Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
scar đang cắt bãi cỏ trước sân nhà khi tôi tới. Anh đang cột một cái áo choàng không tay màu đỏ quanh đầu, hơi giống một người chăn cừu hay một nhà thông thái trong những bức họa của Kinh thánh. Cái áo bay phất phới sau lưng anh. Anh ngồi chồm hổm trên cỏ đằng sau cái máy cắt cỏ. Tôi la lớn để chào. Anh tắt máy cắt cỏ và giơ hai tay lên không, mặt anh giống một đứa bé vừa mới thấy điều gì đó thật hấp dẫn, chẳng hạn một con bò bên ngoài cửa sổ chiếc xe.
‘Ô, anh khỏe.’ Anh nói, nắm lấy tay tôi. (Chắc anh nghĩ rằng tôi hỏi, ‘Anh khỏe không?’) ‘Anh đang cố gắng trở nên người có ích đây, xin mời vào chơi.’ Anh đưa tôi vào nhà và giới thiệu tôi với mẹ anh.
Mẹ của Oscar rất già, và cao kều như Oscar. Bà cao quá nên trông không hợp lắm. Bà nói huyên thuyên và khom đôi vai về phía trước, như thể nếu không thì bà không vừa với bên trong căn nhà. Bà nói rằng căn nhà bê bối kinh khủng và đáng ra chồng bà phải hút bụi nhà mới phải vì ông đã bị cho thôi việc, và tôi có muốn uống chút nước rượu chanh không? Ba của Oscar đang ở quán rượu. Theo tôi thì căn nhà nhìn vô cùng ngăn nắp, lại có một bà mẹ, và một ông cha không ở xa đây, và có rượu mùi nữa. Tôi thấy rất ấn tượng.
Trong một phút tôi nghĩ bà sắp sửa hỏi tôi về gia đình tôi, nhưng may mắn thay bà không hỏi han gì. Bà chỉ mỉm cười và đi rót rượu mùi.
‘Oscar đã làm một cái bánh.’
Tôi không chắc mình nên nói cái gì, cho nên chỉ cười và nhìn xuống đôi tay mình. Có cáu ghét bám dưới móng tay. Oscar bật cười to vào trong ly rượu chanh của anh ấy và làm nó văng tung tóe khắp nơi. Bà mẹ cau mặt nói, ‘Oscar, tại sao con không khoe với Cedar mấy cuốn sách của con?’ Tôi ước gì có thể rửa đôi tay mình. Chúng luôn luôn bẩn thỉu do việc phải chống bằng tay trên mặt đường. Tôi có thể đi bằng hai tay vòng vòng khoảng hai mươi bước. Oscar nói điều gì đó, giọng của anh trầm đục và vấp váp. Chuông cửa rung lên lấn át cái giọng nói đùng đục đó. Mẹ của Oscar đang lau rượu đổ. Oscar lê bước lảo đảo đi về phía cánh cửa.
‘Kite tới rồi này.’ Anh nói, lời bắn ra như những viên đạn. Rồi anh cười với tôi. ‘Hôm nay là sinh nhật của anh.’
Kite đang đội cái mũ nồi màu quả mơ. Tôi đỏ mặt. Kite có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy như thể bị bắt gặp đang làm điều gì sai trái vậy. Mẹ của Oscar nói to, vừa nói vừa lau đôi tay vào cái khăn lau bếp.
‘Chào, Kite. Cháu có muốn một ly rượu chanh không? Oscar đã làm một cái bánh. Bánh sô-cô-la và cam. Cháu biết Cedar phải không?’
‘Dạ. Chào Cedar. Mình không biết bồ cũng tới nữa.’ Kite nhướng mày với tôi. Tôi không cho rằng Kite có vẻ cảm động hay phát rồ lên vì vui sướng khi gặp tôi. Kite còn có vẻ hơi đáng ngờ là đằng khác. Rồi Kite trao cho Oscar món gì đó được gói bằng giấy báo. Cậu nói, ‘Chúc mừng sinh nhật, bạn hiền.’
Oscar thở hào hển, lún vào trong cái ghế. Anh cẩn thận và từ từ mở gói quà, như thể mớ giấy gói quà là thứ mà bạn giữ lại để dùng một lần nữa vậy. (Má luôn luôn bắt chúng tôi xài lại mọi thứ.) Nhưng đó chỉ là giấy báo thôi mà. Nếu là tôi, tôi đã xé tung nó ra; tôi thì tôi không có chút kiên nhẫn nào cả. Đó là một quyển sách nhỏ, bìa cứng. Những Bức Vẽ và Những Lời Bình Phẩm của Louise Bourgeois.
Bên trong phần lớn là những hình vẽ trừu tượng với một đoạn văn. Những bức vẽ hơi bất thường: nghiêng ngả, ngộ nghĩnh, vụng về và khó hiểu. Nhưng Oscar thích lắm. Anh cười rạng rỡ và đứng dậy ôm lấy Kite, suýt đập dẹp mũi cậu. Mẹ Oscar bưng cái bánh tới và chúng tôi hát mừng sinh nhật. Oscar muốn biết Kite tìm thấy quyển sách đó ở đâu và Kite nói cậu đã tới lục tìm trong tiệm sách Nghệ Thuật, và trong tất cả các quyển sách thì đây là quyển gợi cậu nhớ nhiều nhất về những quyển sách của Oscar. Cho nên tôi hỏi về sách của Oscar và mẹ của Oscar nói Oscar là một họa sĩ. Oscar cười lớn và nói mình chỉ đang làm điều duy nhất có thể làm, và tôi có muốn xem không?
Phòng của Oscar có một cái giường đơn với tấm trải giường màu xanh dương, và một cái bàn giấy lớn với một đống bút, sơn, chai lọ, giấy và sách. Khắp trên các vách tường có nhiều hình ảnh được đính lên đó bằng keo dán Blu-Tack; có vài bản phô-tô những biểu đồ cũ, một vài bức vẽ, một vài bức khác là hình của các vì sao và những kim tự tháp hay trang giấy màu xé ra từ một quyển sách. Có một bức hình Oscar đang chạy xe đạp mà buông tay, cái cách mà Jean-Pierre vẫn làm. Trông anh trong hình rất khác - sáng láng hơn và khỏe mạnh. Oscar nhét một quyển sách bìa cứng màu đen vào tay tôi và nói, ‘Nhìn nè, đây là sách của anh.’ Kite nhặt vài chiếc vớ và bắt đầu chơi trò tung hứng với chúng. Tôi ngồi trên giường và xem quyển sách. Trang đầu tiên chỉ là một từ được viết bằng nét chữ run run. Nó là chữ Những Chuyện Thường Ngày. Phần còn lại của quyển sách dày đặc những trang vẽ với những lời, như vầy:
Tôi thích cuốn sách, nhưng không thể nói vì sao. Có lẽ bởi vì nó lập dị, nhỏ nhắn và yên lặng, không có gì lớn lao, và bởi vì nó khiến bạn cười, chỉ một nụ cười khe khẽ hướng nội, và cái cách nó cào vào tâm hồn bạn, như một cú thọt lét ngồ ngộ. Không phải một cái gì lớn lao. Không lớn lao, tuy nhiên nó khiến bạn băn khoăn. Nó khiến bạn nghĩ có lẽ mình là một cái chân đơn độc đang lang thang đây đó tìm cái chân kia.
Tôi nói với Oscar rằng tôi thích cuốn sách và rằng anh tôi chắc cũng sẽ thích. Oscar đang ngồi trên ghế và để cho cánh tay anh đong đưa thõng xuống. Anh nói thêm lần nữa rằng nó là tất cả những gì anh có thể làm. Rồi anh thả bàn tay xuống trên đầu gối và đôi mắt trở nên u buồn.
‘Anh bị chấn thương sọ não.’ Oscar nói, bàn tay vụng về vỗ vỗ lên đầu gối. Anh hướng ánh mắt về phía tôi, đầu cúi về phía trước, nụ cười anh như sợi dây điện duỗi căng vắt ngang khuôn mặt, đôi mắt như những cửa sổ tối trên một chiếc xe limousine, cái nhìn sáng ngời mà tôi đã thấy trong bức hình trở nên mờ tối, như thể nó bị che lấp trong bóng tối. Tôi nghĩ, đâu đó đằng sau đôi mắt ấy, một phần nào đó của Oscar đã bị khóa kín. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng tôi không nghĩ được điều gì. Tôi nhìn Kite, đang đặt tay lên vai Oscar. Cậu đã không nói lời nào với tôi suốt buổi chiều. Tôi nói tôi phải về. Oscar nói anh vui vì tôi đã tới và hãy đến nữa để xem hết những quyển sách khác của anh. Anh nói điều này một cách nghiêm túc, với một sức nặng quả quyết từ tốn, như thể anh đang hạ một món đồ nặng xuống mặt đất, rồi anh chỉ vào chồng sách bìa đen trên kệ. Tôi tới chào tạm biệt bà mẹ.
‘Cám ơn cháu tới chơi, Cedar. Giờ Oscar rất hiếm khi gặp những người bạn mới. Nó sẽ rất vui nếu cháu tới chơi.’ Tôi hỏi Oscar biết Kite từ bao giờ. Bà có vẻ ngạc nhiên.
‘Kite chưa nói gì với cháu về Oscar sao?’
‘Thưa chưa.’
‘Oscar là đứa con út của chúng tôi, cháu biết đó. Anh chị của nó đã ra riêng hết rồi.’
‘Ồ,’ Tôi thốt lên, hy vọng là bà sẽ nói tiếp.
‘Kite và Oscar là bạn thân khi còn bé. Tụi nó từng đạp xe đi chơi loanh quanh với nhau. Bọn chúng từng làm rất nhiều chuyện với nhau. Kite học nhào lộn từ cha nó, cháu biết đó. Mẹ nó chẳng bao giờ có mặt. Oscar cũng thích nhào lộn. Hồi đó, chuyện gì Oscar cũng thích được.’
Bà mệt mỏi ngừng lời, một màn mây mù che phủ khuôn mặt bà. Tôi cố hình dung ra cảnh Oscar chạy nhảy, chơi ván trượt, trèo cây và la hét. Bà nói tiếp.
‘Bác không biết bọn chúng làm cái gì trong cái ga-ra đó, và Oscar học nhào lộn tiến bộ đến đâu... nhưng rồi thì, một ngày kia, Oscar tự mình tập treo ngược trên mấy cái dây phơi đồ ở phía sau này, và nó ngã. Nó chỉ có một mình lúc đó.’ Bà thở dài và xoắn cái khăn lau trong tay. Tôi gần như có thể đoán được bà sắp nói gì. ‘Nó đập đầu xuống nền bê-tông. Nó bị chấn thương sọ não như vậy đó. Bây giờ thì nó ổn rồi, nó thích làm nghệ thuật. Nhưng mà cháu biết không, hầu như Kite là người bạn duy nhất còn ở lại bên nó. Thằng bé tội nghiệp cảm thấy mình có tránh nhiệm ghê gớm về tai nạn của Oscar. Nhưng tất nhiên là Kite làm sao biết được Oscar lại thử nghiệm các động tác một mình cơ chứ. Về mặt nào đó, Kite gánh chịu cái tai nạn này còn tệ hại hơn cả Oscar, bác nghĩ thế. Nó che chở lo toan cho Oscar. Nó không để thiên hạ chọc ghẹo thằng nhỏ. Tất nhiên, Oscar đang ngày càng khá hơn. Tụi bác hy vọng nó sẽ tiếp tục tiến triển tốt hơn.’
‘Dạ, tất nhiên rồi. Cháu cũng hy vọng thế.’ Tôi nói, và má tôi chắc rất hãnh diện về điều đó.
o O o
Điều đó giải thích lý do tại sao Kite đã nổi giận với tôi vì tôi treo trên cái xà dây. Điều đó còn khiến tôi nhớ lại má đã luôn phải lo lắng về tôi như thế nào, và tôi luôn bực mình với sự lo lắng của bà như thế nào, bực vì bà lúc nào cũng lo lắng, và bực tại sao bà không thể xem tôi như người ngang hàng? Tôi biết tôi đã tỏ ra như thể tôi là một phụ nữ hoàn hảo, như tôi là bất khả chiến bại. Nhưng tất nhiên tôi biết rằng tôi không được như vậy. Không có ai được như vậy cả. Ngay cả Barnaby cũng không. Sau cùng, tôi đã bị gãy một cái xương sườn. Cho nên không lạ gì khi má cứ hay lo. Nhưng tôi ước gì bà không phải lo nữa.
Tôi nhảy lên trên bức tường và đi dọc trên đó, một cách thật thận trọng.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley