Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ột tuần sau chúng tôi đi xem xiếc Berzerkus. Má tôi mặc bộ đồ đẹp nhất của bà, bộ đồ mà tôi thích - áo choàng da lạc đà có cổ lông và váy màu đỏ trái xê-ri, và bà làm tóc trông rất xinh xắn rồi tô son môi lên. Diện đồ lên, trông má như một người giàu có, nhưng bà chẳng màng gì cho lắm. Phần lớn, bà mặc đồ rất tự nhiên. Trên đường đi, chúng tôi đến quán chay Vegie Bar để ăn tối. Tôi ăn một món đậu hũ quấn, còn má thì ăn mì Singapore, và anh bồi gọi chúng tôi là quý bà. Tôi đội mũ nồi len màu xanh nhưng má không la. Bà chỉ nói đùa là thay vì đội nó thì tôi nên đội cái ấm ủ trà cho đẹp. Chúng tôi bắt xe điện vào thành phố. Tôi dợt những câu chào định bụng sẽ nói với Kite nếu có tình cờ đụng mặt.
Nè, có gì vui không?
Xin chào, mọi chuyện thế nào?
Ê, biết gì không?
Chào Kite, nhớ ra tôi không?
Hay chơi thiệt giật gân như...
Ê, bồ tèo! Máy bay trực thăng bay vù vù sao rồi?
Thôi, thôi đi, nghe dởm quá. Mình đâu có chơi vậy được. Mình sẽ không bao giờ nói vậy được, và nếu mình cứ thử nói vậy thì rõ ràng là mình đang cố chơi nổi.
Tôi không tìm được một câu nào cho hay. Bộ óc tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm vì phấn khích. Sự phấn khích làm tôi giần giật trong đầu lẫn dưới đôi chân.
Má nói, ‘Cedy, coi con đang cà giật kìa.’ Tôi khép chân lại nghiêm chỉnh.
o O o
Chương trình xiếc thật tuyệt, chỉ trừ trò tung hứng, mất một lúc. Tôi không thích họ diễn trò tung hứng dao vì thấy ghê quá. Giống như phim kinh dị vậy. Tôi không xem mấy trò ấy được. Tôi phải lấy tay che mắt lại mỗi khi có giết người hay màn bạo lực máu me. Màn hấp dẫn nhất là khi đám diễn viên mặc đồ trắng bay phơi phới từ trên mái nhà xuống. Họ được cột dây và bay chúi xuống như một đàn chim trắng thật lớn. Má thì thích người đi trên dây, vì anh ta thay đồ và ăn bánh bắp trên dây, rồi đi làm. Ai cũng cười màn của anh ta, còn tôi thì không. Tôi chẳng bao giờ cười khi đáng ra phải cười. Tôi chỉ cười tình cờ thôi. Chúng tôi thấy Harold Barton với Marnie Aitkin trong lúc nghỉ giải lao; chúng ra ngoài hút thuốc nhưng chúng tôi không chào. Má mua cho tôi một bánh kem sô-cô-la. Tôi ngó quanh tìm Kite.
Má hỏi, ‘Con đang tìm ai hả?’
‘Không, con chỉ ngó thiên hạ chơi thôi.’
‘Mũi cô nương dính sô-cô-la kìa.’ Bà cười chọc quê tôi, rồi lấy ngón tay cái chùi mũi tôi. Tôi ghét má làm vậy. Tôi né đi, vì tôi thích tự mình chùi lấy, cám ơn nhiều nghen.
‘Má muốn cắn một miếng không?’
‘Không, cám ơn à.’ Má thích uống một tách cà phê hơn. Má cà ngơ vậy đó.
o O o
Sau khi buổi diễn kết thúc, má thấy bà bạn thân, bà Maya, người có mái tóc đỏ như tóc của tôi và làm việc ở nông trại bảo vệ môi trường cạnh bên con lạch Merri Creek. Tôi vẫn chưa thấy Kite. Tôi cóc cần. Ừ, tôi muốn gặp Kite chứ. Tôi ước gì gặp được Kite, nhưng tôi đang cố quên chuyện đó đi và nghĩ về chương trình xiếc thật là hay thay vì nghĩ về cậu ấy, nhưng trong đầu tôi lại lộn tùng phèo, và lòng thì bồn chồn không yên. Má đang nói chuyện với Maya về một ngày hội để chào đón chim bói cá trở về con lạch. Tôi chỉ nghe loáng thoáng, đứng nhấp nha nhấp nhổm chờ má nói cho xong chuyện thì bị một cú đá nhẹ vào mông. Tôi quay lại.
Thì ra là Kite. Cậu đi với một tay cao nhòng ngó khùng khùng.
‘Nè, bạn gặp chuyện gì vậy? Tôi nghĩ là tụi mình đang tập mà.’
Tôi biết là Kite giận. Cậu khoanh tay. Tay khùng khùng kia thì mỉm cười.
‘Ái dà, tôi nghĩ là bồ đang tập với Marnie.’
‘Tại sao bạn nghĩ như vậy?’
‘Tôi không biết, chỉ nghĩ vậy thôi.’ Bỗng nhiên tôi thấy mình ngu ngốc quá. Tôi đang hành xử như một con đần. Có lẽ là do sự tưởng tượng khùng điên thái quá mà tôi đã cho rằng có chuyện giữa Kite với Marnie không? Tôi cố giả lả bằng một lời bào chữa chân thật yếu ớt. ‘Dù sao đi nữa tôi cũng không tới được đâu. Tôi bị gãy ba sườn vì cái trò máy bay trực thăng đó. Bác sĩ nói tôi phải nghỉ ngơi trong hai tuần để dưỡng thương.’
Kite nói, ‘Cà chớn thiệt, bạn đang bào chữa ha.’ Rồi đổi trọng lượng thân thể từ chân này qua chân kia.
‘Không đâu, tôi đâu có bào chữa. Hoàn toàn là thiệt mà. Tôi thề nhé. Thề nè.’ Tôi nói câu đó vừa lúc má quay lại. Tôi nghĩ mình tiêu rồi, nhưng có lẽ bà không nghe tôi nói. Má mỉm cười với tay cao nhòng như thể có quen cậu ta.
Bà hỏi, ‘Chào, Oscar. Cậu có thích buổi diễn không?’
‘Vâng, thích lắm. Cháu nghĩ là nó khá hay, dàn dựng rất công phu.’
Anh ta nói như khạc lời ra, giọng run run.
Má nói, ‘Đúng, cậu nói đúng lắm. Dàn dựng rất công phu.’ Rồi bà quay qua tôi, ‘Hai đứa có biết nhau không?’
‘Không, con quen Kite thôi.’ Tôi giới thiệu má với Kite, rồi tôi chào Oscar và cả bọn đứng ngơ ngơ vì không ai biết nói năng gì, cho tới khi Oscar chỉ vào tôi.
Anh ta nói, ‘Trên mũi em có dính cái gì kìa.’
Tôi đáp, ‘Sô-cô-la đó mà.’ Rồi lau mũi. Má cười khoái chí vì tôi đã không để bà lau giùm, rồi Kite khe khẽ cười mỉm, mặc dù cậu làm tôi bực mình quá. Nhưng vì giờ tôi đã đúng là một con thảm hại toàn tập bị dính đầy kem sô-cô-la trên mũi, nên tôi bèn lợi dụng quyền của kẻ thất thế để chèo kéo thêm một cơ hội nữa. Tôi hỏi Kite liệu chúng tôi có thể bắt đầu tập lại vào bữa sau hay không.
‘Không, mai tôi kẹt rồi. Mà nè, sườn của bạn sao rồi?’
‘Cũng đỡ nhiều rồi.’
Kite nhìn tôi theo kiểu thỉnh thoảng vẫn nhìn, như thể thấy được cả bên trong. Kite cười lớn rồi quay bước đi, rồi cúi đầu xuống một chút và quay một vòng thật chiến trên những đầu ngón chân hướng về phía tôi.
‘Thứ Bảy nghen?’
Tôi đáp hơi nhanh, ‘Đồng ý.’ Kite từ từ nhướng mày lên, như thể chúng nặng lắm, hay như thể cậu đang rướn ánh mắt lên để dòm với qua cái tột đỉnh háo hức của tôi. Tôi vội ngó xuống sàn nhà và lấy chân vẽ một đường vạch vô hình.
‘Vậy mình có muốn ra sau sân khấu để chào má tôi trước khi về không?’
Tôi ngó má, ‘Tụi con đi được không?’
‘Được chứ, má sẽ chờ ở đây. Đi đi. Chỉ có điều đừng lâu quá nghe.’ Hên quá, má đang vui mà. Thậm chí má không hỏi về cái ba sườn cho mãi đến sau này, khi tôi nói, ‘Ồ, chỉ bầm chút thôi mà,’ thì má gật đầu thông cảm.
Tôi không ở lâu. Đằng sau sân khấu giống y như trong phim. Những tấm gương có những quả cầu sáng đèn chạy viền chung quanh, những con người có bộ mặt bự phấn trắng ôm những bó hoa, bá nhau, la gọi chói lói và hối hả chạy quanh. Má của Kite đang tựa vào băng ghế nói chuyện với một tay cũng đang ngồi trên băng ghế mà lau tẩy gương mặt bự phấn trắng. Hắn nhìn vào gương, còn bà thì vừa nói, vừa hút thuốc, vừa nhìn thẳng phía trước, hay nhìn lên trên góc nhà, nhưng không nhìn hắn. Bà mặc quần đen và có mái tóc đen nhánh mà suôn, thả ngang vai. Bà trông rất lộng lẫy, gọn gàng và sành điệu, như một cái hộp đựng nữ trang quý giá. Khi gặp Kite, bà ôm lấy gương mặt cậu trong tay để ngắm. Rồi bà hôn lên trán cậu, nói, ‘Chào con cưng của má.’ Nhưng bà không ôm Kite.
Kite giới thiệu tôi và Oscar, bà kênh kiệu mỉm cười với chúng tôi, ‘Cô rất vui được gặp mấy cháu.’ Bà có bề ngoài chăm chút từng chi tiết nhỏ. Bà hỏi Kite có thích buổi diễn không, và cậu nghĩ thế nào về cái màn nhào lộn với cái vòng lắc và màn biểu diễn trên xà treo, và có thích nhạc không. Đôi mắt bà trông rất khẩn khoản. Chúng có vẻ như đào sâu vào bên trong người đối diện để tìm một điều gì đã mất. Bà không hỏi chuyện học hành của Kite. Bà hỏi, ‘Ba con có khỏe không? Ổng không đi xem hả?’ Kite đáp ba khỏe, nhưng ông không muốn đi xem xiếc. Bà hỏi tiếp, ‘Lưng của ổng sao rồi?’ Kite nhún vai nói vẫn như cũ. Rồi cả hai không nói năng gì thêm mất một lúc lâu, nhưng bà rít thuốc thật sâu và ngó nghiêng ra ngoài. Bà gọi một bà khác, ‘Shirley ơi, tới gặp con trai tôi nè.’ Rồi bà nắm tay Kite kéo đi, giới thiệu cậu với mọi người trong gánh xiếc. Tôi nghĩ bà đã quên mất sự hiện diện của tôi và Oscar rồi.
Oscar đứng dựa vào tường và nói với cái giọng vừa chậm vừa nhát gừng, ‘Chà, bả đâu phải là một bà bóng, hả?’
Tôi đáp, ‘Không, không phải vậy.’ Rồi cười khúc khích vì Oscar nhăn mặt làm hề và tôi thích anh ấy vì việc đi cà nhắc ở đó với gương mặt ngơ ngơ. Cả căn phòng thay đồ đầy những người trông giống như những ngọn đèn nhiều màu sáng rỡ liên tục chớp tắt, có lẽ chỉ trừ Oscar, kẻ đứng giữa ánh đèn đó, không dưng trông có vẻ rất bình thản, như một cái chụp đèn thân thuộc tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, ẩn giấu vài nét muộn phiền, và không gắng gượng để trở nên rực rỡ hay nổi bật hơn tất cả những người khác. Lẽ ra tôi thích ở lại đó, dựa vào tường, lặng lẽ và nhòa nhạt, bên Oscar, nhưng tôi nghĩ mình nên đi thôi.
Oscar nói, ‘Ừ, được gặp em thật là thú vị.’
Tôi đáp, ‘Em cũng vậy.’ Rồi lẻn ra khỏi cửa.
Chúng tôi đi xe điện về nhà. Tôi kể với má về Kite và bà kể về Oscar. Anh là một thân chủ của bà. Có nghĩa là anh là một nạn nhân tai nạn và bà giúp anh nhiều việc. Người ta gọi bà là điều dưỡng viên.
‘Ảnh bị gì vậy má?’
‘Nó bị té sao đó nên bị chấn thương nhẹ ở não, đó là lý do vì sao nó phát âm nghe hơi buồn cười và bước chân hơi cà nhắc chút đỉnh.’ Bà nói trí óc của Oscar tuyệt đối không có vấn đề gì và anh chẳng bị mát dây chút nào, thật ra lại còn rất độc đáo, sắc sảo và nhiều khả năng tưởng tượng. Chỉ có điều là cái phần vận động trong giọng nói của anh có hơi bị chậm thôi. Tôi nói, ‘Con thắc mắc làm sao mà Oscar lại quen với Kite.’
‘Ừ, má cũng vậy.’
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley