Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiên Chanh
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1915 / 28
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Chuyện Tình Cảm Không Do Mình Quyết Định
au khi từ bệnh viện về, Nhiễm Nhiễm đến thẳng nhà bà Hàn ở, cũng không nhận điện thoại của Thiệu Minh Trạch, nghe Trần Lạc hỏi, cô khẽ gật đầu:
– Thẩm phán Lưu đã báo cho tôi biết tin, nói có lãnh đạo để ý đến vụ án này. Tôi chỉ không ngờ là nhà họ Lâm lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế. Lâm Hướng An mới chỉ là thư ký của thẩm phán mà đã có thể làm được như vậy.
Trần Lạc nhìn cô, nói:
– Bố Lâm Hướng An và Chánh án Cao là bạn học cũ. Hai nhà khá thân thiết, quan hệ đương nhiên là không bình thường. Có điều, mấu chốt không phải ở đó, mà là Lâm Hướng An vẫn còn mối quan hệ khác. Tuy bố anh ta chỉ là một cục trưởng nhưng gia thế bên mẹ anh ta lại rất lớn. Ông ngoại và hai người cậu của anh ta đều làm chính trị, đến cả Chánh án Cao cũng phải nể vài phần. Nếu không, em nghĩ vì sao ông ta lại cất nhắc Lâm Hướng An vừa về nước như vậy?
Nhiễm Nhiễm cúi đầu một lát rồi nói:
– Tôi chỉ biết nhà Lâm Hướng An rất có gia thế nhưng không ngờ gia thế lại lớn như vậy.
Trần Lạc thở dài:
– Khi đầu tư vào dự án ngoại ô phía nam, Tổng giám đốc Hạ đã sai anh đi điều tra về nhà họ Lâm. Nếu anh ta cố ý nhắm vào vụ án này thì chúng ta không thể nào lật lại bản án được. Đứng trước một thế lực lớn thì tiền tài chẳng có nghĩa lý gì.
Nhiễm Nhiễm chậm rãi gật đầu:
– Tôi biết rồi.
Trần Lạc ngừng lại rồi hỏi:
– Em định thế nào? Thật sự chia tay với Thiệu Minh Trạch như vậy sao?
Nhiễm Nhiễm cười đau khổ:
– Nếu không thì còn có thể làm thế nào? Thật sự đem tính mạng của mẹ tôi ra đánh cược hay sao?
Trần Lạc lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, bỗng bật cười, nói:
– Điều này khiến anh hơi bất ngờ. Anh còn tưởng em mà bị bắt ép chia tay với Thiệu Minh Trạch thì sẽ làm loạn thế nào cơ.
Nhiễm Nhiễm ngước lên nhìn anh ta, nói:
– Anh thật hiểu tôi đấy.
– Sao, thật sự sẽ làm loạn lên sao? – Trần Lạc hỏi.
– Có, nhất định phải làm! – Nhiễm Nhiễm gật đầu nặng trịch, bàn tay vô thức siết chặt gối ôm, cúi đầu nói: – Trước tiên, tôi sẽ nhẫn nhịn, đợi vụ án này phán quyết xong, đợi qua thời gian khiếu nại, đợi tất cả đã định đoạt, tôi sẽ làm. Đồ của tôi, tôi có thể không cần nhưng không thể để người khác cướp chúng ra khỏi tay mình. Thiệu Minh Trạch, tôi có thể không cần nhưng cũng không thể để anh ấy rơi vào tay Tô Mạch như vậy được.
Thần sắc Trần Lạc có chút phức tạp. Anh ta cúi đầu nhìn cô, bỗng hỏi câu giống như Lâm Hướng An đã hỏi:
– Em thật sự yêu Thiệu Minh Trạch rồi sao?
Nhiễm Nhiễm hơi sững người, ngẩng đầu nhìn Trần Lạc.
Trần Lạc nhìn thẳng vào mắt cô:
– Nếu không yêu anh ta thì có cần thiết phải làm như vậy không?
Cô sững sờ giây lát rồi đáp:
– Tôi không nuốt trôi cơn giận này.
Trần Lạc nhìn cô rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, khẽ hỏi:
– Có cần thiết phải như vậy không?
Nhiễm Nhiễm không trả lời. Cô nghĩ, nếu chuyện này xảy ra với người khác thì cô có thể cũng thở dài mà hỏi “Có cần thiết không?”, nhưng chuyện này lại xảy ra với chính cô, cô thực sự không thể dễ dàng buông xuôi.
Tòa án đã ấn định ngày xét xử. Khi Nhiễm Nhiễm chạy đến tòa án thì lại gặp Lâm Hướng An. Anh gọi cô, khi cô bước đến trước mặt, anh lại không biết nên nói gì, chỉ im lặng nhìn cô. Nhiễm Nhiễm hỏi:
– Thư ký Lâm, sao thế, còn có gì dặn dò sao?
Lâm Hướng An lắc đầu, khẽ hỏi:
– Em có khỏe không?
Nhiễm Nhiễm nghe mà bất giác bật cười:
– Thư ký Lâm, anh bảo tôi nên trả lời anh thế nào đây? Nói tôi rất khỏe, tôi bị ép chia tay với chồng chưa cưới, đem người đàn ông tôi yêu dâng cho mụ đàn bà tôi căm ghét nhất. Tôi vui, tôi thật sự rất vui.
– Nhiễm Nhiễm! – Sắc mặt Lâm Hướng An có phần khó coi, cố lên tiếng ngăn Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm cười mỉa mai, bước lên phía trước nói với Lâm Hướng An:
– Lâm Hướng An, anh đã đạt được điều mình muốn, việc gì phải tỏ vẻ trước mặt tôi nữa. Thật khiến người khác ghê tởm!
Thời tiết ngày một nóng. Nhiễm Nhiễm quay về chỗ ở của mình để thay đồ, khi bước ra ngoài thì trời đã gần trưa. Ánh nắng chói chang, cô vô thức nheo mắt lại, ngẩng đầu lên thì thấy xe của Thiệu Minh Trạch đang đỗ bên kia đường.
Thiệu Minh Trạch ra khỏi xe, giữa hai hàng mày đậm mang theo nét mệt mỏi, sắc mặt không đổi, anh hỏi:
– Em chặn điện thoại của anh sao?
Nhiễm Nhiễm gật đầu:
– Đã chia tay rồi thì không cần dây dưa lằng nhằng nữa.
Thiệu Minh Trạch cúi đầu nhíu mày, lại hỏi:
– Lâm Hướng An ép em đúng không?
Nhiễm Nhiễm không trả lời, vô cùng ngạc nhiên nhướng mày nhìn anh.
Thiệu Minh Trạch nói:
– Anh đã điều tra rồi. Đúng là anh ta can thiệp vào vụ án. Anh đã nhờ người xử lý chuyện này.
Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi hỏi:
– Anh có thể nắm chắc được bao nhiêu phần?
Ánh mắt Thiệu Minh Trạch tối sầm, trầm giọng đáp:
– Không chắc được mấy phần. Gia thế họ ngoại của Lâm Hướng An rất mạnh. Lâm Hướng An lại được chú anh ta yêu quý. Nếu anh ta không chịu buông xuôi thì e là không ai có thể lật lại vụ án.
Tia hy vọng vừa le lói trong lòng Nhiễm Nhiễm bỗng vụt tắt. Cô mỉm cười chua xót, nói:
– Nếu anh đã biết như vậy thì cũng không cần phải nói gì với em nữa. Chuyện đã đến nước này, em cũng chẳng còn cách nào khác. Em không thể lấy tính mạng mẹ mình ra để đánh cược với tâm tư của Lâm Hướng An được.
Thiệu Minh Trạch gật đầu:
– Anh hiểu, thế nên trước tiên cứ như vậy đi. Dù có chuyện gì xảy ra thì cứ đợi vụ án kết thúc rồi hẵng nói. – Anh ngừng lại, đưa tay lên vuốt tóc cô theo thói quen: – Lâm Hướng An điên thật rồi. Anh sẽ nói chuyện này với Tô Mạch. Cô ấy sẽ nói rõ mọi chuyện với Lâm Hướng An. Em yên tâm. Sẽ không có chuyện gì đâu.
Nhiễm Nhiễm ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt sững sờ.
Anh khẽ nói:
– Nhiễm Nhiễm, anh muốn sống bên em.
Rõ ràng là một câu nói cực kỳ bình thường nhưng Nhiễm Nhiễm nghe mà khóe mắt cay cay. Cô cúi đầu để cố che giấu sự chua xót đang trào nơi sống mũi. Mãi sau, cô mới khẽ nói:
– Thực ra, em cũng định như vậy. Em nghĩ cứ làm theo yêu cầu của Lâm Hướng An, đợi vụ án của mẹ kết thúc rồi sẽ giành lại anh từ tay Tô Mạch.
Thiệu Minh Trạch nở nụ cười, dịu dàng xoa đầu cô:
– Nha đầu ngốc, không cần em đi giành lại. Anh vẫn ở đây. Nhưng, nếu có chuyện gì thì em đừng giữ ở trong lòng, hãy nói với anh, anh sẽ cố gắng giúp em. Nếu anh không giúp em được thì anh sẽ cùng em đối diện với nó. Chỉ cần đừng nói những lời làm tổn thương anh nữa. Anh không chịu đựng nổi đâu.
Mắt Nhiễm Nhiễm đỏ hoe, cô khẽ gật đầu.
Thiệu Minh Trạch lại hỏi vài câu về chuyện vụ án của bà Hàn rồi nói:
– Mấy ngày nữa Nha Nha phải chuyển viện, có thể anh không đến lo cho em được. Thứ Ba tuần sau xét xử, anh sẽ đi cùng em.
Nhiễm Nhiễm biết lúc này mình nên tỏ ra rộng lượng một chút, ít nhất cũng phải hỏi thăm bệnh tình của con gái Thiệu Minh Trạch, nhưng cô không thốt nên lời. Cô chỉ có thể gật đầu khẽ nói:
– Em hiểu.
Thiệu Minh Trạch rất bận, anh chỉ đứng nói với cô vài câu dưới lầu rồi phải lái xe về công ty. Mấy ngày sau, quả nhiên chẳng thấy bóng dáng Thiệu Minh Trạch đâu. Tới tối, anh mới gọi điện hỏi thăm tình hình của Nhiễm Nhiễm, rồi thuật sơ qua vài câu ngắn gọn về tình hình bên mình.
Trong điện thoại, Nhiễm Nhiễm biết tình hình của Nha Nha rất tồi tệ, con bé không thể chịu đựng nổi dù chỉ là một chút chấn động, chỉ còn cách là mời chuyên gia về Tây Bình tiến hành phẫu thuật thôi.
Có một hôm, qua điện thoại, Thiệu Minh Trạch bỗng hỏi Nhiễm Nhiễm về tình hình tài vụ bên Hồng Viễn. Đã lâu rồi Nhiễm Nhiễm không đến công ty nên cũng chỉ có thể nói với anh là không rõ lắm. Thiệu Minh Trạch không hỏi lại nhưng Nhiễm Nhiễm lại không yên tâm hỏi anh có phải là đã xảy ra chuyện gì không. Thiệu Minh Trạch trầm ngâm giây lát, chỉ nói:
Từng ngày trôi qua, đêm trước khi xét xử vụ án bà Hàn, Nhiễm Nhiễm nhận được điện thoại của Thiệu Minh Trạch như thường lệ. Giọng anh hơi khàn, khuyên cô nghỉ sớm, sáng mai anh đón cô đến tòa án.
Nhiễm Nhiễm nghe giọng anh có vẻ không bình thường, không kìm được hỏi anh:
– Bây giờ anh đang ở đâu?
Thiệu Minh Trạch trả lời:
– Anh đang ở bệnh viện. Tình hình Nha Nha không ổn.
Nhiễm Nhiễm im lặng, muốn nói vài câu an ủi anh mà lại không biết nói gì. Thiệu Minh Trạch hiểu sai ý cô, anh im lặng giây lát rồi bảo:
– Nha Nha là con gái anh. Tuy sự ra đời của con bé nằm ngoài kế hoạch của anh nhưng anh vẫn phải có trách nhiệm với nó. Nhiễm Nhiễm… xin lỗi em.
Buông điện thoại, cô ngồi một mình trên ghế sofa lật album ra xem. Cô xem lại một lượt những bức ảnh có bà Hàn. Đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ, cô chẳng buồn ngủ chút nào, chỉ còn cách là lấy thuốc ngủ trong ngăn kéo ra thôi. Nhờ hai viên thuốc, cô mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ nhưng trời chưa sáng thì đã thức giấc.
Thực sự trong lòng Nhiễm Nhiễm thấp thỏm không yên, thậm chí là sợ hãi, trở thành một sự kích động khó hiểu. Cô vã nước lạnh vào mặt, khẽ vỗ vỗ vào mặt rồi soi mình trong gương. Cô đánh một lớp phấn che hốc mắt thâm quầng, thay đồ rồi lặng lẽ ngồi trên sofa đợi điện thoại của Thiệu Minh Trạch. Anh nói hôm nay sẽ tới đón cô đến tòa án.
Sắp đến bảy rưỡi, di động trên tay Nhiễm Nhiễm vẫn chẳng có động tĩnh gì. Chuông cửa bỗng vang lên, cô sững người đứng dậy, bước đến ấn vào máy thu âm, giọng Lâm Hướng An truyền lại. Anh nói:
– Nhiễm Nhiễm, anh đang đợi em ở ngoài nhà, em mở cửa cho anh vào.
Cô lập tức sững sờ:
– Anh đến làm gì?
– Em mở cửa cho anh trước đã. Anh vào nhà rồi nói. – Lâm Hướng An nói.
Cô do dự, bây giờ cô không dám đắc tội với Lâm Hướng An, đành mở cửa tòa nhà cho anh ta vào. Lâm Hướng An đẩy cửa ra, đứng đó nói với cô:
– Nhiễm Nhiễm, em lấy hộ khẩu và chứng minh thư ra đây. Bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn.
Nhiễm Nhiễm nhìn Lâm Hướng An như nhìn quái vật, hỏi:
– Anh nói gì?
Trông bộ dạng Lâm Hướng An chẳng ra sao, thậm chí còn có chút nhếch nhác. Anh ngước nhìn Nhiễm Nhiễm, dùng giọng nhẹ nhàng mà kiên định nói:
– Anh nói bây giờ chúng ta đi kết hôn.
– Tại sao? – Cô sững người hỏi: – Tôi đã chia tay với Thiệu Minh Trạch, anh còn chưa hài lòng sao?
Lâm Hướng An tránh ánh mắt của cô, hơi nghiêng đầu, chỉ nói:
– Mau lên. Mười giờ xét xử. Chúng ta đi đăng ký xong thì đến đó luôn.
Nhiễm Nhiễm nhìn Lâm Hướng An bằng ánh mắt căm hận, chỉ cảm thấy lồng ngực nhói đau. Cô nghĩ, mình phải hít một hơi thật sâu, nếu không ì sẽ chết ngạt mất. Cô hít thật sâu nhưng trong lòng vẫn đau, cơn đau ào lên não khiến đầu óc cô chỉ còn một cảm giác đau đớn tột cùng, cô chẳng thể suy nghĩ được bất cứ điều gì.
Lâm Hướng An nghiêng đầu đứng đó:
– Chúng ta đi đăng ký xong, anh sẽ gọi điện cho họ. Họ đang đợi tin của anh. Nếu trước khi xét xử mà không nhận được điện thoại của anh thì vụ án sẽ bị xử nghiêm theo pháp luật.
Đồng hồ trên tường vẫn đang tích tắc không ngừng, Nhiễm Nhiễm ngây người một lát, tay run rẩy lật tìm sổ hộ khẩu trong ngăn kéo, rồi lại mở ví ra lấy chứng minh thư. Cô cố gắng nói với Lâm Hướng An bằng giọng bình tĩnh:
– Được rồi. Đi thôi.
Lâm Hướng An không nói gì, bước ra trước cô. Hai người lặng lẽ xuống lầu. Nhiễm Nhiễm theo Lâm Hướng An lên xe. Đến khi chiếc xe sắp lao ra khỏi khu chung cư, Nhiễm Nhiễm mới nhớ ra Thiệu Minh Trạch nói sẽ đến đón mình, cô liền quay đầu hỏi Lâm Hướng An:
– Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại, có được không?
Lâm Hướng An không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Nhiễm Nhiễm rút điện thoại ra gọi cho Thiệu Minh Trạch, mãi sau anh mới nghe máy, không đợi cô lên tiếng, anh đã nói:
– Xin lỗi Nhiễm Nhiễm. Bây giờ anh không đến được. – Tiếng anh nghẹn ngào, cố che giấu giọng run run: – Bệnh tình Nha Nha đột nhiên xấu đi. Con bé vừa được đưa vào phòng phẫu thuật.
Trong điện thoại có thể nghe được cả tiếng khóc của Tô Mạch, dường như lúc này cô ta đang gục đầu vào vai Thiệu Minh Trạch. Nhiễm Nhiễm nghe Thiệu Minh Trạch an ủi Tô Mạch:
– Tô Mạch, không sao đâu. Nha Nha sẽ không sao đâu. Tô Mạch, đừng khóc. Có anh ở đây.
Nhiễm Nhiễm không nói nên lời, thậm chí hít thở cũng khó khăn. Cổ họng cô như bị dội một gáo nước sôi, nóng từ cổ họng đến tận sâu trong trái tim. Họ mới là một gia đình, cô nghĩ. Đôi nam nữ ở trong bệnh viện đó mới là một cặp, họ có con, họ mới là một gia đình thật sự.
Cô không nói gì, lặng im cúp điện thoại. Lạ thật! Cơn đau trong tim bỗng chốc tiêu tan, chỉ còn một khoảng trống, chẳng có cảm giác gì.
Lâm Hướng An nghẹn ngào nói:
– Anh vừa từ bệnh viện về. Tình hình của Nha Nha rất xấu, rất có thể… không qua khỏi. Tô Mạch không thể không có Thiệu Minh Trạch. Xin lỗi Nhiễm Nhiễm! Những gì nợ em, anh sẽ dần dần bù đắp cho em.
Nhiễm Nhiễm chầm chậm quay đầu nhìn Lâm Hướng An, không nói một lời.
Lâm Hướng An khẽ gọi tên cô:
– Nhiễm Nhiễm! Nhiễm Nhiễm…
Cô im lặng ngồi đó rồi lặng lẽ theo anh vào Cục Dân chính, bỏ tiền ra chụp bức ảnh chân dung, cuối cùng thì nhận quyển sổ đỏ từ tay nhân viên của cục.
Lâm Hướng An cẩn thận nhìn Nhiễm Nhiễm thăm dò, thử nắm tay cô, thấy cô không có phản ứng gì, sống mũi cũng cay cay, khẽ nói:
– Nhiễm Nhiễm, em yên tâm. Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.
Mặt cô chẳng có chút biểu cảm gì, chỉ ngẩng lên nhìn anh nói:
– Gọi cho họ đi. Sắp đến giờ xét xử rồi.
Lâm Hướng An bước sang bên cạnh gọi điện, khẽ dặn dò vài câu rồi kéo cô ra xe, vỗ về:
– Em yên tâm. Anh đã sắp xếp cả rồi. Sẽ không có chuyện gì đâu.
Khi họ đến thì buổi xét xử đã được tiến hành. Trần Lạc gọi cho Nhiễm Nhiễm mấy cuộc, thấy cô không nghe, cuối cùng anh ta nhắn cho cô một tin nhắn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Lúc này, Nhiễm Nhiễm đã vào đến trước khu tòa án, cô chẳng còn chút sức lực nào mà bước lên bậc thang cao cao nữa. Cô chỉ có thể dừng lại, ngẩng đầu nhìn tòa nhà uy nghiêm hùng tráng.
Lâm Hướng An nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, cúi xuống hỏi:
– Tại sao em không vào?
Cô lắc đầu, quay người ngồi xuống bậc thang, khẽ nói:
– Tôi ở đây đợi kết quả.
Lâm Hướng An đứng bên cạnh, cũng ngồi xuống:
– Được. Anh ở đây với em.
Người lên người xuống, rất nhiều người nhìn họ với ánh mắt khó hiểu. Nhiễm Nhiễm chẳng quan tâm, chỉ cúi đầu lặng lẽ ngồi dưới ánh mặt trời. Rất lâu sau, di động của cô lại đổ chuông, là Trần Lạc. Lần này, cô nghe máy, hỏi:
– Sao thế?
– Không có gì. – Anh ta trầm giọng nói, ngừng lại giây lát rồi hỏi: – Em đang ở đâu?
Cô không trả lời, nhắm mắt khẽ gục đầu trên đầu gối, lát sau mới nói:
– Trần Lạc, tôi đã kết hôn rồi. Tôi và Lâm Hướng An đã kết hôn rồi.
Lâm Hướng An ngồi bên đưa tay ra nâng cô dậy. Cô gạt tay anh ra, chậm rãi đứng lên rút cuốn sổ đỏ ra xé trước mặt Lâm Hướng An, nói từng câu từng chữ.
– Lâm Hướng An, anh nghĩ chỉ cần dùng tờ giấy này mà có thể giữ được tôi sao? Có thể giành được hạnh phúc cho Tô Mạch sao? Anh sai rồi. Tôi có thể ngoại tình. Tôi còn có thể đi dụ dỗ Thiệu Minh Trạch. Tôi có thể làm tình nhân của anh ấy, để Tô Mạch chẳng bao giờ được hạnh phúc.
– Em sẽ không làm thế. – Lâm Hướng An bình tĩnh nhìn cô nói: – Nhiễm Nhiễm, anh biết em không phải là người như vậy. Em đã từng nói, em sẽ không phải là người phản bội trong hôn nhân. Em sẽ không bao giờ đi cướp chồng của người khác.
Đúng vậy. Đó là lời mà cô đã từng thề, là điều cô từng nói khi mới hiểu tình yêu nam nữ. Chẳng trách Lâm Hướng An lại ép cô đến bước đường này. Hóa ra, anh muốn dùng lời thề của cô để trói buộc cô. Hóa ra, tất cả đều như con tằm quấn kén. Cô trừng mắt nhìn Lâm Hướng An một lát, tự cười bản thân rồi ngẩng cao đầu, rướn thẳng lưng, bước từng bước rời khỏi đó.
Trần Lạc tìm thấy Nhiễm Nhiễm trong hộp đêm. Đó là nơi cô đã từng nhắc đến khi họ còn là bạn bè qua thư. Anh ta còn nhớ rất rõ, cô nói khi nào không vui thì sẽ đến đó nhảy múa điên cuồng. Khi ấy, cô luôn dùng thân phận là nam sinh để viết thư cho Trần Lạc. Lần đó, cô đã không cẩn thận lỡ miệng nói, cô là cô gái nhảy giỏi nhất ở hộp đêm.
Cô không biết, sau khi đọc thư, Trần Lạc đã từng đến đó, âm thầm nhìn cô và các bạn nhảy.
Nhiều năm trôi qua, nơi này đã được sửa lại nhiều, khiến họ không còn nhận ra không gian của nó năm xưa nữa. Khi rượu ngấm vào máu, trong tiếng nhạc sôi động, anh ta nhìn thấy cô đứng trên sàn nhảy, đầu lắc lư theo điệu nhảy nóng bỏng bên một chàng trai trẻ.
Cô vẫn mặc trên người chiếc váy ngắn và áo sơ mi như bình thường. Áo sơ mi màu trắng ôm sát người để buông đến chiếc cúc thứ ba, “cảnh vật” bên trong lúc ẩn lúc hiện, chiếc váy ngắn để hở cả cặp đùi trắng mịn, cặp mông tròn trịa bị bó chặt như đang cọ sát mơn trớn cơ thể người đàn ông phía sau.
Những người thấy cảnh này đều không kìm nổi mà không ngừng huýt sáo. Người đàn ông trên sàn nhảy thấy Nhiễm Nhiễm phóng khoáng như vậy thì đặt hai tay lên eo cô rồi kéo cô vào lòng. Tiếng nhạc bỗng thay đổi, từ sôi động chuyển thành nhẹ nhàng mê hoặc khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch. Người đàn ông chạm vào người Nhiễm Nhiễm, lắc lư cơ thể cô theo điệu nhạc, tay hắn trượt dần trên những đường cong của cơ thể cô, thu hút ánh nhìn của bao người.
Sắc mặt Trần Lạc trở nên vô cùng khó coi. Anh ta chen vào đám đông, lao lên sàn nhảy, kéo Nhiễm Nhiễm ra khỏi vòng tay người đàn ông đó, dùng áo khoác của mình khoác lên người cô rồi bế cô ra khỏi sàn.
Nhiễm Nhiễm đã uống không ít, thần trí có phần hỗn loạn, miệng lảm nhảm hét lên:
– Buông tôi ra, buông tôi ra.
Đã rất lâu rồi Trần Lạc không tức giận như vậy, hoặc có thể nói là sau khi trưởng thành thì anh ta chưa từng mất kiểm soát như vậy. Người đàn ông trên sản nhảy đuổi theo, chặn trước mặt Trần Lạc. Trần Lạc một tay kéo Nhiễm Nhiễm, một tay tóm chai rượu ở bàn bên cạnh, thuận tay đập vỡ chai rượu ngay trên bàn, rồi dùng mảnh thủy tinh nhọn giơ về phía người đó, lạnh lùng đe dọa:
– Tránh ra! Cô ấy là bạn gái của tôi!
Người đàn ông trước mặt nhất thời bị Trần Lạc dọa cho phát khiếp, ngần ngừ tránh đường.
Nhiễm Nhiễm vùng vẫy trong lòng Trần Lạc. Anh ta cố sức ôm chặt cô, ra ngoài hộp đêm mới buông tay. Anh ta cố sức kéo cô tới chỗ để xe, giận dữ chất vấn:
– Hạ Nhiễm Nhiễm, em định hủy hoại bản thân như vậy sao? Ai đáng để em làm như vậy? Là Thiệu Minh Trạch hay Lâm Hướng An? Ai trong họ đáng để em phải làm như vậy?
Đầu óc cô ong ong. Cô cảm thấy lạ lẫm trước câu quát tháo tức giận của Trần Lạc. Chẳng phải anh ta vốn luôn từ tốn nho nhã sao? Lúc nào miệng Trần Lạc cũng nở nụ cười, dù là chuyện gì cũng không thể làm anh ta cuống lên. Cô nghi hoặc chạm vào khuôn mặt Trần Lạc, hỏi:
– Anh là ai?
Trần Lạc không thể nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ ôm chặt cô vào lòng, áp đầu cô vào lồng ngực mình thì thầm:
– Anh xin lỗi. Nhiễm Nhiễm, anh xin lỗi.
Nhiễm Nhiễm ở yên trong lòng anh ta một lát, bỗng phá lên cười, vùng ra nói:
– Tôi biết rồi. Anh là Trần Lạc, anh là Trần Lạc. Nhưng tại sao anh phải xin lỗi tôi?
Trần Lạc không biết nên trả lời câu hỏi ấy thế nào, chỉ im lặng nhìn cô, nắm chặt vào đôi vai cô:
– Đừng như vậy nữa được không? Nếu không yêu Thiệu Minh Trạch thì hãy vui vẻ buông xuôi. Đừng để ý chuyện yêu hận gì đó, chúng ta cùng rời khỏi nơi này. Được không em?
– Chúng ta ư? – Cô sững sờ hỏi.
Trần Lạc nhìn âu vào mắt cô, trầm giọng nói:
– Không sai. Là chúng ta, anh và em. Anh sẽ ở bên em. Chúng ta có thể ra nước ngoài, có thể đến bất kỳ nơi đâu.
Lời nói của Trần Lạc khiến người ta quá bất ngờ, đầu óc cô trở nên hỗn loạn. Cô sững người nhìn anh ta rất lâu, mãi sau mới như sực nhớ ra điều gì, vội hỏi:
– Anh muốn rời khỏi Tập đoàn Hồng Viễn sao?
Trần Lạc nhìn cô gật đầu:
– Ừ! Anh rời khỏi Tập đoàn Hồng Viễn. Dù không làm ở đó nữa cũng chẳng sao. Anh đã tích lũy được một chút tiền, chỉ cần yêu cầu của em không quá cao thì cũng đủ để tìm một nơi sinh sống.
Trần Lạc bỗng thổ lộ tình yêu khiến Nhiễm Nhiễm nhất thời hỗn loạn. Cô hoang mang gạt tay Trần Lạc ra, suýt nữa thì trượt chân nên phải vội dựa người vào xe. Trần Lạc bước lên để đỡ cô nhưng lại bị cô gạt ra, cúi đầu nói:
– Trần Lạc, hôm nay tôi đã uống quá nhiều! Tôi muốn về nhà.
– Nhiễm Nhiễm! – Anh ta gọi tên cô: – Em còn nhớ hôm đó em đã từng nói gì không? Em nói chỉ cần anh dám nói yêu em, dám nắm tay em rời khỏi Hồng Viễn thì em dám đi cùng anh, dám cùng anh chịu khổ. Nhiễm Nhiễm, anh sẽ không để em phải chịu khổ. Anh chỉ muốn em đi cùng anh thôi.
Cô nhớ, đương nhiên là cô còn nhớ. Cô ngước mắt lên nhìn Trần Lạc:
– Anh muốn đưa tôi rời khỏi nơi này sao?
Trần Lạc gật đầu, chìa tay ra cho cô:
– Đúng vậy. Nhiễm Nhiễm, anh đưa em rời khỏi nơi này.
Nhiễm Nhiễm ngần ngừ giây lát, cuối cùng thì nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay Trần Lạc.
Trần Lạc bảo Nhiễm Nhiễm lên xe ngồi đợi còn mình thì quay lại hộp đêm tìm túi xách cô để quên. Trên quầy rượu, túi xách của cô vẫn ở đó, chứng minh thư và sổ hộ khẩu đem theo cũng vẫn còn, tiền và điện thoại cũng không mất. Trần Lạc biết thế là đủ, vội quay lại xe, đánh thức cô đang mơ mơ màng màng, hỏi:
– Em muốn đi đâu?
Cô không biết mình muốn đi đâu, chỉ ngẩn ngơ nhìn ánh đèn neon bên ngoài, khàn giọng nói:
– Rời khỏi Tây Bình là được.
Rời khỏi Tây Bình, rời khỏi bà Hàn, rời khỏi ông Hạ Hồng Viễn, rời khỏi Lâm Hướng An, rời khỏi Thiệu Minh Trạch…
– Được. Em chợp mắt một lát đi. Anh sẽ lái xe.
Trần Lạc nói rồi lấy áo khoác của mình đắp lên người cô. Cô gật đầu, đắp áo khoác của anh ta và mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em - Tiên Chanh Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em