Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Những Chiếc Rương Của Mẹ
ôi phóng mắt qua bên kia những chiếc rương, lối cửa để mở ngập tràn ánh nắng mặt trời chói chang, bốn bề tĩnh lặng. Bụi bặm mù trời, nhưng đám quân lính đang ở đâu nhỉ?
“Ngoài kia im ắng quá,” tôi quan sát.
Alice gật đầu. “Ta ra ngoài xem sao,” cô đề nghị.
Chúng tôi sánh vai bước vào một căn phòng rộng lớn, là chỗ ăn ở bề bộn của bọn Malkin. Trên sàn nhà là mấy tấm trải cùng bao bố cáu ghét để ngả lưng, và kề sát tường là những đống xương thú vật cùng thức ăn thừa bỏ lại. Nhưng cũng có một số thức ăn còn mới; bát đĩa vỡ cùng đồ ăn chưa được đụng đến vương vãi khắp sàn đá. Có vẻ như tường thành bị chọc thủng khi bọn Malkin đang dùng điểm tâm và chúng đã tháo chạy, bỏ lại mọi thứ sau lưng.
Trần nhà xa mãi trên kia, thêm vài bậc cấp hình trôn ốc xoắn ngược lên bên trong ngọn tháp. Không gian thoảng mùi khói nấu nướng, nhưng mùi này chỉ để giấu đi những thứ hôi thối ẩn bên dưới ấy: những xác chết chưa gột rửa; thực phẩm ung thối; quá nhiều người sinh sống kề nhau trong một thời gian quá dài. Những viên đá xây tường rơi xuống chất lại thành đống, đè nát một chiếc bàn và xô ngã nồi niêu dao nĩa, nhìn qua lỗ hổng chọc thủng tường thành tôi trông thấy những rặng cây ngoài Rừng Quạ.
Khe hở khá hẹp nhưng cũng đủ rộng để một người chui qua. Rõ ràng quân lính đã vào đến bên trong rồi vì cánh cửa to tướng kia đã giật toang và chiếc cầu kéo đã được hạ xuống. Và kia nữa, ở nơi xa kia, mãi bên kia con hào, tôi có thể nhìn thấy bọn họ – những quân sĩ mặc áo choàng đỏ, chạy lúc nhúc loăng quăng như đàn kiến. Họ đang móc bệ súng vào bầy ngựa thồ, chuẩn bị dời đi, trông có vẻ là vậy. Nhưng tại sao họ lại không truy đuổi lũ Malkin nhỉ? Việc tông qua cánh cửa sập để đi xuống những tầng bên dưới hẳn rất dễ cơ mà. Tại sao họ không giải quyết dứt điểm mọi việc sau khi đã bỏ lắm công sức đến vậy? Và ngài chánh án Nowell đâu rồi?
Tôi nghe thấy tiếng động sau lưng mình, tiếng bàn chân trần giẫm lẹp bẹp lên nền đá lạnh, nên tôi quay lại và trông thấy Mab bước vào phòng. Cô ả đang mỉm cười đắc thắng.
“Tình hình chẳng thể nào tốt hơn thế! Bọn tớ bỏ độc vào nguồn nước đâu chỉ để giải thoát cho cậu,” Mab ba hoa, nhìn thẳng vào tôi. “Còn có lý do khác nữa. Bọn tớ không muốn đám pháo thủ trông thấy lửa hiệu ở Pendle tối qua. Bọn tớ cần chúng đục một lỗ trên tháp vào sáng nay để đem mấy chiếc rương ra ngoài. Và hẳn là doanh trại ở Colne đã có chỉ thị triệu gọi bọn chúng. Chà, giờ chúng ta đã xong chuyện với đám lính ấy để chúng có thể lao vào cuộc chiến rồi bị giết chết ngắc cho xem.”
“Cuộc chiến ư?” tôi gặng hỏi. “Cuộc chiến nào thế? Ý cô là sao?”
“Một cuộc chiến sẽ làm thay đổi mọi thứ!” Mab quang quác. “Một kẻ ngoại xâm vừa vượt biển và tấp vào tận mũi phía nam. Nhưng dù khoảng cách xa thật đấy, các hạt vẫn sẽ phải liên kết với nhau và thực thi nghĩa vụ. Tớ đã thấy trước mọi chuyện! Tớ trông thấy những đám lửa hiệu truyền tin của bọn họ từ hạt này qua hạt khác, ra lệnh cho quân lính quay lại doanh trại, ngọn lửa dường như lan đi từ đỉnh đồi này sang đỉnh đồi khác. Tớ nhìn thấy cuộc chiến sắp tới. Tớ bói ra hết mọi thứ. Nhưng rốt cuộc mấu chốt chỉ là việc canh thời gian cho khéo thôi. Tớ giỏi hơn Tibb đấy nhé.”
“Ôi dào, thôi ti toe đi!” Alice thốt lên, cố làm Mab mất hứng. “Mày không thể thấy hết mọi chuyện. Mày không thông minh đến nửa như mày tưởng đâu. Mày không nhìn thấy trong mấy chiếc hộp của Tom có gì và cũng không nhìn ra lối đi vào tháp. Đấy là lý do vì sao mày phải tra khảo Maggie đáng thương. Mày cũng chẳng thấy được sự xuất hiện của thủy ác vong cơ mà!”
“Nhưng tao cũng đâu có đến nỗi tệ lắm? Dù vậy mày nói phải, tao có thể làm tốt hơn thế. Tất cả tùy thuộc vào vụ tế lễ. Tùy thuộc vào đêm mà lễ tế được tiến hành. Tùy thuộc vào việc tao uống máu của ai,” Mab ma mãnh đáp. “Cháu gái bé con của Tom giúp ích được đấy. Vào Lễ Hội Mùa hãy đưa cho tao máu của con bé ấy và tao có thể trông thấy tất. Tất tần tật những gì tao muốn thấy. Giờ thì đưa cho tao chìa khóa mấy chiếc rương rồi tao để bọn mày đi nào.”
Phát tởm vì những gì Mab vừa nói, tôi giương thanh trượng lên. Lẽ ra tôi đã giáng trượng xuống ngay đầu cô ả, nhưng Mab chỉ dương dương tự đắc mỉm cười nhìn tôi rồi chỉ tay qua cánh cửa gỗ to đùng. Ánh mắt tôi nhìn theo hướng Mab chỉ, và kia, bên kia cây cầu kéo, tôi trông thấy một cảnh tượng khiến tim tôi rơi thõng xuống đế giày.
Đám quân lính mặc áo choàng đỏ đã đi mất. Ngựa thồ cũng chẳng thấy đâu. Không cả bệ súng. Thay vào đấy là những bóng người đang bước ra khỏi rặng cây và băng qua bãi cỏ rậm rì tiến về phía chúng tôi. Những kẻ khác còn đứng gần cầu kéo hơn nữa – những mụ đàn bà mặc váy áo dài thượt tay cầm dao. Mab đã lên kế hoạch tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Bọn Malkin đã đào thoát qua đường hầm. Quân lính đã bỏ ra chiến trường, để mọi chuyện còn dang dở. Và giờ đây lũ Mouldheel đang đến chiếm lấy mấy chiếc rương. Mab đã dự định mang rương ra khỏi tháp theo cách này từ trước. Cô ta đã chiêm bói kỹ lưỡng để giành được phần thắng. Kế hoạch mà tôi cùng Alice ấp ủ trở nên vô vọng. Mab đã khôn lanh hơn chúng tôi và lúc này chúng tôi không thể đánh bại cô ả được nữa. Tôi thấy buồn nôn. Ellie và Jack rồi sẽ lại là tù nhân – và mối đe dọa cho con của hai người giờ là có thật. Vẻ tàn ác trên khuôn mặt Mab cho tôi biết điều ấy.
“Nghĩ đi Tom,” Mab nói tiếp. “Cậu nợ tớ. Lẽ ra tớ đã có thể đứng chờ trong rừng ấy cùng những người khác thôi, phải không nào? Chỉ việc đứng chờ ở nơi an toàn và đợi đám lính bỏ đi, y như tớ biết là bọn chúng sẽ làm thế. Nhưng thay vào đấy, tớ lại liều mạng đưa cậu vào trong tháp cứu lấy người thân của cậu. Tớ đã thấy trước chuyện sắp xảy đến. Rằng khi tháo chạy lẽ ra bọn Malkin sẽ cắt cổ gia đình cậu. Tớ trông thấy điều ấy rõ như ban ngày; thấy chúng xông vào buồng giam, tay lăm lăm dao. Và tớ đã giúp cậu cứu họ. Nhưng tớ không làm thế không công đâu. Cậu biết chúng ta đã đồng ý những gì. Vậy nên giờ cậu nợ tớ nhiều lắm. Chúng ta đã có thỏa thuận và tốt nhất cậu phải tuân thủ! Tớ luôn giữ lời và tớ hy vọng cậu cũng hành động tương tự!”
“Mày nghĩ mày khôn quá nhỉ!?” Alice thốt lên, bất ngờ chộp lấy cẳng tay Mab. “Nhưng chuyện chưa xong đâu. Còn lâu đấy nhé. Đi thôi Tom. Bọn mình có đèn. Bọn mình có thể đi trốn theo hướng ngược lại qua đường hầm!”
Nói là làm, Alice đẩy Mab ngược vào trong nhà kho, tôi đi theo cô ấy, những tình huống có khả năng xảy ra quay cuồng trong đầu. Không chừng bọn Malkin sẽ vẫn còn dưới đấy nhưng chắc là bọn chúng đang tiến ra lối vào thạch cổ mộ và đi mất tăm khi chúng tôi đến nơi. Như thế thì chúng tôi có được chút cơ hội. Còn tốt hơn là ở lại đây, lọt vào tay lũ Mouldheel.
Ellie quỳ bên cạnh Jack, lúc này anh đang thở khò khè nặng nhọc, hai mắt ngắm nghiền. Mary đang bám váy mẹ, chực khóc toáng.
“Nhanh lên chị Ellie, chị phải giúp em,” tôi nhẹ nhàng bảo. “Trước mắt còn có nhiều hiểm nguy hơn nữa. Chúng ta cần đi ngược xuống đường hầm càng nhanh càng tốt. Chị sẽ phải giúp em đỡ anh Jack.”
Ellie ngước nhìn tôi, vẻ mặt chị pha lẫn giữa đau đớn khổ sở và hoang mang bối rối. “Chúng ta không thể lại dịch chuyển Jack đâu Tom. Nhất là đi xuống dưới ấy. Thế là quá sức lắm đấy. Anh ấy rất yếu – sẽ không chịu nổi đâu...”
“Chúng ta phải đi thôi Ellie ạ. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Mab chực phá ra cười nhưng Alice đã giật ngược tóc cô ả.
Khi tôi tiến đến để xốc nách Jack lên, Ellie lắc đầu và choàng người phủ ngang ngực Jack, dùng sức nặng thân mình ngăn không cho tôi cố nhấc anh ấy dậy. Tôi tuyệt vọng, nghĩ đến chuyện phải nói cho chị biết mối đe dọa đến con gái chị. Đấy là cách duy nhất tôi có thể nghĩ đến để chị chịu làm theo.
Nhưng tôi chẳng nói gì cả. Đã quá muộn rồi. Lũ Mouldheel đang kéo vào phòng – ít nhất là một tá, trong đấy có cả hai em gái của Mab, Beth và Jennet. Đám này quây vòng quanh chúng tôi, trừng trừng nhìn chúng tôi bằng những đôi mắt lạnh lùng không thương xót, dao lăm lăm sẵn sàng.
Alice nhìn sang tôi, hai mắt cô mất sạch hy vọng. Tôi tuyệt vọng nhún vai và Alice thả Mab ra.
“Lẽ ra tao phải giết mày ngay lúc này,” Mab bảo Alice, gần như là phun từng chữ vào mặt cô gái. “Nhưng thỏa thuận là thỏa thuận. Một khi mấy chiếc rương được mở thì mày có thể rời đi cùng bọn họ. Nào, Tom, tùy cậu đấy...”
Tôi lắc đầu. “Tôi sẽ không làm thế đâu Mab,” tôi đáp. “Số rương này thuộc về tôi.”
Mab rướn người tới trước, tóm lấy tay Mary và kéo con bé tách khỏi mẹ nó. Beth thảy con dao sang, Mab điệu nghệ chụp lấy và kề ngay vào cổ Mary. Khi con bé con bắt đầu khóc thét lên, gương mặt bé trông rất đau đớn, Ellie chạy về phía Mab, nhưng chưa được hai bước thì chị đã bị vật dí xuống sàn, một đầu gối đè nghiến lên lưng chị.
“Đưa chìa khóa cho tao, không thôi tao sẽ lấy mạng con bé ngay lập tức!” Mab ra lệnh.
Tôi giơ trượng lên, đo lấy khoảng cách giữa hai chúng tôi. Nhưng tôi biết mình không thể tấn công kịp lúc. Và nếu có kịp thì sao? Bọn kia sẽ nhào vào tôi ngay lập tức.
“Đưa chìa khóa cho bọn chúng đi Tom!” Ellie gào lên. “Xin em rủ lòng thương, đừng để bọn chúng làm hại con bé!”
Tôi mang nghĩa vụ với Hạt này, và vì nghĩa vụ ấy mà lúc trước tôi đã mạo hiểm với tính mạng của gia đình Ellie bằng việc từ chối. Nhưng lần này thì quá sức chịu đựng. Lúc này Mary đang điên cuồng gào thét, đang hoảng loạn vì tình cảnh của mẹ mình hơn là vì mối đe dọa từ con dao. Mab sẽ giết chết con bé trong lúc tôi đứng nhìn, và tôi không chịu nổi điều này. Tôi thả trượng xuống, đầu cúi gằm, xót xa tuyệt vọng.
“Mab à, đừng làm hại con bé,” tôi năn nỉ. “Làm ơn đừng làm hại con bé. Đừng làm hại bất cứ ai. Để cho họ đi rồi tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô...”
Alice, Ellie và Mary được dẫn ra khỏi tháp và bị áp giải về phía rặng cây xa xa; hai mụ phù thủy vác Jack đòng đưa như bị khoai. Sau khi tôi đồng ý giao chìa khóa, Alice không nói không rằng. Gương mặt cô trống rỗng vô hồn. Tôi chẳng biết cô đang nghĩ gì.
“Bọn chúng sẽ được canh chừng trong rừng,” Mab bảo. “Chúng có thể tự do ra đi khi những chiếc rương được mở ra, không sớm hơn một khắc. Nhưng cậu thì sẽ không đi đâu hết. Cậu sẽ ở lại đây Tom ạ. Và bọn mình sẽ ấm cúng biết bao khi không có Alice – cái thứ nửa Malkin nửa Deane tạp chủng ấy – ngáng vào giữa chúng ta. À nào, đưa cho tớ chìa khóa và ta bắt đầu thôi...”
Tôi không cãi lại. Tôi thấy mình bất lực. Toàn bộ tình huống này như một cơn ác mộng mà tôi không sao tìm ra lối thoát. Tôi đã làm cho Hạt, cho Thầy Trừ Tà và mẹ tôi thất vọng. Với cõi lòng não nề trĩu nặng, tôi lấy chìa khóa trên cổ đưa cho Mab. Cô ả đi đến chỗ mấy chiếc rương, tôi theo sau, ngoan ngoãn đứng một bên. Beth và Jennet ở lại trong phòng này cùng chúng tôi, nhưng bên ngoài còn có bọn Mouldheel trang bị khí giới đứng gác ngay cửa.
“Tớ nên mở cái nào trước đây?” Mab vừa hỏi vừa liếc mắt cười tình với tôi.
Tôi nhún vai.
“Ba chiếc rương cho ba đứa bọn mình,” Beth từ phía sau gọi lại. “Thế thì mỗi đứa một chiếc. Mab, chị chọn nhanh lên, để bọn em còn mở rương của bọn em nữa. Tiếp theo là đến phiên em.”
“Tại sao tao phải là đứa cuối cùng?” Jennet phàn nàn.
“Đừng lo,” Beth đáp lại. “Nếu tao chọn sai thì biết đâu mày sẽ có chiếc rương hay ho nhất đấy.”
“Không được!” Mab rít lên, quay ngoắt lại đối mặt với hai con em. “Cả ba đều thuộc về tao. Nếu chúng mày gặp hên thì tao còn cho mỗi đứa một món quà. Giờ thì im họng lại, đừng làm tao mất vui nữa. Tao đã bỏ bao công sức để có được những thứ này rồi.”
Hai đứa sinh đôi rúm người tránh ánh mắt dữ dằn của Mab, và cô ả lại tiếp tục chú ý vào những chiếc rương. Đột nhiên, Mab quỳ xuống và tra một trong ba chiếc chìa be bé vào ổ khóa chiếc rương ở giữa. Cô ta lắc lắc chìa nhưng khóa chẳng xoay đi, cau mày bực bội, Mab thử mở chiếc rương khác. Khi chiếc này cũng không chịu mở, Jennet khúc khích cười.
“Chị ơi, lần thứ ba sẽ được thôi mà!” con ả trêu. “Hôm nay không phải là ngày may mắn của chị nhỉ?”
Khi đến cả chiếc rương thứ ba cũng không chịu nhúc nhích, Mab đứng lên đối mặt với tôi, hai mắt long lên tức giận. “Có đúng là mấy chiếc chìa đó không?” cô ả vặn hỏi. “Nếu đây là trò lừa đảo thì cậu sẽ hối tiếc đấy!”
“Thử một trong mấy chiếc chìa kia xem,” tôi đề nghị.
Mab làm theo, nhưng kết quả vẫn như cũ. “Mày nghĩ tao ngốc ấy phỏng?” cô ả gào lên; rồi nét mặt Mab chuyển sang tàn độc và cô ả quay sang Jennet. “Đi mang đứa nhỏ lại đây!”
“Đừng,” tôi can. “Xin đừng làm thế. Thử chìa còn lại xem nào. Biết đâu lại được...”
Đến lúc này tôi đã lo quắn lên, hai bàn tay ướt nhẹp mồ hôi. Chuyện giao chìa khóa ra đã là đủ tệ rồi. Nhưng nếu chìa không mở được rương thì cơn báo thù của Mab sẽ rất kinh khủng, cô ả sẽ bắt đầu bằng việc làm hại đứa bé. Chìa làm sao ấy nhỉ? Tôi thắc mắc có phải những chiếc rương này chỉ mở ra khi tôi là người cầm khóa hay không. Có thể không đâu nhỉ?
Mab lại quỳ xuống và thử sức với chiếc chìa thứ ba. Hai rương đầu tiên lại không chịu mở, nhưng thật nhẹ nhõm làm sao, chiếc rương thứ ba kêu đánh cách và cuối cùng chìa khóa cũng xoay. Mab nhìn lên mỉm cười đắc thắng rồi từ từ nâng nắp rương nặng trịch lên.
Rương đầy ắp, nhưng bên trong chứa chính xác những gì thì chưa nhìn ra được. Một tấm vải trắng lớn được gấp gọn gàng trên mặt. Mab cầm tấm vải lên, và khi vải bung ra, tôi nhìn ra đấy là một chiếc váy. Thốt nhiên tôi nhận đây là váy cưới. Là váy của mẹ chăng? Có vẻ thế lắm. Không thì tại sao mẹ cất váy trong rương làm gì?
“Cái này rộng quá!” Mab vừa khinh khỉnh cười vừa ướm áo lên người, gấu váy lết phết trên sàn nhà. "Cậu thấy sao hả Tom? Trông tớ khá quyến rũ ấy chứ nhỉ?"
Mab đang ướm ngược chiếc váy, lưng váy hướng về phía tôi, và tôi há hốc khi nhìn thấy hàng cúc chạy từ cổ xuống chân váy. Tuy không có đủ thời gian để đếm nhưng tôi kịp nhìn rõ để ngờ rằng cúc áo được làm từ xương. Lần gần đây nhất tôi trông thấy những cúc áo thế này là trên chiếc váy của Meg Skelton, mụ phù thủy nữ yêu từng sống trong căn nhà của Thầy Trừ Tà tại Anglezarke. Có phải váy cưới của mẹ tôi lại được cài bằng xương như váy của mụ phù thủy nữ yêu ấy?
Mab quẳng áo về phía Jenney. “Quà cho mày đấy Jennet!” cô ả nói lớn. “Lớn lên thì mày sẽ mặc vừa! Chỉ cần kiên nhẫn thôi!”
Jennet bắt lấy áo, vênh mặt lên vẻ ghê tởm. “Em chẳng cần cái váy cũ mèm này đâu! Mày giữ lấy đi Beth,” con ả vừa nói vừa quẳng qua cho đứa em song sinh.
Lúc này Mab đã lôi từ trong rương ra món thứ hai. Là một thứ vải vóc khác. Cô ta lại ướm áo lên người, thử cỡ áo, cho dù đây rõ là áo đàn ông.
Ngay lập tức tôi đoán ra: đấy là áo của bố – chiếc áo bố từng dùng để che những tia nắng mặt trời gay gắt cho mẹ khi bố tìm thấy bà bị trói vào bờ đá bằng một sợi xích bạc – là sợi xích tôi đang giữ cho đến khi bị ngài Nowell tước lấy. Mẹ đã giữ lại chiếc áo để tưởng nhớ đến những gì bố từng làm.
“Cái áo cũ kỹ mốc meo này là quà cho mày đấy Beth!” Mab vừa gọi lớn vừa quẳng áo cho con em mình, miệng cười chế nhạo.
Dĩ nhiên cảnh này còn đỡ hơn cảnh Mary bị hại, nhưng tôi vẫn thấy đau lòng khi những vật dụng của mẹ tôi bị đối xử thất kính như vậy. Cuộc đời của mẹ nằm trong chiếc rương này, và tôi vẫn muốn vui vẻ xem xét các món đồ hơn là phải nhìn thấy Mab quơ cào sục sạo chúng. Và Tibb tin rằng trong đây còn có thứ gì đấy vô cùng quan trọng. Thứ mà Mab có thể tìm ra bất cứ lúc nào.
Mab lại chú mục vào rương, hai mắt hau háu tham lam lục lọi những gì trong ấy. Có nhiều hũ nhiều lọ được niêm kín, từng lọ đều dán nhãn. Là dược liệu chăng? Liệu trong đấy có thứ nào giúp ích được cho Jack không? Rồi còn có vô số cuốn sách đủ mọi kích cỡ, tất cả đều đóng bìa da. Một số trông như nhật ký, tôi thắc mắc không biết có phải là do mẹ mình viết chăng. Một cuốn sách đặc biệt dày làm tôi chú ý, khiến tôi chỉ muốn cầm lên xem. Có khi nào đấy là cuốn ghi chép cuộc sống của mẹ với bố trong nông trại? Hay thậm chí là lời thuật lại cuộc đời của mẹ trước khi bố mẹ gặp nhau?
Trong rương còn có ba túi vải lớn được buộc dây lại. Mab nhấc một túi lên, và khi cô ả đặt túi xuống sàn, tôi nghe thấy tiếng đồng xu va nhau lanh canh không lẫn vào đâu được. Hai mắt Mab mở lớn và cô ả hối hả mở dây buộc ra, thọc tay vào túi. Khi Mab rút tay ra, theo đấy là ánh vàng lấp lánh: bàn tay cô ả đầy những đồng tiền vàng.
“Hẳn phải là cả một gia tài trong này này!” Mab reo lên, hai mắt như muốn lồi ra khỏi hốc mắt vì tham lam.
Cô ả nhanh nhảu kiểm qua hai túi còn lại; hai túi này cũng đầy những đồng vàng – đủ tiền để mua đi mua lại nông trại của Jack lắm lần. Tôi chưa từng đoán được là mẹ còn lại nhiều tiền đến vậy.
“Thế này là mỗi đứa một túi!” Beth reo lên.
Lần này Mab chẳng phản đối. Tầm mắt cô ả đã quay lại trong rương. “Có tiền thì cũng hay đấy,” cô ả bảo, “nhưng tớ dám cá cả mạng mình là trong này có thứ còn hay hơn nhiều. Tớ tự hỏi liệu có phải là những cuốn sách kia chăng? Nói không chừng trong đấy có chứa rất nhiều kiến thức – những bùa chú các loại. Wurmalde rất muốn có mấy cái rương này. Mụ ta muốn quyền năng của mẹ cậu. Vậy nên nhất định bên trong có thứ gì đấy đáng để sở hữu!”
Mab chọn lấy cuốn sách dày nhất, cuốn đã khiến tôi tò mò, rồi lấy sách ra khỏi rương, nhưng khi giở đại qua vài trang, Mab bắt đầu cau mày. Càng lật qua nhiều, cái cau mày càng đậm hơn.
“Toàn là tiếng nước ngoài!” Mab than. “Từ đầu đến đuôi chẳng hiểu gì hết. Cậu đọc hiểu không Tom?” cô ả hỏi và dứ cuốn sách vào mặt tôi.
Chưa cần nhìn tôi cũng biết đấy không phải là tiếng La Tinh, thứ ngôn ngữ mà rất nhiều phù thủy hằng quen thuộc. Đây là sách của mẹ, và đương nhiên, nó phải được viết bằng thứ tiếng mẹ đẻ của bà – tiếng Hy Lạp. Là ngôn ngữ mà mẹ từng dạy cho tôi khi còn thơ bé.
“Không,” tôi đáp, cố sao cho giọng mình nghe có sức thuyết phục. “Tớ chẳng hiểu chút nào cả...”
Nhưng khi đấy, một chiếc phong bì nho nhỏ rơi ra khỏi mấy trang sách và rơi lượn vòng xuống sàn nhà. Mab cúi xuống nhặt lên, chìa ra cho tôi xem trước khi xé mở.
Gửi Thomas J. Ward, con trai út của ta
Mab vò nát phong bì quẳng đi trước khi mở lá thư ra. Cô ả lại cau mày rồi chìa thư sang cho tôi.
“Làm thế không hay đâu Tom,” cô ả nhếch mép mai mỉa. “Cậu đang dần hư đi đấy. Trước tiên là cậu không giữ đúng thỏa thuận rồi giờ thì nói láo. Tớ từng nghĩ cậu tốt đẹp hơn thế. Lá thư này được viết cùng thứ tiếng với cuốn sách kia. Tại sao một bà mẹ lại viết thư cho con trai bằng thứ ngôn ngữ mà con mình không hiểu chứ? Tốt hơn là cậu nên cho tớ biết thư này nói gì đi. Bằng không thì mấy đứa kia sẽ chẳng đi đâu cả – trừ việc đi đến mồ của chúng!”
Tôi nhận lấy thư rồi bắt đầu đọc, những từ ngữ đều rõ ràng rành mạch với tôi như thể chúng được viết bằng tiếng mẹ đẻ của tôi vậy.
Tom yêu dấu,
Chiếc rương này sẽ là chiếc đầu tiên được mở bằng những chìa khóa ấy.
Những chiếc còn lại chỉ mở được dưới ánh trăng và do chính tay con mở. Trong đấy là các chị của mẹ đang say ngủ, và chỉ có nụ hôn từ ánh trăng mới có thể đánh thức các dì ấy. Đừng sợ họ. Họ sẽ biết con là con của mẹ, và họ sẽ canh chừng cho con, nếu cần họ sẽ hy sinh tính mạng để con được sống.
Không lâu nữa thế lực bóng tối dưới thân xác thật sự sẽ lại rảo bước trên thế gian này. Nhưng con là hy vọng được tác bằng xương bằng thịt của mẹ, và dù cho cái giá phải trả trước mắt có như thế nào, đến cuối cùng con vẫn có được ý chí và sức mạnh để chiến thắng.
Con hãy cứ thành thật với lương tâm của chính mình và hành động bằng bản năng của con. Mẹ hy vọng một ngày nào đó mẹ con mình sẽ gặp lại nhau, nhưng dù có xảy ra chuyện gì, hãy nhớ rằng mẹ luôn luôn tự hào về con.
Mẹ.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương