Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Võ Trung
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1376 / 2
Cập nhật: 2015-11-25 05:55:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
oàng thượng,đê ở sông Hoàng Hà bị vỡ,dân chúng tổn hại rất nhiều,chúng ta nên xuất ngân khố giúp đỡ dân chúng phía Nam. Một đại thần thân mặc áo quan,đang quỳ gối giữa chính điện dâng tấu sớ lên một vị đang mặc trường bào.
-Ngân quỹ tất nhiên sẽ suất ra,nhưng cũng không thể cứ suất ra mãi được,đến một ngày quốc khố cạn kiệt thì thế nào? Thừa tướng đại nhân không suy nghĩ kỹ vấn đề này sao? Một người thân mặc áo quan khác chen miệng vào.
-Nói như Tể tướng thì ngài có biện pháp sao? Lúc này vị vua một thân trường bào đang ngồi trên ngai vàng đang tùy ý lật lật sớ được dâng lên mới tùy ý mở miệng nói.
-Vi thần ngu muội,thỉnh hoàng thượng trách tội. Người được gọi là Tể tướng cười khúm núm cúi đầu với vua,không cho cái ngu của mình sai mà còn phô bày ra trước mặt.
-Việc này Bổn vương đã có tính toán,hôm nay tạm thời đến đây thôi,các tấu sớ còn lại Bổn vương sẽ xem lại kỹ càng. Bãi triều. Nói xong,người cũng tự đứng dậy bước đây.
-Cung tiễn hoàng thượng. Các triều thần quỳ gối xuống cung kính hô.
Cái cảm giác được người người quỳ gối,thật con mẹ nó phê. Thói hư vinh a,hư vinh a. Cảm giác được trên vạn người chỉ dưới một người,không tệ a. Lăng Ngạo Quân hắn có phúc khí trời cho,hắc hắc.
-Hoàng thượng,Thái hậu nương nương triệu kiến người. Tiếng nói the thé của thái giám cắt đứt ảo tưởng đang lâng lâng trên chín tầng mây của hắn.
Mắt lạnh lùng trừng tên thái giám,phất tay áo bỏ đi,tức chết hắn mất. Đám người thái giám,cung nữ bị trừng mà run sợ. Từ ngày hoàng thượng tỉnh lại,người thay đổi rất nhiều,khí thế bức người làm cho trái tim thỏ con của họ càng run lẩy bẩy a.
Mà hắn chính là Lăng Ngạo Quân từ tai nạn máy bay vào hai tháng trước được chuyển linh hồn đến nơi này. Hiện tại chính là thong dong đến Trữ Tuyên cung gặp mẹ của thân xác này,nhưng vào hai tháng trước,mẹ của thân xác này đã biết hắn chính là vua giả,nhưng vẫn thương yêu hắn nha,làm cho hắn có ảo tưởng với người mẹ này ghê gớm.
-Nhi thần tham kiến mẫu hậu! Hắn đi đến cung kính cúi chào.
-Quân nhi,mau lại đây cùng ta chơi cờ nào. Thái hậu có vẻ nhàn hạ ngồi trên ghế quý phi nhìn vào bàn cờ trước mặt.
-Mẫu hậu như thế nào lại có nhã hứng chơi cờ với nhi thần. Hắn không ngần ngại đi đến ngồi xuống đối diện với Thái hậu,tay cầm quân cờ lên hạ xuống bàn cờ.
-Nước đi tốt. Thái hậu sáng mắt lên cười khen thưởng.
Hắn mỉm cười không nói gì mà chờ Diêu Thủy cũng chính là khuê danh của Thái hậu nương nương đi nước cờ tiếp theo. Nhưng cái hắn chờ thì không tới mà lại được bồi thêm một câu khác.
-Đánh cờ cũng như lấy vợ,đánh cờ ta phải suy nghĩ nên đi nước nào tốt nhất,lấy vợ cũng phải chọn người nào tốt nhất và phù hợp với bản thân mình,có thể hiểu mình và cũng có thể sẻ chia nỗi lo của mình. Diêu Thủy cười nói nhưng tay thì vẫn hạ cờ xuống.
Hai ngón tay vươn ra lấy cờ trong hũ của Lăng Ngạo Quân khựng lại. Quả nhiên,gọi hắn tới nơi này cũng chỉ để nói tới việc lập hậu cung.
-Mẫu hậu,không phải nhi thần không muốn mà là nhi thần cảm thấy việc này vẫn còn rất sớm,chính sự chưa giải quyết xong,nhi thần cũng không an lòng lấy vợ. Hắn thở dài buông cờ xuống nhìn vào Diêu Thủy mà nói.
-Quân nhi,dù con hiện tại đã thay hồn mới nhưng con vẫn là con ta,vì vậy ta cũng có trách nhiệm lo cho con và lo cho người kế thừa của đất nước này. Vì việc vua của Lăng quốc không có hậu cung,ghế dành cho Vương hậu bỏ trống,các đại thần trong triều đã gửi thư cầu thân,ta thật là mệt mỏi với việc ngày nào cũng nhìn thấy Trữ Tuyên cung của ta chứa đầy giấy,bay khắp nơi. Diêu Thủy ngừng cười,nhìn thẳng vào hắn nói,không vòng vo như trước.
Hắn thở dài nói:-Việc này mẫu hậu cứ định đoạt đi.
-Được. Sắp tới có yến tiệc mừng thọ của thọ của ta,ta sẽ nhân cơ hội này tuyển cho con người vợ tốt. Diêu Thủy cười tươi hơn hở nói.
Hắn lại thở dài,viện lấy cớ bản thân còn nhiều tấu chương chưa phê duyệt liền chuyền êm đến Lăng Nhật Cung.
——
-Hoàng thượng,kế hoạch lấp đê Hoàng Hà bị vỡ của người vi thần đã xem qua nhưng lại có chỗ không hiểu rõ,mong Hoàng thượng có thể giúp thần được sáng tỏ. Một viên quan thoạt nhìn còn trẻ tuổi đang quỳ gối trong ngự thư phòng cung kính với người phía trên.
Lăng Ngạo Quân đang phê duyệt tấu chương vẫn chưa ngẩng đầu lên,ngụ ý là để cho người kia chờ. Thời gian trôi qua chừng một khắc,hắn mới ngẩng đầu thì thấy người kia vẫn đang quỳ gối cúi đầu trước hắn,đôi môi khẽ cong lên một nụ cười.
-Bình thân. Hắn vẫn nhìn từng cử động của người trước mặt.
Đường Nhậm Vũ lúc này mới dám đứng lên,còn không quên cúi chào hắn.
-Đường trạng nguyên không hiểu rõ những thứ ta đã nói trong tấu chương sao? Nụ cười của hắn càng sâu,dáng người giống thư sinh yêu đuối kia,quỳ đã lâu như vậy nhưng khi đứng lên vẫn có thể bình thản như vậy chứng tỏ thân thủ không tệ nha,hắn suy nghĩ không biết có nên câu dẫn hắn thành người của mình không.
-Thần không hiểu chính là câu “làm một đường ống để nước lũ có thể chảy vào các vùng đồng bằng,như vậy thu hoạch lương thực sẽ có hiệu quả”,mong Hoàng thượng chỉ dẫn. Đường Nhậm Vũ không có ngẩng đầu lên nên không thể nhìn thấy bộ mặt lúc này của hắn.
-Cái này Bổn vương cũng không thể nói một lời liền sáng tỏ,bởi vì nó vô cùng phức tạp,Bổn vương dự định sẽ giao việc này cho ngươi,cho ngươi xuống phía Nam một chuyến nhưng xem ra vẫn là Bổn vương nên đích thân vi hành. Hắn cười như không cười,đôi mắt phát sáng lên vẻ đắc ý.
-Hoàng thượng người định xuất cung?? Đường Nhậm Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
-Ngươi đã không thể quản được việc này thì vẫn là nên đích thân Bổn vương đi. Hắn mang nét mặt khó xử cùng phức tạp nhìn hắn.
-Hoàng thượng,việc này chỉ sợ các đại thần trong triều sẽ dị nghị.
-Tùy tiện đi,cùng lắm ta sẽ mang theo ngươi đi cùng sau ngày mừng thọ của mẫu hậu. Ngươi có thể ra ngoài. Hắn lại cúi đầu phê duyệt tấu chương.
-Nhưng mà… Lời nói vừa ra khỏi miệng,Đường Nhậm Vũ mím môi hồi lâu rồi mới nói:-Vi thần cáo lui. Sau đó liền cúi đầu chào hắn rồi đi ra ngoài.
-Vô Ảnh,cho người theo dõi hắn,cẩn thận để lộ tung tích,Đường Nhậm Vũ này biết võ công. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh khuất sau cánh cửa mới mở miệng nói với hư vô.
-Vâng,Hoàng thượng. Lời nói cũng truyền xung quanh căn phòng nhưng lại không thấy người nói đâu.
-Hoàng thượng,người vì sao biết Đường Nhậm Vũ có võ công? Một tiếng nói khác truyền đến.
-Ảnh Điệp,ngươi cho rằng ta không biết nhìn người sao? Tuy là ta khá vô tích sự nhưng cũng được một thứ đó là hiểu rõ một con người qua vẻ bề ngoài như thế nào. Hắn vẫn tiếp tục phê duyệt tấu chương,không quan tâm giọng nói từ đâu truyền đến,vì hắn biết có ngẩng đầu lên cũng chả thấy người nằm ở nơi nào.
Sự im lặng trở lại trong ngự thư phòng. Trong bóng tối có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn,Hoàng thượng khi tỉnh dậy đã trở thành người khác nhưng có vẻ lại lợi hại hơn và cũng đầy mưu mô hơn,cũng không thể đoán được vị Hoàng đế này đang suy nghĩ cái gì,đúng là khó dò nhất chính là tâm Đế vương,mà người này lại có đầy đủ tư chất của một vị Vương.
Chỉ ôn nhu với mỗi em! Chỉ ôn nhu với mỗi em! - Cửu Lan Tử Tuyết. Chỉ ôn nhu với mỗi em!