There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 105 / 7
Cập nhật: 2020-06-22 23:24:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ối muộn hôm đó, trong khi những món đồ chơi của Andy đang uể oải nhìn ra từ sau thanh chắn nhà tù thì từ đâu Ken bỗng nhảy ra tuýt còi inh ỏi. Ngay cạnh là đó Bé Bự và Buzz nghiêm trang đứng gác.
“Cô nàng cao bồi.” Ken vừa điểm danh vừa bước dọc dãy giỏ đựng đồ chơi.
“Đây này.” Jessie gào lên.
“Ngựa.”
Bullseye rên rỉ.
Ken tiếp tục gọi tên từng người mà không hề nhận ra Woody đang quan sát qua khe hở trên tấm vách trần nhà.
“Lão Đầu Khoai Tây.” Ken gọi. “Lão Đầu Khoai Tây đâu rồi?”
Buzz chạy lại khám xét phòng giam của Ông Đầu Khoai Tây. Anh chỉ thấy có mỗi một cục nhô lên dưới tấm chăn có hình dáng giống củ khoai tây.
“Này! Lão Rễ Củ kia!” Buzz gọi ầm lên. “Dậy đi!” Khi Buzz đập vào thanh chắn nhà tù, một củ khoai tây thật lăn ra từ phía dưới tấm chăn.
“Không thể nào!” Buzz thốt lên. Anh nhìn quanh phòng và ngay lập tức phát hiện ra Ông Đầu Khoai Tây. Ông đang vất vả tìm cách mở khóa cửa sổ. “Này lão kia!”
Buzz và Ken vội vã đuổi theo Ông Đầu Khoai Tây. Bé Bự tập tễnh chạy theo sau.
Woody cười thầm – phần đầu của kế hoạch đã thành công mỹ mãn! Ngay khi Buzz, Ken, và Bé Bự không để ý, Woody lách ra khỏi chỗ ẩn nấp trên trần nhà. Anh chàng bẻ cong một đoạn dây thép rồi móc nó lên chiếc dây treo tranh của bọn trẻ.
Trong khi đó, Ông Đầu Khoai Tây co giò chạy vào nhà vệ sinh, nhưng cánh cửa lại bị khóa chặt. Buzz, Ken và Bé Bự bao vây ngay lập tức.
“Định trở thành kẻ gây rối hả lão kia?” Ken gầm gừ.
Slinky nhẹ nhàng trượt ra khỏi nhà tù mà không hề bị phát hiện. Chú cún chạy ra tới được giữa phòng đúng lúc Woody nhảy xuống từ chiếc dây treo. Chàng cao bồi vừa kịp túm lấy cậu bạn và đu ngược trở lại trần nhà. Woody và Slinky rón rén bò vào chỗ ẩn nấp.
Ông Đầu Khoai Tây đá một phát vào cẳng chân Ken như cú phản pháo cuối cùng. Thét lên đau đớn, Ken lò cò nhảy tới nhảy lui. “Không! Hay! Tý! Nào!” Anh ta bực tức ra lệnh cho Bé Bự. “Giải lão ta về Hộp Giam ngay!”
Bé Bự túm lấy Ông Đầu Khoai Tây và nhấc bổng lên khỏi sàn nhà. “Không!” Ông Đầu Khoai Tây gào tướng lên. “Không! Không về Hộp Giam đâu! Tôi xin lỗi! Tôi có ý định trốn đi đâu!”
Woody và Slinky chăm chú quan sát Bé Bự kéo Ông Đầu Khoai Tây đi. Woody thực sự bị ấn tượng. Phần đầu kế hoạch đã thành công ngoài dự kiến. Anh sẽ không bao giờ biết được Ông bạn của mình là một diễn viên xuất sắc nếu không có ngày hôm nay.
Phía dưới phòng Sâu Bướm, Ken vỗ vai Buzz khen ngợi. “Khá lắm, Lightyear! Cứ phát huy nhé, ờ, anh chàng không gian.”
Buzz đứng nghiêm chào. “Vâng, thưa quý ngài bảnh bao!”
Ken vừa quay đi thì Barbie gọi giật lại. “Ken ơi?”
Ken tiến lại gần phòng giam của Barbie. “Em cần gì nào?”
“Em không thể chịu được chỗ này nữa đâu, Ken à!” Barbie hỉ mũi, sụt sịt khóc. “Em muốn tới phòng Bươm Bướm! Cùng với anh!”
Ken cau mày. “Chà, đáng ra em nên nói ra điều đó từ ngay hôm qua.”
“Em sai rồi!” Barbie nhìn Ken bằng đôi mắt xanh to tròn ngân ngấn nước mắt. “Em muốn được ở bên anh, Ken à!” Cô nàng khụyu xuống, thổn thức.
“Khỉ thật, Barbie!” Ken nói. “Được rồi, nhưng bây giờ mọi chuyện đang rối rắm lắm. Em phải làm theo mọi điều anh nói đấy nhé!”
“Anh bảo gì em cũng làm Ken à!” Barbie nở nụ cười âu yếm. “Em xin thề!”
Ken giật mở cái giỏ đựng đồ chơi. Barbie lanh lẹ trèo ra, bỏ lại đám đồ chơi còn lại chỉ biết ngồi nhìn theo.
Chẳng ai cố gắng giữ cô nàng lại. Vì đó chính là một phần của kế hoạch.
Ken đưa Barbie trở lại ngôi nhà búp bê trong phòng Bươm Bướm. Họ đi thang máy lên phòng khách, nơi có hàng dãy, hàng dãy quần áo treo trên tường.
“Ôi, chà!” Barbie bắt đầu lướt qua từng dãy quần áo. “Nhìn những bộ quần áo này xem. Đồ tennis trắng này! Nhiệm vụ Sao Hỏa này!” Cô nàng mê mẩn ngắm nghía những bộ tennis trắng phau và trang phục phi hành gia, rồi rút ra bộ com lê sành điệu. “Vũ điệu cổ điển nào!”
Ken thở dài. “Chẳng ai thích đống quần áo này cả, Barbie ạ.” Anh ta lắc đầu buồn bã. “Không ai hết.”
Barbie nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ken. “Ken à, anh có thể thử vài bộ cho em ngắm được không?”
Ken há hốc miệng kinh ngạc. Dĩ nhiên rồi, bởi vì trước giờ chẳng có ai bảo anh ta làm vậy cả.
Ken chộp ngay lấy vài bộ quần áo rồi hí hửng chui vào phòng thay đồ. Anh ta diện bộ com-lê thập niên sáu mươi với cà vạt, quần soóc da có dây đeo, đồ đi lặn và cả áo gi-lê tua rua. Thậm chí anh ta còn diện thêm bộ trang phục lòe loẹt từ thập niên 80 và thể hiện vài bước nhảy tuyệt nhất của mình.
Barbie cười rõ tươi và vỗ tay rộn rã.
Ken cũng cười toe toét với cô. Barbie thấy anh chàng mau chóng lấy thêm vài bộ đồ nữa. Cô cười thầm, biết chắc rằng chuyện này có thể làm cho Ken bận rộn trong một khoảng thời gian dài.
Bên ngoài sân chơi, Ông Đầu Khoai Tây vẫn đang cầu xin Bé Bự đừng giam mình vào Hộp Giam. Nhưng Bé Bự chẳng thèm quan tâm. Cậu ta cứ thản nhiên ném Ông Đầu Khoai Tây vào rồi đậy nắp lại.
Ông Đầu Khoai Tây im lặng chờ đợi cho tới khi thấy tiếng Bé Bự đi xa dần. Sau đó ông phát hiện ra một mẩu gỗ chèn vào hộp cát. Ông cố hết sức để đẩy cái mẩu đó bắn ra. Ông đặt mắt mình lên bàn tay rồi ném nó xuyên qua cái lỗ. Con mắt đảo quanh quan sát. Nhìn thấy rõ hết.
Ông Đầu Khoai Tây nhét từng bộ phận của mình qua lỗ nhỏ. Kế hoạch của Woody đang diễn ra hết sức suôn sẻ.
Rời khỏi phòng Sâu Bướm, Woody và Slinky nhẹ nhàng bò dọc theo trần nhà cho tới khi họ tới gần bàn lễ tân. Woody kéo tấm ván lót trần lên. Anh và Slinky đang ở ngay phía trên Monkey. Nó đang dán mắt vào màn hình video.
Bám lấy mắt cá chân Woody, Slinky tụt dần phần đầu xuống chỗ Monkey. Sắp tới rồi… sắp tới rồi…
AAAAAAAA! Đột nhiên Monkey quay ngược lại và hét ầm ĩ đến điếc hết cả tai!
Slinky hốt hoảng tới mức rơi tụt luôn xuống. Chú cún và Woody đổ sầm lên người con khỉ. Họ làm rơi chiếc micro liên lạc của tòa nhà xuống sàn. Chỉ với một cái huýt gió, Monkey nhảy vọt qua bàn, lao về phía chiếc micro. Woody đuổi theo ngay phía sau.
Woody túm lấy Monkey, nhưng nó nhanh tay dùng cái chũm chọe đập chan chát vào đầu
Woody. Bộp!
“Chạy đi!” Woody hét lên giữa những cú đập. “Bắt!” Bộp! “Lấy!” Bộp! “Cái!” Bộp! “Băng!”
Slinky lao tới cái bàn. Chú dùng răng gặm lấy một góc của cuộn băng và chạy hết tốc lực về phía Woody. Họ cùng nhau dùng cuộn băng trói Monkey lại. Họ tận dụng hết cả cuộn băng – theo nghĩa đen – thậm chí còn bịt kín cả miệng con khỉ.
Slinky mở ngăn kéo bàn để Woody tống Monkey vào trong.
“Đi tìm chìa khóa thôi!” Slinky nói.
Woody chạy tới bảng thông báo. Anh tìm thấy chìa khóa được giấu ngay dưới vài tờ giấy. “Đây rồi!”
Slinky trèo lại lên cái bàn. Chú cún di chuyển cần điều khiển camera an ninh từ phía này sang phía kia.
Trong phòng Sâu Bướm, Jessie và Bullseye đang quan sát camera gắn trên tường. Nó đang di chuyển qua lại tới lui – đó chính là tín hiệu của Slinky. “Yodel-hây-hy-hu!” Jessie thì thầm.
Hamm nhìn sang phía Rex. Đó là ám hiệu của họ.
“Này!” Hamm hét lên, đóng vai của mình. “Cậu nghĩ cậu đang làm cái gì thế hả? Đừng có động vào đồ của tôi!”
Rex giơ nắm đấm lên. “Ra đòn đi, đồ bị thịt.”
Hamm nhảy bổ lên người Rex. Tức thì hai món đồ chơi vật lộn với nhau.
“Này, này, này!” Buzz quát lên. “Không được đánh nhau! Thả nhau ra ngay!” Anh kéo chiếc hộp đồ chơi ra. Hamm và Rex lăn ào ra ngoài.
“Nhận lấy này, Đồ Đầu Đất!” Hamm hét về phía Rex khi cậu nện một cú vào đầu cậu bạn khủng long. “Chả trách đồ nhà cậu bị tuyệt chủng!”
Trong khi Buzz đang bị phân vân tìm cách ngăn vụ ẩu đả lại, thì Jessie và Bullseye trèo lên cái giá trên đầu anh.
“Này, các người không được đánh nhau!” Buzz tách hai món đồ chơi ra khỏi nhau. “Đấy là việc của tôi!”
“Ê này!” Jessie cất tiếng gọi. Ngay khi Buzz vừa ngẩng lên nhìn, Jessie và Bullseye nhảy khỏi cái giá và chụp thùng nhựa lên Buzz. Hamm và Rex nhảy lên đỉnh của cái thùng, cố ấn nó xuống sàn nhà.
“Cứu với!” Buzz hét lên, nhưng bị nhốt trong thùng nhựa thì hét to mấy cũng chả ích gì. “Tù nhân nổi loạn!”
Buzz dùng hết sức lao thẳng vào cạnh chiếc thùng, nhưng Hamm và Rex đã cố thủ vững chắc. Chiếc thùng đứng yên không hề xê dịch.
Bullseye chạy lại phía tủ để đồ và kéo ra một hộp đựng đồ ăn trưa. Jessie mở hộp lấy ra một chiếc bánh ngô. Cô ném nó qua khe cửa dẫn ra sân chơi. Rồi cô gõ cửa và chạy đi.
Tai Ông Đầu Khoai Tây nghe thấy tiếng gõ cửa. Cái tay chui ra mò thấy chiếc bánh ngô rồi kéo nó vào trong bóng tối. Cái tay ấy dính luôn vào chiếc bánh. Cái tay kia cũng làm vậy. Mắt, mũi, tai, chân, và ngay cả bộ ria tất thảy tự mình gắn hết vào chiếc bánh.
Ông Đầu-Bánh-Ngô mãi mới đứng dậy nổi. Ông cứ loạng chà loạng choạng – bởi cái bánh đâu có vững chãi như củ khoai tây, nhưng may là cuối cùng cũng đứng dậy được. Ông sải những bước dài về phía sân chơi.
Trong khi đó, trở lại với ngôi nhà búp bê, Ken vẫn đang trình diễn bộ trang phục karate. “Hây da! Oa! Oaaa!” Anh chàng hô to theo từng thế võ của mình. Và rồi anh chàng dừng lại. “Được đấy chứ, Barbie?”
Nhưng cô nàng đã biến đâu mất. Ken nhìn khắp xung quanh.
Thình lình, Barbie nhảy vụt ra từ sau dãy quần áo và túm chặt lấy Ken, vật anh chàng xuống sàn nhà. “Tôi không có thời gian để chơi, Ken à.” Cô nàng gầm gừ. “Lotso đã làm gì Buzz hả, và làm thế nào để anh ấy trở lại như cũ?”
“Cô không bắt tôi khai được đâu!” Ken rên rỉ.
Chỉ trong nháy mắt Barbie đã trói được Ken vào cái vợt bóng bàn. Barbie biết rằng cách duy nhất để bắt Ken khai ra là tấn công thứ anh chàng nâng niu nhất – quần áo.
“Hãy nhìn xem này.” Barbie mân mê khắp dãy quần áo. “Quần đùi lướt sóng Ha-wai này.” Barbie lôi chúng ra và xé toạc một phát không thương tiếc.
“Ôi!” Ken khóc toáng lên như thể Barbie đã xé trái tim anh chàng thành hai mảnh. “Barbie, những bộ này là đồ cổ đó!” Anh chàng hít một hơi thật sâu. “Thôi được rồi! Không sao, cứ tiếp tục xé đi – tôi chẳng thèm quan tâm. Chúng chẳng đáng một xu!”
Barbie tiếp tục lấy ra một bộ com lê đính hạt cườm óng ánh. “Ôi trông này! Chiếc áo tu-xê-đô lấp lánh!” Toạc! Cô xé đôi nó ra.
Ken rên rỉ khi Barbie cứ xé hết bộ này đến bộ khác trước mặt anh chàng. “Ai quan tâm chứ? Ai thèm quan tâm? Hạt cườm giờ lỗi mốt rồi. Ai thèm quan tâm hả?”
Barbie lấy ra một chiếc áo choàng màu xanh lá cao cổ.
“Barbie!” Ken van nài. “Không, đừng mà – trừ Nehru ra!”
“Cái áo này từ, gì ấy nhỉ – năm 1967 hả?” Barbie cười nhạt.
“Bộ sưu tập Sang Trọng Bảnh Bao, đúng thế đấy!” Ken hổn hển. Anh ta khó mà có thể thở nổi.
“Tiếc ghê cơ.” Barbie trỏ vào đường may nổi của chiếc áo mà chế giễu.
Một đường chỉ bật tung ra. Rồi một đường chỉ nữa. Như vậy là quá nhiều đối với Ken rồi. “Đó là một cuốn sổ hướng dẫn.” Ken hét lên. “Lotso đã chuyển Buzz sang chế độ Demo!”
Barbie chằm chằm nhìn Ken. “Cuốn sổ đó ở đây à?”
Cùng lúc đó trong văn phòng, Woody ngó đầu ra ngoài thám thính. Một chiếc xe tải an ninh đang đi tuần tra quanh khu nhà. Woody chờ cho tới khi xe đi qua. Ngay sau đó anh ra hiệu cho Slinky lúc này đang lăm lăm khẩu súng cao su. Slinky bắn chiếc chìa khóa xuyên qua khe dưới cánh cửa vào phòng Sâu Bướm.
Jessie đã chờ sẵn. Cô nàng chộp lấy chìa khóa bằng đôi bốt của mình rồi nhặt nó lên.
Ngay phía ngoài, Ông Đầu Bánh Ngô vất vả mãi mới leo lên được chiếc xe đạp ba bánh. Từ tay cầm của chiếc xe, ông lấy đà nhảy lên bậu cửa sổ. Nhìn vào phòng Bươm Bướm, ông thấy Lotso đang nằm ngủ.
Ông Đầu Bánh Ngô vươn tới cái gương xe, rồi dùng nó để phản chiếu ánh trăng xuống phòng Sâu Bướm.
Jessie nhận ra tín hiệu. Cô nàng ra hiệu lại cho Bà Đầu Khoai Tây mở khóa cửa.
Jessie, Bullseye, Bà Đầu Khoai Tây, và đám Người Ngoài Hành Tinh đã thoát được ra ngoài. Họ rón rén trốn ra sân chơi. Và họ vẫn còn một nhiệm vụ nữa cần phải hoàn thành.
Ông Đầu Bánh Ngô còn đang vắt vẻo trên bậu cửa sổ thì bắt gặp một chú chim bồ câu. Chú bắt đầu mổ túi bụi lên cái bánh ngô của ông.
Ông cố xua chú chim bồ câu đi, nhưng nó lại túm lấy ông và kéo ông dọc theo bậu cửa sổ. Cuối cùng, Ông Đầu Bánh Ngô phải dùng hết sức bình sinh tung một cú đá thật mạnh. Chú chim mổ ông thêm phát nữa, rồi mới bay đi mất.
“Này, bay đi nhé, đồ nhát gan!” Ông Đầu Bánh Ngô lắc lắc nắm đấm của mình. Đột nhiên, ông trượt ngã xuống sân làm chiếc bánh ngô vỡ tan tành. Chẳng còn đủ bánh ngô để cho các bộ phận của ông gắn vào! “Chà, tuyệt quá nhỉ!”
Nhưng vẫn còn đủ bánh ngô để giữ một con mắt và một cánh tay với nhau. Những phần đó đứng dậy và ngó nghiêng tứ phía. Trong góc của sân chơi có một vườn rau củ nho nhỏ.
Con mắt mở to thao láo. Rau củ kìa! Tha hồ mà thích nhé.
Ngoài sân chơi, Jessie và đám Người Ngoài Hành Tinh đang cố gắng kéo phần thân của Ông Đầu Khoai Tây ra khỏi hộp cát. Trong khi đó, Barbie hóa trang trong bộ trang phục phi hành gia của Ken để lừa Bookworm lấy cuốn sổ hướng dẫn. Ngay sau khi lấy được nó, cô nàng tức tốc chạy đi gặp Woody.
Trở lại phòng Sâu Bướm, Rex và Hamm đang trông coi Buzz trong khi Woody, Slinky, và Barbie nhảy xuống từ trần nhà.
“Woody!” Rex hét lên.
Khi Rex và Hamm chạy ùa về một phía của cái thùng nhựa để chào Woody, Buzz tìm thấy cơ hội cho mình. Anh lao mạnh về phía đối diện, làm Rex và Hamm mất thăng bằng. Chúng ngã lộn nhào khỏi thành cái thùng nhựa, tạo cơ hội cho Buzz
tẩu thoát.
“Giữ cậu ấy lại!” Woody hét. “Đừng để cậu ấy đi mất!”
Buzz lao về phía cánh cửa, nhưng Hamm và Rex kịp chặn anh chàng lại. Barbie đuổi theo sau với cuốn sổ hướng dẫn.
“Nhanh lên.” Woody giục, “mở ốp lưng cậu ấy ra! Có một cái công tắc đó!”
“Bỏ tay tôi ra, lũ cặn bã kia!” Buzz gào lên khi họ bắt đầu tháo anh ấy ra. “Tòa án Dải Ngân Hà sẽ không nương tay cho các ngươi đâu!”
Woody bật cái công tắc trên lưng Buzz, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. “Nó không có tác dụng! Sao lại không được nhỉ? Quyển sổ hướng dẫn đâu rồi?” Anh chàng vò đầu bứt tai.
Hamm lật nhanh từng trang cuốn sách nhỏ. “Đây rồi! Có một cái lỗ nhỏ bên dưới công tắc!”
“Một cái lỗ nhỏ.” Woody gật đầu. “Đây rồi!”
“Để thiết lập lại anh bạn Buzz Lightyear,” Hamm đọc từ quyển sổ tay hướng dẫn, “cài kẹp ghim vào.”
Nhưng chẳng có cái kẹp ghim nào ở đây cả. “Rex.” Woody thốt lên, “ngón tay của cậu!”
“Ôi!” Rex nhìn xuống. Ngón tay của cậu rõ ràng vừa như in! Rex nhét ngón tay mình vào lỗ Khởi Động Lại.
Woody nhìn Hamm. “OK, bây giờ thì sao?”
“Được rồi, chờ xem.” Hamm lật lại cuốn sổ tay. “Cảnh báo: Không giữ nút bấm quá 5 giây.”
Bíp! Buzz ngã đập mặt xuống sàn nhà.
Mọi người nhìn chằm chằm Rex. “Không phải lỗi của tớ!” Chú khủng long nói.
Bỗng nhiên, Buzz bật dậy, làm đám đồ chơi rơi bắn ra tứ phía. Anh chàng sải những bước dài, bật mở hộp thoại ở cổ tay của mình, và bắt đầu nói – bằng tiếng Tây Ban Nha! Anh chiếu ánh đèn la-de thẳng vào Woody. “Amigo o enemigo?” anh hỏi.
“Ờ… amigos!” Woody trả lời. Đó là từ duy nhất mà anh biết. Trong tiếng Tây Ban Nha nó có nghĩa là bạn bè. “Chúng ta đều là amigos!”
Buzz bước tới và thơm nhẹ má Woody. Sau đó anh tha thẩn đi khắp phòng và cứ tiếp tục lẩm bẩm bằng tiếng Tây Ban Nha.
Một chiếc xe tải tuần tra nổ máy ầm ầm bên ngoài cánh cửa.
“Chúng ta không có thời gian cho việc này đâu!” Woody hét lên. “Lại đây nào, Anh bạn Buzzo!” Woody túm lấy Buzz bằng tay và kéo anh chàng về phía cánh cửa sân chơi. Họ cần phải đi thật nhanh. Chuyện sửa chữa cho Buzz cứ để sau rồi tính!
Câu Chuyện Đồ Chơi Câu Chuyện Đồ Chơi - Nhiều Tác Giả Câu Chuyện Đồ Chơi