When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2026 / 15
Cập nhật: 2015-07-10 14:37:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
i là Nguyễn Thùy Hạnh?
Nhỏ Hạnh đang nói chuyện với nhỏ Hồng, nghe thầy hỏi, vội vàng đứng lên. Thầy Phiên dạy lý, cầm tờ bài làm của nhỏ Hạnh lật xem qua một lượt, thầy nói:
- Bài làm của em khá lắm.
Rồi thầy giơ tờ bài làm ra phía trước. Nhỏ Hạnh lên lấy về. Cả lớp nhìn nó ao ước, thèm thuồng.
Em hồi hộp quá. Bài kiểm tra này em làm suôn sẻ và hy vọng mình sẽ được gọi tên sau nhỏ Hạnh không lâu. Tuần trước, làm bài được, về nhà, em đem chuyện kể khoe mẹ. Mẹ em nói: "Mẹ tin thế nào bài của Hương cũng được nhiều điểm. Tháng đầu năm học này, mẹ chúc Hương được xếp hạng cao. Hương chịu không nào?" Em nhoẻn miệng cười thật tươi rồi hôn lên má mẹ một nụ hôn thật dài.
- Đặng Tuyết Hồng!
Nhỏ Hồng đứng lên, vẻ mặt thật tươi vui. Em nói với nhỏ Ngân:
- Sao tao nghi con Hồng quá. Chắc con Hạnh cho nó chép bài.
Nhỏ Ngân nhìn em không nói. Em bắt gặp ánh mắt là lạ của nó. Em nhìn thầy Phiên. Thầy chưa trả tờ bài làm cho nhỏ Hồng, cũng không nói gì. Thầy nhíu mày nghĩ ngợi gì đó. Rồi thầy lấy thêm tờ bài làm kế tiếp, đọc tên:
- Lê Thị Ngân!
Nhỏ Hồng định ngồi xuống nhưng thầy Phiên vừa trông thấy nhỏ Ngân đứng lên thì thầy đã khoát tay ngăn lại:
- Em Hồng đứng yên đó!
Cả hai nhỏ Hồng, Ngân cùng tái mặt. Em chưa kịp đoán hiểu đầu đuôi ra sao thì đã phải đứng bật lên vì thầy Phiên gọi:
- Hoàng Bảo Hương!
Ðến lúc đứng lên cạnh hai nhỏ Hồng, Ngân, em mới lờ mờ đoán hiểu chuyện. Có lẽ hai nhỏ Hồng, Ngân chép bài làm của nhỏ Hạnh. Thầy Phiên chấm bài đã nghi ngờ. Khi biết rõ ba nhỏ này ngồi cạnh nhau, thầy mới tin là điều nghi ngờ của mình đúng. Phần em, số điểm cao và việc em ngồi chung bàn với ba nhỏ kia có lẽ đã khiến thầy Phiên nghĩ rằng em cũng chép bài của bạn.
Cả lớp nhìn ba đứa chúng em. Em thấy mình như một tội nhân. Mặt em bừng đỏ, tay chân như thừa thãi.
Thầy Phiên nói:
- Tôi hiểu hết rồi! Em Hạnh! Em đứng lên cho tôi hỏi.
Nhỏ Hạnh, mặt không còn giọt máu, đứng lên. Nhỏ mếu máo:
- Thưa thầy... oan cho em lắm....
Thầy ngắt lời:
- Oan hay không chút nữa em sẽ biết. Bây giờ, cả bốn em nghe tôi hỏi đây. Có phải các em đã chép bài làm của nhau không? Ai là người làm bài được? Ai là người chép lại của bạn?
Nhỏ Hạnh gạt nước mắt:
- Thưa thầy... em không chép bài của ai cả. Em tự làm lấy....
Em nuốt nước bọt, cố giữ lấy bình tĩnh nói:
- Thưa thầy, chính em làm bài của mình.
Nhỏ Ngân và nhỏ Hồng thì lặng thinh. Thầy Phiên hỏi:
- Còn hai em kia, sao chưa kêu oan?
Nhỏ Hồng líu lưỡi lại:
- Thưa thầy... em cũng bị.... oan....
Thầy cầm ba tờ bài làm của Hồng, Ngân và em, bước xuống bàn hai. Thầy bảo nhỏ Hạnh:
- Em cho tôi mượn lại tờ bài làm của em.
Nhỏ Hạnh chần chờ, nó nhìn thầy Phiên với ánh mắt van lơn. Nhưng thày đã gắt:
- Em có đưa không, cứ nói?
Nhỏ Hạnh hoảng hốt, trao tờ bài làm của mình cho thầy Phiên rồi bưng mặt khóc nức nở. Thầy Phiên trở lại bục giảng, nói với cả lớp:
- Cả bốn em cùng chối tội. Được, tôi sẽ trưng bằng cớ. Nhưng trước hết, tôi thấy cần nói cho các em biết rằng ngay khi chấm bài, tôi đã nghi ngờ các em xem bài của nhau rồi. Có điều vì chưa biết chỗ ngồi của các em, tôi chưa thể kết luận. Bây giờ chuyện đã quá rõ ràng. Bốn bài nhiều điểm nhất lớp là của bốn em ngồi cùng bàn!
Cả lớp im lặng. Ba nhỏ Hạnh, Hồng, Ngân cúi gầm mặt chờ xem thầy trưng bằng cớ. Chỉ có em không cúi mặt. Nhưng em chẳng biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Trên kia, thầy Phiên tiếp tục nói:
- Tôi sẽ đọc cho cả lớp nghe bài làm của bốn em này. Câu thứ nhất em Hạnh viết: "Người ta đổ một lít nước vào bình A, có nghĩa là đổ vào bình A một khối nước có thể tích là 1m3, sửa lại thành 1dm3". Bài của em Hồng cũng tương tự thế, chỗ cuối cùng 1m3 sửa thành 1dm3. Em Ngân cũng giống hệt chỗ sửa. Sang câu thứ hai em Hạnh viết: "Vậy chiều cao khối nước trong bình B, bôi đen, sửa lại là bình A" Em Hồng cũng sửa B thành A.....
Em lên tiếng:
- Thưa thầy, xin thầy xem bài của em.
Thầy Phiên lật tờ bài làm của em, đọc:
- Câu thứ nhất của em Hương: Ðổ một lít nước vào bình A tức là ta đổ một thể tích nước là 1dm3.... Câu thứ hai... do đó, chiều cao cột nước trong A là....
Thầy nhỏ giọng dần, xem lại đoạn bài làm của em. Em hồi hộp và hy vọng thầy nhận ra rằng bài làm của em khác hẳn với bài làm của ba nhỏ kia. Thầy nói:
- Bài làm của em Hương... tôi công nhận bài của em không giống bài của ba em kia.....
Em mừng rỡ:
- Xin thầy xét lại cho em.
- Nhưng......
- …
- … tôi vẫn có thể kết luận là em chép bài của bạn.
Em đỏ mặt vì uất ức:
- Thưa thầy.... vì sao?
- Tôi nghĩ rằng em đã khôn ngoan hơn hai em Hồng và Ngân. Em đã sửa lời văn, cách trình bày, đồng thời biết tránh những chỗ sai. Nhờ vậy bài của em khác với ba bài kia.
- Thưa thày, quả thật em vô tội.
- Em im đi. Em tưởng trò trẻ con của em có thể qua mặt tôi được! Em tưởng tôi không biết em là một học sinh thế nào sao? Có phải năm ngoái em xếp hạng gần cuối lớp không?
Rồi thầy Phiên không để cho em kịp nói gì thêm, thầy gọi lớn:
- Hạnh! Có phải em làm bài rồi em cho em Hồng chép lại không?
- Thưa thầy, xin thầy tha cho em....
- Tôi cần nghe em trả lời câu hỏi của tôi đã.
- Dạ... thưa thầy... phải...
- Tốt! Bây giờ tới em Hồng. Em nói đi, em Hạnh nói có đúng sự thật không?
Nhỏ Hồng ấp úng đáp:
- Dạ thưa thầy... đúng...
- Còn em Ngân, có đúng là em chép bài của em Hồng không?
Nhỏ Ngân đáp, giọng muốn khóc:
- Dạ phải...
- Rồi em cho em Hương chép lại?
Nhỏ Ngân liếc nhìn em. Em không nhìn lại.
- Em nói thật cho tôi biết coi, Ngân.
- Thưa thầy, em không rõ bạn Hương có chép bài của mình hay không....
- Em muốn bênh vực cho em Hương phải không? Tôi biết, hai em chơi thân với nhau từ năm ngoái, có đúng không?
- Thưa thầy đúng. Nhưng chuyện đó và chuyện này không liên quan với nhau....
Thầy Phiên có vẻ giận trước câu trả lời có lý của nhỏ Ngân. Thầy gật gật đầu:
- Được rồi. Em Ánh, em là trưởng lớp, em hãy cho tôi biết em nghĩ gì về việc này?
Nhỏ Ánh đứng lên, run giọng:
- Thưa thầy... nghĩa là sao ạ?
- Nghĩa là em có nghĩ rằng em Hương đã chép bài của em Hạnh qua trung gian em Ngân hay không?
- Thưa thầy... có!
Nhỏ Ánh liếc nhìn em, môi nhỏ mím lại. Em hiểu là nhỏ vừa trả thù em. Hồi đầu năm học, một hôm Ánh đã hỏi mượn tiền em nhưng em không cho và nhỏ đã giận em khá lâu....
Thầy Phiên lại nói với cả lớp:
- Ngoài trưởng lớp ra, trong lớp còn những ai nghĩ như thế, các em cứ mạnh dạn giơ tay lên cho tôi biết ý kiến.
Năm sáu cánh tay rụt rè đưa lên rồi hạ nhanh xuống.
- Những ai cho rằng em Hương vô tội?
Không một cánh tay nào dám đưa lên sau câu hỏi của thầy Phiên. Thầy nhìn em khá lâu:
- Em Hương! Tôi nghĩ rằng em nên nhận khuyết điểm của mình thì hơn.
- Thưa thầy, em vô tội.
Nhỏ Ngân nói khẽ với em:
- Sao mày lì vậy? Mày cứ nhận lỗi đi. Nếu thầy phạt thì cả bốn đứa cùng chịu chớ một mình mày chịu sao mà sợ?
Em cắn răng, lắc đầu.
Thầy Phiên thấy em không lay chuyển, thở dài nói:
- Thôi được, nếu em không nhận lỗi thì tôi sẽ không phạt em. Nhưng như vậy không có nghĩa là em vô tội. Từ nay trở đi, tôi sẽ đặc biệt chú ý đến em. Em học giỏi, học khá hay học dở, thời gian sẽ trả lời. Và, khi nào tôi có đủ bằng cớ rằng em chỉ là một học sinh kém, chúng ta sẽ trở lại chuyện hôm nay. Khi đó, nếu tôi phạt thật nặng thì em nghĩ sao?
- Thưa thầy, em chấp nhận mọi hình phạt của thầy.
- Tốt lắm. Em hãy nhớ lời hứa của mình. Em ngồi xuống đi. Cả ba em kia cũng ngồi xuống. Em Hạnh lên lấy các bài làm của các em. Tôi thông báo: tôi trừ mỗi em Hạnh, Hồng, Ngân ba điểm.
Nhỏ Hạnh làm xong việc thầy Phiên giao, nó ngồi tại chỗ ôm mặt khóc. Em nhìn tờ bài làm của mình với con số 10 viết bằng bút bi màu đỏ. Nó là kết quả của công sức chính em, nhưng nó lại bị nghi ngờ. Em bậm môi. Em không muốn khóc. Em muốn thời gian trôi thật nhanh để em có thể chứng minh với thầy Phiên. Em không muốn khóc. Nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má em.
° ° °
Thầy Phiên quát:
- Tôi không bằng lòng cho em ngồi dưới đó. Em nghe rõ chưa?
Em run giọng:
- Nhưng thưa thầy... em xin đổi chỗ, bà giám thị đã đồng ý.
- Bà giám thị đồng ý! Nhưng trong giờ học thì tôi có quyền. Em học tôi hay học bà giám thị?
- …
- Nếu em không nghe lời tôi trở về chỗ cũ thì em có quyền ôm cặp ra về. Sự vắng mặt của em không ảnh hưởng gì đến cả lớp này đâu.
Em cố năn nỉ:
- Thưa thầy, em xin thầy cho em ngồi đây.
- Tôi đã nói không được. Tôi biết, em muốn chứng minh sự vô tội của mình. Nhưng em phải nhớ rằng cho đến giờ phút này, em vẫn còn bị tôi nghi ngờ kia mà. Cho em đổi chỗ chẳng hóa ra tôi minh oan cho em rồi sao? Tôi đã nói và tôi yêu cầu em chấp hành: em trở về chỗ cũ.
- Thưa thầy, em không muốn ngồi nơi đó nữa.
- Không muốn cũng phải trở về.
- Em van thầy...
- Em có trở về chỗ cũ hay không?
- Em lạy thầy.....
- Tôi nói lần chót: hoặc là em trở về chỗ cũ, hoặc là em ra khỏi lớp. Tôi không muốn em làm mất quá nhiều thì giờ của cả lớp…
Em tần ngần chưa biết phải tính sao. Dù vậy, em cũng ôm cặp rời khỏi chỗ ngồi. Dường như cả lớp dồn mắt theo dõi từng cử động của em thì phải. Em bước về phía bàn hai, dãy trái, nơi em ngồi trước kia. Nhỏ Phụng mà em đổi chỗ cũng ôm cặp chờ sẵn. Thấy em bước tới gần, nhỏ dợm đứng lên trả chỗ.
Không hiểu vì sao nỗi uất ức dâng lên trong lòng em không ngăn nổi. Em không còn làm chủ được chính mình. Em bước thẳng ra phía cửa lớp.
Tiếng thầy Phiên đầy ngạc nhiên:
- Em đi về thật đó hả? Hương?
Em chỉ nói được mấy lời:
- Vâng! Em xin lỗi thầy.....
Rồi em cắm đầu chạy. Văng vẳng bên tai, em nghe tiếng thầy Phiên gọi:
- Hương! Trở lại tôi bảo!
Em bịt tai. Tới cuối hành lang, em mới dừng lại, tựa vào lan can mà thở. Em thả ánh mắt lơ đãng nhìn xuống tàn keo lòa xòa bên dưới. Những hình ảnh phía trước chợt nhòa đi. Tại sao màu xanh hy vọng không còn là màu xanh nữa?
° ° °
Nhỏ Ngân kể:
- Tao thấy thầy rất giận. Mà sao mày gan quá vậy Hương?
Em lắc đầu:
- Tao cũng không biết vì sao tao lại dám bỏ về như vậy nữa. Lúc ấy, tự nhiên tao thấy ức lòng quá, tao không còn đủ bình tĩnh để suy nghĩ...
- Rồi bây giờ mày tính sao?
Câu hỏi này đã ám ảnh em không ngớt. Nhiều lúc, em ngơ ngẩn như người mất hồn. Giờ cơm tối hôm qua, vừa ngồi ăn em vừa nghĩ ngợi đến nỗi mẹ em lên tiếng hỏi mấy lần em mới biết.
Em ngập ngừng:
- Chắc tao không đi học giờ Lý nữa.
- Chết! Không được đâu!
- Chớ tao còn biết tính sao bây giờ? Mày nghĩ đi...
Nhỏ Ngân ấp úng:
- Tao.... tao biết nghĩ thế nào đây....?
Em ứa nước mắt:
- Mày thấy chưa! Tao chẳng còn cách nào khác là nghỉ học giờ thầy Phiên.
Nhỏ Ngân im lặng một lúc. Rồi nó nhìn em như dò xét:
- Hương à.... Tao nghĩ ra một cách....
- Cách nào?
- Mày.... mày gặp thày Phiên xin lỗi....
- Mày có lý. Nhưng tao không đủ can đảm để gặp thầy. Tao sợ thầy sẽ không tha thứ.
- Nếu mày không dám thì tao chịu thôi.....
Hai đứa chúng em lại im lặng, mỗi đứa theo đuổi một ý nghĩ riêng. Khá lâu, Ngân mới hỏi em:
- Hương nè, tao hỏi thật điều này, mày đừng giận tao nghe.
- Ừ, mày hỏi đi.
- Vậy chớ.... có phải mày tự làm bài được hay là mày.... mày lén chép lại bài của tao?
Em ngạc nhiên nghe nhỏ Ngân hỏi mình như thế. Em vụt hiểu rõ hơn vì sao thầy Phiên lại nghi ngờ em gian lận. Cho đến nhỏ Ngân, nhỏ bạn thân nhất, hiểu em nhất, lại là người trong cuộc, còn không tin em được thì huống gì thầy.
Không thấy em trả lời, Ngân có vẻ ái ngại:
- Mày giận tao hả Hương? Tao xin lỗi vậy. Tại vì tao thấy năm ngoái mày học tệ quá, chẳng lẽ năm nay mày thay đổi được mau như thế?
Em vẫn lặng thinh, miên man suy nghĩ. Ngân tiếp:
- Mày vẫn còn giận tao? Tao đã xin lỗi rồi mà. Tao chưa tin mày lắm, nhưng nếu mày học tập tiến bộ, thì tao sẽ rất mừng... Đừng giận tao nghe Hương......
Em cảm nhận được tình bạn thắm thiết từ nhỏ Ngân. Em nhìn nó:
- Không! Tao có giận mày đâu?
Em quay mặt đi, giấu đôi mắt đang nóng lên, đỏ hoe.
° ° °
Làm mẹ phải lo buồn, em biết, đó là lỗi rất nặng. Nhưng biết sao hơn khi em không đủ can đảm cho mẹ biết sự thật để mẹ giúp đỡ. Nỗi lo lắng ngày một nhiều hơn. Giờ học của thầy Phiên, em không dám vào lớp. Em ở nhà dù đã đến giờ đi học. Mẹ em hỏi, em đáp: "Con thấy khó chịu trong người". Mẹ bắt em vào giường nằm nghỉ rồi đạp xe tới trường xin phép.
Em bệnh thật. Dường như có những lúc em đã lên cơn mê. Trong trí em lởn vởn hình ảnh buổi học hôm ấy. Kia: bốn đứa Hạnh, Hồng, Ngân và em bị đứng lên. Kia: thầy Phiên với vẻ mặt giận dữ. Kia: Cả lớp im lặng chứng kiến. Tiếng thầy Phiên: "Hoặc là em về chỗ cũ, hoặc là em ra khỏi lớp". Và nữa kia: con số bốn mươi lăm trên năm mươi!
Em đưa tay ôm mặt khóc nấc lên.
Mẹ em đang làm bếp, vội chạy lên. Mẹ lay em dậy:
- Hương! Con tỉnh chưa? Hương!
Em choàng dậy. Trông thấy mẹ lo lắng, lòng em ân hận vô cùng. Nếu năm ngoái em đừng mãi chơi, lười học? Nếu em đừng nông nổi, bỏ lớp ra về? Nếu em đủ can đảm kể cho mẹ nghe mọi chuyện?
Mẹ ngồi xuống bên em:
- Hương làm mẹ sợ quá. Hương vừa nằm mơ phải không?
Em gật đầu.
Mẹ than thở:
- Khổ quá! Ba phải đi xa, Hương lại ốm đau.....
Em thấy thương mẹ quá. Em thu hết can đảm, hy vọng sẽ nói được cho mẹ biết những gì đã xảy ra. Chỉ có mẹ mới giúp được em thôi....
- Mẹ à......
- Gì vậy Hương?
- Con....
Em nhìn sâu vào mắt mẹ. Trong mắt mẹ, đôi mắt long lanh bao tình thương trìu mến ấy có hình ảnh của em. Trời ơi! Nếu biết em đã gây ra một lỗi lầm khó tha thứ, chắc mẹ sẽ buồn lắm. Đôi mắt kia sẽ khóc... Mọi dự định trong em tan biến. Em vẫn không nói được gì.........
- Hương định nói chuyện gì với mẹ vậy? Sao con lại im lặng?
- Con…
- Sao nào?
Em nói tránh qua chuyện khác:
- Con định hỏi mẹ câu này....
- Thì con cứ hỏi đi.
- Nhưng mẹ không được cười con.
Mẹ em pha trò:
- Ai cười hở mười cái răng? Nào! Con hỏi đi, sao cứ ngập ngừng mãi thế.
- Con.... con muốn hỏi... mẹ có thương ba không?
Mẹ em bật cười:
- Lạ chưa! Không thương ba thì sao mẹ sống với ba đầm ấm bao năm nay, sao ba mẹ có Hương......
- Con cũng thương ba nữa....
Giọng em bỗng nghẹn ngào. Nước mắt em ứa ra. Em nghĩ đến ba. Ba ơi! Con thương ba. Con có lỗi với ba.....
- Kìa Hương! Con sao vậy? Con giấu mẹ điều gì phải không?
- Không đâu mẹ.
- Mẹ biết. Con đang giấu mẹ điều gì.
- Con nói không có mà.... Mẹ không tin con sao mẹ?
Mẹ em nén tiếng thở dài:
- Mẹ tin con. Thôi, bây giờ con nằm nghỉ đi. Nhưng nằm nghỉ, con đừng nhắm mắt. Nhắm mắt lại, con sẽ thiếp đi rồi lại mê sảng. Mẹ xuống làm bếp....
Em nhìn theo mẹ cho đến khi mẹ khuất hẳn sau cánh cửa nhà bếp. Em gọi khẽ: "Mẹ ơi! Tha lỗi cho con! Mẹ ơi!"
° ° °
Rồi mọi chuyện cũng được giải quyết êm đẹp. Cô Thục Viên thuật lại:
- Mãi đến chiều hôm qua cô mới biết. Em Ngân đã kể rõ đầu đuôi câu chuyện và xin cô làm gì đó để giúp Bảo Hương. Ngân nó học tuy không khá nhưng tính tình rất tốt. Nó xin cô giúp bạn mà cứ như xin cho chính mình. Cô đã gặp thầy Phiên để trình bày sự việc và xin lỗi thầy thay cho em. Thầy Phiên nói, thật ra, thầy cũng có ý chờ em ngỏ lời xin lỗi là thầy sẵn sàng bỏ qua. Thầy hoàn toàn bất ngờ khi em bỏ lớp ra về. Nhưng cũng chính hành động đó đã khiến thầy phải suy nghĩ lại về việc thầy nghi ngờ em gian lận. Thầy nói, có lẽ thầy đã kết tội oan cho em....
Em sung sướng không giữ được nước mắt. Cô Thục Viên trách:
- Em tệ lắm nghe chưa Bảo Hương! Chuyện không đáng gì mà em lại làm liều. Em phải biết rằng nếu muốn, thầy Phiên có thể đưa em ra hội đồng kỷ luật không? Khi đó, dù có thương em cô cũng khó lòng bênh vực.
- Thưa cô, em biết em có lỗi rất nặng...
- Biết lỗi là đáng quý lắm rồi. Nhưng cô còn muốn từ nay về sau, em không nên có những hành động tương tự nữa.
- Vâng, em xin nghe lời cô.
Mẹ em bước vào:
- Thế nào? Cô giáo và học trò đã nói chuyện xong chưa?
Em nắm lấy tay mẹ:
- Con xin lỗi vì đã giấu mẹ mấy ngày nay....
Mẹ em bảo:
- Đáng lẽ mẹ giận Hương lắm. Có chuyện khó xử mà con không cho mẹ biết để mẹ cùng lo liệu. Rồi sợ quá, đổ bệnh. Nhưng thôi, chuyện đã giải quyết xong, Hương đã biết lỗi, mẹ bỏ qua.
- Con cảm ơn mẹ...
Em gục đầu vào vai mẹ. Mẹ em cảm ơn cô Thục Viên sau khi nói nhỏ với em: "Thôi đi, đừng nhõng nhẽo nữa". Cô Thục Viên tươi cười:
- Bây giờ Bảo Hương vui rồi nhé! Cô sẽ có một điều bất ngờ dành cho em đây - Cô quay nói với mẹ em - Thưa bà, tôi có chuyện muốn đề nghị với bà và Bảo Hương...
- Thưa cô, xin cô cứ nói.
- Tôi muốn xin bà cho Bảo Hương đến nhà tôi học thêm. Về tiền bạc, mong bà không ngại. Tôi sẽ dạy Bảo Hương mà không nhận thù lao. Một phần, tôi muốn được giúp đỡ em ấy, phần khác, thú thật, tôi muốn được nhìn hình ảnh em gái tôi, bé Ánh Nga tội nghiệp, qua Bảo Hương bây giờ…
Cô Thục Viên nói và cố ngăn xúc động. Em đã hiểu. Có lần, cô đã kể cho cả lớp nghe chuyện nhỏ Ánh Nga. Ba má cô mất đi để lại hai chị em cô sống đùm bọc nhau. Cô rất thương yêu Ánh Nga. Ngược lại, em gái cô cũng ngoan ngoãn, biết vâng lời và yêu mến chị. Chẳng may, sau một cơn bệnh nặng, Ánh Nga qua đời. Còn một mình, cô Thục Viên rất buồn. Cho tới khi gặp em, người có nét dáng hao hao như Ánh Nga....
- Thưa bà, bà nghĩ sao về đề nghị của tôi?
Cô Thục Viên hỏi và mẹ em lúng túng:
- Tôi... tôi thật khó nghĩ… Hay là chúng ta nên để cho Hương nó quyết định... Hương à, con nghĩ sao?
Em cúi đầu suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Mẹ ơi, con nghĩ là chuyện này nên để ba quyết định...
Mẹ em gật đầu:
- Có lẽ Hương nó nói đúng. Tôi hy vọng nhà tôi sẽ đưa ra ý kiến tốt nhất.
Cô Thục Viên có vẻ không vui. Nhưng cô cũng nói với mẹ con em:
- Tôi đành phải chờ vậy thôi. Nhưng trước hết, tôi muốn hỏi riêng Bảo Hương. Bảo Hương à, em nói thật cho cô nghe đi. Riêng em, em có muốn đến học thêm với cô không?
Em ngước nhìn cô Thục Viên. Em đọc được trong ánh mắt cô sự trìu mến thiết tha. Em đáp:
- Thưa cô, em muốn.
Cô Thục Viên ôm em:
- Dù sao, cô cũng cảm ơn em...
Lòng em rộn vui. Sao em không thể có một người chị đáng yêu như cô Thục Viên nhỉ?
Chiếc Lá Thuộc Bài Chiếc Lá Thuộc Bài - Nguyễn Thái Hải Chiếc Lá Thuộc Bài