One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3423 / 142
Cập nhật: 2015-11-28 04:27:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
a ngày liền sau đó, chúng tôi không rời khỏi căn phòng bé nhỏ, nói chính xác, không rời khỏi chiếc giường của chúng tôi. Khi đói, anh sẽ nấu cháo bón cho tôi, buồn ngủ thì gối lên bờ vai rắn chắc, ấm áp của anh mà thiếp đi.
Tỉnh dậy, tôi không biết làm gì, viết lên lưng anh mấy chữ: “Trần Lăng, em yêu anh!”
Anh bị đánh thức, mơ màng nhìn tôi.
Tôi cười hỏi: “Đoán xem em viết gì?”
“Anh chịu.” Anh cười cười, tay đặt lên ngực tôi, cũng viết mấy chữ: “Băng Vũ, anh cũng yêu em!”
“Anh xấu lắm.” Tôi cười nói.
Bàn tay anh lại lén lùa vảo trong áo tôi, vuốt ve ngực tôi khiến toàn thân tôi mềm nhũn.
“Trai không hư, gái không yêu.” Anh đè lên người tôi, ngây ngất hôn môi…
Lần đầu tiên làm tình, chúng tôi chìm ngỉm trong hoan lạc không thể thoát ra.
Say sưa trong mật ngọt, tôi thực sự tin rằng không ai có thể chia cắt chúng tôi, bởi vì tôi không xa anh một giây một phút, anh là sinh mệnh của tôi.
Sau đó, chúng tôi ngày nào cũng cuốn lấy nhau, ngày nào cũng đắm đuối triền miên.
Giờ thì tôi đã hiểu thế nào là gắn bó keo sơn, lúc ăn cơm cũng dính vào nhau…
“Băng Vũ, em muốn sống một cuộc sống như thế nào, nếu anh chỉ có thể mang lại cuộc sống bình thường cho em, liệu em có bằng lòng cùng anh?”
Tôi hạnh phúc mãm nguyện gật đầu: “Miễn là được ở bên anh, khi kiếm đủ tiền, chúng ta sẽ mua nhà trả góp… Em rất thích cảm giác ở trong ngôi nhà còn thơm mùi sơn… Hằng ngày, em sẽ đi làm về trước anh, nấu cơm đợi anh, dù anh về muộn thế nào em cũng đợi, chúng mình cùng ăn, rồi ôm nhau ngủ…”
Đôi mắt anh thật tuyệt, nhất là mỗi khi nó lóe sáng, giống như nước hồ trong veo lóng lánh ánh mặt trời.
“Được!” Anh ôm tôi, áp má lên tóc tôi. “Từ khi còn rất nhỏ, anh đã mơ có một gia đình, mỗi ngày dù vất vả đến đâu, cứ nghĩ đến có một nơi thuộc về mình, có người chờ đợi anh, anh không còn mong muốn gì hơn. Băng Vũ, nhất định anh sẽ cố gắng làm việc, nhất định để em hạnh phúc… Hãy nhớ, dù anh về muộn thế nào, em cũng nhất định phải đợi anh…”
Lúc đó, cho dù toàn thế giới bảo tôi, những hứa hẹn thề bồi đều không đáng tin, lời hứa của đàn ông đều là giả dối, tôi chắc chắn không tin.
Chỉ tin anh yêu tôi, một lòng yêu tôi.
Sau này, tôi mới nhận ra, mình đã sai.
Hôm đó, nộp xong luận văn, tôi vội vã về nhà, định làm anh bất ngờ một phen.
Tôi khẽ khàng mở cửa, rón rén đi vào phòng, thấy anh đang ngồi trên ghế gọi điện thoại, quay lưng về phía tôi. Trước đây, tôi chưa bao giờ thấy anh dùng di động, nên vẫn tưởng là anh không có.
Anh nói: “Xin lỗi, anh chỉ có thể nói xin lỗi.”
“…” Tôi không nghe được người bên kia nói gì, chỉ thấy giọng anh vô cùng dịu dàng.
“Em đừng khóc, đừng như vậy, còn rất nhiều đàn ông tốt hơn anh, đừng đợi anh…”
“…”
“Đúng, anh nói rồi, anh không lừa em.”
“…”
“Anh biết, nhưng… em đã có tất cả, còn cô ấy không có gì ngoài anh.”
Giây phút ấy, thế giới cổ tích đẹp đẽ của tôi bắt đầu sụp đổ, thì ra anh không như tôi, không hề đợi chờ ngày gặp lại, anh đã có bạn gái, trái tim anh từng dành cho người con gái khác, và có lẽ anh cũng từng thề thốt với cô ấy…
Trong giây phút ấy, những lời hứa từng làm tôi xúc động tận đáy lòng của anh bỗng trở nên vô nghĩa.
Có lẽ những điều đã nói, những việc đã làm cho tôi, anh cũng từng nói, từng làm với cô gái khác…
Anh cúp máy, tư lự nhìn ra xa… rồi bất ngờ ngoái lại, tôi nhìn thấy nỗi hoảng loạn trong mắt anh, nỗi hoảng loạn khi sự dối trá bị phơi bày, phản ứng đó càng khẳng định những gì tôi nghĩ.
“Băng Vũ… em về lúc nào?”
“Em vừa về, lúc anh còn đang ngơ ngẩn, nên không thấy em.” Tôi mỉm cười làm như không có chuyện gì, nhưng tâm trí rối bời, không biết nên nói gì, làm gì. “À, em đi nấu cơm.”
Trong bếp, tôi bóp mãi nắm gạo trong tay, lòng bàn tay nóng ran, vậy mà tôi vẫn cảm thấy nó lạnh băng…
Có nên cho anh cơ hội giải thích?
Tôi đoán anh nhất định sẽ nói: “Băng Vũ, người anh yêu là em, khi đó anh đã tưởng không bao giờ có thể gặp lại em, cho nên mới đến với cô ấy, khi được tin về em, trong điện thoại em nói, em nhớ anh, anh lập tức chia tay cô ấy, chạy đi tìm em…”
Đã biết câu trả lời như vậy, hà tất còn phải hỏi?
Không biết từ lúc nào, Trần Lăng đã bước vào bếp, ôm tôi từ phía sau, rất chặt như muốn nói, sẽ không xa tôi.
“Trần Lăng, anh có yêu em không?”
“Yêu!” Anh nói ngay không do dự. “Chỉ cần được ở bên em, mọi thứ anh đều có thể từ bỏ.”
Tôi dựa vào ngực anh, tiếng trái tim anh đập thật kiên định.
Tôi cười nói: “Thế là đủ. Em không quan tâm trước kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần từ nay anh một lòng yêu em…”
Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào, không muốn thấy giọng nói êm êm quyến rũ của anh lại kể về chuyện của anh với một cô gái khác, cũng không muốn biết bất cứ suy nghĩ gì của anh về cô ta… vì tôi vẫn muốn ở bên anh, sau khi tốt nghiệp tôi muốn cùng anh đến một thị trấn nhỏ, xây dựng gia đình yên ấm.
Tôi nở nụ cười thật ngọt, hôn lên đôi môi mấp máy định nói của anh, chỉ cần anh yêu tôi, tôi sẽ không câu nệ bất cứ điều gì…
Tuy nhiên, sự lượng thứ của tôi không kết thúc được một cuộc tình tay ba, trái lại là một sự bắt đầu.
Có lần tôi thấy anh lén sạc điện cho chiếc di động luôn tắt máy.
Có lần tôi thấy anh từ phòng tắm bước ra, mắt vẫn ngấn lệ.
Tôi nhìn thấy sự day dứt trong mắt anh, nhìn thấy vẻ hoang mang, bất lực của anh…
Trái tim tôi, giấc mơ của tôi, tình yêu máu thịt của tôi vỡ tan từng mảnh trong sự lừa ngạt, dối trá của anh.
Cuối cùng, đến một ngày, không chịu được nữa, nhân lúc anh đi làm, tôi lén mở túi áo, lấy chiếc điện thoại của anh. Khi anh vừa đi khỏi, tôi mở xem, bên trong chỉ có một số điện thoại, dãy số hơi lạ, không giống số di động, cũng không giống số cố định.
Tôi liền bấm gọi, chuông reo hai lần, tôi vội ngắt máy.
Tiếng chuông vang lên ngay sau đó, tôi giật mình suýt làm rơi, nhìn màn hình chính là số máy vừa rồi.
Hít thật sâu để lấy can đảm, nhấn nút. Trong điện thoại là một giọng trong êm rất đẹp: “Đã gọi rồi sao còn ngắt máy?”
“Tôi là bạn gái Trần Lăng! Cô là…” Tôi lên tiếng.
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới nói: “Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, bốn năm trước chúng tôi đã đính hôn!”
Đầu tôi như nổ tung, đó là điều tôi sợ nhất. Tôi vốn định bảo cô ta đừng đeo bám Trần Lăng, bây giờ không thể nói gì nữa, hóa ra tôi mới là kẻ thứ ba, cướp chồng chưa cưới của người khác.
Nếu cô ta chửi bới, mắng nhiếc, tôi còn thấy dễ chịu hơn, nhưng cô ta chỉ một mực cầu khẩn chân thành: “Cô có thể rời xa anh ấy không?”
“Tình cảm không phải là thứ có thể đem cho. Dù tôi có rời bỏ anh ấy, cũng chưa chắc anh ấy sẽ quay lại với cô.”
“Chỉ cần cô rời bỏ Trần Lăng, anh ấy nhất định sẽ quay lại với tôi. Nếu cô thật lòng yêu Trần Lăng, xin đừng làm khó anh ấy.”
Tôi đang định nói tiếp, chợt một giọng đàn ông vô cùng nho nhã vọng vào máy: “Ai gọi thế con?”
“Dạ, một người bạn.” Nói rồi, cô ta liền quay lại nói với tôi: “Xin lỗi, tôi phải đưa bố tôi đi viện.”
Trước khi dập máy, cô ta còn nói một câu khiến tôi thấy đau đớn nhất: “Thật lòng yêu một người không thể ích kỷ như vậy… Cô nên nghĩ đến cảm nhận của anh ấy!”
Trước mắt tôi chợt hiện ra ánh mắt đầy mâu thuẫn, day dứt của Trần Lăng, lòng tôi như bị dao cắt.
Tôi hiểu, cuộc tình tay ba này không thể tiếp tục, tôi nên để Trần Lăng lựa chọn, giữa tôi và cô ta, anh chỉ có thể chọn một.
Nhưng tôi sợ, sợ anh chọn cô ta.
Tôi đi lang thang vô định, không biết đã qua bao nhiêu con phố, tim vẫn đang ứa máu vì lời nói của cô gái đó, bốn năm! Anh đã yêu cô ta bốn năm…
Điều gì khiến anh cô phụ cô ta, có phải do tôi?
Nếu vậy, tôi nên vui, cớ sao lại buồn?
“Diêu Băng Vũ!” Một giọng đàn ông vang lên phía sau, tôi quay lại, thì ra là Ngô Hàng học khoa Quản trị kinh doanh, anh ta một thời theo đuổi tôi, bị tôi tế nhị từ chối. “Thật trùng hợp.”
“Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Tôi trả lời, vòng qua anh ta, đi tiếp.
Ngô Hàng cũng không nói gì, lặng lẽ đi theo tôi, tôi đi nhanh, anh cũng đi nhanh, tôi đi chậm, anh cũng đi chậm. Đến khi hoàng hôn buông xuống, rồi trăng lên, tôi mới về nhà.
Trên con đường tối lạnh dẫn vào căn phòng trọ của mình, tôi quay lại nói với Ngô Hàng: “Hôm nay rất cám ơn anh, em đến nhà rồi.”
“Diêu Băng Vũ!” Ngô Hàng kéo cánh tay tôi. “Em đừng khóc vì một kẻ không xứng đáng.”
Nhìn khuôn mặt đôn hậu của anh, lòng tôi chợt ấm áp.
Tôi mỉm cười với anh, có người trọn vẹn yêu tôi, tôi lại đi tranh giành một trái tim không toàn vẹn với một cô gái khác…
Nhưng yêu là yêu, chỉ cần chúng tôi không xa nhau, ai có thể chia rẽ chúng tôi.
Thấy tôi không nói gì, anh hơi xúc động, càng nắm chặt tay tôi: “Nghe Liễu Dương nói, cậu ta có người khác. Vì một gã đàn ông như vậy, có đáng không?”
“Chỉ cần anh ấy yêu em, không có gì không đáng.”
“Nếu yêu em, cậu ta đã trân trọng những gì em dành cho cậu ta… Sao em phải hành hạ bản thân như vậy, chia sẻ trái tim với một cô gái khác?”
“Rồi anh ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.”
“Nếu không thì sao? Hôm nay cậu ta có thể vì em mà từ bỏ cô gái kia, sau này có vì cô gái khác mà từ bỏ em…?”
Tôi giật mạnh tay khỏi tay anh ta, vừa chạy vừa khóc.
Lời của Ngô Hàng đã chạm vào vết thương lòng của tôi, buộc tôi phải đối diện với sự thật tôi muốn né tránh.
Trước cửa nhà, tôi đã hạ quyết tâm, yêu một người, thực sự không thể ích kỷ như vậy, càng không nên giữ một người chỉ còn thân xác ở bên mình, nếu anh thật lòng yêu cô gái kia, tôi nên can đảm ra đi.
Tôi vào nhà, chưa biết mở lời thế nào, Trần Lăng đã nên tiếng: “Em đi đâu vậy?”
Giọng anh rất bình thường, không hề tỏ vẻ quan tâm.
“Đi dạo một mình thôi.”
Anh cười đau khổ: “Anh ta là ai?”
Tôi ngước nhìn, thấy cửa sổ mở, liền hiểu ý anh, vội giải thích: “Em tình cờ gặp anh ấy trên đường, tiện đường anh ấy đưa em về.”
Anh không nói gì, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ thất vọng.
Tôi vốn không có lòng tin, giờ lại càng lo sợ, lo sợ bất cư slucs nào anh cũng có thể bỏ tôi, quay về với cô gái kia.
“Trần Lăng. anh phải tin em, em và anh ta chẳng có gì hết.”
Anh cười, tiến lại, choàng tay ôm vai tôi, lấy trong túi áo một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Anh nhẹ nhàng mở ra, trước mặt tôi là một chiếc nhẫn kim cương xinh xắn.
Tôi ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn như thể đó chỉ là ảo giác.
“Lấy anh nhé?”
“Anh?”
Khi tôi còn đang ngơ ngẩn, anh đã cầm ngón giữa của tôi, định đeo chiếc nhẫn lạnh gái vào đó.
Nhìn động tác thành thạo của anh, tôi chợt lạnh người, vội rụt ngón tay.
“Tại sao?” Anh khàn giọng hỏi, tôi nhìn thấy sự tổn thương nặng nề trong mắt anh.
“Em nghĩ là, những lời hứa không thực hiện được thì không nên dễ dàng nói ra.”
“Băng Vũ!” Anh siết chặt người tôi, vòng tay mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào. “Anh yêu em! Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không thể thay đổi tình yêu anh dành cho em, chỉ cần em yêu anh, không ai có thể chia lìa chúng ta.”
“Thật không?” Tôi chìa ngón tay giữa trước mặt anh, nói: “Nếu thật lòng yêu em, hãy đeo chiếc nhẫn vào ngón tay này, em không cần những lời thề, em muốn làm bà Trần.”
“Được.” Anh nhanh nhẹn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay tôi. “Sau khi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ cưới.”
Tôi cười, đã rất lâu tôi không cười như vậy.
Giữa tôi và cô ta, cuối cùng anh đã lựa chọn.
Tôi và Trần Lăng sống một tháng cuối cùng lãng mạn, đắm say. Chúng tôi âu yếm gọi nhau là “ông xã”, “bà xã”. Chúng tôi định sẽ về quê sống cuộc sống bình yên.
Anh cười rạng rỡ, nụ cười đó vĩnh viễn khắc vào tâm trí tôi.
Hôm nhận bằng tốt nghiệp, tôi hân hoan chạy về nhà, mang theo dự định, ước mơ về cuộc sống tương lai mới mẻ.
Đẩy cửa bước vào, chưa kịp hỏi anh đã dọn đò xong chưa, đã thấy anh đang khuỵu dưới đất, ôm mặt nghẹn ngào, cuống cuồng tuyệt vọng, liên tục nói vào điện thoại: “Tại sao không nói với anh… Anh sẽ quay về, anh lập tức quay về… Xin em, em nhất định phải đợi anh! Hãy đợi anh…”
Lần đầu tiên tôi thấy anh đau khổ như vậy. Từ khi quen anh, dù đối mặt với bất cứ chuyện gì, trên môi anh luôn là nụ cười, sáng rỡ như ánh mặt trời, giọng nói luôn nhỏ nhẹ.
Giày vò anh như thế, là tôi hay cô gái kia? Hay cả ba chúng tôi?
Tôi có thể không để tâm tới quá khứ của anh, tôi có thể tha thứ cho sự mập mờ của anh, thậm chí sự dối trá, lừa gạt của anh cũng không là gì so với tình yêu tôi dành cho anh, nhưng hôm nay tôi mới biết, thì ra anh không hề yêu tôi, tình yêu đích thực của anh là người con gái mà anh không thể từ bỏ kia… Anh trở lại với tôi, chẳng qua vì cô ta có tất cả, còn tôi không có gì ngoài anh.
Chỉ một câu của tôi, “em nhớ anh” đã làm anh từ bỏ người anh yêu trở về bên tôi, chỉ vì tôi cứ ngốc nghếch đợi chờ khiến anh không thể phản bội lời hứa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả ba đều bị dày vò. Chúng tôi đã quá mệt, tình yêu tay ba quá đau khổ, cũng qua bị tổn thương.
Hôm đó, tôi quyết định từ bỏ!
Tôi quyết định chia tay anh.
Chỉ từ bỏ tôi mới được giải thoát, chỉ hi vọng cô gái kia nói thật: Tôi từ bỏ anh, anh sẽ quay về với cô ta.
Chân Trời Góc Bể Chân Trời Góc Bể - Diệp Lạc Vô Tâm Chân Trời Góc Bể