Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Tác giả: E.b.white
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Charlotte's Web
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2734 / 49
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Giờ Chiến Thắng
ây là thông báo đặc biệt!” một giọng trang trọng cất lên từ loa phóng thanh. “Ban quản lý Hội chợ xin đặc biệt hân hạnh giới thiệu ông Homer Zuckerman cùng chú lợn trứ danh của ông. Xe tải chở con vật đặc biệt này hiện đang tiến vào trong sân. Làm ơn hãy lùi lại nhường chỗ cho xe đi! Trong giây lát nữa, chú lợn sẽ được đưa vào vòng khảo thí đặc biệt ngay trước khán đài, ở đó, một giải thưởng đặc biệt sẽ được trao. Mọi người xin làm ơn nhường lối cho xe tải đi qua. Xin cảm ơn.”
Wilbur run rẩy khi nó nghe bài diễn văn. Nó cảm thấy hạnh phúc nhưng choáng váng. Cái xe tải trườn vào với tốc độ chậm. Cả đám người vây xung quanh xe, và ông Arable phải lái rất cẩn thận để không cán phải ai. Cuối cùng ông cũng đến được chỗ giám khảo. Thằng Avery nhảy ra và hạ cái chắn đuôi xuống.
“Em sợ đến chết mất,” bà Zuckerman thì thầm. “Hàng trăm người đang nhìn vào chúng ta.”
“Vui lên nào,” bà Arable đáp lời, “đây là chuyện vui mà.”
“Làm ơn đưa lợn của ông xuống,” loa phóng thanh nói.
“Tất cả các chàng, nào!” ông Zuckerman nói.
Vài người đàn ông từ trong đám đông bước ra khiêng giúp cái hòm. Thằng Avery là kẻ xăng xái bận rộn nhất.
“Nhét áo sơ mi vào trong quần, Avery!” bà Zuckerman kêu lên. “Và siết chặt thắt lưng lại. Quần cháu đang tụt xuống kia kìa.”
“Thím không thấy cháu đang bận đây à?” thằng Avery trả lời vẻ phẫn nộ.
“Nhìn kia!” Fern kêu lên và lấy tay chỉ, “Henry kia kìa!”
“Đừng hét lên thế, Fern!” mẹ cô nói. “Và đừng có chỉ chỏ!”
“Làm ơn cho con một ít tiền được không?” Fern hỏi. “Henry lại mời con đi vòng đu quay nữa, mỗi tội con không nghĩ là bạn ấy còn tiền. Bạn ấy hết sạch tiền rồi.”
Bà Arable mở ví xách tay ra. “Đây,” bà nói. “Đây là bốn mươi xu. Và đừng có mà đi mất hút! Mau còn về chỗ cả nhà vẫn tập trung cạnh chuồng lợn đấy!”
Fern chạy ngay đi, luồn lách qua đám đông để tìm Henry.
“Chú lợn nhà Zuckerman hiện đang được đưa từ trong hòm ra,” giọng trong loa phóng thanh vang lên. “Hãy chờ tuyên bố chính thức!”
Templeton núp trong đám rơm dưới đáy hòm. “Sao mà ầm ĩ vô nghĩa thế nhỉ!” gã chuột cằn nhằn. “Chuyện vớ vẩn mà cứ nhặng xị cả lên!”
Còn ở phía trên chuồng lợn, lặng lẽ và cô đơn, Charlotte đang nghỉ ngơi. Hai chân trước của chị ôm lấy cái bọc trứng. Charlotte có thể nghe thấy tất cả những gì nói trên loa phóng thanh. Những lời nói cho chị sự can đảm. Đây chính là giờ chiến thắng của chị.
Khi Wilbur ra khỏi cái hòm, đám đông vỗ tay và hoan hô. Ông Zuckerman bỏ mũ ra và cúi chào. Lurvy lôi cái khăn mùi xoa to tướng từ trong túi ra và lau mồ hôi đằng sau cổ. Thằng Avery quỳ xuống đất sát bên cạnh Wilbur, bận bịu vuốt ve con lợn cũng như khoe mẽ. Bà Zuckerman và bà Arable thì đứng trên bậc lên xuống của xe tải.
“Các quý bà và các quý ông,” cái loa phóng thanh nói, “giờ thì chúng tôi xin giới thiệu con lợn nổi trội của ông Homer L. Zuckerman. Danh tiếng của con vật có một không hai này đã lan tỏa đến cả những xó xỉnh xa xôi của trái đất, thu hút vô số du khách danh giá đến với Bang cao quý của chúng ta. Rất nhiều người trong số các vị sẽ nhớ lại cái ngày không-thể-nào-quên vào mùa hè vừa qua khi mà chữ viết đã xuất hiện một cách huyền bí trên mạng nhện ở khu chuồng nhà Zuckerman, khiến cho tất cả mọi người phải để tâm đến một thực tế là con lợn này hoàn toàn khác thường. Phép màu này chưa bao giờ được giải thích trọn vẹn, mặc dù đã có cả những học giả đã đến thăm chuồng lợn nhà Zuckerman để nghiên cứu và quan sát hiện tượng. Suy cho cùng thì chúng ta chỉ đơn giản biết rằng chúng ta đang đối diện với những lực lượng siêu nhiên ở nơi đây, và tất cả chúng ta nên cảm thấy tự hào và biết ơn. Theo đúng những lời trên mạng nhện, thưa các quý bà và các quý ông, đây chính là lợn cừ.”
Wilbur ngượng chín người. Nó đứng im lìm tuyệt đối và cố sao cho ra dáng nhất.
“Con vật kỳ diệu này,” cái loa phóng thanh tiếp tục, “thật sự là cực kỳ. Hãy nhìn nó xem, thưa các quý bà và các quý ông! Hãy ghi nhận sự mịn sự trắng của bộ lông, hãy quan sát làn da không một vết dơ, hai tai và cái mõm cùng một màu hồng khỏe mạnh.”
“Đó là do nước sữa,” bà Arable thì thầm với bà Zuckerman.
“Hãy ghi nhận sự ngời sáng toàn phần của con vật này! Rồi hãy nhớ lại cái ngày mà từ “ngời sáng” xuất hiện rõ ràng trên mạng nhện. Những chữ huyền bí ấy từ đâu đến? Không phải là từ con nhện rồi, ta có thể chắc chắn điều đó. Lũ nhện hết sức thông minh trong việc giăng mạng của chúng, nhưng chẳng cần phải nói ra rằng nhện không biết viết.”
“Ồ, không ư, ai bảo vậy nào?” Charlotte thì thầm với chính mình.
“Các quý bà và các quý ông,” cái loa phóng thanh tiếp tục, “tôi không được lấy thêm thời gian quý báu của các vị nữa. Thay mặt các uỷ viên của hội đồng quản trị Hội chợ, tôi vinh dự trao giải thưởng đặc biệt trị giá hai lăm đôla cho ông Zuckerman, cùng với một mề đay đồng rất đẹp đã được khắc nội dung phù hợp, chứng nhận cho sự đánh giá cao của chúng ta về vai trò của con lợn này - con lợn ngời sáng, cực kỳ, khiêm nhường này - trong việc thu hút vô số du khách đến với Hội chợ Hạt hoành tráng của chúng ta.”
Wilbur càng lúc càng cảm thấy choáng váng rồi choáng váng hơn nữa sau bài phát biểu bình luận dài dòng này. Khi nó nghe thấy đám đông bắt đầu hoan hô và vỗ tay lần nữa, nó đột nhiên lả đi. Chân nó khuỵu xuống, đầu nó trống rỗng, và nó gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
“Có chuyện gì vậy?” cái loa phóng thanh hỏi. “Có chuyện gì vậy ông Zuckerman? Con lợn của ông làm sao vậy?”
Avery quỳ sát cạnh đầu Wilbur, vuốt ve nó. Ông Zuckerman nhảy cà tưng cà tưng xung quanh, lấy mũ ông quạt cho nó.
“Nó không sao cả,” ông Zuckerman kêu lên. “Nó bị choáng thôi. Nó khiêm tốn lắm và không thể chịu nổi khi được ca ngợi.”
“Nhưng chúng tôi không thể trao giải thưởng cho một con lợn chết được,” cái loa phóng thanh nói. “Chưa từng có tiền lệ.”
“Nó không chết,” ông Zuckerman la lên. “Nó chỉ xỉu đi thôi. Nó hay bối rối lắm. Chạy đi kiếm ít nước đi, Lurvy!”
Lurvy lao vụt ra khỏi vòng khảo thí và biến mất.
Templeton nhô đầu của gã ra khỏi đám rơm. Gã nhận thấy cái chót đuôi của Wilbur ở ngay trong tầm với. Templeton cười nhăn nhở. “Mình nhắm cái này,” gã cười thầm. Gã ngậm đuôi Wilbur vào trong mồm và lấy hết sức bình sinh cắn mạnh. Cái đau khiến Wilbur hồi sinh. Nhanh như chớp nó đã đứng ngay dậy.
“Ối!” nó rống lên.
“Hoan hô!” đám đông la lên. “Nó dậy rồi! Con lợn đứng dậy rồi! Hay lắm, Zuckerman! Đúng là lợn cừ có khác!” Mọi người đều vui sướng. Và ông Zuckerman là người vui sướng nhất. Ông thở phào nhẹ nhõm. Không ai nhìn thấy Templeton. Gã chuột mới là kẻ có công nhất.
Còn bây giờ, một trong số các giám khảo mang các giải thưởng trèo vào trong vòng. Ông ta đưa cho ông Zuckerman hai tờ mười đôla và một tờ năm đôla. Rồi ông ta buộc cái huy chương xung quanh cổ Wilbur. Rồi ông ta bắt tay ông Zuckerman trong lúc Wilbur ngượng ngùng. Avery cũng chìa tay ra và ông giám khảo cũng bắt tay nó. Đám đông hoan hô. Một thợ ảnh chụp ảnh Wilbur.
Một cảm giác hạnh phúc tràn ngập cả nhà Zuckerman lẫn nhà Arable. Đây chính là thời khắc chói sáng nhất trong cuộc đời của ông Zuckerman. Thật mãn nguyện biết bao khi giành được một giải thưởng trước sự chứng kiến của bao người.
Trong khi Wilbur được đẩy trở lại vào trong hòm thì Lurvy chật vật đi qua đám đông với một xô nước. Hai mắt anh ta như đờ ra. Không lưỡng lự lấy một giây, anh hất mạnh nước vào Wilbur. Vì cuống quá anh ta đã hất trượt, khiến nước trút hết lên ông Zuckerman và Avery. Hai người này bị ướt đẫm.
“Trời ơi là trời!” ông Zuckerman gầm lên, ông hoàn toàn ướt sũng. “Anh bị làm sao vậy, Lurvy? Anh không thấy con lợn hoàn toàn ổn à?”
“Nhưng ông đòi nước mà,” Lurvy nói với vẻ nhu mì.
“Tôi có đòi được tắm đâu,” ông Zuckerman nói. Đám đông cười rú lên. Cuối cùng ông Zuckerman cũng phải bật cười theo. Và dĩ nhiên thằng Avery thấy thích khi bị ướt đến vậy, nó lập tức bắt đầu hành động như một tên hề. Nó giả vờ như nó đang tắm vòi hoa sen; nó nhăn nhó mặt mày và nhảy cà tưng và chà xát xà phòng tưởng tượng dưới hai nách. Rồi nó lau khô người bằng một khăn tắm tưởng tượng.
“Avery, dừng lại ngay!” mẹ nó kêu lên. “Đừng làm trò nữa!”
Nhưng đám đông lại thích thế. Avery không nghe thấy gì khác ngoài sự tán thưởng. Nó thích làm một anh hề trong một vòng tròn, trước một khán đài, có cả thiên hạ chú mục. Khi nó phát hiện ra vẫn còn một ít nước dưới đáy xô, nó nâng cái xô cao lên trên không và đổ xuống người nó và nhăn nhở mặt mày. Lũ trẻ trên khán đài rú lên thích chí.
Sau cùng mọi thứ yên ắng trở lại. Wilbur đã được đưa lên xe tải. Thằng Avery bị mẹ dẫn ra khỏi vòng tròn và được ngồi lên ghế xe cho khô. Cái xe tải, được ông Arable lái, lại chầm chậm bò về phía chuồng lợn. Cái quần ướt của thằng Avery rỏ một vũng ướt tướng ở trên ghế.
Charlotte Và Wilbur Charlotte Và Wilbur - E.b.white Charlotte Và Wilbur