Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Võ Trung
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1376 / 2
Cập nhật: 2015-11-25 05:55:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
au buổi tối đó,quan hệ hai người lại tốt hơn rất nhiều,tiến triển đến chóng mặt,nhưng là vẫn còn mơ hồ giữa đang yêu nhau và không phải.
Hắn vẫn thường đến trường đón cô làm cho các nữ sinh được dịp hưởng lợi ngắm soái ca,lần nào hắn đến đón cô là y như rằng hôm đó tiếng hét vang lên thất thanh.
Đón cô rồi hai người lại cùng nhau vào siêu thị mua đồ ăn về nấu,ăn uống xong xuôi chính là đi dạo hoặc ngồi ở phòng khách xem ti vi ăn đồ ăn vặt,ngày qua ngày đều là ngọt ngào như vậy.
“Hôm nay anh không cần đến đón tôi,tôi sẽ đi cùng tiểu Mạn lựa đồ dùm cô ấy.” Cô vừa nói vừa lấy túi xách chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Cô sẽ về trễ sao?” Hắn lờ đờ mở mắt hỏi.
“Ừ,tôi sẽ mua đồ ăn về cho anh,ở nhà ăn nhẹ cái gì đi nhé.” Cô nói rồi đi ra khỏi nhà luôn.
Hắn ngáp dài một cái xoay người ngủ lại,nhưng lại bật dậy nhanh chóng nhìn cuốn lịch trên bàn học của cô,chỉ còn 3 ngày nữa thôi sao? Hắn âm trầm mím môi nhìn tờ lịch đến ngây người.
“Sao vậy? Sao lại ngây người rồi?” La Diệp Mạn nhìn cô đang ngây người vân vê cái ly trong tay thì tò mò hỏi.
“Chỉ còn 3 ngày nữa là chúng tớ đường ai nấy đi rồi,có cảm giác mất mát thôi.” Cô thở dài nói.
“Không phải là mất mát,mà là luyến tiếc không muốn chia tay.” La Diệp Mạn gõ đầu cô nói.
“Dù là luyến tiếc cũng không thể không buông tay,tớ và anh ấy căn bản không cùng một thế giới.” Cúi đầu vân vê chiếc ly nói.
“Cũng đúng,người ta là xã hội đen,còn cậu là con gái của cục trưởng cục cảnh sát,yêu nhau đã khó nói gì tới kết hôn.”
“Yêu nhau cái gì chứ,còn không biết anh ta đối với tớ như thế nào?”
“Nha đầu ngốc,cậu không nhìn thấy sao? Anh ta chỉ ôn nhu với mình cậu,tớ đây là chị em kết nghĩa với cậu còn bị anh ta trừng.” La Diệp Mạn trợn mắt nhìn cô khinh thường.
Cô chớp chớp mắt,nói ra mới để ý,hình như là vậy,miệng lại cong lên nở một nụ cười ngọt ngào. La Diệp Mạn chỉ có thể đảo mắt thở dài.
“Vậy về thôi,tớ phải mua đồ ăn cho anh ấy nữa.” Qua một lúc trò chuyện cô nhìn đồng hồ liền đứng dậy nói.
La Diệp Mạn thở dài cũng đứng dậy theo,sao cứ có cảm giác cô là bù nhìn cho Diệp Y Tâm trút tâm sự,xong việc liền vứt bỏ vậy a.
Cả hai đi xuống tầng,La Diệp Mạn vô tình va phải một người đàn ông.
“Thật xin lỗi.” La Diệp Mạn cúi đầu nói với người đàn ông vừa bị đụng vào.
“Hừ,còn không phải là cố ý sao? Loại như vậy,tôi đây gặp hoài.” Hạ Tử Đức hừ lạnh nhìn La Diệp Mạn nói.
“Anh nói sao?” La Diệp Mạn không thể tin hỏi lại,sợ rằng bản thân mình nghe nhầm.
“Loại phụ nữ thấy đàn ông liền bu vào như cô tôi đây gặp hoài,không cần xin lỗi,cút đi.” Hạ tử Đức nói xong cũng xoay người bước đi.
“Đứng lại.” La Diệp Mạn bốc khói trên đầu quát lên.
Hạ Tử Đức quay lại kinh ngạc,có lí gì dám quát hắn.
“Anh là loại đàn ông tự phụ sao? Tôi đây là vô tình,không phải cố ý,hơn nữa anh nghĩ đẹp trai là ngon lắm sao? Tuy là tôi đây mê trai đẹp thật,nhưng là chỉ thích ngắm nhìn chứ không phải bu vào. Anh mau xin lỗi tôi đi.” La Diệp Mạn thẳng tay chỉ vào mặt hắn nói.
“Cái gì? Cô nghĩ cô là ai mà dám dùng giọng đó nói chuyện với tôi? Cô có biết tôi là ai không?” Hắn nhíu mày lạnh lùng nói,trong mắt đầy tia hứng thú.
“Anh là ai thì liên quan gì đến tôi mà khoe mẽ,bà nó chứ,bà đây nãy giờ nói chuyện hiền lành quá nên muốn lên giọng sao?” La Diệp Mạn đốp lại như một người đàn bà đầy chanh chua.
“…”
Cô đứng cạnh nhìn họ cãi nhau thì buồn cười rồi xoay người đi mặc kệ họ,cô phải đi mua đồ ăn về cho hắn nha,tuy là cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mắt,nhưng không nhớ là nhìn thấy ở đâu.
Cô nhanh chóng mua phần sủi cảo còn nóng rồi lái xe về nhà.
—–
Hạ Tử Lục ngồi ở nhà chờ cô về mà cứ đứng ngồi không yên,cứ lo sợ cô gặp chuyện gì nên quyết định đi xuống lầu,ngồi trên ghế đá bị khuất ánh đèn trên tường nên xung quanh hắn là một mảnh tối thui,chỉ có hắn nhìn thấy người khác chứ họ không nhìn thấy hắn.
Trong lòng thấp thỏm không yên nhìn về phía đường thưa thớt xe chạy qua,phải nói cái khu này đầy nguy hiểm. Mắt thấy một đám người đứng dưới ánh đèn đường hút thuốc uống rượu có cả trai lẫn gái hắn thì hắn càng không yên tâm mà quyết định ngồi chờ. Quả nhiên việc hắn lo lắng là đúng.
Cô lái chiếc xe tay ga thong dong chạy về,đi ngang qua chiếc cầu mà lần đầu tiên họ gặp nhau,cô không nhịn được mỉm cười,cua qua một con đường nữa,mắt thấy cửa chung cư gần ngay trước mắt cô hớn hở rịn ga nhanh lên một chút.
Không biết một đám người ở đâu lái xe đi ra ngáng đường cô buộc cô phải dừng xe lại.
“Người đẹp,có tiền không? Cho một chút xài đi.” Một tên đi tới bên cạnh cô,tay sờ sờ lên cánh tay trắng muốt của cô.
“Chị gái,tôi nhận ra chị,chị là người sống ở khu chung cư Hạ Vân chứ gì?” Một cô gái đi ra,trên tay cầm điếu thuốc hà hơi vào mặt cô.
Cô không nhịn được ho khan,hơi hơi run rẩy nhìn đám người trước mắt này.
“Cái này…” Cô còn chưa nói xong thì đã nghe được tiếng nói ở đằng sau đám người đó làm cho tất cả cùng hướng về phía hắn.
“Bỏ bàn tay của ngươi ra khỏi cô ấy.” Hắn đi đến lạnh lùng nói.
“Anh hai,anh là ai? Tôi cứ không bỏ đấy.” Tên đó cười nham nhở càng xoa xoa tay cô,cô muốn giật tay lại thì bị tên đó nắm lại.
Lời vừa nói xong thì tên đó “ú ớ” không tin vào mắt mình,ngay cả đồng bọn hắn cũng sợ hãi kéo theo cô đang ngây cả người ra. Hạ Tử Lục nhanh đến chóng mặt một tay cầm lấy cánh tay của tên đó bẻ gãy,còn tay kia thì bóp lấy cổ hắn rồi nhấc lên cao.
“Cút.” Nhìn đám người đang sợ hãi đó hắn lạnh lùng trừng mắt nói,lực tay cũng mạnh hơn làm tên đó thở gấp vì khó thở.
“Anh hai,tha cho chúng tôi,thả cậu ấy xuống đi,là chúng tôi ngu muội nên đụng tới người của anh. Lần sau chúng tôi sẽ không dám nữa.” Một tên gan dạ đi lên cúi đầu cầu xin hắn.
“Còn nghĩ tới lần sau sao? Vậy thì không thể tha rồi.” Hắn càng lạnh lùng hơn nữa,trong mắt đầy tia chết chóc,lực tay cũng mạnh hơn làm tên đó ngất đi.
“Không không,là không có lần sau,chúng tôi sẽ không tái phạm,làm ơn thả cậu ấy ra đi,cậu ấy sẽ chết mất.” Tên đó run chân đến nỗi phải quỳ xuống cầu xin hắn.
“Thả hắn đi đi,đủ rồi.” Cô đi đến ôm cánh tay hắn nói.
Hắn quay lại nhìn cô đang dùng ánh mắt của chú chó nhỏ đáng thương cầu xin mình thì cũng nới lực ở tay,ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí trong nháy mắt đã thành tia nhu hòa.
“Cút cho xa,nếu còn đụng đến cô ấy một lần nữa thì các ngươi không cần tốn hơi sống ở trên đời này,ta sẽ giúp các ngươi trực tiếp gặp Diêm vương báo danh.” Hắn quay qua nhìn bọn họ lạnh lùng nói,tia nhu hòa lúc nãy đã không còn,tay cũng thuận tiện ném tên đó về phía họ.
Bọn họ cuống quít vác lấy thân thể của tên đó rời đi,không dám dây dưa dù một khắc.
Phút chốc từ một chỗ bị vây quanh nhiều người vậy mà giờ chỉ còn lại cô và hắn. Cô thở dài ngước nhìn hắn mỉm cười nói
“Không sao,tôi không bị sao cả. Cảm ơn anh.”
Lời vừa nói xong cô chính là rơi vào vòm ngực rắn chắc của hắn.
“Em như thế này,tôi làm sao yên tâm đi đây.” Hắn ôm cô rất chặt,như muốn hòa cô vào trong cơ thể hắn để sau này hắn sẽ có thể bảo vệ cô.
Cô ngây người một lúc rồi cũng ôm lại hắn,một giọt nước mắt nhanh chóng rơi trên má của cô,thì ra La Diệp Mạn nói đúng,là cô đã động tâm,là cô đã yêu.
Hắn dắt xe vào bãi đỗ xe cho cô,cô đi theo bên cạnh hắn,cả hai chìm vào trầm mặc,không ai nói gì cho tới khi bước vào nhà.
“Em mau đi tắm đi.” Hắn lấy túi xách và bị đồ ăn cô mua về cho hắn đi vào nhà bếp đặt bị đồ ăn xuống bàn rồi lại đi vào phòng ngủ cất túi cho cô.
Nhìn bộ dáng tất bật như vậy của hắn cô cúi đầu mỉm cười rồi đi vào phòng tắm. Đêm đó,cả hai cũng không nói gì nhiều,đơn giản chỉ ôm nhau mà ngủ để tỏ rõ tâm tình của bản thân với người kia như thế nào.
Chỉ ôn nhu với mỗi em! Chỉ ôn nhu với mỗi em! - Cửu Lan Tử Tuyết. Chỉ ôn nhu với mỗi em!