Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2020 / 37
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Gian Trá Và Phản Bội
hoắt cái, ngôi nhà đã hiện ra trước mắt với làn khói nâu bốc lên từ những cái chụp ống khói, báo cho tôi biết những lò sưởi chào đón ấm áp đang chờ đợi mình trong nhà.
Tôi gõ cửa sau. Chìa khóa của tôi sẽ mở được đa số các loại khóa, nhưng tôi không dùng đến. Vì tôi đã đi vắng một thời gian nên đứng chờ ở ngoài để được mời vào chừng như là phải phép hơn. Tôi gõ đến lần thứ ba, rốt cuộc cánh cửa mới được Meg mở ra, bà mỉm cười trước khi bước lùi lại chào đón tôi vào nhà.
“Nhanh chân vào tránh tuyết nào Tom!” Meg reo lên. “Thật tốt vì cậu đã về.”
Vào trong nhà rồi, tôi cởi áo choàng cùng áo khoác da cừu ra, tựa thanh trượng vào góc nhà rồi giẫm giẫm chân rũ tuyết khỏi ủng.
“Ngồi xuống nào,” Meg dẫn tôi băng qua sàn đá đến chỗ lò sưởi. “Cậu rùng mình vì rét kìa. Ta sẽ nấu cho cậu một bát súp nóng để làm ấm xương cốt nhé. Hiện tại chừng ấy là đủ rồi – để sau ta hẵng nấu cho cậu một bữa thịnh soạn.”
Nói đúng ra tôi đang run bắn hơn là rùng mình, lòng vẫn tức tối vì những gì đã xảy ra trong căn phòng của Morgan, nhưng dần dà tôi cũng trấn tĩnh lại. Tôi làm theo lời Meg và đến ngồi sưởi tay bên bếp lửa, mắt ngắm nhìn hai chiếc ủng bắt đầu bốc hơi lên. “Thấy cậu còn đủ mấy ngón tay là tốt rồi!” Meg bảo.
Tôi mỉm cười. “Thầy Gregory đâu ạ?” tôi hỏi, bụng băn khoăn không biết thầy có bị gọi đi trừ tà không nữa. Tôi hy vọng là thầy đã đi rồi, vì như thế có nghĩa là thầy đã bình phục và mạnh khỏe.
“Ông ấy vẫn còn nằm trên giường. Ông ấy cần nghỉ ngơi thật nhiều.”
“Vậy là thầy vẫn chưa khỏe lắm ạ?”
“Ông ấy đang hồi phục từ từ,” Meg trả lời. “Nhưng phải mất thời gian. Mấy chuyện này không vội được đâu. Cậu cố đừng quấy rầy hay làm ông ấy lo nghĩ quá đấy. Ông ấy cần nằm nghỉ và chợp mắt càng nhiều càng tốt.”
Meg bưng lại một bát súp gà nghi ngút khói, thế là tôi cảm ơn bà và chầm chậm nhấm nháp, cảm nhận được súp đang bắt đầu làm mình ấm dần lên.
“Sức khỏe bố cậu sao rồi?” đột nhiên Meg hỏi khi bà ngồi xuống ghế đu. “Ông ấy có đỡ hơn chưa?”
Tôi ngạc nhiên là bà còn nhớ chuyện này, và câu hỏi của bà làm tôi lại ứa nước mắt. “Bố cháu mất rồi, Meg ạ,” tôi bảo với bà. “Nhưng trước đấy bố ốm nặng lắm rồi.”
“Buồn thật đấy Tom. Ta rất lấy làm tiếc. Ta biết mất đi gia đình là như thế nào...”
Tôi cảm thấy nỗi đau mất bố quặn thắt ruột gan mình, rồi nghĩ đến những gì Morgan đã gây ra cho linh hồn ông. Bố không đáng phải chịu như vậy. Tôi không thể để chuyện ấy lại xảy ra. Tôi phải làm gì đó thôi.
Meg lặng im không nói gì và nhìn chăm chăm vào ngọn lửa. Một lúc sau, bà ấy nhắm mắt, miệng ngâm nga một điệu nhạc thật khẽ. Dùng súp xong, tôi đi qua bên kia phòng để đặt bát lên bàn.
“Cảm ơn Meg. Súp thật là ngon,” tôi bảo Meg.
Bà không đáp lại và dường như là đang ngủ gật. Đấy là việc bà ấy thường làm, ngủ gà gật trên chiếc ghế đu cạnh lò sưởi.
Hiện tại tôi không biết phải làm gì. Tôi mong được nói chuyện với thầy mình về Morgan, nhưng rõ ràng là thầy chưa đủ sức để bận tâm đến chuyện ấy. Tôi không muốn quấy rầy và làm thầy ốm nặng hơn. Có lẽ khi thầy đang ngủ, tôi có thể nhìn qua cuốn thần chú; kiểm tra xem nó có ở nơi Morgan bảo không. Biết đâu trong đấy sẽ có thứ giúp tôi quyết định phải làm gì. Có một điều quá rõ: trong khi thầy tôi đang đau ốm, Alice lại bỏ đi mất, tôi chỉ còn một thân một mình, và giờ chỉ có mỗi mình tôi ra tay làm điều đúng đắn để giúp bố. Chuyện của bố quan trọng hơn hết thảy, và tôi phải làm gì đấy để bố không phải chịu đau đớn trong tay Morgan. Tôi sẽ bắt đầu bằng việc tìm cuốn thần chú.
Thầy Trừ Tà đang nằm ngủ trên lầu và có thể tôi sẽ không còn dịp nào tốt hơn để tìm cuốn sách. Chỉ nghĩ đến việc phải lấy cuốn sách mà không thông qua Thầy Trừ Tà thôi thì một phần trong tôi đã thấy khó chịu. Nhưng sau này hẵng giải thích cũng được. Giờ bố mới là chuyện quan trọng. Tôi không chịu nổi ý nghĩ bố lại bị Morgan ra tay hành hạ.
Nhưng khi tôi vừa dợm cất bước rời đi, Meg đột nhiên mở bừng mắt và chồm người tới trước khơi bếp lửa. “Cháu chỉ lên thăm thầy Gregory thôi ạ,” tôi bảo Meg.
“Đừng Tom, chúng ta chưa được làm phiền ông ấy đâu,” Meg bảo. “Cậu cứ ngồi xuống cạnh bếp mà hong người cho ấm sau chuyến cuốc bộ dài dặc trong giá lạnh kia.”
“Vậy cháu sẽ vào phòng làm việc lấy sổ ghi chép trước đã nhé,” tôi nói.
Nhưng tôi lại vào phòng khách thay vì phòng làm việc. Nếu Thầy Trừ Tà còn đang ngủ, nghĩa là Meg vẫn chưa uống trà thảo dược. Tôi cần bà ấy thiếp đi trong chốc lát để tìm ra cuốn thần chú, và trà thảo dược là cách dễ xoay xở nhất. Vậy nên tôi lấy chiếc lọ thủy tinh to tướng màu nâu trong chạn chén xuống rồi rót ba phần tư lóng tay thứ chất ấy vào trong tách. Đoạn tôi vào bếp và bắt đầu đun sôi nước.
“Cái gì thế?” Meg mỉm cười hỏi tôi, khi tôi đưa tách trà cho bà.
“Là trà thảo dược đấy Meg. Bà uống hết đi. Trà sẽ ngăn không cho cái lạnh ngấm vào xương cốt bà.”
Dấu hiệu cảnh báo duy nhất tôi nhận được là khi nụ cười vuột khỏi gương mặt Meg. Bà ta gạt phăng tách trà trên tay tôi, khiến nó rơi xuống sàn bếp vỡ tan tành. Rồi bà ta đứng dậy, tóm chặt cổ tay tôi và kéo tôi lại gần. Tôi cố sức giằng ra nhưng bà ta quá mạnh. Tôi cảm thấy bà ta có thể bẻ gãy tay mình mà chẳng cần ra sức lắm đâu.
“Dối trá! Dối trá!” Meg gào lên, gương mặt bà cách tôi có vài phân. “Ta đã hy vọng mi sẽ khá hơn, nhưng mi cũng chẳng tốt lành hơn John Gregory là mấy! Đừng nói ta đã không cho mi cơ hội đấy nhé. Mi đã chứng tỏ là mi chỉ cùng một giuộc thôi. Mi cũng sẽ lấy đi trí nhớ của ta phải không thằng nhãi? Nhưng giờ ta nhớ ra hết rồi. Ta biết mình đã từng là gì và biết cả hiện thời ta là gì!”
Khi mặt chúng tôi gần như chạm vào nhau, Meg ồn ã hít lấy hít để tôi. “Ta cũng biết mi là gì nữa,” giọng bà ta lúc này chỉ còn là tiếng thì thào. “Ta biết mi đang nghĩ gì. Ta biết những suy nghĩ thầm kín tăm tối nhất của mi, những suy nghĩ mà đến cả mẹ mình mi cũng không thể tiết lộ.”
Hai mắt Meg nhìn trừng trừng vào mắt tôi. Đôi mắt này không giống hai đốm lửa như mắt Mẹ Malkin khi chúng tôi đối mặt nhau vào mùa xuân rồi, nhưng dường như chúng đang mỗi lúc một lớn dần. Meg là một phù thủy nữ yêu và thân người bà ta mạnh hơn tôi, rồi giờ đây trí óc bà ta cũng đang bắt đầu kiểm soát cả đầu óc tôi nữa.
“Ta biết rồi một ngày kia mi sẽ là gì, Tom Ward à,” bà ta thì thầm, “nhưng ngày đấy hãy còn xa lắm. Mi mới chỉ là một thằng nhãi, trong khi ta đã tồn tại trên thế gian này biết bao nhiêu năm rồi, đến bản thân ta cũng chẳng buồn nhớ nữa. Vậy nên đừng có thử áp dụng mấy mánh khóe của John Gregory với ta, vì ta biết tỏng hết rồi. Tỏng tòng tong từng trò một!”
Bà ta xoay người tôi hướng mặt đi chỗ khác rồi thả tay tôi ra, nhanh lẹ chuyển tay tóm lấy gáy tôi.
“Làm ơn mà Meg! Cháu nào có ý định làm hại gì,” tôi khẩn khoản. “Cháu muốn giúp bà thôi. Cháu đã kể với Alice chuyện này rồi. Bạn ấy cũng muốn giúp bà nữa...”
“Giờ mi nói gì mà chả được. Cho ta uống cái thứ nước bẩn thỉu kia là cách giúp ta ấy à? Không, ta chẳng nghĩ thế đâu. Đừng có xoen xoét láo toét nữa không thôi mi sẽ phải thê thảm hơn đấy!”
“Nhưng đấy có phải là láo lếu gì đâu Meg. Bà nhớ mà xem – Alice cũng xuất thân từ gia đình phù thủy đấy thôi. Bạn ấy hiểu bà và thật lòng thấy tội nghiệp về những gì đang xảy ra. Cháu sẽ thưa với thầy Gregory chuyện của bà và...”
“Được rồi, thằng nhãi! Ta đã nghe quá đủ những lời bao biện rồi!” Meg quát. “Mi phải xuống dưới hầm kia. Hãy xem mi có thích nơi tối tăm dưới ấy không nào. Mi đáng bị như thế. Ta muốn mi biết ta đã trải qua những gì. Mi biết đấy, ta đâu có ngủ suốt thời gian ấy. Ta cứ mãi thức giấc, suy nghĩ hàng giờ dằng dặc, trơ trọi một mình trong bóng tối. Yếu ớt không cử động nổi, chả còn sức đâu mà gượng đứng dậy – cố gắng đến tuyệt vọng để nhớ ra những gì mi và John Gregory muốn ta quên đi – ta vẫn suy nghĩ và cảm nhận được, biết rằng mình sẽ phải trải qua hàng tháng trời lê thê, tẻ ngắt, cô độc trước khi có ai đó đến bên cửa đem ta ra ngoài...”
Thoạt tiên tôi vùng vẫy, dốc hết sức kháng cự, nhưng vô ích: bà ta quá khỏe. Tay vẫn còn tóm lấy gáy tôi, Meg lôi tôi xuống cầu thang dẫn xuống hầm, hai chân tôi dường như không chạm đất, cho đến khi chúng tôi đến chỗ cánh cổng sắt. Bà ta có chìa khóa, chẳng bao lâu sau chúng tôi đã đi qua cổng và di chuyển sâu hơn xuống lòng đất.
Meg chẳng buồn cần đến nến, và mặc dù tôi có thể nhìn thấy đường đi trong bóng tối giỏi hơn đại đa số người khác, nhưng cứ đến mỗi khúc quanh thì trời càng tối và càng khó nhìn rõ hơn. Ý nghĩ về căn hầm bên dưới làm tôi khiếp đảm. Tôi nhớ đến chị của Meg, mụ phù thủy nữ yêu hoang dã, vẫn còn bị cầm tù dưới hố; tôi chẳng muốn bị nhét vào bất cứ nơi nào gần mụ ta cả. Nhưng nhẹ nhõm quá, khi chúng tôi quành qua khúc quanh thứ ba, Meg mang tôi dừng lại bên ba cánh cửa.
Sử dụng một chiếc chìa khác, Meg mở cánh cửa bên trái, quẳng tôi vào bên trong rồi khóa cửa lại. Đoạn tôi nghe thấy bà ta mở khóa phòng giam bên cạnh rồi đi vào trong. Bà ta không nán lại đấy lâu. Chẳng mấy chốc cánh cửa ấy cũng đóng sầm lại và bà ta bắt đầu leo lên mấy bậc thang. Một lúc sau vang lên tiếng cánh cổng sắt đóng lại loảng xoảng; rồi thêm nhiều bậc thang nữa, mỗi lúc một xa dần xa dần; và rồi, mọi thứ tĩnh lặng như tờ.
Tôi chờ một lúc phòng khi Meg quay lại vì lý do nào đó, đoạn tôi lần tay lấy từ trong túi ra hộp đánh lửa và mẩu nến. Vài giây sau ngọn nến bừng sáng và tôi nhìn quanh phòng giam. Xà lim nhỏ teo, không lớn hơn tám bước chiều dọc và bốn bước chiều ngang là mấy, ngay góc phòng là một đống tướng rơm để làm giường. Bốn bức vách được xây bằng những khối đá và cửa làm bằng gỗ sồi chắc nụi, gần trên đầu cửa là một lỗ nhòm hình vuông chắn bằng bốn thanh sắt cắm dọc.
Tôi ngồi xuống nền đá trong góc phòng để suy nghĩ thông suốt. Chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi đi vắng? Tôi chắc như đinh đóng cột là lúc này Thầy Trừ Tà đang nằm trong xà lim kế bên, nơi Meg thường sống qua bao mùa hè. Bằng không thì làm sao Meg vào trong ấy làm gì? Nhưng làm thế nào Thầy Trừ Tà lại rơi vào tay Meg vậy nhỉ? Khi tôi đi về nhà thì thầy vẫn chưa bình phục. Có lẽ thầy quên cho Meg uống trà thảo dược và bà ta phục hồi trí nhớ chăng? Có lẽ bà ta đã cho thứ gì đấy vào đồ ăn hay thức uống của thầy – cùng một kiểu như bao năm nay thầy đã dùng để giữ cho Meg dễ bảo, chắc là thế rồi.
Mà đâu chỉ có bấy nhiêu đấy – lại thêm ảnh hưởng từ Alice nữa chứ. Cô bé cứ trò chuyện suốt với Meg, kể với bà ta về việc mình xuất thân từ gia đình phù thủy. Có lúc họ còn thì thầm to nhỏ với nhau. Hai người đã nói chuyện gì nhỉ? Nếu Alice đã làm theo cách của mình thì liều lượng thảo dược dành cho Meg hẳn đã được gia giảm. Thôi, tôi không trách Alice về những chuyện đã xảy ra, nhưng sự hiện diện của cô gái trong nhà Thầy Trừ Tà hiển nhiên là đã không giúp cải thiện tình hình.
Khi tôi quay về, Meg chỉ giả vờ là mình vẫn còn đang lẫn lộn và đã bày trò với tôi. Có thực là bà ta đã cho tôi cái mà bà ta gọi là “một cơ hội” không nhỉ? Nếu như tôi không cố cho bà ta uống trà thảo dược, liệu bà ta có đối xử với tôi khác đi chăng? Thế rồi tôi bỗng ngộ ra. Khi trở lại Anglezarke, tôi vẫn còn mải đắm chìm trong những suy nghĩ về Morgan và bố, nên tôi hoàn toàn không nhìn ra các dấu hiệu – những dấu hiệu mà chỉ cho đến lúc này tôi mới thấy rõ. Trước giờ đây là lần đầu tiên Meg gọi tôi là “Tom” chứ không phải “Billy”. Rồi bà ta còn nhớ đến bố tôi nữa. Tại sao lúc nãy tôi không nhận biết điều này cơ chứ? Lẽ ra tôi nên đề cao cảnh giác. Tôi đã để cho con tim chỉ huy khối óc, và giờ đây toàn Hạt đang gặp nguy hiểm. Một mụ phù thủy nữ yêu lại một lần nữa được tự do lang thang khắp nơi, trong khi đấy chẳng có lấy một thầy trừ tà hay một tay học việc nào để ra tay ngăn chặn mụ. Thôi chuyện đã lỡ rồi, nhưng bằng cách nào đó tôi phải sửa sai mới được.
Cũng có cả tin tốt lẫn tin xấu đây, nhưng đa phần là tin xấu. Meg đã khám phá ra tôi bằng cách sử dụng những quyền năng phù thủy của mình. Bà ta tỏ tường nhiều thứ về tôi nhưng lại không buồn lục soát tôi, bằng không thì bà ta đã tìm thấy hộp đánh lửa và mẩu nến. Lẽ ra bà ta còn phát hiện thêm chiếc chìa khóa – chiếc chìa mở được hầu hết các loại cửa miễn là chúng không quá phức tạp. Nên đấy là tin tốt. Tôi có thể ra khỏi xà lim của mình. Tôi cũng mở được cửa phòng giam Thầy Trừ Tà nữa.
Tin xấu là chiếc chìa này lại không đủ khả năng giúp tôi thoát khỏi cánh cổng sắt. Bằng không Thầy Trừ Tà đã không cất một chiếc chìa đặc biệt trên đầu kệ sách trong thư viện. Và giờ đây Meg đang giữ chiếc chìa ấy. Cho dù tôi có thể đưa hai thầy trò ra khỏi xà lim, chúng tôi vẫn mắc kẹt dưới hầm. Vậy nên bây giờ việc tôi cần làm đã quá rõ. Tôi phải nói chuyện với Thầy Trừ Tà. Thầy sẽ biết tốt nhất nên làm gì.
Thế là tôi dùng chìa khóa mở cửa xà lim cho mình. Cánh cửa không gây ồn cho lắm nhưng hình như lại dính cứng, nên mặc dù tôi đã cố sức khéo léo, cửa vẫn giật mở, tạo ra một tiếng ồn vang lên dội xuống các bậc cấp. Tôi hy vọng lúc này Meg đang ở tầng trên, cạnh lò sưởi trong bếp nên sẽ không nghe thấy gì. Vơ lấy mẩu nến, tôi rón rén nhón chân bước ra hành lang và giơ nến lên chấn song cửa xà lim giam Thầy Trừ Tà. Trong góc phòng có một chiếc giường và trên đấy là một đống thù lù đen ngòm. Có phải là Thầy Trừ Tà không?
“Thầy Gregory! Thầy Gregory!” tôi gọi với qua mấy thanh chấn song, lồng vẻ khẩn cấp vào giọng mình trong khi vẫn cố càng nhỏ tiếng càng tốt.
Cái đống thù lù ấy phát ra tiếng rên và từ từ nhúc nhích. Nghe giống giọng Thầy Trừ Tà như đúc. Vừa định mở miệng gọi thêm lần nữa, tôi chợt nghe ra một tiếng động từ những bậc thang bên dưới. Tôi xoay người sang nghe ngóng. Trong một đỗi, xung quanh yên ắng. Rồi tôi lại nghe thấy tiếng ấy. Thứ gì đấy đang bò lên những bậc cấp tiến về phía tôi.
Chuột cống ư? Không đâu, âm thanh này nghe lớn hơn nhiều. Bất thình lình tiếng động ngưng bặt. Tôi nhầm lẫn gì chăng? Có phải tôi vừa tưởng tượng không? Sự sợ hãi có thể đánh lừa trí óc. Như Thầy Trừ Tà vẫn thường bảo, quan trọng là phải biết nhận ra sự khác biệt giữa tỉnh và mộng.
Nãy giờ tôi đang nín thở mà không ý thức là mình đang làm thế. Giờ đây, khi tôi thở ra, chuyển động tiến lên bậc thang lại bắt đầu vang lên. Tôi không thể thấy gì đằng sau khúc quanh, chỉ có thể phán đoán ra thứ ấy căn cứ vào âm thanh mà nó tạo ra. Nghe không giống như vật gì đó đang lê mình lên trước, nên đấy không thể nào là một mụ phù thủy đã chết bằng cách nào đó đã thoát ra ngoài. Cũng không phải là tiếng ủng, nên đấy không thể nào là một vãn hồn hay hồn ma đang bước lên những bậc cấp, hay thậm chí là một người nào đó lâu nay ẩn mình dưới kia vì lý do nào đấy. Trong đời mình, tôi chưa từng nghe thấy âm thanh nào như vậy.
Thứ nọ đang chuyển dịch rồi ngừng lại; lại chuyển dịch rồi dừng phắt lại nhanh chẳng kém. Thứ đó đang lạch bạch lê bước lên trên bằng hơn cả hai chân! Còn có thứ gì khác nữa chứ? Nhất định là mụ phù thủy nữ yêu hoang dã! Sau bao nhiêu năm trời nằm trong hố, mụ ta đang điên cuồng thèm khát máu người. Và mụ ta đang bò lên tìm tôi!
Trong cơn hoảng loạn, không kịp nghĩ ngợi gì, tôi phóng trở vào xà lim của mình, kéo cửa đóng lại và nhanh tay khóa kín. Tiếp đến tôi thổi tắt nến – bằng không mụ ta sẽ nhìn thấy ánh sáng và bị thu hút. Nhưng kể cả khi đã ở trong một xà lim khóa kín, liệu tôi có được an toàn chưa? Nếu mụ phù thủy đã tìm ra cách thoát khỏi hố, hẳn mụ ta sẽ thừa khả năng bẻ gãy mấy thanh chấn song. Thế rồi tôi hiểu ra chắc là Meg đã thả bà chị của mình ra khỏi hố, và trong một chập, tôi cảm thấy an tâm hơn. Nhưng đến cả thời gian để thở phào nhẹ nhõm cũng không có. Bạn thấy đấy, tôi nhớ đến điều mà Thầy Trừ Tà từng bảo về cánh cổng:
“Sắt sẽ ngăn không cho phần lớn bọn chúng vượt qua khúc này...”
Trong tầng hầm này, mụ phù thủy nữ yêu là kẻ nguy hiểm nhất. Vậy nên, nếu mụ ta quyết chí vượt ra ngoài thì có lẽ dù là cổng mắt cáo bằng sắt cũng không đủ hữu dụng để ngăn mụ ta lâu dài! Còn về mấy thanh chấn song trên xà lim của tôi, thôi, chẳng đáng kể làm gì. Hy vọng duy nhất bây giờ là mụ ta vẫn còn khá yếu sau khi bị nhốt trong hố lâu đến vậy.
Tôi đứng im như tượng và dỏng tai lắng nghe, cố hết sức hít thở thật khẽ. Tôi có thể nghe thấy mụ ta lạch bà lạch bạch tiến đến rồi dừng lại, tiếp đó lại lạch bạch di chuyển mỗi lúc một gần. Tôi nép sát mình vào góc phòng và nín khe không dám thở.
Thứ gì đấy khẽ quệt vào cánh cửa. Lần đụng chạm thứ hai mạnh bạo hơn kèm theo âm thanh cào xước, như thể những móng vuốt đang quắp vào, cố moi cho được thứ mình muốn. Nghe như thứ đấy đang bấu quắp leo lên cửa. Tôi đã bỏ chạy vào trong xà lim của mình mà chẳng hề suy tính, để rồi giờ đây tôi ước sao là đã nhốt mình vào trong xà lim kia cùng Thầy Trừ Tà. Biết đâu tôi đã có thể đánh thức thầy dậy để hỏi thầy mình nên làm gì.
Trong này tối. Rất tối. Tối đến nỗi, ở bên trong xà lim của mình, tôi vẫn không thể nhìn ra cửa xà lim và hai bức vách hai bên là từ đâu đến đâu. Nhưng mà khung cửa hình chữ nhật với bốn thanh chấn song cắm dọc chia cắt lại trông nhạt màu hơn xung quanh, nên trên những bậc thang kia hẳn phải có chút ánh sáng, chiếu thứ sáng nhạt nhòa lên bức tường bên ngoài xà lim.
Một cái bóng lướt qua khung cửa chữ nhật. Dù chỉ là một bóng đen nhưng tôi vẫn nhìn đủ rõ để khẳng định thứ đấy trông như một bàn tay. Tôi nghe thấy tiếng bàn tay ấy tóm chặt vào chấn song. Nhưng nghe không giống như da thịt và cơ bắp tiếp xúc với thanh chấn mà lại nghe ken két khó chịu, gần như thể là một chiếc giũa miết vào thanh sắt, kèm theo đấy bùng lên một tiếng rít đau đớn phẫn nộ. Mụ phù thủy nữ yêu vừa chạm vào thanh sắt và cơn đau mà mụ đang phải chịu sẽ nghiêm trọng lắm đây. Nhờ ý chí mới giữ được chân mụ ta ngoài đó. Tiếp đến, một vật to lớn thò lên trước chấn song, như một mặt trăng đen vành vạnh che khuất ánh sáng yếu ớt phía sau. Hẳn là cái đầu của mụ phù thủy rồi. Mụ ta đang chõ mắt nhìn tôi qua chấn song, nhưng trong này quá tối nên tôi không thể nhìn ra mắt mụ!
Thêm một tiếng miết thô ráp vang lên và cánh cửa kêu kẽo kẹt răng rắc. Tôi run bắn lên vì sợ. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Mụ ta đang cố bẻ cong các thanh chấn hoặc là lôi bật chúng ra khỏi cánh cửa gỗ.
Giá như có mang theo cây trượng gỗ thanh hương trà thì tôi đã có thể đâm mụ phù thủy qua các chấn song và có lẽ là đuổi được mụ ta đi rồi. Nhưng tôi chẳng có gì sất. Sợi xích bạc thì đang nằm trong túi xách, nhưng hiện tại nó thật vô tích sự. Trong xà lim này đây tôi chẳng có thứ gì dùng để tự vệ cả.
Cánh cửa rên lên răng rắc kẽo kẹt khi sức ép lên nó tăng dần, và tôi nghe thấy cửa bắt đầu lung lay. Mụ phù thủy lại rít lên, phát ra âm thanh khò khè khụt khịt. Mụ ta rất muốn vào trong này, muốn uống máu tôi đến tuyệt vọng.
Nhưng mừng quá, từ trên cầu thang bỗng vọng xuống tiếng kim loại khua nhau loảng xoảng và mụ phù thủy thả mấy thanh chấn ra, biến khỏi tầm mắt tôi. Tôi nghe thấy tiếng bước chân vọng xuống và ánh nến chập chờn trên bức vách bên ngoài chấn song.
“Lui xuống! Lui xuống!” tôi nghe tiếng Meg quát lên ngoài cửa xà lim, kèm theo là âm thanh mụ phù thủy nữ yêu lạch bạch lê xuống mấy bậc cấp.
Tiếp đến ánh nến lóe lên và tiếng giày mũi nhọn lách cách đi theo sinh vật kia. Tôi ở yên tại chỗ, co ro nép vào góc phòng. Một đỗi sau, tiếng bước chân lại vang đến và tôi nghe thấy tiếng một chiếc chậu được đặt xuống sàn cùng tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa trên cửa xà lim.
Thật kịp thời, trước khi Meg mở cửa ra, tôi nhét mẩu nến và hộp đánh lửa vào trong túi quần. Giờ thì tôi mừng vì đã không nhốt mình vào trong xà lim cùng Thầy Trừ Tà, bằng không Meg sẽ biết về chiếc chìa khóa.
Meg đứng choán hết lối cửa, tay cầm theo ngọn nến. Bà ta đưa bàn tay còn lại lên ngoắc tôi. Tôi không nhúc nhích. Sợ đến điếng cả người rồi.
“Này thằng bé kia, lại đây nào,” bà ta bảo, chậc chậc lưỡi. “Đừng sợ. Ta sẽ không cắn đâu.”
Tôi lồm cồm quỳ dậy nhưng hai chân cứ bủn rủn mãi, làm tôi không đứng lên được.
“Có lại chỗ ta không thằng nhãi? Hay là ta phải đến chỗ của mi thế?” Meg hỏi. “Lựa chọn đầu tiên dễ dàng và ít đau đớn hơn đấy...”
Lần này thì lòng khiếp đảm đã khiến tôi đứng thẳng dậy. Có thể Meg là loại “thuần” đấy, nhưng bà ta vẫn là một phù thủy nữ yêu với món ăn yêu thích nhất chắc hẳn là máu rồi. Món trà thảo dược đã làm bà ta quên đi điều đó. Nhưng hiện thời bà ta đã biết chính xác mình là thứ gì. Và biết luôn mình muốn gì nữa. Trong giọng nói bà ta có sự thúc bách; một thứ uy quyền làm tiêu tan bao ý chí của tôi và khiến tôi lê bước qua xà lim, tiến về cánh cửa đang mở.
“May mắn cho mi là ta đã định cho Marcia ăn khi nãy,” Meg vừa bảo vừa chỉ tay xuống chiếc chậu.
Tôi nhìn xuống. Chậu rỗng không. Tôi không biết ban nãy trong chậu có gì nhưng giờ trong đấy còn vương một lớp máu mỏng dưới đáy.
“Suýt chút nữa là ta định để sau hẵng cho ăn, nhưng rồi ta nhớ ra là chị ấy sẽ muốn tìm đến mi đến mức nào, vì mi còn nhỏ thế này cơ mà. John Gregory chẳng hấp dẫn bằng một nửa mi đâu,” Meg nhếch miệng cười độc địa, hất đầu về phía xà lim bên cạnh, xác nhận cho tôi biết là Thầy Trừ Tà thật sự đang ở trong đấy.
“Thầy rất quan tâm đến bà,” tôi khẩn khoản nói với Meg. “Trước nay vẫn luôn thế. Nên cháu van bà đừng đối xử với thầy thế này! Thực ra thì, thầy yêu bà đấy. Rất rất yêu bà!” tôi lặp đi lặp lại lời này. “Thầy còn ghi lại đoạn tình cảm ấy trong một cuốn sổ ghi chép của thầy nữa cơ. Cháu không có ý lục lọi đâu, nhưng cháu đã tìm thấy cuốn sổ và đã đọc hết mất rồi. Là thật đấy ạ.”
Tôi có thể nhớ từng lời từng chữ thầy đã viết...
“Làm sao tôi lại có thể xô cô ấy xuống hố cơ chứ, khi tôi nhận ra mình đã yêu cô ấy hơn cả chính tâm hồn mình.”
“Yêu à!” Meg khinh miệt. “Một tên đàn ông như thế thì biết gì đến tình yêu chứ?”
“Đấy là vào lần đầu tiên hai người gặp nhau và thầy chuẩn bị nhốt bà xuống hố vì trách nhiệm của thầy. Nhưng thầy đã không thể làm thế, Meg à! Thầy không thể vì thầy đã quá yêu bà. Điều này trái ngược với mọi thứ thầy được chỉ dạy và tin tưởng trước đó, nhưng thầy vẫn cứu bà, không để bà bị nhốt xuống hố! Thầy cho bà uống trà chỉ bởi vì không còn lựa chọn nào khác. Hố hay trà – thầy đã chọn lấy giải pháp mà thầy nghĩ là tốt nhất, bởi vì thầy vô cùng quan tâm tới bà.”
Meg rít lên một tiếng giận dữ và nhìn chòng chọc xuống chiếc chậu cứ như muốn liếm sạch nó hay sao ấy. “À, chuyện ấy từ thời nảo thời nào rồi và hiển nhiên là lão ta có cách thể hiện tình yêu thật nực cười,” Meg bảo. “Có lẽ hiện giờ lão ta sẽ hiểu cảm giác bị nhốt xuống đây suốt nửa năm là như thế nào. Bởi vì lúc này chẳng có gì phải vội. Ta sẽ nghiền ngẫm thật lâu về việc nên làm gì với lão. Còn về phần mi, mi chỉ là thằng nhóc con và ta không trách cứ gì mi nhiều. Mi không biết làm sao cho tốt hơn vì đấy là cách lão đã huấn luyện mi. Và cuộc đời thật lắm gian nan. Cái nghiệp này vất vả lắm.
“Ta sẽ thả mi đi,” bà ta nói tiếp. “Nhưng mi sẽ không thể bỏ mặc mọi chuyện như thế này, phải không nào? Mi đã được sinh ra như thế rồi. Đã được nuôi nấng dạy dỗ như thế. Mi sẽ đi tìm sự giúp đỡ. Mi sẽ muốn giải cứu lão ta. Đám người quanh đây không đếm xỉa lắm đến ta. Có lẽ trong quá khứ ta đã gây ra cho bọn họ những lý do đích đáng, nhưng đa số bọn chúng đều đáng phải chịu những gì chúng lãnh lấy. Bọn chúng sẽ kéo đến hàng đàn hàng đống tìm ta. Sẽ rất đông khiến ta ra tay không xuể. Không, nếu ta thả mi đi, đấy sẽ là kết cục chấm hết cho ta. Nhưng ta sẽ hứa với mi một chuyện. Ta sẽ không mang mi cho chị ta. Mi không đáng bị như thế.”
Nói đoạn, Meg xua tay ra hiệu cho tôi lùi về sau; rồi bà ta sập khóa cửa lại.
“Chốc nữa ta sẽ mang cho mi chút gì lót dạ,” bà ta nói với qua chấn song. “Có lẽ khi đấy ta đã nghĩ ra tốt nhất nên làm gì với mi.”
Mãi hàng đồng hồ sau Meg mới quay lại và đến khi ấy tôi đã có dịp để suy nghĩ và vạch kế hoạch rồi.
Tôi đang dỏng tai lên nghe ngóng thì nghe thấy tiếng Meg bắt đầu bước xuống các bậc thang. Ngoài trời kia chắc chỉ vừa mới chập tối. Tôi mường tượng ra bà ta đang mang đến cho tôi bữa tối sớm. Hy vọng đấy không phải là bữa cuối cùng trong đời tôi. Tôi nghe thấy bà ta mở khóa cổng và khua mở loảng xoảng. Lúc ấy tôi tập trung cao độ, ghi nhận lấy khoảng thời gian giữa tiếng loảng xoảng thứ hai khi cánh cổng được đóng lại và tiếng cộc cộc khi đôi giày mũi nhọn của bà ta lại vang lên.
Tôi có hai kế hoạch. Kế hoạch thứ hai đầy rẫy rủi ro, nên tôi hy vọng kế hoạch thứ nhất thành công.
Tôi nhìn thấy chút ánh nến soi sáng qua mấy chấn song khi Meg đặt thứ gì đó xuống bên ngoài xà lim của tôi, xoay khóa và mở cửa xà lim ra. Là một chiếc mâm đựng hai bát súp bốc khói cùng hai chiếc thìa.
“Meg này, cháu đã nghĩ ra một điều,” tôi mở lời, thử áp dụng kế hoạch thứ nhất, nhằm thuyết phục bà ta chỉ bằng lời lẽ. “Một điều có thể khiến cho mọi chuyện của cả hai người chúng ta được cải thiện tốt hơn. Sao bà lại không để cho cháu làm việc trong nhà nhỉ? Chác có thể nhóm lò sưởi và xách nước vào này. Cháu có thể giúp khối việc. Bà sẽ làm gì khi Shanks đến giao lương thực nào? Nếu bà ra mở cửa, anh ta sẽ biết ngay là bà được tự do. Nhưng nếu là cháu ra mở cửa thì anh ấy sẽ chẳng thể nào mà ngờ được. Nếu có bất cứ ai đến vì những chuyện trừ tà thì cháu chỉ việc bảo là thầy vẫn còn đang ốm. Nếu bà để cháu ra mở cửa, thì cũng phải mãi lâu sau này người ta mới biết là bà tự do rồi. Bà sẽ có khối thời gian để quyết định xem nên làm gì với thầy Gregory.”
Meg mỉm cười. “Oắt con, nhận phần súp đi.”
Tôi cúi xuống, nhấc bát súp lên khỏi mâm và với lấy một trong hai chiếc thìa. Khi tôi đứng thẳng lên, Meg xua tay bảo tôi lùi ra và bắt đầu kéo đóng cửa lại.
“Khá đấy oắt con,” bà ta bảo, “nhưng được bao lâu rồi mi sẽ lợi dụng tình thế để cố mà giải thoát cho thầy mi chứ? Ta cá là sẽ chẳng được lâu đâu nhỉ.”
Meg khóa cửa lại. Kế hoạch đầu tiên của tôi thế là tan tành rồi. Tôi không còn lựa chọn nào khác là phải thử kế hoạch thứ hai. Tôi đặt bát súp xuống sàn, lôi chìa khóa ra khỏi túi. Tôi có thể nghe thấy Meg đã xoay chìa của mình vào ổ khóa bên xà lim giam Thầy Trừ Tà. Tôi chờ đợi, rình rập cơ hội, hy vọng trong tuyệt vọng.
Tôi đã đúng! Bà ta đi thẳng vào xà lim của Thầy Trừ Tà. Tôi đã đoán rằng thầy hẳn đang còn quá yếu sức hay lơ mơ lan man nên không thể đứng lên bước tới cửa. Biết đâu Meg sẽ đích thân vào mớm cho thầy ăn nữa ấy chứ. Thế là, không chút chần chừ, tôi mở khóa xà lim mình, thận trọng đẩy mở cửa và bước ra ngoài. Tạ ơn trời đất lần này cánh cửa không bị kẹt dính và phát ra tiếng động nào cả.
Tôi đã cẩn thận nghiền ngẫm mọi chuyện, cân nhắc mọi rủi ro trong đầu mình. Một lựa chọn sẽ là đi thẳng vào trong xà lim của Thầy Trừ Tà cố mà đối mặt với Meg. Trong tình huống bình thường, nếu hợp sức lại, tôi và thầy tôi hẳn có thể sẽ ngang tài ngang sức với bà ta, nhưng tôi ngại là Thầy Trừ Tà hiện giờ còn quá yếu không thể trợ giúp được gì. Với lại chúng tôi chẳng có gì trong tay để đấu lại với bà ta cả: không trượng thanh hương trà lẫn chẳng có xích.
Vậy nên tôi quyết định đi tìm sợi xích bạc trong túi đồ của mình trong phòng làm việc rồi sẽ đi cố mà trói lấy Meg. Để làm được điều này, tôi phải phụ thuộc vào hai yếu tố. Một là mụ phù thủy hoang dã kia sẽ không bò lên mấy bậc thang mà tóm lấy tôi trước khi tôi kịp đi qua cánh cổng sắt. Yếu tố thứ hai là Meg lúc nãy đã không khóa cánh cổng lại. Đấy là lý do vì sao nãy giờ tôi tập trung cao độ. Cánh cổng khua vào nhau và tiếng gót giày bắt đầu bước xuống dường như là ngay sau đấy. Bà ta đã không có thời gian khóa cổng. Hay ít nhất, tôi không cho là vậy!
Thoạt tiên tôi rón rén, mỗi lần một bước, liên tục liếc nhìn ra sau vai: nhìn vào xà lim, xem thử Meg có bước ra không; rồi nhìn sang khúc quanh mấy bậc thang để xem mụ Marcia có đuổi theo mình không. Tôi đang mong là mụ ta hãy vẫn còn đang đẫy bụng sau cữ điểm tâm ban sáng. Hay là mụ ấy sẽ không từ dưới hầm mò lên trong khi Meg có mặt tại đây. Có lẽ mụ ta sợ em gái mình cũng nên. Mụ ta sẽ quay trở xuống mấy bậc thang ngay khi Meg ra lệnh.
Rốt cuộc tôi cũng đến được cánh cổng và túm lấy thanh sắt lạnh. Cổng có bị khóa chăng? Tôi thở phào khi cánh cổng chịu hé ra, thế là tôi đẩy, cố gắng giữ sao cho cử động càng trơn tru càng tốt. Nhưng Thầy Trừ Tà đúng là đã biết mình đang làm gì khi thầy cho xây các bậc thang này. Một tiếng lanh canh vang lên và toàn bộ ngôi nhà bên trên dường như rúng động vang lừng như một chiếc chuông.
Ngay lập tức Meg phóng ra khỏi xà lim của Thầy Trừ Tà và chạy bổ lên những bậc thang về phía tôi, hai tay bà ta giương cao, những ngón tay rướn căng cong vụt như móng vuốt. Trong tích tắc tôi đông cứng người lại. Không thể tin được là bà ta di chuyển thần tốc đến mức ấy. Thêm vài giây nữa thôi thì hẳn đã quá muộn rồi, nhưng cả tôi cũng phóng chạy nữa. Co giò thục mạng không nhìn lại phía sau. Chạy thẳng lên đầu bậc thang, rồi xuyên qua ngôi nhà ra đến bếp, cũng biết là Meg đang đuổi theo sát gót đấy, tôi nghe được tiếng bước chân bà ta sau lưng mình và những tưởng mình sẽ cảm nhận được những móng tay cắm vào da tôi bất cứ lúc nào. Chẳng còn thời gian vào phòng làm việc lấy lại túi của mình nữa. Tôi không thể nào hy vọng mở được túi mà rút ra sợi xích kịp lúc. Ra đến cửa hậu tôi vơ lấy áo choàng, áo khoác cùng thanh trượng, mở then cửa rồi phóng mình ra cái lạnh cắt da.
Tôi đã đúng. Trời đã sập tối, nhưng vẫn còn đủ ánh sáng để lần mò nhìn ra. Tôi liên tục liếc nhìn ra sau nhưng chẳng còn dấu hiệu đuổi bắt gì. Tôi chật vật xoay sở đi xuống hẻm núi nhanh hết sức có thể, nhưng cũng khó khăn vô cùng. Tuyết đã bắt đầu đóng băng cứng ngắc dưới chân tôi, tuyết tràn ngập khắp nơi.
Khi xuống đến chân dốc, tôi dừng bước quay lại nhìn lần nữa. Meg đã không đuổi theo. Trời lạnh thấu xương, gió quần quật từ phương bắc thổi đến, nên tôi mặc áo khoác da cừu vào rồi tròng áo choàng ra ngoài. Đoạn tôi dừng lại suy nghĩ, hơi thở bốc lên thành khói trong khí lạnh.
Tôi thấy mình thật hèn nhát đã bỏ Thầy Trừ Tà lại tùy Meg định đoạt, và tôi phải đền bù cho những gì mình vừa làm. Bằng cách nào đấy tôi phải giải cứu Thầy Trừ Tà và đem thầy thoát khỏi vòng kiềm tỏa của Meg. Nhưng để làm vậy tôi cần trợ giúp. Mà sự trợ giúp đang ở gần ngay đây thôi: anh trai của Thầy Trừ Tà, ông Andrew, người trước đây đã từng giúp đỡ tôi tại Priestown, đang sinh sống và làm việc tại Adlington. Ông là bác thợ khóa đã cắt cho Thầy Trừ Tà chiếc chìa mở Cổng Bạc dùng để cầm tù Quỷ Độc. Làm thêm chiếc chìa mở cánh cổng sắt dưới hầm nhà Thầy Trừ Tà hẳn là dễ dàng hơn nhiều. Và đấy chính xác là thứ tôi đang cần.
Tôi sẽ phải lẻn ngược lại vào trong căn nhà mùa đông, đi qua cánh cổng để đem Thầy Trừ Tà ra khỏi xà lim, mấy việc này nói ra nghe dễ hơn là làm nhiều. Có một mụ phù thủy nữ yêu hoang dã đang sổng chuồng – đấy là còn chưa tính đến cả Meg.
Cố gắng không nghĩ ngợi gì nhiều lắm đến những khó khăn phía trước, tôi lê bước băng qua tuyết giá đi về phía Adlington. Xổ dốc một mạch từ đây đến đấy. Nhưng rồi tôi sẽ chóng phải quay ngược trở lên thôi.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn