Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: E.b.white
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Charlotte's Web
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2734 / 49
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Charlotte
êm dường như dài dằng dặc. Bụng Wilbur trống rỗng và đầu nó đầy tràn. Và khi bụng bạn trống rỗng còn đầu bạn đầy tràn, thì luôn luôn khó ngủ.
Cả chục lần trong đêm Wilbur tỉnh giấc và nhìn chằm chằm vào trong bóng tối, lắng nghe các âm thanh và cố gắng ước chừng xem đã mấy giờ rồi. Một khu chuồng không bao giờ tuyệt đối yên lặng. Ngay cả nửa đêm cũng thường có gì đó khuấy động.
Lần đầu tiên nó tỉnh giấc, nó nghe thấy Templeton đang gặm một cái lỗ trong thùng đựng ngũ cốc. Răng Templeton cạp rất mạnh vào gỗ và nghe ra cũng khá ầm ĩ. “Cái gã chuột điên rồ đó!” Wilbur nghĩ. “Tại sao gã cứ phải thức cả đêm, nghiến cái bộ gặm của gã và phá hoại tài sản của người ta? Tại sao gã không thể đi ngủ, như những con vật tử tế khác?”
Lần thứ hai Wilbur tỉnh giấc, nó nghe ngỗng cái cựa mình trong ổ và lẩm bẩm một mình.
“Mấy giờ rồi nhỉ?” Wilbur thì thầm với con ngỗng.
“Khoảng-oảng-oảng chừng mười một rưỡi,” ngỗng cái nói. “Sao anh không ngủ đi, Wilbur?”
“Có quá nhiều thứ trong đầu tôi,” Wilbur nói.
“À,” ngỗng cái nói, “đó không phải là vấn đề của tôi. Tôi chẳng có thứ gì trong đầu cả, nhưng mà lại có ối ra ở dưới mông tôi đây. Anh có bao giờ thử ngủ khi ngồi trên tám quả trứng chưa?”
“Chưa,” Wilbur trả lời. “Tôi cho là nó không được dễ chịu cho lắm. Mất bao nhiêu lâu thì một quả trứng ngỗng mới nở?”
“Chừng-ừng độ-ộ ba mươi ngày, tổng cộng,” ngỗng cái trả lời. “Nhưng tôi cũng ăn gian một chút. Vào những buổi chiều ấm áp, tôi để một ít rơm lên trên lũ trứng và ra ngoài đi dạo một tẹo.”
Wilbur ngáp và lại ngủ tiếp. Trong giấc mơ nó lại nghe thấy giọng nói cất lên, “Tôi sẽ là bạn cậu. Hãy đi ngủ đi - cậu sẽ thấy tôi vào buổi sáng.”
Chừng nửa tiếng trước rạng đông, Wilbur tỉnh giấc và lắng nghe. Khu chuồng vẫn tối. Lũ cừu nằm bất động. Ngay cả ngỗng cái cũng im lìm. Phía trên đầu, trên sàn chính, không có gì động đậy: lũ bò đang thiêm thiếp, lũ ngựa ngủ lơ mơ. Templeton đã ngưng công việc và đi làm cái chi ở đâu đó. Âm thanh duy nhất là tiếng cót két trên nóc, nơi cái chong chóng gió cứ đưa qua đưa lại. Wilbur yêu khu chuồng khi nó như thế này - êm đềm và yên lặng, đợi chờ ánh ngày.
“Sáng đến nơi rồi,” nó nghĩ.
Qua cửa sổ nhỏ, một tia sáng yếu ớt xuất hiện. Sao từng ngôi một biến mất. Wilbur có thể thấy ngỗng cái cách đó chừng vài bước. Chị ta ngồi với cái đầu rúc dưới một cánh. Rồi nó có thể nhìn thấy lũ cừu và bọn cừu con. Bầu trời sáng lên.
“Ôi chao, ngày đẹp ơi, cuối cùng mi cũng đến! Hôm nay ta sẽ tìm được bạn ta.”
Wilbur nhìn khắp chốn. Nó lục soát mọi chỗ trong chuồng nó. Nó kiểm tra gờ cửa sổ, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nhưng nó chẳng thấy có cái gì mới. Cuối cùng nó quyết định là phải lên tiếng. Nó ghét phải phá vỡ sự tĩnh mịch đáng yêu của buổi rạng đông bằng cái giọng của mình, nhưng nó chẳng nghĩ ra cách nào khác để xác định người bạn mới bí ẩn mà giờ chẳng nhìn thấy ở đâu cả. Wilbur bèn hắng giọng.
“Xin hãy chú ý!” nó nói bằng một giọng to, mạnh mẽ. “Xin quý anh hoặc là quý chị, người đã nói với tôi vào lúc đi ngủ tối qua vui lòng để mình xuất lộ bằng cách ra dấu hoặc ra hiệu!”
Wilbur ngừng lại và lắng nghe. Tất cả các con vật khác cùng ngẩng đầu lên và nhìn nó. Wilbur đỏ mặt. Nhưng nó đã cương quyết tiếp xúc bằng được với người bạn bí ẩn của nó.
“Xin hãy chú ý!” nó nói. “Tôi sẽ nhắc lại thông báo. Xin cái người đã nói với tôi vào lúc đi ngủ tối qua vui lòng lên tiếng. Làm ơn nói cho tôi biết bạn ở đâu, nếu bạn là bạn của tôi!”
Lũ cừu con nọ nhìn con kia trong sự khinh bỉ.
“Hãy thôi trò ngu ngốc của cậu đi, Wilbur!” con cừu lớn tuổi nhất nói. “Nếu cậu có bạn mới ở chỗ này, có lẽ cậu đang làm phiền giấc ngủ của người ta đó; và cách nhanh nhất để làm hỏng tình bạn chính là đánh thức người ta vào sáng sớm khi người ta còn chưa sẵn sàng. Làm sao cậu có thể chắc rằng người bạn của cậu là một kẻ dậy sớm hả?”
“Tôi xin mọi người thứ lỗi,” Wilbur thì thầm. “Tôi không có ý làm một kẻ chướng tai gai mắt.”
Nó ngoan ngoãn nằm xuống đống phân, hướng mặt ra cửa. Nó đã không biết, nhưng bạn nó đã ở rất gần. Và con cừu già nói đúng - người bạn hãy còn đang ngủ.
Chẳng mấy chốc Lurvy xuất hiện cùng với cám cho bữa sáng. Wilbur lao ra, hối hả xơi mọi thứ, và liếm cả máng. Lũ cừu ra đi theo con đường làng, ngỗng đực lạch bạch đằng sau chúng, vừa đi vừa giựt cỏ. Và rồi, đúng lúc Wilbur sửa soạn để chợp mắt lúc nửa buổi, nó lại nghe thấy cái giọng nhỏ nhẹ đã nói với nó hồi đêm.
“Chào mừng!” giọng nói cất lên.
Wilbur nhảy cẫng lên. “Chào-gì?” nó kêu lên.
“Chào mừng!” giọng nói nhắc lại.
“Thế là thế nào? và bạn ở đâu vậy?” Wilbur gào lên. “Làm ơn, làm ơn, hãy nói cho tôi bạn ở đâu. Và chào mừng là thế nào?”
“Chào mừng cũng là chào,” giọng nói cất lên. “Khi tôi nói ‘chào mừng’, thì đó là cách lập dị của riêng tôi để nói chào hoặc xin chào. Thật sự, đó là một lối diễn đạt ngớ ngẩn, và tôi ngạc nhiên là lúc nào tôi cũng dùng nó. Còn tôi ở đâu thì rất dễ. Hãy nhìn lên góc cửa này! Tôi ở đây. Nhìn xem, tôi đang vẫy đây!”
Cuối cùng Wilbur cũng nhìn thấy sinh vật đã nói chuyện tử tế như vậy với nó. Căng trên góc cửa cao là một mạng nhện lớn, và treo lơ lửng trên đỉnh mạng, đầu chúc xuống, là một chị nhện xám lớn. Chị ta to cỡ một chiếc kẹo gôm. Chị ta có tám cái chân, và chị ta hiện đang vẫy một cái với Wilbur một cách thân thiện. “Thấy tôi chưa?” chị ta hỏi.
“Ồ, thấy rồi,” Wilbur nói. “Thấy rồi! Chị thế nào? Xin chào buổi sáng! Chào mừng! Rất vui được gặp chị. Tên chị là gì cơ? Tôi có thể biết tên chị được không?”
“Tên tôi,” con nhện nói, “là Charlotte.”
“Charlotte gì cơ?” Wilbur hăng hái hỏi.
“Charlotte A. Cavatica. Nhưng cứ gọi tôi là Charlotte.”
“Tôi nghĩ chị đẹp,” Wilbur nói.
“À, tôi khá là xinh,” Charlotte trả lời. “Không cần phải chối điều đó. Nhện hầu hết cũng đều khá bắt mắt. Tôi không chưng diện như một số khác, nhưng mà cũng sẽ. Tôi ước tôi có thể nhìn thấy cậu, Wilbur, cũng rõ ràng như cậu nhìn thấy tôi.”
“Tại sao chị lại không thể?” con lợn hỏi. “Tôi ở ngay đây mà.”
“Biết rồi, nhưng tôi bị cận thị,” Charlotte trả lời. “Tôi lúc nào cũng bị cận đến phát khiếp lên được. Hay thì cũng rất hay, nhưng dở thì cũng thật dở. Hãy xem tôi cuốn con ruồi này.”
Một con ruồi đang bò dọc máng của Wilbur vừa bay lên và mù quáng lao vào phía dưới mạng nhện của Charlotte và bị vướng trong những sợi tơ dính. Con ruồi đập cánh điên cuồng, cố gắng vùng ra và giải thoát chính nó.
“Đầu tiên,” Charlotte nói, “tôi sẽ bổ nhào xuống chỗ nó.” Chị ta lao đầu xuống dưới chỗ con ruồi. Trong khi chị ta rơi, một sợi tơ mảnh óng ánh trải ra từ phía sau đuôi chị ta.
“Sau đó, tôi sẽ cuốn nó lại.” Chị ta cuốn con ruồi, liệng một ít tơ ra xung quanh nó, xoay tròn nó hết vòng này đến vòng khác, cuốn nó đến nỗi nó không thể động đậy nổi. Wilbur chứng kiến trong kinh hãi. Nó không thể tin nổi những gì nó đang thấy tận mắt, và mặc dù nó ghét cay ghét đắng ruồi, nó cũng thấy thương cảm cho con ruồi này.
“Đó!” Charlotte nói. “Bây giờ tôi sẽ hạ gục nó, để cho nó dễ chịu hơn.” Chị ta cắn con ruồi. “Bây giờ nó chẳng cảm thấy gì nữa,” chị ta lưu ý. “Nó sẽ là bữa sáng hoàn hảo của tôi.”
“Ý chị là chị ăn ruồi?” Wilbur thở hổn hển.
“Chắc chắn rồi. Ruồi, bọ, châu chấu, bọ cánh cứng có chọn lọc, nhậy, bướm, gián loại ngon, ruồi nhuế, muỗi vằn, chôm chôm, rết, muỗi, dế - bất cứ thứ gì bất cẩn sa vào mạng nhện của tôi. Tôi phải sống chứ, đúng không?”
“Tại sao, à vâng, dĩ nhiên,” Wilbur nói. “Ăn chúng có ngon không?”
“Tuyệt diệu. Dĩ nhiên, tôi không thực sự ăn chúng. Tôi uống chúng - uống máu chúng. Tôi thích máu,” Charlotte nói, và giọng nói nhỏ nhẹ, vui vẻ của chị ta trở nên nhỏ nhẹ và vui vẻ hơn nữa.
“Đừng nói thế!” Wilbur rên rỉ. “Làm ơn đừng nói những thứ như thế!”
“Tại sao không? Đó là thật, và tôi phải nói những gì là thật. Tôi không hoàn toàn sung sướng với những món thực đơn gồm ruồi với bọ của mình, nhưng tôi đã được sinh ra như vậy. Một con nhện cũng phải chọn cách sống thế này hay thế khác, và tôi sinh ra để làm kẻ giăng bẫy. Tôi chỉ tự nhiên mà giăng một cái mạng để bẫy ruồi và côn trùng. Trước tôi, mẹ tôi cũng là một kẻ giăng bẫy. Trước mẹ tôi, mẹ của mẹ tôi cũng là kẻ giăng bẫy. Tất cả gia đình tôi đều là những kẻ giăng bẫy. Hàng nghìn và hàng nghìn năm trở về trước loài nhện chúng tôi đã nằm rình ruồi và bọ rồi.”
“Một sự thừa kế khốn khổ,” Wilbur ủ rũ nói. Nó buồn vì người bạn mới của nó là một kẻ khát máu đến vậy.
“Phải, đúng vậy,” Charlotte đồng ý. “Nhưng tôi chẳng làm gì được. Tôi không biết cái bà nhện đầu tiên trên thế giới vào những ngày xa xưa làm thế nào lại tình cờ nảy ra cái ý kì dị là giăng một cái mạng, nhưng bà ấy đã nảy ra, và công nhận bà ấy thật sáng suốt. Kể từ đó, tất cả nhện chúng tôi đều phải làm theo cái thủ thuật ấy. Và đại để đó không hề là một ngón tồi.”
“Thật là tàn bạo,” Wilbur trả lời, nó không muốn bị đưa đẩy ra ngoài lập trường của mình.
“À, cậu không thể nói thế,” Charlotte nói. “Cậu có thức ăn người ta bưng đến trong cái xô. Còn không có ai nuôi ăn tôi cả. Tôi phải tự kiếm lấy cái ăn. Tôi phải sống nhờ mưu mẹo. Tôi phải khôn ngoan và sắc bén, để tôi không phải bị đói. Tôi phải suy tính mọi việc, bắt lấy những gì tôi có thể, chộp những thứ vãng lai. Và chuyện là như thế, anh bạn ạ, những thứ vãng lai ấy chính là ruồi và côn trùng và bọn bọ. Và hơn nữa,” Charlotte nói, rung rung một cái chân, “cậu có nhận ra rằng nếu tôi không bắt bọn bọ và ăn chúng, bọn bọ sẽ đông lên và sẽ nhân ra và sẽ nhiều đến nỗi chúng có thể tàn phá quả đất, triệt hạ tất thảy mọi thứ?”
“Thật ư?” Wilbur nói. “Tôi không hề muốn chuyện đó xảy ra. Có thể mạng nhện của chị rút cuộc là một thứ tốt lành.”
Ngỗng cái lắng nghe cuộc đối thoại và lẩm bẩm với chính nó. “Cuộc đời còn có rất nhiều thứ mà Wilbur không biết,” nó nghĩ. “Cậu ta thật sự là một con lợn con quá ngây thơ. Cậu ta thậm chí không biết điều gì sẽ xảy ra với cậu ta vào dịp lễ Giáng sinh; cậu ta không thể ngờ rằng ông Zuckerman và Lurvy đã dự tính sẽ giết cậu ta.” Ngỗng cái nâng thân mình lên một chút và đẩy những quả trứng sâu xuống dưới để chúng có thể nhận được trọn vẹn nhiệt từ cơ thể ấm nóng và bộ lông mềm của nó.
Charlotte đứng yên lặng trên con ruồi, chuẩn bị ăn thịt nó. Wilbur nằm xuống và nhắm mắt lại. Nó đã mệt mỏi bởi một đêm mất ngủ và bởi sự phấn khích khi gặp được người ta lần đầu tiên. Một cơn gió nhẹ mang đến cho nó mùi cỏ ba lá - cái thế giới thơm nức ở bên kia hàng rào quây. “Vậy đó,” nó nghĩ, “mình đã có một người bạn mới, đúng rồi. Nhưng tình bạn mới giống một canh bạc đến nhường nào! Charlotte dữ tợn, tàn bạo, mưu mô, khát máu - toàn những điều mình không thích. Làm sao mà mình có thể thích được chị ta, cho dù chị ta rất xinh và rõ là thông minh?”
Wilbur chỉ đơn thuần bị giày vò bởi những hoài nghi và những nỗi sợ vốn vẫn xảy đến mỗi khi tìm được một người bạn mới. Vào thời điểm thích hợp, nó sẽ phát hiện ra rằng nó thật sai lầm về Charlotte. Bên trong cái vẻ ngoài dường như là dạn dày, tàn bạo của mình, chị nhện có một trái tim nhân hậu, và chị sẽ chứng tỏ sự thủy chung và chân thật cho đến cả thời khắc tối hậu.
Charlotte Và Wilbur Charlotte Và Wilbur - E.b.white Charlotte Và Wilbur