Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Chân Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3827 / 60
Cập nhật: 2015-03-09 16:45:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 177 178: Chém Chết Tươi
ai lão già kia, ta muốn nện các ngươi thành bùn nhão.
Trần Bác liếm liếm môi, trong mắt dần hiện lên hào quang khát máu, bỗng nhiên cảm thấy rùng mình một cái, chậm mất nửa nhịp, hai vị lão tướng thừa dịp này lập tức bình yên lui lại phía sau. Trần Bác theo cảm giác nhìn về phía trước. Chỉ thấy Sở Vân cưỡi trên Thiên Hồ, đang xông đến chỗ mình.
- Rốt cục hắn cũng xuất thủ!
Trông thấy Sở Vân cưỡi Thiên Hồ bay vút lên bầu trời, từ trên xuống dưới thủ lãnh liên quân đều có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.
- Tất nhiên Sở Vân phải xuất thủ. Mấy người Lão hồng thương đều rất chiếu cố đến hắn từ khi hắn còn chưa có tiếng tăm gì. Giao tình giữa bọn hắn rất sâu đậm. Bằng không, không có Sở Vân hồi báo, ba vị lão tướng sao có thể có được phong quang như ngày hôm nay?
Có người biết chuyện, híp mắt giải thích.
- Sở Vân xuất thủ, không biết Đại tướng Trần Bác có thể chống cự được không?
Rất nhiều người vô cùng khẩn trương, chăm chú quan sát tình cảnh trên chiến tràng.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mấy vạn người đều tập trung trên hai người Sở Vân cùng Trần Bác. Trong Chư Tinh Quần Đảo, thiếu tướng thường sở hữu một đầu Đại Yêu, thượng tướng thì sở hữu nhiều đầu Đại Yêu, còn khi bước vào đẳng cấp đại tướng, trong tay nhất định phải có Linh Yêu. Chiến lực cấp Linh Yêu, lực ảnh hưởng đã rất lớn. Cải biến kết quả của một chiến dịch nhỏ hoàn toàn là một chuyện dễ dàng. Đối với chiến dịch lớn như ngày hôm nay cũng đóng vai trò hết sức quan trọng. Bởi vậy, kết quả chiến đấu giữa Sở Vân cùng Trần Hiếu, đều tác động đến tư tưởng mỗi người.
Nếu Sở Vân bại trong tay Trần Bác, như vậy sẽ là một đả kích trí mệnh đối với sĩ khí Thư gia quân. Uy tín Tiểu Bá Vương Sở Vân đã ăn sâu vào nội tâm tướng sĩ Thư gia. Chỉ cần nghe thanh âm hò hét kinh thiên động địa tràn đầy cuồng nhiệt lúc này của Thư gia quân là có thể hiểu được địa vị của Sở Vân trong lòng bọn họ. Dưới vạn chúng chú mục, Sở Vân cũng cảm thấy áp lực khá lớn.
- Trận chiến này nhất định phải thắng. Bên ta chỉ có hai đại tướng là phụ thân cùng ta, Thương Lam Hải Long của phụ thân vẫn đang trọng thương, không thể đánh trường kỳ. Mà đối phương lại có đến ba đại tướng, chiến lực cao giai hơn hẳn phía ta...
- Ngươi chính là Sở Vân? Ha ha, rất tốt! Gần một năm nay, danh tiếng của ngươi không ít! Hảo hảo mà quý trọng lấy, hôm nay sẽ là lần biểu diễn cuối cùng của ngươi. Kết cục của ngươi sẽ là tan xương nát thịt dưới Liệt Thiên Côn của ta!
Trong mắt Trần Bác hung quang chớp động, hắn trực tiếp buông tha cho Lão Hồng Thương cùng Lão Ngư Vương. Xích Luyện Lưỡng Dực Xà dưới háng phát ra thanh âm Xi…Xiiii, dang đôi cánh đỏ rực ra, xông tới phía Sở Vân.
- Đảo loạn càn khôn!
Trần Bác hét lớn, thần sắc cực kỳ dữ tợn. Liệt Thiên Côn trong tay lập tức phát ra hồng quang xích diễm, hào quang ngưng tụ thành thực chất, hình thành lên một hư ảnh Liệt Thiên Côn cực lớn. Tướng sĩ hai bên đồng thời phát ra tiếng kinh hô, thế công của Trần
Bác thực sự quá dọa người, tựa như là vác một cây cột chống trời hung hăng đập xuống.
Thân ảnh của Sở Vân so với côn ảnh nhỏ bé không khác gì một con chuột.
- Thiếu đảo chủ!
Thư gia quân lo lắng hét lớn.
- Trần Bác này vừa vào trận đã lập tức tung ra át chủ bài. Ha ha! Lần này Sở Vân gặp đại nạn rồi!
Bên phía liên quân, đại tướng Nghi Tinh thấy vậy, chợt cười rộ lên.
- Đúng vậy! Phong cách chiến đấu của Trần Bác nổi tiếng là cương mãnh, hắn dùng chiêu đạo pháp thượng đẳng này để mở ra chiến cuộc. Nếu Sở Vân lùi lại, tất nhiên sẽ bị áp chế. Kế tiếp chính là thời điểm để hắn biểu diễn.
Vị đại tướng thứ ba cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn Trần Bác rất hợp nhãn.
- Cương mãnh không thể lâu, phương thức đối phó tốt nhất lúc này chính là lấy phòng thủ làm chủ, đợi đến khi thế công của đối phương suy yếu, sẽ quay lại phản kích.
Thư Thiên Hào thấy thế công cuồng mãnh như vậy, khẽ nhíu mày, vô thức thay Sở Vân bày mưu tính kế.
- Tránh né cũng vô dụng thôi, ngươi chắc chắn phải chết!
Trần Bác nghiến răng nghiến lợi, hắn rất không vừa mắt với dạng người tuổi trẻ oai hùng giống như Sở Vân. Trong mắt hắn lấp lánh hung mang, giống như là đã thấy được cảnh tượng đầy mỹ diệu, Sở Vân bị cự côn của hắn đánh nát thành một đoàn huyết nhục. Nhưng chỉ một khắc sau, đồng tử Trần Bác đột nhiên co rụt lại, thần sắc tràn đầy hoảng sợ cứng lại trên khuôn mặt của hắn. Không chỉ là hắn, ngay cả những người khác cũng đều như vậy. Rất nhiều thủ lĩnh liên quân kìm lòng không được đều đứng bật dậy. Bọn hắn bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.
Thủy Đức chân thân!
Tăng Quang thiêm thải Đại Tuyết Nha!
Tăng Quang Thiêm Thải Kỳ Môn Tam Tài Đao!
Ầm!
Trong nháy mắt công kích đánh xuống, Sở Vân dùng đạo pháp đột nhiên hóa thành Thủy Đức chân thân. Hắn thân cao hai trượng, hơi nước mịt mù, thụ đái phất phới bay, cơ bắp cuồn cuộn, khí vũ hiên ngang đến cực điểm. Đồng thời Túy Tuyết Đao cũng bạo trướng lớn gấp sắu lần, cùng với hình dáng của Thủy Đức chân thân hoàn toàn phù hợp.
Ngay sau đó, bởi vì thuộc tính của Thủy Đức chân thân cùng Túy Tuyết Đao tương thích, cho nên một lần nữa tăng phúc cho Túy Tuyết Đao. Thân đao Túy Tuyết Đao lại lớn thêm hai lần, còn khổng lồ hơn cả hư ảnh của Liệt Thiên Côn!
Ầm!
Đao đầu tiên của Sở Vân chém xuống, giống như là một đỉnh băng phong bay tới từ thiên ngoại. Hư ảnh Liệt Thiên Côn lập tức bị đánh tan.
Ầm!
Đao thứ hai xuất ra, Trần Bác trấn động, gầm lên giận giữ cùng thi triển đao pháp cứng đối cứng cùng Túy Tuyết Đao. Hàng loạt tiếng nổ vang lên, sóng xung kích truyền ra, nhấc lên sóng gió ngập trời.
Ầm!
- Ngươi dám cùng ta đối cứng? Tiểu tử ngươi còn quá non!
Trần Bác đùng đùng nổi giận, thét lên một tiếng, chủ động tiến công. Đao thứ ba của Sở Vân bổ tới, hai Đại Yêu binh đụng vào nhau hoa lửa bắn ra tung tóe.
Ầm!
Đúng lúc này đao thứ tư của Sở Vân đã bổ tới. Kỳ Môn Tam Tài Đao chính là chém ra ba đao liên tiếp chỉ trong nháy mắt. Sở Vân vì tăng thêm tốc độ tấn công, không sử dụng bất cứ loại đạo pháp nào khác, thuần túy chỉ là xuất đao, vận dụng phong nhận (lưỡi đao gió) của bản thân yêu binh.
- Đáng giận!
Trần Bác nghiến răng nghiến lợi, hai tay chống trụ Liệt Thiên Côn ngăn cản đao phong.
Ầm!
Đao thứ năm cơ hồ là cùng một thời gian bổ tới.
- Tốc độ xuất đao sao lại nhanh như vậy?
Khí thế của Trần Bác đã không còn hung hăng như lúc trước, nhìn lưỡi đao sáng như tuyết đang bỏ sước, kinh hãi thất sắc.
Hắn miễn cưỡng ngăn cản, một luồng cự lực cuồng mãnh truyền đến, rốt cục cánh tay hắn cũng không chống đỡ nổi, Liệt Thiên Côn bị đánh bay đi.
- Không…
Không có Linh Yêu binh, lực lượng của hắn gần như đã không còn, phát ra tiếng kêu thê lương đến cực điểm.
Xoát!
Đao thứ sáu của Sở Vân bổ đến, ánh đao sáng như tuyết lóe lên. Đao mang giống như một đạo lưu quang nhanh như tia chớp bổ xuống đỉnh đầu, dọc theo thân thể, xuyên qua cả tọa kỵ của hắn. Dư thế của đao mang vẫn không giảm, cuối cùng đánh thẳng xuống
mặt biển phía dưới. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, trên mặt biển xuất hiện một vết đao sâu đến năm trượng dài đến tám trượng. Nước biển bị đóng băng hình thành nên một vệt cắt trong suốt, hai rìa vết rạch đang không ngừng có nước biển cuồn cuộn đổ xuống. Cảnh tượng kỳ dị này giằng co trọn vẹn trong ba lần hô hấp lúc này mới ầm một tiếng, nước biển khép lại. Nước biển hai phía chảy ngược trở lại, đụng thẳng vào nhau tạo lên cột sóng cao ngút trời. Bị cột sóng này trùng kích, thân thể của Trần Bác lập tức phân đôi. Xích Luyện Lưỡng Dực Xà cũng chỉ kịp phát ra một tiếng Xi…Xiiii.. sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người cũng bị chém thành hai đoạn. Đầu rắn một đoạn, đuôi rắn một đoạn.
Thân rắn bởi vì quá đau đớn mà điên cuồng giãy dụa.
Máu tươi, nội tạng người cùng động vật phun ra bốn phía... Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra còn có một chút xương cốt vỡ vụn ở bên trong. Thi thể của Trần Bác cùng yêu xà nặng nề rơi xuống mặt biển, sau đó bị dòng hải lưu cuốn trôi, vết tích còn sót lại chỉ là một
mảng nước nhuộm hồng bởi máu tươi trên mặt biển. Cảnh tượng này giống như mặt biển chợt hóa thành một đầu cự thú, thè cái đầu lưỡi của nó ra, cuốn đại tướng Trần Bác ở trên không trung nuốt vào trong miệng.
Toàn bộ chiến trường đều yên tĩnh. Đối chiến kịch liệt giữa tướng lĩnh hai phe cũng lập tức dừng lại, tất cả đều nghẹn họng trân trối nhìn về phía này. Không ai ngờ được kết quả của trận chiến lại như thế này!
- Không thể nào? Làm sao có thể như vậy được?
Đều là đại tướng, vẻ mặt đại tướng Nghi Tinh tràn đầy hoảng sợ, một khắc trước hắn vẫn còn đang khen ngợi Trần Bác, một khắc sau Trần Bác lập tức bị chém chết.
- Đối mặt với công kích như vậy, không ngờ Sở Vân lại không tránh né, mà liên tục phách ra sáu đao chém chết Trần Bác còn đang sống sờ sờ!
Đại tướng Chiểu Tạ chậc lưỡi không thôi, miệng há hốc lớn đến mức có thể đút vừa ba quả trứng.
Ầm!
Sau một khắc, giống như là một tấn nước biển lơ lửng trên không trung chợt đổ ập xuống dưới mặt đất. Trên toàn bộ chiến trường tràn ngập thanh âm sôi sục của Thư gia quân.
- Thiếu đảo chủ chém chết Trần Bác rồi!
- Cái rắm! Chúng ta có Thiếu đảo chủ ở đây, còn sợ gì đại tướng! Đến một tên giết một tên, đến hai tên chém cả hai!
- Cái chó mà gì mà đại tướng Trần Bác, sáu đao đã ngỏm rồi. Cái chó má liên quân gì, đồng dạng cũng sẽ không chịu nổi một kích!
Sĩ khí của Thư gia quân được đẩy lên đến đỉnh điểm, tất cả đều cuồng nhiệt tru lên, rất nhiều người kích động đến toàn thân run rẩy. Sáu đao này của Sở Vân vừa nhanh vừa mạnh, quả thực là sảng khoái đến cực điểm!
- Sĩ khí như hồng, quân tâm khả dụng! Xuất kích, xuất kích!
Hai mắt Thư Thiên Hào bắn ra thần quang, khiến cho người khác không dám nhìn trực diện. Hắn ra lệnh một tiếng, toàn quân xuất kích. Ngọn lửa trong lòng chiến sĩ Thư gia, đã được trận chiến sảng khoái lâm ly của Sở Vân đốt lên. Nhiệt huyết tràn trề, chiến ý cuồng giương!
- Nghênh địch! Nghênh địch!
Sắc mặt đám chỉ huy liên quân trở nên tái nhợt, cố gắng thúc dục đại quân nghênh đón hạm đội Thư gia.
Một hồi hải chiến quy mô cực lớn mà trăm năm qua chưa từng xảy ra bên trong Chư Tinh Quần Đảo ầm ầm được triển khai trong phiến hải vực này. Đồng thời, tại một chiến trường khác, hạm đội Hoàng Hiếu cùng hạm đội chiến đấu đích thân Thiết Ngao chỉ huy đang giao chiến kịch liệt!
- Đại tướng quân, Thiết gia thế lớn, tốt hơn chúng ta nên tránh mũi nhọn, tiến hành trường công cùng chúng.
Có một vị thiếu tướng đề nghị với Hoàng Hiếu.
- Tuy rằng binh lực đối phương cùng chiến hạm gần gấp đôi phía ta, nhưng quân ta lại có được một ưu thế cực lớn mà bọn hắn không có. Không cần e ngại, nghênh chiến!
Hoàng Hiếu cười ha hả, ngữ khí kinh nhân.
- Không biết ưu thế mà tướng quân nói là cái gì?
Tùy tùng liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy được sự nghi hoặc trong ánh mắt đối phương.
- Chính là ta!
Ngữ khí Hoàng Hiếu giống như là chém đinh chặt sắt, một cỗ khí tức tràn đầy tự tin tỏa ra từ trên thân thể hắn.
Nửa canh giờ sau!
- Tinh nhuệ Thiết gia ta lại thất bại thảm hại? Quân lực lại còn nhiều hơn gấp đôi?
Thiết Ngao trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chiến trường, cảm nhận được cảm giác vô lực bởi vì thất bại phát ra tự tận xương tủy.
Đối chiến cùng Hoàng Hiếu, hắn không có cảm giác đang tác chiến cùng với một chi hạm đội, mà giống như là đang chống lại cả thiên địa, cùng thiên địa đối kháng. Nhân lực hữu hạn còn thiên lực thì vô cùng. Đối với việc chỉ huy chiến hạm, Hoàng Hiếu đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao của nghệ thuật. Toàn bộ quá trình giống như là linh dương quải giác, thiên mã hành không, hoàn toàn không có một chút quy luật. Toàn bộ hạm đội giống như là đã có được tính mạng, hình thành lên một chỉnh thể không thể phân tách. Một canh giờ trước, quân lực Thiết gia còn nhiều gấp đôi Thư gia, nửa canh giờ trước, quân lực Thiết gia cùng Thư gia đã ngang hàng. Mà cho đến hiện tại quân lực Thư gia đã nhiều gấp đôi Thiết gia, hơn nữa khoảng cách này còn không ngừng được mở rộng!
Nguyên văn: ••••: Linh dương quải giác: Ban đêm khi ngủ, linh dương thường tìm một chạc cây cao, nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cành cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy, trên mặt đất không có dấu tích gì để kẻ thù của nó tìm ra được, tránh được mọi mối nguy hiểm đe dọa.
Nghệ thuật chỉ huy chiến hạm như vậy đã đạt đến cấp độ nào?!
- Nếu ta có thể mời chào được người này, thì sợ gì Thư gia? Cần gì phải lo lắng bá nghiệp bất thành?
Thiết Ngao vừa nghĩ tới việc bản thân chủ động buông tha một trợ thủ đắc lực đến như vậy, trong nội tâm tràn đầy phiền muộn, chỉ muốn thổ huyết. Hắn rốt cục cũng ý thức được, cẩm nang diệu kế chính xác không gì so sánh được, bản thân mình sai rồi, mười phần sai rồi! Nhưng hôm nay, Hoàng Hiếu đã trở thành Đại tướng thủ tịch của Thư gia, mà ba kiện cẩm nang diệu kế hắn đều đã dùng hết.
- Ta nên làm gì bây giờ?
Thiết Ngao tự hỏi, hắn chưa từng nghĩ tới tình huống sẽ như thế này. Còn chưa tiến được vào vùng biển Thư gia, hạm đội chiến đấu mà hắn ký thác kỳ vọng, đã bị đánh tan rồi.
Vô số kế hoạch tác chiến nhằm vào Thư gia đảo của hắn, còn chưa thực hiện được nhưng hôm nay đã biến thành giấy vụn. Sự thật tàn khốc vô tình, khiến cho hắn khó có thể chấp nhận nổi.
Chí Tôn Chí Tôn - Cổ Chân Nhân Chí Tôn