Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Võ Trung
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1376 / 2
Cập nhật: 2015-11-25 05:55:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
iz,vì sao anh lại nói là anh sống chung nhà với tôi chứ.” Cô ngồi trong chiếc xe BMW có chút cảm thán sờ mó khắp nơi,cũng quên càm ràm với người nào đó đang nhịn cười muốn méo mó cả mặt.
“Sao? Không lẽ không đúng?” Hắn rất thông minh đáp trả lại cô.
“…Chiếc xe này của anh thật sao?” Im lặng,cô rất nhanh đổi chủ đề.
“Ừ.” Hắn gật đầu nhưng mắt vẫn nhìn về phía trước lái xe.
“Vậy có nghĩa là anh cũng có nhà ở đây? Vì sao lại ở nhà tôi?” Cô kinh ngạc quay sang hỏi hắn.
“Tạm thời nhà tôi không về được nên nương nhờ tạm nhà cô,lúc nãy tôi cũng cật lực lắm mới lấy xe ra được à.” Hắn bẻ tay lái,không nhìn cô nói.
“Thật sự?” Cô nghi hoặc hỏi lại.
“Thật sự.” Xạo đó,hắn quay đầu sang hướng khác,cố gắng không để mình phát ra tiếng cười.
Cô im lặng không nói nữa,ngồi nhìn phía trước.
“Muốn ăn cái gì?” Hắn nhìn sang thấy cô im lặng nhìn phía trước thì hỏi.
“Dẫn tôi đi ăn món nào mắc nhất đi.”
“…”
Thế là chiếc BMW đổi tay lái,chạy thẳng đến nhà hàng 5 sao của thành phố. Cô muốn trợn ngược tròng mắt nhìn hắn,một câu nói đùa lại xem như là thật.
“Này này,tôi chỉ nói đùa thôi,tôi không ăn ở đây được đâu. Chúng ta đi chỗ khác ăn đi.” Cô kéo tay hắn lại nói.
“Nhưng tôi không đùa,tôi muốn mời cô ăn một bữa.” Hắn quay sang nhìn tay của người nào đó đang cầm tay hắn.
“Tôi không thích ăn những thứ này,tôi muốn ăn KFC.” Hai người đứng ngay cửa chính của nhà hàng 5 sao mà giằng co qua lại,thu hút được bao nhiêu ánh mắt của giới thượng lưu.
“Được rồi,vậy thì đi ăn KFC.” Hắn lắc đầu thở dài,nắm lấy tay cô đi ra khỏi nơi đông người đó.
“Đó chẳng phải là tổng tài Hạ thị sao? Anh ta đi với ai vậy? Nghe nói anh ta mất tích rồi mà?” Một người đứng đó nhìn thấy cảnh đó không nhịn được tò mò hỏi.
Mọi người nghe vậy xầm xì to nhỏ với nhau cho đến khi chiếc xe mất hút trong tầm mắt của họ.
“Cái này ngon lắm sao?” Hắn hỏi khi nhìn thấy một đống gà trước mặt mình.
“Ăn thử đi,rẻ nhưng ngon nha.” Cô vừa nói vừa đưa cho hắn một cái đùi gà.
Hắn nhận lấy cũng bắt chước cô cắn một miếng.
“Ngon không?” Người nào đó hỏi thử.
“Bình thường.” Người nào kia tỉnh bơ nói.
Người nào đó cúi đầu xả tức giận vào chiếc cánh gà,còn người nào kia nhìn thấy trong mắt đầy ý cười,cũng rất nhanh xực hết cái đùi gà.
Ăn uống xong xuôi chính là đi tản bộ cho mau tiêu hóa,lựa chọn siêu thị là thích hợp nhất. Cô và hắn đi vào mua thêm đồ ăn vặt bỏ vào tủ lạnh,dọc đường xe đẩy,cứ thấy thứ gì nhìn có vẻ ngon thì họ đều không bỏ qua mà cho vào xe đẩy. Các bà mẹ đi siêu thị nhìn thấy mà cười tủm tỉm nhìn họ,bởi vì trong mắt họ hình ảnh hắn thì đẩy xe còn cô thì lựa đồ bỏ vào,thỉnh thoảng quay sang hỏi hắn nên lấy cái nào rồi cười ngọt ngào,trong mắt người khác khung cảnh đó lấp lánh hào quang.
“Bà ba,bà thấy hai người trẻ tuổi lúc nãy không? Thật là đẹp đôi a.” Người đi siêu thị A lên tiếng than thở.
“Ngày nay hiếm có chàng trai nào lại chịu đi chợ với bà xã,mà anh ta lại là soái ca nha,tuy rằng hiếm nhưng vẫn còn.” Người đi siêu thị B tấm tắc.
“Chậc,mỹ nữ với soái ca,một bức tranh chói mắt muốn chết.” Người đi siêu thị C cũng không nhịn được ca thán.
Khi tính tiền xong nhìn hắn chỉ một tay là xách hết hai túi to cô kinh ngạc nhìn,không nhịn được lên tiếng hỏi
“Anh xách một tay như vậy không thấy nặng sao? Nên xách hai tay đi,không thì đưa tôi xách một túi cho.”
“Không cần,chúng ta tranh thủ đi dạo lên tầng khác xem đồ rồi về.” Hắn nói rồi lấy một tay rảnh rỗi của mình nắm lấy tay cô đi về phía thang cuốn.
A,như thế nào cô lại có cảm giác mình đang bị trộm đậu hủ nhỉ? Cô dùng vẻ mặt ngây ngô khó hiểu nhìn hắn đang đi bên cạnh,lắc lắc đầu,không đâu Diệp Y Tâm,người ta là trả ơn thôi.
Đi ngang qua một chiếc tủ bán đồ trang sức,tầm mắt cô nhìn trúng sợi dây chuyền nên không biết bước chân đã dừng lại kéo theo người nào đó đang nắm tay cô cũng bị dừng lại theo.
Nhìn cô rồi lại nhìn sợi dây chuyền cô đang nhìn chằm chằm,hắn cười nhẹ hỏi “Muốn mua?”
Cô hoàn hồn nhìn lại hắn “À,chỉ xem thử thôi. Đi thôi.” Bước chân định đi nhưng cô bán hàng đã nhanh chóng nói
“Quý khách có muốn xem thử không? Sợi dây chuyền này là một đôi,rất hợp với hai vị.”
“Một đôi sao? Vậy lấy cho chúng tôi xem thử.” Mắt hắn sáng rực,nhanh chóng tiến tới nói.
Nhìn cô bán hàng lấy ra một cặp dây chuyền thì cô ú ớ không biết nói gì,như thế nào cô lại không thể mở miệng nói cô và hắn không phải là một cặp? Nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt với tay hắn,cô cười khổ,có nói thì ai mà tin chứ.
Suy nghĩ rất nhanh bị cắt đứt bởi một bóng người,cô ngẩng đầu lên thì thấy cô đang ở trong lồng ngực của hắn.
“Anh làm gì vậy?” Cô đỏ mặt hỏi.
“Đứng im một chút.”
Cô rất nghe lời đứng im,qua chừng một phút hắn mới bỏ cô ra nhìn nhìn cô,cười nói “Hợp lắm.”
Cô bán hàng rất hiểu ý đưa ra một chiếc gương cho cô nhìn. A,thì ra là hắn đeo dây chuyền vào cho cô,sợi dây màu đen với mặt dây chuyền vòng tròn được mạ bạc nằm giữa xương quai xanh của cô,sợi dây đen tôn lên làn da trắng ngay cổ cô,quả thật rất đẹp mắt.
“Đeo cho tôi.” Hắn giơ ra sợi dây dành cho nam trước mặt cô,cười cười nói.
“Anh cúi xuống một chút nha,ăn gì cao chết được.” Cô mỉm cười nói.
“Tôi chỉ cao 1m82,này không phải cô nuôi tôi dạo gần đây sao?” Hắn mỉm cười rất phối hợp cúi xuống cho cô ôm cổ hắn,tư thế gần thế này cô và hắn đều ngửi được mùi thơm trên người họ như thế nào.
Cô nhân viên bán hàng cười muốn méo xẹo vì ghen tỵ,đeo từ sau lưng không được sao mà lại ôm từ trước đeo vậy nha,cô ghen tỵ chết mất.
“Đẹp lắm,sợi dây này cũng rất hợp với anh.” Cô khi đeo xong nhìn nhìn một chút gật gật đầu nói.
“Vậy lấy cái này.” Hắn nói rồi rút ví ra đưa cho cô nhân viên chiếc thẻ màu vàng kim.
Cô nhân viên tính tiền nhìn thấy thì tắt luôn nụ cười,như thế nào lại vừa đẹp vừa giàu vừa ga lăng lại còn yêu vợ,đàn ông như vậy ngày nay chết hết rồi.
“Cảm ơn quý khách đã ủng hộ,đây là quà tặng khuyến mãi của chúng tôi. Mong quý khách lần sau lại ghé tới.” Cô nhân viên tính tiền xong lại chìa ra chiếc thẻ và một túi quà đưa cho cô và hắn.
“Quà?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Vì chúng tôi đang áp dụng chương trình khuyến mãi cho các cặp tình nhân đến mua đồ đôi,nên phần quà này là quà khuyến mãi dành tặng cho quý vị.” Cô nhân viên lại nở nụ cười chuyên nghiệp giải thích.
“À,cảm ơn chị.” Cô nhận lấy túi quà cười nói.
“Hai bạn rất đẹp đôi,thật đấy.” Cô nhân viên nở nụ cười nói tiếp.
Cô ngượng ngùng cười cười rồi bị hắn nắm tay kéo đi mà người nào đó tâm tình hiện tại cũng rất tốt,miệng cong lên cười cười muốn nhịn lại cũng khó.
“Xem thử món quà là gì?” Hắn sau khi cho cô an vị nơi ghế lái phụ rồi bỏ đồ mua được vào cốp xe,ngồi vào vị trí của mình xoay qua hỏi cô,bản thân cũng tự động khởi động xe chạy đi.
Cô cúi đầu lấy gói quà trong chiếc túi nhỏ ra,là một chiếc hộp bằng nhung màu trắng,tò mò mở ra một chút,nụ cười của cô cứng lại khi nhìn thấy thứ bên trong,lập tức đóng lại,vẻ mặt run run nhìn hắn.
“Sao vậy?” Nhận ra được sự khác thường của cô,hắn tấp xe vào lề đường,quay lại nhìn cô lo lắng hỏi.
“Gói quà…không có gì.” Cô rất nhanh cất lại vào túi nhưng bị hắn nhanh tay hơn chụp lấy.
Hắn nhìn cô đang run sợ rồi nghi hoặc mở chiếc hộp nhung màu trắng ra thì ngây người một lúc rồi lại bật cười to lên.
“Anh cười cái gì? Có gì buồn cười.” Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Chỉ vì chiếc nhẫn này mà cô sợ hãi?” Hắn càng cười to hơn.
“Này,này,ai nói tôi sợ,tôi..chỉ là bất ngờ thôi.” Cô vênh mặt không cho rằng mình sợ hãi.
“Hì,nếu là quà tặng thì cứ đeo đi,có gì phải sợ hãi.” Hắn mỉm cười nói,tay thì rút chiếc nhẫn ra đeo vào ngón áp út của cô.
“…” Kì quái,như thế nào lại thấy không đúng chỗ nào nữa,mà nhìn cô biểu tình muốn nói lại không biết nói gì càng làm cho hắn cười to hơn.
Chiếc xe lại lăn bánh chạy về khu chung cư Hạ Vân. Chiếc BMW vừa chạy ra khỏi siêu thị không lâu thì một đoàn xe màu đen sang trọng lại chạy tới siêu thị. Tiếng xe phanh gấp lại thu hút sự chú ý của nhiều người,một hàng người mặc đồ đen ào ào chạy vào siêu thị như đang tìm người làm cả siêu thị loạn hết cả lên.
“Lão nhị,không thấy người.” Một hàng người đi ra cúi đầu nói với người kia.
“Xem ra đã đi khỏi từ lâu.” Hạ Tử Đức hút điếu thuốc trầm ngâm nói.
“Bên Ý cũng không chịu nói ra thông tin gì sao?” Trần Ngạn Húc đi tới hỏi.
Mọi người thấy hắn liền cúi chào “Lão tam.”
“Chỉ nói anh ấy xong việc sẽ lại quay về. Nhưng ít ra anh ấy cũng nên nói cho chúng ta biết một tiếng.” Hạ Tử Đức nhìn Trần Ngạn Húc nói.
“Vậy cứ chờ xem sao? Không được đích thân chúng ta sang Ý.” Trần Ngạn Húc thở dài lại quay lên chiếc xe xịn của mình rồi chạy đi.
Hạ Tử Đức hút xong điếu thuốc rồi di di xuống nền đất rồi cũng lên xe đi mất,đoàn người như vậy nhanh chóng biến mất tăm. Nhận được tin lão đại xuất hiện hắn liền đi tìm,nhưng lại được con số không,thật là tức chết được,Hạ Tử Đức tức giận đập mạnh tay vào thành ghế.
—–
Ngồi trên sô pha nhìn nhìn chiếc nhẫn,nhớ lại lúc nãy hắn đeo vào cho cô,bỗng nhiên tâm tình tốt lạ thường,kì quái,chỗ nào không đúng?
Hắn vừa tắm xong đi ra với chiếc khăn quấn ngang hông,lộ ra vòm ngực săn chắc với hình xăm hoa hồng màu đỏ ngay ngực trái của mình,vừa đi vừa lau tóc ướt,dáng vẻ biết bao nhiêu là mê người làm cho cô chớp chớp mắt nhìn một hồi không rời.
Hạ Tử Lục cười khẽ đi đến chìa khăn hắn đang lau đầu ra cho cô,bản năng cô sờ lên mũi mình,sờ không thấy ướt cô mới biết mình bị lừa,tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Lau đầu dùm tôi,cô nghĩ đi đâu vậy?” Rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh chờ cô lau đầu dùm,cả người hắn run run vì nhịn cười.
Cô hừ một tiếng nhưng cũng rất nhanh nhận lấy chiếc khăn rồi lau mái tóc màu nâu hạt dẻ mềm mại của hắn. Mềm thật,cô thích thú lau qua lau lại,không phát hiện bản thân đang tựa vào tấm lưng rộng lớn còn đang ướt nước của hắn,chiếc áo sơ mi trắng đã bị thấm ướt nên có thể nhìn thấy được nội y bên trong. Hắn nhanh chóng giật lấy chiếc khăn phủ lên che lại cho cô,giọng khàn khàn nói
“Đi tắm đi.”
Cô ừ rồi đi vào nhà vệ sinh,nhìn vào trong gương có thể thấy được nội y màu trắng với đường ren,cô bất giác lại đỏ mặt.
Khi tắm xong đi ra thì thấy hắn quần áo chỉnh tề đang ngồi xem TV,cô đi đến tủ lạnh lấy trái cây rồi ngồi xuống cạnh hắn,cũng rất tự nhiên đưa ra cho hắn ăn cùng.
“Xem gì vậy?” Vừa bỏ miếng lê vào miệng,cô hỏi.
“Tin tức cổ phiếu.” Hắn cũng vừa bỏ miếng lê vào miệng vừa nói.
Cô chỉ “à” rồi ngồi im lặng xem.
“Vì sao từ trước đến giờ cô không hỏi tôi là ai?” Hắn trầm ngâm một lúc rồi mở miệng hỏi,tầm mắt vẫn ở chỗ TV.
“Hỏi làm gì? Chúng ta xem như có duyên,gặp gỡ rồi giúp đỡ nhau trong một tháng,qua một tháng anh đi khỏi đây tôi và anh xem như thành người xa lạ nên tôi không cần hỏi với lại tôi cũng không quan tâm.” Cô nhàn nhã vừa cắn lê vừa nói.
Nghe được chữ “người xa lạ” hắn nhíu mày tỏ rõ không vui,giọng nói cũng cao hơn bình thường
“Người xa lạ? Nếu sau một tháng này tôi đi khỏi nhưng vẫn gặp lại cô thì thế nào,vẫn là người xa lạ sao?”
“Tất nhiên.” Người nào đó vô tư nói.
Hắn quay mặt cô nhìn đối diện hắn,tay giữ cẳm cô ép cô nhìn vào mắt mình,hơi thở nam tính phả vào mặt cô,hắn cúi xuống hôn vào môi cô.
Cô trợn to mắt nhìn hắn. Tay hắn ấn cằm cô làm cho miệng cô hé mở,đầu lưỡi rất nhanh chóng tiến vào trong khoang miệng cô dây dưa,có mùi lê,thật ngọt.
Dây dưa đến lúc cô thấy khó thở mới buông ra,liếm đôi môi đã sớm bị hôn đến ửng đỏ của cô,cười nhàn nhạt nói
“Lần này dù không gặp lại,chúng ta vẫn không phải người xa lạ rồi.”
“Anh…anh…tôi đã nói người xa lạ chính là xa lạ.” Cô tức giận đẩy hắn ra đi thẳng vào trong phòng ngủ,khóa cửa lại.
Nằm phịch xuống giường,sờ sờ đôi môi bị hắn hôn,tức chết cô mà,nụ hôn đầu tiên của cô lại bị hắn cướp đoạt,làm sao ăn nói với người chồng sau này của cô bây giờ,nhưng sao cô lại thấy thích hắn hôn. Ô,ai cứu cô với.
Hắn vẫn ngồi ngay tại sô pha,nhìn cánh cửa đã đóng chặt,hắn thở dài,xem ra tối nay phải ngủ ở sô pha rồi,ai bảo cô không phân biệt tốt xấu lại dám dùng chữ “người xa lạ” nói với hắn.
Chỉ ôn nhu với mỗi em! Chỉ ôn nhu với mỗi em! - Cửu Lan Tử Tuyết. Chỉ ôn nhu với mỗi em!