People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2020 / 37
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Bẫy
ụ nữ yêu trườn thân mình ra khỏi cái lỗ rồi lạch bạch xuống sàn đá khảm. Tôi nghe thấy mụ ta hít hà hai lần nhưng mụ ấy không đang nhìn qua tôi. Với mái tóc đen nhờn dài thượt lết phết trên sàn nhà, mụ chúi đầu quày quả bằng cả bốn chân di chuyển về phía rìa vòng ma thuật, các móng vuốt của mụ gây ra âm thanh cào xiết lên nền đá cẩm thạch. Mụ ta khựng lại và tôi lại nghe thấy mụ hít hà ầm ĩ khi mụ đưa mắt nhìn về phía những gì còn sót lại của Morgan.
Tôi ngồi im phăng phắc, bụng không dám tin rằng mụ ta vẫn chưa tấn công mình. Morgan mới chết đây thôi nhưng tôi cứ tưởng là mụ này thích máu tươi của người còn sống hơn chứ. Và rồi tôi nghe thấy tiếng động khác từ trong đường hầm. Có thứ gì đó khác nữa đang tiến đến...
Thêm một đôi tay khác xuất hiện nhưng đôi tay này lại có ngón và móng tay người chứ không phải là những móng vuốt sắc nhọn. Khi chiếc đầu thò ra, tôi liếc qua đã biết đấy là ai. Tôi nhìn thấy hai gò má cao, đôi mắt sáng xinh đẹp và mái tóc bạc trắng. Là Meg.
Bà ta leo ra, phủi phủi bụi khỏi váy áo rồi bước thẳng đến chỗ tôi. Chắc là bà ấy đã bỏ đôi giày mũi nhọn ở ngoài rồi nhưng tiếng bước chân trần thình thịch khi bà ta tiến tới cũng rất đáng sợ. Chẳng trách sao mụ nữ yêu kia đã tránh xa tôi. Meg muốn tôi thuộc về một tay bà ta, và sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi không thể mong được nương tay thương xót.
Meg quỳ xuống trong tầm với và đôi môi bà nhoẻn nụ cười ác nghiệt. “Cậu chỉ còn cách cái chết có một li thôi,” bà ta bảo, rồi rướn người đến gần hơn và há to mồm cho đến khi tôi có thể trông thấy hàm răng trắng ởn của bà, hăm he chực cắn tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở của bà ta trên cổ, trên mặt mình và bắt đầu run rẩy. Nhưng rồi bà ta cúi thấp xuống, và thật kinh ngạc làm sao, bà ta cắn phập vào sợi thừng đang trói hai tay tôi.
“Chỉ có một số ít người từng ở sát cạnh một phù thủy nữ yêu như thế này mà vẫn còn toàn mạng đấy,” Meg buông lời trước khi đứng dậy. “Cậu cứ cho là mình may mắn đi!”
Tôi vẫn ngồi thộn ra đấy, há hốc mồm nhìn lên bà. Tôi thấy mình quá yếu không thể nào cử động được.
“Này cậu kia, đứng lên nào!” Meg ra lệnh. “Chúng ta không có cả đêm đâu. John Gregory đang chờ cậu đấy. Ông ấy sẽ muốn biết đã xảy ra chuyện gì ở dưới này.”
Tôi lồm cồm loạng choạng đứng dậy và ì ra đấy một lúc, cảm thấy thật yếu ớt và buồn nôn, cứ sợ là mình sắp té ngã. Tại sao Meg lại phải giúp tôi? Chuyện gì đã xảy ra giữa Thầy Trừ Tà và Meg? Trước đấy thầy đã luôn đem thức ăn xuống dưới cho bà. Họ đã trò chuyện hàn huyên rất lâu. Có phải bà ta đang làm chuyện này là vì Thầy Trừ Tà đã nhờ bà ta thế? Hai người ấy đã trở lại làm bạn rồi ư?
“Đi lấy cuốn thần chú đi,” Meg vừa nói vừa chỉ tay vào trong vòng ma thuật. “Ta không thể bước vào trong vòng ấy, cả Marcia cũng không...”
Tôi bước tới một bước về phía vòng ma thuật, nhưng rồi dừng lại khi tôi trông thấy cuốn sách. Cuốn sách đang nằm trong một vũng máu. Tôi chịu không dám chạm vào nó, mà nó dù sao cũng đã hỏng hết rồi còn đâu. Rồi tôi nhác thấy những gì còn sót lại của Morgan và dạ dày tôi nhộn nhạo. Tôi cúi đầu, cố xóa hình ảnh ấy ra khỏi đầu mình. Tôi không muốn lại phải trông thấy hắn trong cơn ác mộng.
“Làm như ta bảo đi nào, vào lấy cuốn thần chú ngay!” Meg lại ra lệnh, hơi lên giọng một chút. “John Gregory sẽ không cám ơn cậu vì đã bỏ cuốn sách ấy lại dưới dây để rồi một ngày nào đấy có kẻ nào khác lại tìm thấy nó đâu.”
Tôi tuân lời và bước vào vòng ma thuật. Tôi với tay xuống nhặt cuốn sách lên. Sách ướt nhẹp đầy máu dinh dính. Tôi có thể ngửi thấy mùi máu khiến dạ dày tôi lại quặn lên nhốn nháo. Tôi cố hết sức để không nôn thốc và bước ra khỏi vòng pháp thuật, cầm cây nến gần nhất lên. Tôi chẳng thích cái ý tưởng phải leo trở ra đường hầm tối đen cùng hai mụ phù thủy nữ yêu một chút nào.
Nhấc đi cây nến hẳn đã phá vỡ quyền năng của vòng ma thuật và tôi nghĩ Marcia rồi sẽ tiến vào trong vòng mà uống máu. Nhưng sau khi loáng hít ngửi về phía xác chết, mụ ta quay bỏ đi. Meg dẫn đường đi trước còn mụ Marcia thì ở đâu đó sau lưng tôi. Tôi chỉ mong mụ ta đừng đi quá sát gót mình.
Chúng tôi hòa mình vào ánh sáng lờ mờ trước lúc bình minh. Cơn bão tuyết đã cuốn phăng mình đi nơi khác nhưng tuyết vẫn còn rơi nhè nhẹ. Thầy Trừ Tà đang đứng chờ ngoài lối vào, thầy rướn người xuống, chìa tay cho tôi. Tôi thả cây nến đen rơi xuống tuyết mà dùng tay trái của tôi tóm lấy tay trái của thầy; thầy kéo tôi đứng lên mặt đất. Lập tức ngay sau tôi là mụ nữ yêu, lóc ngóc bò lên nền tuyết.
Tôi mở miệng định nói nhưng thầy tôi đã đặt một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. “Chuyện đâu còn có đó. Để sau con hẵng kể cho ta nghe,” thầy bảo. “Morgan chết rồi ư?”
Tôi gật rồi cúi đầu.
“Thôi, nơi này có thể làm mồ chôn cho hắn vậy,” Thầy Trừ Tà bảo.
Nói đoạn thầy băng qua tóm lấy cạnh phiến đá, vần phiến đá vào vị trí. Thầy đặt phiến đá thăng bằng ngay mép hố, và khi đã hài lòng, thầy thả phiến đá rơi vào vị trí ban đầu. Làm xong, thầy quỳ xuống, dùng hai tay trơn, bắt đầu phủ phiến đá lại với đất vụn và tuyết. Cuối cùng, thấy đã ổn, thầy đứng dậy.
“Anh bạn, đưa cho ta cuốn sách,” Thầy Trừ Tà ra lệnh.
Tôi trao sách cho thầy, lấy làm mừng vì mình đã rũ bỏ được nó. Thầy Trừ Tà nhấc sách lên liếc qua phần bìa. Khi thầy chuyển sách sang tay kia, các dấu máu vương lại trên những đầu ngón tay thầy. Sau một cái lắc đầu buồn bã mỏi mệt, thầy dẫn đường đi xuống khỏi đỉnh đồng hoang quay trở lại ngôi nhà mùa đông. Và cứ mỗi lần tôi liếc ra sau vai, tôi có thể thấy rằng hai mụ nữ yêu vẫn đang đi theo sát gót.
Về lại nhà, Thầy Trừ Tà dẫn tôi vào bếp, chất thêm than vào lò sưởi, và khi ngọn lửa bùng lên, thầy bắt tay vào làm điểm tâm. Có lúc tôi đề nghị được phụ với thầy nhưng thầy vẫy tay bảo tôi quay về ghế mình.
“Nghỉ cho lại sức đã, anh bạn,” thầy bảo tôi. “Con đã trải qua lắm chuyện rồi.”
Khi ngửi thấy mùi trứng chín và bánh mì được nướng lên thì tôi cảm thấy khỏe hẳn ra. Meg và chị gái đã đi xuống tầng hầm nhưng tôi không muốn đề cập đến bọn họ. Tốt nhất là để Thầy Trừ Tà tự kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra khi thầy muốn. Chẳng bao lâu sau thầy trò tôi đã ngồi vào bàn ngấu nghiến từng đĩa tướng những trứng và bánh mì nướng. Cuối cùng, khi đã thấy khỏe khoắn hơn nhiều, tôi vét sạch đĩa của mình và tựa lưng ra sau ghế.
“Nào, anh bạn, con có thấy đủ sức để kể chưa nào? Hay chúng ta để đến hẵng sau vậy?”
“Con muốn được kể ra cho xong ạ,” tôi đáp. Tôi biết rằng một khi mình đã kể hết cho thầy nghe về những gì đã xảy ra, tôi sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Đây sẽ là bước đầu tiên để bỏ lại mọi chuyện sau lưng mình.
“Vậy thì hãy bắt đầu ngay từ đầu và không được bỏ sót chi tiết nào hết đấy!” Thầy Trừ Tà bảo.
Thế là tôi làm theo y như thầy bảo, bắt đầu từ cuộc trò chuyện của tôi với Alice trên sườn đồi, khi cô ấy nói cho tôi biết nơi tìm ra Morgan, và kết thúc chuyện bằng cao trào trong quỷ thức – sự xuất hiện của Golgoth và ông ta đã đe dọa tôi như thế nào sau khi Morgan đã chết.
“Vậy chắc hẳn Morgan đã phạm một sai lầm nào đó,” tôi nói. “Golgoth đã xuất hiện ngay bên trong vòng ma thuật...”
“Không phải đâu anh bạn,” Thầy Trừ Tà vừa nói vừa rầu rĩ lắc đầu, “chắc hẳn là hắn đã xướng quỷ thức lên đúng từng từ từng chữ. Con biết đấy, ta mới là người đáng tội. Ta đã vấy máu của Morgan lên hai tay mình.”
“Con không hiểu ạ. Ý thầy là sao chứ?” tôi hỏi.
“Khi xưa lẽ ra ta đã phải xử lý Morgan cho rồi, sau khi hắn cố triệu gọi Golgoth về từ năm nảo năm nào ấy,” Thầy Trừ Tà kể. “Ngay từ thời đấy Morgan đã rất nguy hiểm và hết thuốc chữa rồi. Ta biết thế và lẽ ra phải bỏ hắn xuống hố, nhưng mà Emily mẹ hắn, lại van nài khẩn khoản bảo ta đừng làm thế. Morgan muốn có quyền năng và tâm địa cay đắng lại tức tối điên cuồng nhưng bà ta tin rằng đấy là bởi cuộc đời đã không công bằng với hắn và rằng hắn thiếu bóng cha hỗ trợ bênh vực cho mình. Ta thấy tội nghiệp cho tên này và cũng thương cho mẹ hắn nữa nên ta đã để con tim mình điều khiển trí óc. Nhưng tận sâu trong tâm khảm ta biết rằng không phải là hắn thiếu bóng cha đâu. Cả ông Hurst và ta đều đã cố làm một người cha của hắn. Không, thứ mà hắn thiếu là kỷ cương để làm một kẻ trừ tà, là lòng can đảm và tính kiên trì để cống hiến cuộc đời hắn cho một cái nghề đem lại rất ít phần thưởng về của cải vật chất. Nhưng thay vì trừng phạt hắn vì đã thử triệu gọi Golgoth, ta lại chỉ chấm dứt kỳ học việc của hắn và bắt hắn thề với ta cùng mẹ hắn rằng hắn sẽ không theo đuổi Golgoth hay cuốn thần chú nữa.
“Bị đuổi đi mà không có nghề ngỗng gì, Morgan tìm kiếm quyền lực và của cải bằng thuật gọi hồn và hắn chuyển sang thế giới bóng tối. Ta biết rằng cứ mỗi mùa đông qua đi thì lòng cám dỗ thèm muốn quyền năng của Golgoth sẽ càng thêm lớn mạnh, và dần dà sẽ chế ngự hắn. Thế nên ta đã giăng một cái bẫy chờ hắn, nhưng chỉ khi nào hắn thực sự cố triệu gọi Chúa Tể Mùa Đông thì cái bẫy này mới sập...”
“Bẫy? Bẫy gì cơ? Con không hiểu.”
“Nói đến chuyện học hành thì Morgan lúc nào cũng lười,” Thầy Trừ Tà đáp, tay gãi gãi chòm râu vẻ suy tư. “Ngôn ngữ là điểm yếu của hắn và hắn chưa khi nào học cho đến nơi đến chốn các từ vựng tiếng La Tinh cả. Một số ngôn ngữ khác hắn thậm chí còn tệ hơn. Hắn bắt đầu học Cổ Ngữ vào năm học việc thứ ba. Đây là thứ ngôn ngữ được những người đầu tiên đặt chân lên Hạt sử dụng, những người đã dựng lên Gò Ụ Tròn và tôn thờ Golgoth. Là những người đã viết ra cuốn thần chú. Morgan chẳng học được gì nhiều. Hắn biết cách phát âm, biết cách đọc Cổ Ngữ thành tiếng, nhưng kiến thức hắn vẫn còn lắm lỗ hổng to tướng.
“Như con thấy đấy, ta không thể làm liều được. Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta luôn là Hạt. Vậy nên nhiều năm trước ta đã cho sao chép cuốn thần chú. Những lời chú nguyên thủy đã bị tiêu hủy và bản sao mới được đóng vào bìa gốc. Có rất nhiều từ trong cuốn sách ấy đã bị thay đổi để khiến cho quỷ thức trở nên vô dụng. Nhưng chỉ có một sự thay đổi đã được tạo ra trong phần quỷ thức triệu gọi Golgoth. Từ wioutan, nghĩa là ‘không có’ hoặc là ‘bên ngoài’, đã được thay thế bằng từ wioinnan, có nghĩa là ‘bên trong’...”
“Vậy đấy là lý do vì sao Golgoth lại xuất hiện ở chỗ của Morgan bên trong vòng ma thuật,” tôi chiêm nghiệm, sửng sốt với cái bẫy của Thầy Trừ Tà. Thầy đã chôn giấu bí mật ấy hằng bao nhiêu năm qua.
“Ta không tin tưởng Morgan nên ta giăng bẫy đón hắn để phòng hờ. Ta đã gặp đủ thứ rắc rối khi cho sao chép và thay đổi cuốn thần chú, nhưng như ta đã nói, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Hạt. Emily cũng biết chuyện ta đã làm nhưng bà ấy có nhiều lòng tin vào Morgan hơn ta. Bà ấy nghĩ hắn đã thay tâm đổi tánh và sẽ không bao giờ dám đánh thức Golgoth dậy nữa. Hắn đã thề như thế với bà ấy cơ mà, ta cũng có mặt tại đấy để chứng kiến. Ta không khi nào giấu giếm nơi cất cuốn thần chú. Chiếc bàn ấy luôn sờ sờ ra đó và Morgan biết muốn tìm thì nên đến chỗ nào, và rốt cuộc ta đã được chứng minh là mình đúng. Lẽ ra hắn đã đến lấy từ bao nhiêu năm trước rồi, nhưng lời thề của hắn với mẹ mình đã trói buộc hắn. Ngay khi được tin Emily đã qua đời, ta đã sợ điều xấu nhất sẽ xảy đến và hiểu ra vì sao Morgan đã đến liên lạc với ta tại Chipenden...”
Một đỗi im lặng kéo dài, Thầy Trừ Tà lại gãi gãi chòm râu, trầm tư suy tưởng rất hung.
“Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra vậy thầy?” tôi hỏi. “Tại sao Golgoth đã không giết con? Sao ông ta chỉ bỏ đi như thế?”
“Sau khi được triệu hồi, thời gian của hắn ta ở trong vòng ma thuật ấy rất hạn hẹp. Mỗi thời khắc ở lại trong ấy thì hắn ta sẽ trở nên yếu hơn. Cuối cùng hắn phải bỏ đi thôi. Đâu còn lựa chọn nào khác. Tất nhiên, giả như mà con đã thả cho hắn ta ra ngoài, thì chuyện sẽ khác hẳn. Hắn ta sẽ được tự do rong ruổi khắp Hạt, khi đấy toàn Hạt sẽ phải đắm chìm trong một mùa đông bất tận. Vậy nên con đã làm khá lắm, anh bạn à. Con đã thực thi nhiệm vụ của mình và chẳng ai có thể yêu cầu gì hơn được.”
“Làm cách nào mà thầy tìm ra được con ạ?” tôi hỏi.
“Điều này thì, trước hết con phải cảm ơn con bé kia. Khi con không quay về như ta mong đợi, ta đi xuống nói chuyện với Andrew để biết con rời khỏi cửa hiệu lúc mấy giờ. Chính con bé Alice bạn con nói cho ta biết con đã đi đâu. Nó còn muốn đi theo phụ giúp ta tìm kiếm con nữa đấy nhưng ta gạt phắt đi. Tốt hơn là ta được làm việc một mình – ta không cần một con bé con lẵng nhẵng theo sau. Bọn ta gần như đã phải trói con bé vào ghế để ngăn không cho nó đi theo ta đấy. Khi ta đến nơi, cơn bão tuyết từ phía đông nam đang thổi tới và cả nhà nguyện đã vắng ngắt. Ta săm soi quanh nghĩa địa một chốc nhưng đã không nán lại lâu. Khi đấy chỉ còn một người duy nhất mà ta có thể quay sang cầu viện. Người duy nhất có thể tìm ra con trong điều kiện thời tiết như thế.
“Không lâu sau Meg đã đánh hơi ra con. Bà ấy tìm thấy thanh trượng của con dưới bụi gai trên đồi và lần theo dấu con đến gò mả. Meg cũng không mất bao nhiêu thời gian để tìm thấy lối vào, nhưng khi ta lôi được phiến đá ra thì đường hầm đã bị bít kín. Thế nên Marcia là kẻ đã đào ra con. Ba người ấy rất đáng được con cảm ơn đấy.”
“Cả ba là phù thủy,” tôi chỉ ra.
Thầy Trừ Tà phớt lờ. “Mà thôi, Alice sẽ ở lại chỗ của Andrew, như con muốn. Còn về Meg và chị gái bà ấy, từ giờ trở đi họ sẽ ở dưới hầm đằng sau cánh cổng sắt – nhưng cổng sẽ không được khóa.”
“Vậy giờ thầy và Meg lại là bạn ạ?”
“Không, mọi chuyện không như trước kia khi chúng ta lần đầu gặp nhau nữa. Ta cũng muốn quay ngược thời gian lắm nhưng điều này thật không thể. Anh bạn ạ, chúng ta đã thỏa thuận được với nhau. Chuyện không thể tiếp diễn như hiện nay được nữa, nhưng ta sẽ kể thêm cho con về điều này khi con đã nghỉ ngơi khỏe khoắn.”
“Vậy còn bố con? Giờ bố con đã được yên ổn chưa ạ?”
“Bố con là một người trung hậu và giờ đây khi Morgan đã chết thì quyền năng của hắn cũng đã bị phá vỡ, bố con chẳng còn phải sợ gì. Hoàn toàn không. Không ai biết được chính xác chuyện gì xảy ra sau khi ta chết đi cả,” Thầy Trừ Tà đáp cùng một tiếng thở dài. “Nếu chúng ta mà biết, thì sẽ chẳng có nhiều tôn giáo khác nhau, tất cả đều nói ra những điều khác nhau nhưng tất cả đều nghĩ là họ đúng. Theo ta nghĩ thì chuyện con tin theo tôn giáo nào không hề quan trọng. Hay thậm chí nếu con độc lai độc vãng và đi theo con đường riêng của con trong cả cuộc đời cũng không sao. Miễn là con sống cuộc đời của con cho tốt đẹp và tôn trọng đức tin của mọi người khác như bố con đã dạy, thì con sẽ chẳng sai trái gì lắm cả. Bố con rồi sẽ tìm thấy lối đi đến thế giới ánh sáng thôi. Không việc gì phải lo về điều ấy. Mà nãy giờ nói chuyện thế là quá đủ rồi. Con đã trải qua một đêm dài gian khổ nên con hãy đi mà chợp mắt lấy vài canh giờ đi nào.”
Nhưng tôi không chỉ chợp mắt vài canh giờ. Tôi phát sốt hừng hực, và thầy thuốc từ Adlington phải lên đến trên này những ba bận trước khi yên tâm là tôi đang bình phục. Thật ra là phải đến gần một tuần sau tôi mới đủ sức đi xuống dưới lầu, và hầu như cả ngày tôi phải quấn mình trong chăn ngồi trước lò sưởi trong phòng làm việc.
Thầy Trừ Tà cũng không bắt tôi phải học lắm, rồi thêm trọn một tuần nữa thì tôi rốt cuộc mới khỏe ra để đi xuống Adlington thăm Alice. Cô ấy đang một mình trông coi cửa hiệu. Vì không có khách hàng nào đến nên chúng tôi có được một thời gian dài hàn huyên. Chúng tôi trò chuyện trong cửa hiệu, tì mình lên quầy gỗ trơn.
Lúc tôi đang ốm, Thầy Trừ Tà có ghé xuống cửa hiệu rồi nên Alice đã biết được gần hết mọi chuyện xảy ra. Cho nên tôi chỉ cần phải bổ sung thêm vài tình tiết và xin lỗi thêm lần nữa vì đã giữ bí mật với cô ấy.
“Vả lại, Alice này, cảm ơn cậu đã nói cho Thầy Trừ Tà là tớ đi đến nhà nguyện nhé. Bằng không thì tớ sẽ chẳng bao giờ được tìm thấy đâu,” tôi kết luận, khi cuối cùng cũng đã kể hết câu chuyện.
“Tớ vẫn ước sao là cậu đã tin tưởng tớ hơn một chút đấy Tom ạ. Lẽ ra cậu đã phải kể cho tớ biết những gì Morgan đang gây ra cho bố cậu sớm hơn thế nhiều.”
“Tớ xin lỗi mà,” tôi bảo. “Sau này tớ sẽ không giấu giếm gì nữa đâu...”
“Nhưng tớ sẽ không bao giờ được liệt vào danh sách bé ngoan của Lão Gregory phải không nào? Ông ấy chẳng tin tưởng tớ tẹo nào cả!”
“Thầy đã nghĩ về cậu tốt đẹp hơn như thầy từng nghĩ đấy,” tôi nói. “Cứ để từ từ vậy, thế thôi.”
“Nhưng vào mùa xuân, khi cậu quay về Chipenden, tớ sẽ phải ở lại đây. Ước sao tớ có thể đi cùng cậu...”
“Tớ tưởng cậu thích làm việc trong cửa hiệu của bác Andrew cơ mà.”
“Cũng có thể khốn khổ hơn thật,” Alice thừa nhận, “nhưng Chipenden lại hạnh phúc hơn nhiều. Tớ thích được ở trong ngôi nhà với mấy khu vườn rộng lớn ấy. Với lại tớ sẽ nhớ cậu đấy Tom.”
“Tớ cũng sẽ nhớ cậu nữa. Nhưng ít ra thì cậu không phải ở Pendle. Mà thôi, mùa đông tới thầy trò tớ sẽ quay lại và tớ sẽ cố thường đến thăm cậu hơn.”
“Như thế sẽ vui hơn đấy,” Alice nói.
Một lúc sau cô ấy vui lên, và rốt cuộc khi tôi chuẩn bị ra về, Alice nhờ tôi làm một việc.
“Vào sáng ngày cậu lên đường quay lại Chipenden ấy, cậu sẽ hỏi xin Lão Gregory xem liệu ông ấy có mang theo tớ không nhé?”
“Tớ sẽ hỏi, nhưng tớ nghĩ sẽ chẳng ích gì đâu, Alice à.”
“Nhưng cậu vẫn cứ hỏi chứ, nhé? Ông ấy sẽ không cắn đứt đầu cậu nếu cậu có hỏi, phải không nào?”
“Được rồi. Tớ sẽ hỏi thầy vậy.”
“Hứa chứ?”
“Tớ hứa,” tôi mỉm cười đáp. Trong quá khứ chuyện hứa hẹn với Alice đã đưa tôi vào rắc rối nhưng lời hứa lần này sẽ không làm hại gì lắm đâu. Tệ nhất thì Thầy Trừ Tà chỉ có thể từ chối thôi mà.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn