Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: E.b.white
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Charlotte's Web
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2734 / 49
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Phép Màu
gày hôm sau trời giăng sương mù. Mọi thứ trong trang trại đều ướt sũng. Đồng cỏ trông như tấm thảm thần kỳ. Vạt cây măng tây nom giống như một khu rừng bạc.
Vào những sáng mù sương, mạng nhện của Charlotte thật sự là một tạo vật đẹp đẽ. Sáng ấy mỗi sợi tơ mong manh được trang trí bởi hàng tá những hột nước tí xíu. Cái mạng nhện sáng lấp lánh trong ánh ngày và làm thành một mẫu hoa văn duyên dáng và huyền bí, như một tấm voan tinh tế. Thậm chí cả Lurvy, người chẳng mấy quan tâm đến cái đẹp, cũng nhận ra cái mạng nhện ngay khi anh ta đến cho lợn ăn sáng. Anh ta nhận thấy cái mạng hiển hiện rõ ràng biết bao và nó đã được giăng cẩn thận và to chừng nào. Và rồi anh ta lại nhìn thêm nữa và anh ta nhìn thấy một thứ khiến anh ta phải đặt cái xô xuống. Ở kia, ngay giữa tấm mạng nhện, là những chữ cái viết rời được dệt rất ngay ngắn thành một thông điệp. Như thế này:
LỢN CỪ!
Lurvy thấy người yếu hẳn đi. Anh ta lấy tay mình dụi qua mắt và nhìn trố hơn nữa vào cái mạng nhện của Charlotte.
“Mình đang thấy ảo giác,” anh ta lẩm bẩm. Anh ta khuỵu gối xuống và lầm rầm cầu nguyện một tẹo. Rồi quên bẵng bữa sáng của Wilbur, anh ta bước quay trở lại ngôi nhà và gọi ông Zuckerman.
“Tôi nghĩ ông nên đi xuống chuồng lợn,” anh ta nói.
“Có chuyện gì vậy?” ông Zuckerman hỏi. “Có gì không ổn với con lợn à?”
“Kh-không hẳn,” Lurvy nói. “Ông cứ tự đến mà xem.”
Hai người bước lặng lẽ xuống chuồng Wilbur. Lurvy trỏ vào cái mạng nhện. “Ông có thấy cái tôi thấy không ạ?” anh ta hỏi.
Ông Zuckerman nhìn chằm chằm vào chữ viết trên mạng nhện. Rồi ông ta lẩm bẩm hai từ “Lợn Cừ”. Rồi ông ta nhìn Lurvy. Rồi cả hai bọn họ bắt đầu run rẩy. Charlotte, đang buồn ngủ sau cả đêm ráng sức, nhìn thấy thế thì mỉm cười. Wilbur đến và đứng ngay bên dưới tấm mạng nhện.
“Lợn Cừ!” Lurvy lẩm bẩm rất khẽ.
“Lợn Cừ!” ông Zuckerman thì thầm. Bọn họ nhìn chằm chằm và nhìn chằm chằm rất lâu vào Wilbur. Rồi bọn họ nhìn chằm chằm vào Charlotte.
“Anh không nghĩ là cái con nhện đó nó...” ông Zuckerman cất tiếng - nhưng ông ta vội lắc đầu và bỏ dở câu nói. Thay vì thế, ông bước trịnh trọng quay trở lại nhà và nói với vợ ông. “Edith, đã có chuyện xảy ra,” ông nói, bằng một giọng yếu ớt. Ông bước vào trong phòng khách và ngồi xuống, và bà Zuckerman theo sau.
“Anh có chuyện này phải nói với em, Edith,” ông nói. “Tốt nhất là em nên ngồi xuống.”
Bà Zuckerman buông mình xuống ghế. Bà trông tái nhợt và hoảng sợ.
“Edith,” ông nói, cố gắng giữ cho giọng mình điềm tĩnh, “anh nghĩ tốt nhất là em nên biết rằng chúng ta có một con lợn hết sức lạ thường.”
Một vẻ hoang mang hoàn toàn hiện ra trên mặt bà Zuckerman. “Homer Zuckerman, anh đang nói chuyện gì mới được?”
“Đây là một chuyện rất nghiêm trọng, Edith,” ông ta trả lời. “Con lợn nhà ta là loại hoàn toàn khác thường.”
“Con lợn có gì khác thường vậy?” bà Zuckerman hỏi, và bắt đầu bình tâm không thấy sợ nữa.
“À, anh thực sự vẫn chưa biết,” ông Zuckerman nói. “Nhưng chúng ta đã nhận được dấu hiệu, Edith à - một dấu hiệu huyền bí. Một phép màu đã xảy ra trong cái trang trại này. Có một cái mạng nhện rất to ở trên khung cửa nhà kho khu chuồng, ngay trên chuồng lợn, và khi Lurvy đi cho lợn ăn sáng nay, anh ta đã nhận ra cái mạng nhện nhờ có sương mù, mà em biết mạng nhện thì nhìn rõ đến thế nào trong sương mù rồi đấy. Và đúng ở ngay giữa cái mạng nhện là những chữ ‘Lợn Cừ.’ Những chữ ấy được dệt luôn vào mạng nhện. Chúng thật sự là một phần của mạng nhện, Edith ạ. Anh biết vậy bởi vì anh đã ở dưới kia và cũng đã chứng kiến. Nó viết, ‘Lợn Cừ,’ rõ ràng giữa thanh thiên bạch nhật. Không thể có gì nhầm lẫn được. Một phép màu đã xảy ra và dấu hiệu thì đã có rồi, ở đây, ngay trong trang trại của chúng ta, và chúng ta có một con lợn không hề bình thường.”
“À,” bà Zuckerman nói, “em thấy hình như là anh hơi không chuẩn thế nào. Em thấy hình như chúng ta có một con nhệnkhông hề bình thường.”
“Ồ, không,” ông Zuckerman nói. “Chính con lợn mới là khác thường. Nó viết vậy mà, ngay ở đó giữa cái mạng nhện.”
“Có thể là vậy,” bà Zuckerman nói. “Đằng nào cũng thế, em định đi xem con nhện một tí.”
“Đó chỉ là một con nhện xám bình thường,” ông Zuckerman nói.
Bọn họ đứng dậy và họ cùng đi xuống sân quây của Wilbur. “Thấy chưa Edith? Chỉ là một con nhện xám thường.”
Wilbur rất thích khi được chú ý nhiều đến như vậy. Anh người làm Lurvy vẫn còn đứng đó, và ông và bà Zuckerman, cả ba người, đều đứng đó cả giờ đồng hồ, đọc tái đọc hồi những chữ trên mạng nhện, và ngắm nhìn Wilbur.
Charlotte sung sướng khi thấy kế của mình đã hiệu nghiệm. Chị nhện ngồi im không động đậy, và lắng nghe cuộc trò chuyện của mọi người. Khi một con ruồi nhỏ đụng vào mạng nhện, vừa vượt quá chữ ‘lợn,’ Charlotte đã lao ngay xuống, cuốn con ruồi lên, và mang nó đi cho khuất mắt.
Một lúc sau sương tan đi. Cái mạng nhện khô dần và những con chữ không còn hiển hiện rõ ràng nữa. Ông bà Zuckerman và Lurvy bước trở lại nhà. Ngay trước khi bọn họ rời chuồng lợn, ông Zuckerman nhìn Wilbur thêm một lần nữa.
“Biết sao không,” ông nói bằng một giọng quan trọng, “từ đầu tôi đã nghĩ rằng con lợn này của nhà mình là một con quá hay. Nó là một con lợn chắc thịt. Con lợn này nó chắc ra chắc. Anh có thấy thịt ở vai nó chắc thế nào không, Lurvy?”
“Có. Tôi có thấy chứ,” Lurvy nói. “Tôi luôn biết rõ con lợn này. Nó là một con lợn ra lợn.”
“Nó dài nhé, và nó mượt nhé,” ông Zuckerman nói.
“Đúng thế,” Lurvy đồng ý. “Con này nó mượt ra mượt. Nó là lợn cừ.”
***
Khi ông Zuckerman trở vào trong nhà, ông cởi bỏ quần áo lao động và mặc vào bộ cánh diện nhất. Rồi ông chui vào xe ôtô của mình và lái đến nhà ông mục sư. Ông ở lại đó cả giờ và giải thích cho ông mục sư rằng có một phép màu đã xảy ra ở trang trại.
“Đến giờ,” ông Zuckerman nói, “mới chỉ có bốn người trên đời biết chuyện màu nhiệm này - con, vợ con Edith, Lurvy người làm của con, và cha.”
“Đừng nói với ai nữa nhé,” ông mục sư nói. “Chúng ta còn chưa biết chuyện này có ý nghĩa gì, nhưng có thể là nếu ta ngẫm nghĩ về nó, ta có thể giải thích nó trong bài thuyết giáo vào Chủ nhật tới đây. Không còn nghi ngờ gì là con có một con lợn hết sức khác thường. Ta có ý sẽ nói về chuyện này trong bài thuyết giáo và sẽ vạch rõ sự thật rằng cộng đồng này đã được một con vật kỳ diệu thăm viếng. À nhân tiện, con lợn đó nó có tên không?”
“Sao, có chứ,” ông Zuckerman nói. “Con bé cháu gái con gọi nó là Wilbur. Con bé kể cũng hơi lạ - với rặt những ý niệm kỳ quặc. Nó nuôi con lợn bằng cách cho bú bình và con mua con lợn của nó khi con lợn được một tháng tuổi.”
Ông bắt tay ông mục sư, và ra về.
Bí mật thì khó giấu. Còn lâu mới đến Chủ nhật, nhưng tin tức đã đồn khắp hạt. Tất cả mọi người đều biết một dấu hiệu đã xuất hiện trên một cái mạng nhện ở nhà Zuckerman. Tất cả mọi người đều biết nhà Zuckerman có một con lợn kỳ lạ. Mọi người ở cách hàng dặm quanh đó đều kéo đến xem Wilbur và đọc các chữ trên mạng nhện của Charlotte. Đường xe vào nhà Zuckerman chật cứng những xe con cùng xe tải đỗ từ sáng đến đêm - xe Ford rồi xe Chevvie rồi xe Buick thợ-đi-đường rồi xe tải nhỏ GMC rồi xe Plymouth rồi xe Studebaker rồi xe Packard rồi xe De Soto với bộ truyền lực lỏng rồi xe Oldsmobile với động cơ phản lực rồi xe Jeep chở khách rồi xe Pontiac. Tin tức về con lợn lạ lan một mạch lên cả trên núi và nông dân đi ầm ầm xe độc mã và xe ngựa không mui xuống, đứng giờ này sang giờ khác trước chuồng Wilbur để ngắm con lợn lạ. Tất cả đều nói họ chưa bao giờ nhìn thấy một con lợn như vậy trong đời.
Khi Fern nói với mẹ cô rằng thằng Avery đã cố chọc con nhện nhà Zuckerman bằng một cái que thì bà Arable đã choáng đến nỗi bà bắt ngay thằng Avery lên giường và phạt không được ăn bữa tối.
Những ngày tiếp sau đó, ông Zuckerman bận bịu làm vui lòng khách thăm đến nỗi ông trễ nải cả việc đồng áng. Giờ thì suốt ngày ông bận quần áo đẹp - và mặc chúng ngay từ bảnh mắt. Bà Zuckerman thì chuẩn bị cám bã đặc biệt cho Wilbur ăn. Lurvy cạo râu và đi cắt tóc; và nhiệm vụ của anh ta là đi cho lợn ăn khi có khách thăm.
Ông Zuckerman ra lệnh cho Lurvy tăng bữa cho Wilbur từ ba bữa một ngày lên bốn bữa một ngày. Nhà Zuckerman bận bịu với khách khứa đến mức họ quên sạch những việc khác trong trang trại. Quả mâm xôi đã chín hết, nhưng bà Zuckerman thì chẳng hái và chế được ít mứt nào. Ngô cũng cần được xới xáo, nhưng Lurvy chẳng có tí thời gian nào để xới xáo ngô.
Vào Chủ nhật nhà thờ chật ních. Ông mục sư giải thích phép màu. Ông nói những chữ trên tấm mạng nhện đã minh chứng rằng con người phải luôn luôn sẵn sàng chờ đón những điều kỳ diệu vị lai.
Tóm lại là chuồng lợn nhà Zuckerman đã thành trung tâm của mọi chú ý. Fern thật vui sướng, bởi cô bé thấy rằng kế của Charlotte đã hiệu nghiệm và rằng mạng sống của Wilbur có thể được bảo đảm. Nhưng cô bé cũng thấy rằng khu chuồng giờ chẳng dễ chịu mấy - quá là nhiều người. Cô thích nó hơn khi cô có thể ngồi mỗi một mình với những con vật bạn cô.
Charlotte Và Wilbur Charlotte Và Wilbur - E.b.white Charlotte Và Wilbur