It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1382 / 14
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ột lúc sau về đến nhà, Lan Đạo Uy nhẹ nhàng đặt Phương Tử Cầm trên giường.
Sau khi cởi bỏ cà vạt cùng áo vest của mình, anh bắt đầu giúp cô thay quần áo.
Phương Tử Cầm nằm nửa tỉnh nửa say, hai mắt mê man khép hờ, cả người như không có sức lực tùy ý Lan Đạo Uy cởi bỏ quần áo trên người cô. Đến lúc trên người Phương Tử Cầm chỉ còn lại đồ lót, thân thể của cô hiện ra trước mắt, Lan Đạo Uy dường như quên cả thở, da thịt nàng hồng nhuận tinh khiết, đường cong lả lướt mềm mại. Mồ hôi anh chảy dọc theo trán mà rơi xuống.
Đáng chết! Lan Đạo Uy thấp giọng nguyền rủa, sức ảnh hưởng của cô đối với anh thực sự là quá lớn! Anh cố gắng kìm chế trái tim đang đập kịch liệt của mình, thật nhanh giúp cô mặc quần áo ngủ vào.
Bỗng dưng Phương Tử Cầm mở tròn hai mắt nhìn chằm chằm Lan Đạo Uy. “Em… em muốn ói!” Cô nói một cách khó khăn sau đó lấy tay che miệng lại.
Lan Đạo Uy vội ôm cô đi vào nhà tắm, để cô quỳ gối bên cạnh bồn cầu bắt đầu ói cho đến khi trong bụng không còn một thứ gì mới ngừng lại.
Anh dịu dàng lấy khăn ướt lau mặt và miệng của cô, sau đó ôm cô trở lại giường. “Ngủ đi! Ngủ ngon đi! Ngày mai tỉnh lại, mọi việc đều quên hết.” Lan Đạo Uy nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Phương Tử Cầm, thì thào nói nhỏ.
Phương Tử Cầm mắt nửa nhắm nửa mở, mê man bất lực nhìn anh, lên tiếng: “Ông ấy tại sao lại đối xử với em như vậy… tại sao lại đối xử với em như vậy?”
Lan Đạo Uy cảm thấy đau lòng và phẫn nộ, thật không ngờ Phương Hữu Bang lại vô tình vô nghĩa, đối đãi tàn nhẫn với con gái mình như vậy. Anh cũng biết ông ta đem theo tình nhân cao chạy xa bay nhưng vẫn giữ bí mật không cho cô biết. Bởi vì anh không muốn làm cho cô bị tổn thương.
Kết quả giấy vẫn không gói được lửa, chỉ một người nghe thấy liền nhanh chóng truyền đi khắp giới xã giao, không thể tránh được việc gây thương tổn lớn lao cho cô.
“Ừ… tất cả đều đã qua rồi, hãy quên nó đi!” Lan Đạo Uy dịu dàng an ủi vỗ về cô.
Mí mắt của Phương Tử Cầm đã sụp xuống muốn đi vào giấc ngủ nhưng môi cô vẫn lay động bất mãn nói: “Đàn ông các người đều giống nhau, không tim không gan, tôi… tôi ghét các người…” Những thanh âm hầu như không thể nghe thấy, cô chậm rãi rơi vào mộng đẹp.
Lan Đạo Uy vừa tức giận vừa buồn cười chăm chú nhìn khuôn mặt lúc ngủ thật khờ dại của cô, ôm cô vào trong lòng, tuy chỉ là ôm cô cùng ngủ nhưng anh lại cảm thấy trong lòng ấm áp, vô cùng thỏa mãn.
& & &
Hôm qua cơn đau đầu khiến Phương Tử Cầm tỉnh lại, cô hơi phát ra tiếng, mọi việc là như thế nào? Cô cảm giác như có người đánh vào cổ mình, toàn thân mệt mỏi vô cùng khó chịu.
Cô miễn cưỡng ngồi dậy mới phát hiện mình đang mặc đồ ngủ, kỳ lạ, cô thay đồ ngủ khi nào? Làm sao mà một chút ấn tượng cũng không có!
Cô cố gắng nhớ lại việc tối qua bỗng dưng những chuyện không vui hoàn toàn quay trở lại trong đầu. Trời đất! Cô vĩnh viễn không quên cái cảm giác đau đớn tủi nhục này.
Lúc này, Lan Đạo Uy mở cửa phòng thấy bộ dạng ngẩn người của cô. “Em tỉnh rồi à.” Anh đến gần cô. Phương Tử Cầm di chuyển tầm mắt mờ mịt chạm phải đôi mắt sáng ngời có thần của Lan Đạo Uy cả người liền tỉnh táo hẳn.
Tối hôm qua chính anh giúp cô thay áo ngủ, cả đêm ở bên cạnh cô, không ngừng an ủi vỗ về cô. Phương Tử Cầm quay đầu đi, cô quả thực không dám tưởng tượng bản thân mình say rượu. Những hành động khi say rượu tối qua ở trước mặt anh càng làm cô ngại ngùng, xấu hổ không thôi.
Lan Đạo Uy ngồi ở mép giường, hai tay ôm khuôn mặt cô, “Nhìn anh này!” giọng nói không cho người khác cự tuyệt. Phương Tử Cầm không tình nguyện giương mắt nhìn anh, ánh mắt anh thâm thúy nhưng thẳng thắn, không có một chút cười nhạo cùng khinh bỉ, ngược lại tràn ngập sự quan tâm chân thành, điều này khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn quý mến anh hơn.
“Sự việc tối hôm qua không phải là lỗi của em, em đừng đổ lỗi cho bản thân, quên nó đi.”
Phương Tử Cầm nhìn xuống, cố gắng không để rơi nước mắt.
“Nói thật dễ dàng, anh có biết là bao nhiêu người đang chờ để cười nhạo em không?” Cô hơi nghẹn ngào.
“Có anh ở đây, không ai dám nói gì đâu!” Giọng nói kiên định lạnh lùng của anh làm cho Phương Tử Cầm bất giác yên tâm, ở bên người anh cô có một cảm giác an toàn chưa từng có.
“Cám ơn anh.” Cô chầm chậm nói.
Lan Đạo Uy cười khẽ, “Thật khó mới nghe được hai chữ này của em, anh thực sự có chút hết hồn đây.”
“Đừng trêu em!” Cô nhìn xuống, mặt hồng lên, nghiêm túc nói.
Lan Đạo Uy nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó nói: “Đi rửa mặt đi, anh đã làm xong bữa sáng!”
Phương Tử Cầm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh, “Anh tự làm bữa sáng à?”
Nhìn vẻ mặt không tin được của cô, Lan Đạo Uy không khỏi tức cười. “Anh luôn tự tay làm bữa sáng, đàn ông trong nhà anh ai cũng nấu ăn rất ngon, hôm nào thử cho em xem.”
Phương Tử Cầm nhanh nhẹn gật đầu, lập tức đi vào nhà tắm rửa mặt.
Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ - Tâm Lam