Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Võ Trung
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1376 / 2
Cập nhật: 2015-11-25 05:55:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ôm nay chính là ngày mừng thọ của Thái hậu Lăng quốc,rất nhiều sính lễ được dâng lên từ các đại thần,quý tộc và các nước hàng xóm. Thật ra,nói tiệc mừng thọ nhưng cũng chính là lễ hội tuyển phi cho Hoàng đế,việc Hoàng đế Lăng quốc chưa có hậu cung,ngôi Vương hậu bỏ trống đã làm cho biết bao nhiêu nữ tử đang tuổi thanh xuân thèm thuồng,vinh hoa phú quý có nữ nhân nào mà không ham,hơn nữa vị Hoàng đế nghe nói dung mạo tuấn tú,nữ nhân nào không mê.
Vì vậy trong ngày hôm nay,các đại thần trong triều mang theo sính lễ cùng con gái vào cung. Cô nương nào cũng xinh đẹp,thanh tú tựa thiên tiên,làm cho người khác sinh ảo giác đây là chốn Thiên đường cùng với nhiều Tiên nữ đang tụ họp,tiệc mừng thọ thành tiệc bàn đào mà Thái hậu chính là Vương mẫu nương nương tổ chức. Thật là chốn bồng lai tiên cảnh a.
Tiếng nói cười đùa vui vẻ,tiếng đàn gảy nghe thật tuyệt. Diêu Thủy ngồi trên cao cười đùa với các nữ tử của các đại thần thì tiếng nói của thái giám vang lên the thé:
“Sứ thần của Ngự quốc tới!”
“Thần-Ngự Khiết bái kiến Thái hậu nương nương,chúc Thái hậu nương nương Phúc như Đông Hải,Thọ tỷ Nam sơn.” Người tự xưng là Ngự Khiết đi vào chính điện cùng vài người mang quà biếu đi vô,cúi đầu xuống cung kính nói.
Mọi người đang cười nói vui vẻ khi nhìn thấy người bước vào thì tĩnh lặng như tờ,bởi vì đây chính là Thái tử của Ngự quốc nha,lần này đích thân đến nơi này chúc thọ không biết có ý gì.
Một bóng người phía sau Ngự Khiết đang cúi đầu nhưng mắt thì đảo liên tục nhìn xung quanh.
“Miễn lễ,Thái tử điện hạ ngự giá thân chinh đến nơi này để chúc thọ ai gia,thật làm cho ai gia cảm động.Người đâu,ban tọa.” Diêu Thủy cười hiền hòa đi xuống đỡ lấy Ngự Khiết,vô tình nhìn thấy người phía sau thân mặc nam trang nhưng vẫn toát ra sự dịu dàng của nữ tử. Diêu Thủy nhìn thẳng vào người phía sau cười nói “Ban tọa cho cả vị công tử phía sau Thái tử điện hạ nữa chứ nhỉ.”
Người phía sau thoáng giật mình sau đó liền nhanh chóng chắp tay cúi đầu nói “Tạ ơn Thái hậu.”
Diêu Thủy cười hài lòng quay lại chỗ ngồi của mình,khi ngồi ngay ngắn lại cũng không quên nhìn sang người đó sau đó quay sang tổng quản đang đứng cạnh hỏi nhỏ “Huyền tổng quản,vì sao giờ này Hoàng thượng còn chưa tới.”
“Bẩm thái hậu,Từ công công lúc nãy đến báo tin,Hoàng thượng vì còn việc triều chính chưa xong nên sẽ tới trễ một canh giờ.” Huyền tổng quản đứng bên cạnh nhẹ giọng nói.
Diêu Thủy không nói gì nữa mà quay lại với mọi người trong yến tiệc,khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Mọi người hôm nay đến đây chúc thọ ai gia thì không nên khách sáo,cứ việc thoải mái vui vẻ,hôm nay cho dù có làm sai ai gia cũng không buồn không trách.”
“Tạ ơn Thái hậu.” Tiếng nói đồng loạt vang lên,không khí lại tiếp tục náo nhiệt.
Lúc này Diêu Thủy mới quay sang Ngự Khiết cười hỏi “Vì sao hôm nay Thái tử điện hạ lại đích thân đến nơi này chúc thọ cho ai gia? Có thể cho ai gia biết lí do?”
“Thái hậu,thần đích thân đến là để thể hiện sự tôn trọng của Ngự quốc với Lăng quốc,mặt khác cũng vì nghe nói yến tiệc của Thái hậu là để tuyển chọn phi tử cho Hoàng thượng Lăng quốc nên thần thay mặt phụ hoàng đến nơi này cầu thân.” Ngự Khiết mỉm cười cung kính nói.
“Ồ,thật là thẳng thắn,ai gia thích. Nhưng Thái tử điện hạ muốn chọn ai làm phi tử của Hoàng thượng,ai gia có được thấy dung mạo của nàng?” Diêu Thủy nhướn mày mỉm cười,mắt không khỏi liếc qua người ngồi bên cạnh Ngự Khiết.
“Chính là tiểu muội của thần,Ngự Bối Bối-công chúa của Ngự quốc chúng tôi. Chỉ tiếc phụ hoàng vì lo sợ bảo bối đi cùng chuyến này sẽ không an toàn nên bảo bối vẫn đang ở trong cung.” Ngự Khiết nói đến em gái trong mắt có tia nhu hòa.
“Nói tiểu muội của mình là bảo bối,có vẻ Thái tử điện hạ rất cưng chìu nàng.” Thái hậu càng cười tươi hơn,con dâu này,bà đã chọn được rồi.
“Nói ra thật xấu hổ,tiểu muội chính là bảo bối của thần,của phụ hoàng và cũng là công chúa được dân chúng Ngự quốc chúng tôi yêu quý.”
Nói như vậy người mù cũng nhận thấy Ngự quốc rất coi trọng Lăng quốc này rồi,hai nước là bằng hữu lâu năm,nay lại mang công chúa bảo bối đến cầu thân,chỉ e ngôi Vương hậu tuyển cho hoàng thượng đã được xác định rõ.
Người bên cạnh Ngự Khiết cúi đầu vân vê ly rượu trên bàn,khuôn mặt rũ xuống khó có thể thấy được biểu cảm ra sao.
Thời điểm đúng là thời điểm,đúng lúc Diêu Thủy chuẩn bị mở miệng nói thì đột nhiên đèn trong tắt hết. Mọi người hoảng sợ nhìn nhau ồn ào,nhưng sau đó lại bị ánh sáng nho nhỏ thu hút.
Lăng Ngạo Quân đi vào mà trên tay đang nâng một chiếc bánh có gắn đèn cầy đã được châm lửa đi vào chính điện. Mọi người ngây ngốc dõi theo hắn,hắn đi từ từ chậm rãi như sợ lửa sẽ bị tắt đi đến nơi của Diêu Thủy.
Đặt chiếc bánh lên bàn,hắn quỳ gối xuống mỉm cười nhìn Diêu Thủy nói “Mẫu hậu,nhi thần chúc người Phúc như Đông Hải,Thọ tỷ Nam Sơn,mỗi ngày đều xinh đẹp như hôm nay.”
Diêu Thủy cảm động rơi nước mắt,nâng nhẹ khăn tay lên lau.
“Quân nhi,mau đứng lên,trước mặt bá quan văn võ không nên làm xấu hình tượng của mình.” Diêu Thủy đứng lên đỡ lấy hắn,trên khóe mắt vẫn còn ẩm ướt vài giọt nước mắt.
“Nhi thần không ngại. Mẫu hậu,đây là bánh mừng thọ của nhi thần,người mau ước nguyện rồi thổi nến đi.” Hắn không thèm nhìn những người sau lưng đang ngây ngốc nhìn hắn mà đỡ Diêu Thủy ngồi lên ghế.
Lúc này hắn mới nhìn xuống quan khách mỉm cười nói “Hôm nay Bổn vương miễn lễ cho các khanh,không cần hành lễ.” Rồi quay sang thúc giục Diêu Thủy mau mau ước nguyện cùng thổi nến.
Diêu Thủy nghe lời làm theo,khi vừa thổi nến chính là lúc chính điện sáng đèn lên. Tiếng vỗ tay của hắn vang lên làm cho mọi người bất tri bất giác cũng vỗ theo. Nhưng khi nhìn lên trên thì cảm thấy buồn cười,vị vua của bọn họ trên mặt dính đầy bột trắng.
Diêu Thủy nhìn thấy cũng ngỡ ngàng,lo lắng hỏi “Quân nhi,vì sao trên mặt con dính đầy bột?”
Hắn lúc này mới sực nhớ ra liền thuận tay lấy khăn tay từ phía cung nữ dâng lên,lau sạch mới nói “À,nhi thần đích thân đến Ngự Thiện phòng làm chiếc bánh này tặng mẫu hậu,không cẩn thận liền dính chút bột thôi.”
Chỉ một câu nói của hắn mà trái tim của các thiếu nữ trong căn phòng này đã theo hắn mà đi,duy nhất chỉ có một người là không,bởi vì bóng dáng của người ngồi cạnh Ngự Khiết đã biến mất từ lúc nào.
Hắn từ lúc vào không nhìn đến các mỹ nữ có mặt ở đây,chỉ chuyên tâm cắt bánh ra cho Diêu Thủy nếm thử. Nhưng hắn nào biết dáng vẻ phong độ đó làm cho các mỹ nữ e thẹn mà nhìn hắn.
“Quân nhi,vậy lúc nãy Từ công công đến đây nói con bận rộn việc triều chính là lừa ta sao?” Diêu Thủy nghẹn ngào nhìn hắn đang cắt bánh cho mình thì hỏi.
“Nhi thần không cố ý,thật ra việc triều chính phải làm đến đêm mới xong,nhưng vì muốn có nhiều thời gian làm chiếc bánh này nên nhi thần đã rút ngắn thời gian. Sau đó nhi thần liền đi làm quà cho mẫu hậu nên mới đến trễ như thế này.” Hắn vẫn lo cắt bánh mà không biết lời nói này làm cho cả chính điện biết bao nhiêu cảm động.
“Bẩm Thái hậu,Hoàng thượng rất quan tâm đến người nha. Hoàng thượng cố chấp bỏ cả bữa trưa không dùng cơm mà đôn đốc bản thân làm cho xong chính sự để kịp thời gian mừng thọ người.” Từ công công vốn là thái giám hầu vua nên ông biết rõ lịch trình trong lòng bàn tay,lúc này lại từ tốn nói lời ca ngợi với Diêu Thủy.
“Bỏ bữa trưa? Quân nhi về sau không nên như vậy,con là vận mệnh của đất nước,con cũng vừa ốm dậy,không nên quá sức vì ta như thế.” Diêu Thủy nắm lấy bàn tay hắn nói.
“Mẫu hậu yên tâm,nhi thần tự biết cân nhắc. Người dùng thử xem có vừa miệng không?” Mỉm cười nói với Diêu Thủy xong hắn mới quét mắt nhìn xuống phiá dưới.
“A,ai gia thật thất lễ quá,chỉ lo chuyện nhà mà quên mất khách mời tại đây. Đến,ai gia mời các ngươi chung trà coi như tạ lỗi.” Diêu Thủy tỏ vẻ áy náy với mọi người.
“Thái hậu nương nương nói quá lời,Hoàng thượng hiếu thuận như vậy,một màn vừa rồi chúng thần đã thấy rõ,Thái hậu thật là có phúc.” Tể tướng Tạ Linh vuốt chòm râu rồi chắp tay cười nói.
“Bổn vương nghe nói có sứ thần Lăng quốc ghé thăm. Là vị nào ở đây?” Hắn nhìn một loạt người,đôi mắt dừng trên Ngự Khiết,lờ đi sự có mặt của Tạ Linh.
“Là thần,thưa Hoàng thượng.” Ngự Khiết mỉm cười đứng lên chắp tay nói.
“À. Được Thái tử điện hạ đích thân chúc mừng mẫu hậu của ta như vậy,ta thật sự rất cảm kích. Ta kính ngươi một ly rượu.”
“Hoàng thượng ngài quá lời,mục đích đến đây lần này của ta là thay mặt phụ hoàng cầu thân với Hoàng thượng nên ly rượu kia kính xin ta không dám nhận.” Ngự Khiết trong mắt tràn đầy vui vẻ,không xưng “vương” mà là “ta”,vị Hoàng đế này làm y rất thích thú.
“Việc tuyển phi,lập hậu ta đã để cho mẫu hậu toàn quyền quyết định vì ta biết mẫu hậu sẽ lựa chọn người phù hợp với ta nhất. Ta kính ngươi ly rượu này là để cảm ơn ngươi đã không ngại đường xa mà đến đây mừng thọ mẫu thân,nên ly rượu này ngươi không thể không nhận.” Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng vào Ngự Khiết.
Ngự Khiết cong môi cười nói “Cung kính không bằng tuân mệnh”
Nói xong,hai người đều ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay. Diêu Thủy mỉm cười nhu hòa nhìn hắn,tình cảm tràn đầy.
Các đại thần dẫn con gái vào điện thì mím môi không nói gì,xem ra ngôi vị Vương hậu kia đã có chủ,bọn họ chỉ có thể mong chờ con gái mình được làm Quý phi thôi a.
Buổi tiệc lại tiếp tục bắt đầu,các mỹ nữ bắt đầu phô trương tài nghệ của mình trên chính điện. Người thì gảy đàn,người thì ngâm thơ,người thì vẽ tranh,..v.v.. Các mỹ nữ muôn màu muôn sắc làm cho ai cũng động lòng,duy chỉ có hắn thì không,Lăng Ngạo Quân chỉ im lặng nhìn mỹ nữ phô bày tài nghệ,nhưng tay thì cứ động liên miên trên bàn,càn quét sạch sẽ thức ăn,bởi vì hắn rất đói a.
—–
Buổi tiệc đã tan,hắn đưa Diêu Thủy về Trữ Tuyên cung. Hai người đi trước để một đám cung nữ thái giám đi phía xa để họ trò chuyện.
“Mẫu hậu,nhi thần nghĩ người đã chọn được người thích hợp cho nhi thần.” Hắn đi bên cạnh Diêu Thủy trầm ngâm.
“Quân nhi,chỉ mới hai tháng nhưng con có vẻ hiểu rất rõ ta rồi. Phải,ta chọn được ba người cho ngôi vị Quý phi,và một người cho ngôi Vương hậu.” Diêu Thủy mỉm cười nhu hòa nói với hắn.
“Nhi thần đã biết. Mẫu hậu,có lẽ ba ngày nữa nhi thần sẽ xuất cung xuống phía Nam thị sát dân tình,người ở lại nên cẩn thận với các đại thần trong triều,nhất là Tể tướng.” Hắn dừng bước nhìn Diêu Thủy.
“Vì sao là Tể tướng? Ta cảm thấy ông ta rất được mà,nhi nữ của ông ta cũng rất tài giỏi và xinh đẹp.” Diêu Thủy nghi hoặc hỏi lại.
“Mẫu hậu,con người tâm cơ khó đoán. Bề ngoài không có gì không có nghĩa bên trong sẽ không,nhi thần biết người sẽ chọn nhi nữ của Tể tướng,thế cũng tốt,nhi thần có thể khống chế ông ta.” Nhưng người vẫn nên cẩn thận là tốt nhất.
“Được,ta tin tưởng con.” Diêu Thủy thở dài nói.
Sau đó là một mảnh tĩnh lặng,hắn đưa Diêu thủy về Trữ Tuyên cung sau đó liền quay lại Lăng Nhật cung.
“Hoàng thượng,người đoán quả nhiên không sai. Đường Nhậm Vũ là môn sinh của Thừa tướng Hiền Đức,thần còn tra ra được Đường Nhậm Vũ và Hiền Ngọc tiểu thư có tư tình,hai nhà đã có hôn ước.” Một thân ảnh màu đen vụt ra,quỳ gối phía sau Lăng Ngạo Quân đang nhàn nhã tựa ghê quý phi đọc sách.
“Vô Ảnh,trên đường theo dõi có bị hắn phát hiện không?” Hắn ngừng đọc sách ngẩng đầu lên nhìn người đó.
“Suýt bị phát hiện hai lần,thưa Hoàng thượng.” Vô Ảnh cúi đầu nhận tội vì thủ hạ của mình,nhưng cũng nhờ vậy mà biết được Đường Nhậm Vũ kia không tầm thường.
“Chẹp,biết thế ta trực tiếp sai ngươi đi,sẽ không bị phát hiện.Đứng lên đi.” Hắn thở dài nói.
Vô Ảnh đứng dậy lui sang một bên thì Ảnh Điệp vụt ra.
“Hoàng thượng,lúc nãy tại yến tiệc thần thấy Hiền Ngọc tiểu thư giống như là đang giấu tài,có phải là vì không muốn tiến cung?”
“Phải,nhưng có lẽ nàng ta không ngờ rằng Thái hậu sẽ chọn nàng đâu.” Hắn mỉm cưởi đắc ý,trong mắt đầy tia tính toán giảo hoạt.
“Hoàng thượng,không lẽ người….” Vô Ảnh và Ảnh Điệp nhìn hắn kinh ngạc.
“Các ngươi đang nghĩ đi đâu vậy? Ta đây là đang muốn thu lưới,hốt bầy cá trung thành về.” Hắn liếc mắt nhìn hai người trước mặt.
“Vô Ảnh,tối ngày mai bí mật thâm nhập phủ Thừa tướng và phủ Trạng nguyên,bắt cóc bọn họ về đây cho ta. Lần này,ta quyết câu dẫn hết bọn họ.” Hắn đắc ý cười nói,hạ lệnh phân phó chiến thuật.
Hai người trước mặt khóe miệng giật giật. Câu dẫn??
—–
Sáng ngày hôm sau,hắn lên triều công bố với các đại thần bản thân sẽ cùng với Đường Nhậm Vũ xuất cung vi hành,đi xuống phía Nam xem tình hình dân chúng.Tình hình trong triều sẽ để cho Tể tướng cùng Thừa tướng chỉ đạo,Thái hậu buông rèm nhiếp chính trong thời gian hắn vắng mặt. Quả nhiên là những lời nói phản đối từ các triều thần nhưng bị sắc mặt lạnh lùng của hắn trừng cho liền câm như hến,không dám ho he gì cả. Hắn rất là vui vẻ rời đi.
Cũng tối ngày hôm đó,nửa đêm canh ba có hai bóng người mang trên lưng hai bao tải lúc ẩn lúc hiện trên tường thành.
Trong một căn nhà nhỏ khuất trong núi ngoài kinh thành.
“Hoàng thượng,người đã đem đến.” Hai bóng người vụt vào trong nhà cúi đầu chào hắn đang nhàn nhã nhấp ngụm trà trên ghế quý phi.
Sau khi tháo bao tải,gỡ khăn bịt mắt và miệng của hai người bị bắt cóc đến đây ra hai bóng đen liền biến mất.
Hiền Đức và Đường Nhậm Vũ sau khi nhìn rõ mình bị bắt đến gặp ai thì ngây người hoảng sợ,sau đó ý thức hồi phục liền quỳ gối cúi đầu chào hắn “Tham kiến hoàng thượng.Nửa đêm Hoàng thượng triệu chúng thần đến đây không biết có việc gì cần căn dặn.”
“Bình thân,ban tọa.” Hắn đặt ly trà xuống tay chỉ vào hai chiếc ghế nói.
“Đa tạ Hoàng thượng.” Hai người cúi đầu rồi ngồi lên ghế,không quên liếc nhìn nhau một cái.
“Không biết Hoàng thượng có gì cần căn dặn.” Hiền Đức cung kính nói.
“Căn dặn? Không không,là hợp tác.” Hắn mỉm cười nói,cái liếc mắt của họ hắn đều thu vào mắt.
“Hợp tác?” Hai người đồng thanh hỏi.
“Bổn vương đêm hôm qua liền biết Thái hậu muốn chọn khuê nữ nhà Hiền Thừa tướng làm Quý phi,xem ra sau này quan hệ của Bổn vương và Hiền Thừa tướng càng thêm thân mật,nhưng các người không thấy là không có lòng trung thành hay sao?” Hắn nhàn nhã dựa người vào ghế quý phi,tỏ vẻ mình không phải là nhân vật chính trong câu chuyện của hắn nói ra.
Cả hai nghe xong sắc mặt liền lúc trắng lúc xanh.
Đường Nhậm Vũ quỳ xuống trước mặt hắn nói “Hoàng thượng,Ngọc nhi và thần đã có hôn ước,mong người thu hồi mệnh lệnh.”
“Thu hồi mệnh lệnh? Việc này là Thái hậu định đoạt,Bổn vương không nhúng tay vào. Hơn nữa nếu Bổn vương thu hồi mệnh lệnh thì Bổn vương được lợi lộc gì?” Hắn nhướng mày hỏi lại.
“Thần nguyện trung thành với Hoàng thượng,chết không từ nan.”
“Chỉ là một lời nói suông,Bổn vương làm thế nào biết đâu là thật,đâu là giả? Bổn vương thấy Ngọc nhi cũng rất xinh đẹp,tài nghệ tối hôm qua còn chưa phô diễn ra hết,nếu có thể Bổn vương cũng muốn nàng nhập cung để hàng ngày trình bày hết tài hoa của nàng cho Bổn vương xem,như tài hoa trên giường chẳng hạn.” Lời nói tựa như sét đánh ngang tai Hiền Đức và Đường Nhậm Vũ.
Cơn giận bốc lên không cần phân biệt đâu là chủ đâu là tớ liền tung chưởng về phía hắn,nhưng hắn chính là nhìn thẳng vào Đường Nhậm Vũ đang tung chưởng tới,không có ý định phản kháng lại.
Bàn tay cách hắn chừng hai bước chân liền dừng lại vì cây kiếm không biết từ lúc nào đã kề sát cổ của Đường Nhậm Vũ. Đường Nhậm Vũ kinh ngạc nhìn người bên cạnh đang kề kiếm vào cổ mình rồi lại giận run người nhìn thẳng vào hắn.
“Ngay cả Hoàng thượng cũng dám hành thích,Đường trạng nguyên giận quá mất khôn rồi.” Vô Ảnh vẫn kề kiếm vào cổ Đường Nhậm Vũ nói mà phía sau Ảnh Điệp cũng đã khống chế Hiền Đức lại.
“Muốn chém muốn giết thì tùy,không cần giả mèo khóc chuột.” Đường Nhậm Vũ hừ lạnh nói.
“Bổn vương sao để ngươi chết dễ dàng như vậy được. Chỉ vì một câu nói đùa của Bổn vương đã lỡ làm nhục Ngọc nhi mà bất chấp bản thân lao lên đánh người,cho thấy ngươi rất yêu nàng rồi.” Hắn mỉm cười nói.
Đường Nhậm Vũ hừ lạnh. Hiền Đức lúc này lại lên tiếng “Hoàng thượng,người rốt cuộc là có ý gì?”
“Chẳng phải Bổn vương nói là muốn hợp tác với các ngươi sao?” Hắn ung dung tựa lưng vào ghế,ra hiệu cho Vô Ảnh và Ảnh Điệp thu kiếm.
Vô Ảnh và Ảnh Điệp thu kiếm,vụt cái liền biến mất. Đường Nhậm Vũ và Hiền Đức lúc này mới ngồi lại vị trí nói “Mong Hoàng thượng nói rõ.”
“Chúng ta làm một bản cam kết. Hiền Thừa tướng cho nhi nữ nhập cung với tư cách là quý phi của Bổn vương,Bổn vương sẽ làm một cam kết với các ngươi là không chạm đến nàng,nàng sẽ chỉ có danh là Quý phi chứ không có phận,khi việc của Bổn vương kết thúc,Bổn vương hoàn trả nàng còn nguyên vẹn về với các ngươi.” Hắn nghiêm túc nói vào trọng tâm vấn đề.
“Vì sao chúng tôi phải cho Ngọc nhi tiến cung chứ,biết bao nhiêu là cạm bẫy,sẽ nguy hại đến nó,thỉnh Hoàng thượng chúng tôi không thể nhận lời.” Hiền Đức mở miệng từ chối.
“Ngươi từ chối cũng vô dụng,thánh chỉ đến các ngươi có thể từ chối sao? Chu di cửu tộc,đó là đáp án ngươi muốn sao? Hơn nữa đây là việc rất có lợi cho các ngươi,nàng ở trong cung của Bổn vương chỉ cần ăn sung mặc sướng,hơn nữa nàng thân thủ không tệ như vậy mà lại sợ bị ám hại sao? Ngươi đang nói chuyện hài cho Bổn vương nghe sao?” Giọng nói sắc lạnh lên vài phần.
Im lặng một lúc lâu Đường Nhậm Vũ mở miệng hỏi “Vậy Hoàng thượng cần gì ở chúng tôi?”
“Bổn vương cần sự trung thành của các ngươi.”
Thoáng kinh ngạc “Hoàng thượng,từ trước đến nay chúng thần luôn luôn rất trung thành và tận tụy.”
“Cái Bổn vương cần,là sự trung thành tuyệt đối.”
Đường Nhậm Vũ mím môi hồi lâu mới nói “Hoàng thượng có thể làm bản can kết không chạm vào nàng nhưng không có nghĩa sẽ không chạm vào,lời nói của vua chúa từ trước đến nay đều không đáng giá một lượng nào cả. Hơn nữa Ngọc nhi đã vào thì lấy lí do để đi ra? Hoàng thượng có từng suy nghĩ qua?”
“Lấy việc bãi bỏ hậu cung làm tiền đề,Lăng Ngạo Quân ta từ trước tới giờ không có ý nghĩ làm chồng của nhiều nữ tử. Vợ của ta chỉ có thể là một người và duy nhất. Ta từ trước đến giờ chỉ có một tư tưởng theo chế độ một vợ một chồng.” Hắn mở miệng nói lời kiên định,trong đáy mắt là sự kiên định cùng lạnh lùng khó che giấu.
Hiền Đức và Đường Nhậm Vũ kinh ngạc hồi lâu,cả hai nhìn nhau rồi gật nhẹ,sau đó đồng loạt quỳ xuống nói “Chúng thần nguyện vì Hoàng thượng,chết không từ nan.”
“Bình thân.”
Chỉ ôn nhu với mỗi em! Chỉ ôn nhu với mỗi em! - Cửu Lan Tử Tuyết. Chỉ ôn nhu với mỗi em!