No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2020 / 37
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Đột Nhập Xuống Hầm
hi tôi quay lại nơi ở của ông Andrew, Alice đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Điểm tâm có trứng, giăm bông và mùi vị bốc lên thơm lừng.
“Cậu ra ngoài sáng này sớm quá đấy Tom,” cô bé nói.
“Tớ mỏi nhừ cả người sau một đêm ngủ trên trường kỷ,” tôi nói dối. “Tớ cần duỗi chân một tí.”
“À, sau bữa điểm tâm thì cậu sẽ thấy khỏe ngay hơn ấy mà.”
“Tớ không thể, Alice ạ. Tốt nhất là phải nhịn đói khi ta sắp sửa đối mặt với thế lực bóng tối.”
“Tớ không thể tin là ăn vào vài miếng lại có thể gây hại cho cậu đến thế đâu!” Alice phản đối.
Tôi chẳng buồn cãi cọ. Có những chuyện về pháp thuật phù thủy do Alice kể nhưng tôi lại không tin tưởng cho lắm; trong khi có những điều mà Thầy Trừ Tà cho là chân lý thì lại mang đến nụ cười nhạo báng trên mặt Alice. Cho nên tôi chỉ im lặng và quan sát Alice cùng ông Andrew dùng bữa trong khi miệng mình ứa đầy dãi.
Sau bữa sáng chúng tôi khởi hành đi đến nhà Thầy Trừ Tà ngay lập tức. Lúc ấy vẫn còn giữa buổi sáng ấy vậy mà ánh sáng đã mau chóng mờ mịt, bầu trời trĩu nặng những mây đen. Trông có vẻ như sắp có thêm nhiều tuyết nữa sẽ đổ xuống.
Chúng tôi để ông Andrew lại dưới chân hẻm núi. Ông sẽ chờ trong mười phút để cho chúng tôi có thời gian leo lên đồng hoang phía bên trên ngôi nhà. Sau đấy, gõ cửa xong, ông Andrew sẽ bỏ đi ra xa đứng quan sát, hy vọng trông thấy được chúng tôi từ trong nhà tiến ra ra hiệu thành công.
“Chúc may mắn, nhưng đừng để ta chờ lâu quá nhé,” ông Andrew bảo, “bằng không ta sẽ chết cóng mất!”
Tôi vẫy tay chào tạm biệt, vác theo miếng ván và thanh trượng, cây xà beng nhét vào túi quần bên hông, khởi bước ngược lên sườn bãi đồng hoang. Khi hai chúng tôi lê bước lên trên, tôi dẫn đầu còn Alice theo sau sát gót, thì tuyết lạo xạo dưới gót giày chúng tôi và thời tiết bắt đầu buốt hơn nữa. Tôi lại thấy lo đến chuyện leo ngược xuống căn nhà. Phải là trơn trượt và nguy hiểm lắm.
Loáng sau chúng tôi bắt đầu đi xuống con đường mòn dẫn vào hẻm núi. Con đường mòn này sau đấy biến thành lối mòn ven miệng vực, với bên trái chúng tôi là mỏm đá còn bên phải là khoảng rơi sâu hoắm.
“Cẩn thận bước đi nhé Alice!” tôi cảnh báo. Đường đi xuống còn dài lắm. Chỉ sơ sẩy trượt một bước thôi là chúng tôi sẽ nát bấy chỉ có nước lấy xẻng mà hốt xác lại.
Một đỗi sau ngôi nhà hiện ra trước mắt chúng tôi chúng tôi dừng bước ngay đấy. Theo như đã thỏa thuận, chúng tôi sẽ chờ nghe tiếng ông Andrew tiến đến cửa trước nhà.
Cũng phải năm phút sau chúng tôi mới nghe thấy tiếng ủng lạo xạo nghiến lên tuyết ở dưới xa kia. Đâu đấy dưới kia có một ông Andrew đang vô vùng lo lắng hồi hộp sẽ đi vòng qua hông nhà mà ra đến cửa sau. Tôi nhanh nhảu đứng lên, bắt đầu mang tấm ván về phía ngôi nhà. Khi chúng tôi đến được mặt sau nhà, đối diện với cửa sổ phía sau, tôi quỳ xuống thử chọn đúng vị trí cho tấm ván. Tôi loay hoay gác được ngay đầu kia tấm ván lên bậu cửa sổ. Điều làm tôi lo là bậu cửa không được rộng bản cho lắm. Tôi sợ nhỡ tấm ván trượt đi khi tôi đang bò qua thì tôi sẽ rơi xuống sân nhà bên dưới mất. Vậy nên quan trọng là Alice phải giữ cho tấm ván được cố định trên mép vách đá.
“Cậu đặt chân lên đây này!” tôi thì thào, chỉ tay về đầu này tấm ván.
Alice làm theo. Tôi hy vọng có thế sẽ ngăn không cho tấm ván dịch chuyển. Đưa thanh trượng cho Alice, tôi quỳ xuống tấm ván và chuẩn bị bò sang bên kia. Khoảng cách không xa gì nhưng tôi đang lo quá, nên thoạt đầu tay chân tôi cứ rũ ra không làm theo ý tôi. Từ đây xuống sân đá phủ đầy tuyết kia là một quãng khá cao. Cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu bò đi được, cố không nhìn xuống khoảng rơi sâu hoắm kia. Chẳng bao lâu sau tôi đang bò gần đến bậu cửa sổ; đến đó rồi, tôi lôi thanh xà beng ra khỏi túi quần để nêm nó vào mép dưới khung cửa sổ. Vào ngay lúc ấy ông Andrew gõ ầm ĩ vào cửa sau nhà dường như là trực chỉ ngay bên dưới tôi.
Ba tiếng gõ cửa vang vọng khắp hẻm núi. Cứ mỗi tiếng gõ vang lên là tôi chọc thanh xà beng vào, cố nâng cho được khung kính cửa sổ lên. Mỗi khoảng lặng sau đấy thì tôi ngồi im như phỗng.
Cộc! Cộc! Cộc!
Một lần nữa tôi lại chọc vào cửa sổ; nhưng chẳng có chút manh mối thành công nào. Tôi bắt đầu băn khoăn không biết ông Andrew sẽ gõ cửa đến bao lâu nữa đây cho tới khi thần kinh ông ấy đầu hàng. Có lẽ then cài cửa này còn chắc hơn tôi tưởng. Chúng tôi sẽ có được bao nhiêu cơ hội đây? Có lẽ sau cùng thì mụ phù thủy sẽ ra mở cửa mất. Nếu mà thế thì tôi sẽ chẳng muốn ở vào vị thế ông Andrew chút nào cả.
Cộc! Cộc! Cộc!
Lần này rốt cuộc tôi đã thành công. Tôi đẩy dịch khung cửa sổ lên, và khi đã tạo ra được khoảng hở vừa đủ, tôi dùng cả hai tay nâng cửa.
Bên dưới vọng lên ba tiếng Cộc! Cộc! Cộc! Nếu nhìn xuống thì hẳn tôi đã có thể trông thấy ông Andrew, nhưng tôi chỉ nhìn chăm chú vào bậu cửa sổ để thu mình qua cửa lọt vào trong phòng trước khi nhét thanh xà beng trở lại vào túi. Alice rướn người tới trước đưa thanh trượng cho tôi, đoạn cô bò qua tấm ván còn nhanh hơn là tôi nữa. Vào được trong phòng rồi chúng tôi rút tấm ván vào trong, phòng trường hợp nhỡ Meg ra ngoài sân rồi nhìn lên thấy mất. Sau đấy chúng tôi đóng cửa sổ lại.
Xong xuôi, hai đứa chúng tôi ngồi bệt trên sàn nhà trong cảnh tối mù mù, dỏng tai lên lắng nghe. Ngoài cửa trước chẳng còn vang lên tiếng gõ nào nữa. Tôi đã không nghe thấy tiếng cửa mở ra, nên tôi hy vọng là ông Andrew đã toàn mạng bỏ đi. Âm thanh mà tôi lo sợ nhất vào lúc này là tiếng Meg đi lên cầu thang. Liệu bà ta có nghe thấy tiếng cửa sổ bị thúc mở?
Tôi đã đồng ý với Alice rằng, nếu an toàn lọt vào trong nhà, chúng tôi sẽ chờ cho khoảng mười lăm phút trước khi ra tay hành động. Bước đầu tiên sẽ là đi lấy chiếc túi của tôi trong phòng làm việc. Một khi tôi có được sợi xích bạc trong tay, khả năng thành công của chúng tôi sẽ cao hơn hẳn.
Nhưng tôi đã không kể cho Alice biết việc mà Morgan muốn tôi phải làm. Tôi đã không kể cho cô biết về cuốn thần chú vì tôi biết Alice sẽ nói ngay tôi có mà rồ mới trao nó cho Morgan. Nhưng Alice có nó như thế thì cũng thường thôi. Người có thể phải chịu đau khổ đâu phải là bố của cô đâu chứ. Giọng nói van nài của bố tôi trong bóng tối cứ mãi quay lại ám ảnh tôi. Thật quá sức chịu đựng.
Nếu tôi có thể giải cứu Thầy Trừ Tà và bằng cách nào đó mà trói được Meg, thì tôi sẽ quay ngược trở lên rầm thượng. Tôi phải làm thế thôi. Việc này là phản bội lại Thầy Trừ Tà nhưng tôi không thể để cho bố mình chịu đau khổ thêm nữa. Thế là tôi cùng Alice ngồi chờ mãi chờ mãi, bồn chồn lắng nghe từng tiếng trở mình cót két của ngôi nhà cũ kỹ.
Đến khi khoảng một phần tư giờ đồng hồ trôi qua, tôi vỗ nhẹ lên vai Alice, thận trọng đứng lên, nhặt lấy thanh trượng và dè dặt tiến ra phía cửa phòng ngủ.
Cửa này không bị khóa nên tôi khẽ đẩy cửa mở rồi bước ra ngoài đầu cầu thang. Ánh sáng trên cầu thang còn mờ mịt hơn nữa, bên dưới kia là một vũng bóng tối đang chờ đợi hai đứa tôi. Tôi bước xuống, một bước chậm, rồi dừng lại lắng nghe trước khi bước tiếp bước thứ hai. Rồi cứ nhịp nhàng như thế: bước, dừng lại lắng nghe; bước, dừng lại lắng nghe. Có một lúc cầu thang kẽo kẹt lên dưới bước chân tôi. Chúng tôi chết cứng người đứng chờ trong ít nhất là năm phút, bụng lo rằng chúng tôi có thể đã đánh thức mụ phù thủy dậy mất rồi. Và khi bước chân của Alice gây ra tiếng kẽo kẹt thứ hai trên cùng một bậc thang ấy, chúng tôi phải lập lại y như lúc nãy! Phải mất một đỗi thật lâu, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng xuống được đến tầng trệt.
Chập sau chúng tôi vào được tận phòng làm việc. Trong đấy sáng sủa hơn, và tôi có thể thấy túi đồ của mình nằm trong góc phòng nơi tôi đã bỏ lại, nhưng túi của Thầy Trừ Tà thì chẳng thấy đâu. Tôi lấy sợi xích bạc ra quấn quanh từ bàn tay lên cổ tay trái của mình, sẵn sàng để vung xích lên. Tay trái là tay vung xích của tôi: khi còn đang thực hành trong khu vườn của Thầy Trừ Tà, tôi có thể vung xích choàng lên cây cột cách đấy hai mét rưỡi, mười lần là thành công hết chín. Cho nên bây giờ, đối mặt với hoặc là mụ nữ yêu hoang dã hay là Meg, tôi sẽ có cơ may lớn được thành công. Nếu bị cả hai mụ này tấn công cùng lúc thì sẽ là chuyện khác, nhưng tôi không muốn nghĩ đến chuyện ấy.
Tiếp đến tôi rướn người tới trước dí sát miệng mình vào tai Alice.
“Tìm xem thử chìa khóa có ở trên đầu kệ sách không,” tôi thì thào, chỉ tay lên vị trí ấy.
Cũng có khả năng là Meg sẽ giữ chìa khóa cánh cổng ngay bên mình, nhưng tôi nhớ lại có lần Thầy Trừ Tà đã bảo với tôi về Meg rằng: bà ta là người làm việc có lớp lang trình tự và luôn giữ mọi thứ theo đúng một trật tự nhất định. Là thầy nói đến nồi niêu xoong chảo, dao nĩa kia. Liệu Meg có làm thế với các loại chìa khóa không nhỉ? Cũng đáng để kiểm tra qua lắm chứ.
Thế là trong khi Alice bê một chiếc ghế sang đặt cạnh kệ sách, tôi đứng canh chừng bên cánh cửa để mở, tay lăm lăm xích. Alice leo lên ghế và tỉ mỉ lần tay qua mặt trên đầu kệ sách trước khi cô gái mỉm cười rạng rỡ giơ chìa khóa lên.
Tôi đã đúng! Chúng tôi đã có chìa khóa mở xuống cổng!
Tay vẫn siết chặt xích, tôi nhặt trượng lên và thận trọng dẫn đường đi ra khỏi phòng làm việc tiến về phia những bậc thang dẫn xuống tầng hầm. Những tưởng là Meg đang thức nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng thở của bà ta từ bếp, tiếng không khí liu riu thoát ra khỏi miệng bà khi bà ta thở ra. Meg đang say ngủ, thế là đến tận lúc này chúng tôi đã may mắn hơn mong đợi.
Lẽ ra đã có một lựa chọn là đi thẳng vào bếp mà trói Meg lại trong khi bà ta đang mê ngủ, nhưng tôi cần sợi xích để đối phó với hiểm họa từ mụ nữ yêu hoang dã dưới hầm. Chúng tôi chậm chạp bước xuống các bậc thang, lúc này Alice đi trước dẫn đường, cho đến khi tới được cổng. Đây mới là khoảnh khắc nguy hiểm và tôi đã giải thích một tiếng va loảng xoảng từ cánh cổng này có thể ầm ầm vang dội khắp cả ngôi nhà như thế nào rồi. Nhưng Alice tra chìa vào ổ khóa rất thận trọng và xoay chìa mà không gây ra một tiếng động nào. Cô cũng cố gắng dịch cánh cổng đi trong im lặng như thế, rồi chúng tôi cứ để cổng mở phòng trường hợp chúng tôi cần nhanh gọn thoát ra khỏi tầng hầm.
Dưới này tối om om nên tôi phải vỗ nhẹ vào vai Alice để ra hiệu ngừng lại. Tôi nhét sợi xích vào túi quần, cẩn thận tựa trượng vào tường, và sử dụng hộp nhóm lửa, tôi thắp mẩu nến lên đưa cho Alice. Thế rồi tôi lại đi theo sau Alice một bước, xích trượng đều sẵn sàng. Mẩu nến này là một sự mạo hiểm đã được tính toán kỹ, bởi vì mặc dù các bậc thang đi xuống theo hình xoắn ốc, một tia ánh sáng le lói có thể rọi xuống hầm báo động cho mụ nữ yêu hoang dã. Nhưng chúng tôi thật sự cần chút ánh sáng để đến đúng nơi của Thầy Trừ Tà mà đưa thầy ra khỏi xà lim. Hóa ra, mẩu nến này lại là một quyết định đúng đắn...
Bất thình lình Alice há hốc, dừng sững lại và chỉ tay xuống dưới. Một cơn gió lùa lạnh ngắt từ các bậc thang dưới tầng hầm thốc lên, khiến cho ngọn nến nhảy nhót chập chờn, và trong tia sáng ấy tôi nhác thấy một hình thù thoăn thoắt leo lên các bậc thang về phía chúng tôi. Trong giây lát, tim tôi xoắn lên, tôi tưởng đấy là mụ nữ yêu: tôi bước xuống đứng cạnh Alice, giương tay trái lên sẵn sàng vung ra sợi xích bạc.
Nhưng khi cơn gió lùa từ dưới thôi không thông thốc nữa, ánh nến chững lại giúp tôi nhận ra cử động thoăn thoắt của hình thù đen thui ấy chỉ là ảo giác do ngọn nến chấp chới gây ra. Đúng là có thứ gì đó đang tiến lên các bậc thang, nhưng mà thứ này đang bò; lê mình tiến lên chậm rì chậm rịt đến nỗi muốn đến được cổng cũng phải mất cả đỗi nữa mới được.
Đấy là Bessy Hill, là mụ phù thủy còn sống khác – mụ bị nhốt trong hố cạnh nữ yêu hoang dã ấy. Mái tóc bạc của mụ ta vừa dài thượt vừa nhớt nhờn lại nhung nhúc những thứ côn trùng đen đúa, trong khi chiếc váy tả tơi của mụ vấy bẩn đầy những nấm mốc và những mảng chất nhầy. Mụ ta đang chậm chạp lê thân lên bậc thang, nhưng dù cho là mụ đã thoát ra khỏi mồ chôn của mình, bao năm trời chỉ sống nhờ ăn lấy côn trùng, dòi bọ cùng những thứ lúc nhúc gớm ghiếc có nghĩa là mụ ta đã chẳng có được lắm hơi sức. Tất nhiên, nếu như chúng tôi mà đâm đầu vào mụ ta trong bóng tối thì chuyện sẽ lại khác hẳn.
Tôi và Alice cùng đứng lại. Nếu mà mụ ta bằng cách nào đó tóm được cổ chân chúng tôi thì sẽ khó mà giãy ra lắm. Mụ ta đang cần có máu đến tuyệt vọng và sẽ cắm răng vào bất cứ mảng thịt da ấm áp nào đến gần mụ. Hút được một miệng đầy máu sẽ giúp cho mụ ta khỏe ra và nguy hiểm hơn ngay. Đáng sợ thật đấy, nhưng chúng tôi phải vượt qua mụ ta thôi.
Tôi lo lắng di chuyển xuống dưới, ngoắc tay ra hiệu cho Alice phải đi theo mình. Những bậc cấp rất rộng nên chúng tôi có thể chừa ra một khoảng lớn cho mụ phù thủy. Tôi thắc mắc không rõ mụ ta thoát ra khỏi hố bằng cách nào. Có khả năng là mụ nữ yêu đã bẻ cong mấy thanh chắn giùm mụ ta. Hay có lẽ là Meg đã phóng thích Bessy. Khi chúng tôi đi ngang qua, tôi đảo mắt thoắt nhìn xuống mụ. Đầu mụ ta đang quay về phía chúng tôi nhưng hai mắt mụ lại nhắm nghiền. Thế mà miệng mụ ta lại ngoác ra thật lớn, và chiếc lưỡi dài ngoẵng tím bầm của mụ thè ra đến tận bậc thang, như là đang liếm lấy thứ gì đó từ nền đá ẩm. Mụ ta hít hà, khụt khịt, nghểnh đầu ngược lên và cố nhấc bàn tay lên. Khi mụ ta mở mắt ra, hai mắt mụ như những đốm lửa cháy bùng trong bóng tối.
Chúng tôi vội vàng đi xuống, bỏ lại Bessy sau lưng. Khi đến được đầu cầu thang nơi có ba cánh cửa, tôi đưa trượng cho Alice. Cô gái nhăn nhó cầm lấy. Alice không muốn phải chạm vào gỗ thanh hương trà. Nhưng tôi đã bận tay lôi chiếc chìa khóa từ trong túi quần mình ra rồi và thoắt cái là mở được khóa cửa vào xà lim giam Thầy Trừ Tà.
Cho đến khi đấy tôi vẫn còn lo là biết đâu thầy lại không có trong này. Tôi nghĩ có thể Meg đã chuyển thầy đi đâu đó khác, hay thậm chí là quẳng thầy xuống hố dưới tầng hầm mất rồi. Nhưng mà thầy đang ở kia kìa, đang ngồi trên giường gục đầu xuống hai tay. Khi ngọn nến hắt ánh sáng vào trong xà lim, thầy ngước lên nhìn về phía chúng tôi, nhưng vẻ mặt thầy tuyền một vẻ hoang mang ngơ ngác. Sau khi liếc xuống mấy bậc cấp và dỏng tai lắng nghe cẩn thận để chắc mẩm là mụ nữ yêu không đang mò lên, tôi đi vào trong xà lim cùng Alice và hai chúng tôi đỡ Thầy Trừ Tà đứng dậy. Thầy chẳng kháng cự lại khi chúng tôi dìu thầy ra cửa. Dường như thầy không có vẻ gì là nhận ra hai đứa tôi nên tôi đoán là Meg vừa mới cho thầy uống một liều thảo dược đậm đặc.
Lúc này sợi xích bạc đã nằm gọn trong túi tôi – chẳng phải là nơi thuận tiện gì nếu mụ nữ yêu có tấn công, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tiến trình đi lên mấy bậc thang thật chậm chạp khi Thầy Trừ Tà thì lảo đảo chúi đầu về trước còn tôi và Alice dìu thầy ở hai bên cùi chỏ. Tôi liên tục liếc nhìn ra sau nhưng từ dưới kia không vọng lên tiếng động đe dọa nào. Khi chúng tôi đến được chỗ mụ phù thủy trên mấy bậc thang, mụ ta đang ngủ gật, hai mắt nhắm khít, miệng ngáy khò khò. Hiện thời thì việc leo lên mấy bậc thang đã làm mụ kiệt sức.
Chẳng bao lâu sau chúng tôi đến chỗ cổng sắt. Khi qua được cổng rồi, Alice lại cẩn thận khóa cổng lại không một tiếng động rồi tôi nhận lấy chìa khóa từ tay cô gái bỏ vào trong túi mình. Chúng tôi tiếp tục leo lên cho đến khi đến được tầng trệt. Tiếng Meg thở từ trong bếp vọng ra giúp tôi tin chắc rằng cả bà ta cũng đang còn ngủ, thế là lúc này đây tôi có một quyết định quan trọng phải đưa ra. Hoặc là tôi có thể giúp Alice đưa Thầy Trừ Tà ra khỏi nhà, hoặc là tôi có thể đi vào bếp mà trói Meg lại bằng sợi xích bạc.
Nếu tôi trói thành công, mọi chuyện sẽ chấm dứt và căn nhà sẽ trở lại tầm kiểm soát của chúng tôi. Nhưng mà làm việc thành lại đầy rẫy rủi ro. Meg có thể sẽ đột ngột thức dậy – và mười lần hết chín thì vẫn không hẳn là mười trên mười lần! Tôi có thể ra tay hụt, mà Meg thì mạnh kinh hoàng. Thầy Trừ Tà chẳng có khả năng trợ thủ, rồi thì cả ba chúng tôi sẽ rơi vào tay Meg. Thế là tôi chỉ tay về phía lối hành lang đi ra cửa trước.
Chập sau tôi đã mở cửa ra và phụ Alice đưa Thầy Trừ Tà ra ngoài. Tiếp đến tôi lấy mẩu nến từ Alice, dùng thân mình che chắn để nến không bị thổi tắt đi.
“Tớ còn có việc phải làm ở trong nhà ấy,” tôi bảo với Alice. “Tớ sẽ không đi lâu đâu, nhưng cậu cứ đem Thầy Trừ Tà đi xa khỏi đây đi. Bác Andrew chắc là đang đứng chờ dưới hẻm núi xa kia ấy...”
“Này Tom đừng có mà điên chứ!” Alice thốt lên, mặt đầy vẻ lo lắng. “Chuyện gì mà quan trọng đến nỗi khiến cậu phải quay vào trong ấy thế?”
“Tin tớ đi mà Alice. Là chuyện phải được làm thôi. Tớ sẽ gặp lại cậu tại nhà bác Andrew...”
“Thế là có chuyện cậu không nói cho tớ biết rồi,” Alice càu nhàu. “Chuyện gì vậy? Cậu không tin tớ sao?”
“Thôi nào, Alice, làm ơn đấy. Cứ làm như tớ bảo đi. Sau này tớ sẽ giải thích cả cho cậu thôi.”
Alice do dự di chuyển xuống đồi, nắm cùi chỏ Thầy Trừ Tà mà dẫn đi. Cô không thèm nhìn lại và tôi có thể nhận thấy là Alice đang rất giận.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn