Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Phục Túy
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1268
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1374 / 14
Cập nhật: 2017-09-25 08:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 468-2: Đến Cù Hằng Thị (Hạ)
iêu Tông Mộc vừa đi vừa nói:
- Tiểu Tạ, nàng như vậy là không đúng. Lúc trước hai ta kết hôn thì ta đã nói với nàng rồi. Ta không ngại những chuyện quá khứ của nàng, tại sao hơn hai mươi năm nàng luôn giấu ta?
Tạ Hiểu Di nghẹn lời:
- Ta...
Tạ Hiểu Di im lặng nửa phút sau mở miệng nói:
- Ta sợ ngươi giận.
- Buồn cười!
Mặt Diêu Tông Mộc nghiêm túc nói:
- Tiểu Tạ đồng chí, nàng theo ta hai mươi năm, trong suy nghĩ của nàng chẳng lẽ lão Diêu ta là kẻ bụng dạ hẹp hòi, cứng cổ sao?
-...
Tạ Hiểu Di lại nghẹn lời, im lặng là câu trả lời tốt nhất vào lúc này.
Diêu Tông Mộc nhanh chóng phản ứng lại sơ hở trong câu nói, mặt đỏ gay, ho khan bổ sung:
- Đương nhiên cứng cổ trong sự nghiệp không tính.
-...
Tạ Hiểu Di vẫn im lặng, nàng nhìn Diêu Tông Mộc chằm chằm mãi đến khi mặt gã đỏ hồng.
Tạ Hiểu Di chỉ đồng hồ trên tường, nhắc nhở:
- Đã tám giờ rưỡi, ngươi đến muộn.
- Không sao, lúc trước ta đã gọi Điện thoại cho trong cục xin nghỉ phép hôm nay.
Diêu Tông Mộc huơ tay, sảng khoái nói:
- Có trăm khối tiền chứ mấy, không cần.
- Xin phép?
Dây đúng là mặt trời mọc từ hướng tây.
Tạ Hiểu Di do dự hỏi:
- Đang yên lành ngươi xin nghỉ làm gì? Tính đi đâu?
- Ủa? Nàng hỏi gì kỳ vậy?
Biểu tình Diêu Tông Mộc nghiêm trang nói:
- Nữ nhi nhà ta sắp đến thăm chúng ta, không cho ta xin nghỉ gặp mặt sao?
Tạ Hiểu Di kinh ngạc nói:
- Ta...
Hồi lâu sau Tạ Hiểu Di thở hắt ra, gật đầu, nói:
- Muốn đi thì cùng nhau đi.
Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny đang trên đường đi không hay biết chuyện xảy ra ở Diêu gia.
Vốn quyết định thời gian xuất phát là chín giờ sáng, nhưng cả đêm Lâm Mạn Ny thao thức, lăn qua lăn lại trên giường làm người Diệp Dương Thành nóng rực rồi lại bị dập tắt, vô nhân đọa hơn là hắn không thể tức giận.
Diệp Dương Thành bất đắc dĩ từ sáu giờ đã xuống giường, cùng Lâm Mạn Ny ngủ thiếu giấc dắt Nhung Cầu chạy hai mươi phút trong tiểu khu, đi tiệm bán đồ ăn sáng ngay cổng tiểu khu mau mấy bánh bao, hai ly đậu nành qua loa ăn. Hai người dắt Nhung Cầu lên lầu, sửa soạng xong chưa tới bảy giờ rưỡi đã lái xe đi Cù Hằng thị.
Nhung Cầu ngoan ngoãn ngồi ghế sau, bộ dạng buồn ngủ. Diệp Dương Thành ngồi trên ghế lái theo hướng dẫn của GPRS chạy hướng Long Hóa huyện Cù Hằng thị. Diệp Dương Thành ngủ gật trên xe, nàng thao thức cả đêm, vừa lên xe không lâu đã chìm vào giấc mộng.
Từ Ôn Nhạc huyện xuất phát đi Long Hóa huyện Cù Hằng thị tổng cộng 400 km, nhưng tuyến đường chạy ba tiếng bị Diệp Dương Thành kéo dài thành năm tiếng, cho Lâm Mạn Ny ngủ thêm hai tiếng.
Chờ xe ra khỏi đường cao tốc đến phạm vi Long Hóa huyện vừa lúc mười hai giờ ba mươi tám phút, vừa đúng giờ cơm trưa.
Diệp Dương Thành ngừng xe bên cạnh lối ra đường cao tố, hắn nhẹ vỗ gò má Lâm Mạn Ny đánh thức nàng.
- Mạn Ny, tỉnh dậy.
- A...
Lâm Mạn Ny ngủ không biết trời trắng, mắt lim dim ngáp dài, duỗi eo.
Lâm Mạn Ny mơ hồ hỏi:
- A Thành, ta ngủ quên?
-...
Diệp Dương Thành ngây ra, dở khóc dở cười nói:
- Chẳng lẽ nàng cảm thấy mình tỉnh sao?
Lâm Mạn Ny ngần ngừ trả lời:
- Hình như... Thiếp một chốc?
Lâm Mạn Ny mờ mịt nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, ngây người hỏi:
- Chỗ này là đâu?
Diệp Dương Thành buồn cười:
- Nha đầu này thật là...
Diệp Dương Thành không đùa với Lâm Mạn Ny, hắn nói thẳng:
- Đã đến Long Hóa huyện, nàng mau tỉnh táo đi. Chúng ta đến nhà hàng đặt phòng trước, rồi gửi tin nhắn ẫu thân nàng địa chỉ nhà ăn. Nương thời gian này nàng đi toilet rửa mặt, sửa sang đàng hoàng lại.
Lâm Mạn Ny hiểu ra:
- Ừm!
Lâm Mạn Ny gật đầu, nói:
- Được rồi.
Giữa trưa mười hai giờ năm mươi ba phút, trong một kiến trúc xi - Măng cốt thép cao bốn tầng Tây Thành khu, Thành Quan Trấn huyện chính phủ Long Hóa huyện chợt có tiếng Tạ Hiểu Di run run hỏi:
- Lão Diêu, mau nhìn xem, có phải Mạn Ny gửi tin nhắn không?
Diêu Tông Mộc lên tiếng:
- Ừm!
Hơn mười giây sau, Diêu Tông Mộc khẳng định:
- Là Mạn Ny gửi tin nhắn nói là cùng bạn trai đã đến trận, đang ở nhà hàng Billy số 778 đường lão hòe chờ chúng ta. Số phòng riêng là S68, lầu hai.
-...
Tạ Hiểu Di cầm Di động xem tin nhắn trên màn hình, mím chặt môi, hai vai run run.
Dù gì là cục thịt rớt ra từ người Tạ Hiểu Di, nỗi khổ có thai mười tháng sẽ không mờ đi theo thời gian. Ngược lại chính vì từ nhỏ Lâm Mạn Ny đã không ở bên cạnh làm Tạ Hiểu Di áy náy với nàng thành tâm bệnh khó thể trừ bỏ.
Hiện giờ Lâm Mạn Ny đến, còn mang theo bạn trai.
Tạ Hiểu Di hít sâu, nói:
- Đi đi.
Tạ Hiểu Di xách túi bước qua ngưỡng cửa.
Diêu Tông Mộc đi sau lưng Tạ Hiểu Di, cười bất đắc dĩ. Diêu Tông Mộc ra khỏi nhà, đóng cửa, khóa lại.
Diêu Tông Mộc kêu Tạ Hiểu Di đã đi xa mấy chục thước:
- Này này, nàng chờ ta với!
Diệp Dương Thành ngồi ngay ngắn trên sofa trong phòng riêng, quay đầu nhìn Lâm Mạn Ny biểu tình cứng ngắc ngồi cạnh mình.
- Rất hồi hộp sao?
Diệp Dương Thành giơ tay đè lên đôi tay Lâm Mạn Ny vò vải quần trên đùi, ánh mắt an ủi nhìn nàng:
- Thả lỏng đi, có ta ở đây.
- Ừm!
Lâm Mạn Ny cắn môi, gật mạnh đầu, dường như làm vậy sẽ tăng thêm tự tin cho nàng. Nhưng gật đầu rồi Lâm Mạn Ny vẫn rất căng thẳng.
Bàn tay phải Diệp Dương Thành bóp chặt hai tay Lâm Mạn Ny, ngước lên nhìn cửa phòng đóng kín, lại nhìn quà cáp đặt sẵn trong phòng. Nói thật là Diệp Dương Thành hơi lo chút nữa tình hình sẽ hỗn loạn. Một là mẫu thân hai mươi năm không gặp nữ nhi của mình, một là nữ nhi hai mươi năm không gặp mẫu thân. Hai nữ nhân gặp nhau, trời biết sẽ xảy ra cảnh tượng kinh thiên động địa gì.
Diệp Dương Thành không lo Tạ Hiểu Di sẽ khiến Lâm Mạn Ny thất vọng, vì nhìn từ mặt nào Tạ Hiểu Di không có lý do gì làm ra hành động khiến Lâm Mạn Ny khó chấp nhận được. Mẹ con gặp mặt vốn là cảnh tượng ấm áp.
Rất nhanh tiếp tân đưa cơm rượu Diệp Dương Thành kêu vào trong phòng, đặt trên bàn vuông trướcmặt hai người. Tiếp tân cầm khay đi ra, định đóng cửa phòng thì ngoài cửa chợt vang giọng nữ nhân trung niên.
- S63, S65, S66... là chỗ đó!
Giọng điệu cực kỳ kích động, Diệp Dương Thành nghe thanh âm của nữ nhân trung niên liền biết Tạ Hiểu Di đã đến. Lâm Mạn Ny ngồi bên cạnh Diệp Dương Thành, nghe thanh âm hì căng thẳng rung người, nàng cúi đầu, cục xúc bất an.
Diệp Dương Thành không để Lâm Mạn Ny cúi đầu ngồi im, khi hắn thấy bóng người ngoài cửa liền kéo nàng đứng dậy. Ánh mắt Diệp Dương Thành giao nhau với Tạ Hiểu Di vừa tìm được số phòng bước tới gần.
Ngạc nhiên giây lát sau Diệp Dương Thành gật đầu với Tạ Hiểu Di, cười nói:
- Chào a di.
Diệp Dương Thành vừa chào vừa kéo góc áo Lâm Mạn Ny, nhưng lúc này nàng cứng ngắc không thể nhúc nhích. Lâm Mạn Ny như khúc gỗ đứng im tại chỗ, không có can đảm ngước lên nhìn Tạ Hiểu Di.
Lâm Mạn Ny im lặng, hai vai Tạ Hiểu Di run run, khuôn mặt đẫm lệ.
Chấp Chưởng Thần Quyền Chấp Chưởng Thần Quyền - Phục Túy