As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3423 / 142
Cập nhật: 2015-11-28 04:27:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
uổi liên hoan đã bắt đầu nhưng anh vẫn chưa đến.
Nhiều bạn đã say, anh vẫn chưa đến.
Tia hy vọng cuối cùng của tôi cũng tắt.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của tôi, Dương Na hỏi xung quanh: “Các bạn, hôm nay, Trần Lăng không đến à?”
“Trần Lăng ư?”
“Ờ đúng. Từ đầu đến giờ không thấy đâu?”
Có người phụ họa, có người tò mò, cũng có người nhìn tôi hỏi: “Diêu Băng Vũ, cậu cũng không có tin tức của anh ta sao?”
Tôi băn khoăn lắc đầu, lặng lẽ uống tiếp cốc trà đã nguội.
Xung quanh mỗi người một câu, bàn tán sổi nổi, một cô ở bàn khác nghe thấy, nghển cổ nói với sang: “Trần Lăng hả? Mấy năm trước mình có gặp anh ta…”
Tôi lập tức ngẩng đầu, chăm chú nghe cô bạn kể: “Hình như anh ta đang sống rất khá ở Mỹ.”
Mỹ? Trần Lăng đã sang Mỹ ư?
Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi rồi lại vụt tắt khi tôi còn chưa kịp nắm bắt.
“Trần Lăng sang Mỹ à? Hèn gì không thể nào liên lạc được.” Một người nói, tôi cũng không nhận ra là ai.
Cô bạn lúc nãy đột nhiên nghĩ ra điều gì, vui vẻ hỏi tôi: “Diêu Băng Vũ, bạn không gặp anh ấy ư? Trần Lăng cũng không liên lạc với bạn à?”
“Liên lạc với tôi?” Bề ngoài cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng tim tôi sắp nảy ra khỏi lồng ngực.
“Ừ, anh ấy bảo bị mất liên lạc với bạn, còn hỏi tôi làm thế nào để liên lạc với bạn.”
Tôi không thể nào gữ bình tĩnh, xúc động nắm chặt tay cô bạn hỏi: “Bạn gặp anh ấy bao giờ?”
“Lâu ròi, hình như là năm năm trước… Hồi đó tôi nói với anh ấy, tôi cũng không biết. Trần Lăng còn nhờ tôi hỏi giúp tin tức về bạn, tôi phải gọi cho rất nhiều người mới tìm được số điện thoại của bạn.”
Năm năm trước? Nước Mỹ? Một loạt từ ngữ tôi chưa từng gắn với Trần Lăng lúc này đột nhiên xuất hiện khiến tôi liên tưởng đến số điện thoại nhìn thấy trong di động của Trần Lăng, liên tưởng đến mùa xuân bất chợt của chúng tôi…
Anh đã nói: “Anh đến, chỉ vì câu nói của tôi: Em nhớ anh.”
Anh đã nói, anh được người ta nhận nuôi, nhưng không nói người đó sống ở Mỹ, càng không nói anh có một tiền đồ sáng lạn ở bên đó.
Lâm Quân Dật?
Ba chữ này đột nhiên cháy lên trong tâm trí tôi.
Một người bơ vơ không nơi nương tựa, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện. Một người là công tử nhà giầu, học kinh tế mười năm bên Mỹ.
Một người nhỏ nhoi, mơ ước lớn nhất là có một gia đình yên ấm. Một người tài năng xuất chúng, cơ hồ coi thường cả thế gian.
Một người lương thiện dịu dàng. Một người thâm hiểm, cơ mưu.
Một người cười tươi như ánh nắng. Một người cười lạnh như lưỡi gươm…
Hai con người khác nhau như vậy, tại sao giống nhau đến thế?
Tôi từng hoài nghi họ là anh em, do cảnh ngộ xô đẩy, đi theo những con đường khác nhau nên tính cách khác nhau…
Tôi cũng từng ảo tưởng họ là một, nhưng thực sự không có gì có thể gắn hai người với nhau.
Tâm trí tôi đã hoàn toàn rối loạn… Những từ “năm năm”, “nước Mỹ” quay cuồng trong đầu, nếu hai người là một…
Hàng loạt khúc mắc không tìm ra lời giải đước xâu chuỗi lại khiến hơi thở ngẽn lại trong ngực tôi bật ra.
Lần đầu gặp nhau, khi nghe tôi giới thiệu, anh lại cười mỉa mai như vậy.
Bệnh dạ dày nặng như thế, nhưng cách một giờ lại đòi một cốc cà phê. Quần áo trong tủ, bài hát trên xe, bộ đò ăn bằng thủy tinh trong nhà, bộ phim cùng xem trong lần đầu hẹn hò…
Tất cả những chi tiết đó, tôi chưa từng nghiêm túc suy nghĩ, bây giờ nghĩ lại… mới biết hình như tôi đã bỏ qua rất nhiều chi tiết quan trọng.
Tôi đứng bật dậy, lao ra cửa, nghe tiếng mọi người gọi, hỏi đi đâu.
Nhưng không ngoái lại.
Lúc này, tôi không thể nào suy nghĩ được nữa, chỉ có ý nghĩ duy nhất, tôi phải gặp anh…
Ngồi trên tàu, cảnh vật vun vút lướt qua cửa sổ, trong đêm tối tôi không nhìn rõ sắc hoa trên đồng cải nhưng vẫn thấp thoáng cảm nhận cánh hoa lay…
Những cảnh tượng, mấy tháng qua hiện lên trong tâm trí.
Nếu cần giải thích hành vi điên khùng và bệnh hoạn của Lâm Quân Dật, chỉ có một nguyên do, đó là hận! Hận vì yêu!
Sự bất thường đầu tiên, anh đưa tôi đến căn hộ anh không thường lui tới, chỉ vì câu tôi nói: “Trần lăng, em nhớ anh!”
Khi xông vào phòng tắm, anh nói không sai: nửa đêm tôi cởi quần áo trong nhà anh, hoàn toàn là thử thách sức chịu đựng của anh!
Nếu làm ngơ, anh không phải là đàn ông…
Anh dùng mọi thủ đoạn để tôi trở thành tình nhân của anh, còn hết lần này đến lần khác dọa bỏ rơi tôi, bởi vì anh vẫn đau dáu trong lòng sự phản bội của tôi, nhưng vẫn yêu tôi!
Hữu duyên tương ngộ… nhưng quá muộn…
Đến hôm nay, tôi mới biết anh yêu tôi nhường nào, dù hận bao nhiêu cũng không thể kìm nén nỗi khao khát tôi từ sâu trong lòng.
Còn tôi? Tôi chỉ nhìn thấy những bức ép của anh mà không nhận ra tôi từng bức ép anh vào đường cùng, dù tưởng tôi đã có chồng, anh vẫn tình nguyện làm người tình “vụng trộm” của tôi… Khi anh không cầu mong gì hết, chỉ muốn cùng tôi tiếp tục giấc mơ chưa trọn, tôi đã làm gì?
Tôi đã khiến anh tưởng rằng, tôi đã lấy chồng, có con, có cuộc sống hạnh phúc, đã sớm quên sạch những gì anh lưu giữ trong lòng.
Hôm sinh nhật anh, trong chiếc hộp từ tay anh rơi xuống chính là…nhẫn đính hôn!
giằng co đấu tranh lâu như vậy, anh đã lựa chọn tha thứ, quyết định lấy tôi, nhưng tôi…
Ngồi trên tàu, bất chấp ánh mắt lạ lùng của những người xung quanh, tôi liên tục lau nước mắt không ngừng tuôn trên má, liên tục nhấn số điện thoại của anh.
Di động của anh vẫn chỉ vọng ra yêu cầu để lại lời nhắn, điện thoại ở văn phòng làm viêc không có người nghe.
Hàng cây hai bên đường mang theo hồi ức lướt qua trước mắt tôi…
Còn nhớ hoàng hôn một ngày hè, tôi đứng đợi Trần Lăng trước cửa nhà ăn.
Một bàn tay âm ấm bịt mắt tôi, tôi bật cười, không ngờ anh lại thích cái trò trẻ con đó.
Bắt nạt người, tôi cũng biết!
Tôi cố tình nói thật ngọt ngào: “Hiểu Dương, đừng đùa, lần nào anh cũng thế!”
Phản ứng của anh còn thú vị hơn tôi tưởng, mười ngón tay cứng lại như xác ướp, hơi thở gấp, ngực phập phồng.
Một lúc lâu sau, anh mới buông tay, đột nhiên ôm tôi; “Nhớ anh, nghĩ tới anh, khó khăn với em vậy sao?”
Lòng tràn trề hạnh phúc, tôi áp má vào lưng anh: “Em nhớ, mãi mãi nhớ… Anh ngốc thật, em đùa chút thôi, dù anh hóa thành tro em vẫn nhận ra.”
“Băng Vũ!” Giọng Trần Lăng không vui, nhưng không to tiếng. “Lần sau đừng đùa như vậy nữa, tổn thọ lắm.”
Nhớ lại chuyện này, nước mắt lại nhòe mi, tôi thật ngu ngốc, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, nhưng mỗi lần gặp lại, anh đều phải giới thiệu từ đầu…
Anh là Trần Lăng … Anh là Trần Lăng.
Tôi cứ nghĩ, hình bóng anh đã khắc vào tim tôi, anh biến thành tro tôi cũng nhận ra…
Nhưng tôi luôn không nhận ra anh, thật sự không lần nào nhận ra anh.
Thật buồn, quá đáng buồn.
Di động đổ chuông, tôi không kịp nhìn số máy, lập tức ấn nút nghe.
“A lô. Vâng…”
Một giọng chậm rãi vang lên, đập tan hy vọng của tôi: “Xin cháo, Diêu Băng Vũ phải không? Tôi là Âu Dương Y Phàm.”
“Âu Dương tiên sinh, tôi muốn gặp… Lâm Quân Dật. Anh có biết bây giờ anh ấy ở đâu không?”
Giọng trong máy rõ ràng không hài lòng: “Diêu tiểu thư, đến lúc này, cô cũng không cho rằng mình nên buông tha anh ấy sao?”
“Tôi…”
Âu Dương ngắt lời tôi: “Rốt cuộc phải thế nào cô mới hài lòng? Để ông cháu người ta từ nhau, Quân Dật hủy hôn với Nhã Tích?”
“Tôi cũng vừa mới biết anh ấy là Trần Lăng.”
“Biết rồi thì sao?” Phản ứng của anh ta rất bình thường, chứng tỏ đã biết quá khứ của tôi và Lâm Quân Dật.
“Tôi…”
Âu Dương lại gắt lời tôi: “Cô muốn bù đắp, hay là muốn cứu vãn? Diêu tiểu thư, chuyện của hai người tôi không nên hỏi, nhưng là bạn của Quân Dật, tôi muốn hỏi cô một câu. Năm xưa khi Quân Dật biết bố mình mắc bệnh ung thư, từ phòng mổ đi ra, cô đã ở đâu?”
Chiếc điện thoại suýt rơi khỏi tay, một tiếng nổ ầm bên tai tôi…
Giọng phẫn nộ trong máy nói với tôi: “Cô đang đi dạo với người chồng hiện nay… dùng dằng lưu luyến dưới lầu phải không?”
Di động rơi, không chỉ giáng xuống mặt đất, còn giáng vào lòng tôi…
Cả ngày hôm đó tôi chỉ nghĩ đến lời nói của cô gái kia, thần trí ngơ ngẩn, không hề nghĩ, tôi về muộn như vậy, Trần Lăng sẽ lo lắng, sẽ đi tìm.
Khi Trần Lăng nhìn thấy tôi và Ngô Hàng trong vườn trường, nhìn thấy chúng tôi giằng co dưới lầu, anh đã khóc bỏ đi, nhưng tôi lại nói dối anh là tôi đi dạo một mình, lòng anh sẽ thế nào?
Trong nhà hàng châu Âu, nhìn thấy Ngô Hàng nắm tay tôi, tâm trạng anh ra sao…
Anh hành hạ, uy hiếp tôi đã là rất nể tình, nếu là anh, tôi nhật định bóp chết người đàn bà vô tâm đó.
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.
Ung thư? Âu Dương Y Phàm có lần nói tế bào ung thư đã di căn vào xương của bố Quân Dật, thời gian đó chính là lúc Trần Lăng bỏ đi…
Tôi nhặt điện thoại lên, mới phát hiện, cú điện thoại của Âu Dương vừa rồi là gọi từ di động của Lâm Quân Dật.
Không kịp suy nghĩ tại sao, tôi nhấn nút gọi lại, người nghe vẫn là Âu Dương Y Phàm.
“Âu Dương tiên sinh, làm ơn cho tôi gặp Quân Dật được không? Tôi muốn hỏi anh ấy vài điều.”
“Anh ấy không muốn nghe, tôi cũng hy vọng cô đừng gọi lại nữa…”
“Đợi chút đã. Anh nói bố anh ấy bị ung thư? Khi đó Quân Dật đang ở trong nước đúng không?”
Âu Dương thở dài trong điện thoại: “Đúng. Ông ấy không muốn làm khó Quân Dật nên vẫn giấu, đến khi biết không sống được, mới bảo anh ấy quay vế… Cô hiểu tâm trạng Quân Dật lúc đó không?”
“Tôi hiểu…” Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh ấy ôm đầu quỳ khóc trên đất…
Cảnh tượng đó hiện lên bao lần trong giấc ngủ của tôi, đến bây giờ tôi mới hiểu nỗi day dứt ân hận của anh.
Những băn khoăn, bất lực, mâu thuẫn giằng co của anh năm xưa thì ra không phải giữa hai cô gái mà là giữa tình thân và tình yêu…
Nếu sớm biết anh đã có cuộc sống mới ở bên Mỹ, vì tôi mà anh đã rời xa người bố thương yêu, người ông tận tụy, vị hôn thê rất mực chung tình thì tôi nhất định ép anh quay về, bất kể dùng cách nào… nhưng tôi thật sự không biết.
“Khi Quân Dật quyết định nói ra sự thật, hy vọng cô hiểu và chờ đợi anh ấy quay về thì cô đã bỏ đi, không một lời giải thích…”
“Anh ấy đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.” Cho dù thế nào tôi cũng phải gặp anh, nói với anh một câu: Tôi đã sai.
“Anh ấy ở đâu?” Âu Dương “hừ” một tiếng, giọng lạnh lùng. “Vậy cô ở đâu? Khi anh ấy chạy tìm cô khắp nơi, đứng đợi suốt đêm ngoài cửa, người thương xót anh ấy là Nhĩ Tích, cô ở đâu? Khi anh ấy quỳ khóc trước ông nội, cầu xin được gặp bố lần cuối, người ở bên anh ấy là Nhĩ Tích, cô ở đâu? Khi anh ấy mất người bố mà anh ấy thương yêu nhất, lúc đau khổ cùng cực, người an ủi anh ấy là Nhĩ Tích, cô ở đâu? Khi anh ấy bất tỉnh trong bệnh viện, người ở bên chăm sóc anh ấy là Nhĩ Tích, cô ở đâu? Khi anh ấy suy sụp nhất, người động viên anh ấy can đảm đối diện với tất cả là Nhĩ Tích, cô ở đâu? Bây giờ bệnh dạ dày phát tác, người chăm sóc anh ấy trong bện viện là Nhĩ Tích, cô ở đâu?”
Mọi chờ mong háo hức, mọi khát khao trong tôi đã bị những lời nói đó chôn vùi xuống vực thẳm tăm tối, khi gặp lại Lâm Quân Dật, làm sao tôi có thể mở miệng nói: “Em yêu anh.”
“Bệnh dạ dày phát tác… Bây giờ anh ấy thế nào?”
“Cô quan tâm làm gì? Chẳng phải cô đã nói, không muốn ở bên anh ấy dù chỉ một phút? Bây giờ Quân dật không cần cô nữa, tôi hy vọng cô vẫn nhớ những lời mình đã nói: vĩnh viến không muốn gặp lại anh ta.”
Chân Trời Góc Bể Chân Trời Góc Bể - Diệp Lạc Vô Tâm Chân Trời Góc Bể