Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: E.b.white
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Charlotte's Web
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2734 / 49
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Cuộc Trò Chuyện Ở Nhà
ào sáng Chủ nhật, ông và bà Arable cùng với Fern ngồi ăn sáng trong bếp. Thằng Avery đã ăn xong và đã lên gác để tìm súng cao su của nó.
“Bố mẹ có biết ngỗng con nhà chú Homer đã nở rồi không?” Fern hỏi.
“Bao nhiêu con?” ông Arable hỏi.
“Bảy,” Fern trả lời. “Có tám quả trứng nhưng một quả không nở và ngỗng cái nói với Templeton là nó không muốn giữ lại nữa, cho nên gã đã mang nó đi.”
“Ngỗng cái làm cái gì?” bà Arable nỏi, nhìn chằm chằm vào con gái với một cái nhìn lạ lùng, lo lắng.
“Nói với Templeton rằng nó không muốn quả trứng nữa,” Fern nhắc lại.
“Templeton là ai?” bà Arable hỏi.
“Đó là gã chuột,” Fern trả lời. “Không ai trong bọn con thích gã cả.”
“Ai là ‘bọn con’?” ông Arable hỏi.
“Ồ, tất cả những ai ở trong nhà kho khu chuồng. Wilbur và lũ cừu và lũ cừu con và ngỗng cái và ngỗng đực và bầy ngỗng con và Charlotte và con.”
“Charlotte?” ông Arable nói. “Charlotte là ai?”
“Chị ta là bạn tốt nhất của Wilbur. Chị ta khôn ngoan kinh khủng.”
“Chị ta trông như thế nào?” bà Arable hỏi.
“À-à,” Fern trả lời, vẻ suy nghĩ, “chị ta có tám chân, con đoán tất cả nhện đều như vậy.”
“Charlotte là một con nhện ư?” mẹ của Fern hỏi.
Fern gật đầu. “Một con nhện xám to. Chị ta có một cái mạng nhện giăng trên góc cao ở cửa chuồng của Wilbur. Chị ta bắt ruồi và hút máu chúng. Wilbur tôn sùng chị ta.”
“Nó thật như vậy chứ?” bà Arable nói, có vẻ hơi lơ đễnh. Bà đang nhìn chằm chằm vào Fern với vẻ lo lắng ra mặt.
“Ồ, vâng, Wilbur tôn sùng Charlotte,” Fern nói. “Bố mẹ có biết Charlotte đã nói gì khi lũ ngỗng con nở hay không?”
“Bố chẳng biết một tí mảy may nào cả,” ông Arable nói. “Con nói đi.”
“À, khi con ngỗng con đầu tiên ló cái đầu nhỏ của nó ra từ phía dưới ngỗng cái, con đang ngồi trên ghế của con ở một góc và Charlotte thì đang ở trên mạng nhện của chị ta. Chị ta đã thông báo thế này. Chị ta nói. ‘Tôi chắc rằng tất cả chúng ta ở đây, trong nhà kho khu chuồng này, sẽ lấy làm hài lòng khi biết rằng sau bốn tuần với sự kiên nhẫn và cố gắng không ngừng của chị ngỗng bạn của chúng ta, bây giờ đây chị đã có cái để hãnh diện.’ Bố mẹ thấy chị ta nói ra chuyện như vậy có phải là thú vị không?”
“Có, mẹ có thấy,” bà Arable nói. “Thế còn bây giờ, Fern, đã đến lúc phải đến trường đạo rồi. Bảo cả Avery chuẩn bị đi. Chiều nay con có thể kể tiếp cho mẹ những chuyện ở khu chuồng nhà chú Homer. Chẳng phải con cứ ở lì suốt ở đó hay sao? Chẳng phải chiều nào con cũng đến đó hay sao?”
“Con thích ở đó,” Fern trả lời. Cô bé lau miệng và chạy lên gác. Sau khi cô bé rời căn phòng, bà Arable hạ thấp giọng nói với chồng.
“Em thấy lo cho Fern,” bà nói. “Anh có nghe cái cách nó huyên thuyên về mấy con vật, cứ như là chúng nó biết nói ấy?”
Ông Arable cười khẽ. “Có thể là chúng nó biết nói,” ông nói. “Nhiều lúc chính anh cũng đã tự hỏi vậy. Mà tóm lại là không có gì phải lo lắng cho Fern cả - nó chỉ có một trí tưởng tượng sống động mà thôi. Trẻ con vẫn nghĩ chúng nghe được đủ mọi thứ.”
“Dù sao đi nữa em vẫn thấy lo cho nó,” bà Arable trả lời. “Em nghĩ lần tới em sẽ hỏi bác sĩ Dorian về nó vào lần tới khi gặp ông ấy. Ông ấy yêu quí Fern cũng gần như chúng ta vậy, và em muốn ông ấy biết con bé đã hành động lạ lùng thế nào với con lợn đó và tất cả mọi thứ. Em không nghĩ như vậy là bình thường. Anh hoàn toàn biết rõ là động vật không biết nói.”
Ông Arable cười toét. “Có lẽ bởi tai chúng ta không thính bằng tai của Fern,” ông nói.
Charlotte Và Wilbur Charlotte Và Wilbur - E.b.white Charlotte Và Wilbur