Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3423 / 142
Cập nhật: 2015-11-28 04:27:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
hị Lan cười tít mắt khi nhìn thấy tôi và Tư Tư, cũng sung sướng như bố mẹ nhìn thấy con cái có gia đình hạnh phúc.
Tôi chưa bao giờ được gặp bố mẹ mình, nhưng chắc chắn lúc này họ cũng đang cười hạnh phúc.
Còn mẹ nuôi tôi đã được đoàn tụ với chồng trên trời có lẽ cũng đang chúc phúc cho tôi!
Yêu, hận, oán trách đã qua.
Mối tình đầy thương tổn mang theo đến hôm nay đã không thể nào dừng lại.
Tôi có thể nghi ngờ tất cả nhưng sẽ không nghi ngờ tình yêu của anh, sự kiên định của anh…
Dù thế nào chúng tôi vẫn còn có ngày mai, vẫn có thể yêu thêm lần nữa!
Vệ sinh cá nhân xong, tôi vội vàng đến công ty của Liễu Dương, thông báo với cô bạn tin động trời này, đương nhiên tôi sẽ không gọi điện, tôi muốn chứng kiến vẻ mặt Liễu Dương khi biết tin này.
Trời xanh ngắt, mây trắng, mặt trời đỏ rực.
Trên đường, mỗi người đi qua tôi đều đang cười, ngay tiếng ồn ào trên đường phố cũng trở thành bản giao hưởng tuyệt diệu.
Khi tôi xuất hiện trong phòng làm việc của Liễu Dương, câu hỏi đầu tiên của cô bạn là: “Lại thôi việc rồi?”
“Không, từ nay mình sẽ không thất nghiệp nữa, mình đã quyết định gắn bó cả đời với công việc này.” Miệng tôi cứ thế cười, niềm hạnh phúc viên mãn không thể kìm được.
“Cậu cười thật kinh khủng, biết không?”
“Thật à?” Tôi bất giác sờ tay lên mặt mình.
“Băng Vũ… Ngoài lần đầu tiên Trần Lăng đến trường tìm cậu, chưa bao giờ thấy cậu cười như thế này…” Sắc mặt Liễu Dương có vẻ nghiêm trọng, cô bạn hỏi tôi: “Có phải đã gặp lại anh ta?”
“Dương, mình đã gặp rồi, anh ấy vẫn yêu mình như xưa.”
“Đừng nói là cậu định sống với anh ta đấy nhé!”
Tôi ngồi xuống cạnh Liễu Dương, đưa tay đón cốc trà, nhấp một ngụm, thưởng thức hương trà dịu mát: “Mình muốn sống với anh ấy.”
“Cậu?” Liễu Dương giật lấy cốc trà của tôi, giọng căng thẳng: “Anh ta có vợ chưa?”
“Chưa! Anh ấy vẫn yêu mình như trước… Không! Phải nói là còn yêu mình hơn trước rất nhiều!”
“Thật sao?!” Liễu Dương không để ý ánh mắt mọi người trong phòng, phấn khởi ôm chầm lấy tôi. “Vậy khi nào thành Trần phu nhân?! Mình muốn làm phù dâu cho cậu!”
“Miễn hai người sống vui vẻ, mình cũng không vội kết hôn…” Giọng tôi hơi bẽn lẽn.
Liễu Dương đẩy phắt tôi ra, nhìn tôi rất lâu… cuối cùng cũng mỉm cười, vỗ nhẹ vào má tôi: “Cho dù thế nào, bây giờ cậu thấy vui là được!”
Tôi gật đầu. Cho dù thế nào, ít nhất hai người sống vui vẻ là đủ rồi!
“Tối nay rỗi không?” Tôi hỏi.
“Có.”
“Dẫn cậu đi gặp một người.”
Liễu Dương vội xua tay: “Không gặp Trần Lăng đâu, mình sẽ mất mạng như chơi. Ngày trước anh ta van vỉ cầu xin, mình cũng không nói cậu đi đâu. Bây giờ, nếu thấy hai đứa sống cùng nhà, nhất định anh ta sẽ băm mình thành trăm mảnh.”
“Hả?” Phản ứng trên mặt Liễu Dương vượt xa tưởng tượng của tôi, có đoán cả buổi cũng không thể biết tôi nói gì.
“Mình còn phải đi làm, chiều sẽ a lô cho cậu.” Tôi cười vẫy tay: “Bye!”
Lúc đến công ty đã là gần trưa, trong thang máy tôi gặp Uyển Uyển và một nữ đồng nghiệp không quen lắm.
“Hi.” Tôi nhiệt tình chào họ.
“Băng Vũ?” Uyển Uyển nhìn đồng hồ, ngạc nhiên: “Sắp trưa rồi, không phải bây giờ cậu mới đi làm chứ?”
“Không … không phải. Mình vừa đi có chút việc.” Vốn định nán lại tán thêm vài câu với cô bạn đã lâu không gặp, nhưng nữ đồng nghiệp lạnh băng như một vật thể có thể hấp thụ vô lượng nhiệt năng, cô ta không cần nói cũng đủ khiến tôi lạnh run người, khiến nhiệt tình của tôi lập tức tiêu tan.
Sớm biết thế này, hôm đó trước khi ra khỏi phòng nghỉ của Lâm Quân Dật, tôi đã chú ý quan sát khắp lượt phòng làm việc của anh.
Thật đúng là một bước sa chân vạn cổ sầu.
Lên đến tầng mười sáu, cuối cùng cũng thoát khỏi cái máy hút nhiệt khổng lồ kia. Tôi thở một hơi dài, gượng cười với Uyển Uyển: “Cái máy điều hòa này… để nhiệt độ hơi thấp.”
Uyển Uyển hiểu ý mỉm cười, đắn đo một lát rồi hỏi: “Băng Vũ, mọi người trong công ty đang đồn ầm chuyện của cậu với Lâm tiên sinh, cậu có biết không?”
“À… có nghe loáng thoáng.”
“Mình biết cậu không phải loại người đó, mặc kệ họ nói, đừng nghe…”
Cô bạn chưa nói hết, chúng tôi đã lên đến tầng mười bảy.
Cửa thang máy vừa mở, đôi nam thanh nữ tú bên ngoài chói ngời đến độ làm lu mờ cả ánh sáng ở đại sảnh. Nhưng khi nhận ra họ là ai, tôi lại lập tức cảm thấy như bị rơi xuống vực.
Lâm Quân Dật đang đứng trước cửa thang máy, liên tục ấn nút trên bảng số các tầng, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn nghiêng đặc biệt lạnh lùng, nhưng lại toát ra sức hấp dẫn chết người.
Mấy đồng nghiệp đứng đằng xa có vẻ đang do dự nên đi thang máy hay cầu thang bộ.
Còn mỹ nhân tuyệt sắc váy trắng lộng lẫy, nét mặt thanh tú, khí chất thanh cao bên cạnh anh… Đáng tiếc vẻ khó chịu cố kiềm chế trên mặt không thật hài hòa với dáng vẻ cao quý bên ngoài.
Lâm Quân Dật nhìn tôi rồi liếc sang Lâm Nhĩ Tích bên cạnh, quên cả bước vào thang máy.
Uyển Uyển khẽ đẩy tôi, nhắc: “Đến rồi.”
Tôi nhìn Uyển Uyển có vẻ ngần ngại bên cạnh, nhìn những đồng nghiệp mặt đầy ẩn ý phía trước, lại nhìn Lâm Nhĩ Tích cũng ngạc nhiên như tôi, chỉ ước sao cửa thang máy khép lại.
Tôi có trấn tĩnh quay sang cười với Uyển Uyển: “Ừ, đi thôi.”
Đi cùng Uyển Uyển ra khỏi thang máy, tôi vốn định bỏ qua Lâm Quân Dật, ai ngờ vừa đi ngang qua liền bị anh nắm tay kéo lại.
“Không nhìn thấy anh à?” Cổ tay bị siết đau điếng, phát hiện nộ khí như lửa trong mắt anh, tôi thề lần này nhất định không chọc tức anh.
Trong tình huống thế này, nhìn thấy thì sao? Chẳng lẽ chạy ra ôm chầm lấy anh, thủ thỉ: “Em nhớ anh” ngay trước mặt vợ chưa cưới của anh?
Nếu thế tôi sẽ bị chết sặc bởi nước bọt.
“Xin lỗi.” Suy cho cùng cũng đang ở trong địa bàn của anh, có bực cũng phải cố nhịn về nhà. Tôi cố không nhìn Lâm Nhĩ Tích đứng sau anh, mỉn cười nói: “Lâm tiên sinh, tôi không để ý.”
Anh ngây ra một lát, bỗng bật cười, đến bây giờ toi mới phát hiện anh có hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp, bởi vì chưa bao giờ anh cười như vậy: “Mấy giờ rồi mới đi làm? Có phải cô nghĩ tôi không dám đuổi việc cô?”
lần này khỏi cần nhìn cũng biết Uyển Uyển phản ứng như thế nào.
“Tôi… bị tắc đường.”
“Di động không mở, tôi tưởng em lại chạy theo gã đàn ông khác rồi.” Anh bất chấp phản kháng của tôi, đẩy tôi trở lại thang máy.
“Anh làm gì vậy?”
Anh bước vào theo, nói: “Anh đợi em suốt cả buoir sáng, đi thôi.”
“Đi đâu?”
Anh mở to mắt nhìn tôi, như thể tôi là con ngốc, nói rõ từng tiếng: “Đăng… ký… kết… hôn.”
Nhiệt độ trong đại sảnh rõ ràng tăng mười mấy độ, nóng tới mức lưng tôi bắt đầu đổ mồ hôi, những ánh mắt xung quanh sắp làm mặt tôi phải bỏng.
“Kết hôn?” Tôi kinh ngạc nhìn Lâm Nhĩ Tích đứng cạnh anh, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, nuốt nước bọt, giọng run run hỏi.
“Với ai?”
“Em.”
Không đợi tôi kịp tỉnh, anh đã nhanh tay ấn nút đóng cửa thang máy.
“Quân Dật.” Ánh mắt Lâm Nhĩ Tích mờ ướt nhìn theo anh, vẻ tội nghiệp giống hệt cô gái nhỏ nhẫn nhịn cầu toàn.
Cửa thang máy từ từ khép lại, ánh mắt Lâm Nhĩ Tích da diết nhìn theo: “Sao phải khổ thế, anh không để một đường lui cho mình ư?”
Khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, anh ôm chặt tôi vào lòng, siết đến mức làm tôi ngộp thở.
Tôi liếc vào camera trên trần, không muốn nhưng vẫn đẩy anh ra.
Con người này ngông cuồng độc đoán nhưng cũng không đến mức tự làm mình mang tiếng xấu vô tình vô nghĩa, trước mặt nhân viên, trừ phi anh muốn mọi người trong công ty đều biết, anh không bỡn cợt, anh thật lòng nghiêm túc với tôi.
“Kết hôn… Anh không nói đùa chứ?”
Anh lấy trong túi áo vét ra chiếc hộp rất tinh xảo, mở ra, bên trong là chiếc nhẫn năm năm trước tôi đã nhờ Liễu Dương trả lại cho anh.
“Anh…”
Anh im lặng, không nói thêm nửa lời, cầm tay tôi, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út để chứng minh anh hoàn toàn nghiêm túc.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng có chuyện gì hết.” Anh thản nhiên nói.
Câu trả lời như trong dự đoán, dù trời sập anh cũng sẽ thản nhiên nói: “Chẳng có chuyện gì.”
Nhưng tôi tin, anh đột nhiên đề nghị kết hôn với tôi như vậy, nhất định là do đã xảy ra chuyện gì.
Tại phòng đăng ký kết hôn, cô gái nào cũng tràn trề hạn phúc, chỉ có tôi kéo tay áo anh, mặt đầy lo âu, hỏi: “Ông nội anh biết chuyện này không?”
“Không liên quan đến ông ấy.”
“Anh có nên nghĩ lại một chút.”
Anh chìa tay trước mặt tôi: “Chứng minh thư.”
Xem ra anh không cần nghĩ lại. Tôi vội lấy chứng minh thư trong túi đưa cho anh.
Nhân viên văn phòng xem hộ chiếu của anh, ngẩng lên hỏi: “Có giấy xác nhận chưa kết hôn không?”
“Xác nhận chưa kết hôn?” Giọng kinh ngạc của Lâm Quân Dật vang khắp phòng đăng ký. “Nếu tôi đã kết hôn, còn đến đây làm gì?”
Người đó thản nhiên ngẩng đầu, bộ dạng như muốn nó: “Anh nói xem?”
Lâm Quân Dật nhìn chứng minh thư trong tay người khác, nghiến răng bóp chặt hộ chiếu của mình, một lúc lâu sau mới hạ giọng: “Ngoài giấy chứng nhận chưa kết hôn, tôi cần phải có những giấy tờ gì nữa?”
Nhân viên văn phòng liệt kê một loạt giấy tờ cần xác nhận của đại sứ quán Mỹ, tóm lại là: Phức tạp.
Vừa nghe đã biết không thể trong chốc lát có thể làm xong.
Lâm Quân Dật nhét hộ chiếu vào túi áo: “Anh phải đến đại sứ quán, em muốn đi cùng anh hay ở đây đợi anh?”
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Em ra ngoài tìm chỗ nào gần đây đợi anh.”
Anh đưa tôi đi tìm một quán cà phê, gọi cho tôi một tách, rồi mới đi.
Lúc đi ra, còn hôn nhẹ lên trán tôi: “Anh sẽ về nhanh thôi.”
Khuấy tan hết đá trong ly cà phê, đợi đến buồn ngủ díu mắt vẫn không thấy anh trở lại.
Chân Trời Góc Bể Chân Trời Góc Bể - Diệp Lạc Vô Tâm Chân Trời Góc Bể