẵn ở đây cho mình vậy.
Tiển đi lại được rồi. Mò mẫm đi, Tiển tìm thấy một rừng vầu đang đâm măng. Lại tìm thấy những chiếc mũ nấm hương và mộc nhĩ mọc trên mấy cây dẻ đã khô. Cái bật lửa anh Tố cho giờ mới thấy lợi hại. Một ngọn lửa trong một túp lều lợp lá chuối đủ sưởi ấm và che sương đêm.
Tang tảng sáng hôm sau, Tiển chợt tỉnh giấc. Có cái gì là lạ vừa chạm vào cảm giác. Bật ngồi dậy, Tiển nhấc khẩu các bin. Cách Tiển chừng chục bước chân, sau mấy phiến lá ráy ló ra hai cái tai vểnh, một cái mõm dài với hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, trắng ởn. Không phải tổng Ngao! Không phải Thào A Đủa! Đó là một con chó sói đói. Con sói hỉnh mũi, hít hà và nhon nhón đi lại.
Tiển giương súng.
Đoành! Đoành! Đoành... Đùng!
Trời! Vang lên trong không gian âm u buổi sáng trong rừng sâu tiếng nổ của một tràng tiểu liên. Tiếp đó là tiếng nổ đầu nòng của mấy khẩu súng kíp. Con sói biến mất như một ảo ảnh. Tiển nhổm dậy ngơ ngác. Không! Tiển chưa bóp cò súng. Súng của những ai bắn vậy? Đó! Tiếng súng vẫn còn nổ, đặc biệt là tiếng nổ phát một, dai dẳng như ăn miếng trả miếng của những khẩu súng kíp. Khấp khởi, Tiển chống súng đứng dậy. Nơi có tiếng súng đối địch là nơi có người bên mình rồi.
Chim Én Liệng Trời Cao Chim Én Liệng Trời Cao - Ma Văn Kháng Chim Én Liệng Trời Cao