When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Chân Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3827 / 60
Cập nhật: 2015-03-09 16:45:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29 30: Truyền Thừa Chân Chính
oa Mai cuối cùng chiếu cố một câu, sau đó suất lĩnh chúng nữ, rời khỏi nơi này. Nàng là môn chủ, trách nhiệm trên người rất nặng, vì phải phụ trách toàn bộ Yên Chi Môn.
Sở Vân lưu lại, nhìn bức tượng thanh đồng, trong lòng tự định giá:
- Di tích ta cũng thân thăm dò rồi, cũng không bỏ quên bất cứ cái gì. Duy nhất có một điểm khả nghi, chính là bức tượng này. Ta luôn cảm thấy nó có vẻ không thích hợp, nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Sở Vân kiếp trước là một Tham U Khách nhất lưu, sau đó lại chiếm được bộ kinh nghiệm của Thổ Hành Thần Sưu, lập tức nhạy cảm ý thức được bức tượng thanh đồng này có chỗ không thích hợp.
Hắn dứt khoát đồn trú dưới thân bức tượng thanh đồng, mất ăn mất ngủ tiến hành nghiên cứu. Nhưng hai ngày hai đêm trôi qua, hắn vẫn không có bất cứ tiến triển nào.
- Lẽ nào đây chỉ là ảo giác của ta? Không đúng, loại trực giác này kiếp trước luôn chỉ dẫn cho ta vô cùng chính xác. Chỉ là ta không tìm được phương pháp chính xác mà thôi.
Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ sớm đã muốn rời khỏi nơi này. Mấy ngày nay sương mù càng ngày càng dày đặc, nếu cứ tiếp tục như vậy, Sở Vân rất có thể sẽ bị vây hãm ở đây.
Ở trong sương mù dày đặc càng thêm nguy hiểm, sức chiến đấu chịu ức chế cực đại.
Rất nhiều yêu thú cường đại cũng sẽ thức tỉnh từ trạng thái ngủ đông. Với thực lực hiện tại của Sở Vân, cũng không cách nào chống lại, sinh tồn của hắn đã nhận sự khiêu chiến cực đại.
Thế nhưng ý chí của Sở Vân vẫn không hề lung lay. Mặc dù hắn không có thu hoạch, thế nhưng lại cảm giác được bản thân cách chân tướng càng ngày càng gần.
Hắn biết mình cần kiên trì. Từ trước đến giờ hắn không thiếu tính nhẫn nại, đó là tố chất tâm lý cơ bản nhất mà một Tham U Khách nhất lưu phải có.
- Người có thể xông qua “Mê đạo số phận”, chứng minh người đó có vận khí, có tư cách tiến thêm một bước. Người có thể xông qua Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, chứng tỏ người đó có dũng khí, sẽ nhận được cơ hội tiến nhập Vạn Thú cung. Nếu ngươi còn có thể khám phá kỳ hoặc ở đây, đồng thời kiên trì ở lại dưới sự khủng bố của tử vong sắp đến, chứng minh ngươi có tự tin và mưu trí. Như vậy... Ngươi sẽ là người nhận
được truyền thừa chân chính của Vạn Thú Vương ta!
Một thanh âm vang vọng trong giấc mơ của Sở Vân.
Sở Vân bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, thanh âm này vẫn không dừng lại, ngược lại tiếp tục nói:
- Đi tới trước mặt tượng đắp của ta, người hữu duyên hãy tiếp nhận khảo nghiệm cuối cùng của Vạn Thú Vương!
- Đây là….
Sở Vân cất bước đi ra trướng bồng, nhìn thấy dưới màn đêm, bức tượng thanh đồng tản ra quang hoa, thoáng cái bừng tỉnh đại ngộ.
- Bản thân bức tượng thanh đồng này, chỉ là một vật bình thường, nhưng tọa cơ hình vuông của nó lại là một yêu binh kỳ lạ. Ta hiểu rồi, mấy ngày qua ta chờ ở đây, trong lúc vô tình đã đạt thành điều kiện nào đó. Những lời này là linh quang trong tọa cơ phát sinh hô hoán, vang lên từ lòng ta.
Sở Vân chấn động tinh thần, hai mắt sáng ngời, sự kiên trì nhiều ngày qua cuối cùng đã đánh vỡ cục diện bế tắc, đạt tới hy vọng. Chỉ là hắn vẫn vô cùng cẩn thận, càng vào lúc thời khắc mấu chốt này càng không thể phớt lờ. Hắn chậm rãi tiếp cận tọa cơ đá vuông, cho đến khi cách tọa cơ chỉ còn ba bước, bỗng nhiên nhìn thấy tọa cơ đá vuông bắt đầu chậm rãi nâng lên.
Những tiếng ù ù rất nhỏ vang lên giữa di tích đá xanh.
Cơ quan này sau khi đã trải qua quang âm mấy nghìn năm, đây là lần đầu tiên khởi động, động tĩnh rất lớn. Sau khi di tích bị hủy hoại, trong màn đêm vắng vẻ, lại mang tới cho Sở Vân một loại cảm giác đinh tai nhức óc.
Bãi đá mới mọc lên từ trên mặt đất, cũng là hình dạng tứ phương. Hình như đây là bản phóng đại của tọa cơ hình vuông trước đó. Có khác nhau chính là, trên bãi đá có đặt tám quyển trục.
- Lựa chọn một quyển đi.
Thanh âm kia lại một lần nữa truyền đạt đến trong đầu Sở Vân.
Sở Vân tiện tay lựa chọn lấy một quyển ở gần, mở ra xem. Đây là một quyển địa đồ, miêu tả toàn bộ địa vực khu rừng vô tận, sông suối núi non rừng rậm, cùng với chỗ tụ tập của các loại yêu thú tộc đàn, đều có thuyết minh rõ ràng tỉ mỉ.
- Đây là một quyển địa đồ mấy nghìn năm trước, có ích lợi gì chứ?
Sở Vân đắn đo cầm quyển trục, sắc mặt có chút cổ quái. Thế nhưng rất nhanh, hắn phát hiện ra chỗ kỳ lạ.
- Quyển địa đồ này, tại sao lại hoàn toàn tương thích với hoàn cảnh thực tế hiện tại?
Hắn tìm được khu vực quen thuộc của mình trên bản đồ, đối chiếu với trí nhớ, rất nhanh phát hiện tin tức trên bản đồ này lại song song phát triển với thực tế hiện tại.
- Nói cách khác, có tấm địa đồ này, ta có thể nắm rõ khu rừng vô tận như lòng bàn tay?
Sở Vân vui mừng quá đỗi, giá trị to lớn của tấm địa đồ này, khó có thể đánh giá.
Vì trong khu rừng vô tận, tài nguyên cực kỳ phong phú; yêu thú, yêu thực sinh tồn với ngàn vạn kế khác nhau. Có tấm địa đồ này, có thể thu thập tài nguyên dồi dào.
- Cho tới nay, bởi vì sương mù dày đặc, dẫn đến nhận thức của mọi người về khu rừng vô tận vẫn dừng ở mặt ngoài. Thế nhưng ta có tấm địa đồ này, sau này có thể xây dựng một cánh cửa bảo thạch mật môn, biến nơi đây thành khu vực khai phá lâu dài của Thư gia cũng không phải không có khả năng!
Trong lòng Sở Vân vô cùng vui mừng.
Tài nguyên ở đây vô cùng phong phú, không chỉ có các loại tài nguyên hoang dại, hơn nữa mấy nghìn năm qua du hiệp chết ở đây cũng không ít. Di sản của bọn họ cũng là một món tài phú mê người xa xỉ.
- Khai thác khu rừng vô tận...
Một đạo linh quang hiện lên trong đầu Sở Vân, thế nhưng hắn lại lập tức nghĩ đến:
- Nhưng không phải lúc này, hiện giờ ngay cả thế giới dưới lòng đất của Thư gia chủ đảo, cũng chưa hoàn tất khai thác. Nếu xây dựng một cánh cửa bí mật như vậy, chi phí duy trì và thủ hộ cũng tương đối lớn…
Hắn tỉnh táo lại, tỉ mỉ xem xét những tin tức văn tự dưới tấm địa đồ.
Sau một lúc, hắn ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh chiếu sáng.
- Thì ra là thế.
Hắn bùi ngùi thở dài một tiếng, vô cùng cảm khái. Lần thứ hai nhìn lên bức tượng Vạn Thú Vương trước mặt, cảm thụ được vị cường giả cấp vương thời trước này có lòng dạ tính tình khác hẳn với thường nhân.
Tám quyển trục này đều là địa đồ, giống nhau như đúc, ký hiệu địa hình của khu rừng vô tận. Là Vạn Thú Vương đặc biệt lưu lại cho tám người khảo nghiệm sau này.
Người có thể xông qua mê đạo vận mệnh, Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, không bị tài phú bên ngoài mê hoặc, cảm nhận được điểm đáng ngờ ở đây, chứng minh người kế thừa đó có dũng khí, vận khí, trí tuệ và tự tin, là một người truyền thừa có một không hai.
Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Vạn Thú Vương lại đem truyền thừa chân chính của mình, phân cách thành vô số bộ phận, ẩn giấu trong tộc đàn yêu thú, yêu thực.
Trên bản đồ ký hiệu chính xác những tộc đàn này, chỉ cần người khảo nghiệm, có thể đạt được bảo vật từ trong tay những tộc đàn này, bất kể dùng thủ đoạn gì đều sẽ là người thừa kế của hắn.
Nói cách khác, theo Vạn Thú Vương suy nghĩ, người thừa kế của hắn không chỉ có một vị.
Chí ít hắn cũng để lại tám quyển trục địa đồ.
- Những tộc đàn yêu thú này, vốn chính là yêu vật của Vạn Thú Vương. Hiện nay khu rừng vô tận sinh sôi nhiều năm như vậy, lớn mạnh không biết bao nhiêu lần. Đại Yêu tuyệt đối không ít, Linh Yêu khẳng định rất nhiều, thậm chí là Kiếp Yêu...
Sở Vân vừa nghĩ đến lời đồn, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn. Rất nhiều du hiệp đều đã cảm nhận được khí tức kinh khủng của Kiếp Yêu trong khu rừng vô tận. Cứ như vậy, thủ lĩnh trong tộc đàn rất có thể chính là tu vi Kiếp Yêu.
- Đoạt đồ trong tay Kiếp Yêu… Hoàn toàn không phải chuyện đơn giản!
Trên bản đồ, ký hiệu hơn mười địa điểm tộc đàn. Đây đều là những tộc đàn ẩn chứa bảo vật truyền thừa.
Dù sao bảo vật nằm ở đây, nhưng người kế thừa có thể lấy được hay không lại là vấn đề của bọn họ.
Về phần khi mưu cầu bảo vật bị yêu vật giết chết, cũng không có vấn đề gì. Dù sao vẫn còn bảy quyển trục địa đồ khác. Dưới sự bảo vệ của tọa cơ, những quyển trục này vẫn rất an toàn. Chí ít Sở Vân đã dùng thử rất nhiều biện pháp, đều không thể nào lấy được
quyển địa đồ thứ hai.
Thủ đoạn của Vạn Thú Vương thâm sâu khó lường. Sở Vân hiện tại chỉ có thể ngưỡng vọng.
- Dĩ nhiên không thể nào lấy hết những quyển địa đồ này!
Sở Vân nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ nhìn bức tượng hạ xuống, trở về nguyên trạng.
- Xem ra chỉ có đuổi theo mọi người phía trước, mới lấy được bảo vật truyền thừa chân chính của Vạn Thú Vương.
Sở Vân lại đưa ánh mắt nhìn quyển trục trên tay.
Bảo vật truyền thừa, tổng cộng có tám món, vẫn chưa nói rõ tin tức cụ thể, vô cùng thần bí.
- Mấy ngày nay sương mù ngày càng dày đặc, thời gian lưu lại cho ta không còn nhiều.
Sở Vân cảm thấy lo lắng, mỗi lần khu rừng vô tận mở ra, chỉ có thời gian nửa tháng ngắn ngủi. Hiện giờ cũng đã trôi qua hơn phân nửa.
- Địa điểm tộc đàn cách đây gần nhất là…
Ánh mắt lưu luyến của Sở Vân bỗng nhiên sáng ngời:
- Khu rừng Điện Mang Lôi Mao Thụ!
Đây là tộc đàn yêu thực duy nhất trong tám tộc đàn. Điện Mang Lôi Mao Thụ có hơn ngàn cây, sinh trưởng thành một khối. Bảo vật truyền thừa của Vạn Thú Vương nằm ngay trên dải đất chính giữa khu rừng.
Sở Vân vận dụng Hồng Yêu không màu, bao phủ lên mình, thi triển đạo pháp ẩn thân, cẩn thận tiến về phía trước tìm kiếm.
Điện Mang Lôi Mao Thụ vô cùng rậm rạp. Lôi quang lóe lên khắp nơi, điện khí kéo dài, vang lên những tiếng “lạp lạp” rất nhỏ. Nếu từ không trung nhìn xuống, sẽ phát hiện ra phiến rừng này, trong đại địa thanh sơn có vẻ như biệt lập độc hành. Đây là một khu rừng xanh thẳm, khi gió núi thổi qua, lông mao lại nhấp nhô lên xuống, giống như sóng cả dập dờn trên đại dương.
Đương nhiên, không có bất cứ loài chim nào dám cả gan phi hành trên bầu trời khu rừng này. Nơi này là một vùng tử địa yên lặng nhất, một khi có vật sống xâm phạm đường cảnh giới, vô số hàng rào điện sấm sét sẽ chém tất cả thành than cốc.
Sở Vân dần dần thâm nhập, cho đến khi đến gần giữa đường, hắn phát hiện Điện Mang Lôi Mao Thụ cấp số Linh Yêu. Sau đó, càng thâm nhập vào trung tâm, từng gốc cây Linh Yêu lại hiện ra trước mắt Sở Vân.
Càng là hoàn cảnh nguy hiểm, Sở Vân lại càng bình tĩnh.
- Từ xưa cầu phú quý trong nguy hiểm! Chỉ mong trọng yếu của khu rừng này không phải là một gốc cây yêu thụ cấp số Kiếp Yêu!
Hiện tại đạo pháp ẩn thân của hắn chỉ là cấp số thượng đẳng. Hồng Yêu không màu chỉ là Đại Yêu thú. Nếu là yêu thú có tu vi chênh lệch quá lớn, đạo pháp ẩn thân cũng không dùng được.
Sở Vân có thể lừa gạt được Điện Mang Lôi Mao Thụ cấp số Linh Yêu, nhưng muốn gạt Kiếp Yêu thụ, khả năng tương đối nhỏ bé.
- Chết tiệt, thực sự là một gốc cây Kiếp Yêu đại thụ!
Cẩn thận đi tiếp nửa canh giờ, Sở Vân đột nhiên dừng lại, trong lòng hung hăng chửi bới.
Trước mắt hắn, giữa rừng cây tươi tốt, hắn nhìn thấy một gốc cây Điện Mang Lôi Mao Thụ cực lớn. Mặc dù chỉ nhìn thấy một phần cành cây, nhưng chỉ cần khí tức Kiếp Yêu lúc có lúc không, cũng đủ khiến Hồng Yêu không màu khiếp sợ trong lòng, thiếu chút nữa tan vỡ tại chỗ.
- Nếu là Kiếp Yêu thụ, bảo vật chắc chắn vô vọng rồi. Chí ít phải đợi ta có được chiến lực Kiếp Yêu, nhưng chuyện đó còn phải đợi rất lâu. Vạn Thú Vương không phải kẻ dễ chơi, giấu bảo vật ở đây, khiến người khác ngứa ngáy muốn lấy mà không thể nào tiêu hóa được.
Sở Vân vô cùng thất vọng, liên tục oán thầm Vạn Thú Vương không thôi, khảo nghiệm truyền thừa này quả thực quá khó khăn, thực lực của Sở Vân đã được cho là
trình độ hạ du trong Tinh Châu. Thế nhưng dưới tình cảnh này, lại bất lực như cũ. Hắn vừa định xoay người rời đi, bỗng nhiên trong lòng lại khẽ động:
- Không đúng! Khí tức của Kiếp Yêu, tại sao lại yếu ớt như vậy! Lẽ nào….
Sở Vân nghĩ đến một khả năng, lại chuyển hướng, âm thầm nhìn về đại thụ Kiếp Yêu ở chính giữa.
- Thiếu chút nữa bị lừa rồi!
Hai mắt hắn sáng ngời.
Thay đổi phương hướng quan sát, Sở Vân liếc nhìn hình tượng đại thể của Kiếp Yêu thụ.
Đây thật sự là một gốc Kiếp Yêu thụ.
Thế nhưng cũng là một cây Điện Mang Lôi Mao Thụ bị thương nặng, đang hấp hối.
Đại thụ đã bị chém thành hai nửa, trên cành cây rậm rạp, chỉ có một bộ phân nhỏ hoàn hảo, cũng chính là bộ phận Sở Vân nhìn thấy đầu tiên.
Còn lại thân cây đã bị cháy sém một mảng, khói nhẹ lượn lờ bay lên.
- Bị sét đánh thành ra như vậy sao!
Trong lòng Sở Vân chấn động. Bản thân Điện Mang Lôi Mao Thụ chính là yêu thực thuộc tính lôi, có lực chống cự rất lớn với đạo pháp lôi hệ. Kiếp Yêu đại thụ có thể bị sét đánh thành thảm trạng như vậy, giải thích duy nhất chỉ có thiên kiếp.
Không sai, yêu vật cấp số Kiếp Yêu, thiên kiếp vô cùng vô tận, bất cứ lúc nào cũng có thể đến
Ấu Yêu, Tiểu Yêu, Đại Yêu, Linh Yêu, Kiếp Yêu, đây là năm giai đoạn trưởng thành của yêu thú.
Bốn giai đoạn trước, Yêu Kiếp chỉ có Tiểu Yêu Kiếp, Đại Yêu Kiếp, Linh Yêu Kiếp. Thế nhưng một khi trưởng thành thành Kiếp Yêu, sức mạnh cường đại của bản thân, đã dẫn phát đến kiêng kỵ của thiên địa. Yêu Kiếp không ngừng kéo tới, ý đồ tiêu diệt loại tồn tại uy hiếp chính mình.
Chí Tôn Chí Tôn - Cổ Chân Nhân Chí Tôn