"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 978
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4035 / 120
Cập nhật: 2015-03-20 16:14:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 290: Uy Hiếp.
rong căn phòng lập tức vang lên vô số những tiếng xao động nhỏ. Gần như ánh mắt của tất cả mọi người, vào giờ khắc này đều chiếu thẳng về phía một góc hẻo lánh trong phòng.
Bọn họ muốn xem xem, rốt cuộc là ai lại chọc gậy bánh xe vào đúng lúc này. Chẳng lẽ hắn không sợ đắc tội với Bá Vương phong lừng lẫy khắp Vạn Kiếm tông sao.
Sắc mặt tràn đầy ngạo khí của Tào Đại Anh lập tức trầm xuống. Hắn đã lấy ra danh tiếng Bá Vương phong, đồng thời nói nhất định phải đoạt được, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, cho dù là những trung phong khác cũng sẽ hượng bộ lui binh.
Đó không phải là vì bọn họ sợ Bá Vương phong, mà là giữa các trung phong đã có một quy định bất thành văn. Nếu một trung phong vừa ý một thứ gì đó trong hội đấu giá, thì đệ tử hạch tâm của các trung phong còn lại không được tranh đoạt trắng trợn.
Nếu hai phong chỉ vì một chuyện cỏn con này trở mặt đánh lộn lẫn nhau, thì không thể nghi ngờ, sẽ khiến danh dự Vạn Kiếm tông tổn hại trầm trọng.
Cho nên, trong dự tính của hắn, nếu những trung phong khác không ra mặt, thì ai dám tranh đồ với Bá Vương phong đây.
Chỉ là, một tiếng nói sáng sủa này lại giống như một lưỡi đaa sắc bén, lập tức chém nát ảo tưởng của hắn.
Ánh mắt âm trầm tràn đầy sát khí của hắn nhanh chóng lướt về phía phát ra thanh âm.
Đây là một cái góc nho nhỏ trong phòng, và ở nơi đó đang có bốn người che mặt ngồi.
Mà ở bên cạnh bọn hắn, đã trở thành một khoảng trống rộng rãi.
Vốn ngồi bên cạnh Trịnh Hạo Thiên còn có mấy người. Nhưng khiến Trịnh Hạo Thiên dở khóc dở cười chính là, hắn vừa ra giá trăm vạn một cái, những người đó lập tức vội vàng tránh thật xa, tựa hồ không muốn có bất cứ một tia quan hệ gì với hắn.
Điều này khiến bọn hắn có chút buồn bực. Chẳng lẽ danh tiếng Bá Vương phong trong tông môn lại lớn đến thế sao?
Kỳ thật, đó là do bọn họ đã tính nhầm. Bá Vương phong tuy hành sự bá đạo, nhưng nói thế nào cũng là một trong mười một trung phong, có thể sánh vai với bọn hắn, cũng chỉ có mười trung phong còn lại mà thôi.
Chỉ là, khi đối mặt với ngoại nhân, tất cả tông môn đệ tử đều đồng tâm hiệp lực.
Mấy người Trịnh Hạo Thiên vừa từ chiến trường bách tộc trở về, còn chưa kịp mặc phục sức đặc thù đại biểu cho hạ phong, lại còn sử dụng khăn che mặt. Cho nên trong mắt những người khác, bọn họ đương nhiên không phải là môn hạ Vạn Kiếm tông.
Không phải là môn hạ Vạn Kiếm tông, lại dám ở đây giằng co với Bá Vương phong, đương nhiên không có kẻ nào dám xem trọng bọn họ rồi.
"Hừ...." Tào Đại Anh hừ lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi là ai?"
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi đứng lên, cười ha ha, nói: "Chúng ta là người tới tham dự hội đấu giá."
Mọi người ngẩn ra, tiếp đó không khỏi buồn cười.
Phàm là người tới đây, đương nhiên là để tham gia đấu giá. Bất quá, dám ở nơi này, vả thẳng vào mặt Bá Vương phong như vậy cũng rất hiếm thấy.
Ẩn ước, trong lòng bọn hắn đều có mấy phần mong đợi.
Không biết người bịt mặt này có lai lịch gì, có lẽ hắn thật sự có hậu trường gì đó cũng không chừng.
Sắc mặt Tào Đại Anh âm trầm, gần như có thể vắt nước. Trong mắt hắn, hung quang chớp động, nói: "Bổn tọa hỏi thận phân lai lịch của các ngươi."
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười không đáp lại, hướng về phía trung niên hán tử trên đài cao, hơi ôm quyền nói: "Trương tinh sinh, xin hỏi, tham gia hội đấu giá của Vạn Bảo Hiên có quy củ phải báo ra tính danh hay không?"
Trương tiên sinh hơi do dự một chút, khẽ lắc đầu nói: "Không có."
Trịnh Hạo Thiên quay đầu lại, nhún nhún vai, nói: "Tào huynh, thứ lỗi rồi. Nếu không có quy củ này, ta với người lại chẳng thân chẳng quen, thứ cho tiểu đệ không thể bẩm báo."
Mọi người càng lúc càng kinh ngạc. Chỉ cần nhìn thái đội không kiêu ngạo không siểm nịnh của hắn là biết, người này tuyệt đối không úy kỵ Tào Đại Anh.
Tào Đại Anh mặc dù là một cường giả thập giai, nhưng ở trong toàn bộ đại sảnh này, cũng không tính là người xuất chúng. Chỉ là, ở sau lưng hắn chính là Bá Vương phong mà người người kính sợ. Đây là một con quái vật khổng lồ, thâm sâu khôn lường, không có một ái dám khinh thường.
Nhưng nhìn thái độ của người này, tựa hồ không hề sợ hãi Bá Vương phong chút nào, đương nhiên khiến cho mọi người trong lòng thầm suy đoán không thôi.
Sắc mặt Tào Đại Anh âm trầm bất định, nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên, phảng phất như muốn tìm ra manh mối nào đó trên người đối phương.
Trịnh Hạo Thiên chắp tay sau lưng, tỏ ra coi như không, nói: "Trương tiên sinh, tại hạ đã ra giá trăm vạn linh thạch, xin hãy tiếp tục."
Trương tiên sinh trên đài cào thoáng nhíu mày. Tuy hắn kiến thức rộng rãi, nhưng ở trong Vạn Kiếm tông lại công nhiên không để cho Bá Vương phong chút mặt mũi thì trong mười năm trở lại đây, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Có tâm muốn đợi một lát nữa, nhưng lúc này đã bị người ta nhắc nhở, hắn cũng chỉ có thể đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, tiếp tục đấu giá.
"Một trăm vạn lần một... một trăm vạn lần hai, một trăm vạn lần ba... Chúc mừng vị huynh đài này. Kiện Tụ Linh trận cỡ nhỏ này đã thuộc về ngươi."
Thanh âm của hắn lúc này tuy chậm, nhưng trong toàn bộ đại sảnh lại tràn ngập một bầu không khí quỷ dị, từ đầu tới cuối, không ngờ không có một người nào ra giá.
Tuy một trăm vạn giá trị xa xỉ, nhưng cũng không phải là con số không thể lấy ra, cho nên phát sinh tình huống quỷ dị như vậy đúng là rất hiếm thấy.
Tào Đại Anh không nói một lời, yên lặng chờ đến khi Trịnh Hạo Thiên đoạt được Tụ Linh trận, hắn mời hừ lạnh một tiếng, nói: "Đi."
Dứt lời, hắn liền xoay người rời khỏi đại sảnh. Mà ở phía sau hắn mấy tên môn hạ đệ tử Bá Vương phong cũng lần lượt rời đi. Trước khi đi, những tên này vẫn còn quay lại liếc mặt nhìn mấy người Trịnh Hạo Thiên một cái thật sâu, tựa hồ muốn nhớ kỹ dáng dấp đối phương vậy.
Mấy người Trịnh Hạo Thiên đương nhiên là không thèm để ý chút nào. Đả kích thể diện Bá Vương phong ở nơi này, bọn họ chẳng những không lo sợ, mà ngược lại còn cảm thấy có chút sảng khoái.
Kỳ thật, nếu đổi lại là môn hạ một trong phong nào đó, Trịnh Hạo Thiên cũng không đối đầu gay gắt như vậy. Nhưng là Bá Vương phong sao? Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc trước, khi Bạch Thảo phong tham dự đại bỉ mười năm. Bá Vương phong đã thầm động tay động chân phía sau. Tuy thực lực hiện giờ của hắn còn chưa đủ để khiêu chiến toàn bộ Bá Vương phong, nhưng có Vân thái thượng trưởng lão sau lưng làm chỗ dựa, hắn chẳng cần phải sợ hãi gì hết.
Tào Đại Anh mặc dù đã dẫn đệ tử Bá Vương phong rời đi, nhưng đấu giá hội vẫn được tiến hành bình thường.
Nhưng sự chú ý của rất nhiều người đã vô thanh vô tức chuyển lên mình mấy người Trịnh Hạo Thiên mất rồi. Bọn họ đều biết, với tính cách bá đạo của Bá Vương phong, tuyệt đối sẽ không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt đâu. Chỉ là không biết, người bịt mặt có đảm lượng khiêu chiến Bá Vương phong này rốt cuộc là có con bài chưa lật gì.
Những vật đấu giá lần lượt được đưa lên. Trịnh Hạo Thiên cũng nhanh tay xuất thủ ba lượt. Ba thứ này cũng không trợ giúp trùng kích cảnh thập giai được bao nhiêu, tác dụng thua xa Tụ Linh trận cỡ nhỏ, nhưng có vẫn còn hơn không.
Khi Trịnh Hạo Thiên mở miệng ra giá ba món này, không ngờ không có ai cạnh tranh với bọn hắn, mà dùng ánh mắt nhìn bọn họ như một lũ ngốc vậy.
Đột nhiên, một thanh âm rất nhỏ truyền vào trong tai bọn hắn.
"Các vị, tại hạ Phương Hàn. Vừa rồi bị đám người Tào Đại Anh sỉ nhục, may mà có các vị trượng nghĩa. Bất quá, các vị đã đắc tội với Bá Vương phong, bọn họ nhất định đã chuẩn bị đối phó với các ngươi ở bên ngoài. Cho nên các ngươi nên mau mau rời đi, thừa lúc bọ họ còn chưa kịp bố trí hoàn tất, may ra còn có một con đường sống."
Mấy người Trịnh Hạo Thiên ngẩn ra, ánh mắt như vô tình hữu ý nhìn về phía nam tử che mặt.
Người này chính là vị hán tử che mặt ra giá chín mươi lăm vạn linh thạch lúc trước. Hắn khẽ gật đầu, hướng về phía mọi người mà ra hiệu mau mau rời đi.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, gật đầu với người nọ trả lễ, tiếp đó lại chuyển ánh mắt lên đài cao.
Phương Hàn trong lòng lắng, nhưng cũng chẳng có cách nào. Hắn có thể nhắc nhở một câu cũng là cực hạn rồi. Nếu như chủ động ra mặt bàn bạc với mấy người Trịnh Hạo Thiên, thì hắn chưa có cái can dảm ấy.
Chỉ là, nhìn thấy mấy người vẫn ngồi yên không sợ hãi, trong lòng hắn cũng âm thầm hồi hộp. Chẳng lẽ bọn họ thật sự cũng có hậu trường cường đại gì, cho nên căn bản không cần sợ hãi Bá Vương phong trả thù ư?
Cuối cùng, khi kiện vật phẩm áp chót được bán đấu giá xong, Trương tiên sinh trên đài cao mới cao giọng nói: "Các vị, toàn bộ vật phẩm mà bản hiên bán lần này đã đấu giá xong. Hi vọng sẽ sớm gặp lại vào tháng sau."
Hắn chắp tay, cứ như vậy đi xuống đài.
Trong toàn bộ đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh đến quỷ dị.
Nếu như là bình thường, vừa thấy đấu giá hội kết thúc, lập tức sẽ có người vội vàng rời đi. Nhưng lúc này đây, trong toàn bộ đại sảnh lại không có một ai nhúc nhích, mà đều đem ánh mắt hướng về phía mấy người Trịnh Hạo Thiên đang ngồi trong góc đại sảnh.
Xem điệu bộ này, hiển nhiên là tát cả mọi người đều đang đợi bọn hắn rời đi.
Bốn người Trịnh Hạo Thiên nhìn nhau. Bọn họ đều biết, Tào Đại Anh nhất định đang chờ sẵn ngoài Vạn Bảo Hiên. Những người này sở dĩ còn chưa đi, chính là sợ hiểu lầm xảy ra, hoặc nói chính xác hơn chính là không muốn rước họa vào người.
Tuy đệ tử trung phong khác không cần thiết phải sợ hãi Bá Vương phong, nhưng mấy người Trịnh Hạo Thiên đều dùng khăn che mặt, tất cả mọi người đều cho rằng, bọn hắn không phải là người của tông môn. Mà một bảo vật như Tụ Linh trận cỡ nhỏ, thì chẳng kẻ nào nguyện ý để lọt ra ngoài tông môn cả. Cho nên, đám đệ tử trung phong đều nhìn bọn họ rất hứng thú, mà không có ý tứ xuất thủ tương trợ.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, hướng về phía cửa ra vào mà bước đi.
Đột nhiên, vị Trương tiên sinh trên đài cao mở miệng, nói: "Vị bằng hữu kia, trong bản hiên vẫn còn phòng trống. Nếu các hạ nguyện ý, không ngại ở lại mấy ngày." Hắn khẽ cười, nói: "Phòng trong bản hiện còn rất nhiều, cho dù trưởng bối các hạ tới đây, cũng có thể nán lại."
Trịnh Hạo Thiên quay đầu, cảm kích gật đầu với hắn một cái.
Trong mắt mọi người, Vạn Bảo Hiên chẳng những chủ động cung cấp nơi che chở cho bọn họ, mà còn ngầm nhắc nhở bọn họ, để trưởng bối bọn họ tới xử lý chuyện này.
Ở trong chủ phong Vạn Kiếm tông mà Vạn Bảo Hiên có thể làm tới bước này, cũng rất không dễ dàng rồi.
Chẳng trách Vạn Bảo Hiên lại vang danh thiên hạ, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Chỉ là, Trịnh Hạo Thiên lại trả lời: "Đa tạ hảo ý của Trương tiên sinh, nhưng mấy người tại hạ rời nhà đã lâu, trong lòng thật sự không yên. Cho nên không thể nán lại được."
Ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua mặt tất cả mọi người trong đại sảnh, sau đó với xoay người rời đi.
Thấy bốn người bọn họ cứ thế mà rời đi, tất cả mọi người đều quay sang nhìn nhau.
Đến lúc này, tát cả mọi người đã đoán được, bốn người này khẳng định không phải hạng người nông nổi. Ở phía sau bọ họ, nhất định là có một chỗ dựa vững chắc cường đại.
Mà thậm chí, liên tưởng đến lời nói của Trịnh Hạo Thiên, mọi người không khỏi thầm suy đoán, chẳng lẽ bọn họ cũng là người của Vạn Kiếm tông, cho nên mới không sợ hãi như vậy.
"Đi, chúng ta đi xem...."
Độtt nhiên một người thấp giọng nói.
Câu nói của hắn giống như ném một bom vào giữa đại sảnh, gần như tất cả mọi người đều vội bước ra ngoài.
Vô luận là đệ tử các phong của Vạn Kiếm tông hay là những người dùng khăn che mặt, trong lòng đều tràn đầy chờ mong...
Quyển 5: Vô Đề
Chiến Thiên Chiến Thiên - Thương Thiên Bạch Hạc Chiến Thiên