Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
hường thì tôi không mời ai đến nhà cả, nhất là bọn trẻ học chung trường, bởi vì ở nhà những đứa trẻ khác sẽ có một bà mẹ ngồi đó để canh chừng bạn không đốt nhà, hay uống trộm rượu Bailey’s Irish Cream, hay bị một ông kẹ nào đó bắt cóc. Thêm nữa, căn nhà hẳn sẽ tươm tất hơn nhà của chúng tôi nhiều, và ở đó ắt phải có món gì đấy để ăn, như là bánh quy, hay kem cây, hay nước trái cây.
Có lần, Tophy Sutton ở cùng trường tới chơi, và khi nhìn vào trong tủ bếp của chúng tôi, con nhỏ nói, ‘chán phèo, chán ngắt, chán như con gián.’ Con nhỏ nói là đồ ăn của nhà tôi giống như những lọ đựng đầy thức ăn cho chim. Rồi vào ngày hôm sau nhỏ loan báo cho tất cả mọi người ở trường cùng biết: má của Cedar ăn thức ăn của chim, má của Cedar làm việc kiếm tiền một mình, Cedar không có cha. Tophy Sutton nói rằng bởi vì con nhỏ nói ngọng nên nó cũng thích lôi những khiếm khuyết của người khác ra, chỉ để thấy rằng nó không phải là đứa duy nhất có những thứ khiến cho bị trở nên khác biệt - những thứ là cái cớ để dấy lên một trò huyên náo. Tôi không trả đũa con nhỏ như đáng ra tôi phải làm. Tôi chẳng hề nói một câu đùa nào về tật nói ngọng. Tên thật của Tophy là Sophie Sutton. Có một thời nó bị gọi ngọng nghịu là Thophy Thutton, nhưng rồi con nhỏ méc bà Mayberry, nên chúng tôi gọi tắt lại là Tophy.
Tủ bếp chúng tôi có nhiều thứ như là đậu lăng, gạo và mè. Má nói thiên hạ gọi đó là thức ăn cho chim bởi vì họ không hiểu về dinh dưỡng. Tuy nhiên, tôi sẽ khoái lắm nếu chúng tôi có bánh quy. Tôi đưa cho Kite một trái táo xanh Granny Smith và một nắm hạt hạnh nhân, bởi vì nếu bạn bỏ táo và hạnh nhân vào miệng cùng một lúc thì sẽ rất là ngon.
Với Kite, tôi không bận tâm về căn nhà buổi chiều bừa bộn cũ kỹ trống rỗng của chúng tôi, bởi vì cậu ấy cũng không có một người mẹ ở nhà, và nhà của cậu cũng không ngăn nắp, và cậu cũng không có nước trái cây. Chúng tôi ngồi ở cái bàn trong bếp và tôi khoe với cậu những tấm thiệp của Barnaby. Tất cả được đính trên tủ lạnh bằng những miếng nam châm.
Kite nói, ‘Anh bồ tửng quá.’
‘Đúng vậy. Anh ấy giễu cho bồ cười bể bụng luôn.’
‘Tại sao anh ấy bỏ đi?’
‘Ảnh bỏ trốn khỏi một trường nội trú bởi vì giường quá chật.’
‘Chừng nào anh bồ về?’
‘Hai má con mình không biết. Ảnh không cho biết địa chỉ. Má mình không biết chính xác ảnh đang ở đâu nữa là, chỉ biết đâu đó ở Perth.’
‘Bồ có nhớ anh bồ không?’
Tôi nhét một bụm đầy hạt hạnh nhân vào miệng. Tôi phải suy nghĩ về điều đó. Tôi chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ nhớ Barnaby, bởi vì chúng tôi từng nhiều lần cãi nhau chí tử. Có lần anh đấm vào miệng tôi bởi vì tôi đá sập cái lâu đài bằng cát của anh, làm tôi mẻ luôn cái răng cửa. Nhưng đó là khi chúng tôi còn con nít, còn bây giờ thì anh đã mười bảy tuổi, anh chẳng bao giờ đấm tôi nữa. Và anh cũng không đuổi tôi ra khỏi phòng anh nữa. Kite để cho tôi ngồi trên giường và tha hồ mà hỏi. Có thể nói, cái mà tôi nhớ là sự hiện diện của Barnaby, ngay cả khi chúng tôi không ngồi nói chuyện ở trong cùng một căn phòng. Tôi nhớ tất cả mọi thứ dính dáng tới anh: giọng hát kì cục của anh, những phiền toái mà anh dính vào, những điều anh biết. Tôi thích điều đó. Tôi thích khi cảm thấy gia đình như đông đúc hơn, với bà ngoại và Barnaby. Bốn người chúng tôi là đủ để cảm thấy như một gia đình bình thường. Bây giờ chỉ có hai người, có cảm giác như quá nhỏ để thành một gia đình thật. Có cảm giác như thể một vật có những lỗ hổng.Vậy là, tôi đã nhớ thương anh tôi chăng?
Tôi đáp, ‘Ừ, cũng nhớ chứ. Ở đây giờ yên ắng quá. Muốn xem ti-vi không?’
o O o
Chúng tôi ngồi trên xô-pha. Stinky leo lên với chúng tôi, mặc dù nó không được phép làm thế. Thật là thích khi ngồi trên xô-pha xem tivi. Chúng tôi không trò chuyện, và chúng tôi ngồi sát nhau cho đến nỗi chạm vào nhau. Chạm vào nhau trên xô-pha thiệt là ngộ, mặc dù khi tập luyện những thế thăng bằng chúng tôi vẫn nắm cổ tay nhau, hay đứng trên đùi nhau, hay ôm eo nhau. Thậm chí tôi còn đặt cái mông xương xẩu của tôi lên đôi bàn chân Kite, như vầy nè:
Nhưng không giống y như vậy nếu bạn chạm nhau trên xô-pha. Trên xô-pha nó mang một ý nghĩa gì đó. Trước khi ra về, Kite thả bàn tay cậu trên chân tôi và nghiêng về phía tôi.
‘Nè, mình phải về thôi. Má và Howard sẽ đưa mình đi ăn tối trước khi họ lại đi lưu diễn.’ Kite rút tay về và đứng lên. Thế là tôi cũng đứng lên và đưa cậu ra cửa, như má vẫn thường làm khi có khách.
‘Bồ sẽ ăn tối ở đâu?’
‘Một chỗ nào đó màu mè có mấy cái khăn trải bàn trắng. Thật ra mình không muốn đi chút nào, không muốn đi với Howard, nhưng mình phải đi bởi vì mình sẽ không gặp lại má trong một thời gian dài.’
‘Bồ có nhớ má không?’
‘Bây giờ mình quen rồi.’ Kite đá một cục đá và nó bay vèo rồi va vào hàng rào.
Tôi hỏi, ‘Vậy mai mình gặp bồ nghen?’
‘Mai bồ không tập được đâu, mình bận rồi.’ Kite nhìn xuống và đặt một bàn chân lên trên bàn chân kia.
‘Vậy thôi.’ Tôi nhìn đôi giày của Kite. Chúng thật bẩn và cũ.
Kite hỏi, ‘Vậy gặp bồ vào thứ tư nghen?’
‘Ừ.’ Tôi muốn hỏi Kite rằng ngày mai cậu phải làm điều gì vậy, nhưng tôi không hỏi. Tôi biết rằng đó là chuyện bí mật. Tất nhiên rồi, sau khi Kite về tôi đã nghĩ về chuyện đó, và tôi chắc chắn là cậu sắp hẹn hò với Marnie Aitkin. Họ sẽ tới công viên Luna hoặc đi xem phim hoặc tới một nhà hàng sang trọng nào đó có mấy ông bồi bàn mang nơ ở cổ, và con nhỏ sẽ mang một sợi dây chuyền gợi cảm, và Kite sẽ nhận ra và con nhỏ sẽ che miệng cười khúc khích khoe những móng tay màu san hô và...
Ô, Signor Dongato là một chú mèo
Trên mái nhà đỏ cao ơi là cao, Dongato ngồi chễm chệ
Ô Signor viết thư cho một nàng mèo, lông trắng xù và tròn trịa dễ thương...
o O o
Tôi lên lầu và tô thử mấy cây son môi của má, nhưng tôi không nghĩ là nó làm mình đẹp. Tôi thử nói năng trước tấm gương, môi thoa son. Tôi điệu đàng nghiêng đầu như Marnie. Rồi tôi đi xem ti-vi với đôi môi để nguyên son như vậy. Chỉ để cho quen. Má về.
Má nói, ‘Con đẹp ơi là đẹp.’
Tôi lấy mu bàn tay chùi lớp son đi vì tôi cảm thấy thật ngốc nghếch.
Má nói, ‘Coi nè, má có thuốc chuột Ratsack nè.’
‘Để làm gì?’
‘Để tống khứ con chuột. Má không thể để nó quậy mình mất ngủ hằng đêm.’
‘Má đầu độc nó chứ đâu phải tống khứ nó.’ Người lớn có thể dùng lời rất lắt léo, bạn phải cẩn thận. ‘Má không thể đầu độc nó. Còn vụ quyền của loài vật thì sao nào?’
‘Cedar à, nó là loài có hại!’ Loài có hại, một trong những từ ngụy trang được dùng để bào chữa cho cuộc tàn sát những con vật bé nhỏ.
‘Nó là một con vật, một bà mẹ có con nhỏ.’
‘Ô, thôi đi Cedar, con đang vớ vẩn quá. Đây nè, Oscar đưa cho má một lá thư ngắn gởi cho con đây.’
Một cách đánh lạc hướng. Tôi đón lấy và im luôn về chuyện con chuột. Tạm thời là vậy đã.
Cedar thân mến, ừ, tôi rất thích ăn món trứng bác kẹp bánh mì nướng vào những ngày chủ nhật. Ăn với đậu Hòa Lan. Tuy nhiên, ngày mai tôi định làm một cái bánh thật đẹp với khoảng sáu cái trứng trong đó. Nếu em đói bụng thì hãy tới và ăn thử sau giờ học. Số 59 đường Hickford. Chúng tôi không có gà mái hay vịt lạp cạp nhưng có một con lừa nhồi bông và một tấm hình những cầu thủ da đỏ chơi môn cri-kê. Thân mến, Oscar.
Rốt cuộc, may mắn là tôi không phải đi tập. Tôi thích bánh lắm.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley