Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 978
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4035 / 120
Cập nhật: 2015-03-20 16:14:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Lỗ Đại Sư.
ạn Kiếm Tông đệ nhất phong chính là Phi Thiên Phong, được các bậc cường giả dùng lực lượng cường đại đưa lên bầu rời, lẩn vào trong tầng mây.
Nhưng mà, Phi Thiên Phong không phải toàn bộ đều ở trong tầng mây, một nửa vẫn đứng vững trên mặt đất.
Tòa phong nạy cực kỳ to lớn. Mặc dù thiếu mất một nửa nhưng nó cũng là đệ nhất cao phong trong vạn tòa phong đầu. Mỗi khi nhắc đến nó, không ai không phải giơ một ngón tay cái tán thưởng.
Trải qua mấy ngàn năm, được vô số các bậc cao nhân cường giả sửa đổi, Phi Thiên Phong bây giờ lưu lại trên mặt đất đã hoàn toàn bị đào xới đến rỗng ruột rồi.
Trịnh Hạo Thiên đội đấu lạp, đi theo một con đường dốc, thạch bích xung quanh giống như phù điêu đồ án, điểu thảo trùng, có đủ các loại thần thái.
Thạch nhũ treo lổn nhổn trên đỉnh động, thiên kỳ bách quái, óng ánh như ngọc. Dòng nham thạch nóng chảy thuận theo đỉnh thạch nhũ, một giọt lại một giọt chầm chậm rơi xuống vang lên nhưng tiếng tích tóc, giống như ngọc rớt xuống khay bạc, càng làm nơi đây thêm tĩnh mịch.
Cảnh đẹp nhường này thật thích hợp thong dong thưởng thức, đây đúng là đại hưởng thụ trong thế gian này.
Tuy nhiên, Trịnh Hạo Thiên căn bản không chút để ý đến xung quanh. Dáng vẻ hắn vội vàng nhanh chóng đi qua con dốc này đến một nơi đầy náo nhiệt.
Ở đây, chính là nơi giao dịch được mọi người hoan nghênh nhất chủ phong.
Là khu giao dịch thường ngày của một trong bát đại siêu cấp môn phái – Vạn Kiếm tông. Ở nơi này hội tụ không biết bao nhiêu kì trân dị thảo trong thiên hạ. Chỉ cần đủ linh thạch thì bất kể bảo vật cũng mua được.
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên vừa chuyển, đã xác định rõ phương hướng, cố gắng lướt nhanh qua đám đông cuối cùng đã đến được khu trung tâm .
Trong này, có một tòa biệt viện cự đại. Đây chính là một phân nhánh của Vạn Bảo Hiên.
Trịnh Hạo Thiên đi tới nơi này không có dừng lại mà trực tiếp tiến vào.
Vạn Bảo Hiên, tựa hồ trên khắp cả Phiêu Miễu đại lục, đều có thể nhìn thấy phân nhánh của nó . Mà mỗi một phân nhánh đối với phụ cận có địa vị hết sức quan trọng, cho dù là trong cấp đại môn phái cũng như vậy.
Vừa mới đặt chân vào cửa chính thoáng chốc dường như tiến nhập vào thế giới vô cùng kì dị. Toàn bộ âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất.
Đập ngay vào mặt là một phòng lớn mang theo phong cách cổ xưa, khắp nơi dâng trào đại khí.
Lúc này, người ở đây không ít, nhìn phục sức của bọn họ tất thảy đều là môn hạ của Vạn Kiếm Tông.
Linh quang từ mắt hắn lóe len, Quan Khí thuật được phóng ra.
Lập tức hắn rõ ràng thấy được mấy tầng vầng sáng dao động trên những người này.
Đám đông ở đây ít nhất là bảy tầng vầng sáng, mà không hề thiếu những cường giả có chín tầng vầng sáng.
Nhưng, ánh mắt quét khắp lượt, hắn hoàn toàn không phát hiện ra những người có mười tầng đỉnh phong của tu luyện giả.
Khi Trịnh Hạo Thiên đánh giá bọn họ thì ánh mắt xung quanh hắn cũng lần lượt hướng về phía hắn.
Chỉ là ánh mắt những người này mang theo một tia kinh ngạc khó hiểu, không thiếu những tia khinh thường châm chọc.
Ở đây không phải là nơi giao dịch bình thường mà là nơi nổi tiếng nhất của Vạn Bảo Hiên.
Những thứ bày ra đằng kia đều là tinh phẩm thật sự.
Giá trị của tinh phẩm rất đáng quý, tất nhiên là phải cao hơn hẳn những hàng hóa bình thường rồi.
Cho dù là tại Vạn Kiếm Tông, kẻ có tư cách tới chỗ này hoặc có tài lực để mua sắm thì chỉ có thể trên thất giai, phong trưởng lão hay là đệ tử hạch tâm.
Dần dà ở đây liền hinh thành một cái lệ bất thành văn.
Phân nhánh ở mỗi đại cấp môn phái, Vạn Bảo Hiên sẽ chỉ tiếp đón thất giai tu luyện giả trở lên.
Nhưng hôm nay lại có một kẻ che giấu khuôn mặt dưới cái đấu lạp, chỉ là tam giai tu luyện giả lăng xăng tiến vào nơi này. Trong mắt đám thất giai cường giả trở lên này, hắn trông chẳng khác gì một kẻ ăn xin nghèo hèn mặc độc có mỗi cái khố xông vào giữa những người hào phú quần áo chỉnh tề, chỉ có thể bị người ta cười nhạo thôi.
Khuôn mặt Trịnh Hạo Thiên giấu dưới đấu lạp lộ ra vẻ ảo não.
Cảnh tượng này quả thực rất đáng ghét với thấp giai tu luyện giả, đứng giữa một đám cao giai tu luyện giả, quả thực là hạc giữa đàn gà, có mấy phần nhức mắt.
Bỗng nhiên hắn cảm ứng được sự khác thường ngay sau lưng mình, vội vàng nghiêng người.
Một lão đầu tử có chòm râu dê chậm rãi đi đến.
Lão quấn quanh mình áo khoác dài bằng da chuột, đeo đôi bao tay da lông thỏ, đi một đôi giày cự đại bằng da hải ly. Mà mấy vật phẩm trang sức trên người cũng bao bọc bởi một lớp da loài yêu thú nào đó.
Nhưng người này mới đi vào được ít khắc không khí ở đây đột nhiên trở nên náo nhiệt. Sự thay đổi này không khỏi làm hắn kinh ngạc.
Ánh mắt xoáy vào Trịnh Hạo Thiên cũng rời đi không còn hứng thú gì với hắn nữa.
Bởi vì tất cả đại sảnh lúc này phàm là ai có thể nhìn rõ cửa vào đều hướng ánh mát đến vị lão giả này.
Một vị trung niên chưởng quầy của Vạn Bảo Hiên hai mắt sáng ngời, vội vội vàng vàng đi tới, khom người nói:" Lỗ đại sư, ngài đã tới..."
Lỗ đại sư liếc xéo mắt hắn một cái rồi nói:" Nói nhảm, mắt ngươi ở đâu mà thấy lão phu không đến."
Trịnh Hạo Thiên khẽ giật mình. Không ngờ vị lão nhân gia này tính tình lại cổ quái đến thế.
Dường như vị chưởng quầy kia biết tường tận cả tính nết của người này, nụ cười trên mặt vẫn không chút thay đổi.
Hắn vẫn cúi khom người nói:" Lỗ đại sư, là tiểu nhân nhiều lời, mời ngài đi vào. Tiểu nhân sẽ mau đi mời tổng quản và đại chưởng quỹ đến.
Trịnh Hạo Thiên không khỏi bị dọa cho một cái, thế mới biết vị lão nhân gia này có địa vị trọng yếu ra sao.
Hắn từng nghe Vân Thải Điệp nói qua, chủ quản của phân nhánh bát đại cấp môn phái đều là quản sự cấp bậc ngân bài. Đến đại chưởng quỹ cũng là quản sự cấp bậc đồng bài.
Hai vị này trong phân nhánh của Vạn Bảo Hiên tuyệt đối là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh. Cho dù là Vạn Kiếm Tông cũng phải nể mặt bọn họ mấy phần.
Nhưng vừa nhìn thấy vị lão nhân này, chưởng quầy ở đại sảnh liền nhanh chóng gấp rút mời hai vị kia đến. Có thể thấy thân phận của lão đầu tử này tuyệt đối không phải vừa.
Trong lòng hắn lập tức nổi lên hiếu kỳ. Linh quang khởi động, thi triển quan khí thuật.
Nhưng, chỉ sau ít khắc hắn lại cảm thấy có chút hồ đồ.
Người này thế nào lại có chút vầng sáng nào. Lão giống như là người bình thường, một tầng vầng sáng cũng không có.
Nhưng mà nói lão giả này là người bình thương, có đánh chết hắn cũng không tin.
Đột nhiên, Lỗ đại sư quay đầu lại, hữu ý lại làm như vô tình ngó nhìn Trịnh Hạo Thiên.
Cái liếc mắt này không có bất kì linh khí ba động nào, lại giống như ánh mắt của một lão nhân bình thường vậy, bình thản không chút kì lạ.
Nháy mắt này, Trịnh Hạo Thiên tự nhiên cảm thấy cứng đơ hết cả người.
Quang ám hạt nhân trong khí xoáy và đan điền của hắn tựa hộ cũng cảm thấy cứng lại. Hắn cứ như trúng phải định thân pháp, muốn nhúc nhích cũng không thể.
Lỗ đại sư chỉ thoáng nhìn qua mà thôi liền lập tức thu trở về.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên cũng lập tức khôi phục lại như bình thường. Nhưng lúc này trống ngực hắn liên tục đập thình thịch, cơ hồ không thể nào điều khiển chính mình suýt chút nữa là xoay người bỏ chạy.
Nhưng hắn đã ngay lập tức đè nén cái ý nghĩ quỷ dị này lại.
Hắn chưa từng làm cái chuyện ngược đạo lý thế thì vì sao phải xoay người bỏ chạy? Chẳng lẽ chỉ bởi vị bị lão nhân bình thường này liếc nhìn cho một cái. Nói như vậy đi ra ngoài hẳn là sẽ bị mọi người cười rụng răng mất thôi.
Nhưng mà sau lần trải nghiệm này, hắn cũng tự khắc lùi về sau mấy bước, cố gắng duy trì khoảng cách với lão nhân gia không rõ lai lịch này đã.
Lỗ đại sư vẫy tay một cái, có phần mất kiên nhẫn nói:" Ta muốn các ngươi lo liệu cái này..."
Vị chưởng quầy vội vàng đáp:" Đồ đó sớm đã chuẩn bị xong rồi. Vốn dĩ muốn đưa đến cho ngài nhưng không dám mạo phạm đến quy củ của lão nhân gia. Vì vậy vẫn bảo quản ở trong tiệm."
Lỗ đại sư vẫn đứng nguyên tại chỗ, căn bản không có ý muốn tiến vào hắn lạnh lùng quát:" Lấy ra đi."
Trung niên chưởng quầy cười khổ một tiếng, ra hiệu cho người phía bên kia, người này lập tức quay vào trong.
Chỉ một lát sau, hắn đã chạy nhanh đến.
Người này rõ ràng là luyện yêu võ giả. Hơn nữa tu vi của hắn cực kì cao minh. Không cần phải yêu hóa biến thân thì tốc độ chạy đã vượt xa nhân vật bình thường.
Lúc hắn trở về, trong tay bưng một túi không gian, cung kính đưa cho Lỗ đại sư.
Vươn tay một cái, túi không gian đã ở trong tay lão. Lỗ đại sư mở ra nhìn, hài lòng gật đầu.
Vừa nhìn thấy hắn gật đầu, trên mặt trung niên chưởng quầy mới lộ ra một tia nhẹ nhõm, trông như hắn vừa trút được gánh nặng.
Nội tâm Trịnh Hạo Thiên càng thêm kinh ngạc. Dáng vẻ kiêu ngạo của vị Lỗ đại sư này thật quá lớn. Đến cự đại bá thâm sâu khó lường của Vạn Bảo Hiên vậy mà lại phải lấy lòng nịnh nọt hắn. Thật không biết tột cùng lai lịch của người này ra sao.
Lỗ đại sư thu lại túi không gian. Hắn tựa hồ có chút do dự nói:"Ta có việc, lập tức phải đi. Không cần làm phiền hai người bọn họ nữa." Ngừng một chút như nhớ ra điều gì hắn nói tiếp:" Ta vừa chế tác ra một kiện đồ vật nhỏ, muốn giao cho các ngươi bán."
Trung niên chưởng quầy vô cùng kinh hỉ lập tức nhanh nhảu:" Lỗ đại sư, bảo vật của ngài luyện chế cần gì phải gửi bán, Vạn Bảo Hiên chúng tôi trực tiếp mua là được rồi.."
Lỗ đại sư nhìn trừng trừng hắn nói:" Không được, bảo vật này ngoại trừ nội tông đệ tử Vạn Kiếm Tông thì những kẻ khác không thể mua. Nếu để lão phu biết nó lưu lạc ra bên ngoài thì sau này Vạn Bảo Hiên các ngươi đừng hòng mơ tưởng tới bất kì một kiện linh khí nào trong tay lão phu."
Nghe xong lời này, Trịnh Hạo Thiên lần nữa giật mình. Ánh mắt nhìn về phía lão giả này thêm mấy phần tôn kính.
Hóa ra lão nhân gia này lại là một luyện khí sư. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của ông ta, rõ ràng còn là một vị luyện khí sư có danh tiếng vô cùng hiển hách. Nhân vật như vậy tất nhiên phải được nhiều người tôn kính rồi.
Vị chưởng quầy cười đành cười khổ. Tuy nội tâm đầy vẻ tiếc nuối nhưng hắn vẫn nói:" Ý của ngài tiểu nhân đã minh bạch. Việc này sẽ được thu xếp xong xuôi."
Lỗ đại sư hài lòng gật đầu, tùy ý móc ra một cái hồ lô nói:" Đây là một kiện bại phẩm lão phu vừa mới luyện chế, để lại cho các ngươi."
Nội tâm Trịnh Hạo Thiên cảm khái vô cùng.
Cái gì gọi là cự ma đại lão?
Chính là lão đầu trước mắt này....
Một kiện bại phẩm, vậy mà có thể lớn tiếng đem ra bán. Nếu là tinh phẩm luyện chế trong tay lão, chẳng lẽ càng thêm lợi hại ư?
o O o
Chiến Thiên Chiến Thiên - Thương Thiên Bạch Hạc Chiến Thiên