Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: E.b.white
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Charlotte's Web
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2734 / 49
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Ngày Hè
hững ngày hè đầu tiên trong một trang trại chính là những ngày vui nhất, đẹp nhất trong một năm. Tử đinh hương ra hoa và làm cho không khí thơm dịu, thế rồi phai nhạt đi. Táo ra hoa cùng với tử đinh hương, và bầy ong xúm đến xung quanh những cây táo. Trời trở nên ấm và ẩm ướt. Năm học kết thúc, và lũ trẻ có thời gian vui chơi và câu cá hồi ngoài suối. Thằng Avery thường xuyên mang về nhà trong cái túi của nó một con cá hồi, ấm, ráp, và sẵn sàng để rán cho bữa tối.
Giờ không phải đến trường nữa, Fern hầu như ngày nào cũng đến thăm khu chuồng, để ngồi yên lặng trên cái ghế đẩu của cô. Những con vật đối xử với cô bé như với đồng loại. Lũ cừu bình thản nằm dưới chân cô.
Vào khoảng ngày đầu tháng Bảy, lũ ngựa kéo bị buộc vào máy cắt và ông Zuckerman trèo lên chỗ ghế ngồi và đánh xe ra đồng. Suốt buổi sáng bạn có thể nghe tiếng cành cạch của cái máy cắt cứ đi hết vòng này đến vòng khác, trong khi đó cỏ bượp đổ rạp xuống từ đằng sau cái thanh cắt dúi vào vạt cỏ xanh tốt. Ngày hôm sau, nếu như không có mưa rào, mọi người sẽ cùng cào, ném, chất đống lại, và cỏ sẽ được chở về khu chuồng bằng xe kéo cao ngất, có Fern và Avery ngồi ở trên đỉnh đống cỏ. Thế rồi cỏ, tươi và ấm, sẽ được kéo lên gác xép lớn, cho đến khi cả khu chuồng giống như một cái giường tuyệt vời đầy cỏ đuôi mèo và cỏ ba lá. Nhảy lên đó thì rất thú, và trốn ở đó thì tuyệt diệu. Thỉnh thoảng thằng Avery lại tìm thấy một con rắn cỏ con lẫn trong cỏ, và nó sẽ thêm cái thứ đó vào một đống những thứ khác trong túi.
Những ngày hè sớm sủa chính là thời gian đầy hân hoan của bầy chim. Trên cánh đồng, xung quanh những ngôi nhà, trong khu chuồng, trong rừng, trong đầm lầy - khắp nơi thảy đều là yêu đương và ca hót và làm tổ và đẻ trứng. Từ ngoài bìa rừng, chim sẻ họng trắng (phải vượt cả quãng đường dài từ Boston tới) réo gọi, “Ô, thân-đậu, thân-đậu, thân-đậu!” Trên cành táo, chim đớp ruồi nâu đi loạng choạng và vẫy đuôi và hót, “ruồi-nâu, ruồi-nâu-âu!” Chim sẻ hót hay, vốn biết rằng cuộc đời ngắn ngủi và diễm lệ nhường nào, thì hót, “Ngọt, ngọt, khúc khúc ngọt; ngọt, ngọt, khúc khúc ngọt.” Nếu bạn vào khu chuồng, chim nhạn sẽ sà xuống từ tổ của chúng và quát mắng. “Quá láo, quá láo!” chúng réo.
Vào những ngày hè sớm, có vô số các thứ để cho một đứa trẻ con ăn và uống và mút và nhai. Thân cây bồ công anh Trung Hoa đầy ứ những sữa, ngọn cỏ ba lá thì có cả mật, tủ lạnh có đầy đồ uống lạnh cóng. Khắp nơi bạn nhìn thấy đều là sự sống cả; thậm chí cái đầu mẩu trên thân cỏ gà, nếu bạn chọc thủng nó ra, có cả con sâu xanh đang ở bên trong. Và ở mặt dưới lá nho khoai cũng sin sít trứng da cam sáng của bọ khoai.
Chính vào một ngày đầu hè, đám trứng ngỗng đã nở. Đấy là cả một sự kiện quan trọng trong nhà kho của khu chuồng. Fern có ở đó; cô ngồi trên ghế gỗ chứng kiến sự việc.
Trừ ngỗng cái ra, Charlotte chính là kẻ đầu tiên biết rằng bọn ngỗng con sắp nở. Ngỗng cái biết từ một ngày trước đó rằng ngỗng con nở đến nơi rồi - nó có thể nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của chúng từ bên trong quả trứng. Nó biết rằng chúng đang ở trong tư thế khó chịu kinh khủng trong vỏ trứng và đang nóng lòng muốn phá thủng và thoát ra. Vì thế nó ngồi khá im lìm, và nói ít hơn thường lệ.
Khi con ngỗng con đầu tiên thò cái đầu xanh xám của nó ra ngoài đám lông vũ của ngỗng mẹ và nhìn xung quanh, Charlotte đã phát hiện ra và trịnh trọng thông báo.
“Tôi chắc rằng,” chị nhện nói, “tất cả chúng ta ở đây sẽ lấy làm hài lòng khi biết rằng sau bốn tuần với sự kiên nhẫn và cố gắng không ngừng của chị ngỗng bạn của chúng ta, bây giờ đây chị đã có cái để hãnh diện. Bầy ngỗng con đã nở rồi. Tôi xin thành thực chúc mừng!”
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn!” ngỗng cái vừa nói vừa gật và cúi đầu không chút ngượng ngùng.
“Cảm ơn,” ngỗng đực nói.
“Chúc mừng!” Wilbur gào lên. “Có bao nhiêu ngỗng con đấy? Tôi chỉ thấy có một.”
“Có bảy đứa,” ngỗng cái nói.
“Hay!” Charlotte nói. “Bảy là con số may mắn.”
“Chẳng có may mắn nào ở đây hết,” ngỗng cái nói. “Đấy là do trông nom tốt và làm việc cật lực.”
Đúng lúc đó, Templeton nhô cái mũi của gã ra khỏi chỗ nấp ở dưới cái máng của Wilbur. Gã liếc Fern, rồi luôn ép sát vào tường, gã rón rén thận trọng bò về phía ngỗng cái. Tất cả cùng coi chừng gã, bởi lẽ gã chẳng được ai quý mến, tin cậy.
“Thế này,” gã bắt đầu bằng cái giọng the thé của gã, “chị nói chị có bảy ngỗng con. Mà trứng thì có tám quả. Vậy quả trứng còn lại thì làm sao? Tại sao nó không nở?”
“Nó bị ung, tôi đoán vậy,” ngỗng cái nói.
“Chị sẽ làm gì với nó?” Templeton tiếp tục, cặp mắt tròn nhỏ và sáng của gã dán chặt vào ngỗng cái.
“Anh có thể lấy nó,” ngỗng cái trả lời. “Hãy lăn nó đi và thêm nó vào cái bộ sưu tập kinh tởm của anh.” (Templeton có thói quen gom nhặt tất cả những đồ vật dị hợm xung quanh trang trại và cất trữ chúng ở trong nhà gã. Gã tích trữ mọi thứ.)
“Chắc-ắc-ắc rồi-ồi-ồi,” ngỗng đực nói. “Anh có thể lấy quả trứng. Nhưng tôi nói cho anh biết một điều, Templeton, nếu tôi mà tóm được anh chõ-õ-õ cái mũi xấu xa của anh quanh lũ ngỗng con nhà tôi, tôi sẽ nện cho anh một cú tệ hại mà chưa một con chuột nào được nếm mùi đâu.” Đoạn ngỗng đực giương rộng đôi cánh mạnh mẽ và đập thật lực vào không khí để chứng tỏ sức mạnh của mình. Ngỗng đực khỏe và can đảm, nhưng thực tế là cả ngỗng cái và ngỗng đực đều rất lo ngại về Templeton. Và như vậy là phải. Gã chuột không có đạo đức, không có lương tâm, không đắn đo, không suy xét, không đứng đắn, không có tính bản thiện của loài gặm nhấm, không ăn năn, không có tình cảm cao thượng, không thân thiện, không mọi thứ. Gã có thể giết chết ngay một con ngỗng con một khi gã có thể tẩu thoát mà mang đi được - ngỗng cái biết vậy. Tất cả ai cũng biết vậy.
Bằng cái mỏ rộng, ngỗng cái đẩy quả trứng không nở ra khỏi tổ, và toàn thể cử tọa cùng dõi nhìn với sự ghê tởm trong lúc con chuột lăn quả trứng đi. Ngay cả Wilbur, vốn có thể ăn mọi thứ, cũng thất đảm. “Sao lại có thể thèm muốn một quả trứng ung vứt đi!” nó lẩm bẩm.
“Chuột thì vẫn là chuột,” Charlotte nói. Chị ta khẽ cười ngân vang. “Nhưng thưa các bạn, nếu quả trứng cũ đó mà vỡ ra, thì khu chuồng này không thể nào mà trụ lại nổi.”
“Thế nghĩa là gì?” Wilbur hỏi.
“Thế nghĩa là không ai có thể sống nổi ở đây nữa vì mùi. Một quả trứng ung là một quả bom thối um xịn.”
“Tôi sẽ không làm nó vỡ,” Templeton cằn nhằn. “Tôi biết việc mình làm. Tôi xử lý những thứ như thế này mãi rồi.”
Gã biến mất trong đường hầm của mình, luôn đẩy quả trứng ngỗng ra phía trước mặt. Gã đẩy và huých cho đến khi gã lăn được trứng vào trong ổ của mình ở phía dưới máng lợn.
Buổi chiều đó, khi gió đã tắt lặng và sân quây yên ắng và ấm áp, con ngỗng cái xám dẫn bảy con ngỗng con rời tổ ra ngoài thế giới. Ông Zuckerman phát hiện ra chúng khi ông mang bữa tối đến cho Wilbur.
“Ái chà chà, xin chào!” ông nói, miệng cười rộng ngoác. “Xem nào... một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy. Bảy ngỗng con. Chẳng quá là tuyệt hay sao!”
Charlotte Và Wilbur Charlotte Và Wilbur - E.b.white Charlotte Và Wilbur