Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: E.b.white
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Charlotte's Web
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2734 / 49
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Cô Đơn
gày hôm sau trời mưa và u ám. Mưa rơi trên nóc khu chuồng và nhỏ giọt đều đều xuống từ mái hiên. Mưa rơi trên sân khu chuồng quây và chạy ngoằn ngoèo theo lối đi nơi đám cây kế và rau dền mọc lên. Mưa tạt tung tóe vào cửa sổ nhà bếp của bà Zuckerman và xối ra ào ạt từ máng thoát nước. Mưa rơi trên lưng lũ cừu khi chúng ăn cỏ trên bãi thả. Khi lũ cừu đứng dưới mưa đã phát chán, chúng chậm chạp lần theo lối đi và trở về bãi quây.
Mưa đã làm hỏng các kế hoạch của Wilbur. Wilbur dự tính sẽ ra ngoài, vào hôm nay, và sẽ đào một cái lỗ mới trong sân quây. Nó cũng có các kế hoạch khác nữa. Kế hoạch của nó cho cả ngày đại để là thế này:
Sáu rưỡi ăn bữa sáng. Sữa không kem, vỏ bánh, vụn cám, mẩu bánh rán, bánh bột mì với vài giọt xi-rô thích còn dính bên trên, vỏ khoai tây, phần sót lại của bánh pút-đinh sữa trứng với cả nho khô, và mấy mẩu bánh ngũ cốc giòn.
Bảy giờ thì ăn xong bữa sáng.
Từ bảy đến tám giờ, Wilbur dự tính sẽ có cuộc nói chuyện với Templeton, gã chuột sống ở dưới cái máng của nó. Nói chuyện với Templeton không phải là việc gì đó quá thú vị trên đời nhưng còn hơn là không làm gì.
Từ tám đến chín giờ, Wilbur dự tính sẽ chợp mắt một tí ở bên ngoài dưới ánh nắng.
Từ chín đến mười một giờ nó dự tính sẽ đào một cái lỗ, hoặc một cái rãnh, và có thể là tìm một cái gì đó hay hay đương bị lấp trong đất để ăn.
Từ mười một đến mười hai giờ nó dự tính sẽ đứng yên và ngắm bọn ruồi trên các tấm ván, ngắm bọn ong trong cỏ ba lá, và ngắm bầy nhạn trong không trung.
Mười hai giờ - giờ ăn trưa. Vụn cám, nước ấm, vỏ táo, nước thịt, vụn cà rốt, vụn thịt ăn thừa, cháo ngô cũ, và cả một gói pho mát. Một giờ thì ăn xong bữa trưa.
Từ một đến hai giờ, Wilbur dự tính đi ngủ.
Từ hai đến ba giờ, nó dự tính sẽ gãi những chỗ ngứa bằng cách cọ xát vào bờ rào.
Từ ba đến bốn giờ, nó dự tính sẽ đứng im lìm và suy nghĩ xem sống là như thế nào, và đợi chờ Fern.
Bốn giờ sẽ có bữa tối. Sữa không kem, đồ ăn, bánh sandwich còn sót từ bữa trưa của Lurvy, vỏ mận, đầu thừa cái này, đuôi thẹo cái kia, khoai tây rán, mứt cam chảy, tí tẹo cái này, tí tẹo cái kia, một miếng táo nướng, một mảnh mặt dưới cái bánh ngọt.
Wilbur đi ngủ đã ngẫm nghĩ những kế hoạch nói trên.
Nó thức dậy lúc sáu giờ và thấy trời mưa, và dường như là nó không tài nào chịu đựng nổi điều đó.
“Mình đã trù tính mọi thứ tuyệt vời, thế mà trời cứ phải mưa mới được,” nó nói.
Nó đứng rầu rĩ một lúc trong chuồng. Rồi nó bước đến bên cửa và nhìn ra ngoài. Những hạt mưa táp vào mặt nó. Ngoài sân lạnh và ướt. Máng của nó ngập mấy phân nước mưa. Templeton thì chẳng thấy đâu.
“Anh có ở đó không hả Templeton?” Wilbur gọi.
Không có tiếng trả lời. Đột nhiên Wilbur cảm thấy cô đơn và lẻ loi.
“Lại một ngày như mọi ngày,” nó rên rỉ. “Mình còn rất trẻ, mình chẳng có ai làm bạn thực sự trong chuồng quây, còn Fern sẽ chẳng đến khi trời xấu như thế này. Ôi, trời ơi!” Và Wilbur lại khóc nữa, lần thứ hai trong vòng hai ngày.
Vào sáu rưỡi Wilbur nghe thấy tiếng xô xủng xoảng. Lurvy đang đứng ngoài mưa, đang khuấy bữa sáng.
“Nào, lợn!” Lurvy nói.
Wilbur không hề nhúc nhích. Lurvy đổ cám, cạo xô, và đi khỏi. Anh ta nhận thấy có gì đó không ổn với con lợn.
Wilbur không muốn thức ăn, nó muốn tình cảm. Nó muốn một người bạn - một ai đó sẽ chơi với nó. Nó đề cập chuyện đó với ngỗng cái, con vật đang ngồi im lặng trong góc chuồng cừu.
“Chị sẽ lại đây và chơi với tôi chứ?” nó hỏi.
“Xin lỗi, xin nỗi, xin lỗi,” con ngỗng cái nói. “Tôi đang ấp-ấp trứng của tôi. Tám quả tất cả. Phải làm cho chúng nóng-óng-óng ấm. Tôi phải ở yên chỗ này, tôi không phải là ả dài cổ tự-ự-ự do. Tôi không chơi nhởn khi có trứng để ấp. Tôi đang mong có ngỗng con.”
“À vâng, tôi không nghĩ chị lại mong có chim gõ kiến,” Wilbur cay đắng nói.
Sau đó Wilbur lại gặng một con cừu non.
“Bạn sẽ vui lòng chơi với tôi chứ?” nó hỏi.
“Chắc chắn là không,” con cừu non nói. “Trước nhất, tôi không thể nào vào trong chuồng của anh, vì tôi chưa đủ lớn để mà nhảy được qua hàng rào. Thứ nhì, tôi không quan tâm đến lợn. Đối với tôi lợn còn kém cả chẳng là gì.”
“Anh nói, kém cả chẳng là gì, có nghĩa là thế nào?” Wilbur đáp lại. “Tôi không nghĩ rằng lại có thứ gì còn kém cả chẳng là gì. Chẳng là gì là ranh giới tuyệt đối của sự chẳng là gì cả. Đó là cái thấp nhất mà anh có thể đạt tới. Đó là đầu cùng của con đường. Làm sao lại có thứ gì kém cả chẳng là gì? Nếu có một thứ gì đó mà kém cả chẳng là gì, thế thì chẳng là gì sẽ không phải là chẳng là gì, nó là một cái gì đấy - cho dù chỉ là một mẩu tí tị tì ti cái gì đấy. Còn nếu chẳng là gì thật sự là chẳng là gì, thì chẳng là gì làm sao lại bao hàm một thứ còn kém hơn cả nó.”
“Ôi, im đi nào!” con cừu non nói. “Cứ tự đi mà chơi! Tôi không chơi với lợn!”
Buồn bã, Wilbur nằm xuống và lắng nghe cơn mưa. Chẳng mấy chốc nó nhìn thấy gã chuột trèo xuống tấm ván nghiêng mà gã vẫn dùng như là cầu thang.
“Anh sẽ chơi với tôi chứ, Templeton?” Wilbur hỏi.
“Chơi?” Templeton nói, vân vê bộ ria của gã. “Chơi? Tôi thấy khó hiểu ý của cái từ này.”
“À,” Wilbur nói, “nó có nghĩa là vui chơi, nô nghịch, chạy và nhảy và đùa giỡn.”
“Nếu tránh được tôi sẽ không bao giờ làm những cái trò đó,” gã chuột cau có đáp. “Thời gian của tôi dùng để ăn, gặm, thám thính, và ẩn nấp. Tôi là một kẻ ham ăn chứ không phải một tên mua vui. Ngay giờ đây tôi đang trên đường đến cái máng của anh để xơi bữa sáng của anh, vì anh đã không đủ khả năng để mà tự ăn lấy.” Và Templeton, gã chuột, bò lén lút dọc theo tường và biến mất vào một đường hầm bí mật mà gã đã đào từ cửa tới cái máng trong sân quây của Wilbur. Templeton là một gã chuột xảo quyệt, và gã làm mọi thứ hầu như theo ý riêng của gã. Cái đường hầm là một ví dụ về kỹ năng và sự gian xảo của gã. Cái đường hầm giúp gã đi từ khu chuồng đến chỗ ẩn nấp của gã ở dưới máng lợn mà không hề phải phơi mình ra ngoài. Gã có các đường hầm và lối đi ở khắp cả trang trại nhà Zuckerman và có thể đi từ chỗ này sang chỗ kia mà không hề bị nhìn thấy. Gã thường ngủ ngày và chỉ xuất hành ra ngoài khi trời tối.
Wilbur nhìn gã biến mất trong đường hầm của gã. Một lúc sau nó nhìn thấy cái mũi nhọn của gã chuột chõ ra từ phía dưới cái máng gỗ. Thận trọng, Templeton rướn mình lên trên miệng máng. Điều này hầu như vượt quá khả năng chịu đựng của Wilbur: vào cái ngày tồi tệ, mưa gió này lại nhìn thấy bữa sáng của mình bị một kẻ khác ăn mất. Nó biết rằng Templeton cũng đã ướt sũng dưới cơn mưa như trút ở ngoài kia, nhưng ngay cả điều đó cũng không an ủi được nó. Lẻ loi, chán nản, và đói ngấu, nó quăng mình xuống đống phân và khóc nức nở.
Chiều muộn hôm đó, Lurvy đến chỗ ông Zuckerman. “Tôi nghĩ có gì đó không ổn với con lợn của ông. Nó không hề động đến thức ăn.”
“Cho nó hai thìa lưu huỳnh và một ít mật đường,” ông Zuckerman nói.
Wilbur không thể nào tin nổi những thứ đang xảy đến với nó khi Lurvy bắt nó và tống thuốc vào cổ họng nó. Đây chắc chắn là cái ngày khốn nạn nhất trong đời nó. Nó không hiểu liệu nó có thể chịu đựng được sự cô đơn khủng khiếp này nữa hay không.
Bóng tối đã bao trùm lên mọi thứ. Chẳng mấy chốc chỉ còn những cái bóng và tiếng ồn ào của lũ cừu đang nhai lại, và thỉnh thoảng là tiếng lách cách của sợi dây buộc bò ở trên đầu. Bạn có thể tưởng tượng sự ngạc nhiên của Wilbur, khi mà, trong bóng tối, cất lên một giọng nói nhỏ mà nó chưa từng nghe thấy. Giọng nói nghe rất nhỏ nhẹ, nhưng vui vẻ. “Có phải cậu muốn có một người bạn không, Wilbur?” cái giọng nói. “Tôi sẽ là bạn cậu. Tôi đã quan sát cậu cả ngày và tôi thích cậu.”
“Nhưng tôi không thấy bạn,” Wilbur nói, nhẩy cẫng lên. “Bạn ở đâu? Và bạn là ai?”
“Tôi ở ngay trên này,” cái giọng nói. “Hãy đi ngủ đi. Cậu sẽ thấy tôi vào buổi sáng.”
Charlotte Và Wilbur Charlotte Và Wilbur - E.b.white Charlotte Và Wilbur