Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: SujuRim
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 642 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 04:51:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ – Chương 36
hap 36: Down but not out
Cuối cùng, ngày thi đấu quyết định cũng tới.
Huan ung dung hạ gục mấy tên có vài điều không phục Prince.
Sau khi bị Break Down, mấy tên đó mới thẩm thấu được sức mạnh của những bước nhảy Prince. Tất nhiên là sau khi chiến thắng, Huan hoàn toàn ngạo nghễ bước xuống phía dưới trước sự thán phục của các fan...
Prince Huan!
Anh Huan no 1!
Thấy chưa? Tôi không nói khoác chứ! – Anh bước xuống đã khoe thành tích với Gum
Gum gật gù đồng tình. Hôm trước còn kêu anh ngạo mạn và khoe mẽ giờ có lẽ nên chấp nhận là mình đã nói hơi quá rồi!
Không ngờ kẻ ngạo mạn vậy mà cũng thắng – Gum vẫn có chút mỉa mai Huan
Huan vỗ vào ngực mình vô cùng tự tin:
Nè! Người giỏi mới có quyền ngạo mạn biết chưa?
Vậy sao? Một kiểu nói đòn bẩy đây!! Biết anh giỏi rồi!
Ngoan thế là tốt! Thật dễ thương  – Anh xoa cái đầu Tomboy ngắn hơi xù lên của cô bé hứng thú
Câu nói của Huan làm Gum đỏ mặt cúi gằm xuống nhìn đầu ngón chân miệng thầm rủa tên khùng đang ám hại mình. Như sợ bị Huan phát hiện ra mình đang mắc cỡ, Gum vội lên tiếng:
Anh điên à?!
Ừ. Chắc tôi điên nên mới thấy cô dễ thương!!
Tên điên. Đừng nói mấy lời nổi da gà đó
Nói rồi cô bé đẩy người anh ra đi chỗ khác! Miệng lầm bầm về lời nói của Huan. Anh nhìn theo cô bé cười nhẹ:
Không phải chứ
Minh Yên cuối cùng cũng tới lượt. Anh rất tự tin. Mọi bước nhảy đều có chiều sâu và điêu luyện hơn trước. Một lượng lớn cũng phải hét lên khi thấy anh nhảy quá perfect!! Một  thời đã từng được tung hô thế này và giờ đây cảm giác ấy lại lần nữa được anh tìm lại!!
Hoa Phương rất biết lựa lúc. Đến lượt Vyl thi đấu, cô nàng nhảy lên trước đứng hàng đầu cầm chùm hoa vẫy vẫy miệng hét:
Anh Vyl cố lên!
Vyl đương nhiên không quan tâm. Anh bao giờ cũng chỉ nhìn vào một khoảng vô định nào đó không có bóng người... nhưng không biết từ khi nào có một hình bóng khiến anh thay đổi phương hướng. Đó như là một điểm nhìn và giờ... Vyl vẫn nhìn về hướng ấy – nơi có một người con gái làm anh bận tâm
Thiệt tình, cô ta nghĩ sao mà lại tỏ ra thân thiết và gây chú ý với anh Vyl chứ!!- Lin hơi bất bình
Thấy Puny không phản ứng gì Lin thấy khó hiểu hỏi:
Cậu không sao chứ???
Puny lắc đầu. Nhìn lên phía Vyl đứng dường như có cảm giác rất xa xôi. Trong khoảnh khắc ấy chợt cô bé thấy giữa mình và anh đang có bức tường rất lớn ngăn cách. Ngay cả hiện tại bây giờ và cả trong tim nữa...
Không cần biết mấy hôm ở nhà tập luyện tới chân sưng tấy lên vì ngã...Vyl vẫn đang nhảy với niềm tin và sự cố gắng chiến thắng không phải với đối thủ mà cả với chính bản thân mình. Những bước nhảy chuẩn từng milimét và mạnh mẽ ẩn dưới đôi chân này lại là cả quá trình tập luyện đầy khắc nghiệt. Tâm trạng bất ổn và mất bình tĩnh hôm nào nay được thay bằng sự lạnh lùng thật khiến người ta khó hiểu...
Minh Yên cũng đang chứng kiến phần thi của Vyl gật gù ngẫm nghĩ:
Đây mới là đối thủ mà tôi mong đợi! Cuối cùng cậu cũng tìm lại được chính mình rồi!
Minh Yên vỗ tay khi màn trình diễn của Vyl hoàn thành mĩ mãn. Tiếng hò reo và đội cổ động rất nồng nhiệt. Giờ Vyl chẳng để ý chân đau hay không đơn giản vì anh đã có quá nhiều cái phải nghĩ ngợi rồi
Chân anh đau không qua nổi mắt của Puny! Có lẽ vì nhiều lần nếm trải cảm giác gắng gượng chân đau nên cô bé nhìn là hiểu được anh đang rất đau!! Từng bước nhảy là từng cơn đau chân rất dữ dội.
Với Dancer bị đau chân là điều rất khó khăn và bất tiện. Cô không nghĩ đến việc hai người có bức tường ngăn cách nữa...chỉ làm theo trái tim mách bảo. Cô chạy vào trong phòng chờ khi Vyl rời sân khấu...
Anh đang khập khiễng đi vào...Trước khi khuỵu xuống đã được cô bé dìu vào trong ngồi. Anh nhìn cô thoáng ngạc nhiên, toan định hỏi nhưng lí trí không cho phép anh dễ dàng tha thứ nên khẽ nhích tay khỏi cô:
Anh để im đi! Chỉ một lát thôi! Rồi tôi sẽ đi. Không làm phiền anh đâu
Câu nói của cô càng làm tim anh đau nhói thêm. Từ bao giờ mà hai người khách sáo tới vậy. Từ bao giờ cô dám ra lệnh cho anh. Từ bao giờ lời nói đó lại xa lạ tới vậy!
Thấy cô nhẹ nhàng băng lại cẩn thận, anh cảm giác có người thực sự quan tâm tới anh. Từ trước tới giờ chưa có ai tận tình đến thế!! Mỗi lần đau cũng đều là anh tự mình băng lại. Đôi chân này không biết đã bao lần bị thương. Nhưng chưa có ai thực sự biết anh đang đau đớn!! Chỉ có mình cô và có lẽ cũng chỉ có cô mới khiến anh thay đổi...
Bàn tay khẽ nâng lên định chạm vào mái tóc mềm mượt kia. Nhưng rồi, anh nhận ra, mình vẫn còn giận cô, vì sự bất cẩn và vô tư ấy! Tại sao dễ dàng nghe theo lời người lạ như thế?? Còn thân thiết nói chuyện với Minh Yên làm anh khó chịu, bực bội... Nghĩ tới đây, anh hạ tay xuống, không lên tiếng mà lẳng lặng nhìn ngắm khuôn mặt dễ thương đang cực kì lo lắng kia... Lòng lại có một chút xốn xang...
Anh nghĩ rằng bản thân sẽ chỉ giận cô ngày hôm nay nữa thôi... Vì thực sự anh không thể chịu đựng thêm nữa. Tình cảm này không biết từ bao giờ đã trở nên sâu đậm...Nhưng có lẽ chỉ mình anh hiểu thôi còn cô gái ấy sẽ chẳng thể hiểu tình cảm sâu sắc này của anh!
Sự lạnh lùng và vô tâm đó của anh khiến Puny cảm thấy sợ.. Đã rất lâu rồi Vyl không còn như thế!! Bản tính cũ của anh lại trở về sao? Cô không dám nghĩ và cũng không muốn nghĩ! Khoảng cách lại xa thêm!!!
* * *
Kết quả của cuộc thi hôm đó sau khi được thông báo Minh Yên hoàn toàn thấy ngỡ ngàng...
Sao? Hòa nhau á!! – Bạn A lên tiếng
Thì thế! Minh Yên vốn dĩ đâu phải là không có tài năng chỉ là anh Vyl khiến mọi người thán phục hơn thôi – Bạn B cũng lên tiếng
Tớ lại thích anh Minh Yên hơn. Anh ấy thật tuyệt!
Chủ đề bàn tán sau hôm đó có thêm cái tên: Minh Yên
Anh cảm thấy mình đã có tiến bộ hơn trước. Chỉ cần vậy thôi là đã cảm giác hưng phấn và quyết tâm hơn rồi!
Anh có thấy anh Vyl của tôi đâu không? – Hoa Phương từ đâu đi tới làm Minh Yên giật nảy mình
Nụ cười trên môi của Minh Yên tan biến ngay khi thấy Hoa Phương có vẻ khó hiểu nhìn anh
Có gì đáng cười? – Minh Yên lên tiếng
Bộ dạng ngồi mình cười thầm của con trai thật lố bịch – Cô nàng cao giọng phán xét
Đừng chuyển chủ đề
Là anh không trả lời câu hỏi chứ!! Anh Vyl của tôi đâu?? – Hoa Phương nhấn mạnh
Minh Yên đặt tay lên trán Hoa Phương nhếch mép cười:
Vyl của tôi cơ à!Là của cô bao giờ thế nhỉ?
Cô nàng đáp lại, mặt tỉnh bơ:
Không lẽ là của anh chắc
Nói xong, Hoa Phương bụm miệng cười lớn. Minh Yên cố bình tĩnh trước khi nổi khùng đáp:
Vớ vẩn. Ý tôi là tên đó không phải của cô mà là của em gái tôi! Theo tôi biết thì cậu ta chưa từng có chút gì với cô cả! Đừng tự ảo tưởng thế chứ!
Cô nàng lắm chiêu nhướn môi không đồng tình:
Em gái?? Anh nhận cậu ta làm em thật sao? Dù gì thì với cái tính ngốc nghếch của cậu ta sớm muộn anh Vyl cũng chán mà bỏ thôi! Giả vờ thánh thiện!! Xì
Minh Yên thờ dài một cái chẹp miệng:
Thời gian đi lấy lòng tên đó và nói xấu em gái tôi thà rằng cô đi làm việc thiện có tốt hơn không?
Hoa Phương phẩy tay:
Làm việc thiện! Thôi đi!  Tôi nghĩ đã thấy phiền rồi!
Tùy cô thôi. Tôi có việc đi trước
Ê. Khoan. Anh chưa trả lời mà
Tôi trả lời – Minh Yên đáp lại
Đấy mà là câu trả lời à! Này, này! Tên chết tiệt kia!!! – Hoa Phương gọi với theo
Minh Yên không đáp mà chỉ cười vui vẻ sải bước đi.
* * *
Vyl biết rằng hai người hòa nhau trong lòng thấy bức bối, khó chịu vô cùng. Lòng anh chỉ thanh thản được vài phút thì lại cồn cào nỗi nhớ về cô bé...Cứ như vậy tâm trí anh lại mơ hồ vô định hình
Giờ nhìn đâu cũng là hình bóng cô! Có vẻ như anh đã ngủ quên ở khuôn viên sau trường nơi mà lần đầu tiên Puny tới đây! Không khí lúc nào cũng thoáng mát và trong lành. Ngay cả trong mơ cũng gặp cô bé nữa!
Bàn tay khẽ chạm vào mái tóc của Vyl! Cảm giác trong mơ là hình bóng của cô bé anh vội nắm lấy bàn tay đang nghịch tóc mình môi mấp máy nói mơ:
Con bé ngốc!
Nghe những lời nói này Hoa Phương biết nó không dành ình. Ngay cả cái nắm tay ấm áp này cũng không phải...
Cô định rút tay ra thì bị anh giữ chặt lại. Bàn tay ấy... rất ấm... nhưng nó khiến cô đau vô cùng
Đừng đi Bảo Uyên
Lời nói ấy thật tàn nhẫn. Nó giống như một con dao nhọn và sắc đâm vào trái tim cô, tê dại, xót xa…
Hoa Phương biết bản thân sẽ không làm được gì khác bởi trong lời nói,ánh mắt, trái tim, cả con người anh đều chỉ lưu luyến cô gái anh đang gọi tên
Hoa Phương biết sẽ không bao giờ dù chỉ một lần Vyl nhìn mình. Nhưng biết làm sao được khi cô cũng thích anh, cũng có những rung động của tình yêu. Tiếc rằng người đó lại là Vyl -một con người lạnh lùng
Một lần thôi! Để em cảm nhận được sự ấm áp từ con người lạnh lùng như anh – Hoa Phương cũng nắm chặt tay anh
Khung cảnh này, khoảnh khắc này, hình ảnh này... làm trái tim một người tổn thương và đau nhói!
Cô xoay người, bước đi, để mặc nỗi đau ngự trị!
Chàng hoàng tử trong giấc mơ Chàng hoàng tử trong giấc mơ - SujuRim