"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Châu Liên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7459 / 20
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 -
à không hiểu mình có khắt khe vớ Nam Kha không với cách nhìn nhận vấn đề như thế. Khi mà giờ đây trên bức tường trong phòng ngủ của hai vợ chồng, trong ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ vẫn còn mấy tờ giấy Nam Kha dán cách đây vài ngày.
"En nhớ uống thuốc đều đặn"
"Em nhớ massa hai chân và ra vườn ngắm hoa cho khây khỏa... "
"Em nhớ gọi điện thoại bảo Mỹ Mỹ ghé chơi... Em nhớ cắm trong phòng hai đứa mình một bình hoa cẩm chướng vàng thật đẹp..."
Nghe hơi thở đều đặn của Bảo Phương ngỡ là cô đã ngủ Bà Thái nghiên người quan sát. Chợt nhìn thấy giọt nước mắt lấp lánh trên rèm mi dài, bà thảng thốt hỏi:
-Bảo Phương... con đang khóc đó sao?
Bảo Phương vội quẹt nước mắt:
Đạ... không...
Bà Thái choàng tay lên bụng Bảo Phương, giọng dỗ dành:
-Nín đi con. Bên cạnh con luôn luôn có mẹ ruột của con.
Nắm lấy bàn tay nhăn nheo của bà, Bảo Phương cảm động:
-Mẹ tốt với con qúa
Bà Thái tỉ tê:
- Có gì đâu. Mẹ chỉ mong con vui vẻ là mẹ mừng. Con đừng khóc nghe Bảo Phương, mẹ buồn.
Giọng cô khắc khoải:
- Con biết là mẹ đang mong ngóng có một đứa cháu trai để nối dõi sau này. Mẹ chỉ có một người con duy hất là anh Nam Kha. Thế mà con đã làm hỏng tất cả.
Bà Thái gạt ngang:
- Không nhất thiết là phải có cháu nội để bồng đâu con. Con đừng ưu tư lo lắng gì cả mà lâm bệnh thì khổ.
Cô thở dài:
- Con biết là mẹ thương con nên nói như thế thôi. Khi tụi con mới cưới nhau, mẹ đã từng bảo là chưa bao giờ mẹ mừng như thế vì mẹ sắp có cháu nội để ẫm bồng rồi.
Bà Thái gạt ngang:
- Đúng là mẹ có nói như thế nhưng chỉ là đùa thôi.
Bảo Phương giọng khổ sở:
- Con thật có lỗi với mẹ và anh Nam Kha.
Bà Thái lắc đầu:
- Không ai muốn điều rủi ro xảy đến cho mình cả. Chuyện không may cho con chỉ càng làm mẹ thương con hơn. con không nên suy nghĩ nhiều mà có hại cho sức khoẻ.
Bảo Phương buồn bã:
- Mẹ thật tốt với con, điều đó càng làm cho con thấy khổ tâm hơn.
Đặt tay lên vai Bảo Phương, Bà Thái hắng giọng:
- Ngủ đi con. Ðừng suy nghĩ gì cả...
Cô ngập ngừng:
- Thưa mẹ... con muốn thưa với mẹ một chuyên mà chưa có dịp.
Bà Thái chăm chú nhìn cô:
- Con nói đi.
Bảo Phương chùng giọng:
Con muốn mẹ đồng ý cho con ly hôn với anh Nam Kha Bà Thái vụt ngồi dậy:
- Bảo Phương... Con nói cái gì thế. Mẹ đã bảo con bao nhiêu lần là dẹp bỏ ý định đó đi. Lần trước con đã hứa với mẹ, sao bây giờ lại nhắc đến nữa.
Bảo Phương giọng khổ sở:
- Con không muốn làm khổ anh Nam Kha và mẹ thêm một này nào nữa. Lẽ ra con nên chết quách đi thì hơn.
Bà Thái nghiêm khắc:
-Bảo Phương... Mẹ cấm con nhắc đến chuyện ly hôn. Hóa ra người ta chỉ là vợ chồng và mẹ con với nhau lúc mạnh khoẻ thôi sao, còn nếu có một tai ương nào đó xảy đến thì dẹp bỏ mọi thứ hay sao?
Ngừng một lát, bà tiếp:
- Mẹ nói với con lần cuối cùng, bao giờ con cũng là con dâu của mẹ và là vợ của Nam Kha. Lần sau, mẹ không muốn nghe bất cứ một câu nói nào của con tương tự như thế nữa.
Bảo Phương thở dài với vẻ khổ sở.
Làm sao mẹ chồng cô hiểu được những gì đang diễn ra thật âm ỉ trong mối quan hệ tình cảm giữa cô và Nam Kha. Càng ngày cô càng thất vọng khi Nam Kha lạnh nhạt dần. Dù Nam Kha có cố tạo sự thân mật đến đâu, cô cũng nhận ra ngay là anh đang đóng kịch với cô và mọi người.
Anh đang gắng sức chịu đựng cô. Chịu đựng đôi chân bất động của cô. Cuộc sống chung của hai vợ chồng cô có biết bao nhiêu phiền toái.
Tại sao anh chưa đồng ý ly hôn với cô, cô không biết. Thương hại? Hay vì chưa đến lúc thuận tiện?
Cô không trách anh, không oán hận anh. Nếu anh có đối xử với cô với vẻ lạnh nhạt xa cách như thế thì cũng là lẽ thường tình. Một Bảo Phương với đôi chân thuôn dài gợi cảm đã vĩnh viễn mất đi, thay vào đó là đôi chân mềm oặt bệnh hoạn.
Có lẽ một lần nữa cô sẽ nói lời chia tay với anh, ngày đó không còn xa nữa....
+
+ +
Trở về nhà sau mấy ngày vắng mặt. Nam Kha lái chiếc xe chạy thẳng vào sân khi lão Muôn vừa đẩy cánh cửa cổng ra.
Bà Thái đã đứng đợi anh ở bậc thềm, gương mặt không vui.
- Thưa mẹ, con mới về!
Bà Thái trầm giọng:
- Công việc ở công ty bận lắm sao mà mấy hôm nay con không về?
Nam Kha vội đáp:
- Dạ, dạo này các công ty cạnh tranh ráo riết nên con phải dành nhiều thời gian cho công việc đó mẹ.
Khẽ lắc đầu, bà Thái phàn:
- Cho dù có bận cách mấy thì con cũng nên dành thời gian nghĩ ngơi. Vợ con hiện tại sức khoẻ không được tốt, Bảo Phương cần sự có mặt của con hơn bao giờ hết. Lẽ ra con không nên vắng nhà lâu như thế. Tối hôm qua mẹ có gọi điện thoại đến công ty của con nhưng không ai nhấc máy.
Nam Kha lúng túng:
- Có thể là con đi ăn tối.
Bà Thái hắng giọng:
- Lúc mẹ gọi là khoảng 10 giờ tối. Con đi ăn muộn thế sao?
Nam Kha vỗ nhẹ tay lên trán:
- Con nhớ rồi. Lúc đó con đang tắm, có nghe điện thoại reo thật lâu nhưng không đi ra kịp đế trả lời được.
Bà Thái nghiêm khắc nhìn Nam Kha. Bà hiểu con trai kiểu bà. Nam Kha không phải là 1 người yêu công việc đến độ có thể làm đến quên thư giản nghĩ ngơi.
Bà khẽ bảo:
- Mẹ mong rằng con quan tâm đến vợ con hơn và chấm dứt chuyện không ngủ o(? nhà.
Nam Kha cố bào chữa:
- Mẹ thông cảm. Con cũng không muốn làm việc bù đầu đâu. Chẳng qua công việc thì nhiều mà thời gian lại không có.
Bà Thái nhìn thẳng vào mặt anh:
- Mẹ không nghĩ là công việc của con lại nhiều đến thế. Công việc hay là
..... vui chơi. Con đừng quên mẹ là mẹ của con. Mẹ hiểu con hơn ai hết. Dạo này mẹ thấy con hơi thay đổi đó.
Nam Kha nhún vai:
- Con có thay đổi gì đâu. Mẹ lại tưởng tượng nưã rồi.
Bà Thái băng khoăng hỏi:
- Có phải con không muốn về nhà phải không Nam Kha?
Nam Kha cười:
- Mẹ nghĩ oan cho con rồi.
Chợt không thấy hình ảnh quen thuộc của Bảo Phương trên chiếc xe lăn, Nam Kha vội hỏi:
- Vợ con đâu hả mẹ?
BàThái dịu giọng:
- Bảo Phương đang ngủ. Mấy hôm nay, tối nào nó cũng trằn trọc mất ngủ nên sứ khoẻ không được tốt lắm. Vợ con vừa chợp mắt được 1 chút. Con đừng đánh thức vợ con dậy đấy.
Nam Kha chào mẹ. Anh đi vào phòng của 2 vợ chồng. Trước đây căn phòng hạnh phúc cuả anh và Bảo Phương nằm trên tần 2. Đó là 1 căn phòng thơ mộng. Buổi chiều anh và Bảo Phương thừơng ra ban công ngắm hoa và cũng có những lúc anh cùng cô thưởng ngoạn trà dưới an h trăng, trên chiếc ban công hình bán nguyệt cạnh căn phòng hạnh phúc ấy.
Những ngày tháng thơ mộng ấy giờ đây không còn nữa chỉ còn là kỷ niệm mà mỗi lần nhớ lại, khuôn mặt điển trai của Nam Kha lại đanh lại và lầm lì hẳn đi.
Từ khi Bảo Phương bị tàn phế, Nam Kha đã cho dọn mọi đồ đạc của 2 vợ chồng xuống căn phòng tần dưới nằm sát cạnh phòng khách để tiện cho việc đi lại của cô. Không hiểu sao, với căn phòng này Nam Kha chỉ có độc nhất 1 cảm giác dửng dưng lạnh lẻo và oán hận mỗi khi đẩy cửa bước vào.
Bảo Phương đang nằm ngủ mê trên giường. Nam Kha nhẹ chân vì không muốn đánh thức cô dậy.
Anh tựa lưng vào tường ngắm nhìn Bảo Phương. Cô vẫn đẹp như ngày nào, nếu không muốn nói là còn quyến rũ ngọt ngào như 1 thứ trái cây đang độ chín. Khuông ngực căn tròn phập phồng dưới làn da mịn dưới lớp áo ngủ mỏng manh. Những sợi tóc mượt mà. Hàng mi cong. Chiếc mũi cao thanh tú và đôi môi hồng đào nũng nịu.
Lướt nhanh xuống đôi chân yếu ớt của cô, Nam Kha cảm thấy đắng ngắt ở cổ. Mọi xúc cảm lúc nảy như biến mất. Hệt như người ta vừa uống 1 ly thuốc đắng sau khi thưởng thức 1 thỏi kẹo chocolat.
Chợt Bảo Phương choàng tỉnh. Cô ngơ ngác nhìn Nam Kha:
- Anh về rồi sao?
Nam Kha ngồi xuống giường nệm, nắm lấy bàn tay thon nhỏ của cô đưa lên môi:
- Em có khoẻ không?
Bảo Phương chống tay ngồi dậy:
- Em cũng.... bình thừơng.
Nam Kha nhướng mày:
- Có nhớ uống thuốc như lời anh dặn không, em yêu?
Cô hiền lành gật đầu:
- Dạ, có.....
Nam Kha cọ nhẹ muĩ vào đôi má hồng:
- Có gọi điện thoại rũ Mỹ Mỹ đến chơi không?
Bảo Phương thở nhẹ:
- Mỹ Mỹ bận ôn thi cuối năm nên chỉ có thể nói chuyện với em qua điện
thoại. Mỹ Mỹ bảo vài ngày nữa, thi xong Mỹ Mỹ sẽ đến chơi với em.
Quay lại nhìn lọ cẩm chướng trên bàn, Nam Kha khen:
- Em cắm hoa đẹp quá.
Cô cười nhẹ: - Em cấm vội đó thôi.
Nam Kha hẳng giọng:
- Anh biết bây giờ thú vui duy nhất của em là cắm hoa. Ngoài cắm hoa, có lẽ em chẳng biết làm gì hơn là.... lăn xe lòng vòng khắp nhà hoặc quanh vườn.
Cô nhìn Nam Kha một cái thật nhanh. Không hiểu anh buồn cho cô hay có tính chất phê phán, vì trên khuôn mặt điển trai của anh chẳng để lộ gì cả
. Dửng dưng, lạnh nhạt như một lớp kem nền được tráng trên một chiếc bánh kem. Đó là điều cô cảm nhận được vào lúc này.
Bảo Phương khẽ cắn môi. Đau đớn.
-Lẽ ra, anh phải ôm cô vào lòng và hôn cô thật nhiều vì đã mấy ngày nay
cô và anh không gặp mặt nhau. Thế mà không. Một nụ hôn.... thủ tục trên đôi tay cô và sau đó là một khoảng cách vì anh đã tự động ngồi lui xa cô khoảng.... hai mét. Cô ngồi đầu giường và anh ở cuối. Nhìn anh với vẻ trách móc,
Bảo Phương lạc giọng:
- Mấy hôm nay anh bận lắm sao?
Nam Kha cười khỏa lắp
- Anh có giải thích với mẹ và em qua điện thoại mà. Công việc anh ngập đầu. Anh phải ngủ đêm tại công ty dể thức khuya giải quyết một số việc quan trọng. Mà củng chưa giải quyết xong nên có thể ngày mai anh lại phải ở lại để giải quyết tiếp.
Giọng cô đầy nghi ngờ:
- Công việc gì mà quan trọng thế anh?
Nam Kha phẩy tay:
- Anh có nói em củng không hình dung được đâu.
Bảo Phương cười buồn. Biết là Nam Kha nói dối nhưng cô không gặng hỏi nửa. Thà là tự lừa dối mình còn hơn là đối diện vào sự thật. Một sự thật đến xót xa.
Nam Kha ngọt ngào:
- Anh nhớ em quá. Chỉ mong công việc xong là phóng xe về thăm em ngay. Lời nói như có mật nhưng ánh mắt lạnh lẽo đến nao lòng. Biết là anh không còn yêu cô như xưa nhưng cô không dám tin là anh đã phản bội cô. Mọi chuyện dường như còn quá sớm khi nghĩ đến một kết thúc như thế.
Nhìn đôi chân mềm nhủn của cô, anh hắng giọng:
- Chị bếp có massa cho em không?
Bảo Phương cười buồn:
- Chị bếp đâu có rảnh.
Nam Kha kêu lên thật kịch:
- Sao lại như thế được? Bảo Phương nhỏ nhẹ - Suốt ngày, chị bếp phải lo nấu nướng cho mấy bửa ăn. Thời giờ đâu mà massa cho em như anh yêu cầu.
Nam Kha cao giọng:
- Thế buổi tối chị bếp làm gì chứ? Không lẽ buổi tối chị ấy không rảnh
?
Cô thở nhẹ:
- Củng nên cho người ta nghỉ ngơi sau một ngày làm việc anh à. Vì thế, em tự massa chứ không làm phiền đến ai.
Nam Kha bật zippo mồi thuốc. Khói thuốc làm Bảo Phương húng hắng ho nhưng cô cố ngậm miệng lại. Cô không muốn làm Nam Kha bực mình. Củng như lúc nãy cô củng không thể nói thẳng với Nam Kha là cô biết anh củng chẳng mặn nồng gì chuyện chị bếp có massa cho cô hay không. Những gì anh viết trên nhửng tờ giấy đang dán ở trong phòng hình như không hề xuất phát từ sự quan tâm đến cô mà là vì hình thức. Anh muốn tỏ ra cho mọi người biết là anh rất lo lắng cho sức khỏe của cô.
Nam Kha chợt hỏi
- Mỹ Mỹ có nói gì khi đọc mấy tờ giấy anh viết cho em không?
Bảo Phương bặm môi:
- Dạ..... có Nam Kha vội hỏi. Nó có nói gì không?
Bảo Phương nói dối:
- Mỹ Mỹ bảo là anh thật chu đáo. Nam Kha nhướng mày:
-Thế còn những người khác? Họ nói như thế nào?
Bảo Phương trầm giọng:
- Họ củng nói như Mỹ Mỹ vậy.
Nam Kha tỏ vẻ hài lòng. Chỉ cần như thế. Điều mà anh sợ nhất là ai đó phát hiện anh đang ghẻ lạnh dần với Bảo Phương, nếu không muốn nói là anh đang..... căm ghét cô. Anh căm ghét sự tật nguyền của cô. Cô chẳng khác gì một con búp bê xinh đẹp đã bị một đứa trẻ con nào đó đã nghịch ngợm vặt lìa mất hai chân. Vô dụng. Giá như Bảo Phương biến mất trong cuộc đời của anh, anh sẽ dẽ chịu rất nhiều. Hạnh phúc. Hạnh phúc là tự do. Không ràng buộc với cô.
Nam Kha dặn dò:
- Phải tăng cường massa nhiều hơn nửa nhé. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rủ của anh, giọng đau đớn: Để làm gì hả anh? khi mà hi vọng chỉ là những bọt bong bóng xà phòng. Em đã từng cháy bỏng hi vọng để rồi thất vọng đến xót xa.
Nam Kha lúng túng. Một đội ngũ bác sỉ giỏi nhất thành phố va các chuyên viên vật lý trị liệu đã bó tay. Không phải là anh không nhớ đến điều mà Bảo Phương vừa nói đến. Không còn một chút hi vọng về bệnh tình của cô. Cô sẽ mãi mãi tàn phế. Đó chính là nổi ám ảnh thường xuyên của anh.
Búng điếu thuốc cháy rực qua cửa sổ, Nam Kha so vai:
- Em đừng nghĩ quẩn nửa. Còn nước còn tát.
Một không khí nặng nề bao phủ giửa hai người, Bảo Phương biết là Nam Kha đang tự huyễn hoặc lấy mình. anh không hề tin vào những lời anh nói thi hòng mong gì tạo niềm tin cho cô.
- Thật lâu, xoay người lại nhìn thật sâu vào mắt Nam Kha, giọng Bảo Phương chùng xuống:
- Anh à, em cần nói một chuyện quan trọng với anh.
Nam Kha cố giử giọng tự chủ:
- Có gì không em?
Cô hít một hơi thật sâu:
- Em nghĩ rằng đã đến lúc chúng ta có thể.... xa nhau.
Chồm ngươì bóp khẽ vai cô, Nam Kha nhướng mày:
- Em muốn nói gì?
Bảo Phương trầm giọng:
- Chúng ta nên ly hôn với nhau.
Nam Kha kêu lên:
- Kià Bảo Phương.... Cô nhếch môi: - Có phải dạo này anh rất buồn và thất
vọng, phải không Nam Kha?
Anh ngắc ngư:
- Em hỏi gì lạ vậy.
Cô nhướng mày:
- Em muốn anh trả lời hết sức thành thật câu hỏi cuả em.
Nam Kha cười gượng:
- Anh buồn vì.... lo cho em.
Bảo Phương khẽ lắc đầu:
- Điều đó có lẽ chỉ đúng trong những ngày đầu tiên khi anh chưa biết
bệnh của em vô phương cứu chửa. Bây giờ nổi buồn của anh lại hoàn toàn khác. Em đang là gánh nặng của anh.
Nam Kha phản ứng:
- Hôm nay em toàn nói gì lạ lùng. Em không sợ anh giận sao? Giọng cô từ tốn
: - Em biết... Em không mang đến hạnh phúc cho anh. Căn bệnh tê liệt đôi chân của em là do tổn thương các đầu dây thần kinh vì thế mới vô phương cứu chửa. Anh không thể hi sinh cuộc đời của anh được. Anh còn có tương lai. Còn em thì không. Trước mắt em là bóng tối mịt mù. Em muốn ly hôn với anh để anh còn có thể tìm được một hạnh phúc đích thực.
Nam Kha cắt ngang:
- Anh cấm em nói năng lung tung. Em nói như thế không sợ anh và mẹ buồn hay sao, Bảo Phương?
Cô cười buồn:
- Anh hãy để em nói. Những gì em vừa nói ra là tự đáy lòng. Đó là
những lời nói chân thật nhất, không màu mè giả dối. Ngày nào mà anh còn bị ràng buộc với em bằng một cuộc hôn nhân đau khổ thì ngày đó em còn cảm thấy mình có lỗi, có lỗi thật nhiều nếu không muốn nói là có tội với anh. Em không mưu cầu một điều gì khác cho em. Tất cả những gì em quyết định là vì niềm vui của anh và mẹ.
Nam Kha cao giọng:
-Có bao giờ anh tỏ ra ghét bỏ em đâu mà em phải quyết định chia tay với anh?
Giọng cô khắc khoải:
-Nếu kéo dài cuộc chung sống địa ngục này, em là một kẻ ích kỷ. Em không muốn anh phải... đóng kịch với em, yêu thương em khi mà dường như tình cảm ngày nao trong đã nguội lạnh.
Nam Kha đỏ mặt:
-Em nghĩ gì lạ thế Bảo Phương?
Vẻ mặt cô buồn bã:
-Em không trách anh đâu. Đó là lẽ thường tình. Em không còn là Bảo Phương của ngày xưa. Em chỉ là một kẻ tàn phế.
Nam Kha vò đầu:
-Khổ quá. Anh không hiểu vì sao lại muốn ly dị. Cách đây một tháng em đã thỏa thuận voỚi anh là từ nay không được nói đến nữa mà.
Cô so vai:
Đdúng là em có hứa với anh như thế nhưng thật là phi lý. Tại sa chúng ta không thể sống thật với con tim và lý trí của mình. Trong tình yêu, điều đáng sợ nhất là sự thương hại.
-Anh yêu em mà Bảo Phương.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh:
Đdừng nói dối em. Trái tim em vốn nhạy cảm nhưng em không trách anh đâu. Đó là lẽ thường tình.
Nam Kha hắng giọng:
-Em phải hiểu là công việc ở công ty đã làm cho anh mệt mỏi. Nếu anh không dành cho em nhiều thời gian như trước đây thì em cũng nên thông cảm cho anh.
Cô nhếch môi:
-Tại sao anh không thừa nhận điều mà em đã biết, đã cảm nhận bằng trái tim. Ly hôn là một giải pháp tốt nhất cho chúng ta vào lúc này.
Nam Kha tỏ vẻ giận:
-Anh cấm em nói như thế.
Bảo Phương thở dài. Cô không hiểu vì sao Nam Kha lại có vẻ bực tức. Đó chẳng phải là lối thoát cho anh ấy đấy sao. Cuộc sống chung giữa anh và cô gắng gượng đến mức làm cho cô cảm thấy mệt mỏi đớn đau.
Nam Kha không còn yêu cô như xưa nữa. Cô không thể nào chịu đựng mãi ý nghĩ đấy. Thà là chia tay sớm để sau này cô khỏi phải đón nhận sừ thù ghét, oán hận của anh.
Nam Kha hắng giọng:
-Có phải em muốn anh bỏ em để đi lấy vợ khác không:
Cô gật đầu xác nhận:
Đdó là điều mà lâu nay em nghĩ đến.
Nam Kha nhướng mày:
-Còn em?
Bảo Phương cố giữ giọng tự chủ:
-Em sẽ trở về với mẹ của em. Bà đang sống một mình, cô đơn.
Nam Kha tặc lưỡi:
-Thế em không nghĩ đến chuyện mẹ em sẽ buồn phiền như thế nào khi chúng ta bỏ nhau à?
Bảo Phương ngẩng cao đầu:
Đdó là một thực tế mà em cũng như mẹ buộc phải chấp nhận nó, có muốn trốn chạy cũng không được. Mẹ me là một người phụ nữ tinh tế, tất nhiên mẹ em sẽ không bao giờ buồn giận anh hay em. Đó chính là số phận dành cho con gái của bà.
Nam Kha nhìn như soi vào đôi mắt đẹp như mùa thu long lanh:
-Bảo Phương, có phải em đi đến quyết định ly hôn là vì mấy ngày nay anh vắng nhà không?
Cô so vai:
-Anh cũng không cần phải tìm hiểu vì sao em lại đi đến quyết định đó. Chúng ta nên thực tế với nhau thì hơn. Em không muốn như một kẻ ở trên mây, không biết thích ứng với hoàn cảnh của mình.
Nam Kha nhíu mày:
-Thực tế à? Em nói như thế có nghĩa gì?
Đưa hai tay úp nhẹ lên mặt, Bảo Phương giọng chua chát:
-Kể từ hồi em bị bệnh, chúng ta chỉ còn là vợ chông trên... danh nghĩa. Lẽ ra anh đã có một cuộc sống gối chăn hạnh phúc nhưng mọi chuyện đã không được như thế. Em đã bị liệt, bị tàn phế. Em không thể sống một cuộc sống ích kỷ. Đấy là chưa nói đến chuyện mẹ anh rất tha thiết muốn có một đưa cháu nội để ẳm bồng nhưng không tiện nói ra. Mẹ và anh thật tốt với em, nhưng điều đó không có nghĩa là em vô tình đến mức kho6ng có chút hiểu biết.
Nam Kha lắc mạnh vai cô:
-Bảo Phương... có phải vì giận anh mấy ngày nay bỏ đi mà em tuyến bố đòi ly hôn với anh không?
Cô kiêu lên:
-Không. Không phải như thế. Em không hề trách và giận anh. Em chỉ muốn anh sống một cuộc sống mà lẽ ra anh phải được tận hưởng.
Nam Kha giận dữ:
-Anh không muốn nghe em nói nữa!
Thấy anh tỏ vẻ bực tức thật sự, Bảo Phương liền cắn môi im lặng không dám nói tiếp nữa. Cô không hề hiểu được lý do vì sao Nam Kha lại phản đối lời đề nghị của cô.
Nam Kha bạnh hàm suy nghĩ. Thật ra, chính anh là người muốn giải quyết thật nhanh chuyện hai người khi Bảo Phương trở thành một kẻ tàn phế, nhưng anh vẫn nghi ngại liệu có một ngày nào đó Bảo Phương bỗng dưng... lành lặn trở lại. Ai biết được chuyện đó, trong y khoa đôi khi cũng có những bất ngờ diệu kỳ.
Anh cần một thời gian. Thời gian là cái mà anh đang cần. Không một người con gái nào có thể gợi cảm và đẹp hơn Bảo Phương. Nếu sau một thời gian mà tình trạng sức khỏe của cô vẫn xấu như bây giờ, anh sẽ đi đến một quyết định cuối cùng và không bao giờ hối hận.
Chợt có tiếng gõ cửa, giọng chị bếp ở bên ngoài:
-Bẩm cô chủ... có cô Hà Vân đến chơi, cô ấy đang chờ cô chủ trong phòng khách.
Bảo Phương chưa kịp nói gì thì Nam Kha đã đứng dậy, anh lên tiếng:
-Nhờ chị mời Hà Vân vào đây chơi với vợ tôi.
Nói xong, Nam Kha liền rời khỏi phòng. Anh đi lên cầu thang. Trên đó, còn có một căn phòng riêng cho anh. Nơi mà ở đó anh cảm thấy vô cùng tự do, thoải mái hệt như lúc chưa lập gia đình.
Vì đó là nơi mà chiếc xe lăn của Bảo Phương không thể nào đi đến được. Những bậc thang đát đá granit màu trắng hình trôn ốc là một trở ngại mà Bảo Phương không thể nào vượt qua, cho dù anh biết cô yêu anh đến cháy lòng.
Được luôn nhìn thấy anh vốn là niềm hạnh phúc của cô...
Hà Vân lao vào phòng Bảo Phương như cơn lốc. Cô mặc một chiếc đầm ngắn màu xanh nôn chuối. Đẹp lộng lẫy mê hồn với đôi môi tô son chocolat.
Vừa nhìn thấy Hà Vân, Bảo Phương liền mỉm cười:
-Vào đây Hà Vân.
Giọng Hà Vân sôi nổi:
-Sao lại nhốt mình trong bốn bức tường thế kia. Mình đẩy xe đưa Bảo Phương ra vườn chơi nghe.
Bảo Phương gật đầu cười hiền:
-Mình cũng đang địh ra vườn ngắm hoa đây.
Giúp Bảo Phương ngồi vào chiếc xe lăn, Hà Vân vội đẩy xe băng qua phòng khách. Thấy bà Thái đi vào, cô vui vẻ chào:
-Chào bác..
Bà Thái mỉm cười:
-Chào cháu...
Hà Vân cong môi:
-Cháu đưa Bảo Phương ra vườn chơi, bác cho phép chứ?
Bà Thái gật đầu:
-Đi đi cháu. Có cháu đến chơi, Bảo Phương vui lắm đó. Nó chỉ thân với cháu và Mỹ Mỹ thôi.
Hà Vân đẩy chiếc xe lăn trên thảm cỏ mềm. Cô liến thoắng kể chuyện:
- Mình vừa mua mấy chiếc quần Patt hàng chính gốc Hàn quốc đấy.
Bảo Phương nhã nhặn:
- Màu gì, có đẹp không?
Hà Vân sôi nổi:
- Một cái màu nõn chuối, một cái màu mận chín và một cái màu vàng mơ.
Bảo Phương mỉm cười. Dù thời trang giờ đây không còn là nỗi bận tâm của cô nhưng vẻ mặt rạng rỡ của Hà Vân về mua sắm áo quần cũng làm cho cô cảm thấy vui lây.
Cô khẽ nói:
- Mình vẫn còn nhớ Hà Vân chỉ thích những gam màu vui.
Hà Vân cười ngất:
- Đó là những gam màu nóng. Luôn luôn gây ấn tượng với đàn ông. Mình chúa ghét những tông màu buồn xám xịt như sở thích của bồ.
Bảo Phương nhỏ nhẹ:
- Màu tối cũng có vẻ đẹp riêng.
Hà Vân bĩu môi:
- Bồ đừng nói với mình là màu cỏ úa và màu nâu, màu trắng, màu đen là đẹp đấy nhé.
Bảo Phương chớp mắt cô yêu nhất màu trắng. Mỗi người có một sở thích riêng. Hà Vân hoàn toàn khác cô. Những màu Hà Vân thích thường là màu cam, màu nõn chuối.
Duỗi một chân ra trước mặt Bảo Phương, Hà Vân khúc khích:
- Bồ nhìn đi. Ðôi giày màu bạc này mình cũng vừa mới tậu được ở shop đấy. Bồ thấy đẹp không?
Bảo Phương chớp mi:
- Rất đẹp
Hà Vân dài giọng:
- Có mấy cô nàng thọn không thể tả, chẳng biết ăn mặc như thế nào cho đúng điệu cả Bảo Phương ạ. Mình đã nhìn thấy mấy cô ả mang những đôi giàu màu xanh màu vàng. Còn váy thì màu đỏ. Hai tông màu đá nhau loạn xà ngầu.
Bảo Phương cười:
- Vậy sao?
Chợt nhớ ra, Hà Vân cúi xuống nhìn Bảo Phương
- Xin lỗi, Bảo Phương nhé...
Bảo Phương chớp mi:
- Sao?
Hà Vân tặc lưỡi:
- Bồ thì ngồi chết dí một cục trên chiếc xe lăn với đôi chân bị liệt, còn mình thì lại nói nhăng nói cuội về áo xuống giày dép. Như thế chẳng tế nhị với bồ chút nào.
Bảo Phương cười bao dung:
- Mình có nghĩ gì đâu:
Hà Vân cao giọng:
- Sao không nghĩ được. Mình vô tình làm cho bồ nhớ đến thân phận không may của mình. Tàn phế như bồ kể ra cũng khổ. Thấy thiên hạ đi tới đi lui, chắc bồ sốt ruột lắm phải không?
Bảo Phương nhỏ nhẹ:
- Mình quen rồi.
Hà Vân săm soi nhìn cô một hồi ròi cao giọng phán:
- Không ai có thể quen với nỗi buồn mà là bất hạnh. Bất hạnh qúa lớn.
Bảo Phương trầm giọng:
- Cuộc sống mà Hà Vân. Ðôi khi ta phải chấp nhận cả những điều mà ta không hề muốn.
Hà Vân khẽ nheo mắt:
- Có thật là bồ thích ứng được với hoàn cảnh tật nguyền của mình không đấy.
Bảo Phương thở dài:
- Thích ứng à? Khó lắm.
Ngồi xuống băng ghế đá, Hà Vân đong đưa chân:
- Nhưng dù sao mình cũng phục bồ. Bồ qủa là có nghị lực. Nếu mình rơi vào hoàn cảnh của bồ, có lẽ mình...
Bảo Phương tò mò:
- Bồ sẽ làm như thế nào?
Hà Vân tỉnh bơ phán:
- Mình sẽ chọn cái chết.
Sững sờ nhìn Hà Vân, Bảo Phương vẻ mặt kinh ngạc. Cô không nghĩ là Hà Vân lại cho cô một phương án như thế.
Giọng Bảo Phương buồn buồn:
- Ðó có phải là một lời khuyên của Hà Vân dành cho mình không?
Hà Vân vội nói:
- Mình không chịu trách nhiệm về bất cứ việc làm gì của bồ đấy nghe. Mình chỉ nói chuyện phiếm với bồ cho vui, thế thôi.
Rèm mi dài khẽ lay động, Bảo Phương ngắt nhẹ một đóa tường vi trắng. Hoa tường vi không đẹp nhưng trông hiền hiền. Cô thích màu trắng ủy mị và hay buồn lắm. Cô không thấy mình ủy mị. Chỉ thấy mình hay buồn như mẹ đã từng nói.
Nghiêng đầu nhìn vào đôi chân bất động của Bảo Phương, Hà Vân giọng quan tâm:
- Chân của bồ dạo này có còn tiếp tục teo lại không?
Bảo Phương nhỏ nhẹ:
- Không. Có lẽ nó đã giảm trọng đến mức... tối đa thành thử không thấy giảm thêm nữa.
- Bồ có thường xuyên massa hai chân không?
Bảo Phương trầm giọng:
- Thỉnh thoảng thôi vì... chị bếp thường bận luôn không giúp cho mình được. Hiện tại mình đang tập riêng theo một phương pháp mới:
Hà Vân tò mò:
- Bồ đã làm được những gì?
Bảo Phương hiền lành:
- Mình tự xoa bóp chân theo nhiều kiểu khác nhau. Sau đó cho hai chân vào nước ấm khoảng mười phút, rồi đột ngột chuyển qua ngâm nước lạnh.
Hà Vân nheo mũi:
- Kỳ quái thế. Tự dưng cho chân vào nước nóng rồi lại... điên điên ngâm chân vào nước lạnh.
Bảo Phương trầm giọng:
- Khi ngâm chân vào nước nóng, các máu mạch sẽ giãn nở ra nhờ thế máu lưu thông đến hai chân nhiều. Ðột ngột ngâm chân vào nước lạnh lại có tác dụng co mạch làm lượng máu đang lưu thông ở chân bị dồn nén khiến các cơ đùi nở ra.
Hà Vân che miệng cười:
Phương pháp này trên một tuần báo nước ngoài ở mục kiến thức y học.
Hà Vân trề môi:
- Bồ cũng không nên tin vào mấy tờ báo là cái đó.
Bảo Phương định nói gì đó nhưng Hà Vân đã thao thao bất tuyệt phản bác lại những gì Bảo Phương vừa nói. Cứ theo cách nói của Hà Vân thì xem ra cô ta còn tài hơn cả những bác sĩ danh tiếng.
Hà Vân kết thúc bằng một câu xanh dờn:
- Bồ bị liệt vĩnh viễn rồi, đừng hy vọng mất công.
Bảo Phương mở to mắt nhìn Hà Vân. Ðó là câu nói cô không hề chờ đợi. Một hy vọng dù mong manh vẫn có thể thắp sáng một niềm tin. Thế mà một niềm tin nho nhỏ cũng vừa bị Hà Vân dập tắt.
Giọng cô đau đớn:
- Không hy vọng gì hả Hà Vân?
Hà Vân cười mũi:
- Vì sao chồng của bồ không còn nhờ các bác sĩ khoa vật ký liệu chăm sóc cho bồ, có lẽ bồ đã hiểu.
Bảo Phương khép nhẹ mắt:
- Mình hiểu.
Hà Vân cao giọng phán:
- Theo mình nghĩ, bồ không nên mất thì giờ cho những giờ tự massa vô bổ. Hy vọng nhiều. Không hy vọng, lấy gì để
Tiếng thở dài của Bảo Phương thoát ra nhè nhẹ:
- Cám ơn bồ đã thẳng thắng với mình.
Hà Vân vênh mặt lên:
- Mình là vậy. Sự thật thường tàn nhẫn nên một số người thường tìm cách chối bỏ nói. Mình mong Bảo Phương cũng giống như mình thích nói thẳng nói thật.
Bảo Phương cắn chặt vành môi. Những lời của Hà Vân dù sao cũng có tác động đến cô, làm cô hoang mang không ít.
Chiều Tím Chiều Tím - Châu Liên Chiều Tím