"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: E.b.white
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Charlotte's Web
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2734 / 49
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Ngày Cuối Cùng
harlotte và Wilbur lại cô đơn. Cả hai nhà kia đều đã đi tìm Fern. Templeton đang ngủ. Wilbur nằm nghỉ sau buổi lễ náo động và căng thẳng. Cái mề đay vẫn còn treo trên cổ nó; hơi liếc mắt ra là nó có thể thấy được ngay.
“Charlotte,” Wilbur nói sau một lúc, “sao chị im lặng thế?”
“Tôi thích ngồi im,” chị nhện nói. “Tôi có mấy khi không im lặng đâu.”
“Vâng, nhưng hôm nay chị im lặng lạ lắm. Chị có thấy ổn không?”
“Có thể là hơi mệt một tí. Nhưng tôi thấy thanh thản. Thành công của cậu ở vòng khảo thí sáng nay một phần nào cũng chính là thành công của tôi. Cậu sẽ sống, chắc chắn và an toàn. Tương lai của cậu đã được bảo đảm. Giờ thì không có gì làm hại cậu được. Những ngày thu này sẽ ngắn dần và trở lạnh. Lá sẽ rụng khỏi cây và rơi xuống. Giáng sinh sẽ tới, và rồi đến tuyết của mùa đông. Cậu sẽ sống để vui hưởng vẻ đẹp của thế giới băng giá, bởi vì cậu chính là thắng lợi lớn của Zuckerman nên ông ta sẽ không làm hại cậu, không bao giờ. Mùa đông sẽ qua, ngày sẽ dài ra, băng sẽ tan ở ao hồ. Chim sẻ hót sẽ quay lại và hót, cóc nhái sẽ thức dậy, và gió ấm sẽ lại thổi. Tất cả những cảnh ấy âm thanh ấy mùi vị ấy sẽ là để cho cậu vui hưởng, Wilbur à - giữa thế gian đẹp đẽ này, những ngày vàng ngọc này...”
Charlotte dừng lại. Một lúc sau, lệ dâng lên trên mắt Wilbur. “Ôi Charlotte,” nó nói. “Cứ nghĩ lại cái lần đầu tôi gặp chị tôi đã tưởng chị độc ác và khát máu!”
Khi nó nguôi cơn xúc động, nó lại nói.
“Tại sao chị làm tất cả việc này vì tôi?” nó hỏi. “Tôi chẳng xứng đáng được thế. Tôi chẳng làm gì cho chị cả.”
“Cậu là bạn của tôi,” Charlotte trả lời. “Nội việc ấy thôi đã lớn lao lắm rồi. Tôi giăng mạng nhện cho cậu bởi vì tôi quý mến cậu. Suy cho cùng, cuộc đời là gì vậy nhỉ? Chúng ta sinh ra, chúng ta sống một chốc một nhát, chúng ta chết. Cuộc đời của một con nhện đâu có thoát khỏi cái phận giăng mắc hỗn độn, hết bắt ruồi rồi ăn nhặng. Bằng cách giúp cậu, có lẽ tôi đã thử khiến đời tôi được nâng lên một tí. Trời xanh kia biết đời ta có thể thêm được một chút giá trị như vậy.”
“Ôi,” Wilbur nói, “tôi thì chẳng biết nói năng cho hay được. Tôi không thể nào nói giỏi như chị. Nhưng chị đã cứu tôi, Charlotte à, và tôi sẽ vui lòng tặng cả đời tôi cho chị - tôi nói thật đấy.”
“Tôi tin cậu nói thật mà. Và tôi cảm ơn cậu vì tình cảm cao thượng ấy.”
“Charlotte,” Wilbur nói. “Hôm nay tất cả chúng ta sẽ về nhà. Hội chợ coi như tan rồi. Lại trở về nhà ở nhà kho khu chuồng cùng với cừu và ngỗng không phải là điều tuyệt vời sao? Chị có nóng ruột muốn trở về nhà không?”
Một lúc lâu Charlotte chẳng nói gì. Rồi chị nhện nói bằng một giọng nhỏ đến nỗi Wilbur chỉ nghe được loáng thoáng.
“Tôi sẽ không trở về khu chuồng,” chị nói.
Wilbur nhảy dựng lên. “Không trở về?” nó kêu lên. “Charlotte, chị đang nói cái gì vậy?”
“Tôi tàn đời rồi,” chị nhện trả lời. “Chỉ ngày một ngày hai nữa thôi là tôi chết. Tôi thậm chí chẳng còn sức để xuống mà trèo vào trong hòm. Tôi cũng không chắc là tôi có còn đủ tơ trong người để hạ được xuống đất không nữa.”
Nghe vậy, Wilbur gieo mình xuống trong một cơn đau đớn cùng cực. Những tiếng nức nở làm người nó rung lên. Nó hổn hển và rên rỉ vì sầu muộn. “Charlotte,” nó than vãn. “Charlotte! Bạn thiết của tôi!”
“Thôi nào, đừng gây thành chuyện nữa,” chị nhện nói. “Im lặng nào, Wilbur. Đừng vật vã mình mẩy nữa!”
“Nhưng tôi không chịu nổi,” Wilbur gào lên. “Tôi sẽ không để chị ở đây một mình mà chết đâu. Nếu chị ở lại đây thì tôi cũng sẽ ở lại.”
“Đừng buồn cười thế,” Charlotte. “Cậu không ở lại đây được. Zuckerman với Lurvy với John Arable với những người khác có thể trở lại bất cứ lúc nào, và bọn họ sẽ đẩy cậu vào trong cái hòm kia và cậu sẽ phải đi thôi. Vả lại, cậu ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Sẽ không có ai cho cậu ăn. Khu hội chợ chẳng mấy chốc sẽ bị bỏ mặc và trống rỗng.”
Wilbur đang trong cơn điên. Nó phóng vòng vòng trong chuồng. Đột nhiên nó có một ý tưởng - nó nghĩ về cái bọc trứng và năm trăm mười bốn con nhện con sẽ nở vào mùa xuân. Nếu bản thân Charlotte không thể quay về nhà ở khu chuồng, ít nhất nó cũng phải mang lũ con của chị đi theo.
Wilbur lao ra đằng trước chuồng lợn. Nó để chân trước của nó lên cái ván trên cùng và nhìn quanh. Từ xa nó nhìn thấy người nhà Arable và nhà Zuckerman đang tiến lại. Nó biết nó phải hành động thật gấp.
“Templeton đâu rồi nhỉ?” nói hỏi.
“Anh ta ở góc kia kìa, đang ngủ dưới rơm ấy,” Charlotte nói.
Wilbur lao đến, dũi cái mũi khỏe của nó vào người gã chuột, và hất gã lên trên không.
“Templeton!” Wilbur kêu lên. “Hãy chú ý!”
Gã chuột, ngạc nhiên vì bị mất giấc ngủ ngon, đầu tiên thì bàng hoàng và sau thì phẫn nộ.
“Cái trò khỉ gió gì thế này?” gã gầm gừ. “Một con chuột thì không thể chợp mắt được một chút mà không bị quăng một cách thô bạo lên trên không hay sao?”
“Nghe tôi nói đây!” Wilbur kêu lên. “Charlotte ốm lắm rồi. Chị ấy chỉ còn sống được rất ngắn. Chị ấy không thể đi cùng ta về nhà, vì thể trạng của chị ấy. Vì vậy, tôi tuyệt đối cần phải mang bọc trứng của chị ấy đi theo. Tôi không với tới được nó, và tôi cũng không trèo được. Anh là người duy nhất có thể lấy được nó. Không còn giây đồng hồ nào để lãng phí nữa đâu. Người ta đang đi đến - họ sẽ ở đây trong nháy mắt. Anh Templeton, làm ơn, làm ơn, làm ơn hãy trèo và lấy cái bọc trứng.”
Gã chuột ngáp. Gã vê cho thẳng râu. Rồi gã nhìn lên cái bọc trứng.
“Vậy đấy!” gã nói vẻ chán ghét. “Lại là Templeton thân già này giải cứu nữa phải không? Templeton làm cái này, Templeton làm cái kia, Templeton chạy xuống đống rác và lấy cho tôi một mảnh tạp chí, Templeton làm ơn cho tôi mượn một mẩu dây để tôi giăng một cái mạng.”
“Ôi, mau lên!” Wilbur nói. “Mau lên đi, Templeton!”
Nhưng gã chuột chẳng mau tẹo nào. Gã bắt đầu nhại lại giọng Wilbur.
“Giờ thì lại ‘Mau lên đi, Templeton”, phải không hả?” gã nói. “Hô, hô. Thế tôi đã được cảm ơn ra sao khi tôi phục vụ đến vậy hả? Chửa được một lời tử tế đối với cái thân già Templeton này, rặt chỉ có đả kích với chọc ngoáy với cạnh khóe. Chửa bao giờ được một câu tử tế đối với một con chuột.”
“Templeton,” Wilbur nói trong tuyệt vọng, “nếu anh không thôi lải nhải và làm đi, tất cả sẽ mất sạch, và tôi sẽ chết vì tan nát cõi lòng. Làm ơn trèo lên đi!”
Templeton lại nằm ườn ra rơm. Gã lười nhác gác chân trước ra sau gáy và vắt chân sau chéo chữ ngũ, với một dáng vẻ hoàn toàn thư giãn.
“Chết vì tan nát cõi lòng,” gã nhại lại. “Cảm động nhỉ! Úi, chà! Tôi nhận thấy là hễ khi nào gặp rắc rối thì cậu lại tìm đến tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy ai tan nát cõi lòng vì tôi hết. Ôi, không. Có ai thèm quan tâm tới cái thân già Templeton đâu?”
“Đứng dậy!” Wilbur thét lên. “Đừng có hành động như trẻ ranh hư thân mất nết nữa!”
Templeton cười toét và vẫn nằm im. “Ai đi hết chuyến này đến chuyến khác xuống đống rác?” gã hỏi. “Tại sao, sao lại là thân già Templeton! Ai đã cứu sống Charlotte bằng cách khiến thằng ranh nhà Arable bỏ chạy nhờ một quả trứng ung? Trời ôi, tôi tin chắc đó chính là thân già Templeton. Ai cắn đuôi cậu và khiến cậu đứng khựng lên được vào sáng nay sau khi cậu đã ngất xỉu trước đám đông? Thân già Templeton. Thế cậu chưa bao giờ lóe ra ý nghĩ rằng tôi đã phát ốm vì chạy loăng quăng và làm ơn làm phước à? Rút cuộc cậu nghĩ tôi là cái gì hả? Một con chuột cái-gì-cũng-làm chắc?”
Wilbur tuyệt vọng. Mọi người đang tới. Và gã chuột thì lờ nó đi. Đột nhiên nó nhớ ra sự mê thích thức ăn của Templeton.
“Templeton,” nó nói. “Tôi sẽ long trọng hứa với anh một điều. Nếu anh lấy bọc trứng của Charlotte cho tôi, từ giờ trở đi tôi sẽ để anh ăn trước tiên mỗi khi Lurvy đổ thức ăn cho tôi. Tôi sẽ để anh tự chọn bất cứ thứ gì trong máng và khi anh chưa ăn xong thì tôi sẽ không động tới tí thức ăn nào.”
Gã chuột ngồi bật dậy. “Cậu nói thật hay nói chơi đấy?” gã nói.
“Tôi hứa. Tôi xin thề thành thật.”
“Được rồi, thỏa thuận thế nhé,” gã chuột nói. Gã trèo lên trên tường và bắt đầu leo. Bụng gã vẫn còn phồng tướng lên từ trận ăn uống tối qua. Vừa rên rẩm vừa phàn nàn, gã chầm chậm dướn người lần lên trần. Gã cứ trườn tới cho đến khi gã với được bọc trứng. Charlotte lánh ra một bên cho gã. Chị đang hấp hối, nhưng vẫn còn đủ sức để dịch ra một tí. Rồi Templeton nhe cái răng dài xấu của gã ra và bắt đầu cắt những sợi tơ cột chặt cái bọc lên trần. Wilbur ngước nhìn lên từ phía dưới.
“Phải hết sức cẩn thận đấy!” nó nói. “Tôi không muốn bất kỳ một quả trứng nào bị làm sao.”
“Cái thứ này cứ dính vào mõm tôi,” con chuột càu nhàu. “Nó còn hơn cả kẹo caramel.”
Nhưng Templeton vẫn tiếp tục công việc, và cũng đã cắt được cái bọc rời ra và mang nó xuống đất, rồi gã đặt nó xuống trước mặt Wilbur. Wilbur thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn anh, Templeton,” nó nói. “Chừng nào tôi còn sống tôi sẽ không bao giờ quên chuyện này.”
“Tôi cũng chẳng quên,” gã chuột vừa nói vừa xỉa răng. “Tôi có cảm tưởng như tôi đã xơi phải một cuộn chỉ vậy. Giờ thì về nhà thôi!”
Templeton lẻn ngay vào trong hòm và vùi mình trong đám rơm. Gã lặn đi vừa đúng lúc. Lurvy và John Arable và ông Zuckerman bước tới ngay lúc đó, theo sau là bà Arable và bà Zuckerman và Avery và Fern. Wilbur cũng đã quyết định cách mà nó sẽ mang cái bọc trứng - chỉ có một cách duy nhất khả dĩ. Nó cẩn thận ngậm cái bọc nhỏ trong miệng và giữ nó ở trên đầu lưỡi. Nó nhớ điều Charlotte đã nói với nó - rằng cái bọc không thấm nước và rất bền chắc. Trong lưỡi nó cảm thấy cứ kỳ kỳ và nó bị chảy nước dãi tí chút. Và dĩ nhiên là nó không thể nói năng gì cả. Nhưng khi nó bị đẩy vào trong hòm, nó ngước lên nhìn Charlotte và nháy mắt với chị. Chị biết rằng nó đang chào tạm biệt theo cách duy nhất có thể. Và chị biết rằng lũ con chị đã được an toàn.
“Tạm biệt!” chị thầm thì. Rồi chị thu hết sức lực và giơ một chân trước lên vẫy nó.
Chị không bao giờ cử động nữa. Ngày hôm sau, khi cái vòng đu quay được tháo rời ra và bầy ngựa đua được đưa vào các xe tải và những người làm trò mua vui sắp dọn đồ đạc rồi ra đi trên các xe moóc, Charlotte đã chết. Khu Hội chợ mau chóng trở nên hoang vắng. Các lán trại và nhà xưởng đều trống rỗng và đìu hiu. Trong sân bãi vứt ngổn ngang chai lọ với rác rưởi. Không một ai, trong số hàng trăm người đi dự Hội chợ, biết rằng có một con nhện xám đã đóng một vai trò lớn hơn tất cả. Không một ai ở bên nó khi nó chết.
Charlotte Và Wilbur Charlotte Và Wilbur - E.b.white Charlotte Và Wilbur