Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Võ Trung
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1376 / 2
Cập nhật: 2015-11-25 05:55:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
rong thư phòng của Tể tướng Tạ Linh.
Dưới ánh nến chập chờn in bóng của hai người đàn ông lên tường,họ đang ngồi cạnh nhau bàn luận chuyện tối mật.
“Tể tướng,hai ngày nữa Hoàng thượng sẽ xuống phía Nam nhưng người của ta đóng quân ở phía Nam nếu bị Hoàng thượng phát hiện thì phải làm sao?”
“Nếu di chuyển gấp người của ta vào sâu trong Lĩnh Lăng cốc thì mất bao nhiêu ngày?” Tạ Linh trầm tư hồi lâu rồi mới hỏi.
“Đoạn đường đến Lĩnh Lăng cốc gồ ghề khó đi,gấp nhất là tám ngày,không để lại dấu vết gì thì là mười lăm ngày.”
“Cho người đến Hiên Phong Các gửi yêu cầu,chặn đường của Hoàng thượng trong năm ngày cho ta. Còn ngươi truyền tin cho người của ta ở phía Nam phải nhanh chóng gấp rút chuyển đi,nếu Hoàng thượng phát hiện manh mối ở đó,các ngươi hãy tự cầu khấn đi.”
Nói xong Tạ Linh phất tay áo đi ra khỏi thư phòng để lại người đàn ông kia run rẩy người.
—–
Hai ngày sau.
“Cung nghênh Hoàng thượng xuất cung.” Một đoàn triều thần đang quỳ gối bên cạnh xe ngựa của hắn đồng thanh hô lớn.
Nhìn sự việc trước mắt,mi tâm hắn không nhịn được nhíu lại. Lơ đi đám người đang quỳ gối,hắn đi đến cúi đầu chào Diêu Thủy rồi cùng Đường Nhậm Vũ lên xe ngựa xuất cung. Khi chuẩn bị leo lên xe ngựa,hắn tức giận quay lại trừng đám triều thần đang quỳ gối hét to:
“Cút về hết cho Bổn vương.”
Hét xong rồi mới thỏa mãn đi vào xe ngựa,tiếp nối là Đường Nhậm Vũ leo lên xe. Chiếc xe ngựa rất nhanh chóng chạy ra khỏi kinh thành hoa lệ,một đường tiến thẳng về phía Nam.
Lộ trình đi về phía Nam sẽ mất khoảng 10 ngày đường nhưng theo lệnh của hắn thì xe cứ đi từ từ,không cần vội. Nhưng vừa ra khỏi ngoại vi kinh thành thì hắn liền leo lên ngựa đi,lý do rất đơn giản: ngắm khung cảnh nơi cổ đại a.
“Hoàng thượng,mau vào xe đi,thân thể người đi ngựa rất không tốt,người cũng vừa thoát khỏi cơn hiểm nghèo thôi.” Đường Nhậm Vũ ngồi đánh xe ngựa nhưng miệng thì cứ liếng thoắng với người đang ngồi trên lưng ngựa bên cạnh.
“Thân thể ta thì ta tự biết,không cần bận tâm,ta đã nói ngươi phải kêu ta như thế nào ấy nhỉ?” Hắn xua tay nói.
“Ách,Ngạo Quân công tử.” Đường Nhậm Vũ bối rối kêu,hắn vẫn không quen gọi tên vua nha.
“Công tử cái gì,Ngạo Quân thì là Ngạo Quân,thêm công tử làm gì,ngươi không thấy trẹo lưỡi sao?” Hắn nhíu mày quay sang nhìn Đường Nhậm Vũ,tỏ vẻ không vui.
“Vâng,là Ngạo Quân.” Đường Nhậm Vũ vội vàng nói.
“Ừ,xuất phát,đêm nay phải tới được thị trấn phía trước,nếu không cả hai chúng ta đều phải ngủ bụi mất Nhậm Vũ huynh.” Hắn hài lòng nói rồi giục ngựa đi trước.
Đường Nhậm Vũ phía sau thở dài rồi cũng nhanh chóng đánh xe đi,hắn chính là không hiểu vì sao Hoàng thượng lại không cho hắn đổi đi xe ngựa.
Đêm đến hai người liền đến một quán trọ trong trấn,vào phòng tắm rửa sạch sẽ xong chính là xuống lầu dùng cơm.
“Hoàng..à Ngạo Quân,lời nói của người nói vào tối hai hôm trước,không biết người còn nhớ rõ?” Đường Nhậm Vũ nhìn hắn ăn cơm bình dân không kêu than mà ăn có vẻ rất ngon lành,ậm ừ hồi lâu liền lên tiếng nói.
Hắn đặt đũa xuống nhìn lên Đường Nhậm Vũ “Huynh muốn hỏi gì cứ việc hỏi,ở đây huynh lớn hơn ta nên không cần dùng kính ngữ.”
“Vậy được,vì sao ngươi lại có suy nghĩ chỉ muốn có một vợ?” Đường Nhậm Vũ ngữ khí bình thản hỏi.
“Nếu đã tìm được nữ nhân huynh yêu thương thì huynh sẽ chỉ muốn cưng chiều một mình nàng,yêu thương một mình nàng,sẽ không rảnh rỗi suy nghĩ đến chuyện yêu thương một người khác. Ta mang tư tưởng của xã hội tiến bộ nên nơi này của ta chỉ có thể yêu thương,cưng chiều một người. Nếu ta tìm được người đó thì chắc chắn người đó sẽ chiếm hết toàn bộ trái tim và trí óc của ta.” Hắn vừa nói với ánh mắt kiên định còn tay thì đưa lên ngực trái của mình.
“Ta đã biết,cảm ơn ngươi.” Đường Nhậm Vũ mỉm cười nói.
“Tốt,huynh xưng hô cũng đã quen rồi đấy,tiếp tục cố gắng.” Hắn mỉm cười nói,tay thì lấy đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Đường Nhậm Vũ cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
—–
Sáng hôm sau.
Đường Nhậm Vũ gõ cửa phòng hắn,hồi lâu không ai trả lời làm hắn lo sợ mà đẩy cửa vào,không quan tâm cấp bậc lễ nghĩa.
Đập vào mắt hắn chính là căn phòng không một bóng người,lớp chăn mền trên giường đã được xếp gọn gàng như chưa có ai từng nằm ở căn phòng đó. Hắn đi đến trên bàn cầm một tờ giấy lên đọc mà muốn khóc.
“Nhậm Vũ huynh,ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn là để cho huynh đến phía Nam một mình đi. Làm một đường ống để nước lũ có thể chảy vào các vùng đồng bằng thì rất đơn giản,ngươi chỉ cần đào một đường thẳng từ con sông cho đến vùng đồng bằng là được,nước sẽ tự chảy vào. Thật xin lỗi đã lừa huynh đưa ta đi thế này,mục đích của ta là muốn được đi chơi nên ta đi trước một bước a. Nhưng nghĩ lại sợ huynh một thân một mình sẽ buồn nên ta có cử một người đến làm bạn đồng hành của ngươi,đi chơi vui vẻ nha. Tạm biệt.”
Tức giận ném luôn tờ giấy xuống đất,ngước mặt lên trời rống trong im lặng “Hoàng thượng là tên khốn khiếp.”
“Chàng sao lại tức giận đến ném thư của Hoàng thượng thế kia?” Một thân ảnh kiều diễm đi vào.
Đường Nhậm Vũ kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện “Ngọc nhi. Sao nàng lại ở đây?”
Hiền Ngọc cười nhẹ nhàng cúi xuống nhặt bức thư đã bị ném xuống đất lên,nhìn hắn cười nói “Thiếp nhận chỉ thị của Hoàng thượng đến đây làm bạn đồng hành của chàng xuống phía Nam.”
Đường Nhậm Vũ khóe môi giật giật,tự nói thầm trong lòng “Hoàng thượng,thần yêu người chết mất.”
Hắn nhào tới ôm Hiền Ngọc lại,cười như một đứa trẻ nói “Ta vui lắm,Ngọc nhi.”
Đáp lại hắn là một cái ôm rất nồng nhiệt.
——-
Bên phía Lăng Ngạo Quân đang cưỡi ngựa tung tăng trên đường thì nhận được một cái hắt xì rõ to,hắn chỉ có thể cười khổ,xem ra Đường Nhậm Vũ đang kích động muốn ôm hắn lắm đây. Hắn tung tăng cho ngựa đi từ từ về hướng Đông,mục tiêu của hắn chính là đi ngang qua Hiên Phong Các,hắn muốn xem dung mạo của thủ lĩnh đời thứ nhất như thế nào nha.
Đi qua hơn hai canh giờ,hắn nghe được tiếng đánh nhau,tính hiếu kì nổi lên liền giục ngựa đi tới xem. Đập vào mắt hắn chính là một nam nhân đang đánh nhau với một bà lão,nhưng bà lão kia có vẻ đang ở thế hạ phong nha.
Bà lão bị đánh trúng một chưởng vào ngực liền ngã xuống,khóe miệng chảy máu nhìn người đang tiến lại gần mình.
“Nghịch tử,nhặt ngươi về nuôi nấng bao nhiêu năm nay đổi lại là sự phản bội của ngươi sao? Bản môn chủ đã nhìn lầm người.” Bà lão một tay ôm ngực hướng về người đó rống lên.
“Hừ,giết bà ta có thể làm môn chủ,bí kíp của bản môn cũng sẽ thuộc về ta,ta liền có thể giúp môn chủ Độc cốc làm chủ giang hồ. Vì vậy hôm nay bà phải chết.” Dứt lời hắn liền tung chưởng lực tới bà lão.
Chưởng lực tới gần bà thì lại bị một cánh tay khác bắt lại. Hắn đi tới không có tiếng động làm hai người kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi là ai?” Nam nhân kinh ngạc rống vào mặt hắn.
“Giữa thanh thiên bạch nhật lại đòi đánh đòi giết một bà lão như vậy,ngươi thật là không có tính người.” Hắn lắc lắc đầu thở dài,buông tay ra.
Nam nhân vừa được thả lỏng lại tung chưởng về phía bà lão,ngó lơ sự tồn tại của hắn. Chưởng lực kề sát tới ngực lại bị một cước của hắn đạp văng ra,đụng vào gốc cây bồ đề,khi nam nhân đó ngã xuống có thể thấy được vết lõm hiện lên cây bồ đề.
Bà lão trợn mắt kinh ngạc nhìn hắn,thân thủ rất nhanh nhẹn,duy chỉ có điều quan trọng chính là không có nội lực a.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Việc của ta không liên quan đến ngươi,vì sao lại xen vào?” Nam nhân đó tức giận ôm ngực đứng dậy,nhìn hắn như muốn ăn sống.
“Thấy việc bất bình,ra tay tương trợ a.” Hắn cười đểu nói,ánh mắt biết cười cùng đôi môi mỏng nhếch lên,thật là tiểu yêu tinh hại người.
Nam nhân đó tức giận xông vô hắn,tung chưởng lực về phía hắn nhưng với một thân thủ nhanh nhẹn hắn cứ né rồi lại lách,đôi lúc thì đưa tay ra ngăn cản vài cái chưởng lực đi tới,căn bản cái chưởng lực kia không chạm tới một góc áo của hắn. Bà lão càng hớp ngụm khí lạnh,lần đầu bà nhìn thấy được người không có nội lực nhưng võ công lại cao minh đến vậy,thật đáng khâm phục.
Ánh nắng làm vật bị rơi dưới mặt đất sáng lấp lánh lên,bà bước tới nhặt lên chính là một tấm lệnh bài của hoàng gia được đúc bằng vàng. Mắt mở to nhìn về phía hắn,bà âm trầm mím môi.
“Hừ,ngươi võ công cũng nhanh nhẹn lắm.” Nam nhân đó không có ý định thu tay về,hầu như là không biết mệt.
“Vô Ảnh,Ảnh Điệp,giết hắn. Kim bài biến mất rồi,ta phải tìm lại nó.” Hắn vừa nói rồi tung người lui về phía sau,lập tức có hai thân ảnh từ phía sau hắn vụt lên trước giao đấu với nam nhân đó.
“Ngươi tìm cái này sao,Hoàng thượng?” Bà lão đi đến chìa nó ra trước mặt hắn.
“À,cảm ơn.” Hắn tươi cười nhận lấy nhưng ngay lập tức nụ cười cứng ngắc nhìn bà lão.
Bà lão mỉm cười nói “Không cần lo lắng,ta chỉ có ý trả lại cho ngươi.”
Hắn thu lại nụ cười giả lả của mình,cất lệnh bài vào trong người cẩn thận rồi nhìn bà lão
“Đã biết ta là ai mà không kinh ngạc,rất hay,ta thích.”
“Ngươi…có muốn biết võ công?” Bà lão đột nhiên hỏi một vấn đề chả liên quan gì đến câu chuyện.
Hắn nhíu mày hỏi lại “Ý bà có nghĩa là gì?”
“Ngươi có thân thủ rất nhanh nhẹn nhưng lại không có nội lực,sống ở thời triều đình và giang hồ phân tranh thế này,ngươi rất bất lợi,ta nguyện ý truyền võ công của ta cho ngươi. Thế nào?” Bà lão nở nụ cười già nua nói.
“Ồ,có cho chắc cũng phải có nhận,nói ta nghe thử điều kiện của bà là gì?” Hắn mỉm cười hỏi,tầm mắt di chuyển về phía ba người đang giao đấu,nam nhân kia đã rơi vào thế hạ phong rồi.
“Làm tân môn chủ của Tử Ngự sơn trang.”
“Bà lão,bà nên nhớ rõ ta là ai.” Hắn nhíu mày nói rõ vấn đề.
“Tất nhiên là ta nhớ rõ,đôi mắt ta nhìn người rất chuẩn xác.”
“Như hắn sao?” Hắn nở nụ cười đểu chỉ về phía tên nam nhân đó bị Vô Ảnh cho một kiếm xuyên qua bụng.
“Ta nhìn ra được hắn có tâm,nên chưa bao giờ có ý định truyền chức môn chủ cho hắn. Ngươi là người thích hợp nhất.” Bà lão mỉm cười lắc đầu nói.
“Ta từ chối.”
“Muộn rồi.”
Dứt lời bà lão điểm huyệt rồi cầm lấy tay hắn truyền nội lực vào,hắn kinh ngạc cố giãy tay ra nhưng lại không giãy được,thân thể cứng ngắc như tượng đá. Rồi cảm giác nóng như muốn đốt cháy hắn truyền vào thân thể,hắn không nhịn được hét lên,đau như muốn xé rách nội tạng của hắn.
Vô Ảnh và Ảnh Điệp nghe tiếng hét của hắn thì hoảng sợ phi thân tới,nhưng lúc họ tới thì hắn đã ngất đi.
“Bà là ai?” Vô Ảnh trừng lớn mắt chỉa kiếm vào bà lão.
“Tử Thanh Vân,môn chủ của Tử Ngự sơn trang. Ta không làm hại hắn,chỉ truyền cho hắn nội lực của ta trước khi ta bị độc tái phát mà chết.” Bà lão nói ra tên của mình,xong bà lão cũng ngã khụy xuống.
“Đeo cái này vào tay hắn,đưa hắn đến Tử Ngự sơn trang,gặp Tử Thanh Hiển,hắn sẽ biết nên làm thế nào,chuyển lời của ta đến Tử Thanh Hiển,Hoàng thượng của các ngươi là chủ nhân mới của họ,phò tá hắn giúp ta trả thù.” Tử Thanh Vân nói xong liền mỉm cười nhắm mắt lại.
Vô Ảnh và Ảnh Điệp nhìn nhau,như thế nào Hoàng thượng của họ lại là môn chủ của Tử Ngự sơn trang trên giang hồ rồi,còn bà ấy kêu báo thù nhưng không nói là kẻ nào thì làm sao bọn hắn biết nha.
Hai người liếc mắt nhìn nhau trao đổi rồi gật đầu,mang cả hai người thẳng tiến đến Tử Ngự sơn trang luôn.
Chỉ ôn nhu với mỗi em! Chỉ ôn nhu với mỗi em! - Cửu Lan Tử Tuyết. Chỉ ôn nhu với mỗi em!