A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Võ Trung
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1376 / 2
Cập nhật: 2015-11-25 05:55:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
a Diệp Mạn nhìn cô đang hậm hực cắn xé miếng sandwich mà thấy thương cho miếng sandwich trên tay cô.
“Sao vậy? Hôm qua không phải rất ngọt ngào sao?”
“Hừ,đều là tại hắn…” Nói tới đây cô liền ngừng lại,làm sao không biết xấu hổ mà nói với người khác mình bị cưỡng hôn chứ,cô đành hạ giọng “Không có gì.”
“Ai đó nói với ai gia ngày hôm nay sẽ nói rõ ràng thì phải. Hừm,hừm,là ai vậy nhỉ?” La diệp Mạn gõ gõ ngón tay lên bàn nói nhưng tầm mắt lại nhìn về phía chiếc nhẫn và sợi dây chuyền cô đang đeo.
Cô vì đang cúi đầu nên không thấy được ánh mắt nham nhở của La Diệp Mạn nên chỉ thở dài rồi bắt đầu kể việc cô gặp hắn như thế nào,rồi sự việc xảy ra trong hơn hai tuần qua,chỉ loại trừ việc bị hắn hôn và hắn bị thương do súng bắn.
La Diệp Mạn lúc đầu là kinh ngạc sau đó là cảm thán,thật là mối lương duyên tốt đẹp,có phần giống phim truyền hình đi.
“Tiểu Tâm,hắn là con rùa vàng kim,dùng mọi biện pháp hốt hắn về đi.” La Diệp Mạn cười nham nhở nói.
“Làm ơn tha tôi,Thái hậu La.” Cô liếc mắt khinh thường nói.
“Theo như ai gia thấy,hắn đã thích nhà ngươi nhưng không biết rồi.” La Diệp Mạn sờ cằm tấm tắc.
“Nào có,mới lạ đi.” Ngoài miệng thì nói nhưng trong tâm cũng có chút mong chờ.
“Hừ,có nghe câu người trong cuộc chưa rõ,người ngoài cuộc đã tường không? Nhà ngươi cũng đã động tâm.” La Diệp Mạn nói giọng chắc nịch nhìn cô đầy đắc ý.
Tiếng sét ngang tai,mặt cô đỏ như quả cà chua không thể phản bác lại. La Diệp Mạn đắc ý cười to hơn.
“Phải rồi,đã có kết quả của việc thuyết trình lần trước,ai gia chúc mừng ngươi đạt điểm tuyệt đối.” La Diệp Mạn như nhớ gì đó liền nói.
“Đạt điểm tuyệt đối luôn sao? Các giáo sư nói thế nào?” Cô kinh ngạc vui mừng nói.
“Bài thuyết trình rất tuyệt,giống như người thuyết trình đã làm một cuộc phẫu thuật gắp viên đạn ra vậy.” La Diệp Mạn có chút ghen tỵ nói.
Cô vui mừng nhảy cẫng lên,Hạ Tử Lục,bà cô này hết giận ngươi rồi,hôm nay sẽ đãi ngươi ăn ngon. Hắc hắc.
Tan trường cô tung tăng cưỡi chiếc xe hai bánh của mình đến siêu thị mua rất nhiều đồ về nấu cho hắn ăn.
“Tôi đã về.” Cô cầm bị lớn bị nhỏ đi vào nhà,dừng lại thay dép rồi mới tiến thẳng vào trong nhà bếp.
Hắn đang ngồi xem ti vi nhìn cô khuôn mặt tươi cười xách bị lớn bị nhỏ mà nghi ngờ,nhìn cô qua lại trong nhà hắn cũng không nhịn được đưa tầm mắt nhìn theo,như thế nào lại vui vẻ rồi,chẳng lẽ đã quên việc đối xử lạnh nhạt với hắn 2 ngày nay sao?
“Tôi hôm nay sẽ khao anh một bữa ngon.” Cô cười đắc ý nhìn hắn.
“Có bữa tiệc gì vui sao?” Hắn đứng dậy đi đến chỗ cô tò mò hỏi.
“Nhờ vết thương của anh,tôi được điểm thuyết trình tuyệt đối,tôi đương nhiên phải trả ơn chứ.” Cô vừa nói vừa nhảy tung tăng.
Vì mang dép trong nhà nên có phần trơn,cô bị trượt chân té xuống nhưng lại được hắn nhanh tay đỡ lại làm cho cả người cô đều tựa vào lồng ngực của hắn.
“Cẩn thận một chút.” Hắn nhẹ nhàng nói,hơi thở phả vào bên tai làm cô có chút nhột.
Cô ngượng ngùng “ừ” rồi cúi đầu nhặt rau,chạy trối chết a. Hắn cười khẽ nhìn hành động đó của cô,lắc đầu đi ra ngoài ngồi lại xuống sô pha xem TV.
Bữa cơm thịnh soạn nhanh chóng được bày ra nhưng lại được diễn ra trong im lặng,người thì còn ngượng ngùng còn người thì vì thức ăn quá ngon,chỉ lo ăn nên không nói nhiều.
“Anh muốn uống chút bia không?” Im lặng một hồi cô mở miệng ngập ngừng hỏi.
Hắn kinh ngạc nhìn lên cô,nhìn biểu tình đó của hắn làm cô có chút ngượng ngùng nên cười gượng nói “Tôi chỉ muốn uống mừng thôi mà,một chai cũng được.”
“Vậy được rồi,ăn cơm đi.” Hắn mỉm cười nói,tay lại gắp một miếng thịt vào bát cho cô,người nào đó được gắp cho đồ ăn cho cũng vui vẻ mà bỏ vào miệng nhai.
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi chính là hai người ngồi cạnh nhau xem ti vi,trên bàn là hai chai bia lạnh.
“Vì lí do gì anh lại xăm lên ngực mình hoa hồng đỏ?” Cô với lấy chai bia uống một ngụm.
“… Chúng tôi là một nhóm bảy người nên đều được xăm lên. Tôi và năm người còn lại được xem là người bảo vệ cho người đứng đầu,người đó xăm lên ngực phải của mình hoa hồng tím nên tôi và năm người còn lại cũng được chia màu ra mà xăm lên người.” Nói cũng không sao,dù gì với hắn cũng không quan trọng,nói xong hắn cũng uống một ngụm bia vào họng mình.
“Vậy nên anh là màu đỏ,vậy năm người còn lại chắc là màu vàng,màu trắng,màu hồng phấn,ưm màu gì nữa nhỉ?” Từ khi nào hoa hồng lại có nhiều màu đến vậy,cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
“Màu đen và xanh dương,một màu được xem là một ngọn lửa tượng trưng.” Hắn cười khẽ nói.
Cô chỉ “à” rồi lại thôi,thấy cô im lặng vậy hắn cũng không nói gì nữa mà uống bia rồi tập trung xem TV.
“Bố của tôi…là cục trưởng cục cảnh sát ở thành phố bên cạnh,mẹ của tôi là một bác sĩ đa khoa nổi tiếng,hiện là chủ tịch của bệnh viện Nhân Ái. Bố tôi tên Diệp Ngữ,mẹ tôi là Diệp Lan.” Cô sau khi im lặng một lúc mới nói.
Hắn kinh ngạc nhìn sang thì thấy cô đã ngà ngà say tựa vào vai hắn,tay thì ôm chặt chai bia rỗng. Hắn không nhịn được nhíu mày,như thế nào lại uống nhanh đến vậy,không say mới lạ.
“Cô say rồi,ngủ đi.” Hắn thở dài chỉnh lại tư thế cho cô dựa vào thoải mái.
“Say gì chứ,tôi đang tâm sự,anh hiểu không? Là tâm sự.” Cô ngẩng đầu lên gắt lại.
“Được được,là tâm sự,tôi xin rửa tai lắng nghe.”
Nghe được điều mình ưng ý cô mới thỏa mãn cười một cái,rất tự nhiên lại tựa vào ngực hắn.
“Bố mẹ tôi khi tôi còn nhỏ luôn ở bên ngoài,tôi từ nhỏ luôn ở với bà vú,thật ra tôi ngoài mặt luôn cười động viên bố mẹ lo đi làm nhưng trong thâm tâm tôi rất muốn họ ở lại cùng chơi với tôi,thậm chí muốn họ sinh thêm cho tôi một đứa em để tôi không cô đơn. Anh hiểu không,là cô đơn đấy.” Cô ngẩng đầu lên hỏi.
“Tôi hiểu.” Ánh mắt đầy nhu tình nhìn hai má đã phiếm hồng của cô,dáng vẻ cô lúc này có biết bao nhiêu dụ hoặc hắn.
“Gặp anh tôi vui lắm,hơn hai tuần này sống với anh tôi rất vui,đi học về thấy được có người chờ mình về ăn cơm,cảm giác ấm áp lắm.” Nói xong cô còn cọ cọ vào khuôn ngực của hắn.
“Tôi hiểu mà.” Áp chế dục vọng đang dâng cao của mình,hắn khàn khàn giọng nói.
“Ngủ cạnh anh cũng vui nữa,anh như một cái đại ấm lô,ôm vào rất ấm.”
“Vậy sau này tôi đều ôm cô ngủ.”
“Được.” Cô mỉm cười nói rồi dựa vào người hắn yên lành ngủ.
Vuốt vuốt mái tóc đen tuyền của cô,thở dài lấy chai bia cô đang ôm trong người ra đặt lên bàn. Bế cô vào phòng ngủ,đặt cô lên giường rồi bản thân cũng nằm xuống cạnh cô,đắp chăn cẩn thận lại rồi ôm cô vào lòng,hôn vào trán cô một cái nói “Ngủ ngon.”
Không ngờ cô lại là người con gái mà Diệp Ngữ thường xuyên nhắc đến với hắn,nhìn cô gái nhỏ nhắn nằm trọn trong ngực mình,hắn cười khẽ,cảm giác hạnh phúc cứ lâng lâng trong ngực,hắn cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng tròn đêm khuya soi vào căn phòng làm hiện rõ hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ,mà trên môi hai người đều là đang mỉm cười.
—–
NewYork,Hoa Kỳ.
“Boss,có nên nói với Tước ngừng tìm kiếm Lục không? Chỉ sợ vài ngày nữa bọn họ sẽ sang Ý xử chúng tôi mất.” Người trong điện thoại nói giọng đầy thảm thương.
“Vậy cậu lựa lời mà nói,tôi đã nhận được hàng,góc độ chụp đẹp lắm.” Lãnh Băng Tâm vừa xem hình vừa nói,thanh âm đầy từ tính.
“Vâng,Boss.”
Cúp điện thoại nhìn kỹ lại các tấm hình,Lãnh Băng Tâm có chút tấm tắc khen ngợi. Trong các tấm hình đều là lấy Hạ Tử Lục và Diệp Y Tâm làm trọng tâm,trong đó là những hình ảnh họ đi siêu thị,đang đứng ở quầy trang sức ôm nhau đeo dây chuyền,hắn đang đứng trước trường cô đón cô tan học,v.v..mà trong đó Hạ Tử Lục chính là đều cười rất tươi.
“Lục,anh thay đổi rồi.” Ánh mắt sắc bén của cô đầy tia giảo hoạt,nghĩ nghĩ không biết có nên cất kĩ những tấm hình này mai mốt tống tiền hắn.
Chỉ ôn nhu với mỗi em! Chỉ ôn nhu với mỗi em! - Cửu Lan Tử Tuyết. Chỉ ôn nhu với mỗi em!