To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Căn Hầm Đầy Gương
ôi là con trai thứ bảy của người con thứ bảy, do đó phù thủy không thể đánh hơi thấy tôi từ xa. Thế có nghĩa là tôi có thể an toàn đi theo ba chị em kia miễn là tôi đừng đến quá gần. Tôi cũng sẽ phải canh chừng những thành viên còn nguy hiểm hơn của tộc Mouldheel nữa.
Thoạt tiên thì cũng dễ dàng. Tôi nhìn thấy quầng sáng từ những chiếc đèn lồng và nghe được tiếng ba đứa con gái di chuyển qua rừng cây phía trước mình. Bọn chúng đang gây ra lắm tiếng động: tiếng nói lớn dần và dường như bọn chúng đang cãi nhau. Có một lúc, dù là đã cẩn thận hết mực, tôi vẫn giẫm lên một cành khô. Cành cây gãy đôi gây ra tiếng động thật lớn khiến tôi chết đứng tại chỗ, lo sợ rằng có lẽ ba chị em kia nghe thấy tôi mất. Thật ra tôi không cần lo lắng làm gì. Phía trước kia bọn chúng lại đang gây ra âm thanh còn ầm ĩ hơn khi nãy và hoàn toàn không biết tôi đang đi theo sau.
Nhưng khi chúng tôi rời khỏi khu rừng thì tình hình trở nên khó khăn hơn. Chúng tôi đang ở trong vùng đất quang, nơi sườn dốc hoang vu của bờ hoang. Ánh trăng sáng làm tăng thêm rủi ro là tôi sẽ bị trông thấy, nên tôi phải giữ khoảng cách còn xa hơn lúc trước, nhưng chẳng mấy chốc tôi nhận ra mình có lợi thế khác. Ba đứa con gái đi đến một con suối rồi men theo bờ suối khi dòng suối đổi hướng, trước khi nó uốn ngược trở lại thành hình mũi tên để ba chị em kia tiếp tục đi xuống phía nam. Điều này làm tôi thêm chắc chắn bọn chúng quả thật là phù thủy. Chúng không thể băng qua dòng nước chảy xiết!
Nhưng tôi thì có thể! Vậy nên thay vì mãi đi theo sau chúng, tôi có thể đi theo con đường trực tiếp hơn, và trong một mức độ nào đó, trù tính trước được rằng bọn chúng sẽ đi theo hướng nào. Khi bọn chúng đi xuống khỏi bãi đất hoang, tôi bắt đầu di chuyển song song với chúng, ẩn mình trong bóng tối của hàng bụi rào hay cây cối bất cứ khi nào có thể. Tình trạng này kéo dài được một đỗi, nhưng rồi địa hình dần trở nên trắc trở khó khăn hơn, rồi tôi nhìn thấy trước mặt mình là một khu rừng tối om khác; một lùm cây cùng bụi rậm mọc chằng chịt trong thung lũng trải dài song song với đồi Pendle bên tay phải tôi.
Ban đầu tôi cứ nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì. Đơn giản tôi chỉ cần đi chậm lại để ba chị em kia lại vượt lên trước tôi, sau đó tôi sẽ đi theo chúng cách một khoảng an toàn như lúc nãy. Nhưng đến khi di chuyển vào trong rừng cây rồi tôi mới nhận ra ở đây có điều gì đấy rất khác biệt. Ba chị em phù thủy thôi trò chuyện lớn tiếng như trong rừng cây lúc trước. Đúng ra là bọn chúng không hề gây ra một tiếng động nào. Một sự im lặng kỳ quái đáng sợ bao trùm, như thể vạn vật đều đang nín thở. Lúc nãy ít ra còn có thoảng chút gió, nhưng giờ đây ngay cả đến cành cây ngọn lá cũng không lay động. Cũng chẳng có lấy tiếng râm ran do các sinh vật sống về đêm gây ra, như là mấy con chuột đồng hay nhím sóc gì đấy. Hoặc là mọi thứ trong khu rừng này đều bất động, nín bặt không thở, hoặc là khu rừng này vắng bóng sự sống.
Đến lúc đấy, cùng một cơn rùng mình bất chợt vì kinh hoàng, tôi mới ý thức được chính xác là mình đang ở đâu và tại sao bốn bề quanh tôi lặng ngắt như thế. Đây là một thung lũng rừng rậm nho nhỏ. Và tên gọi khác cho loại thung lũng kiểu này là trũng.
Tôi đang đi qua nơi mà cha Stocks gọi là Trũng Phù Thủy! Đây là nơi bao phù thủy đã chết tụ tập lại chầu chực rình bắt những ai đi băng qua hay thậm chí chỉ đi men ngoài bìa rừng. Hàng năm, có nhiều người đã mất mạng tại nơi này. Tôi siết chặt trượng và đứng im phăng phắc, dỏng tai lắng nghe cẩn thận. Có vẻ như không có thứ gì đang tiến đến, nhưng dưới chân tôi là đất mùn mềm nhão, và bao thập kỷ mùa thu ẩm ướt đã tạo nên những nơi ẩn náu tuyệt vời cho các mụ phù thủy đã chết. Biết đâu một mụ đã ở gần sát đây rồi, náu mình dưới lớp lá mục. Bước tới một bước là mụ ta sẽ tóm lấy cổ chân tôi ngay! Cắn nhanh một phát mụ sẽ bắt đầu hút máu tôi, hút được một miệng đầy mụ sẽ trở nên mạnh hơn.
Tôi có thể sử dụng thanh trượng của mình và chắc sẽ thoát được thôi – đấy là tôi tự nhủ như thế. Tôi sẽ phải ra tay nhanh gọn. Nếu mụ phù thủy mỗi lúc một mạnh thêm, thì sức mạnh của chính tôi sẽ mỗi lúc một vơi đi. Và ngộ nhỡ tôi gặp phải một trong những mụ phù thủy mạnh nhất thì sao? Cha Stocks từng bảo có một hai mụ phù thủy gì đấy có thể lang thang ra xa khỏi trũng này để săn tìm nạn nhân. Tôi ghi nhớ điều này thật sâu vào trong đầu.
Tôi bắt đầu tiến lên phía trước, thật từ tốn, thật thận trọng. Trong khi di chuyển, tôi băn khoăn vì sao ba chị em phù thủy kia lại trở nên im lặng đến thế? Liệu có phải bọn chúng cũng lo sợ sẽ thu hút sự chú ý của những kẻ đã chết chăng? Sao lại thế được? Chẳng phải bọn chúng cùng một giuộc phù thủy đó sao? Và rồi tôi nhớ ra cha Stocks có kể về mối hiềm khích xưa nay giữa ba hiệp hội phù thủy. Mặc dù đã có những cuộc kết hôn qua lại giữa nhà Deane và Malkin, các tộc chỉ tụ họp lại với nhau khi phải kết hợp quyền năng hắc ám của bọn chúng. Có lẽ chị em nhà Mouldheel sợ gặp phải một phù thủy đã chết thuộc gia đình phù thủy thù nghịch chăng?
Quả là một quãng thời gian căng thẳng, đáng sợ; tôi đang có nguy cơ bị tấn công bất cứ lúc nào. Nhưng rốt cuộc, cùng một cái thở dài nhẹ nhõm, tôi cũng đến được rìa đầu kia trũng. Tôi mừng vì đã thoát khỏi bóng tối của rừng cây kia. Một lần nữa tôi lại đắm mình vào ánh trăng, mắt dõi theo ánh đèn lồng thấp thoáng nhấp nhô trước mặt và lắng tai nghe lấy giọng nói của ba chị em cất cao như thể đang giận dữ. Sau khoảng chừng mười phút, bọn chúng đi xuống sườn dốc đứng, và tôi có thể nhìn thấy quầng sáng từ một đống lửa làm sáng bừng lên khoảng trời phía trước. Chần chừ một đỗi, đoạn tôi chui vào náu trong đám cây tần bì và dương tía. Đám cây đang thưa lá sẵn sàng để được đốn thành củi nên chúng tạo nên một nơi ẩn nấp tuyệt vời. Một đỗi sau, từ giữa bụi cây con, tôi chõ mắt nhìn ra ngoài và được quan sát rõ ràng những gì đang diễn ra.
Ngay phía dưới kia là một dãy nhà chòi san sát nhau – có tám căn cả thảy – và ven rìa khoảnh sân sau rộng rãi được lát đá là một đám củi chụm to tướng đang bùng cháy, tàn lửa nhảy nhót bắn lên trời đêm. Gần với nơi tôi nấp hơn, giữa những tán cây, là một cụm lớn nhà chòi khác. Chắc đây là Bareleigh, nơi tộc Mouldheel sinh sống.
Tổng cộng lại, có khoảng chừng một tá người ở dưới chân tôi, cả đàn ông lẫn đàn bà với số lượng như nhau, và đa số đang ngồi trên sân đá hay bệt trên cỏ ăn bốc từ mấy đĩa thức ăn. Trông có vẻ khá là vô hại – chỉ như là vài người bạn đang nhóm họp trong một đêm mùa hè ấm áp để dùng bữa dưới ánh trăng thanh. Tiếng trò chuyện văng vẳng trong không trung quyện lẫn với âm thanh cười đùa vui vẻ.
Ngay ngoài rìa đám lửa là chiếc vạc đang được treo trên ba chân kim loại, và trong lúc tôi quan sát, một người phụ nữ múc ra thìa gì đấy vào trong bát rồi bước qua bên kia đưa cho một đứa con gái đang ngồi cách những người còn lại một khoảng. Cô gái cúi gằm xuống và đang nhìn chằm chằm xuống nền đá, nhưng khi chiếc bát được chìa ra, cô bé nhìn lên đoạn cương quyết lắc đầu ba lần.
Là Alice! Hai tay cô không bị trói nhưng tôi trông thấy ánh kim loại phản chiếu đám lửa: hai chân Alice đang bị cùm lại bằng xích và khóa.
Tôi vừa kịp nhận ra Alice thì ba chị em phù thủy đi vào đến trong sân. Khi chúng nhập vào cùng đám người, ai nấy bỗng dưng im bặt.
Không thèm nói lấy một lời với bất cứ ai, Mab đi thẳng đến đống lửa. Hình như cô ta nhổ nước bọt vào đống lửa hay sao ấy và ngay lập tức lửa lụi đi. Tàn lửa thôi nhảy nhót, ngọn lửa bập bùng yếu ớt và đám tro chợt ửng lên trước khi ngả sang xám, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi. Nhưng những ngọn đèn lồng vẫn chiếu sáng được toàn cảnh, và khi Mab ra hiệu, tôi trông thấy một trong những người đàn ông bước qua, nhấc bổng Alice lên vai, mang cô gái qua cánh cửa sau để mở rồi đi vào căn nhà chòi ngay rìa phía bên trái tôi.
Tôi lo lắng tột độ. Tôi nhớ Mab đã nói đến việc một khi Alice chết đi, tôi sẽ thuộc về cô ta. Có phải lúc này bọn chúng sẽ giết chết Alice không? Tên đàn ông mang Alice vào trong nhà để làm việc này ư?
Tôi đã chực chạy ù xuống đồi đến căn nhà chòi kia để cố cứu lấy Alice. Hẳn sẽ chỉ là công toi khi có đến bao nhiêu người đằng kia, nhưng tôi không thể cứ đứng yên đây và để mặc Alice bị hãm hại. Tôi chờ một chập, trong tôi nỗi bồn chồn cứ ray rứt mãi không thôi. Cuối cùng, tôi không sao chịu đựng thêm được nữa, nhưng trước khi tôi kịp có động tĩnh gì thì gã đàn ông lại xuất hiện ở cửa căn chòi có một mình và khóa cửa lại. Tức thì Mab, với hai con em bước đi ngay sau lưng, dẫn đầu đám người đi ra khỏi cổng rồi bước đến lối mòn bên ngoài căn chòi dẫn đi song song với con suối.
Tôi chờ cho đến khi bọn chúng khuất dạng ở phía đằng xa, về nơi chừng như là trung tâm làng Bareleigh, đoạn tôi mới thận trọng bước xuống đồi. Cũng có khả năng là trong căn chòi kia vẫn còn lại ai đó; kẻ nãy giờ đã có mặt mãi trong đấy. Ý tôi là, liệu bọn chúng có bỏ đi sạch và để Alice lại một mình không ai canh gác không? Nghe chừng không có khả năng lắm đâu.
Khi đến được cửa chòi, tôi mở khóa bằng chiếc chìa đặc biệt ông Andrew đã cho.
Tôi chầm chậm đẩy cửa mở ra và bước thẳng ngay vào một căn bếp bừa bộn. Nhờ ánh sáng từ ba cây nến đen, tôi nhìn ra chậu rửa chén đang chất đống những đĩa những nồi chưa rửa, còn sàn nhà vương vãi xương thú vật lẫn vấy đầy dầu mỡ đã đông đặc. Trong lúc nhẹ nhàng khép cửa lại, hai mắt tôi láo liên quanh căn phòng, cảnh giác với hiểm nguy. Hình như căn phòng không có ai nhưng tôi vẫn không dịch chuyển. Tôi chỉ tựa lưng vào cửa, mùi mỡ ôi và thức ăn thối rữa hôi hám trong mũi, tôi chậm rãi hít thở để ổn định tinh thần, luôn chăm chú lắng nghe trong suốt khoảng thời gian đấy. Toàn bộ phần còn lại trong căn chòi có vẻ im ắng, nhưng hầu như là im ắng quá đỗi. Dường như thật khó mà tin là Alice lại không gây ra một tiếng động nào. Nghĩ đến đấy, tim tôi lại bắt đầu đập thình thịch trong ngực và họng tôi thắt lại vì sợ. Ngộ nhỡ cô gái đã bị giết rồi thì sao? Lỡ ra gã đàn ông đã mang cô vào trong nhà chỉ vì mục đích đó thì thế nào?
Ý nghĩ kinh hoàng này khiến tôi bắt đầu di chuyển. Tôi sẽ phải lần lượt kiểm tra từng phòng. Đây là căn nhà chòi một tầng nhỏ bé, nên không có tầng trên nào để thăm qua. Cánh cửa trong nhà mở vào một căn phòng bé xíu, chật chội; trên giường là mấy tấm trải nhàu nhĩ cáu ghét, thêm một ngọn nến đen khác chập chờn bên bậu cửa sổ. Không thấy bóng dáng Alice đâu. Cô ấy có thể ở đâu mới được?
Phía sau chiếc giường, ngay vách tường đầu kia phòng, là một cánh cửa khác. Tôi xoay nắm tay cửa, đẩy cửa ra để bước qua, và thấy mình đang đứng trong phòng khách.
Một lượt liếc qua mách cho tôi biết tôi không chỉ có một mình! Bên tay phải tôi là lò sưởi, nơi tro hồng từ lửa đốt bằng than đang le lói. Nhưng phía trực diện tôi, đang ngồi khòm lưng lên bàn, là một mụ phù thủy có đôi mắt hoang dại và một mớ tóc bạc xoắn xít rối bù. Bên tay trái mụ ta là mẩu nến chập chờn tỏa khói nghi ngút. Theo bản năng tôi giương trượng khi mụ ta mở mồm và bắt đầu gào lên, run rẩy giơ nắm đấm về phía tôi. Nhưng lại không có âm thanh nào phát ra, và ngay lập tức tôi biết không phải mụ ta đang ở trong phòng này cùng mình. Tôi đang nhìn vào một tấm gương to tướng. Mụ ta đang dùng gương để quan sát từ xa.
Mà mụ ta đang cách xa nơi này tới chừng nào? Cách xa đến hàng dặm hay chỉ là trong gang tấc? Dù có đang ở đâu, sử dụng một tấm gương khác, mụ vẫn có thể báo cho bọn Mouldheel biết trong căn chòi có kẻ đột nhập. Bao lâu nữa sẽ có kẻ quay trở về đây?
Dưới chiếc gương bên trái, tôi trông thấy những bậc thang hẹp dẫn xuống một vùng tối. Hẳn phải là một tầng hầm rồi. Alice đang ở dưới đó chăng?
Tôi liền lôi hộp nhóm lửa cùng mẩu nến từ túi quần ra. Chập sau, chẳng màng đến mụ phù thủy, lúc này vẫn đang câm lặng rủa xả trong gương, tôi đi xuống mấy bậc thang, tay phải cầm nến, tay trái giữ trượng. Dưới chân cầu thang là một cánh cửa bị khóa, nhưng chiếc chìa của tôi xử lý được ngay; tôi đẩy cửa mở ra cho mẩu nến soi sáng khắp phòng.
Lòng tôi ngập tràn nhẹ nhõm khi nhìn thấy Alice đang ngồi tựa lưng vào vách cạnh một đống than. Trông cô có vẻ không bị thương gì. Alice ngước nhìn lên, mở miệng chực nói, nỗi sợ hãi hằn lên mặt. Nhưng rồi Alice nhận ra tôi và an lòng thở ra.
“Ôi Tom! Là cậu rồi. Tớ cứ nghĩ bọn chúng đến để giết tớ ấy chứ.”
“Ổn rồi Alice ạ,” tôi bảo cô. “Tớ sẽ giải thoát cho cậu ngay thôi.”
Tôi quỳ xuống, quả thật chỉ loáng sau tôi đã mở được khóa bằng chìa của mình và tháo xích ra khỏi chân Alice. Cho đến phút này mọi chuyện vẫn suôn sẻ. Nhưng khi tôi đỡ Alice đứng lên, cô lại run lập cập và hình như vẫn còn sợ hãi lắm. Chỉ đến khi đấy tôi mới nhận ra căn hầm này có gì đó kỳ quái. Quá sáng. Một mẩu nến thì không thể nào rọi sáng đến thế.
Khi đứng lên thì tôi hiểu vì sao. Cả bốn bức tường, từng bức một, cao đến cỡ ngang đầu tôi, đều gắn chặt một tấm gương to tướng đóng trong khung gỗ màu đen chạm khắc tinh xảo. Các tấm gương này phản chiếu lại ánh nến, làm tăng độ sáng. Nhưng rồi, kinh hoàng thật đấy, tôi nhìn thấy một thứ khác nữa: trong mỗi tấm gương là một bản mặt đang trừng trừng nhìn lại tôi, cặp mắt chất chứa vẻ hằn học.
Ba trong số đấy là phụ nữ – là những mụ phù thủy với đôi mắt hoang dại đầy ác ý, mớ tóc dày rối bung không được chải – nhưng bản mặt thứ tư lại trông như mặt con nít. Và cũng chính bản mặt ấy khiến tôi phải trân trối nhìn lại, khiến tôi chôn chân tại chỗ không di chuyển được nữa. Cái đầu bé teo – đấy là lý do vì sao tôi cho rằng đó là một bé trai – nhưng các đường nét lại là của đàn ông trưởng thành, đầu hói trọc lóc cùng chiếc mũi khoằm. Trong một thoáng hình ảnh trong gương đứng im bất động, ngưng đọng với thời gian, trông như một bức chân dung, nhưng trong khi tôi quan sát, cái miệng đấy lại ngoác rộng ra như hàm răng thú vật đang chuẩn bị cắn xé con mồi. Những chiếc răng trong miệng là những mũi kim nhọn hoắc sắc ngọt.
Kẻ đấy, hay thứ gì kia đấy, tôi chịu không biết được, nhưng thứ ấy làm tôi sợ chết khiếp – tôi cần phải thoát khỏi căn hầm này. Cả bốn người kia đang quan sát chúng tôi. Chúng biết tôi đã giải thoát cho Alice. Tôi thổi tắt nến và nhét trở lại vào túi.
“Đi nào Alice,” tôi vừa nói vừa chộp lấy tay cô gái. “Ta hãy chạy khỏi đây thôi nào!”
Dứt lời, tôi bắt đầu dẫn Alice đi lên mấy bậc cấp, nhưng hoặc là do Alice sợ phải bước đi, hoặc cô ấy đã bị suy yếu thế nào ấy, vì trong khi tôi bước lên, dường như Alice lại trì xuống và bàn tay cô cố níu tôi lại.
“Cậu đang làm gì thế Alice?” tôi hỏi. “Bọn chúng có thể quay lại bất cứ lúc nào!”
Alice lắc đầu. “Không dễ như thế đâu. Chúng còn làm nhiều trò hơn là chỉ xích tớ lại. Tớ đã bị ếm bùa phải ở lại đây rồi. Dù thế nào thì tớ cũng không đi quá sân được…”
“Là bùa trói phải không?” tôi hỏi, đoạn dừng lại quay xuống đối mặt với Alice trên bậc thang. Tôi biết lời đáp rồi. Mab đã kể là Alice bị yểm bùa – rõ ràng cô ả không nói xạo.
Alice gật đầu, mặt thất vọng não nề. “Có một cách giải thoát cho tớ nhưng lại không dễ dàng gì. Không dễ chút nào. Bọn chúng đã cắt lấy một lọn tóc của tớ rồi gút lại thành gút. Phải đốt lọn tóc ấy đi. Đấy là cách duy nhất…”
“Lọn tóc đang ở đâu?”
“Mab đang giữ vì chính ả đưa ra lời yểm.”
“Chúng ta ra ngoài rồi hãy nói,” tôi lại kéo Alice đi lên. “Đừng lo, tớ sẽ tìm ra cách…”
Tôi cố ra giọng vui vẻ nhưng tim tôi lại chùng xuống tận đế giày. Tôi có hy vọng nào để giành lại lọn tóc từ tay Mab khi có đến biết bao nhiêu kẻ giúp cho cô ả không đây?
Sao đấy mà, nhờ vừa kéo vừa giật, tôi lôi được Alice lên đến đầu cầu thang tầng hầm. Mụ phù thủy không còn chõ mắt nhìn qua tấm gương nữa. Có phải mụ ta đang trên đường đến đây không? Tôi và Alice đi qua phòng ngủ, phòng bếp, ra đến cửa sau, nhưng khi đẩy cửa mở, tim tôi lại còn chùng xuống sâu hơn. Tôi có thể nghe thấy những giọng nói tức tối từ đằng xa đang mỗi giây lại một tiến đến gần hơn. Chúng tôi bắt đầu băng qua sân để ra đến cổng dẫn xuống lối mòn ngay trước nhà. Dù Alice đang cố nhưng chỉ dốc sức bước đi thôi là cô đã phải thở hồng hộc, từ chân mày cô mồ hôi túa ra thành giọt. Bỗng nhiên Alice dừng sững lại.
“Tớ không thể đi xa hơn được nữa!” cô bé nức nở. “Không thể bước thêm bước nào nữa!”
“Tớ sẽ cõng cậu!” tôi bảo Alice. “Mab bảo cậu bị yểm bùa đi được một trăm bước thôi. Nếu tớ mang được cậu ra khỏi phạm vi đó, biết đâu cậu lại không sao.” Và không cần chờ Alice đáp lại, tôi túm lấy chân cô mà quăng quàng qua vai phải mình. Nắm chặt thanh trượng bên tay trái, tôi đi qua cánh cổng để mở, băng qua lối mòn, rồi dấn mình qua dòng suối đang chảy xiết để đến bờ bên kia. Giờ thì tôi cảm thấy yên tâm hơn. Phù thủy không thể băng qua dòng nước xiết nên tôi đã đặt một rào cản giữa bọn tôi để tiếp bước. Bọn chúng phải tìm lối đi khác, có lẽ phải đi chệch khỏi đường đến hàng dặm. Như thế sẽ cho chúng tôi chút lợi thế ban đầu để quay lại Downham.
Vác Alice trên vai khi cô luôn mồm rên rỉ như thể đang đớn lắm thật khó khăn làm sao. Thế nên tôi phải gọi với ra: “Cậu có sao không Alice?”
Câu trả lời duy nhất là Alice rên thêm một tiếng nữa, nhưng giờ thì chẳng còn cách nào khác là phải tiếp tục bước tới, nên tôi cắn răng sải bước, hướng lên hướng bắc, đồi Pendle nằm về phía tay trái tôi. Tôi biết mình sẽ chóng tiến đến Trũng Phù Thủy, do vậy tôi đi theo hướng bên phải, tiến xa hơn về phía đông, hy vọng là vòng cách trũng ấy càng xa càng tốt. Chẳng bao lâu sau tôi đến bên một dòng suối khác. Vì chẳng nghe thấy âm thanh đuổi theo nào nữa, tôi trượt Alice khỏi vai mình và thả cô xuống thảm cỏ ngay bên mép nước. Thật đáng lo làm sao là hai mắt Alice đang nhắm nghiền. Cô gái đang buồn ngủ hay bất tỉnh vậy nhỉ?
Tôi gọi tên Alice lắm lần nhưng chẳng nhận được lời đáp nào. Tôi thử lay nhẹ cô nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Thế là, mỗi lúc một thêm lo, tôi quỳ xuống bên dòng suối, khum tay lại vốc đầy một vốc nước lạnh cóng. Tiếp đến tôi để nước nhỏ giọt rồi chảy thành dòng xuống trán Alice. Cô nấc lên rồi ngồi bật thẳng dậy, hai mắt dại đi và hoảng hốt.
“Ổn rồi, Alice à. Chúng ta đã thoát đi. Chúng ta được an toàn…”
“An toàn ư? Chúng ta an toàn thế nào được? Bọn chúng sẽ đuổi theo sau ngay thôi. Sẽ không cách xa là mấy đâu.”
“Không,” tôi bảo. “Bọn mình đã lội qua con suối bên kia lối mòn. Nước suối chảy xiết nên bọn chúng không thể băng qua.”
Alice lắc đầu. “Chẳng dễ đến thế đâu Tom ạ. Đa số các phù thủy không ngốc. Có rất nhiều dòng suối đổ xuống ngọn đồi to tướng xấu xí đằng kia kìa,” cô vừa nói vừa chỉ tay về phía Pendle. “Liệu phù thủy có chịu sinh sống tại nơi di chuyển từ nơi này sang nơi khác khó khăn không? Bọn chúng có đường có lối cả đấy, đúng không nào? Bọn chúng đã xây "đập phù thủy" tại những nơi thật sự cần đến. Chỉ cần vặn tay cầm là mấy chiếc ròng rọc sẽ hạ một tấm ván gỗ lớn xuống nước, chặn đứng dòng chảy từ thượng nguồn. Dĩ nhiên chẳng mất bao lâu nước sẽ ứ lại rồi chảy tràn qua tấm ván, nhưng chừng đấy cũng quá thừa thời gian cho vài mụ phù thủy băng qua. Nếu tớ không lầm bọn chúng sẽ không ở cách xa đây là mấy!”
Alice chưa dứt lời bao lâu tôi đã nghe thấy có kẻ nào đó quát thét lên từ bên ngoài rừng cây phía sau chúng tôi. Nghe có vẻ như bọn chúng lần đúng theo dấu chúng tôi, và đang mỗi lúc một thu ngắn khoảng cách.
“Cậu có bước đi được không?” tôi hỏi.
Alice gật đầu. “Tớ nghĩ là có,” cô đáp, thế là tôi nắm lấy tay cô và giúp cô đứng lên. “Đúng là cậu đã mang tớ ra khỏi phạm vi bùa yểm. Đau thì đau thật nhưng giờ hầu như tớ đã tự do. Dù Mab vẫn còn giữ lọn tóc của tớ. Thật chẳng dám nghĩ con ả còn giở trò tai ác nào khác với món tóc ấy. Điểm này thì quả là nó chiếm ưu thế hơn tớ rồi!”
Chúng tôi tiếp tục tiến lên hướng bắc về phía Downham. Thoạt tiên Alice có vẻ gặp khó khăn khi bước, nhưng sau mỗi bước hình như cô mạnh thêm một chút và chẳng bao lâu sau chúng tôi đã đi được kha khá. Rắc rối là ở chỗ, những âm thanh đuổi theo sau đang dần tiến đến gần hơn. Bọn chúng đang áp sát chúng tôi.
Khi chúng tôi leo lên rìa bãi hoang Downham và đi vào khu rừng nhỏ, đột nhiên Alice đặt tay lên vai tôi khiến cả hai đứng lại.
“Gì thế Alice? Chúng ta cần phải tiếp tục…”
“Tom ơi, phía trước có thứ gì đó kìa. Có một phù thủy đã chết ở hướng này…”
Tôi trông thấy một dáng hình khòm khòm đang di chuyển thẳng đến chỗ chúng tôi qua rặng cây, hai chân kéo lê qua đống lá sũng nước từ mùa thu năm ngoái. Hẳn là một trong những mụ phù thủy cực mạnh có khả năng rời khỏi trũng để săn tìm con mồi. Mụ phù thủy đang tiến về phía chúng tôi, nhưng hình như mụ ta di chuyển không được nhanh nhẹn cho lắm. Chúng tôi không thể quay lui và đám Mouldheel còn cách đấy không xa mấy, nhưng chúng tôi có thể tiến sang phía trái hay phải và chừa một khoảng đủ rộng cách khỏi mụ. Nhưng khi tôi cố dẫn Alice tránh ra, cô lại đặt tay lên cánh tay tôi.
“Đừng Tom. Sẽ ổn thôi. Tớ quen mụ phù thủy này. Đấy là lão bà Maggie Malkin. Bà ấy là người trong nhà. Ba năm trước tại Caster người ta đã treo cổ bà nhưng lại cho phép chúng tớ đem bà về chôn cất. Mà bọn tớ đã chôn cất gì bà đâu, đúng không? Chỉ mang bà đến trũng này nơi bà có thêm bạn cùng cảnh ngộ. Và giờ thì bà ấy kia kìa. Không rõ bà còn nhớ tớ không nữa. Đừng lo Tom ạ. Biết đâu đây đúng là điều mà chúng ta đang cần…”
Tôi rời xa Alice và giương trượng chuẩn bị tư thế. Tôi không thích dáng vẻ của mụ phù thủy kia chút nào. Chiếc váy dài màu đen của mụ ta nhầy nhụa nhớt nhợt lốm đốm từng mảng rêu. Còn có lá cây dính lên đó nữa – rõ ràng mụ ta đã vùi mình xuống dưới cây cối mà ngủ cho qua thời khắc ban ngày. Hai mắt mụ đang mở nhưng lại lồi khỏi hốc mắt như chực vọt ra trên hai má, cổ mụ ta lại quá dài, đầu vặn lệch hẳn sang trái. Và tại nơi ánh trăng chiếu xuyên qua tán lá là một vệt bàng bạc lê dài sau lưng mụ, như kiểu dấu vết mấy con ốc sên hay để lại khi chúng cựa quậy.
“Gặp lại bà thật hay quá, bà dì Maggie à,” Alice gọi lớn với giọng phấn khởi.
Nghe thấy thế, mụ phù thủy đã chết dừng phắt lại. Lúc này mụ còn cách xa chưa tới năm bước.
“Kẻ nào kêu tên ta đấy?” mụ ta rền rĩ.
“Là cháu, Alice Deane đây ạ. Bà không nhớ cháu sao?”
“Trí nhớ ta không còn như trước nữa,” mụ phù thủy thở dài. “Này nhóc con, lại gần đây, để ta trông thấy mi nào.”
Tôi hoảng kinh khi thấy Alice làm theo, bước thẳng đến chỗ mụ Maggie, mụ đặt tay lên vai cô và hít hà ầm ĩ ngửi lấy Alice ba lần. Tôi thì chắc chắn không muốn bàn tay đó chạm vào tôi rồi đấy. Mấy móng tay dài sọc của mụ trông giống móng vuốt của loài chim săn mồi.
“Bé con, mi lớn quá nhỉ,” mụ phù thủy lên tiếng. “Lớn đến mức ta dường như chẳng nhận ra được mi. Nhưng mi vẫn có mùi như là người một nhà, và thế với ta là quá đủ. Nhưng tên lạ mặt đang đi cùng mi là ai thế? Thằng nhóc là ai vậy?”
“Là Tom, bạn cháu đấy ạ,” Alice đáp.
Mụ phù thủy đã chết trừng mắt nhìn tôi rồi hít ngửi không khí. Đoạn mụ ta cau mày và há miệng ra, để lộ hai hàm răng lởm chởm đen xỉn.
“Thằng đấy kỳ lạ thật,” mụ nói. “Nghe có mùi không đúng còn bóng thì lại quá dài. Nó không phải là bạn tốt cho bé con như mi đâu!”
Một ánh trăng sáng vừa xuyên qua rặng cây, trải dài bóng chúng tôi xuống mặt đất. Bóng của tôi rất dài, ít nhất là dài gấp đôi bóng của Alice hay của Maggie – đây là điều luôn xảy ra dưới ánh trăng. Chưa bao giờ tôi bận tâm lắm. Tôi chỉ quá quen với điều ấy mà thôi.
“Tốt hơn là chọn bạn đồng loại với mi kìa,” mụ phù thủy nói tiếp. “Đấy là chuyện mi nên làm. Còn bất cứ loại nào khác rồi sẽ kết thúc trong đau buồn và hối tiếc mà thôi. Tốt hơn mi nên bỏ nó đi. Đem nó lại cho ta nào, thế mới là bé ngoan. Tối nay việc săn mồi không suôn sẻ lắm nên lưỡi ta đang khô rát. Nên hãy đem thằng bé đến cho ta…”
Nói đoạn mụ phù thủy thè lưỡi ra dài đến nỗi, trong giây lát, chiếc lưỡi lòng thòng thật xa dưới cằm mụ.
“Không đâu Maggie ạ – bà cần đến thứ bổ béo hơn cậu ấy,” Alice đáp. “Cậu này chẳng có bao nhiêu thịt thà, còn máu cậu ta thì lạt nhách và không vừa với khẩu vị của bà. Không đâu ạ, ở đằng sau kia kìa, đấy mới là nơi đi săn hay ho cho tối nay,” cô gái nói tiếp và chỉ tay về phía chúng tôi vừa từ đấy đi đến. “Máu của lũ Mouldheel mới là thứ bà cần…”
“Có bọn Mouldheel ở đằng kia à?” mụ Maggie hỏi, ngẩng đầu lên đăm đăm nhìn qua rặng cây trong khi rê lưỡi quanh môi. “Mi nói là Mouldheel ư?”
“Đủ cho bà no nê đến hơn cả tuần đấy ạ,” Alice đáp. “Mab cùng hai con em với thêm nhiều người khác. Tối nay bà sẽ không bị đói đâu…”
Nước dãi từ mồm mụ phù thủy bắt đầu nhễu xuống, nhỏ giọt lên đám lá cây nổi rêu dưới chân mụ. Thế rồi, không nói thêm lời nào lẫn không liếc lại ra sau một cái, mụ ta cất bước về phía tiếng người huyên náo sau lưng bọn tôi. Mụ ta vẫn còn lê bước lết phết nhưng lần này tiến độ nhanh hơn khi nãy, trong khi chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình, bước đi thật nhanh.
“Như thế sẽ làm chúng bận tay bận chân một đỗi,” Alice cay độc mỉm cười mà bảo. “Bà dì Maggie quá cố căm ghét bọn Mouldheel. Tiếc là chúng ta không thể nán lại xem!”
Giờ đây, khi mối hiểm họa trước mắt đã qua, đầu óc tôi lại xoay sang những chuyện khác. Tôi sợ nghe câu trả lời lắm nhưng tôi cần phải biết thôi.
“Cậu có nghe tin tức gì về Jack và gia đình anh ấy không?” tôi hỏi Alice.
“Thật khó để kể cho cậu nghe chuyện này, Tom à,” cô đáp. “Nhưng không nói sự thật cho cậu cũng nào có ích gì đâu, nhỉ?”
Tim tôi giật thót lên tận họng. “Đừng nói mọi người chết hết rồi đấy nhé?” tôi hỏi.
“Hai ngày trước họ vẫn còn sống,” Alice kể cho tôi nghe. “Nhưng nếu không làm gì thì họ sẽ mất mạng. Bọn chúng nhốt anh chị ấy trong mấy chiếc hố dưới tháp Malkin. Tộc Malkin đã gây ra tất cả. Gia đình tớ đã nhúng tay vào chuyện này đấy.” Cô gái lắc đầu. “Bọn họ cũng giữ mấy chiếc rương của cậu nữa.”
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương