To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2020 / 37
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Trên Rầm Thượng
uay trở vào nhà, tôi đóng cửa lại sau lưng mình và bắt đầu bước lên cầu thang. Tay phải tôi cầm nến; tay trái tôi là thanh trượng gỗ hương trà. Sợi xích bạc vẫn còn nằm trong trong túi trái chiếc áo khoác da cừu. Tôi đi lên nhanh nhẹn hơn là khi chúng tôi đi xuống nhưng tôi vẫn rất thận trọng. Tôi không muốn đánh thức Meg. Tôi cũng có mối lo lắng khác nữa chứ. Chìa khóa của tôi sẽ rất lớn so với lỗ khóa nơi bàn giấy của Thầy Trừ Tà. Tôi phải nạy ngăn kéo ra bằng thanh xà beng và việc này chắc hẳn sẽ gây ra lắm tiếng ồn đây.
Trong lúc leo lên cầu thang, tôi mỗi lúc một cảm thấy thêm lo ngại. Meg vẫn còn đang ngủ, nhưng bà ta có thể thức dậy bất cứ lúc nào. Nếu bà ta đi theo tôi lên lầu, tôi vẫn có thể gác lại tấm ván để tẩu thoát qua đường cửa sổ phòng ngủ phía sau. Nhưng liệu tôi có kịp nghe thấy bà ta đi lên không chứ? Alice đã đúng. Thoạt nhìn thì đây là một việc làm điên rồ. Nhưng tôi mãi nghĩ đến bố mình mà buộc mình nhấc bước leo lên gác.
Chẳng bao lâu sau tôi đã đứng trước cửa rầm thượng. Tôi chỉ vừa định mở cửa ra và bước vào trong thì bỗng nghe thấy một âm thanh văng vẳng. Nghe như tiếng sồn sột gì đấy...
Tôi thấp thỏm áp tai trái lên lắng nghe và lại nghe thấy tiếng sồn sột ấy lần nữa. Thứ gì có thể tạo ra âm thanh như thế mới được nhỉ? Tôi không có lựa chọn nào khác mà phải phớt lờ âm thanh ấy để cố lấy cho được thứ Morgan muốn. Tôi bắt đầu xoay nắm cửa. Chỉ đến khi ấy, khi tôi từ từ bước vào trong phòng, tôi mới nhận ra rằng lẽ ra mình nên trốn đi cùng Alice và Thầy Trừ Tà khi hãy còn cơ hội. Lẽ ra tôi phải kể cho thầy mình nghe về mọi chuyện đã xảy ra với Morgan và nghe theo lời khuyên của thầy. Hẳn Thầy Trừ Tà sẽ biết tốt nhất nên làm gì để giúp được cho bố tôi.
Mọi bản năng trong tôi lúc này thúc hối tôi phải bỏ chạy. Cứ như thể là trong đầu tôi đang có một giọng nói thét toáng lên “Nguy hiểm... Nguy hiểm... Nguy hiểm!” mãi thôi. Khi bước vào trong phòng, tôi gần như đóng chặt cửa lại. Tôi cảm thấy rất muốn làm thế, nhưng bằng cách nào đó mà tôi cố cưỡng lại được. Trong này âm u nên tôi phải giơ nến quá đầu để nhìn cho rõ hơn; nhưng rồi chợt có một luồng khí lạnh thổi vèo qua làm nến tắt ngúm.
Phía bên trên kia, tôi có thể trông thấy vuông giếng trời mờ mờ. Giếng trời mở toang và một cơn gió lạnh phả thẳng xuống mặt tôi. Sáu con chim nhỏ đang đậu trên mép giếng. Đám chim lặng im, như thể chúng đang kiên nhẫn chờ đợi thứ gì đấy. Và bên dưới chúng là sự rùng rợn của căn phòng.
Trên ván sàn nhà vương vãi lông chim, tung tóe máu và lổn nhổn xác chim chết. Trông như thể một con cáo đã lọt vào trong chuồng gà. Nào là cánh, là đùi, là đầu cổ, và hàng trăm hàng trăm túm lông. Lông từ trên không trung rơi xuống, xoay xoay quanh đầu tôi, bị cơn gió lạnh từ trên giếng trời thốc xuống xoáy tung.
Khi tôi trông thấy một thứ lớn hơn, tôi chẳng ngạc nhiên chút nào. Nhưng nhìn thấy thứ ấy làm tôi buốt tận xương tủy. Đang lom khom trong góc phòng, gần cạnh bàn giấy, là mụ nữ yêu, mắt nhắm, mi mắt dày sụp nặng nề. Hình như thân mình mụ nhỏ hơn nhưng bản mặt mụ lại to hơn lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó nhiều. Bản mặt ấy giờ đây không còn hốc hác nữa mà lại tai tái và húp híp, hai má ú gần bằng hai túi nhỏ. Trong lúc tôi trố mắt nhìn, miệng mụ ta khẽ hé ra và một dòng máu lăn dài dọc cằm mụ và bắt đầu nhỏ xuống ván sàn. Mụ ta liếm mép, mở mắt ra nhìn lên tôi như thể mụ ta đang thong thả khoan thai lắm vậy.
Mụ ta đang ăn. Ăn lấy mấy con chim. Mụ ta đã mở giếng trời rồi gọi đám chim bay đến đậu trên hai tay móng vuốt co quắp của mình, buộc chúng phải bay đến nơi mụ đang chờ đợi. Và rồi, lần lượt từng con một, mụ bắt đầu uống máu chúng, giữ cho những con chim còn sống phải ở gần bên bằng một loại bùa cưỡng ép. Bọn chim có cánh đấy nhưng đã lạc mất ý chí cất cánh bay đi nơi khác rồi.
Tôi thì không có cánh, nhưng lại có hai chân. Nhưng hai chân tôi không chịu nghe lời tôi nên tôi đứng đấy, mọc rễ tại chỗ vì sợ. Mụ ta chầm chậm tiến đến chỗ tôi. Có lẽ là do mụ nặng nề quá, đang phù cả lên vì máu. Có lẽ mụ ta cảm thấy không cần phải vội.
Nếu mụ ta mà lạch bạch bươn bả về phía tôi thì là tiêu rồi. Tôi hẳn sẽ không bao giờ rời khỏi rầm thượng ấy. Nhưng mụ di chuyển rề rà. Thật rề rà. Và nỗi kinh hoàng khi dõi theo mụ tiến đến gần đủ sức phá tan bùa chú. Thốt nhiên tôi tự do hẳn. Tôi có thể cử động. Cử động mau lẹ chưa từng thấy.
Tôi chẳng còn đầu óc đâu nghĩ đến việc sử dụng xích hay trượng cả. Hai chân tôi hành động còn nhanh hơn tôi kịp nghĩ. Trong lúc mụ nữ yêu lê lết băng qua phòng, tôi quay mình bỏ chạy. Và trong khi tôi chạy đi, sau lưng tôi vang lên tiếng cánh vỗ xào xạc: việc tháo chạy của tôi đã hóa giải đám chim đang chờ đợi kia khỏi bùa mê thuốc lú. Thất kinh hồn vía, tim đập ầm ầm, tôi phóng xuống cầu thang, gây ra bao tiếng động ồn ã chói tai. Nhưng tôi không màng. Tôi chỉ cần phải thoát ra ngoài tránh xa khỏi mụ nữ yêu. Chuyện gì khác cũng không quan trọng. Bao sự gan dạ của tôi đã tiêu tán hết rồi.
Nhưng có ai đó đang đứng chờ tôi trong vùng bóng tối dưới chân cầu thang.
Là Meg.
Tại sao tôi đã không bẻ quanh cầu thang để chạy vào phòng ngủ phía sau cơ chứ? Đáng lý ra tôi phải tập trung. Suy nghĩ cho chín. Nhưng thay vì thế tôi lại hoảng lên và bỏ lỡ cơ hội đào thoát. Mụ nữ yêu đang phù nề những máu nên không thể di chuyển nhanh nhẹn được. Tôi đã có thể mở cửa sổ ra, gác lại tấm ván mà bò sang bên kia đến nơi an toàn. Vậy mà giờ đây tiếng bước chân nặng nề thình thịch lao xuống cầu thang của tôi đã đánh thức Meg.
Bà ta đứng ngay đấy, chắn giữa tôi và cửa trước. Trong khi ấy đâu đấy sau lưng tôi, chắc là lúc này đang leo xuống cầu thang rồi, là mụ nữ yêu. Meg ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt xinh đẹp của bà ta mỉm cười hớn hở. Vẫn còn sót chút ánh sáng giúp tôi nhận ra nụ cười ấy không phải là thân thiện gì. Thốt nhiên bà ta rướn người về phía tôi mà hít lấy hít để ồn ã những ba lần.
“Ta từng có bảo rằng ta sẽ không giao mi cho chị ta,” Meg nói. “Nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi rồi. Ta biết mi đã làm những gì. Và phải trả giá cho việc ấy. Một cái giá bằng máu!”
Tôi không đáp lại vì tôi lúc này đang chầm chậm lui lại lên cầu thang. Vì vẫn đang cầm mẩu nến trong tay nên tôi nhét nó vào túi quần. Làm xong, tôi chuyển thanh trượng sang tay phải và lôi sợi xích bạc từ túi trái trên áo khoác da cừu ra.
Hẳn là Meg đã trông thấy hay là đánh hơi thấy sợi xích, vì đột nhiên bà ta phóng lên cầu thang thẳng đến bên tôi, hai bàn tay giơ ra trước như thể bà ta muốn móc lòi mắt tôi ra vậy. Tôi thất kinh, thoắt nhắm đích rồi vung sợi xích thẳng vào bà ta. Đây là một cú tấn công cầu may thôi nên hụt hẳn khỏi đầu bà ta. Nhưng may cho tôi, sợi xích lại rơi xuống vai trái và một bên mình của Meg. Khi sợi xích chạm vào, bà ta thét lên đau đớn và ngã người tựa lưng vào tường.
Nhận thấy cơ may cho mình, tôi chạy vụt qua mặt Meg đến được chân cầu thang trước khi quay lại đối mặt bà ta. Ít ra thì lúc này tôi không còn mối đe dọa về chị gái của Meg ngay sau lưng mình nữa. Sợi xích vẫn còn nằm lại trên mấy bậc thang bên trên. Tất cả những gì tôi còn lại lúc này là thanh trượng gỗ thanh hương trà của mình. Đây là loại gỗ uy lực nhất để chống lại đại đa số các loại phù thủy. Nhưng Meg không phải là người sinh ra trong Hạt này; bà ta là một phù thủy nữ yêu đến từ vùng đất lạ. Liệu gỗ thanh hương trà có tác dụng trong việc chống lại bà ta không?
Meg lấy lại thăng bằng và quay qua đối mặt tôi. “Bạc chạm vào ta đau đớn lắm đấy, thằng nhãi,” bà ta nói, mặt dúm dó lại vì đau. “Thế mi có thích được nếm lấy cơn đau như thế không nào?”
Bà ta bước xuống một bậc, và trong khi bước, cố tình rê lòng bàn tay trái của mình dọc theo bức vách ngay cạnh. Trước sự chứng kiến của tôi, bà ta rạch mạnh đầu móng tay mình vào lớp vữa, cào thật sâu cắm vào trong ấy. Lớp vữa này đã cũ kỹ lắm rồi nên rất cứng chắc. Meg đang phô diễn cho tôi thấy những móng tay của bà ta có thể làm được những gì trên da thịt tôi. Khi Meg bước xuống thêm bước nữa, tôi lăm lăm thanh trượng, chĩa thẳng lên trên, chuẩn bị sẵn sàng để chọc ngay vào đầu và vai bà ta.
Nhưng lúc này tôi đã suy nghĩ được rồi. Tập trung cao độ. Và khi Meg tấn công, phóng từ các bậc thang xuống, tôi nhanh nhẹn hạ thanh trượng xuống dưới, thọc vào hai chân bà ấy. Meg trợn mắt khi nhìn thấy điều tôi định làm, nhưng quán tính của bà ta quá lớn: hai chân bà ta vấp vào thanh trượng và Meg ngã chúi đầu xuống cầu thang. Thanh trượng bị hất văng khỏi tay tôi, nhưng giờ đây tôi có cơ hội thu lại sợi xích nên tôi nhảy phóc qua mình Meg chạy ngược trở lên cầu thang.
Tôi nhặt xích lên, quấn nó quanh cổ tay trái và chuẩn bị vung xích lần nữa. Lần này tôi nhất quyết không vung hụt.
Meg mỉm cười với tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ chế giễu. “Mi đã hụt một lần rồi đấy. Không dễ dàng như khi vung xích vào cây cột trong vườn nhà Gregory ấy nhỉ? Hai tay mi có đang rịn mồ hôi không thế oắt con? Có đang bắt đầu run rẩy không thế? Mi sẽ chỉ còn một cơ hội nữa thôi. Và rồi mi sẽ là của ta...”
Tôi biết là Meg đang cố ngầm hủy hoại lòng tự tin của mình và làm cho tôi vung hụt thêm nữa. Thế nên tôi hít lấy một hơi sâu và nhớ lại lần tập luyện của mình. Mười lần hết chín, tôi đã có thể vung xích trúng cột. Và tôi chưa khi nào vung hụt hai lần liên tiếp. Giờ thì không gì có thể làm chùn bước tôi ngoài lòng hãi sợ. Ngoài nỗi hoài nghi. Vậy là tôi hít sâu rồi tập trung. Khi Meg đứng lên, tôi cẩn thận nhắm vào mục tiêu.
Tôi vút sợi xích lên không trung như vút ngọn roi da trước khi vung xích thẳng vào mụ phù thủy. Sợi xích rơi xuống theo một vòng xoắn ốc ngược chiều kim đồng hồ hoàn hảo trùm lên đầu và toàn thân Meg. Meg thét lên, nhưng tiếng thét bị cắt ngang khi sợi xích bạc siết qua miệng bà ta và bà ta ngã lăn quay xuống sàn.
Thật thận trọng, tôi bước xuống cầu thang và nhìn thật kỹ vào Meg. Thật mừng là bà ta đã bị trói chặt. Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta và trông thấy nỗi đau đớn trong ấy. Nhưng mặc cho sợi xích bạc có đang làm cho bà ta đau, trong mắt Meg cũng vẫn còn có cả vẻ bất khuất nữa. Đột nhiên vẻ mặt Meg thay đổi và tôi nhận ra bà ta đang nhìn ra sau tôi, ngược lên trên cầu thang. Cùng lúc ấy tôi nghe thấy tiếng lạch bạch nên quay ngoắt người ra sau mà trông thấy Marcia, mụ nữ yêu hoang dã, đang di chuyển xuống mấy bậc thang về phía tôi.
Một lần nữa việc mụ ta đã uống đẫy những máu lại cứu lấy tôi. Mụ ta vẫn còn phù nề và lừ đừ lắm. Chứ nếu không thì mụ ta đã tấn công trước khi tôi kịp nháy mắt ấy chứ. Thế là tôi chộp lấy trượng và bước lên cầu thang để đối phó với mụ. Vẻ căm hờn rực cháy từ đôi mắt mí sùm sụp của mụ, và tứ chi mảnh khảnh dưới thân mụ căng ra, sẵn sàng phóng đến trước. Thoạt tiên tôi không có thời gian để sợ nên tôi chọc trượng thẳng vào mặt mụ. Mụ ta không chịu được sự va chạm vào gỗ thanh hương trà nên há hốc lên vì đau khi cú chọc thứ ba của tôi đâm trúng vào ngay dưới mắt trái của mụ. Mụ ta phẫn nộ rít lên và bắt đầu thối lui, mớ tóc đen nhờn dài thượt lết phết trên mấy bậc thang hai bên mình, để lại một vệt ngoằn ngoèo nhớt nhợt ẩm ướt.
Tôi không biết mình đã giằng co với mụ ta trong bao lâu. Thời gian dường như dừng lại. Mồ hôi túa ra từ chân mày chảy xuống mắt tôi, tôi thở nặng nhọc, tim đập thình thịch cả vì gắng sức lẫn vì sợ. Tôi biết rằng bất cứ lúc nào mụ ta cũng có thể trượt khỏi tầm cảnh giác của tôi hoặc là tôi có thể sẩy chân té ngã – trong trường hợp này hẳn là mụ ta sẽ nhào lên tôi trong nháy mắt, hai hàm răng sắc nhọn của mụ sẽ cắm ngập vào chân tôi. Nhưng cuối cùng tôi cũng dồn được mụ lên cửa rầm thượng, rồi đâm chọc loạn xạ để buộc mụ lùi vào trong ấy. Xong xuôi, tôi sập mạnh cửa rồi khóa lại, dùng chiếc chìa của mình. Tôi biết cánh cửa này sẽ không giữ chân mụ ta được lâu, và khi tôi đang bước xuống thang, tôi đã nghe thấy tiếng móng vuốt mụ bắt đầu cào cấu lên cánh cửa gỗ. Đã đến lúc phải đào tẩu rồi. Tôi sẽ theo chân hai người kia đi về cửa hiệu của ông Andrew. Khi mà Thầy Trừ Tà khỏe lại thì chúng tôi có thể quay lại đây giải quyết dứt điểm.
Nhưng khi tôi mở cửa trước ra, ngoài kia một trận bão tuyết đang hoành hành, tuyết quất thẳng vào mặt tôi. Có thể tôi tìm được đường đến bờ hẻm núi đấy, nhưng đi qua khỏi vùng ấy thật sự là điên rồ. Thậm chí ngay cả khi tôi an toàn vượt xuống khỏi đồng hoang, tôi cũng có thể chết vì rét mất trong khi tìm đường đi về Adlington. Tôi vội vã đóng cửa lại. Chỉ còn lại một phương án cuối cùng mà thôi.
Meg không lớn xác hơn tôi và cũng không nặng là mấy. Thế là tôi quyết định vác bà ta xuống hầm để nhốt vào hố. Làm xong việc này, tôi có thể khóa mình sau cánh cổng cùng với bà ta và như thế sẽ được tương đối an toàn tránh khỏi mụ nữ yêu hoang dã. Hay ít nhất cũng được an toàn trong chốc lát. Ngay cả cánh cổng cũng sẽ không ngăn mụ Marcia mãi được.
Tuy vậy, còn phải lo đến một mụ phù thủy khác nữa, mụ Bessy Hill. Vậy nên tôi đặt Meg lại đầu mấy bậc cấp dẫn xuống tầng hầm để chóng vánh lục tìm túi đồ của Thầy Trừ Tà. Cuối cùng tôi cũng tìm ra túi trong bếp và nhanh gọn trút đầy vào túi quần của mình những muối và sắt. Xong xuôi, tôi mang Meg xuống tầng hầm, vắt hai chân bà ta qua vai phải tôi. Tay trái tôi vừa cầm theo trượng lẫn mẩu nến. Phải mất một đỗi lâu mới mang được bà ta xuống dưới ấy rồi tôi cẩn thận khóa cổng lại. Một lần nữa tôi tránh thật xa mụ Bessy Hill, lúc này vẫn đang nằm ngang mấy bậc thang ngáy ầm ĩ.
Sau tất tần tật mọi chuyện vừa xảy ra khi nãy, tôi những muốn tóm lấy chân Meg mà lôi xềnh xệch để cho đầu bà ta va đập xuống từng bậc cấp. Nhưng tôi đã không làm thế. Chắc hẳn bà ta đã đau đớn lắm rồi vì sợi xích bạc đang quấn thít lấy. Và dù sao đi nữa, bất chấp là chuyện gì, thì Thầy Trừ Tà vẫn muốn Meg được đối xử tử tế hết cỡ. Cho nên tôi rất cẩn thận với Meg.
Nhưng khi tuồn bà ta qua mép hố, tôi không thể nhịn được phải thốt lên điều này.
“Hãy mơ về khu vườn của bà đi nhé!” tôi thốt lên, ra giọng nghe sao cho thật mỉa mai chua chát vào. Đoạn tôi bỏ mặc bà ta lại đấy, rồi tay tóm chặt mẩu nến, tôi bước trở lên mấy bậc thang. Giờ mới là lúc đối phó với mụ phụ thủy kia, mụ Bessy Hill ấy. Hẳn là trên đường đi xuống tôi đã đánh thức mụ dậy vì giờ đây mụ ta lại đang phì phèo khụt khịt chậm chạp mò mẫm tìm đường lên đến cổng. Tôi cho tay vào túi quần lôi ra một nắm tay đầy muối và một nắm đầy sắt. Nhưng tôi không ném thẳng vào Bessy Hill; mà cách trên mụ ấy ba bậc thang, tôi rải một lớp muối từ bên này sang bên kia bậc thang, đoạn rắc thêm một lớp sắt lên trên. Sau đấy, tôi bước dọc các bậc thang để cẩn thận trộn muối với sắt lại tạo nên một rào cản mà mụ Bessy không thể nào vượt qua được.
Cuối cùng tôi bước lên đến cổng, ngồi xuống cách cổng chừng ba bậc thang, phòng trường hợp mụ Marcia lại xuống đây cố thộp lấy tôi qua mấy thanh chấn song này.
Tôi ngồi đấy dõi mắt nhìn mẩu nến cháy mỗi lúc một thấp dần. Mới đấy thôi mà tôi đã cảm thấy hối hận về những điều mình đã thốt ra với Meg rồi. Bố tôi hẳn sẽ không muốn tôi mỉa mai chua chát thế đâu. Bố đã nuôi dạy tôi tốt đẹp hơn thế nhiều. Meg đâu thể nào là hoàn toàn ác độc được. Từng có thời Thầy Trừ Tà đã yêu bà ta và bà ấy cũng yêu thầy cơ mà. Rồi thầy sẽ phải cảm thấy sao đây khi thấy rằng tôi đã nhốt Meg xuống hố chứ? Rằng tôi đã làm một chuyện mà bản thân thầy chưa bao giờ có khả năng thực hiện?
Một chập sau ngọn nến tắt lịm để lại tôi chìm trong bóng tối. Từ dưới tầng hầm xa xa kia văng vẳng vọng lên tiếng thì thào cùng âm thanh cào cấu khi những mụ phù thủy đã chết cựa mình, và thi thoảng, là tiếng mụ phù thủy còn sống nhưng yếu ớt, đang hít hà khụt khịt vì tức tối không thể băng qua được rào cản bằng muối và sắt.
Tôi gần như ngủ thiếp đi nhưng bất thình lình mụ nữ yêu mò xuống, sau khi đã cào cấu đào được lối thoát ra khỏi cánh cửa rầm thượng. Khả năng nhìn trong bóng đêm của tôi rất sắc bén, nhưng dưới mấy bậc thang xuống tầng hầm này đang rất tối, nên tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng mấy cẳng chân mụ ta sột soạt cạ vào nhau khi mụ ta lạch bạch bò xuống, và rồi ầm một tiếng khi hình thù đen ngòm ấy quẳng mình vào cánh cổng và bắt đầu miết xoèn xoẹt vào kim loại. Tim tôi giật thót lên cổ. Nghe như thể mụ ta lại đang rã ruột cồn cào mất rồi nên tôi vồ lấy trượng gỗ thanh hương trà của mình mà bấn loạn chọc lấy chọc để vào mụ ta qua mấy thanh chắn cửa.
Lúc đầu làm thế chẳng hề hấn gì đến cơn điên cuồng của mụ ta cả, và tôi nghe thấy tấm lưới cửa rên xiết khi kim loại oằn cong lại. Nhưng mà tôi gặp may. Hẳn là tôi đã chọc vào yếu huyệt của mụ, chắc là vào mắt, vì mụ ta rú lên nhức cả óc rồi bật ra khỏi cánh cổng, và vừa rên rỉ vừa bò leo lên mấy bậc thang.
Khi cơn bão tuyết qua đi và Thầy Trừ Tà đã khỏe lại, thầy sẽ quay về nhà mà giải quyết mọi việc thôi – tôi tin chắc là vậy. Nhưng điều tôi không biết được là khi nào cơ. Sẽ là một buổi chiều thật dài rồi sau đấy là thêm một đêm tối miên man nữa. Hoặc thậm chí tôi sẽ phải ở lại đấy trên mấy bậc thang đến cả vài ngày. Tôi không rõ rồi mụ Marcia sẽ tấn công vào cánh cổng sắt thêm bao nhiêu lần nữa đây.
Mụ ta tấn công thêm hai lần, và sau khi tôi đã đuổi được mụ ta đi lần thứ ba thì mụ ta rút lui ngay khỏi mấy bậc thang rồi mất dạng hẳn. Tôi thắc mắc phải chăng mụ ta đã lui lên nhà trên rồi. Có lẽ mụ ta đi săn chuột chù chuột nhắt gì đấy. Một lúc sau tôi phải chật vật giữ cho mình tỉnh táo. Tôi không được phép chợp mắt vì cánh cổng đã yếu đi rồi. Nếu tôi không sẵn sàng để đánh đuổi mụ đi, mụ ta sẽ không mất nhiều thời gian xông qua cổng này đâu.
Tôi đang lâm vào tình huống nghiêm trọng. Giá như lúc trước tôi không quay lại để lấy cuốn thần chú ấy, thì giờ đây tôi đã được yên ổn an toàn cùng Thầy Trừ Tà và Alice trong nhà của ông Andrew rồi.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn