There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 978
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4035 / 120
Cập nhật: 2015-03-20 16:14:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Hậu Đài
.
Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên lập tức như phát sáng, trên mặt cũng lộ ra một tia kinh hỉ cũng thoải mái như trút được gánh nặng.
Hắn ngẩng đầu lên, cất tiếng cười to: "Thì ra là Cừu công tử đại giá quang Lâm. Trịnh mỗ không thể tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội."
Trong mắt bọn Nhạc Mãnh cũng toát ra những tia sáng kỳ dị, bọn họ biết, chỗ dựa vững chắc nhất của bọn họ đã tới rồi. Hôn sự của Lâm Đình cũng Đại Lâm thôn hôm nay tuyệt đối sẽ vững như Thái Sơn, không kẻ nào có thể lay động được.
Mà Trương Nhạc cũng đám người Uyển Cường Văn trong mắt lại không nhịn được, lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết. Bọn họ thật không thế nào nghỉ tới, một cái hôn sự nho nhỏ của Lâm Đình cũng có thể kinh động tới tên nhân vương này.
Tuy bọn họ đều đã từng hỏi thăm về quan hệ giữa Trịnh Hạo Thiên với Cừu Tư Vịnh, nhưng bọn họ thế nào cũng không thể tưởng tượng được, vị quý công tử này lại đích thân ra khỏi thành, đi tới một cái thôn rách nát đề tham gia hôn sự.
Đoàn người ngựa của Cừu Tư Vịnh phóng đi cực nhanh, chỉ trong giây lát đã tới trước mặt mọi người.
Bọn họ giống như một cơn cuồng phong, khí thế cực kỳ lăng lệ.
Khi bọn hắn từ phía xa chạy tới, đám người Trương Nhạc không chút do dự, vội vàng kéo ngựa tránh sang hai bên người căn bản không dám phát sinh xung đột với đám người Cừu Tư Vịnh.
Cừu Tư Vịnh hét to một tiếng, đoàn người ngựa lập tức đừng lại chỉnh tề trước cây đại thụ.
Hắn đưa mắt nhìn cây đại thụ, cành lá rậm rạp kia một cái rồi cười nói: "Trịnh huynh, tại sao hôm nay ngươi phải phong lộ (chặn đường) vậy?"
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đỏ lên, hắn bước về phía trước mấy bước, đi tới trước cây đại thủ, hai tay vừa ôm lấy lập tức nhắc bổng cây đại thụ lên, hướng về phía rừng cây bên cạnh mà hung hăng ném tới.
Gầm lên một tiếng, cả gốc đại thụ lập tức bay lên, mang theo tiếng sẽ gió khiến người ta khiếp sợ bay vào trong rừng cậy.
Hai mắt Trương Nhạc lập tức trở nên ngưng trọng. Tuy rằng hắn đã sớm biết kẻ này lực lượng lớn vô cùng, nhưng nhìn hắn nhẹ nhàng quẳng cả một cây đại thụ lớn như vậy, tựa hồ so với dự liệu còn càng cường đại hơn một bậc.
Trong lòng hắn ẩn ước phát lạnh, nếu vừa rồi thật sự giao thủ, chỉ sợ mình chưa chắc đã dễ dàng thắng được đối phương.
Trịnh Hạo Thiên ôm quyền thi lễ, nói: "Cừu công tử thứ lỗi. Trịnh mỗ cũng không phải muốn ngăn cản các ngươi, mà là..." Ánh mắt của hắn lại như vô tình hữu ý liếc về phía bọn Trương Nhạc rồi nói: "Mà có không muốn đề cho mấy kẻ có ý đồ xấu, muốn tiến vào thôn quấy phá hôn lề của một người hảo hữu."
Ánh mắt Cừu Tư Vịnh lập tức lướt về phía bọn Trương Nhạc đang đứng bên đường, hắn hừ lạnh một tiếng nói: ''Có kẻ dám tới quấy phá sao, thật là không biết sống chết."
Bọn Trương Nhạc lập tức trong lòng phát lạnh. Nếu nói về vũ lực, bọn họ tuyệt đối sẽ không sợ người thiếu niên trước mắt này, nhưng vừa nghỉ tới thân phận của đối phương, thì lại khó mà khống chế được cảm giác tâm kinh đảm chiến dâng lên trong lòng.
"Đã có kẻ đám cố tình gây chuyện, vậy thì bất hết, áp giải lên quan phủ, đại hình hầu hạ đi." Một giọng nói lạnh như băng mà du dương, động lòng người từ trong đám kỵ sĩ vang lên.
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, kinh hô: "Cừu tiểu thư."
Một con ngựa trắng như tuyết, không có một chút tạp sắc chậm rãi từ trong đám ky sĩ bước ra, đi tới bên người Cừu Tư Vịnh.
Đó là một kỵ sĩ mặc áo màu lục, đem thân hình uyển chuyển mềm mại che dấu vào trong đó, trên mặt treo một tấm khăn lụa màu đen, bất quá chỉ cần nghe thanh âm của nàng thì chẳng có ai dám hoài nghỉ thân phận của nàng.
Cừu đại tiểu thư xoay người xuống ngựa, đứng ở trước mặt mọi người, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên hành một lễ, nói: "Trịnh công tử, xá đệ gặp nạn ở đấu thú trường, đa tạ ngươi đã xuất thủ cứu trợ."
Đám người còn lại của Cừu gia không có ai đủ can đảm tiếp tục ngồi trên ngựa, bọn họ đều xoay người nhảy xuống ngựa, đồng thời khom người hành một lễ thật sâu. Chỉ có Cừu Tư Vịnh là nhe răng trợn mắt, làm mặt quỳ với Trịnh Hạo Thiên, nói: "Trịnh huynh, tỷ tỷ ta đặc biệt tới gặp ngươi đó."
Khi nói đến mấy chữ" đặc biệt" và "Gặp” thì hắn lại cố ý nhận mạnh ngữ khí.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm kêu khổ, nếu như bởi vì tiểu tử này là thật sự khiến cho Cừu đại tiểu thư không vui, cả đám bên mình gặp xui xẻo rồi.
Trương Nhạc tiến lên trước một bước cung kính nói: "Tiểu nhân Trương Nhạc, khách khanh Lý gia. Tham kiến Cừu đại tiểu thư cũng Cừu nhị công tử."
Ánh mắt Cừu Tư Vịnh như cười như không liếc nhìn về phía hắn một cái, nói: "Thì ra là khách khanh Lý gia, các ngươi tới chỗ này làm gì?"
Đến tới nước này mà còn có kẻ không nhân ra ý đồ tỷ đệ Cừu gia nửa thì kẻ đó đúng là ngu đến hết thuốc chữa.
Trương Nhạc cười khổ một tiếng, nói: "Hồi bẩm công tử, chúng ta chỉ là đi ngang qua đây.... đi ngang qua."
Cừu Tư Vịnh cất tiếng cười to, nói: "Hay cho một cái đi ngang qua. Hắc hắc, nói cho các ngươi biết. Trịnh Hạo Thiên là tỷ....là hảo bằng hữu của tỷ đệ ta. Đại Lâm thôn không phải là chỗ các ngươi có thể đến giương oai."
Trương Nhạc vội cúi thấp đầu, trong lòng khẽ run rẩy, vội vàng nói: "Tại hạ không dám."
Đám người Uyển Cường Văn câm như hến, ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.
Cừu Tư Vịnh vung bàn tay nho nhỏ của mình lên, nói: "Cút hết cho ta.”
Đám người Trương Nhạc mặc dù trong lòng tức giận, những trong lòng cũng thầm hô may mắn. Bọn họ vội thi lễ thật sâu, đang định rời đi thì chợt nghe thấy một giọng nói được vô số người trong thành tán tụng là mỹ điệu nhất vang lên.
"Chậm đã."
Đám người Trương Nhạc lập tức đứng lại, trong lòng thầm kêu khổ không thôi, nhưng đồng thời cũng có lẫn một chút chờ mong.
Bọn họ đều mơ tưởng có thể nghe thêm một chút giọng nói tuyệt vời kia, nhưng lại không biết Cừu đại tiểu thư sẽ xử trí bọn họ thế nào, trong lòng tự nhiên khó có thể giữ được bình tĩnh.
Cừu đại tiểu thư nhẹ giọng nói: "Tiểu đệ, ngươi cũng Trịnh công tử mới gặp đã thân, vì sao không đem lễ vật đưa lên."
Cừu Tư Vịnh vồ trán một cái, cười nói: "Là ta sơ xuất."
Hắn đưa tay tới bên ngựa, rút một cái, trong tay lập tức xuất hiện một cây trường cung.
Cả cây trường cung này đen kịt không chút ánh sáng, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra một cổ khí tức cực kỳ sắc bên và ổn trọng.
Một cây cung không ngờ có thể khiến người khác có cảm giác thần kỳ như vậy, đây tuyệt đối là chuyện khiến người ta khó có thể tin được.
Cừu Tư Vịnh tiến lên mấy bước, nhanh nhẹn nhét cây trưởng cung vào trong taỵ Trịnh Hạo Thiên, đồng thời cao giọng nói: "Các ngươi nhìn cho kỳ, cây Phi Long cung này là lễ vật ta tặng Trịnh huynh, cầm cung này trong tay, chẳng khác nào Cừu mỗ đích thân tới, nếu có người dám mạo phạm, ngươi có thể dùng cung này bắn chết đương trường, hết thảy hậu quả đề do Cừu mỗ gánh vác."
Tuy hắn mới chỉ có mười một tuổi, giọng nói vẫn còn rất non nớt, nhưng khi nói chuyện, trong lời nói của hắn vẫn lộ ra một khí thế uy nghiêm, khiến cho người ta không đám nghỉ ngờ.
Đương nhiên đây không phải lực lượng của bản thân hắn, mà là khí thế cũng uy nghiêm của con quái vật khổng lồ - Cừu gia đang đứng đằng sau lưng hắn.
Ánh mắt Trương Nhạc chớp động, vẻ mặt phức tạp nhìn Phi Long cung rồi một lần nửa khẽ khom người, mang theo người rời đi.
Trịnh Hạo Thiên cũng đám người Nhạc Mãnh mỉm cười không thôi. Bọn họ dày công bố trí mấy ngày, không tưởng được đến khi chuyện xảy ra, tất cả kế hoạch một cái cũng không can dùng tới.
Bất quá việc hôm nay cũng quá quỳ dị. Một tên hộ vệ Lý gia nho nhỏ lại có thể mời đến ba vị cao giai liệp sư, còn hai tỷ đệ Cừu gia lại tự minh đến chúc mừng, đây mới chuyện thực sự khiến người ta không tưởng tượng nổi...
Nửa canh giờ sau, trong Lý phủ Biền Tây thành đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh âm trầm, làm người ta không rét mà run.
"Hai tỷ đệ Cừu gia thật đích thân tới Đại Lâm thôn?"
"Vâng." Trương Nhạc cúi thật thấp đầu xuống, trả lời với ngữ khí vô cùng cung kính.
Đang ngồi trước mặt hắn và Uyển Cường Văn là một vị nam từ trẻ tuổi, đúng là Lý Mậu Sương - người nổi bật nhất trong đám đệ tử thế gia cũng thế hệ.
Lúc này sắc mặt hắn âm trầm bất định, đây cũng là lần đầu tiên hắn không thể bảo trì hình tượng hoàn mỹ trước mặt thuộc hạ.
"Thiếu chủ, đều là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn." Uyển Cường Văn đập đầu xuống đất lia lịa, run giọng nói: "Thuộc hạ cũng không biết Trịnh Hạo Thiên kia lại qua lại thân thiết với tỷ đệ Cừu gia như vậy, cho nên mới cả gan mời cao thủ trong phủ ra mặt cho thuộc hạ. Nếu sớm biết như vậy, thuộc hạ tuyệt đối không dám tính toán như vậy."
Lý Mậu Sương lại hừ lạnh một tiếng. Hắn lẳng lặng tự hỏi, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó.
Uyển Cường Văn liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng số lấy hết dũng khí ra nói: "Thiếu chủ, bọn thuộc hạ cô phụ lời giao phó của ngày, tự nhiên tội đáng chết ngàn vạn lần. Bất quá Cừu Tư Vịnh kia không có ý đồ tốt, nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ như muốn tác hợp cho Trịnh Hạo Thiên cũng Cừu đại tiểu thư.”
Một tia tinh mang từ trong con ngươi Lý Mậu Sương chợt lóe lên. Hắn khẽ vung tay lên, nói: "Ta biết rồi. Ngươi lui xuống đi."
Uyển Cường Văn khẽ ngẩn người nhưng cuối cùng vẫn cung kính lui xuống. Trong lòng hắn đang nghi hoặc không thôi, vì sao công tử sau khi nghe được tin này lại không hề nổi giận?
Khóe mắt Trương Nhạc lướt về phía bóng lưng Uyển Cường Văn một cái, trong con ngươi chót lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Trương Nhạc, hắn nói có thật không?” Lý Mậu Sương lạnh lùng hỏi.
Trương Nhạc chãn chừ một chút rồi nói: "Thiếu chủ, thân phận hai người bọn họ chênh lệch quá lớn, cái này cơ bản là không có khả năng.”
Lý Mậu Sương mỉm cười, phảng phất như đang lầm bầm nói: “Thậm chí ngay cả lễ vật - Phi Long cung, ta tặng cho Cừu Tư Vịnh vào dịp sinh nhật mà hắn cũng đem đi tặng người. Hắc hắc ... Hắn không có ý đó mới là lạ."
Trương Nhạc cúi đầu thấp hơn, tuy trong lòng hắn cũng cảm thấy rất đồng ý.
Phi Long cung chính là cây cung thượng phẩm mà Lý Mậu Sương trăm phương nghìn kế mới lấy được, tặng cho Cừu Tư Vịnh lấy lòng. Nhưng Cừu gia nhị công tử làm như vậy rõ ràng làm có ý tứ muốn phân chia rõ ràng với Lý Mậu Sương.
Bất quá, lời này căn bản không phải người như hắn có thể nói ra được.
Lý Mậu Sương trầm tư một lát rồi nói: "Ngươi đi gọi Đặng Thú tới đây."
Cả người Trương Nhạc không tự chủ được run lên, sắc mặt khẽ trắng bệch, vội vàng nói: "Dạ."
Hắn lui về phía sau từng bước, đang định xoay người rời khỏi thì chợt nghe giọng nói của Lý Mậu Sương lại một lần lửa nhẹ nhàng truyền tới: "Uyển Cường Văn muốn mượn tay ta báo thù vốn chẳng có gì đáng trách, nhưng không nên lắm lời như vậy, bất quá..." hắn trầm ngâm một lát rồi lại nói: "Người này vẫn còn chỗ hữu dụng, lưu lại thì hơn. Ngươi tự mình xử lý đi."
Trương Nhạc trong lòng phát lanh, vội vàng thấp giọng nói: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Hắn đứng yên một lát, thấy công tử không tiếp tục phân phó liền lặng lẽ lui ra.
Chỉ một lát sau, một nam tử mặc hắc y đột nhiên lóe lên, xuất hiện trong phòng Lý Mậu Sương.
Lý Mậu Sương vẫn làm như không hề thấy hắn, nói: "Ấn ký ta bảo ngươi lưu lại trong Phi Long cung vẫn còn?"
"Còn.”
"Tốt, bây giờ ngươi ra khỏi thành, lần theo ấn ký, khiến hắn biến mất vĩnh viễn." Dừng lại một chút. Lý Mậu Sương lại nói thêm: "Nhớ kỹ, không được đề người khác phát hiện."
Người mặc hắc ý yên lặng nhìn Lý Mậu Sương một lát rồi nhanh chóng xoay người, nhắp nhô mấy cái đã rời khỏi Lý phủ.
Lúc này sắc mặt Lý Mậu Sương mới lộ ra một tia dữ tợn. Hắn âm trầm nói: "Dám tranh công xuất thủ cứu người trước mặt bản công tử, hừ, uổng phí ta nhọc lòng bố trí, khiến ta không nhận được nhân tình. Một khi đã như vậy, ta sẽ khiến cho người chết không có chỗ chôn."
Hắn tất nhiên cũng không thể tin tưởng lời Uyển Cường Văn . Trịnh Hạo Thiên cũng Cừu đại tiểu thư địa vị cách nhau một trời một vực, căn bản tuyệt đối không thể có chuyện gì xảy ra. Nhưng ngay cả như thế, hắn muốn giết chết tên thiếu niên mới quật khởi này cho thống khoái...
Chiến Thiên Chiến Thiên - Thương Thiên Bạch Hạc Chiến Thiên