If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2020 / 37
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Trở Lại Chipenden
ào cuối buổi sáng ngày cuối cùng của tháng Tư, khi tôi xuống suối xách nước, Thầy Trừ Tà đi theo tôi ra ngoài. Mặt trời chỉ mới nhô lên quá mép hẻm núi và thầy mỉm cười về phía hơi ấm yếu ớt của mặt trời. Trên mỏm đá sau nhà những băng nhũ đang tan ra nhanh chóng, nước nhỏ thành giọt lên nền sân đá.
“Hôm nay là ngày đầu xuân đấy anh bạn,” thầy nói, “nên chúng ta sẽ quay về Chipenden!”
Cả tuần nay tôi đã đợi để nghe được những lời này rồi. Từ lúc quay trở lại đây mà không có Meg, Thầy Trừ Tà đã rất trầm lặng, và cả căn nhà dường như còn thê lương ảm đạm hơn bao giờ hết. Tôi đang rất mong được rời khỏi nơi này.
Thế là một giờ đồng hồ sau đó tôi tất tả chạy quanh làm hết mọi việc cần thiết: moi sạch tro trong lò sưởi và rửa hết nồi niêu, chén đĩa để giúp cho chuyến trở lại vào mùa đông tới của chúng tôi được thảnh thơi hơn. Cuối cùng Thầy Trừ Tà khóa cửa sau lại và sải bước đi xuống hẻm núi với tôi vui vẻ theo sát sau thầy, mang theo hai túi đồ như thường lệ cộng thêm cây trượng gỗ thanh hương trà của mình.
Tôi vẫn nhớ lời mình hứa với Alice – hỏi xin liệu cô bé có thể cùng theo chúng tôi về Chipenden hay không – nhưng tôi chỉ đang chờ đến thời điểm thích hợp, khi đấy tôi nhận ra, thay vì đi theo hướng thẳng lên phương bắc, chúng tôi lại xuôi về phương nam đi đến Adlington. Mặc dù hôm trước Thầy Trừ Tà đã xuống thăm ông Andrew rồi, tôi vẫn nghĩ là Thầy Trừ Tà lại muốn chào tạm biệt anh trai thêm lần nữa.Tôi vẫn đang lưỡng lự chưa dám nhắc đến Alice thì chúng tôi đã nhìn thấy cửa hiệu.
Ngạc nhiên làm sao, cả ông Andrew cùng Alice đều bước đón chúng tôi ngoài con phố lát đá cuội. Alice đang mang theo một túm tư trang và trông như đã sẵn sàng làm một chuyến hành trình. Cô bé tươi cười trông thật phấn khích.
“Chúc anh một mùa hè tốt lành mua may bán đắt nhé Andrew,” Thầy Trừ Tà vui vẻ gọi lớn. “Hẹn gặp anh vào tháng Mười một!”
“Chú cũng vậy nhé!” ông Andrew vẫy tay đáp lời.
Tiếp đến, trong khi tôi kinh ngạc sững sờ, Thầy Trừ Tà đã quay đi dẫn đường, và khi tôi quay bước theo, thì Alice đã sánh bước ngang tôi và hớn hở cười toe.
“Ồ, ta đã quên không nói cho con biết,” Thầy Trừ Tà nói vói ra sau lưng, “Alice sẽ đến sống cùng chúng ta tại Chipenden theo cùng những điều kiện như trước. Hôm qua ta đã sắp đặt đâu vào đó với Andrew rồi. Con bé phải ở tại những nơi mà ta có thể để mắt canh chừng!”
“Ngạc nhiên thật đấy, Tom nhỉ? Cậu mừng vì gặp lại tớ không nào?” Alice hỏi.
“Dĩ nhiên là tớ mừng được gặp lại cậu và cũng rất vui vì cậu sẽ đến Chipenden sống cùng thầy trò tớ. Chuyện này tớ thật không ngờ đấy. Thầy Gregory chẳng nói lấy một lời nào về chuyện này cả.”
“Ôi thế à?” Alice bật cười. “Giờ thì cậu biết cảm giác là ra sao khi người ta cứ giữ bí mật và không chịu cho cậu biết điều cậu đáng được biết đấy! Cho cậu đáng đời nhé!”
Tôi cũng bật cười. Tôi không phật ý với lời chế nhạo của Alice đâu. Tôi đáng bị thế mà. Lẽ ra tôi phải nói cho cô bé biết mọi sự về ý định đánh cắp cuốn thần chú của tôi. Nếu tôi làm thế thì hẳn Alice đã nhét được chút lý lẽ vào đầu tôi rồi. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã qua và cuối cùng chúng tôi cũng đang vui vẻ sánh bước bên nhau trên chuyến đi quay trở lại Chipenden.
Ngày hôm sau đấy lại là một điều ngạc nhiên khác. Con đường quay về Chipenden dẫn chúng tôi tiến đến cách nông trại gia đình tôi chừng bốn dặm. Tôi định hỏi xem liệu tôi có thể ghé qua thăm nhà không thì Thầy Trừ Tà đã cướp lời.
“Ta nghĩ con nên ghé qua thăm nhà đi, anh bạn. Biết đâu con lại thấy là mẹ con đã quay về; nếu thế thì bà đang mong gặp con đấy. Ta sẽ đi tiếp thôi, vì ta cần phải ghé qua bác sĩ phẫu thuật trên đường đi.”
“Bác sĩ phẫu thuật à? Thầy ốm ư?” tôi hỏi, lòng bỗng thấy lo lắng cho thầy.
“Nào phải. Người này cũng có làm chút việc chữa răng như là nghề tay trái ấy mà. Ông ta có một nguồn cung dồi dào răng của những người chết và sẽ tìm được thứ gì đó vừa vặn thôi,” thầy đáp, cười ngoác miệng với tôi để tôi có thể nhìn rõ khoảng răng trống còn lại nơi ông kẹ đã đánh gãy răng cửa của thầy.
“Ông ta lấy răng ấy từ đâu thế?” tôi thất kinh hỏi lại. “Từ những kẻ cướp mộ ư?”
“Đa phần là từ những chiến trường ngày xưa,” Thầy Trừ Tà lắc đầu và đáp. “Ông ta sẽ làm cho ta một chiếc răng giả và ta sẽ sớm khỏe như vâm thôi mà. Ông ta còn sản xuất những cúc áo bằng xương rất xinh nữa. Meg toàn là tự may váy cho mình và là một trong những khách hàng thân thiết nhất của ông ta đấy,” Thầy Trừ Tà buồn bã nói.
Nghe thế thì tôi mừng rồi. Ít ra thì hàng cúc áo của Meg không phải được làm từ những nạn nhân lúc trước của bà ấy, như tôi thoạt đầu từng nghi ngại.
“Mà thôi, con đi ngay bây giờ đi,” Thầy Trừ Tà bảo, “đem theo con bé với con để có bạn đồng hành trên đường quay về.”
Tôi vui vẻ làm theo ngay. Rõ ràng Thầy Trừ Tà không muốn Alice lẽo đẽo theo sau mình. Nhưng chắc là tôi sẽ gặp rắc rối như lâu nay thôi. Jack sẽ không muốn Alice bước một bước vào khuôn viên nông trại đâu, và vì hiện nay nông trại Người Ủ Bia đã thuộc về anh ấy, nên chẳng đáng phải cãi cọ làm gì.
Khoảng một giờ đồng hồ sau tôi và Alice đã trông thấy nông trại thì tôi chú ý đến một điều gì đấy bất thường. Về hướng bắc, ngay sau ranh giới nông trại, là đồi Treo Cổ, nơi đó có một cuộn khói đen dày đặc đang bốc lên khỏi những ngọn cây trên đỉnh đồi. Ai đó đã nhóm một đống lửa tại đấy. Ai lại đi làm thế nhỉ? Thậm chí không ai muốn lên trên ấy vì nơi đó bị ám bởi các vãn hồn của những người đã bị treo cổ trong cuộc nội chiến từng quét qua khắp Hạt trong các thế hệ trước kia. Ngay cả những con chó trong nông trại cũng tránh xa khu vực ấy.
Theo bản năng tôi biết ngay đấy là mẹ. Vì sao bà lại lên trên ấy thì tôi đoán không ra, nhưng còn ai khác dám lên trên ấy đâu? Thế là chúng tôi men theo rìa hướng đông nông trại, và một khi đã vượt ra sau ranh giới phía bắc, chúng tôi tiến thẳng lên đồi băng qua rừng cây. Không thấy bóng dáng nào của các vãn hồn, đồi Treo Cổ im lìm tĩnh lặng, những cành cây trơ trụi lấp lánh dưới ánh chiều tà. Những chồi lá non đang nhú lên nhưng cũng phải cả tuần nữa thì lá mới bung ra. Năm nay mùa xuân đã đến rất muộn.
Ngay khi chúng tôi lên đến đỉnh đồi, tôi đã được chứng tỏ là đúng. Mẹ tôi đang ngồi trước một đống lửa mà nhìn chăm chăm vào ngọn lửa. Bà đang trú mình dưới một hốc những cành, những nhánh và lá cây khô đang che chắn cho bà khỏi ánh nắng mặt trời. Mái tóc mẹ tôi bết những bùn và trông như thể đã lâu rồi bà chưa hề tắm gội. Bà cũng sụt cân nữa nên khuôn mặt bà hốc hác, vẻ mặt u sầu mệt mỏi, có lẽ là mệt mỏi với chính cuộc đời.
“Mẹ, mẹ ơi!” tôi vừa gọi vừa ngồi xuống cạnh bà trên nền đất ẩm. “Mẹ không sao chứ ạ?”
Mẹ tôi không trả lời ngay và trong mắt bà là cái nhìn xa xăm. Thoạt đầu tôi tưởng mẹ đã không nghe thấy tôi. Nhưng rồi, mắt vẫn còn chăm chăm nhìn ngọn lửa, mẹ đặt bàn tay trái lên vai tôi.
“Mẹ mừng vì con quay lại đấy Tom,” cuối cùng mẹ cũng lên tiếng. “Mẹ đã ngồi đây chờ biết bao nhiêu ngày nay rồi...”
“Mẹ đã đi đâu vậy mẹ?”
Mẹ tôi không trả lời, nhưng sau một đỗi lâu im lặng, bà ngước lên bắt gặp mắt tôi. “Mẹ sẽ sớm ra đi thôi nhưng chúng ta cần nói chuyện trước khi mẹ rời khỏi.”
“Không đâu, mẹ ạ, mẹ đang ở trong tình trạng không nên đi đâu cả. Sao mẹ không xuống nông trang và ăn chút gì chứ. Mẹ cũng cần phải ngủ cho đẫy giấc nữa. Anh Jack có biết mẹ ở đây không?”
“Anh con có biết chứ. Jack lên đây thăm mẹ mỗi ngày và năn nỉ mẹ làm những gì con vừa nói đấy. Nhưng giờ đây đi xuống dưới ấy thật đau lòng lắm vì bố con đã không còn ở nhà. Việc này tác động sâu sắc đến mẹ đấy, Tom à, và con tim mẹ đã tan nát. Nhưng giờ thì vì cuối cùng con cũng đã đến, mẹ sẽ ép mình đi xuống đấy lần cuối cùng trước khi mẹ rời khỏi Hạt vĩnh viễn.”
“Đừng đi mà mẹ! Xin mẹ đừng bỏ chúng con!” tôi nài nỉ.
Mẹ tôi không trả lời mà chỉ trừng trừng nhìn vào ngọn lửa.
“Mẹ nghĩ đến thằng cháu nội của mẹ đi!” tôi tiếp tục khẩn khoản. “Mẹ không muốn thấy nó chào đời à? Mẹ cũng không muốn chứng kiến Mary lớn lên ư? Và còn con thì sao nữa chứ? Con cần mẹ! Không phải là mẹ muốn con hoàn tất kỳ học việc và trở thành thầy trừ tà hay sao? Lúc trước mẹ đã từng cứu mạng con và có lẽ con lại cần sự giúp đỡ của mẹ để có thể đạt được đến đấy...”
Mẹ tôi vẫn chẳng đáp lại, đột nhiên Alice cũng ngồi xuống vị trí đối mặt với mẹ tôi qua ngọn lửa. “Bác không rõ nữa, phải không ạ?” Alice nói với mẹ tôi, đôi mắt cô bé rực lên trong ánh lửa. “Bác không biết được thực sự nên làm gì.”
Mẹ tôi nhìn lên, đôi mắt bà long lanh ngấn lệ. “Nào bé con, con được bao nhiêu tuổi rồi vậy? Mười ba phải không nào?” mẹ tôi hỏi. “Con chỉ là một đứa trẻ. Vậy thì con có thể hiểu gì về chuyện của ta chứ?”
“Có lẽ chỉ mới là mười ba thật,” Alice hiên ngang đáp lại, “nhưng con hiểu chuyện đấy. Còn nhiều chuyện hơn một số người đã sống cả đời rồi. Một số chuyện con được dạy cho. Một số chuyện khác con chỉ tự nhiên mà biết. Có lẽ con được sinh ra để biết. Chẳng rõ lý do vì sao nữa. Tự nhiên thế, chỉ có vậy. Và con biết chuyện về bác. Một số chuyện thôi. Và con biết là bác đang giằng xé giữa việc đi hay ở. Phải thế không ạ? Đúng thật là thế chứ?”
Mẹ tôi cúi gằm, và trước sự kinh ngạc của tôi, bà gật đầu.
“Thế lực bóng tối đang ngày càng lớn mạnh, chuyện này đã quá rõ ràng, và đấy là điều trước đây ta từng nói với Tom,” mẹ tôi nói, bà lại quay mặt sang tôi, hai mắt bà sáng rực lên dữ dội hơn bất cứ loài phù thủy nào mà tôi từng đối mặt. “Con à, cả thế giới này đang lọt vào quyền uy của thế lực bóng tối đấy, chứ không phải chỉ có mỗi mình Hạt này. Mẹ cần phải chiến đấu chống lại thế lực ấy trên quê hương mẹ. Nếu mẹ quay về ngay lúc này, có khả năng mẹ sẽ làm được điều gì đấy trước khi quá muộn mất! Và vẫn có những chuyện khác ở nơi ấy mà mẹ đã bỏ lại dở dang nữa.”
“Chuyện khác gì thế mẹ?”
“Con sẽ chóng biết được thôi. Giờ thì khoan hãy hỏi mẹ.”
“Nhưng mẹ sẽ phải cô độc một mình đấy ạ. Một mình thì mẹ có thể làm được gì chứ?”
“Không đâu Tom, mẹ sẽ không cô độc đâu. Còn có những người khác sẽ giúp mẹ nữa – nhưng cũng phải thú thật là chỉ có một số ít ỏi quý giá mà thôi.”
“Ở lại đây đi mẹ. Ở lại đây chờ đợi thế lực bóng tối tràn đến chúng ta,” tôi nằn nì. “Chúng ta hãy cùng nhau đối mặt với nó trên mảnh đất của con, chứ không phải trên quê hương mẹ...”
Mẹ tôi rầu rĩ mỉm cười. “Đây là mảnh đất của con ấy à?”
“Phải mẹ ạ. Đây là Hạt, nơi con được sinh ra. Là mảnh đất con được sinh ra để bảo vệ lấy chống lại thế lực bóng tối. Đấy là điều mẹ đã nói với con. Mẹ đã bảo con sẽ là cậu bé học việc cuối cùng của Thầy Trừ Tà, và rồi khi ấy sẽ tùy thuộc vào con để giữ gìn cho mọi sự được an toàn.”
“Đúng là vậy thật và mẹ sẽ không phủ nhận đâu,” mẹ tôi mệt mỏi nói, nhìn chăm chú vào ngọn lửa.
“Vậy thì mẹ hãy ở lại đây và chúng ta sẽ cùng nhau đối phó. Thầy Trừ Tà đang huấn luyện cho con. Sao mẹ cũng không đào tạo cho con luôn ạ? Có những điều mẹ có thể làm mà ngay cả thầy con cũng không làm được. Cái cách mẹ đã từng làm im tiếng các vãn hồn trên đồi Treo Cổ này ấy. Thầy con bảo rằng với vãn hồn thì ta chẳng thể làm được gì; rằng bọn chúng khi đến kỳ đến lúc thì sẽ tan biến đi thôi. Nhưng mẹ đã làm được. Bọn chúng sau đấy đã im tiếng trong hàng tháng trời cơ mà! Và rồi con còn được thừa hưởng những thứ khác nữa. “Tử vong báo ứng”, mẹ đã gọi nó như thế. Mới đây con biết được khi Thầy Trừ Tà đang cận kề cái chết. Mà giờ nghĩ lại, con cũng biết được khi nào thầy con đang bình phục nữa. Lần tới con sẽ biết khi nào thì ai đó đang được hồi phục sức khỏe. Mẹ ơi, đừng đi mà. Hãy ở lại đây mà dạy cho con đi.”
“Không đâu Tom,” mẹ vừa nói vừa đứng dậy. “Mẹ xin lỗi con, nhưng ý mẹ đã quyết. Mẹ sẽ ở lại đây thêm một đêm nữa thôi, nhưng ngày mai mẹ sẽ lên đường.”
Tôi biết mình đã tranh cãi hết lẽ rồi và nếu cứ tiếp tục nữa thì tôi ích kỷ quá. Tôi đã hứa với bố rằng mình sẽ để cho mẹ ra đi khi thời điểm ấy đến, và đấy chính là lúc này đây. Alice nói đúng: mẹ đang lưỡng lự giữa đôi đường, nhưng tôi không phải là người có quyền quyết định thay mẹ.
Mẹ quay sang đối diện Alice. “Này cô bé, con đã du hành được một quãng đường dài rồi. Dài hơn là ta dám mong đợi. Nhưng những thử thách to lớn hơn còn chưa đến đâu. Với những gì sẽ xảy ra phía trước, cả hai con cần phải phối hợp toàn bộ sức mạnh. Ngôi sao chiếu mệnh của John Gregory đang bắt đầu lu mờ. Hai con là tương lai và kỳ vọng của Hạt này. Thầy ấy cần có cả hai đứa bên mình.”
Mẹ nhìn xuống tôi khi bà dứt lời. Tôi trố mắt nhìn vào đống lửa một hồi rồi rùng mình. “Lửa sắp tàn rồi kìa mẹ,” tôi nói và mỉm cười với bà.
“Con nói phải,” mẹ tôi đáp. “Ta hãy đi xuống nông trang nào. Cả ba chúng ta ấy.”
“Anh Jack sẽ không muốn gặp Alice đâu,” tôi nhắc mẹ.
“A, anh con cứ phải tập chấp nhận lấy thôi,” mẹ bảo, bằng một giọng mách cho biết rằng bà sẽ không chấp nhận bất cứ trò lằng nhằng nào của Jack.
Và sự thật là, vì quá vui mừng khi thấy mẹ quay lại, Jack hầu như chẳng để ý chút nào đến Alice cả.
Sau khi tắm gội và thay quần áo, mặc cho Ellie nài nỉ là mẹ phải nghỉ ngơi, mẹ tôi vẫn nhất quyết muốn chuẩn bị món lẩu cho bữa tối. Tôi quanh quẩn bên bà trong bếp khi mẹ tôi nấu ăn, kể cho mẹ nghe phần lớn những chuyện đã xảy ra trên Anglezarke. Điều tôi đã không kể với mẹ là Morgan đã hành hạ linh hồn của bố như thế nào. Biết tính mẹ, tôi hẳn cũng không ngạc nhiên nếu mẹ tôi đã biết tỏng cả rồi. Nhưng thậm chí nếu có thế đi nữa, điều ấy chắc hẳn vẫn còn quá đau đớn với bà. Nên tôi chỉ không nhắc lại chuyện đó. Mẹ tôi đã đau khổ đủ rồi.
Khi tôi kể xong, mẹ tôi không nói gì nhiều mà chỉ kéo tôi lại gần và bảo rằng tôi đã làm cho bà hãnh diện. Cảm giác về lại gia đình thật hạnh phúc làm sao. Nhóc Mary đang ở trên lầu an lành say ngủ, cây nến sáp ong được cắm trên chân nến bằng đồng đặt chính giữa bàn, một ngọn lửa ấm áp đang bập bùng trong lò sưởi và thức ăn do mẹ nấu được bày sẵn trên bàn.
Nhưng ẩn dưới bề mặt này thì mọi chuyện đã thay đổi hết rồi và sẽ còn tiếp tục đổi thay nữa. Tất cả chúng tôi đều biết thế.
Mẹ ngồi ngay đầu bàn, ở nơi trước đây từng là chỗ của bố, và mẹ trông gần hệt như bà lúc trước. Alice và tôi ngồi đối diện Jack và Ellie. Tất nhiên, đến lúc này thì Jack đã bình tâm tĩnh trí trở lại và có thể nhận thấy rằng anh ấy không được thoải mái gì khi Alice hiện diện tại đấy, nhưng anh chẳng làm được gì với chuyện này cả.
Đêm ấy quanh bàn không ai nói chuyện gì nhiều, nhưng sau khi chúng tôi dùng xong món thịt hầm khoai tây, mẹ đẩy đĩa ra xa và đứng dậy. Bà lần lượt nhìn qua từng người bọn tôi trước khi cất lời.
“Đây sẽ là bữa tối cuối cùng mà chúng ta từng được dùng cùng nhau,” mẹ nói. “Tối mai ta sẽ rời khỏi Hạt này và có thể sẽ không bao giờ quay lại.”
“Không đâu mẹ! Mẹ đừng nói thế,” Jack năn nỉ, nhưng mẹ đã giơ tay trái lên ngăn anh lại.
“Giờ thì các con cần phải chăm sóc lẫn nhau thôi,” mẹ buồn bã bảo. “Đấy là điều mà ta và bố của các con mong muốn cho các con được như thế. Nhưng mẹ có đôi điều phải nói với con này, Jack ạ. Nên con lắng nghe cho kỹ nhé. Những gì nói trong di chúc của bố con không thể nào được thay đổi bởi vì đấy cũng phản ánh cả ý nguyện của mẹ nữa. Căn phòng dưới rầm thượng phải thuộc về Tom đến suốt đời em nó. Ngay cả khi nếu con có mất đi và con trai của con thừa hưởng lại ngôi nhà, điều ấy vẫn phải được duy trì. Jack, mẹ không thể giải thích được lý do cho con biết, vì con sẽ không thích những gì mà mẹ giải thích đâu. Nhưng còn có nhiều điều khác đang bị đe dọa hơn là chỉ có mình cảm xúc của con. Ước nguyện cuối cùng của mẹ, trước khi mẹ ra đi, là rằng con phải toàn tâm chấp nhận những gì cần được thực hiện. Sao nào, con trai, con sẽ làm thế chứ?”
Jack gật rồi cúi đầu. Ellie trông sợ sệt và tôi thấy tội nghiệp cho chị ấy quá.
“Được rồi, Jack, mẹ vui vì chuyện này đã được giải quyết. Giờ thì đem chìa khóa phòng mẹ lại cho mẹ nào.”
Jack đi ra phòng ngoài và trở vào gần như ngay lạp tức. Có tổng cộng bốn chìa khóa cả thảy. Ba chiếc bé hơn là dành cho những chiếc rương trong phòng. Jack đặt chùm chìa khóa lên bàn trước mặt mẹ, bà dùng tay trái cầm chìa khóa lên.
“Tom và Alice,” mẹ nói, “hai đứa đi theo mẹ nào.” Nói đoạn, mẹ quay đi khỏi bàn, ra khỏi bếp và bắt đầu bước lên cầu thang. Bà đi thẳng lên phòng riêng của mình. Là căn phòng lúc nào cũng được khóa kín.
Mẹ tôi mở khóa cửa và tôi theo mẹ bước vào. Căn phòng của mẹ cũng hệt như tôi hằng nhớ thôi, đầy những rương, những hòm, những thùng bộng. Vào mùa thu mẹ đã mang tôi lên đây và trao cho tôi sợi xích bạc từ trong chiếc rương lớn nhất, đặt gần cửa sổ nhất. Không có sợi xích ấy thì giờ đây tôi đã lại là tù nhân của Meg, hay còn hơn thế nữa, hẳn đã bị làm mồi cho chị gái của bà ấy rồi. Nhưng trong ba chiếc rương lớn nhất ấy còn có gì nữa nhỉ? Tôi đang bắt đầu thấy tò mò vô cùng.
Lúc ấy tôi liếc ra sau lưng. Alice vẫn còn đang đứng ngay ngoài cửa phòng, vẻ mặt cô ấy vừa bồn chồn vừa ngần ngại. Cô đang nhìn chằm chặp xuống ngưỡng cửa.
“Bước vào trong này rồi đóng cửa lại đi Alice,” mẹ tôi dịu dàng bảo.
Khi Alice đã bước vào trong phòng rồi, mẹ mỉm cười rạng rỡ với cô rồi đưa chùm chìa khóa cho tôi. “Đây này, Tom, giờ chúng là của con rồi đấy. Đừng đưa chìa khóa cho bất cứ ai khác nhé. Cả Jack cũng không. Hãy luôn giữ chúng bên mình. Giờ đây căn phòng này thuộc về con.”
Alice tròn mắt nhìn quanh. Tôi biết cô chỉ mong được bắt tay vào lục lọi bên trong mấy cái hộp ngay thôi, để khám phá hết bao bí mật trong chúng. Phải thú thật là cả tôi cũng đang cảm thấy tương tự.
“Con có thể nhòm vào trong mấy chiếc rương ngay lúc này không vậy mẹ?” tôi hỏi.
“Trong đấy con sẽ tìm thấy lời giải đáp cho nhiều điều bấy lâu nay đang làm con băn khoăn; những điều về mẹ mà mẹ chưa từng kể cho bố con biết. Quá khứ và tương lai của mẹ đang nằm trong mấy chiếc hộp kia. Nhưng con cần phải có một trí óc sáng suốt và ý chí tinh anh để hiểu thấu chúng. Con đã trải qua quá nhiều chuyện và đang mệt mỏi mất sức, nên tốt nhất là con hãy chờ cho đến khi mẹ ra đi đã, Tom à. Vào cuối mùa xuân hẵng quay lại đây mà tìm hiểu vậy, khi con đang tràn trề hy vọng trong người và thời gian ban ngày đang trở nên dài hơn ấy. Khi đấy sẽ là lúc thích hợp nhất.”
Tôi thất vọng lắm nhưng vẫn mỉm cười gật đầu. “Mẹ nói sao thì con làm vậy thôi ạ,” tôi nói với mẹ.
“Còn có thêm một điều nữa mà mẹ cần nói với con. Căn phòng này còn hơn chỉ là những gì mà nó chứa trong ấy. Một khi căn phòng này được khóa lại, không một thứ ma quỷ nào có thể đặt chân vào trong được. Nếu con can đảm, nếu tâm hồn con trong lành thánh thiện, thì căn phòng này là một căn cứ cố thủ, một pháo đài chống lại thế lực bóng tối, được bảo vệ còn chặt chẽ hơn là ngôi nhà của thầy con tại Chipenden. Chỉ sử dụng căn phòng này khi có thứ gì đó đang truy đuổi con và mạng sống lẫn tâm hồn của chính con đang gặp nguy hiểm. Đây là nơi trú náu cuối cùng của con đấy.”
“Chỉ cho mình con thôi hả mẹ?”
Mẹ tôi nhìn sang Alice rồi nhìn lại tôi. “Alice đang ở đây, cho nên, ừ phải, Alice cũng có thể sử dụng căn phòng này nữa. Đấy là lý do vì sao hiện tại mẹ mang con bé lên đây, để đoan chắc thôi. Nhưng không bao giờ được đem bất cứ ai khác vào đây. Cả Jack, cả Ellie, thậm chí cả thầy của con nữa.”
“Tại sao thế mẹ?” tôi hỏi. “Tại sao thầy Gregory lại không thể sử dụng căn phòng này được chứ?”
Tôi không thể tin được rằng Thầy Trừ Tà không thể sử dụng được căn phòng này trong trường hợp cần kíp.
“Bởi vì phải có một cái giá được trả để sử dụng căn phòng này. Cả hai con đều còn trẻ còn khỏe và sức mạnh của các con đang hưng thịnh. Các con sẽ sống sót. Nhưng như mẹ đã nói, sức mạnh của John Gregory đang suy yếu. Ông ấy giống như một ngọn nến lay lắt. Việc sử dụng căn phòng này rồi sẽ hút hết chút sức lực còn lại của ông ấy. Và nếu khi nhu cầu thúc bách xảy đến, thì con phải thuật lại chính xác như thế cho thầy. Và bảo với thầy con rằng chính mẹ là người đã bảo như thế.”
Tôi gật gù chấp thuận và thế là xong. Alice và tôi được cho ngủ lại, nhưng ngay khi mặt trời mọc, sau bữa điểm tâm no nê, mẹ bảo chúng tôi trở về Chipenden ngay. Jack sẽ phải đi sắp xếp cho xe đến đón mẹ lúc hoàng hôn để đem mẹ đến mũi Sunderland. Từ đấy mẹ sẽ lên thuyền trở về quê hương mình theo chân Meg và chị gái bà ấy.
Mẹ chào từ biệt Alice và bảo cô gái đi trước ra ngoài cổng sân chờ tôi. Alice mỉm cười, vẫy tay chào và bước đi.
Mẹ con tôi ôm nhau bằng cái ôm mà tôi biết có thể là lần cuối, mẹ tôi cố nói điều gì đấy nhưng lời lẽ đã nghẹn ngào nơi cổ mẹ và một giọt nước mắt lăn dài trên má bà.
“Có chuyện gì thế mẹ?” tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Mẹ xin lỗi, con trai à,” mẹ đáp. “Mẹ đang cố phải can trường nhưng sao khó khăn quá mẹ không thể làm nổi. Mẹ không muốn nói ra bất cứ điều gì lại khiến con còn thấy buồn hơn.”
“Nói đi mẹ, mẹ cứ nói ra bất cứ điều gì mẹ cần nói,” tôi khẩn khoản, giờ thì mắt tôi đã ứa nước.
“Chỉ là thời gian trôi qua quá nhanh và mẹ từng đã rất hạnh phúc tại nơi này. Nếu có thể thì mẹ đã ở lại rồi, thật đấy, nhưng mẹ có bổn phận phải ra đi. Mẹ đã rất hạnh phúc với bố con. Không hề có một người đàn ông nào giàu tình cảm, chân thành và trung thực như bố con cả. Và niềm hạnh phúc của mẹ được viên mãn khi con và các anh trai con chào đời. Mẹ sẽ không bao giờ được biết đến niềm sướng vui như thế nữa. Nhưng giờ tất cả đã chấm dứt và mẹ phải quên đi quá khứ thôi. Mọi chuyện đều đã trôi qua thật nhanh đến nỗi giờ đây chỉ còn như là một giấc mơ hạnh phúc ngắn ngủi...”
“Tại sao cứ phải như vậy cơ chứ?” tôi cay đắng hỏi. “Tại sao cuộc đời này lại quá ngắn, và bao điều tốt đẹp lại phải trôi qua quá nhanh. Vậy thì có đáng phải sống chút nào không mẹ?”
Mẹ tôi buồn rầu nhìn tôi. “Nếu như con đạt được mọi điều mà mẹ mong đợi, thì người ta sẽ đánh giá là cuộc đời con rất đáng sống đấy, con trai à, ngay cả khi bản thân con lại không thấy thế. Con được sinh ra là để phụng vụ Hạt này. Và đấy là điều con phải làm.”
Chúng tôi lại ôm chặt nhau một lần cuối cùng và tôi nghĩ trái tim mình chắc chắn sẽ tan nát.
“Tạm biệt, con trai ta,” mẹ tôi thì thầm và hôn sượt môi bà qua má tôi.
Thật đau lòng quá sức chịu đựng nên tôi bỏ đi ngay lập tức. Nhưng bước được vài bước thì tôi quay lại vẫy tay chào và trông thấy mẹ đang vẫy tay chào lại từ bóng râm bên trong lối cửa vào. Không lâu sau đấy tôi lại quay lại thì mẹ tôi đã trở vào trong bếp.
Thế là, với trái tim trĩu nặng, tôi bước tiếp cùng Alice trở về Chipenden, với nụ hôn cuối cùng của mẹ tôi trên má. Tôi vẫn chỉ mới mười ba tuổi nhưng tôi biết thời thơ ấu của mình đã chấm dứt mất rồi.
Hiện thời chúng tôi đang trở lại Chipenden: những bông hoa chuông xanh cuối cùng cũng đã nở, chim chóc đang hót vang và mặt trời cứ mỗi ngày lại thêm nóng ấm.
Alice vui vẻ hơn bao giờ hết nhưng cô thật sự rất tò mò về những gì có thể ở trong các chiếc rương trong căn phòng của mẹ. Tôi không thể đem Alice quay trở lại nông trại cùng mình vì điều này sẽ làm Jack và Ellie bực bội lắm, nhưng tôi đang định tháng tới sẽ về lại nông trại và tôi hứa sẽ kể cho Alice nghe về mọi thứ mình tìm thấy.
Thầy Trừ Tà giờ đây hình như đã hồi phục hoàn toàn và mỗi ngày thầy dành ra hàng giờ đi dạo quanh đồi đá để tăng thể lực. Tôi chưa khi nào thấy thầy mình rắn rỏi và gầy guộc như thế, nhưng dường như trong đầu thầy đã có thay đổi gì đấy. Nhiều khi giữa giờ học lại có những quãng im lặng kéo dài khi thầy có vẻ như đã quên mất rằng tôi đang ở đấy. Và thầy nhìn chăm chắm vào khoảng không thật lâu với một vẻ lo âu trên mặt. Bất kể sự thực là thầy tôi hình như đang khỏe mạnh hơn bao giờ hết, thầy vẫn bảo tôi rằng thầy cảm thấy thời gian của mình trên thế gian này đang đến hồi kết thúc.
Vẫn có những chuyện thầy tôi muốn làm trước khi nhắm mắt xuôi tay. Những chuyện mà thầy đã trì hoãn cả mấy năm trời. Trước hết là thầy sẽ đề cập đến việc đi về hướng đông đến Pendle để dẹp tan dứt điểm ba ổ phù thủy. Tổng cộng là đến ba mươi chín phù thủy! Nghe như là một cuộc thử sức vô cùng nguy hiểm và tôi không tài nào thấy được bằng cách nào thầy tôi lại có thể hoàn thành được chuyện này. Nhưng tôi chẳng có lựa chọn nào trong vấn đề này và tôi sẽ phải theo chân thầy mình đến bất cứ nơi nào thầy chọn đến. Tôi vẫn chỉ là cậu bé học việc và thầy vẫn là Thầy Trừ Tà.
Thomas J. Ward
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn