Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1376 / 7
Cập nhật: 2015-07-18 01:26:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ước qua năm thứ ba, Quân và Thái Hòa đã trở thành một cặp. Từ ngày có tình yêu, trông Quân chững chạc hẳn ra.
Cảnh Dương vẫn trên đường chinh phục trái tim Hương Nhu nhưng chưa có kết quả. "Bỏ cuộc cho rồi! Con nhỏ đó có gì đặc sắc lắm đâu". Có người góp ý Cảnh Dương như vậy, nhưng anh chưa có ý định rút lui. Những lúc bị Hương Nhu từ chối, Cảnh Dương cũng ức lắm, muốn làm một cái gì đó để giải tỏa tâm trạng, để cho Hương Nhu thức thời mà nhận ra giá trị tình cảm nơi anh. Nhưng rồi nhìn nét mặt hiền lành chứa nhiều ưu tư của cô, anh lại không nỡ. Chưa bao giờ Cảnh Dương cảm thấy Thường Anh là đối thủ của mình.
Vậy mà hình như bây giờ, Hương Nhu đang nghiêng về phía ấy.
Ngày hai mươi tết cũng là ngày khối Y3 kết thúc khóa thực tập ở Bệnh viện Nhân Dân Gia Định. Buổi sáng làm lễ tổng kết, Đức Phương chủ trì tiết mục văn nghệ, anh chỉ định một số người lên giúp vui, và chẳng biết vô tình hay hữu ý đã đề nghị Hương Nhu cùng Cảnh Dương song ca một bài. Mặc dù chẳng có tình ý gì với Cảnh Dương, nhưng Hương Nhu cũng thấy ngài ngại. Nếu quyết liệt từ chối sẽ tạo nên điểm nóng, điều đó lại càng không nên.
- Mình hát bài gì đây Nhu?
Nghe Cảnh Dương hỏi, Hương Nhu bối rối:
- Mình cũng chẳng nghĩ ra được bài nào cả. Dạo này ít hát, nên...
- Không sao. Đoạn nào lỡ quên đã có Dương cứu bồ. Bài "Lá thư ngày tết".
được không?
Hương Nhu tự trấn an mình bằng nụ cười:
- Cũng được. Hy vọng không làm quý khán giả quê độ.
Cả hai cùng bước lên sân khấu, chưa gì đã nhận được 1 tràn pháo tay rầm rộ.
Tiếp theo là tiếng huýt sáp và giọng ai đó hét vang:
- Chuyến này Y2 và Y3 kết tình thâm giao đi thôi.
Từ thời phổ thông trung học, Hương Nhu đã từng đứng trước đám đông, hai năm vừa qua cũng từng tham gia nhiều tiết mục văn nghệ.... vậy mà lần này, tự dưng cô thấy thiếu tự tin quá.
Nhìn cô, Cảnh Dương như nhận ra điều đó nên anh nói:
- Cứ tưởng tượng đám người ở dưới như lũ ve mùa hè.
- Bây giờ là mùa hè sao?
- À không... lũ én xuân!
Không nén được, Hương Nhu phì cười. Hình như cô cũng lấy lại tự tin khi nhạc vào khúc đầu.
"Ngày tết đến, nhận thư anh là niềm vui bất ngờ Ngày tết đến rất nhớ anh tựa 1 nỗi nhớ nhà...".
Lời hát bỗng làm Nhu nghĩ tới Khang. Quay nhìn Cảnh Dương nhưng hình bóng Khang lại hiện về. Cô nhớ lần Khang đến thực tập ở quê cô cũng vào dịp tết. Những ngày đó với cô là chuỗi ngày hạnh phúc nhất. Nghĩ về kỷ niệm, cô đã hát bằng chính tâm tư của mình, hát bằng cảm xúc rất thật.
Anh mắt Cảnh Dương sâu lắng nhìn cô, nhưng anh hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì. Một tràng pháo tay làm lòng cô chơi vơi...
Trên đường về, cô và Thường Anh tình cờ gặp nhau ở ngã tư đèn đỏ:
- Lúc nãy, Nhu và Cảnh Dương hát thật có hồn. Đã từng nghe Cảnh Dương hát nhiều rồi, Nhu thì cũng nghe vài lần... Nhưng chưa lần nào thấy hai người thể hiện hay như lần này.
Nhìn Thường Anh nói với nét mặt ngưỡng mộ, Hương Nhu chợt nhận ra ở người bạn này có cái gì đó rất chân thành, rất bao dung và cũng thật gần gũi.
Không nghe Hương Nhu nói gì, Thường Anh lại hỏi:
- Tết năm nay, Nhu về ăn tết ở nhà hay có dự định đi đâu chơi xa không?
Nhắc tới tết, Hương Nhu nghe lòng nôn nao. Cô đáp bằng suy nghĩ rất thật:
- Xa nhà cả năm, ngày tết, Nhu chỉ thích quây quần bên gia đình, nếu có đi chỉ là lên chùa thắp nhang lễ Phật.
- Mấy ngày nghỉ tết, nếu có điều kiện Thường Anh ra nhà Nhu chơi, có được không?
Hương Nhu cười nhẹ:
- Để dịp khác đi, Thường Anh. Ngày tết phải dành cho gia đình, không nên san sẻ.
- Ừ! Nhu nói cũng đúng.
Vậy mà gương mặt Thường Anh thoáng buồn. Mỗi con người đều có ưu và khuyết, có điểm yếu và điểm mạnh, cho nên khi yêu thích một người, phải yêu tất cả những gì thuộc về họ. Ngày xưa với Khang, Nhu đã từng như vậy. Bây giờ cảm giác đó vẫn còn dù anh đã rũ bỏ ước hẹn, anh quên cô như quên một con đường tình cờ đi qua.
Khuyết điểm của Khang lớn như vậy, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy căm giận anh, chỉ buồn vì nghĩ rằng bản thân mình không đủ sức nuôi dưỡng tình yêu đó, chính cô đã làm cho tình yêu cạn kiệt trong Khang.
Cứ nghĩ đến điều đó cô không còn can đảm đón nhận một tình cảm khác. Cô thiếu tự tin và hoài nghi tất cả.
- Được rồi, đừng lo lắng nữa. Thường Anh sẽ không tự ý làm những điều mà Nhu không thích đâu.
Hương Nhu giật mình ngó Thường Anh:
- Thường Anh nói sao?
- Nói Nhu đi đường đừng nghĩ ngợi lung tung, dễ xảy ra tai nạn.
- Đừng trù ẻo chứ. Người ta chạy cẩn thận lắm mà.
- Không phải trù ẻo mà nhắc nhở Nhu thôi. Tưởng tượng có chuyện gì xảy ra với Nhu, chắc Thường Anh không chịu đựng nổi.
Nhu nhăn mặt:
- Tết nhất đến nơi, sao nói những điều khó nghe vậy?
- Ừ, Thường Anh nghĩ sao nói vậy.
Nhu lặng thinh. Cô biết Thường Anh ít có những lời hoa mỹ, nhưng chân thành. Có đôi lúc cô cũng muốn nung đốt lại trái tim mình, muốn yêu và được yêu để xóa nhòa hình bóng cũ. Bây giờ cô đã qua tuổi hai mươi, đâu còn là con bé mười sáu ngây ngơ vụn dại, khi yêu thì yêu hết mình, không so đo tính toán, không lo sợ tình yêu có một ngày vỗ cánh bay xa, cô tưởng ai cũng có lòng tin tuyệt đối như bản thân mình vậy. Thực tế đã làm cô váng vất rao đao nhiều năm rồi. Thường Anh có thể giúp cô vực dậy sau một cơn mê dài không?
Chút bốc đồng trong cô bỗng trỗi dậy. Cô nói mà không kịp suy nghĩ:
- Thường Anh à! Tối nay mình đi đâu chơi đi.
Thường Anh như không tin ở đôi tai mình, anh lặp lại, giọng lạc hẳn:
- Đi chơi tối nay hả? Nhu muốn đi đâu?
- Thường Anh không thể tự nghĩ ra chỗ để đi sao?
Tự biết mình vụng về nên ThườngAnh cố tỏ ra đĩnh đạc:
- Đương nhiên là có nhiều chỗ, nhưng muốn ưu tiên cho Nhu thôi.
Giọng cô tan loãng giữa phố phường:
- Vậy thì cứ đạp xe cùng khắp, bao giờ thấy mỏi chân thì về.
- Phải giao kèo rõ ràng, ai mỏi chân thì có hiệu lực?
- Thì một trong hai đứa.
- Không, Thường Anh muốn hai đứa mình đi chung 1 xe.
Hương Nhu nghe lòng rao xao, cô để cảm xúc tự do bồng bềnh.
- Xe của Thường Anh lâu rồi không tu sửa, liệu có kham nổi cái remote bốn mươi lăm ký không?
Thường Anh cười, ánh mắt cũng cười theo:
- Yên tâm đi, nhí Nhu! Chiếc xe đòn dông này coi vậy mà cứng cáp lắm.
Bốn mươi lăm ký nhằm nhò gì. Sáu giờ, Thường Anh đến đón nha.
- Sáu giờ, sớm lắm.
- Vậy sáu giờ mười lăm.
- Cũng được.
Đôi bạn chia tay nhau bằng cái nhìn đằm thắm. Nhưng khi còn lại một mình, Thường Anh đã huýt sáo vang giữa đường. Đạp xe dưới bóng râm mà sao cảm nhận màu nắng hôm nay huy hoàng quá đi.
Lúc nãy, bọn Thuần Mỹ vẫn chưa rời bệnh viện nên Hương Nhu biết mình là người về nhà trước tiên. Chợt nghĩ lại chính mình đã đề xướng cuộc hẹn tối nay, Hương Nhu thở dài. Có những lúc con người ta không kiểm soát được bản thân nên đã tạo nên những điều phi lý. Nhưng một cuộc hẹn có gì là nghiêm trọng lắm đâu. Hình như cô đã quá nghiêm khắc với bản thân mình.
Vừa dựng chống xe, Nhu chợt phát hiện bóng sau lưng:
Cô vội vàng xoay người:
- Ủa? Là Cảnh Dương hả?
Ngay lập tức Cảnh Dương đứng chắn trước mặt. Chiếc áo sọc carô quá gần khiến mắt cô nhòe đi.
Cố căng mắt ra, Hương Nhu thảng thốt nhìn gương mặt lạ lẫm:
- Có chuyện gì vậy Cảnh Dương?
Vẫn không có câu trả lời, chỉ có ánh mắt nhìn Hương Nhu đăm đăm. Lùi một chút ra sau, Nhu đưa tay phẩy trước mặt Dương:
- Này! Bữa hay Dương làm sao vậy? Nói gì đi chứ! Chẳng lẽ bị ai châm trúng huyệt á khẩu rồi hả?
Giải vây bằng lời đùa nhưng rồi nụ cười trên môi Hương Nhu tắt ngấm khi đôi vai cô bất thần bị Dương nắm chặt.
- Nhu à! Trả lời cho Dương biết. Thật ra, Nhu không hiểu hay là không muốn hiểu?
- Hiểu gì chứ?
Nhu nhăn mặt:
- Làm ơn buông vai Nhu ra đi!
Cảnh Dương đáp ứng yêu cầu, bàn tay anh nới lỏng, nhưng ngay sau đó anh lại kéo cô ngã chúi vào mình, va vòng tay anh lập tứv khép lại không cho cô cơ hội thoát ra.
Hương Nhu hoảng hốt nghe hơi thở Dương phả ra những lời trách móc:
- Chờ đợi Nhu gần ba năm rồi... Dương không đủ sức đợi thêm nữa. Hãy thử một lần nghĩ tới Dương đi, rồi Nhu sẽ hiểu Dương đang cần thiết có Nhu đến độ nào.
- Đừng vậy mà Dương. Nhu không thích lợp với Dương đâu.
Hương Nhu đã thoát ra, cô không dám nhìn vào mắt Dương. Lần đầu tiên cô chạm phải ánh, mắt người con trai mạnh mẽ và trấn áp đến như vậy.
- Chưa đến với nhau, làm sao Nhu biết thích hợp hay không.
- Là Nhu cảm nhận.
- Cảm nhận thường hay đánh lừa bản thân. Nhu đừng khắt khe với bản thân mình quá. Dương có cảm giác là Nhu đang cố chịu đựng một điều gì.
Tim Nhu nhói đau. Cô sợ ai đó soi thấu tâm can mình, vậy mà Cảnh Dương chẳng chút nương lời, giọng lại rít lên:
- Sao chảy nước mắt ra thế kia? Có không?
Hương Nhu bối rối đưa tay lên mắt. Có lẽ Cảnh Dương trêu ghẹo cô thôi.
Cho dù là người dễ khóc cũng không thể để nước mắt chảy ra giữa lúc này.
Vậy mà Cảnh Dương nhích tới, đưa tay rau tiếp cô một giọt vừa rơi xuống.
Bàn tay Dương chẳng dịu dàng chút nào.
Đẩy tay Dương ra, cô càu nhàu:
- Đứng trưóc phụ nữ, Dương không thể nhẹ nhàng một chút sao?
Cảnh Dương thở nẹ:
- Người phụ n này, Cảnh Dương đã nâng niu nhiều năm rồi. Nếu không làm cho cô ta đau, cô ta sẽ không ngó ngàng tới Dương.
Hương Nhu ngồi xuống bậc thềm, giờ thì cô đã bình tâm trở lại:
- Mình chỉ thích hợp làm bạn bè với nhau thôi. Một lúc nào đó, Dương phải công nhận lời của Nhu là đúng.
- Vậy ai mới là người thích hợp để Nhu trao gới tâm tình? Thường Anh sao?
- Dương đừng suy diễn lung tung.
- Hãy mạnh dạn với nhau một lần đi. Không còn bao lâu nữa, mỗi đứa sẽ về mỗi nẻo.
- Vậy để Nhu nói cho Dương hiểu. Nhu không có ý định sẽ kết thân với một người không thuộc quê hương của mình.
Cảnh Dương ngồi xuống bên Nhu, anh có vẻ không vừa ý:
- Sao mà Nhu lại suy nghĩ hạn hẹp như vậy chứ. Một tình yêu chân chính sẽ không câu nệ bất cứ điều gì.
- Đó chỉ là trên lý thuyết, thực tế tình yêu sẽ bị mài mòn bởi không gian, đẳng cấp và tuổi tác nữa. Thứ tình yêu chân chính mà Dương nghĩ, ở trên đời sẽ có được mấy ai.
Cảnh Dương bàng hoàng với một chút suy tư ngờ vực:
- Nghe Nhu nói cứ như là một người từng trải, từng thấm thía với tình yêu của mình vậy.
Nhu mím môi cười, cảm nhận một nỗi đau cồn cào mà tĩnh lặng:
- Thì Nhu đã nói rõ ý mình rồi đó.
Cảnh Dương dừng kỳ vọng ở Nhu không muốn tạo hy vọng rồi lại làm người ta thất vọng... vì như thế là tạo nghiệp, cái nghiệp đó sẽ đeo đẳng mình như hình với bóng.
- Được rồi! - Cảnh Dương cười gượng gạo - Đừng đem triết lý nhà Phật ra giáo huấn Dương nữa. Chẳng lẽ từ bấy lâu, với Dương, Nhu không có chút cảm giác gì sao?
- Nếu nói không là xạo.
- Vậy thì được rồi. Hãy cùng với Dương phát uy cái cảm giác đó.
- Sao Dương vẫn chưa hiểu ý của Nhu vậy?
Cảnh Dương đột ngột nắm lấy bàn tay Hương Nhu, ánh mắt nhìn cô nồng nàn:
- Đương nhiên là hiểu nhưng không nhất thiết nghe theo lời của Nhu đâu.
Mấy ngón tay Nhu ngọ ngậy trong lòng bàn tay nóng bỏng của Dương:
- Chiều nay, Nhu có hẹn với Thường Anh.
- Vậy sao?
Lời tuyên bố của Nhu làm trái tim Dương thắt lại, nhưng anh vẫn không ngừng cái tính khí cao ngạo của mình:
- Cũng cần phải tìm hiểu qua nhiều đối tượng. Có như vậy mới rõ được trái tim mình đang xoay chuyển theo chiều hướng nào.
Hương Nhu rút tay về, mặt hơi nghếch lên một chút:
- Đừng có hiểu lầm Nhu. Hẹn với Thường Anh cũng là để nói những viêc đại loại như thế này thôi. Sau khi ra trường trở về quê nhà, Nhu sẽ kết thân với người nào ở gần mình nhất, có thể gặp nhau mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc khi cần thiết.
Cảnh Dương bật cười, hai cái chân dài của anh duỗi xuống thềm sân:
- Nhu à cô nhóc lạ đời nhất mà Dương gặp. Người ta nói tình yêu tìm được thì tốt, nhưng không kiếm mà được thì tốt hơn nhiều. Để Cảnh Dương "bói" cho một quẻ. Số của Nhu... lấy chồng xa xứ thôi.
Đến lượt Nhu bật cười. Hai ánh mắt giao nhau, dường như đã có chút gì thông cảm.
Tiếng cười nói của đám bạn. Nhu từ ngoài gõ vọng vào. Dương hiểu đã đến lúc chấm dứt những giây phút riêng tư với Nhu. Ngày hôm nay dù chỉ bấy nhiêu, lòng Dương đã thấy rộn ràng...
Đứng lên, Cảnh Dương tự ý kéo chiếc túi xách của Nhu ra lấy một quyển tập trước ánh mắt cô ngạc nhiên:
- Làm gì vậy, Cảnh Dương?
- Giữ của Nhu một quyển tập, khi nào cần thì phải đi tìm Dương mà lấy lại.
Có chuyện phi lý như vậy sao? Cô nhìn trừng Cảnh Dương, nhưng không biết dùng lời lẽ gì để trừ khử cái thói gàn gỡ của hắn ta.
Vừa lúc cửa cổng bật mở, ba cô gái ùa vào mà tưởng chừng như bầy ong vỡ tổ.
Giọng Thuần Mỹ oang oang:
- Cái anh chàng "Bình Dương" này đi đâu đây? Trên sân hát thì cho hát chung với nhau, chứ phía sau hậu trường thì không được tham gia diễn đâu đấy.
Đến lượt Thái Hòa liếc dọc liếc ngang:
- Lại mượn tập của Nhu hả? Mấy người này lạ ghê, làm ơn để cho người ta yên tâm học hành đi. Mấy tháng nữa mà không ra khỏi trường thì chẳng biết Nhu phải đi về đâu.
Trước những móng vuốt, Cảnh Dương vẫn lì lợm:
- Bình Dương sẵn sàng đón rướt Hương Nhu, không có gì phải lo lắng cả.
Khôi Khoa tiếp luôn:
- Bình Dương của mấy người có gì hay ho đâu mà mơ về. Hơn một tháng mần cỏ cao su, Hương Nhu nó ngán đế tận cổ rồi.
Vừa nói xong thấy Hương Nhu xách túi đi thẳng vô nhà, Khôi Khoa nhăn mũi:
- Ủa! Nãy giờ có ai nói gì quá đang không vậy?
- Thuần Mỹ chứ ai.
- Là mi thì có.
- Tao có nói gì đâu.
Chợt thấy mọi người dồn mắt về phía mình, Cảnh Dương rùn vai rồi thót lên xe biến mất vội vàng.
Yên lặng nhìn bờ vai rộng của Thường Anh, Hương Nhu chợt nhớ những ngày cùng Khang dạo vòng trên phố.
Có lần Khang bảo:
- Sao anh nói gì, em cũng dạ hết vậy?
- Vì anh lớn hơn em, lớn hơn những năm tuổi.
Khang chỉ lặng yên cười. Hình như anh không thích như vậy. Anh cảm thấy cô như chưa đủ trưởng thành để hòa tạo cảm xúc yêu đương. Nhưng lúc này, cô ngờ nghệch chẳng nhận ra điều ấy.
Bây giờ nhìn dáng vẻ háo hức của Thường Anh, lòng cô trĩu nặng. Không biết cô có thể nói những lời như đã nói với Cảnh Dương sáng nay.
Thường Anh đưa cô đến hồ Kỳ Hòa. Đi chơi mà lòng cô không mấy vui.
Ngồi ăn ở quán chè kem, vì mãi dù dừ suy nghĩ nên Nhu đã ăn hết 2 ly Nheo mắt tinh nghịch, Thường Anh hỏi:
- Có còn muốn ăn nữa thôi?
Cô nhấm nháp muỗng cuối cùng:
- Còn muốn, nhưng sợ lần sau Thường Anh không dám đi chung.
- Tốn tiền thì không sợ, nhưng sợ Nhu đột nhiên tăng cân, Y2 lại kháo ầm lên bảo là Thường Anh... khéo nuôi.
Hớp một ngụm nước thơm mùi lá dứa, Hương Nhu khẽ cười:
- Nhu cũng đang muốn tăng vài ký lô. Đợt rồi về nhà, mình bị mọi người quở ốm.
Đôi mắt Thường Anh chớp chớp có vẻ như nhìn ngắm cô:
- Như vậy được rồi, không ốm đâu, chỉ cần tăng thêm vài phân.
Biết Thường Anh đang nói tới chiều cao, gương mặt Nhu hơi xịu xuống:
- Con gái ở tuổi này, hình như không còn cao nữa, lâu lắm rồi chẳng thấy lên được phân nào.
- Thì mình có thể mang giày cao hơn một chút.
Hương Nhu mím môi:
- Nào giờ, mình không thích mang giày cao. Mà cần gì phải làm như vậy.
- Thường Anh cao tôi mét bảy lận đó.
- Đó là chuyện của Thường Anh. Nhưng con trai cao mét bảy là thường.
- Dù vậy so với.Nhu cũng hơi chênh lệch. làn da giờ đến chiều cao. Đáng ghét thật!
Cô gườm gườm:
- Ừ, thì rõ ràng là chênh lệch. Có nhiều khi ông trời thật không biết điều, để cho con gái da ngăm còn con trai thì trắng như công tử bột.
- Không phải tại ông trời mà à do gien quyết định. Học rồi mà, không thuộc bài. Mai mốt có con, đứa trắng đứa đen thì đừng thắc mắc tại sao nữa nhé.
Hương Nhu gần như đuối lý nhưng mặt vẫn nghênh nghênh:
- Nói chuyện với Thường Anh thật dễ tiêu hao năng lượng.
- Vậy để Thường Anh gọi thêm. Chè hay kem?
Nụ cười trên môi Thường Anh tinh quái. Thật ra anh chàng có vừa vặn chi đâu.
Hương Nhu lấn lưót:
- Không ăn ngọt nữa. Bây giờ phải ăn bún hay phở gì đó.
- Thường Anh chỉ đủ tiền ăn ngọt, muốn ăn mặn thì ngày mai sẽ đãi.
- Ngày mai thì không ăn nữa.
Nói xong câu đó, Hương Nhu chợt phóng tầm mắt ra đường. Có dáng người nào lướt qua rất giống Hạo Khang... Không tự chủ được, Hương Nhu vội vàng xô ghế đứng lên. Thường Anh bỡ ngỡ nhìn cô lưót nhanh ra ngoài. Đây là lần thứ hai anh thấy cô phản ứng mạnh mẽ, dường như không hề kể đến mọi thứ xung quanh.
Gọi người tính tiền, sau đó Thường Anh cũng đi ra ngoài. Nhìn Nhu đứng lặng dưới ánh đèn đường vàng vọt, Thường Anh nhận rõ sự thất vọng đang đè nặng trên cái dáng nhỏ nhoi.
Khẽ khàng bước tới, anh đan tay cô:
- Nhìn lầm người, phải không?
Hương Nhu gượng gạo cười:
- Ừ! Tưởng đâu được gặp lại người bạn đã thất lạc nhiều ăm.
Anh nhìn Nhu, cái nhìn thông cảm:
- Thôi mình về. Hôm nay không gặp, biết đâu lần khác lại gặp. Cuộc sống có những bất ngờ.
Hương Nhu nhìn vào trong quán, chỗ cô và Thường Anh vừa ngồi với nhau:
- Đã tính tiền chưa vậy?
- Xong rồi! Để Thường Anh lấy xe ra.
Thường Anh buông tay nhưng Hương Nhu níu lại:
- Nhu chưa muốn về bây giờ.
- Ừ!
Thường Anh bóp mạnh tay cô hai người như xích lại gần nhau hơn. Cơn gió lạnh cuối đông còn sót lại chợt thổi ngang, làm cho Hương Nhu rùng mình, cô thèm thuồng một cảm giác được che chở.
- Em lạnh hả?
- Sao Thường Anh lại gọi như vậy?
- Vì anh muốn làm người bảo vệ, lo lắng cho en suốt cuộc đời.
- Lần đầu tiên Thường Anh có ý nghĩ như vậy phải không?
- Vì em là người đầu tiên làm biến đổi những cảm giác và suy nghĩ trong anh.
- Thường Anh lớn hơn mình có nửa tuổi, làm bạn bè sẽ tương xứng hơn.
- Bạn thì cũng được, nhưng phải làm bạn đời với nhau.
Giọng Nhu tan loãng:
- Người mà Nhu thường nghĩ tới không phải là Thường Anh. Đã năm năm Nhu chưa lúc nào thôi nghĩ về người ấy.
Năm năm? Thường Anh có vẻ tư lự. Vậy là từ lúc Nhu mới mười sáu tuổi thôi sao?
- Hình như là vậy.
- Những hình bóng thoáng qua của tuổi mới lớn, ai mà chẳng có.
- Thường Anh có không?
- Thì cái thời đi học cũng có mộng tưởng vu vơ. Nhưng từ khi có em, những thứ đó đã không còn tồn tại.
- Nhu khác với Thường Anh. Dù đã cách xa, nhưng vẫn còn hy vọng và mong chờ.
Thường Anh nghiêng đầu nhìn đôi môi Hương Nhu động đậy, dù lời đắng nhưng vẫn phản phất hương vị chè kem. Là thật hay cô đang đùa với anh?
Hương Nhu cũng ngước mắt nhìn, cô chút bối rối khi nghe giọng Thường Anh chỉ trích:
- Tình yêu tuổi mười sáu mãnh liệt như thế sao?
Chỉ Là Con Sóng Chỉ Là Con Sóng - Hải Văn