I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1751 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Trộm Và Bắt Cóc
òng thấy tò mò, tôi cất sách lại đúng chỗ trên kệ và đi xuống dưới lầu. Thầy Trừ Tà đã ra mở cửa và đang dẫn ai đó bước vào trong bếp. Khi nhìn thấy người này, tôi há hốc đến sái quai hàm vì kinh ngạc. Đấy là một người đàn ông cao lớn, vai rộng và cao hơn Thầy Trừ Tà ít nhất là hai đến ba phân. Ông có gương mặt thật thà, thân thiện, trông cỡ khoảng gần bốn mươi, nhưng điều thật sự đáng ngạc nhiên về ông là rằng ông đang vận một chiếc áo chùng màu đen.
Ông là một cha xứ!
“Đây là cậu học việc của ta, Tom Ward,” Thầy Trừ Tà vừa nói vừa mỉm cười.
“Ta rất vui được gặp con đấy Tom,” cha xứ chào và chìa tay ra. “Ta là cha Stocks. Giáo xứ của ta ở Downham, phía bắc đồi Pendle.”
“Con cũng hân hạnh được gặp cha ạ,” tôi đáp và bắt tay ông ấy.
“Thầy John đây đã kể cho ta nghe về con trong mấy lá thư của thầy,” cha Stocks bảo. “Có vẻ con đã chứng tỏ mình có một khởi đầu đầy hứa hẹn...”
Đúng lúc ấy Alice đi vào trong bếp. Cô gái nhìn một lượt từ đầu đến chân vị khách mời với vẻ ngạc nhiên trong mắt khi trông thấy ông là cha xứ. Về phần mình, cha Sotcks cũng liếc xuống đôi giày mũi nhọn của Alice và hàng chân mày ông khẽ nhếch lên một tí.
“Còn đây là cô bé Alice,” Thầy Trừ Tà lên tiếng. “Alice này, chào cha Stocks đi con.”
Alice gật đầu, thoáng mỉm cười với cha.
“Ta cũng có nghe rất nhiều về con nữa đấy Alice,” cha Stocks bảo. “Ta tin rằng việc con có gia đình ở Pendle...”
“Chỉ là cùng huyết thống thôi ạ,” Alice cau mày đáp lời. “Mẹ cháu thuộc nhà Malkin còn bố cháu là nhà Deane. Được sinh ở đâu không phải là lỗi ở cháu. Không ai trong chúng ta được chọn gia đình cho mình cả.”
“Chính xác là vậy,” cha xứ nhân từ đáp lại. “Ta tin chắc rằng thế giới này sẽ là một nơi rất khác nếu chúng ta được chọn gia đình cho mình. Nhưng điều có giá trị là cái cách chúng ta sống cuộc đời của mình kia.”
Sau đấy chẳng ai nói thêm gì nhiều. Cha xứ mệt mỏi sau chuyến hành trình, còn rõ là Thầy Trừ Tà muốn chúng tôi khởi hành đến nông trại của Jack, nên chúng tôi sửa soạn lên đường. Tôi chẳng thèm mang theo túi, chỉ cầm theo thanh trượng và một tảng pho mát để ăn dọc đường.
Thầy Trừ Tà tiễn chúng tôi ra cửa. “Chừng này là chỗ con cần để thuê xe,” thầy đưa cho tôi một đồng bạc be bé.
“Làm thế nào cha Stocks có thể vượt qua ông kẹ và an toàn băng qua khu vườn vậy thầy?” tôi vừa đút đồng bạc vào túi quần vừa hỏi.
Thầy Trừ Tà mỉm cười. “Trước đây ông ấy đã băng qua khu vườn này lắm lần rồi, anh bạn ạ, và ông kẹ biết rõ ông ấy lắm. Cha Stocks từng có thời là chân học việc của ta. Mà để ta nói thêm, là một người học việc rất thành công đấy nhé – ông ấy đã hoàn tất kỳ học việc cơ mà. Nhưng sau đấy ông ấy nghĩ nghề này không phù hợp và quyết định rằng Giáo hội mới là thiên hướng đích thực của mình. Quen biết người này quả thật rất hữu ích – ông ấy có trong tay cả hai nghề: cha xứ và nghề của chúng ta. Cộng thêm điều đó vào kiến thức ông ấy sẵn có về Pendle thì chúng ta không thể có đồng minh nào tốt hơn ông ấy nữa đâu.”
Lúc chúng tôi khởi hành đến nông trại của Jack, mặt trời đang chiếu sáng chói chang, chim chóc đang ca hát vang lừng; thật là một buổi chiều mùa hạ tươi đẹp. Tôi đang đồng hành với Alice và đang trên đường đi về nhà. Mà không chỉ có thế: tôi đang mong được gặp bé con Mary, gặp Jack và Ellie vợ anh, chị đang mang thai một bé khác. Mẹ đã tiên liệu rằng đấy sẽ là một bé trai mà bấy lâu nay Jack hằng mong muốn, là người sẽ kế thừa lấy nông trại sau khi anh ấy qua đời. Nên đáng lý ra tôi phải thấy vui sướng mới phải. Tuy nhiên, khi chúng tôi mỗi lúc một tiến gần về phía nông trại, tôi lại không rũ bỏ nổi nỗi ưu phiền đang từ từ sà xuống mình như một đám mây đen.
Bố đã mất và mẹ chẳng còn ở đấy mà chào đón tôi trở về. Tôi sẽ không bao giờ cảm nhận được đấy là tổ ấm thực sự của mình nữa. Một sự thật trần trụi mà tôi vẫn chưa thể tiếp nhận hoàn toàn.
“Nghĩ gì mà lắm thế?” Alice mỉm cười rồi hỏi.
Tôi nhún vai.
“Coi nào Tom, vui lên đi chứ. Tớ phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây? Chúng ta phải biết tranh thủ tận hưởng. Tớ cho là, độ tuần sau thôi chúng ta sẽ đi đến Pendle.”
“Xin lỗi nhé Alice. Tớ chỉ đang nghĩ về bố và mẹ thôi. Hình như là tớ không thể gạt bỏ chuyện bố mẹ ra khỏi tâm trí.”
Alice tiến gần đến bên tôi và trìu mến bóp chặt tay tôi. “Khó khăn thật, Tom nhỉ, tớ biết mà. Nhưng tớ chắc chắn rồi một ngày nào đó cậu sẽ gặp lại mẹ mình thôi. Mà này, cậu không mong tìm ra trong mấy chiếc rương mà mẹ mình để lại có thứ gì sao?”
“Tò mò ư, có chứ, tớ nào phủ nhận đâu...”
“Chỗ này được đấy,” Alice vừa nói vừa chỉ tay vào vệ đường. “Tớ thấy kiến bò bụng rồi đây. Ta dùng bữa thôi nào.”
Chúng tôi ngồi xuống bãi cỏ dưới bóng râm của một cây sồi to vật và chia nhau số pho mát mang theo cho chuyến đi. Cả hai chúng tôi đều đang đói nên chén sạch số pho mát ấy. Tôi không đang trên đường đi làm việc của kẻ trừ tà nên chẳng cần phải nhịn đói làm gì. Chúng tôi có thể bạ đâu ăn đó cũng được.
Cứ như thể là Alice đọc được suy nghĩ của tôi. “Đến chiều tớ sẽ bắt vài ba con thỏ béo cho chúng mình vậy,” cô hứa hẹn kèm theo nụ cười.
“Thế thì hay quá. Alice này, cậu biết đấy,” tôi nói, “cậu đã kể cho tớ nghe rất nhiều điều về phù thủy nói chung, nhưng lại nói rất ít về Pendle và những phù thủy đang sinh sống tại đấy. Vì sao thế? Tớ nghĩ tớ cần biết càng nhiều càng tốt nếu như chúng ta phải đi đến đó.”
Alice cau mày. “Tớ có nhiều ký ức đau thương về nơi ấy lắm. Tớ không thích nói về gia đình mình. Không muốn nói nhiều về Pendle đâu – ý nghĩ phải quay lại nơi ấy làm tớ hãi.”
“Buồn cười nhỉ,” tôi nói, “nhưng cả thầy Gregory cũng không nói nhiều về Pendle. Cậu thì cứ tưởng hẳn tớ và thầy đã bàn bạc rồi vạch kế hoạch như thế nào và chúng tớ sẽ làm gì khi đến đấy ấy chứ.”
“Ông ấy khi nào cũng muốn khư khư kín kẽ. Hẳn ông ấy phải có một kiểu kế hoạch gì đấy rồi. Tớ đảm bảo khi đến lúc ông ấy sẽ cho chúng ta biết thôi. Hãy tưởng tượng chuyện Lão Gregory có bạn xem!” Alice chuyển đề tài. “Bạn mà lại là cha xứ nữa chứ!”
“Điều tớ không hiểu là tại sao lại có người từ bỏ việc làm kẻ trừ tà để trở thành cha xứ.”
Nghe thế Alice bật cười. “Cũng không kỳ quái hơn việc Lão Gregory từng là cha xứ mà lại từ bỏ để trở thành thầy trừ tà đâu!”
Alice nói đúng – Thầy Trừ Tà từng được đào tạo làm cha xứ cơ mà – và tôi cười vang cùng cô ấy. Nhưng ý kiến của tôi thì không đổi. Theo như những gì tôi chứng kiến, mấy cha xứ chỉ có cầu nguyện thôi chứ chẳng làm gì khác. Bọn họ không trực tiếp làm bất cứ chuyện gì để đối phó với thế lực bóng tối cả. Họ không có những kiến thức thực tiễn như ngành nghề của chúng tôi. Tôi thấy hình như cha Stocks ấy đã bước một bước lầm đường.
Chớm trước hoàng hôn chúng tôi lại dừng chân, trú tại thung lũng giữa hai ngọn đồi, gần với mép rừng. Bầu trời trong vắt, cùng mặt trăng mờ mờ hiện rõ từ phía đông nam. Tôi lúi húi bận rộn nhóm lửa trong khi Alice đi săn thỏ. Trong vòng một tiếng cô đã quay mấy con thỏ, mỡ béo nhỏ xuống cháy xì xèo trong ngọn lửa trong khi mồm miệng tôi dãi chảy đầy.
Tôi vẫn còn tò mò về Pendle lắm, và mặc cho Alice có ngần ngại không muốn nhắc đến cuộc đời cô tại đấy, tôi vẫn quyết cố lại lần nữa.
“Thôi nào Alice,” tôi bảo. “Tớ biết cậu nói đến chuyện này thì đau khổ lắm, nhưng tớ thực sự cần biết nhiều hơn về Pendle...”
“Tớ nghĩ là vậy,” Alice chõ mắt nhìn tôi qua đống lửa. “Tốt nhất là cậu phải được chuẩn bị cho những gì tồi tệ nhất. Đấy không phải là nơi dễ sống đâu. Và ai ai cũng sợ sệt. Cậu có thể thấy điều đó trên gương mặt mọi người ở bất cứ làng nào cậu ghé qua. Cũng không thể trách họ vì đám phù thủy gần như biết tất cả mọi chuyện đang diễn ra. Sau khi trời tối, đa số thường dân đều quay hết các tấm gương trong nhà vào tường.”
“Tại sao chứ?” tôi hỏi.
“Để không bị theo dõi ấy mà. Không ai tin tưởng mấy tấm gương vào ban đêm cả. Những phù thủy, nhất là bọn Mouldheel, dùng gương soi theo dõi thường dân. Bọn chúng thích dùng gương để chiêm bói và theo dõi. Ở Pendle cậu không biết được ai hay thứ gì sẽ thình lình nhìn chòng chọc lại cậu từ trong gương đâu. Còn nhớ mẹ già Malkin chứ? Mụ ấy sẽ cho cậu chút ý niệm về loại phù thủy mà chúng ta sẽ phải đối mặt đấy...”
Cái tên Malkin dấy lên một luồng ớn lạnh dọc xương tủy tôi. Mẹ Malkin từng là mụ phù thủy độc ác nhất trong Hạt, và một năm trước, cùng với sự giúp sức của Alice, tôi đã tiêu diệt được mụ ta. Nhưng cũng phải sau khi mụ ta đe dọa đến mạng sống của Jack cùng gia đình anh ấy.
“Mặc dù giờ đây mụ đã tiêu đời, nhưng ở Pendle luôn có một kẻ khác sẵn sàng thế chỗ một mụ phù thủy đã chết,” Alice buồn bã bảo. “Và có rất nhiều mụ trong tộc Malkin có khả năng làm điều này. Vài kẻ trong số đó sinh sống tại tháp Malkin, nơi tuyệt đối không nên lai vãng đến gần sau khi trời tối. Ở Pendle hay có người bị mất tích – và tháp Malkin là nơi mà đa số họ chui đầu vào. Bên dưới tháp là rất nhiều địa đạo, hố lẫn các hầm ngục, đầy nhóc xương của những người bị chúng sát hại.”
“Tại sao không ai làm gì đi chứ?” tôi hỏi. “Thế còn ông Chánh án của Caster thì sao? Ông ấy không làm được gì à?”
“Ông ta từng phái quan tòa lẫn cảnh sát đến đấy chứ. Nhiều lần lắm. Chẳng có mấy tác dụng đâu. Đa phần họ toàn treo cổ lầm người. Già Hannah Fairborne là một trong số ấy. Bà ta đã gần tám mươi tuổi khi bọn họ xích bà ta lại mà lôi đến Caster. Họ bảo bà ta là phù thủy nhưng thật ra không phải. Tuy nhiên, bà ta cũng đáng bị treo cổ lắm vì đã đầu độc ba trong số mấy đứa cháu trai của mình. Những chuyện như thế xảy ra đều đều tại Pendle. Một nơi chẳng hề dễ sống. Và cũng không dễ dàng để giải quyết mọi chuyện tại đó đâu. Đấy là lý do vì sao Lão Gregory lại chừa nơi này ra lâu đến vậy.”
Tôi gật đầu tán thành.
“Hơn ai hết tớ hiểu rõ việc sống tại đấy là như thế nào,” Alice kể tiếp. “Đã có rất nhiều cặp trong hai tộc Malkin và Deane kết đôi với nhau, mặc dù bọn họ là đối thủ của nhau. Sự thật là, so với việc căm ghét nhau thì tộc Malkin lẫn Deane đều ghét lũ Mouldheel hơn nhiều. Đời sống ở Pendle phức tạp lắm. Gần như cả đời tớ đã sống ở đấy, vậy mà vẫn không hiểu được bọn họ.”
“Cậu có được hạnh phúc không?” tôi hỏi. “Ý là trước khi cậu bị Lizzie Xương Xẩu trông nom ấy?”
Alice đột nhiên im lặng tránh né ánh nhìn từ tôi khiến tôi nhận ra lẽ ra mình không nên hỏi. Cô chưa khi nào kể nhiều về cuộc sống của mình với bố mẹ hay với Lizzie sau khi bố mẹ qua đời.
“Tớ không nhớ rõ về cuộc sống của mình trước thời Lizzie lắm,” cuối cùng Alice cũng đáp. “Chủ yếu tớ chỉ nhớ các cuộc cãi vả. Tớ thì nằm khóc váng trong bóng tối trong khi bố mẹ tớ cãi nhau như chó với mèo. Nhưng cũng có khi họ nói chuyện và cười đùa, nên không đến nỗi là tệ hết đâu. Còn sau đấy là một sự khác biệt to lớn. Sự im lặng. Lizzie không nói gì nhiều. Thường thì hay tát vào đầu tớ hơn là nói một lời nhẹ nhàng. Chủ yếu mụ toàn trầm ngâm suy tưởng thôi. Nhìn trừng trừng vào ngọn lửa mà lẩm bẩm mấy lời thần chú. Và nếu không phải nhìn trơ trơ vào ngọn lửa thì mụ ta chăm chắm nhìn vào gương soi. Đôi khi tớ trộm nhìn thấy nhiều thứ qua vai mụ. Những thứ không thuộc về thế gian này. Làm tớ khiếp lắm. Tớ thà nghe bố mẹ cãi nhau còn hơn.”
“Cậu có sống trong tháp Malkin không?”
Alice lắc đầu. “Không. Chỉ có hiệp hội phù thủy tộc Malkin cùng vài kẻ phụ tá được tuyển chọn là sống trong ngôi tháp ấy thôi. Nhưng tớ cũng từng đến đấy vài lần với mẹ tớ. Một vài phần của tháp chìm dưới lòng đất nhưng tớ chưa khi nào đi xuống đấy. Bọn họ sống cùng nhau trong một căn phòng rộng lớn, và có rất nhiều tiếng cãi cọ lẫn la hét cùng khói làm cay xè mắt cậu. Vì là người của tộc Deane nên bố tớ không ghé vào tòa tháp. Ông ấy sẽ không bao giờ còn mạng mà trở ra đâu. Nhà tớ sống trong căn chòi gần Roughlee, ngôi làng nơi đại đa số tộc Deane sinh sống. Tộc Mouldheel sống tại Bareleigh và phần còn lại của tộc Malkin sống tại Hộc Goldshaw. Đa phần bọn họ chỉ quanh quẩn trong địa phận của mình thôi.”
Sau đấy Alice im lặng nên tôi không thúc ép cô thêm nữa. Tôi có thể thấy Pendle chứa đựng rất nhiều ký ức đau buồn với Alice – những nỗi kinh hoàng không thể nói ra mà tôi chỉ có thể đoán lấy.
Người láng giềng gần Jack nhất, ông Wilkinson, sở hữu một con ngựa cùng một cỗ xe nên tôi biết ông ấy sẽ vui mừng khôn xiết nếu cho thuê chúng. Chắc hẳn ông ấy sẽ bảo một trong mấy anh con trai của mình đánh xe cho chúng tôi để sau đấy tôi không phải làm một chuyến hành trình trả xe về. Tôi quyết định ghé qua nông trại của anh mình trước để báo cho anh ấy biết mình dự định làm gì với mấy chiếc rương.
Chúng tôi khởi hành rất sớm và xế chiều ngày hôm sau là đã thấp thoáng nhìn thấy nông trại của Jack. Chỉ mới nhìn qua là tôi liền biết có chuyện gì đó bất ổn.
Chúng tôi tiến về nông trại từ phía đông bắc, men theo rìa ngọn đồi Treo Cổ, và khi bắt đầu tiến xuống, tôi có thể nhìn thấy ngay rằng trên mấy cánh đồng chẳng có loại gia súc nào. Và rồi, khi nhìn ra nông trang, cảnh vật còn tệ hơn. Kho chứa cỏ chỉ còn lại đống hoang tàn đen cháy: nơi này đã bị thiêu sạch.
Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc yêu cầu Alice đứng chờ ngoài rìa nông trại. Có chuyện tồi tệ đã xảy đến cho nơi này, và tôi chỉ có thể nghĩ được là phải xem xem Jack, Ellie và bé Mary con gái hai người có ổn hay không. Đến lúc này lẽ ra bầy chó trong nông trại phải sủa váng lên mới đúng, nhưng mọi thứ chỉ lặng ngắt như tờ.
Khi chúng tôi vội vã chạy vào cổng băng qua sân nhà, tôi thấy cửa sau nông trang đã bị tống vào và giờ chỉ còn vắt vẻo đính vào một bản lề. Tôi tất tả chạy đến, Alice theo sát sau lưng, một cục nghẹn dồn lên trong họng, lòng lo sợ điều gì đó kinh khủng đã xảy đến.
Vào được trong nhà rồi, tôi liên tục réo tên Jack và Ellie nhưng không được ai đáp lại. Ngôi nhà giờ trông chẳng còn nhận ra là nơi tôi từng được nuôi lớn. Mọi ngăn kéo trong bếp đã bị lôi hết ra và trên sàn đá vương vãi dao nĩa cùng chén đĩa vỡ nát. Mấy chậu rau mùi đều bị dỡ khỏi bậu cửa sổ mà quẳng vào vách tường; trong chạn rửa chén còn vương đất cát. Chân nến bằng đồng trên bàn đã biến mất, thay vào chỗ chân nến là năm chai rượu quả cơm cháy rỗng từ kho rượu mẹ ủ dưới hầm. Nhưng với tôi, điều tồi tệ nhất là chiếc ghế đu của mẹ, giờ chỉ còn là mấy mảng lớn lởm chởm, như thể có kẻ nào đó đã dùng rìu bổ vào đấy. Nhìn thấy cảnh này tôi đau lòng quá. Cảm giác như thể bọn chúng đã làm đau đến mẹ tôi vậy.
Trên lầu trên, mọi căn phòng ngủ đều bị lục tung – quần áo vương vãi trên giường lẫn dưới sàn, và tất cả các tấm gương đều bị đập vỡ nát. Nhưng khoảnh khắc đáng sợ nhất là khi chúng tôi lên đến căn phòng đặc biệt của mẹ. Cửa phòng vẫn đóng nhưng có máu văng tung tóe dọc hết bức tường sát bên, và trên ván sàn nhà cũng có dấu máu nữa. Có lẽ nào Jack cùng gia đình anh ấy đã có mặt tại đây khi chuyện này xảy ra?
Tôi bắt đầu thấy sợ hãi tột độ rằng ai đó đã mất mạng tại nơi này.
“Đừng nghĩ đến điều tệ hại nhất, Tom!” Alice vừa nói vừa bấu lấy tay tôi. “Biết đâu chuyện lại không tệ như thoạt nhìn qua có vẻ thế...”
Tôi không đáp lại; tôi chỉ nhìn trân trối vào vết máu tung tóe trên các bức tường.
“Ta vào nhìn trong phòng mẹ cậu nào,” Alice đề nghị.
Trong một phút chốc tôi chỉ nhìn vào cô gái, kinh hoàng hãi sợ. Tôi không thể tin rằng lúc này mà Alice chỉ có thể nghĩ được đến từng ấy.
“Tớ nghĩ chúng ta nên nhìn vào trong ấy,” Alice nài nỉ.
Tôi tức tối giật mạnh nhưng cánh cửa không chịu hé ra. “Cửa vẫn khóa Alice à. Tớ là người duy nhất có chìa khóa. Nên chắc chưa ai vào trong đâu.”
“Tin tớ đi mà Tom. Làm ơn đấy...”
Để cho an toàn, tôi giữ chiếc chìa bằng cách xỏ mấy chiếc chìa khóa vào dây đeo quanh cổ mình. Có một chìa lớn để mở cửa và ba chiếc nhỏ hơn dành cho ba chiếc rương lớn trong phòng. Chập sau tôi mở cửa ra và bước vào trong ấy. Hơn nữa tôi còn có chiếc chìa khóa do ông Andrew, bác thợ khóa, anh trai của Thầy Trừ Tà làm cho, và chiếc chìa này sẽ mở được hầu hết các loại khóa mà không hề có khó khăn gì.
Tôi lầm rồi. Có kẻ nào đó đã vào trong phòng này. Căn phòng trống không. Ba chiếc rương lớn cùng mấy chiếc hòm nhỏ hơn đều đã biến mất.
“Bọn chúng vào trong phòng này thế nào mới được chứ?” tôi hỏi và giọng tôi hơi hơi vang dội. “Tớ có chiếc chìa độc nhất mà...”
Alice lắc đầu. “Còn nhớ một điều khác mà mẹ cậu từng nói không nào: rằng không thứ xấu xa nào có thể bước vào trong này. Ấy, chắc chắn đã có một thứ xấu xa nào đấy từng vào trong này rồi!”
Hiển nhiên là tôi có nhớ những gì mẹ mình từng nói: đấy là trong chuyến ghé thăm nông trại mới đây nhất của tôi khi tôi được gặp mẹ lần cuối. Mẹ đã đứng trong chính căn phòng này nói chuyện với Alice và tôi, nên tôi nhớ chính xác từng lời bà nói:
Một khi căn phòng này được khóa lại, không một thứ xấu xa nào có thể đặt chân vào trong được. Nếu con can đảm, nếu tâm hồn con trong sáng thánh thiện, thì căn phòng này là một căn cứ cố thủ, một pháo đài chống lại thế lực bóng tối… Chỉ sử dụng căn phòng này khi có thứ gì đó thật kinh khủng đang truy đuổi con và mạng sống lẫn linh hồn của chính con đang gặp nguy hiểm.
Vậy chuyện gì đã xảy ra cơ chứ? Làm thế nào mà có kẻ đã lọt vào trong này đánh cắp mọi chiếc rương của mẹ để lại cho tôi vậy? Bọn chúng muốn mấy chiếc rương làm gì? Mấy chiếc rương ấy có ích lợi gì cho người khác?
Sau khi kiểm qua rầm thượng, tôi lại khóa cửa phòng của mẹ lại và chúng tôi đi xuống dưới lầu ra ngoài sân. Trong cơn bàng hoàng, tôi bước băng qua những gì còn sót lại của kho chứa cỏ – chỉ là vài cột nhà cháy thành than cùng vài miếng gỗ giữa một đống tro tàn.
“Tớ vẫn còn ngửi thấy mùi khói,” tôi bảo. “Chuyện này mới xảy ra đây thôi.”
Alice gật đầu. “Chuyện xảy ra ngày hôm kia, ngay sau khi trời tối,” cô vừa nói vừa hít hít ầm ĩ vào không trung oi nồng.
Alice có thể đánh hơi ra nhiều thứ. Thông thường thì cô gái đánh hơi chính xác, nhưng giờ đây, nhìn vào mặt Alice, tôi lại thấy không yên tâm với vẻ mặt ấy. Cô còn phát hiện ra điều gì đấy khác nữa. Điều gì ấy rất không hay. Có lẽ còn tồi tệ hơn những gì chúng tôi vừa phát hiện.
“Gì vậy Alice?” tôi gặng hỏi.
“Còn có mùi khác ngoài mùi khói. Một mụ phù thủy đã từng ở đây. Có lẽ là còn nhiều hơn một mụ đấy...”
“Phù thủy à? Tại sao phù thủy lại đến đây?” tôi hỏi, đầu óc quay cuồng với những gì mình vừa chứng kiến.
“Vì mấy cái rương ấy chứ còn vì gì nữa nào? Hẳn là trong mấy chiếc rương có thứ gì đấy mà bọn chúng đang thèm muốn.”
“Nhưng làm thế nào bọn chúng lại biết chuyện mấy chiếc rương chứ?”
“Nhờ mấy tấm gương chăng? Có lẽ bọn chúng có những quyền năng vượt ra ngoài phạm vi vùng Pendle nữa.”
“Thế còn Jack và Ellie thì sao? Rồi đứa bé nữa? Mọi người giờ đang ở đâu?”
“Theo tớ đoán thì Jack đã cố ngăn chặn bọn chúng. Jack vừa to cao vừa khỏe mạnh. Anh ấy sẽ không đầu hàng mà không chiến đấu chống lại đâu. Cậu muốn biết tớ nghĩ sao không?” Alice hỏi với đôi mắt mở lớn.
Tôi gật đầu nhưng lại sợ không muốn nghe thấy.
“Tự thân bọn chúng không thể đi vào căn phòng ấy vì mẹ cậu đã bảo vệ căn phòng khỏi những điều xấu xa bằng một cách nào đó. Vậy nên bọn chúng buộc Jack phải đi vào lấy mấy chiếc rương cho chúng. Thoạt tiên anh ấy chống cự nhưng rồi bọn chúng lại đe dọa Ellie hay là bé con Mary, nên Jack phải làm theo.”
“Nhưng làm cách nào Jack vào phòng được?” tôi gào lên. “Không có dấu hiệu cho thấy cánh cửa đã bị cạy mở, còn tớ là người duy nhất có chìa khóa. Mà bọn chúng đang ở đâu đây? Giờ chúng đâu cả rồi?”
“Bọn chúng hẳn là mang gia đình cậu đi cùng rồi. Trông giống thế.”
“Theo ngả nào vậy Alice? Bọn chúg đã đi theo ngả nào?”
“Cần phải có ngựa và xe kéo để mang mấy chiếc rương đi. Ba chiếc rương to ấy trông nặng lắm. Nên nhất định chúng chủ yếu đi theo đường lộ. Chúng ta có thể đi theo mà tìm...”
Bọn tôi chạy dọc theo con đường, đi theo hướng lộ phía nam, bước tiếp bước vội vã. Sau khoảng chừng ba dặm chúng tôi đi đến ngã tư đường. Alice chỉ tay về một hướng.
“Kìa Tom, bọn chúng đã theo hướng đông bắc. Đúng như tớ nghĩ. Bọn chúng đến Pendle.”
“Vậy thì mình đi theo chúng thôi,” tôi vừa nói vừa chực chạy bổ đi. Chạy chưa được mươi bước, Alice đã bắt kịp tôi, giật tay tôi xoay ngược tôi quay lại.
“Đừng Tom, đấy không phải là cách nên làm. Bọn chúng đã đi xa lắm rồi. Đến lúc chúng ta đến được đấy hẳn bọn chúng sẽ trốn tiệt đi hết, mà ở Pendle thì có nhiều chỗ để ẩn náu lắm cơ. Thế thì chúng ta có hy vọng gì nào? Không, chúng ta phải quay về và kể cho Lão Gregory những gì đã xảy ra. Ông ấy sẽ biết cần phải làm gì. Vả lại cha Stocks sẽ giúp cho nữa.”
Tôi lắc đầu. Tôi thấy không thuyết phục.
“Tom, suy nghĩ đi chứ!” Alice rít lên, bóp chặt tay tôi cho đến đau điếng. “Trước hết chúng ta cần quay lại nói chuyện với mấy người láng giềng của Jack. Biết đâu họ biết gì đấy. Rồi còn những người anh khác của cậu thì sao? Chẳng phải cậu nên gửi vài lời đến cho họ về những gì vừa xảy ra ư? Chắc chắn là họ sẽ muốn giúp sức. Rồi khi đấy chúng ta phải chạy về Chipenden để kể cho Lão Gregory nghe mọi chuyện.”
“Không đâu Alice. Dù có chạy hết tốc lực thì quay về Chipenden cũng phải mất hơn một ngày. Rồi thêm hơn nửa ngày để đến Pendle. Đến lúc ấy thì bất cứ chuyện gì cũng đã có thể xảy ra cho Jack và gia đình anh ấy. Chúng ta sẽ đến quá muộn để cứu mọi người.”
“Còn có một cách khác, nhưng có thể cậu lại không thích,” Alice bảo, thả tay tôi ra và cụp mắt nhìn xuống đất.
“Ý cậu là sao?” tôi hỏi. Tôi đang nôn nóng quá. Thời gian cho Jack và gia đình anh ấy đang mỗi lúc một cạn dần.
“Cậu quay trở lại Chipenden còn tớ tiếp tục đi đến Pendle một mình...”
“Không được đâu Alice! Tớ không thể để cậu đi một mình được. Nguy hiểm lắm.”
“Nếu chúng ta đi cùng nhau thì còn nguy hiểm hơn nhiều. Nếu bọn chúng bắt được hai ta, cả hai chúng ta đều khổ đấy. Hãy tưởng tượng xem bọn chúng sẽ ra tay thế nào với một người học việc của thầy trừ tà! Một đứa con trai thứ bảy của người con thứ bảy. Bọn chúng sẽ đấu đá nhau để giành lấy xương cốt cậu, chắc chắn là thế. Gì chứ chuyện này thì chắc nhất rồi! Nhưng nếu mình tớ bị bắt, tớ sẽ bảo là tớ chỉ quay về nhà ở Pendle, phải không nào? Bảo rằng tớ lại muốn quay về với gia đình mình thôi. Với lại tớ còn có nhiều cơ hội hơn để tìm ra ai đã làm gì và bọn chúng đang giam giữ Jack và Ellie ở đâu.”
Dạ dày tôi quặn thắt vì lo lắng, nhưng dần dà lời lẽ của Alice bắt đầu thấm vào tôi. Dù gì thì, đúng là Alice rành về nơi ấy và có khả năng đi khắp quận Pendle mà không dấy lên lắm lời bàn ra tán vào.
“Nhưng vẫn nguy hiểm lắm, Alice à. Và tớ tưởng cậu sợ quay lại đấy chứ.”
“Tớ sẽ làm việc này vì cậu, Tom ạ. Và vì gia đình cậu nữa. Họ không đáng phải chịu những gì vừa xảy đến với họ. Tớ sẽ quay về Pendle. Không lằng nhằng gì nữa.” Alice bước tới cầm lấy tay trái tôi. “Hẹn gặp cậu tại Pendle nhé Tom,” cô gái dịu dàng nói. “Hãy đến đấy càng sớm càng tốt...”
“Tớ sẽ đến,” tôi cam đoan với Alice. “Ngay khi tìm hiểu được gì, cậu đến nhà thờ của cha Stocks tại Downham nhé. Tớ sẽ chờ tại đấy.”
Nghe vậy Alice gật đầu, đoạn quay bước đi dọc con đường theo hướng đông bắc. Tôi đứng nhìn theo cô ấy một đỗi nhưng Alice không hề ngoái nhìn lại. Tôi xoay người đi và chạy về phía nông trại của Jack.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 4 - Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương