He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2026 / 15
Cập nhật: 2015-07-10 14:37:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ớp chúng em được lãnh thưởng xong đã lâu. Nhưng bà giám thị không cho chúng em về trước. Bà bảo khi nào lễ phát thưởng chấm dứt, tất cả mới được về một lượt.
Đợi lễ phát thưởng xong xuôi thì biết đến chừng nào? Bởi vì sau mỗi lần phát thưởng cho một liên lớp, lại là một màn văn nghệ. Em nóng ruột lắm. Nhận được điện báo của em, ba em lập tức điện trả lời sẽ thu xếp về nhà vào đúng ngày em đi lãnh thưởng và sẽ có quà đặc biệt cho em. Em liều đến bên bà giám thị:
- Thưa cô, cô cho em về trước đi cô.
Bà giám thị lừ mắt hỏi:
- Có việc gì?
Em ấp úng rồi đáp liều:
- Thưa cô... nhà em có... giỗ!
Em rùng mình khi nói điều dối trá ấy. Nhưng, bà giám thị lại tin là sự thật và em được cho về.
Chỉ có mẹ em đứng đợi em trước hiên. Em ôm gói phần thưởng bao giấy bóng kiếng màu vàng, cột nơ đỏ trao cho mẹ và hỏi:
- Ba về chưa hả mẹ...
Mẹ lắc đầu:
- Chưa Hương à. Từ sáng tới giờ, mẹ chờ cả ba lẫn con. Thôi, mình vào nhà đi Hương...
Em vừa đi bên mẹ vừa nói:
- Nếu ba không về thì buồn ghê phải không mẹ. Hư cả dự định của mẹ con mình...
Em đến bên bàn học, lấy ra cuốn tập có chiếc lá thuộc bài. Theo lời bàn của mẹ, em đã viết sẵn dòng chữ: "Ba ơi! Con đã biết sự thật rồi. Ba nói dối con bấy lâu nay. Con bắt đền ba đấy."
Không có ba, hàng chữ trở nên vô nghĩa!
° ° °
Ba hôm sau ngày hẹn, ba em vẫn chưa về. Mẹ em bồn chồn lo lắng, định nhờ cô Thục Viên coi chừng nhà giúp để hai mẹ con lên công trường hỏi thăm ba.
Nhưng, một chiếc xe díp của công trường xây dựng đã dừng lại trước cổng nhà em vào buổi sáng hôm ấy. Mẹ con em cùng chạy ra. Không thấy ba em mà chỉ có bác Kiên, giám đốc công trường cùng hai chú nữa. Nét mặt ba người như đang suy nghĩ ghê lắm. Mẹ em hỏi:
- Có tin của nhà tôi phải không anh Kiên?
- Vâng.
Giọng bác Kiên giám đốc như hụt hơi. Em thấy bác lấy khăn tay ra thấm mồ hôi trên trán. Mẹ em cũng nhận ra điều khác thường nơi bác Kiên. Mẹ hỏi dồn:
- Anh làm tôi lo quá. Có chuyện gì xảy ra cho nhà tôi phải không? Anh ấy đã hứa về ngày con Hương lãnh thưởng. Anh ấy có thất hứa bao giờ đâu...
Bác Kiên đứng lại giữa sân. Em thấy hai chú đi theo bước tới phía sau lưng mẹ em như chuẩn bị làm gì. Bác Kiên nuốt khan, giọng nghẹn lại:
- Thưa chị, tôi rất buồn phải báo tín với chị và cháu Hương là... anh nhà bị tai nạn...
Mẹ em chỉ kêu được hai tiếng "Trời ơi" rồi ngất đi. Hai chú đi theo bác Kiên vội đỡ mẹ em vào nhà, còn bác Kiên thì ôm lấy em khi bác ngồi thụp xuống:
- Tội nghiệp cháu! Các bác sĩ đã tận tình cứu chữa nhưng ba cháu vẫn không qua khỏi...
Em mở to đôi mắt. Bác Kiên vừa nói gì? Không! Bác nói dối. Ba cháu sẽ về với mẹ con cháu...
° ° °
Ba em đã trở về.
Ba em về nhà, nằm đó, rồi đi.
Đồng nghiệp, bạn bè, bà con... tới tiễn ba em đi lần cuối trong đời. Mẹ em ngất đi, tỉnh lại mấy lần trong tay cô Thục Viên. Lúc sắp hạ huyệt, khi bác Kiên đọc điếu văn, mẹ em lại ngất.
Em không hiểu nổi mình. Bỗng dưng em bình tĩnh hơn bao giờ hết. Trong khi mọi người lo cứu tỉnh mẹ em, em ôm gói phần thưởng của mình đến bên quan tài ba, đặt lên đó. Cho tới lúc này em mới khóc được.
Ba ơi! Con không có vinh dự trao tận tay ba phần thưởng của con, thì thôi vậy, con trao đến ba vào giờ phút cuối cùng này. Ba ra đi, ba linh thiêng xin phù hộ cho mẹ con được khỏe mạnh, phù hộ cho con có nhiều nghị lực vượt qua mọi khó khăn. Con hứa lần cuối cùng với ba: con sẽ là một học sinh giỏi như ba mong muốn.
Em ngước lên nhìn tấm ảnh của ba em đặt gần đó. Nụ cười của ba trong ảnh tươi và rạng rỡ hẳn lên. Ba đang cười với con phải không ba?
Mẹ em đã tỉnh lại. Người ta cũng bắt đầu hạ huyệt quan tài ba em. Em bốc một nắm đất đặt vào bàn tay gầy guộc, run rẩy của mẹ em...
Phần cuối truyện
Cô nữ sinh ấy nổi tiếng là học giỏi và ngoan. Liên tiếp nhiều năm, năm nào cô cũng đoạt giải thưởng học sinh xuất sắc nhất trường.
Thế nhưng trong giờ thi học kỳ hôm nay, giáo viên gác thi bắt gặp cô nữ sinh ấy mở tập lén xem. Ông hỏi khi tới bên cô:
- Em đang làm gì vậy? Đưa ngay cuốn tập cho tôi coi!
Cả phòng thi ngừng làm bài, nhìn sững cô nữ sinh. Ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên khi chứng kiến người học giỏi nhất trường lén mở tập trong giờ thi.
Giáo viên gác phòng thi cầm cuốn tập lên xem. Cuốn tập được bao một lớp giấy bóng mờ màu xanh đã cũ. Ông lật tập ra, ngạc nhiên thấy cuốn tập toàn giấy trắng đã ngả vàng. Ở một trang gần giữa tập có một chiếc lá trắc bá diệp, một dòng chữ "Ba ơi! Con đã biết sự thật rồi. Ba nói dối con bấy lâu nay. Con bắt đền ba đấy!"
Dòng chữ cuối trang có nét cứng của đàn ông. Dòng chữ ghi một cái tên: Hoàng Bảo Hương!
Cô nữ sinh Hoàng Bảo Hương đang ôm mặt khóc nức nở!
Biên Hòa 1970
(Viết lại 1993)
N.T.H.
Chiếc Lá Thuộc Bài Chiếc Lá Thuộc Bài - Nguyễn Thái Hải Chiếc Lá Thuộc Bài