Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 774 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 08:07:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52
huyện hài đã kết thúc, Cố Anh Kiệt cũng không thèm để ý đến Abby, không nói với cô ta câu nào, chỉ buồn bã đi xuống lầu. Tần Vũ Phi đi mất, anh không dám đuổi theo cũng không dám gọi điện cho cô.
Mấy người bạn ở đó thấy vậy cũng không nói gì, từng người một giải tán. Trước đó, Từ Ngôn Sướng được Cố Anh Kiệt nhờ vả chuyện của Abby, bây giờ nhìn tình huống thành cái dạng này, vì thế anh ta nói lại với Cố Anh Kiệt vài câu để anh yên tâm, anh ta sẽ để ý chuyện bên này một chút, cũng an ủi Abby vài câu.
Cố Anh Kiệt gật đầu, bây giờ anh cũng chẳng quan tâm chuyện Abby nữa, anh biết anh sai rồi, anh không nên gạt Tần Vũ Phi, cho rằng như vậy là tránh cho cô không nghĩ ngợi lung tung rồi không vui. Thật ra, những việc hôm nay Tần Vũ Phi làm anh cũng có thể làm, ví dụ như tìm người dạy cho tên đàn ông cặn bã kia một bài học, hay tìm luật sư, thậm chí đem những việc mờ ám của hắn ta đào ra, anh đều có thể làm được, nhưng anh không làm. Bởi vì một khi anh làm vậy sẽ lại phải tiếp xúc với Abby, cô ta sẽ càng quấn lấy anh không buông cho nên anh mới nhờ Từ Ngôn Sướng làm việc này, để người khác đi giải quyết.
Chỉ vì hôm nay Abby lại bắt đầu ầm ĩ, mượn đề tài để nói chuyện với mình, mà anh còn chưa kịp xử lý xong đã bị Tần Vũ Phi phát hiện.
Bị phát hiện như vậy so với việc anh thành thật kể cho cô nghe còn tệ hơn gấp trăm lần.
Tâm tình Cố Anh Kiệt hoảng loạn, anh biết bây giờ Tần Vũ Phi rất đau lòng. Anh tự nhận mình chung tình, tuyệt không có bất cứ ý nghĩ nào đối với Abby hay những người phụ nữ khác, chuyện Abby anh gạt cô là vì sợ cô nghĩ nhiều, mà Abby xác thực là cần giúp đỡ, anh cũng không thể vô tình thấy chết mà không cứu được. Được rồi, cái từ thấy chết không cứu này có hơi quá rồi, bây giờ người cần cứu chính là anh đây.
Anh sai rồi, anh nên nói với Tần Vũ Phi chuyện này trước, để cô có thể ủng hộ và thông cảm, anh sẽ cùng cô nghĩ biện pháp giải quyết mà không cần sợ cô tức giận. Anh đưa Tần Vũ Phi theo như vậy còn thể hiện thái độ cho Abby rõ ràng là anh giúp đỡ cô ta chỉ vì tình bạn bè thôi, mà loại chuyện này khiến cô ta có ý định như vậy với anh thật không thể chịu được.
Thế nhưng tất cả chuyện này anh đều không làm.
Tóm lại, anh đã sai, anh đã dùng sai phương pháp hoàn toàn, gây tổn thương đến người anh yêu. Anh thấy sự phẫn nộ của Tần Vũ Phi, cảm nhận được sự đau lòng của cô. Trước mặt người khác cô là nữ vương cao ngạo chua ngoa hung dữ, nhưng anh biết cô sẽ khóc. Anh rất khẳng định, bây giờ đang ở một nơi nào đó lén khóc một mình.
Cố Anh Kiệt cảm thấy rất đau lòng, cũng rất hối hận. Không, từ “rất” vẫn chưa thể hiện được sự hối hận của anh bây giờ. Nếu như có thể quay ngược thời gian, anh nhất định sẽ không ngu ngốc như vậy.
Bà Cố không biết phải an ủi con trai như thế nào, nhưng thấy biểu cảm của Cố Anh Kiệt, bà lo lắng anh về nhà một mình nên bảo tài xế chạy về nhà lớn. Cố Anh Kiệt ngây ngốc ngồi trên xe, hoàn toàn không có phản ứng với lời nói của bà Cố và tài xế.
Qua một lúc lâu, Cố Anh Kiệt đột nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ cảm thấy câu nói cuối của Tần Vũ Phi là có ý gì?”
“Câu nào?”
“Cô ấy nói trước khi cô ấy liên lạc, con không được tìm cô ấy, bằng không sẽ chia tay.”
“À.” Bà Cố không biết trả lời như thế nào.
“Là có ý gì vậy ạ?”
“Chắc là ý trên mặt chữ.” Con trai hỏi liên tục, bà Cố đành tìm đại một đáp án.
“Ý trên mặt chữ, nghĩa là nếu cô ấy vẫn không để ý tới con, con cũng không thể đi tìm cô ấy, cái đó với chia tay có gì khác nhau đâu?”
Bà Cố liến nhìn con trai, cho nên như thế nào? Nó rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Lại qua một lúc, Cố Anh Kiệt lại hỏi: “Cô ấy chắc không phải vì chuyện này mà chia tay chứ ạ?”
Bà Cố không nói lời nào, bà cũng không phải bạn gái nó, bà làm sao biết con bé nghĩ cái gì.
Cố Anh Kiệt còn nói: “Chắc cô ấy không phải muốn chia tay đâu, cô ấy chỉ là nổi nóng, tạm thời không để ý đến con thôi.” Cố Anh Kiệt lầm bầm lầu bầu tự an ủi bản thân.
Bà Cố vẫn không nói lời nào, chỉ là bà nhớ tới lúc bà ngồi trong nhà hàng cùng Tần Vũ Phi, cô bé có chút bất an thẹn thùng nói với bà “Chúng con đều rất cố gắng, muốn đạt được kết quả tốt”, biểu cảm đó vẫn còn khắc sâu trong đầu bà, vậy mà chớp mắt lại xảy ra tình huống này. Bà đối với câu nói cuối cùng ấn tượng không sâu, nhưng nhớ rất kỹ một câu nói khác của Tần Vũ Phi.
“Tôi đối với anh là hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Khi tôi không vui, anh đừng có mơ.”
Bà Cố thở dài trong lòng, những nhận xét không tốt của mọi người về Tần Vũ Phi hiện lên trong đầu. Đứa bé này cũng là có cá tính, có chút cứng rắn, không chứa nổi một hạt cát trong mắt. Nhưng câu nói kia của con bé lại khiến bà cảm thấy rất có lý đó chứ.
Trên đời này, ngoại trừ cha mẹ, có ai lại tình nguyện đối xử tốt với ai đâu. Không yêu thì làm sao như vậy được, chỉ là xem người ta có cam tâm tình nguyện không thôi. Bà Cố đến bây giờ cũng không biết bà đối với Tần Vũ Phi là tâm trạng gì. Lúc cho rằng cô là đại tiểu thư chua ngoa, ương ngạnh, cô lại thể hiện sự hào phóng thành khẩn đáng yêu, lúc bà cho rằng cô có thể như tri kỷ nhẫn nại lấy lòng người khác, cô lại mạnh mẽ không ai địch nổi.
Bà Cố cảm thấy bà không hiểu nổi Tần Vũ Phi. Nhưng bà nhìn thấy bộ dạng đau lòng của con trai, lại cảm thấy cô bé thật ra cũng có chút tài. Chẳng những xử lý ổn thỏa những việc hôm nay, còn khống chế tốt mọi việc, rõ ràng đều là bạn bè của con trai và cả con trai mình không một ai dám làm gì. Bà cũng chưa từng thấy con trai mình kinh ngạc như vậy bao giờ.
Cố Anh Kiệt cùng mẹ trở về nhà lớn, mất hồn đi về phòng. Không biết làm gì trong đó mà đèn sáng cả đêm, tinh thần có chút không tập trung. Lúc sau, anh thật sự nhịn không được gọi điện cho Tần Vũ Phi, kết quả là cô đã tắt máy. Cố Anh Kiệt thở dài một cái, ngã xuống giường nằm bất động như người chết. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, anh không muốn chia tay, tuyệt đối không muốn. Anh rất yêu cô, để anh nhận lỗi với cô bao nhiêu lần cũng được, anh cam đoan về sau sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa. Anh rất yêu, thật sự rất yêu cô.
Đêm nay, Cố Anh Kiệt cũng không biết mình có ngủ hay không, mơ màng hình như có người tìm anh, lại là Abby, anh rất không vui, nói với cô ta nếu cô ta không tìm anh sẽ không làm mọi chuyện rắc rối như bây giờ, mọi người nên làm người xa lạ vẫn tốt hơn nhiều, sau này không cần phải qua lại nữa bởi vì bạn gái anh không thích cho nên anh sẽ không liên lạc lại cùng với bất kỳ bạn gái cũ nào hết. Kết quả Abby mở to hai mắt, kinh ngạc, nói với anh: “Bạn gái của anh cái gì, Tần Vũ Phi gọi điện cho em nói cô ấy không cần anh nữa, nên em mới đi tìm anh. Cô ấy cũng chỉ là bạn gái cũ của anh thôi.”
Cố Anh Kiệt giật mình tỉnh lại, thì ra là mơ. Chắc là do bản thân anh nghĩ lung tung, anh còn chút mơ màng không nhớ rõ nội dung giấc mơ là gì, chỉ nhớ rõ những lời nói kia của Abby.
Tần Vũ Phi không muốn quay lại sao. Điều này làm sao có thể?
Nếu như đổi lại là những cô gái khác, Cố Anh Kiệt cảm thấy họ sẽ không vì những chuyện như vậy mà đòi chia tay. Nhưng bây giờ là Tần Vũ Phi nên Cố Anh Kiệt không dám chắc chắn. Anh biết cô ấy đối với những chuyện như vậy rất nhạy cảm, trước kia cũng vì chuyện này khiến cô do dự rất lâu, cô ấy từng nói cô hẹp hòi lại đa nghi còn anh lại phong lưu đa tình, vì thế hai người họ nhất định sẽ không thể lâu dài được, cô còn nói chính vì thế cô không thể hẹn hò cùng anh.
Khi đó, anh cảm thấy cô chỉ nói lung tung, nhưng bây giờ anh cảm thấy lời nói đó của cô có chút đúng rồi. Tuy anh không có bắt cá hai tay nhưng anh lại cùng bạn gái cũ dây dưa không rõ, loại chuyện này Tần Vũ Phi cũng coi như là ngoại tình. Cô luôn suy nghĩ theo hướng tiêu cực nhất, vì thế khi cả hai lần cô bắt gặp anh nói chuyện điện thoại với Abby, anh dám khẳng định cô đã suy nghĩ ra thêm nhiều loại khả năng khác.
Nghĩ như vậy, Cố Anh Kiệt lại không ngủ được, anh gửi tin nhắn cho Tần Vũ Phi, một là xin lỗi, hai là giải thích, ba là hứa hẹn sau này sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, bốn là mong cô tha thứ cho anh. Anh viết rất dài, mỗi một câu đều cẩn thận xem lại, sợ có từ nào làm cho cô hiểu lầm thêm nữa.
Tin nhắn được gửi đi, anh lại lo lắng, mở cửa sổ chat với Tần Vũ Phi, những lời kia rồi gửi đi, sau đó lại mở email những lời đó vào email rồi gửi cho cô.
Làm xong, anh vẫn cảm thấy không yên tâm, cố gắng nghĩ xem còn phương pháp nào khác làm cô vui vẻ trở lại không. Ừm, sáng mai anh sẽ đi mua một bó hoa tặng cô. Đúng rồi, lần trước cô xem tạp chí cô có chỉ một cái vòng tay mà cô rất thích, ngày mai, anh sẽ đi mua cái đó cho cô.
Không được, như vậy vẫn chưa được. Nếu cô vẫn còn tức giận sẽ ném những thứ đó đi, sau đó lại gọi kế toán nhà anh và nhà cô đến kiểm kê. Đối với cô mà nói, anh mua những món quà như vậy rất không có thành ý, lại không phải bán máu lấy tiền. Nhưng mà nếu anh thật sự đi bán máu kiếm tiền để mua những thứ đó cho cô để cô biết nhất định sẽ mắng anh là ngu ngốc.
Việc tặng quà này chắc sẽ vô dụng rồi, anh phải cố gắng giải thích với cô, nhưng quà thì vẫn phải mua, chuẩn bị như vậy cô mới có thể dễ mềm lòng.
Ngày mai, anh sẽ đi tìm cô, chân thành xin lỗi, mong cô tha thứ.
Sáng hôm sau, Cố Anh Kiệt mua một bó hoa mang theo đến nhà Tần Vũ Phi. Sau đó, đi đến của hàng mua cái vòng tay phiên bản số lượng có hạn đó, gói vào hộp đẹp đẽ, rồi đi đến Tần gia.
Lo lắng Tần Vũ Phi chưa rời giường, vì thế anh đợi một lúc lâu, đợi đến hơn mười giờ mới gọi điện cho cô, kết quả điện thoại đã mở nhưng cô lại ngắt máy anh. Cố Anh Kiệt cũng chẳng quan tâm sẽ mất mặt, ôm đống quà bấm chuông cửa Tần gia, trong lòng thầm nghĩ may mắn trước đó anh đã gặp mặt người lớn nên bây giờ cũng được coi như là danh chính ngôn thuận.
Kết quả lúc anh vào đến trong nhà, vẻ mặt bà Tần tràn ngập kinh ngạc: “Hôm qua Vũ Phi vẫn chưa về, con bé không phải nói là ở với con vào cuối tuần sao? Trước đó có người mang hoa của con tới bác còn đang cảm thấy kỳ lạ.”
“Cô ấy chưa về sao ạ?” Cố Anh Kiệt có chút bối rối, muốn nghĩ một cái cớ nhưng lại cảm thấy không ổn đành phải mặt dày nói sự thật: “Hôm qua con làm cho cô ấy tức giận, con nghĩ cô ấy sẽ về đây. Hôm nay đến đây là xin cô ấy tha thứ cho con ạ.”
Vẻ mặt bà Tần đồng tình: “Nhưng mà bây giờ nó không có đây, có lẽ là tức giận đến chỗ mấy người bạn khác ở rồi. Để bác gọi điện hỏi nó một chút.”
Bà Tần gọi điện cho Tần Vũ Phi, chỉ một lát liền có tín hiệu, bên kia cũng bắt máy. Cố Anh Kiệt thấy vậy liền cảm thấy rất hâm mộ. Bà Tần hỏi Tần Vũ Phi trong điện thoại xem cô đang ở đâu, lại nói với cô Cố Anh Kiệt đến đây, muốn xin lỗi cô, sau đó còn khuyên bảo cô đừng quá ương bướng, có chuyện gì thì từ từ nói. Kết quả, Tần Vũ Phi không thèm nghe lời khuyên của bà, nói bà mau đuổi Cố Anh Kiệt về đi, sau đó cô không nói nhiều liền cúp máy.
Bà Tần cũng hết cách, đặt điện thoại xuống nhìn biểu cảm chờ đợi của Cố Anh Kiệt, lắc đầu, “Con bé rất tức giận, hay là lần sau con đến dỗ dành nó vậy.”
Cố Anh Kiệt gật đầu, gọi một tiếng: “Bác gái.” Muốn giải thích mọi chuyện với bà, rồi lại nghĩ lỡ như anh giải thích không rõ khiến bà ấy nghĩ anh dây dưa không rõ với bạn gái cũ, là người không có trách nhiệm, là người đàn ông cặn bã bắt cá hai tay thì sao, đến lúc đó không được ủng hộ mà còn ngăn cản thì không tốt. Nghĩ như vậy anh càng luống cuống, nuốt những lời muốn nói vào bụng, đổi lại: “Vậy con đi về trước, lần sau con lại đến thăm hai bác.”
Bà Tần cười, tiễn anh ra cửa, còn nói với anh: “Tính tình Vũ Phi có hơi tiểu thư, con hãy thông cảm cho nó. Đợi nó về bác sẽ khuyên nó.”
Cố Anh Kiệt cũng không dám gật đầu đồng ý, chỉ nói là do anh không tốt, chuyện này là do anh, không trách Vũ Phi được.
Bà Tần chỉ cười cười không tranh cãi với anh, tiễn anh ra cửa.
Cố Anh Kiệt lái xe lung tung hai vòng, đột nhiên nghĩ đến có thể Tần Vũ Phi trở về nhà anh không, liền nhanh chóng chạy xe về nhà. Kết quả bên trong căn nhà vẫn giống như ngày hôm qua, những món ăn khó ăn kia vẫn còn để trên bàn chưa được thu dọn.
Cố Anh Kiệt nhìn những món ăn kia, nhớ đến ngày hôm qua lúc Tần Vũ Phi gọi điện cho anh rất vui vẻ, cô nói bác gái đồng ý chuyện chúng ta rồi, Cố Anh Kiệt, em phải biểu hiện thật tốt, em sẽ là nấu bữa cơm cho bà ấy để bà ấy biết em cũng rất giỏi đó, để bà ấy thích em thêm một chút là quá tốt rồi.
Hốc mắt Cố Anh Kiệt nóng lên, cảm thấy mình là một tên khốn nạn, rất khốn nạn.
Anh gọi cho Tần Vũ Phi, muốn nghe giọng nói của cô, muốn thật tâm xin lỗi cô. Nhưng cô vẫn ngắt máy anh. Anh soạn tin nhắn một lần nữa, lại lần nữa kiểm điểm bản thân không tốt, lần nữa cam đoan với cô sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa, nhất định sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với những cô gái khác để cô phải suy nghĩ nữa, anh sẽ cách thật xa bọn họ. Anh viết anh rất yêu cô, thật sự rất yêu cô.
Anh gửi tin nhắn đi, sau đó lại giống như đêm hôm qua, gửi đến cho cô bằng tất cả các phương tiện liên lạc giữa họ, hy vọng cô có thể đọc được.
Nhưng mà Tần Vũ Phi vẫn không trả lời lại.
Cố Anh Kiệt ngồi trước bàn ăn, chỉ có đồ ăn lạnh ngắt và chén bát bị bẩn, anh ngồi một lúc lâu nhịn không được lại gọi cho Tần Vũ Phi, lần này vẫn bị cô ngắt máy. Vì thế, anh càng bị áp lực bùng nổ liền gửi một tin nhắn thoại dài cho cô. Lần này, qua hai phút, cũng có âm thanh báo có tin nhắn.
Cố Anh Kiệt chấn động, vội vàng mở ra. Tin nhắn đúng là của Tần Vũ Phi, chỉ có điều nội dung là: Cố tam thiếu, nếu tôi còn nhận được tin nhắn hay điện thoại quấy rối của anh, tôi sẽ khóa số anh lại. Tất cả những phương thức liên lạc cũng sẽ bị tôi khóa lại.”
Chỉ là những con chữ, nhưng lúc này trong đầu Cố Anh Kiệt lại hiện ra vẻ mặt nghiêm túc và ngữ khí hung dữ lúc nói những lời này của Tần Vũ Phi.
Anh không dám gửi nữa, chỉ sợ cô sẽ thật sự khóa số anh.
Nhưng như vậy là có ý gì? Anh ngoan ngoãn nghe lời cô đợi cô hết giận có thể sẽ không chia tay? Hay là đợi mấy ngày cô hết giận tỉnh táo lại quyết định đá anh?
Nội tâm bị Cố Anh Kiệt dày vò, anh thật sự chịu không được, phải tìm người để nói hết ra. Anh gọi cho Từ Ngôn Sướng, anh ta nói: “Thôi đi, làm như cậu chưa từng bị con gái đá bao giờ vậy. Cậu rất có kinh nghiệm trong chuyện chia tay này đó, sẽ giống như trước đó thôi.”
Cố Anh Kiệt không có tâm trạng nói đùa, trầm mặc một lúc lâu, rầu rĩ nói: “Tôi sẽ không chia tay với cô ấy đâu.” Sau đó liền cúp điện thoại.
Từ Ngôn Sướng lại càng hoảng sợ, phát hiện anh ta đã đánh giá sai mọi chuyện rồi. Anh ta cảm thấy như vậy đối với anh em là không có nghĩa khí, vì thế cầm hai chai rượu chạy đến nhà Cố Anh Kiệt, định an ủi anh.
Lên tới nơi, mở cửa nhà Cố Anh Kiệt liền thấy anh ngồi nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn thừa đến ngẩn người.
Thật sự là bị bệnh tâm thần rồi.
Từ Ngôn Sướng cảm thấy may mắn mình đã đến đây, nếu không cậu ta sẽ cùng đống đồ ăn đó chết đi mà không ai biết.
Anh nhanh chóng kéo Cố Anh Kiệt rời khỏi đống đồ ăn, đến phòng khách uống rượu. Vừa uống vừa an ủi, nói với anh Tần Vũ Phi chắc chắn sẽ không chia tay. “Lý do quá đủ, những thứ kia không nói, cô ấy tức giận với Abby như vậy, làm sao có thể chia tay cậu tạo điều kiện cho Abby. Cho dù cô ấy không cần cậu nữa, thì cũng phải chiếm lấy cậu cho bằng được.”
Cố Anh Kiệt lườm hắn một cái: “Cậu thật biết an ủi người khác.”
“Tôi nói thật mà. Tính cảm hai người như thế nào tôi không biết, nhưng tình trạng bây giừ chính là như vậy, tính tình của Tần Vũ Phi, làm sao có thể để các người sống vui vẻ. Chia tay? Cậu thật sự nghĩ quá tốt rồi. Cô ấy chiếm được cậu, dùng sức tra tấn cậu.”
Cố Anh Kiệt nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có phần có lý. “Cậu nói đúng.” Tâm tình của anh tốt lên vài phần.
Từ Ngôn Sướng thật muốn đạp cậu ta mấy cái, mẹ nó, đây là kiểu cuồng ngược đãi sao? Nghe được phụ nữ không muốn chia tay mà muốn tra tấn cậu ta, còn tỏ ra vui vẻ như vậy?
“Vậy cậu có muốn tôi giúp một tay không, để tôi gọi cho cô ấy đề nghị vài loại hành hạ?” Từ Ngôn Sướng mở miệng nói đùa.
“Được.” Cố Anh Kiệt rất tích cực hưởng ứng, “Cậu gọi điện cho cô ấy xem, xem cô ấy nói sao?”
Lần này Từ Ngôn Sướng thật sự đạp anh. “Mẹ nó, cốt khí của cậu đâu rồi?”
“Chết rồi.” Cố Anh Kiệt hoàn toàn không biết xấu hổ, “Cậu nhanh gọi cho cô ấy xem, tôi muốn bây giờ cô ấy thế nào rồi, cho dù cô ấy tức giận mắng vài câu tôi cũng muốn nghe.”
Từ Ngôn Sướng hết cách, đành phải gọi điện thoại. Vì để thỏa mãn mong muốn bị nghe chửi của Cố Anh Kiệt, anh ta còn cố ý mở loa ngoài.
Tần Vũ Phi giống như bọn họ đoán trước, mở miệng mắng, nhưng không phải mắng Cố Anh Kiệt, mà là Từ Ngôn Sướng.
Điện thoại vừa được chuyển, Từ Ngôn Sướng chưa nói được hai câu đã bị chửi.
“Từ thiếu, anh bị khùng sao? Ngứa da à? Định hướng giới tính của anh là gì! Anh yêu Cố Anh Kiệt sao? Cố Anh Kiệt muốn anh làm gì anh liền làm như vậy sao? Lúc trước việc anh lừa tôi đi du thuyền tôi còn chưa tính, anh muốn thế nào đây? Cảm thấy tôi dễ bắt nạt lắm sao? Cố Anh Kiệt với tôi như thế nào thì liên quan gì tới anh? Anh ấy cho anh giải quyết chuyện phiền toái bạn gái cũ của anh ấy anh cũng làm, anh ấy bảo anh gọi cho bạn gái hiện giờ của anh ấy anh cũng gọi, anh tại sao lại rẻ mạt như vậy, có tự kiểm điểm lại bản thân chưa? Người ta kêu anh làm cái gì anh liền làm cái đó, lòng tự trọng của anh đâu, nhân cách của anh đâu, khí tiết của anh đâu hết rồi? Anh không cảm thấy xấu hổ tôi liền cảm thấy xấu hổ thay anh. Cha mẹ anh nuôi anh lớn như vậy để anh làm chân chạy việc giúp người ta sao? Xin chuyển lời lại cho Cố Anh Kiệt, anh ta không nghe cảnh cáo của tôi, tìm người quấy rối tôi, tôi sẽ khóa số anh ta. Vậy nhé!”
Sau đó liền cúp điện thoại.
Cố Anh Kiệt á khẩu không trả lời được.
Từ Ngôn Sướng trợn mắt há mồm.
Một lúc lâu Từ Ngôn Sướng mới nhảy dựng lên, gào to: “Mẹ nó, làm sao ông đây cảm thấy cô ấy mắng rất có lý!”
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: A Kiệt à, đến, nói cho tôi xem chuyện gì làm cậu đau khổ.
Cố Anh Kiệt: Bà muốn an ủi tôi sao?
Tác giả: Đương nhiên là không rồi. Tôi muốn đem tình báo nói cho Tần Vũ Phi, để cô ấy áp dụng phương pháp trị cậu.
Cố Anh Kiệt: Cút.
Tác giả: Cậu không nói sao? Không nói tôi đến hỏi độc giả. Cậu cũng biết, các độc giả từ trước đến nay luôn ác độc đó.
Cố Anh Kiệt:!!!!!!
Chiều Chuộng Gặp Đa Tình Chiều Chuộng Gặp Đa Tình - Minh Nguyệt Thính Phong