From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3423 / 142
Cập nhật: 2015-11-28 04:27:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ôi đã đi hết bao nhiêu con phố, đến bao nhiêu bệnh viện, tìm tất các báo, người trong công ty có thể hỏi thăm tôi đều đã hỏi, vẫn không có bất cứ tin tức gì của anh.
Người thưa dần, bóng tôi lan dần…
Không ai cho tôi biết bệnh của anh nghiêm trọng tới mức nào, không ai cho tôi biết bây giờ anh đang ở đâu, làm thế nào tìm được anh? Tôi cơ hồ nhìn thấy bóng Trần Lăng hớt hải chạy trên những con phố, cảm nhận nỗi đau khổ trong cuộc tìm kiếm và chờ đợi vô vọng của anh trong đêm, nghe thấy từng tiếng anh gọi: “Diêu Băng Vũ, em hãy quay về.”
Báo ứng. Đây đúng là báo ứng, là nhân quả, ông trời muốn tôi trải nghiệm sâu sắc nỗi đau tìm kiếm vô vọng một mình trong biển người mênh mông.
Âu Dương Y Phàm nói đúng, những lúc anh cần tôi nhất, tôi lại không ở bên anh. Lúc ở bên anh, tôi lại liên tục làm tổn thương anh. Tôi đúng là bông hồng gai trong tim anh, đâm anh đến ứa máu.
Nhưng tôi yêu anh, chưa bao giờ thay đổi. Anh yêu tôi, chưa bao giờ nhạt phai…
Lần này chúng tôi quyết không để lỡ.
Đêm khuya thanh vắng, tôi trở lại công ty, không tìm thấy anh, tôi chỉ có thể trở lại nơi chúng tôi mấy tháng bên nhau, để hồi nhớ những ngày tôi không ghi vào ký ức, mong tìm được chút hơi ấm sót lại.
Khi nhìn thấy Lâm Quân Dật dưới tầng lầu, tôi hoàn toàn cho rằng đó là ảo giác, dụi mắt mấy lần, vẫn là anh, rất rõ ràng, khuôn mặt tiểu tụy, chiếc cằm nhìn nghiêng càng nhọn.
Anh không nhìn thấy tôi, bởi vì lúc đó anh đang dựa vào chiếc xe đua màu trắng hôn Lâm Nhĩ Tích…
Bao nhiêu lần hình dung gặp lại Trần Lăng, bao nhiêu lần mơ thấy gặp nhau trong cảnh bẽ bàng, nhưng không ngờ, hiện thực còn tàn khốc hơn trong mơ.
Mỗi lần Trần Lăng hôn, tôi đều nhắm mắt, cảm nhận chất men say lịm của tình yêu, bởi vì trong lòng tôi, ham muốn thể xác có thể nhất thời mất kiểm soát, nhưng sự tiếp xúc của đôi môi, sự vẫn vít của lưỡi chính là giao hòa của hai tâm hồn, hai trái tim…
Không muốn nhìn nụ hôn say đắm của hai người, nhưng ánh mắt tôi như bị vật gì níu lại, không thể nào di chuyển.
Rất muốn quay người bỏ chạy, coi như giấc mơ nực cười, nhưng vừa loạng choạng lùi một bước, hai chân đã mềm nhũn, không thể nhúc nhích.
Muốn lao đến nói với anh, tình yêu và nỗi nhớ.
Cũng muốn lặng lẽ bỏ đi để anh sống với hạn phúc mới bắt đầu. Nhưng quả là lựa chọn khó khăn.
Nụ hôn ngắn hơn nhiều so với dự đoán, nó kết thúc khi tôi sắp rơi xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng.
“Khi công trình hoàn tất, chúng ta sẽ quay về…”
Rất may không thấy Lâm Quân Dật thở mạnh, giọng nói vẫn rõ ràng, chậm rãi, nếu không có lẽ chút sức lực cuối cùng để tôi giữ cho mình đứng vững cũng không còn.
Anh dừng lại đúng mười giây mới nói tiếp: “… kết hôn.”
Kết hôn. Một tiếng nổ thật lớn rung chuyển bên tai, cả thế giới quanh tôi sụt lún.
Nhìn thấy Lâm Nhĩ Tích nép vào anh, tay ôm anh, đầu gật gật, mọi chấn động tiêu tan, tôi sững sờ chết lặng.
Lâm Quân Dật khẽ vỗ vai Nhĩ Tích, dịu dàng nói: “Em thực sự không hối hận ư? Em luôn tha thứ cho anh, lẽ nào không thấy tủi thân?”
“Không đâu, em thường nghĩ, ngay cả anh không yêu em cũng khiến em rất vui.”
“Nhĩ Tích… Đó là hai chuyện khác nhau, bây giờ em có thể khaon dung nhưng không có nghĩa sau này vẫn có thể, sớm muộn em sẽ chán nghét một quan hệ không có lửa đam mê.”
“Tình yêu và đam mê có thể kéo dài bao lâu? Hôn nhân không phải dựa vào đam mê để duy trì suốt đời, mà phải dựa vào sự hiểu biết, chia sẻ, cảm thông và nương tựa vào nhau, tình yêu dữ dội chỉ mang lại đau khổ, chỉ có tình cảm giao hòa như nước mới là mãi mãi.”
Giọng nói của Lâm Nhĩ Tích thật trong trẻo, đến độ đủ gột rửa tâm hồn người khác.
Tôi lùi một bước, tôi chỉ gây đau khổ cho anh, bây giờ anh đã nhổ được chiếc gai trong tim, cớ gì tôi lại làm anh đau lần nữa…
Lâm Quân Dật bối rối né tránh ánh mắt tràn trề hy vọng của Lâm Nhĩ tích, đúng lúc anh ngoảnh mặt lại, nhìn thấy tôi lúc này đã không kịp tránh…
Đôi mắt thâm trầm của anh đỡ mông lung, có ánh sáng, nhưng lại vụt tối, thâm u, cuối cùng trở lại vẻ giễu cợt cố hữu.
“Diêu tiểu thư quả là tận tụy khác thường, muộn thế này vẫn đến công ty?”
“À… tôi…” Không biết nói thế nào, liếc sang Lâm Nhĩ Tích một phút trước còn tĩnh lặng như nước bỗng trở nên căng thẳng, tôi mới dần dần phục hồi lý trí: “Tôi đến thu dọn vài thứ.”
Lâm Quân Dật cau mày nhìn đồng hồ, cười khuẩy: “Diêu tiểu thư thật biết tranh thủ thời gian.”
“À … vâng… cám ơn.”
Anh mím môi, mắt chuyển sang Lâm Nhĩ Tích, vỗ vai, dịu dàng nói: “Không phải em muốn về khách sạn ư? Ta đi thôi.”
“Vâng.”
Giọng Lâm Nhĩ Tích thật êm, đến nỗi khiến tim tôi như tan chảy.
Tôi đứng ngay nhìn Lâm Quân Dật lên xe. Nhìn qua gương chiếu hậu, khuôn mặt anh mỗi lúc một xa mờ, đến khi chiếc gương đã thành một đốm sáng, thần kinh tôi giống như bị rút đi từng sợi, đau đến nỗi tôi không thể đứng vững, sụp xuống đất khóc thầm…
“Em yêu anh, Trần Lăng. Em yêu anh, anh biết không?”
Một mình run rẩy trong gió lạnh, tôi thổ lộ những lời mãi mãi không ai nghe thấy.
Không thể không thừa nhận, người tạo nên Lâm Quân Dật chính là cô ta, một cô gái biết yêu, yêu một cách đầy lí trí.
Nếu những năm qua người ở bên cạnh anh là tôi thì có lẽ anh vẫn chỉ là Trần Lăng, một người đàn ông bình dị vất vả lo toan cho gia đình.
Tôi đứng dậy mỉm cười, tự nói với mình, tôi không hối hận vì năm xưa đã chia tay anh, bây giờ cũng thế, yêu anh, tôi nguyện không bao giờ làm anh khó xử, để anh vững tâm lựa chọn hạnh phúc cho mình.
Mặc dù khi cười, nước mắt vẫn tuôn.
Lặng lẽ vào căn phòng đó, ngồi trước bàn làm việc của anh, vẫn còn cảm thấy hơi ấm của anh đâu đây.
Kính cửa sổ trên tướng vẫn trong suốt như thế, từ vị trí này có thể nhìn thấy bàn làm việc của tôi…
Tại sao? Tại sao phải khổ như vậy?
Trong những ngày qua tôi không biết anh là ai, anh luôn biết rõ tôi, nhìn nhau trong gang tấc mà xa cách ngàn trùng, đau khổ biết bao. Khi anh nhìn tôi, nhất định lòng đầy cay đắng không thể nói ra…
Tôi mở ngăn kéo phía tay phải gần anh nhất.
Bên trong là hồ sơ của tôi, trong ảnh tôi cười thật rạng rỡ… Trên tập hồ sơ là một trái tim bị đập vỡ, dù đã được cẩn thận ghép lại, vẫn nhìn rõ vết nứt.
Trái trim đã bị tôi đập nát như tình, anh vẫn trân trọng lưu giữ ở nơi gần anh nhất.
Nước mắt tuôn như mưa, nhưng không xối được sự hối hận và đam mê.
Còn nhớ có lần anh nói: “Chuyện này, xin lỗi hoặc giải thích đều vô dụng, giống như cốc thủy tinh, đã vỡ rồi, có cũng không thể cứu vãn…”
Lúc đó, tôi tưởng anh muốn nói tới cái đêm điên loạn kia, nhưng hôm nay mới hiểu, anh muốn nói tới những tổn thương tôi gây cho anh, anh không hy vọng tôi xin lỗi hay giải thích, cũng không mong tôi có thể cữu vãn cuộc tình của chúng tôi, hy vọng duy nhất của anh chính là tôi có thể cho anh một chút hơi ấm, dù chỉ một đem.
Nếu là những năm trước, sự si mê đó tôi hoàn toàn có thể hiểu, nhưng sau bao năm đau khổ, anh vẫn si mê như vậy thì quả thật rất hiếm hoi.
Cứ nghĩ những lời hứa năm xưa đã nhạt theo thời gian, chỉ có mình tôi ngốc nghếch đợi chờ, nhưng hôm nay nhìn lại mới biết anh luôn đứng sau tôi, chờ tôi ngoái lại.
Điều duy nhất tôi có thể đền đáp cho anh là ra khỏi phòng làm việc của anh, thu xếp đồ của mình rồi rời khỏi đây.
Đúng như tôi nói, vĩnh viễn không nên gặp lại.
Tiếng mở cửa bất ngờ từ phía sau làm tôi giật mình, đồ trong tay rơi tung tóe xuống sàn.
Một bàn tay quen thuộc giúp tôi nhặt ống bút, cẩn thận đặt lên trên bàn của tôi, từ đầu tại sao tôi lại không chú ý đến bàn tay anh, đây rõ ràng là bàn tay của Trần Lăng.
“Lâm…” Hai chữ “tiên sinh” nghẹn ứ trong cổ họng, rõ ràng tôi đã đưa ra quyết định, nhưng sao khi gặp anh, tôi lại không thể nói nên lời.
Anh không nói gì, quay người đi ra.
Khoảng một phút sau, anh quay trở lại, tay cầm chìa khóa xe: “Tôi đưa em về, lần sau đừng đi lang thang một mình lúc đem khuya.”
Lòng bỗng nóng bừng, rất muốn hỏi anh: “Anh quay lại công ty có phải vì em?”
Cũng rất muốn nói: “Trần Lăng, em nhớ anh, em yêu anh.”
Nhưng tiếc là, đối với một người đàn ông nửa tiếng trước vừa quyết định làm lễ cưới với vị hôn thê, câu “em yêu anh” đó rõ ràng sẽ đẩy anh vào giữa hai dòng nước.
Biết rõ hai chúng tôi đã không thể cứu vãn, nói một câu làm khó anh như vậy phỏng ích gì.
“Không cần, tôi tự gọi xe về.” Thu xếp xong đồ đạc, cũng thu xếp xong tâm trạng rối ren, tôi lặng lẽ đi ra phía cửa.
“Định bỏ đi như thế sao?” Anh ngoảnh mặt sang một bên, cười đau khổ. “Không muốn nói gì ư?”
“Xin lỗi.” Đây có lẽ là câu duy nhất tôi còn tư cách nói với anh. “À, còn nữa, chúc mừng.”
“Vừa rồi tại sao lại khóc…” Anh đứng chắn trước mặt tôi, tiếng sập cửa khiến tôi giật nảy mình, túi đồ trong tay lại rơi xuống nền.
Đây chính là tình yêu, không có sự lý trí và tính toán nào nhanh hơn sự rung động băt chợt.
Khi trái tim đã rung, mọi logic gì đều không tồn tại.
Chút sức lực cuối cùng của tôi đã cạn kiệt, nhưng tôi vẫn cố giữ nụ cười, quay đi làm như không biết.
Anh nắm cánh tay, kéo tôi đến trước mặt, hét lên: “Tại sao lại sụp xuống đất khóc đau đớn như vậy? Tôi nợ em chăng? Tôi phụ em chăng? Chạy đến trước mặt tôi phô ra đau khổ gì kia?”
“Xin lỗi, tôi đã sai. Tôi không ngờ anh nhìn thấy…”
Người anh chợt cứng đờ, ngực phập phồng như sóng: “Diêu Băng Vũ, tại sao tôi có thể hiểu mọi chuyện, nhưng mất tới hai mươi năm vẫn không hiểu nổi lòng em…”
“Việc gì anh phải hiểu lòng tôi?” Tôi cắn chặt môi, không để khóc thành tiếng. “Lâm tiên sinh, anh muốn thế nào? Lúc trước chẳng phải anh đã quyết định lấy cô ấy rồi sao?”
Ánh mắt Lâm Quân Dật cháy lên như muốn thiêu đốt tôi, ngón tay chống như lún vào cánh cửa.
“Nếu…tôi nói với em, tôi là Trần Lăng, người đã bị em vứt bỏ mấy năm trước… nếu tôi nói những năm qua, không lúc nào tôi không nhớ đến em thì chúng ta có thể tiếp tục không?”
Tôi cắn chặt môi, sợ mình buột miệng thốt ra ba tiếng “Em yêu anh”, sợ khi nói ra rồi, tôi sẽ không thể rời xa anh.
Nhìn vẻ bình tĩnh của tôi, anh từ từ buông tay, ánh mắt từ khát khao biến thành phẫn nộ: “Em đã biết. em sớm đã biết tôi là ai phải không?”
“Trần Lăng,em xin lỗi…” Nhìn nụ cười cay đắng trên môi anh, trái tim tôi tê tái. Tôi yêu anh, không bao giờ muốn lám tổn thương anh, nhưng cuối cùng lại khiến anh mình đầy thương tích.
Anh hất tay tôi: “Tại sao tôi lại vì một người vô tình như em mà quẳng đi chút tôn nghiêm cuối cùng của mình?”
“Em xin lỗi.” Tôi không thể kìm chế tình cảm như nước vỡ bờ, lao đến ôm lấy anh. “Trần Lăng … Em biết em đã phụ anh, em nợ anh. Anh muốn em làm gì để bù đắp cho anh?”
“Vậy hãy dùng cả đời em để bù đắp.” Anh siết chặt lấy tôi, hai tay nâng mặt tôi lên, hôn thật mạnh. Ham muốn vừa bùng lên đã thiêu rụi tất cả, nụ hôn của anh tham lam, điên cuồng, tôi ngây ngất hưởng ứng, cho đến khi cả hai không thể kìm được khao khát bị dồn nén quá lâu.
Chân Trời Góc Bể Chân Trời Góc Bể - Diệp Lạc Vô Tâm Chân Trời Góc Bể