We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiên Chanh
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1915 / 28
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: Một Sự Hiểu Lầm
– Thiệu Minh Trạch, bây giờ anh thấy rất kỳ lạ hả? Nếu tôi đã đoán ra mục đích của Thiệu Minh Nguyên thì tại sao còn ngốc nghếch mắc lừa anh ta? – Nhiễm Nhiễm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh: – Thiệu Minh Trạch, vì tôi hận sự lừa dối của anh, càng hận mối quan hệ của anh và Tô Mạch.
Thiệu Minh Trạch ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô. Từ đôi mắt ấy có thể nhận thấy rõ ràng sự mỉa mai và khinh bỉ mà cô không hề che giấu. Anh trầm tư nhìn Nhiễm Nhiễm hồi lâu, trầm giọng nói:
– Nhiễm Nhiễm, em nói có lý một chút được không? Bây giờ anh và Tô Mạch chẳng có quan hệ gì cả. Em muốn anh làm thế nào đây? Muốn anh coi cô ấy như người xa lạ, thấy mà như không sao? Hay là muốn anh coi cô ấy như một loại tai họa ghê gớm, tránh càng xa càng tốt?
– Vậy ban đầu anh định thế nào? Vừa giấu tôi vừa tiếp tục làm bạn tốt với Tô Mạch, đúng không? Anh tiếp tục với tôi, thậm chí là kết hôn với tôi nhưng đồng thời cũng sẽ tiếp tục chăm sóc Tô Mạch, giúp đỡ cô ta, khi cô ta gặp chuyện gì, anh sẽ lập tức đến giúp, đúng không? – Nhiễm Nhiễm chậm rãi lắc đầu, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: – Thiệu Minh Trạch, anh không cần lừa gạt tôi nữa, cũng đừng lừa dối bản thân nữa. Nếu anh thật sự thẳng thắn vô tư như lời anh nói thì tại sao trước đây cứ phải giấu giếm tôi? Vì bản thân anh cũng không chắc chắn, vì anh không vững tâm. Anh biết quan hệ giữa anh và Tô Mạch tuyệt đối không trong sáng như chính miệng hai người nói. Anh dám nói anh thật sự coi Tô Mạch là một người bạn bình thường không? Còn cô ta thì sao? Trong lòng cô ta nghĩ gì? Có thật như những gì cô ta nói không? Anh thật sự không nhìn rõ sao? Vẫn còn muốn lừa mình dối người, căn bản là anh không muốn nhìn rõ thôi.
Từng câu hỏi của cô giống như những mũi tên phóng thẳng vào trái tim anh, khiến anh như chết cứng tại chỗ. Anh ngồi đó không trả lời nổi câu nào.
– Thiệu Minh Trạch, anh thông minh như thế, sao anh lại không nhận ra chứ? Chỉ là anh không muốn mà thôi. Hai người quan tâm nhau như vậy, thỏa hiệp với nhau như vậy, phóng túng với nhau như vậy, chẳng phải là vì bản thân ai cho mình một cái cớ rằng tất cả chỉ là “trăng đến rằm trăng sáng” thôi sao? Một đôi tình nhân vô tội như vậy chưa từng nghĩ đến sẽ làm tổn thương người khác. Hai người luôn cố kiềm chế bản thân nhưng tình cảm thì không thể khống chế được, đó chính là cái gọi là “trăng đến rằm trăng sáng”. Cuối cùng, người chẳng hề làm gì như tôi sẽ trở thành kẻ tàn ác nhất, không phải sao?
Cô khẽ cười giễu cợt rồi bước ra mở cửa:
– Thiệu Minh Trạch, anh đi đi. Anh không hiểu nổi tôi đâu. Tôi cũng chẳng có cách nào thuyết phục anh. Tôi thấy rất mệt, thật sự rất mệt! Anh đi đi.
Thiệu Minh Trạch bặm môi, đầu óc cũng rối bời. Anh ngồi đó bất động, yết hầu lên xuống, nói một cách khó khăn:
– Nhiễm Nhiễm, hai chúng ta cùng bình tĩnh một chút được không?
Nhiễm Nhiễm cúi xuống, chậm rãi nói:
– Tôi hiểu suy nghĩ của anh. Bây giờ chia tay sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chuyện hợp tác giữa hai nhà. Chúng ta có thể không tuyên bố chuyện chia tay vội. Cứ thế kéo dài, đợi có cơ hội thích hợp rồi hẵng nói. Anh cũng nói với Tô Mạch, bảo cô ta không phải lo. Tôi đã nói chia tay thì sẽ không làm phiền hai người nữa đâu.
– Nhiễm Nhiễm! – Thiệu Minh Trạch đứng bật dậy, khuôn mặt anh hằm hằm tức giận nhưng trong lòng bỗng dấy lên nỗi sợ hãi khó hiểu.
Cô lắc đầu với anh, cười tự giễu:
– Anh đi đi. Để chìa khóa lại. Bây giờ tôi thật sự không muốn sống cùng một nhà với anh nữa.
Hai tay Thiệu Minh Trạch nắm thành nắm đấm. Anh cứ đứng đó, cả người như thể bị trói chặt. Anh không muốn rời đi, cũng không cam lòng rời đi như vậy. Nhưng Nhiễm Nhiễm vẫn khăng khăng cúi đầu đứng ở cửa, chẳng hề có ý thỏa hiệp. Anh còn có thể làm thế nào, còn có thể giải thích thế nà?
Anh im lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng hít một hơi thật sâu, lưng cứng đờ, bước qua cô. Vừa ra đến cửa thì nghe cô gọi.
Nhiễm Nhiễm không nhìn anh, chỉ kéo vali của anh ra ngoài cửa:
– Mang đồ của anh đi. – Nhiễm Nhiễm quay lại phòng bê hộp giấy ra, ấn vào tay anh: – Đi đi. – Cô nói, sau đó đóng cửa trước mặt anh.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân xa dần của anh.
Nhiễm Nhiễm nằm dang chân dang tay trên giường, lặng lẽ nhìn lên trần nhà như kẻ mất hồn. Lòng cô trống trải vô cùng, như thể có rất nhiều thứ đã “vù” tan biến trong phút chốc. Đến cả cơn tức giận và nỗi oán hận đã nén trong lồng ngực trước đây cũng không còn dấu vết. Cô cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ theo thói quen lấy di động ra gọi điện cho Mục Thanh.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Lúc này không biết Mục Thanh đang ở vùng núi nào, tín hiệu di động rõ ràng không tốt. Điện thoại vừa thông đã nghe tiếng cô ấy gào lên như muốn rách cổ họng:
– A lô! A lô! Nhiễm Nhiễm hả?
Nhiễm Nhiễm im lặng một lúc, nói chẳng đầu chẳng cuối:
– Tớ và Thiệu Minh Trạch chia tay rồi.
– A lô! Nhiễm Nhiễm? Cậu nói to hơn một chút được không? Tín hiệu ở đây kém lắm. Tớ không nghe rõ.
– Tớ và Thiệu Minh Trạch chia tay rồi. – Giọng Nhiễm Nhiễm vẫn thế, cứ lẩm bẩm như thế nói cho mình nghe vậy. – Anh ta là bạn trai cũ của Tô Mạch. Tô Mạch quay về rồi. Hai người bọn họ muốn gương vỡ lại lành. Thế là người vợ chưa cưới như tớ trở thành vật hy sinh.
Mục Thanh nghe lõm bõm được vài câu, càng nghe càng sốt ruột:
– Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tô Mạch là ai?
– Tô Mạch là nữ thần mà Lâm Hướng An vẫn luôn bảo vệ. – Nhiễm Nhiễm không kìm được cười khẩy: – Thiệu Minh Trạch là nam nhân vật chính yêu yêu hận hận với Tô Mạch. Lâm Hướng An là nam nhân vật phụ đứng bên lặng lẽ bảo vệ Tô Mạch. Còn tớ chính là nữ nhân vật phụ làm vật hy sinh trong vở kịch đó. Mục Thanh, cậu nói xem tại sao thế giới này lại nhỏ bé như vậy? Sao lại gặp nhau trùng hợp như vậy? Nhưng Mục Thanh à, tớ đã làm sai điều gì? Họ dựa vào cái gì mà kéo tớ đóng vai nữ nhân vật phụ này chứ?
Dòng lệ không ngừng trào ra nơi khóe mắt, Nhiễm Nhiễm lau thế nào cũng không hết, thế là cô chẳng buồn lau nữa, để mặc nó cứ thế trào ra.
– Tớ thật vô dụng. Tớ nghĩ đến chuyện trả thù họ nhưng lại không biết trả thù như thế nào. Tớ có thể trả thù họ như thế nào đây. Ngoài làm cho mình mất mặt hơn thì tớ còn có thể làm gì đây?
Không biết Mục Thanh đã chạy đến chỗ nào, tín hiệu rõ hơn nhiều. Cô ấy lặng lẽ nghe, dùng giọng kiên định và rõ ràng nói với Nhiễm Nhiễm:
– Nhiễm Nhiễm, nếu đây là một vở kịch, vậy thì trước tiên cậu phải thoát ra khỏi nó. Hãy bình tĩnh, sau đó nghĩ xem họ có đáng để cậu nhọc công trả thù không?
Nhiễm Nhiễm nắm chặt điện thoại, mãi sau mới nói:
– Ừ.
Chuyện tình yêu của nhị thiếu gia nhà họ Thiệu giống như phù dung sớm nở tối tàn, vừa được đăng lên mạng thì ngay lập tức tạo thành làn sóng lớn, nhưng cũng chỉ trong một ngày thì tất cả đều không còn dấu vết. Có người còn chưa kịp hiểu chuyện là thế nào, có người thì đã cười mỉa mai: – Hứ! Nhà họ Thiệu thật có quyền, có thế.
Tuy nhà họ Thiệu đã trấn áp mọi thông tin trên các trang web nhưng dư âm của câu chuyện thì không thể tiêu tan hết. Đêm hôm đó, ông nội đã gọi Thiệu Minh Trạch về, đóng cửa, mắng anh một trận. Đến cả chiếc ấm cổ mà ông yêu thích nhất cũng bị đập vỡ. Thiệu Vân Bình, bác cả của Thiệu Minh Trạch hay tin vội đến khuyên nhủ nhưng chưa nói được đôi câu đã bị ông nội đuổi ra ngoài, bộ dạng có vẻ rất tội nghiệp.
Thím ba không che giấu được ánh mắt mang ý cười trên nỗi đau khổ của người khác nhưng miệng vẫn nói rằng tiếc cho cuộc hôn nhân của Thiệu Minh Trạch và cô nương nhà họ Hạ, nói rằng nhà họ Hạ cũng có máu mặt, tin xấu này lan ra, e là nhà họ Hạ sẽ không chịu để yên.
Cơn thịnh nộ của ông nội khiến mẹ Thiệu Minh Trạch sợ hết hồn, giờ nghe thím ba nói vậy lại càng thêm rối loạn, thế mà con trai thì chẳng chịu nói gì với bà. Mất cả đêm suy nghĩ, hôm sau bà chỉ còn cách đích thân đến thăm bà Hàn.
Tuy bà Hàn không thấy những bức ảnh trên mạng nhưng qua lời bạn bè kể, thấy mẹ Thiệu Minh Trạch đến nói chuyện này thì tất nhiên là bà chẳng vui vẻ gì, tức giận nói:
– Làm gì có chuyện tát vào mặt người ta như thế? Dù Nhiễm Nhiễm có tốt như thế nào đi nữa thì cũng không thể để người khác bắt nạt như vậy được.
Mẹ Thiệu Minh Trạch cố nở nụ cười nói vài câu xin lỗi, cũng mắng con trai mình, nhưng trong lúc nói lại bất giác giải thích thay anh vài câu nên mọi sai lầm đều đổ vào Tô Mạch, người đàn bà xấu xa.
Bà Hàn mặt lạnh tanh:
– Bà không cần phải nói gì cả, tình hình thế nào còn phải đợi Minh Trạch tự giải thích. Chúng tôi không để ý chuyện trước đây cậu ấy có bạn gái, nhưng tuyệt đối không thể để hai đứa chia tay mà chưa rõ đầu cua tai nheo thế nào. Nếu cậu ấy không cắt đứt được với người con gái đó thì cứ nói thẳng, Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi không đến mức không lấy nổi chồng, không có cậu ấy không được.
Mẹ Thiệu Minh Trạch bị bà Hàn nói thế thì vừa ngại vừa hổ thẹn, vội nói:
– Chị Hàn, chị đừng nói như vậy. Chẳng phải ngay từ đầu đã nói Minh Trạch thật lòng thích Nhiễm Nhiễm hay sao? Tôi cũng mong Nhiễm Nhiễm thành con dâu mình lâu rồi. Bọn chúng tính còn trẻ con chẳng nói làm gì, chúng ta làm bố mẹ thì không thể như vậy được. Chuyện này dù nói thế nào cũng đều là lỗi của Minh Trạch. Về tôi sẽ bảo nó đến xin lỗi Nhiễm Nhiễm. Chị cũng khuyên Nhiễm Nhiễm một chút. Mối nhân duyên của hai đứa tốt như vậy, không thể vì thế mà tan vỡ được.
Bà Hàn thật sự cũng không mong Nhiễm Nhiễm và Thiệu Minh Trạch chia tay, chỉ là muốn trút hết nỗi giận dữ trong lòng nên mới tỏ thái độ này với Thiệu gia. Thấy mẹ Thiệu Minh Trạch nhún nhường như vậy, mặt bà dần hiền hòa trở lại, nói:
– Không giấu gì bà. Tôi cũng rất quý Minh Trạch, tất nhiên là cũng muốn gả con gái cho cậu ấy. Nhưng bà cũng biết bố Nhiễm Nhiễm tính rất nóng nảy, hôm qua vừa nghe chuyện này đã gắt lên rồi, nói là thà không hợp tác chứ quyết không để con gái phải chịu ấm ức.
Mẹ Thiệu Minh Trạch lại nhận lỗi vài câu. Hai người nói chuyện một lát rồi bà Hàn mới tiễn mẹ Thiệu Minh Trạch về. Đợi bà ấy đi rồi, bà Hàn lại gọi điện cho Nhiễm Nhiễm, không ngờ cô vẫn tắt máy. Mặt bà Hàn tối sầm lại, tuy bà không lo Nhiễm Nhiễm sống dở chết dở vì Thiệu Minh Trạch nhưng bà sợ cô kích động lại làm điều gì đó ngốc nghếch không thể cứu vãn được. Bà trơ mắt nhìn điện thoại, rồi dứt khoát đi tìm cô.
Nhiễm Nhiễm đang ở nhà. Vừa mở cửa ra thấy bà Hàn đứng ngoài, cô cũng chẳng để lộ ra vẻ ngạc nhiên, còn khách sáo hỏi bà có uống trà không. TuyNhiễm Nhiễm bình tĩnh như thế, nhưng bà Hàn vừa liếc nhìn đã thấy mắt cô sưng đỏ thì cơn giận trong lòng bà bỗng chốc càng bốc cao, không kìm được lạnh lùng giáo huấn:
– Nhìn bộ dạng con kìa. Chuyện này có gì mà phải khóc chứ?
Nhiễm Nhiễm không nói gì, chỉ cúi đầu, im lặng ngồi xuống.
Bà Hàn lại hỏi:
– Sao lại tắt điện thoại?
– Điện thoại nhiều quá phiền chết đi được nên con tắt máy.
Bà Hàn không hài lòng cau mày:
– Sao con không đi làm? Con càng trốn tránh như vậy thì sẽ càng chỉ nghe được những tin đồn nhảm thôi. Chuyện này có gì ghê gớm chứ? Có đáng để con như vậy không?
Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bà Hàn, bình thản nói:
– Đó không phải là tin đồn nhảm.
Bà Hàn sững người, lập tức nghiêm giọng nói:
– Chỉ cần nhà họ Thiệu nói là tin đồn nhảm thì nó chính là tin đồn nhảm.
Nhiễm Nhiễm lặng im nhìn mẹ hồi lâu, khóe môi cô khẽ cong lên, nói:
– Mẹ không cần phải vội. Dù đó có phải là lời đồn không thì mẹ và ông Hạ Hồng Viễn cũng không cần phải cuống cuồng lên như thế. Con và Thiệu Minh Trạch đã thống nhất, chúng con sẽ không chia tay. Thế nên chuyện hợp tác giữa Thiệu Thị và Hồng Viễn sẽ không bị ảnh hưởng gì. Tài sản của ông Hạ Hồng Viễn cũng không thể thiếu phần của con được.
Bà Hàn lập tức nghẹn họng, trong lòng có bao điều muốn nói mà chẳng thể thốt nổi nên lời. Bà chỉ nói:
– Con có thể hiểu như thế là tốt. Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi.
Nhiễm Nhiễm nhìn bà giây lát rồi từ tốn hỏi:
– Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện. Tại sao hồi đó mẹ lại đồng ý ly hôn với bố? Hồi đó, nhà ngoại vẫn còn rất nhiều mối quan hệ, chỉ cần mẹ níu giữ, bố con có muốn cũng không thể ly hôn được. Như vậy thì bà Bành Tinh cũng chẳng thể lấy nổi ông ấy, cho dù bà ta có sinh con trai thì đó cũng chỉ là con riêng. Mẹ là người thông minh như vậy, tại sao hồi đó mẹ lại đồng ý ly hôn chứ? Lại còn chẳng cần gì cả, để toàn bộ gia sản lại cho ông ấy.
Sắc mặt bà Hàn có phần khó coi. Bà hiểu Nhiễm Nhiễm muốn nói gì, cũng nghe ra ý mỉa mai trong đó, nhưng bà không thể trả lời câu hỏi của cô. Bà hít thật sâu, bình tĩnh đáp:
– Ông Hạ Hồng Viễn có tình nhân từ lâu rồi. Thậm chí, không chỉ một người. Khi Bành Tinh ôm cái bụng to đến nhà, lòng mẹ đã sớm nguội lạnh. Hồi đó mẹ nghĩ ông Trời có mắt, người sai trái thì sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt, bị báo ứng. Thế nên trong cơn tức giận, mẹ đã ly hôn với ông Hạ Hồng Viễn mà không màng tới bất cứ thứ gì. Nhưng sau này mẹ mới hiểu, ông Trời đã không mở mắt, kẻ làm chuyện xấu cũng chẳng bị báo ứng, họ vẫn sống rất thoải mái. Thế nên đừng mong ông Trời sẽ giúp con điều gì, muốn cái gì thì tự mình phải tranh giành, cướp lấy. Nếu không, dù con có nhường cho người khác thì họ cũng sẽ không mang ơn con đâu, họ còn cảm thấy con thật là ngốc, cảm thấy con như thế là đáng đời.
Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi lại hỏi:
– Thế nên mẹ mới muốn con về Hồng Viễn, thay mẹ đòi lại những tài sản thuộc về mẹ, đúng không?
– Đúng vậy. – Bà Hàn lạnh lùng trả lời: – Ông Hạ Hồng Viễn phải dựa vào quan hệ của Hàn gia mới có được như ngày hôm nay. Nhưng năm đó, vì tức giận mà mẹ đã không đòi ông ta một xu nào. Mẹ ngốc như vậy, hồi ấy không biết ông ta đã cười giễu mẹ thế nào, mẹ luôn khăng khăng nghĩ rằng mình làm như thế là có chí khí. Mẹ phải mất mười mấy năm trời mới hiểu được điều này. Mẹ không thể để con phạm tiếp những sai lầm mà mẹ đã phạm phải.
Nhiễm Nhiễm nhướng mày gật đầu, khẽ nói:
– Vâng. Con hiểu rồi.
Bà Hàn có phần bất ngờ. Bà không ngờ con gái lại có phản ứng như vậy. Bà hoài nghi nhìn Nhiễm Nhiễm rất lâu nhưng thực sự là không nhận ra điều gì trên khuôn mặt cô, chỉ có thể hỏi:
– Con định xử lý chuyện này thế nào?
– Con đã nghĩ kỹ rồi. – Nhiễm Nhiễm cúi nhìn cốc nước nóng trên tay, nửa đùa nửa thật nói: – Thiệu Minh Trạch đã giải thích với con, có người cố ý sắp đặt để chụp những bức ảnh đó. Giữa anh ấy và Tô Mạch không có chuyện gì cả. Nhưng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Nếu đã bị người ta chụp ảnh thì chứng tỏ giữa anh ấy và Tô Mạch ít nhiều cũng có vấn đề. Mẹ và bố cứ bên đánh bên xoa đi. Còn con, con sẽ tránh xa Thiệu Minh Trạch một chút nhưng cũng không cắt đứt quan hệ với anh ấy. Để anh ấy chịu khổ một chút thì sau này mới biết trân trọng những thứ mình có.
Nhiễm Nhiễm suy nghĩ lý trí, phân tích rõ ràng, những lời nói ấy chứng tỏ cô đã nghĩ sâu tính kỹ. Cuối cùng bà Hàn đã có thể yên tâm, dặn dò cô vài câu rồi đứng lên đi về.
Nhiễm Nhiễm tiễn bà Hàn. Sau khi quay lại ghế, cô ôm cốc nước nóng ngồi thất thần. Cô sớm đoán được thái độ của bà Hàn nên hôm nay cũng không cảm thấy bất ngờ hay đau lòng. Sự việc đã xảy ra được mấy ngày nên những cảm xúc bực tức, thất vọng, buồn đau cũng đã dần rời xa cô, cuối cùng cô đã đủ bình tĩnh.
Cốc nước nóng trong tay mất đi hơi ấm, nước trong cốc cũng hơi nguội nhưng cô vẫn uống từng ngụm nhỏ cho tới khi hết rồi lại tiếp tục ngây người trên ghế sofa. Nghĩ đi nghĩ lại thì Mục Thanh nói rất đúng, dù thế nào thì vẫn phải để mình thoát ra ngoài cuộc, chỉ như vậy mới có thể nhìn rõ thế cục, mới có thể mưu cầu lợi ích cho bản thân.
Nhiễm Nhiễm đang miên man nghĩ ngợi như vậy thì chuông cửa bỗng reo. Cô nhất thời không nhúc nhích, trong lòng chỉ có một suy nghĩ là lúc này còn có ai đến tìm cô nữa chứ? Thiệu Minh Trạch đã bị cô đuổi đi, bà Hàn đã về, hôm qua ông Hạ Hồng Viễn đã tỏ thái độ rõ ràng nên sẽ không đích thân đến đây đâu.
Chuông cửa vẫn không ngừng reo, Nhiễm Nhiễm chẳng còn cách nào khác đành phải bò dậy đi đến sau cửa. Ngoài cửa là một người đàn ông trẻ mặc áo gió trắng hơi cúi đầu, một tay đang ấn vào chuông cửa. Như có linh cảm, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt anh ta như xuyên qua cánh cửa, nhìn thấy khuôn mặt Nhiễm Nhiễm. Anh ta nói:
– Nhiễm Nhiễm, anh biết em ở trong đó.
Là Trần Lạc.
Nhiễm Nhiễm không ngờ anh ta lại tìm đến. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy anh ta đến cũng có lý. Cô ngần ngừ giây lát rồi mở cửa ra nhưng chẳng có ý mời Trần Lạc vào nhà, chỉ ngăn anh ta ở ngoài cửa:
– Sao anh lại đến đây? Còn chưa về công ty chi nhánh sao?
Trần Lạc đút hai tay vào túi áo khoác, đứng im lặng nhìn cô hồi lâu rồi mới hỏi:
– Em vẫn khỏe chứ?
Nhiễm Nhiễm bỗng cảm thấy có chút xót xa trong lòng. Bao nhiêu người như vậy, nhưng anh ta là người đầu tiên không ỏi nguyên do tại sao, chỉ hỏi cô bây giờ có khỏe không. Cô gượng cười, không hề trả lời câu hỏi ấy, mà hỏi lại:
– Anh ăn cơm chưa? Bây giờ tôi rất đói. Anh cùng tôi ra ngoài ăn chút gì nhé.
Trần Lạc hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ nhìn lướt cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nói:
– Vậy em vào nhà mặc thêm áo đi, ngoài trời lạnh đấy.
Nhiễm Nhiễm mặc chiếc áo khoác dày vào rồi theo Trần Lạc ra ngoài. Vừa ra khỏi tòa nhà, không khí lạnh lập tức phả vào mặt, cô chỉ biết co mình trong áo khoác:
– Ôi! Lạnh thật đấy!
Trần Lạc liếc nhìn, dẫn cô đến chỗ đỗ xe rồi hỏi:
– Muốn ăn gì?
Cô ngẫm nghĩ rồi nói:
– Ăn chút đồ nóng ở quán đầu khu chung cư cũng được. Anh đừng lấy xe vội.
Trần Lạc đã mở cửa xe, nghe vậy lại đóng vào, quay người vui vẻ đáp:
– Được.
Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em - Tiên Chanh Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em