Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2020 / 37
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Tạm Biệt Chipenden
lice đang ngồi trên mấy bậc thang ngoài phòng tôi mà chờ đợi. Ngọn nến bên cạnh cô le lói tỏa bóng xuống sàn nhà.
“Tớ không muốn rời khỏi đây đâu Tom à,” Alice vừa nói vừa đứng dậy. “Ở đây tớ đã rất hạnh phúc. Căn nhà mùa đông của lão hẳn cũng tuyệt vời không kém. Lão Gregory chẳng công bằng gì với tớ cả!”
“Tớ xin lỗi nhé, Alice, tớ đồng ý đấy, nhưng thầy đã quyết rồi. Tớ chẳng xoay chuyển được đâu.”
Tôi có thể nhìn thấy nãy giờ Alice đã khóc nhưng tôi chẳng biết nói gì hơn. Thình lình cô gái tóm lấy cánh tay trái của tôi rồi bóp mạnh. “Tại sao lúc nào lão ta cũng phải như thế?” cô hỏi. “Tại sao lão ta lại căm ghét đàn bà con gái đến thế cơ chứ?”
“Tớ nghĩ là vì hồi trước thầy từng bị tổn thương,” tôi nhẹ nhàng đáp. Gần đây tôi được biết vài điều về thầy mình nhưng cho đến lúc này tôi vẫn giữ kín trong lòng. “Nghe này Alice, giờ tớ sẽ nói cho cậu nghe chuyện này, nhưng cậu phải hứa là sẽ không tiết lộ với ai và không bao giờ để Thầy Trừ Tà biết là tớ kể đấy nhé!”
“Tớ hứa,” Alice thì thầm, hai mắt mở lớn.
“À, cậu còn nhớ lúc thầy sém bỏ cậu xuống hố khi chúng ta từ Priestown quay về đây không?”
Alice gật đầu. Thầy tôi đối phó với các loại phù thủy độc bằng cách nhốt sống chúng xuống hố. Dạo trước thầy cũng định làm vậy với Alice, mặc dù cô ấy không đáng phải bị như thế.
“Cậu có nhớ tớ đã gào lên câu gì không?” tôi hỏi.
“Làm sao tớ nghe rõ được hả Tom. Lúc đấy tớ đang giãy giụa và hoảng loạn mà, nhưng dù là cậu nói gì thì cũng có tác dụng vì lão ấy đã đổi ý. Tớ luôn luôn biết ơn cậu về chuyện đó.”
“Tớ chỉ nhắc cho thầy nhớ là thầy đã không bỏ Meg xuống hố, vậy nên thầy cũng không được làm thế với cậu!”
“Meg à?” Alice hỏi xen vào. “Là ai thế? Tớ chưa từng nghe nhắc đến bà ta...”
“Meg là một phù thủy. Tớ đã đọc hết chuyện về mụ trong một cuốn nhật ký của Thầy Trừ Tà. Khi còn trẻ thầy đã phải lòng mụ ta. Tớ nghĩ mụ đã làm tan nát trái tim thầy. Vả lại mụ hiện vẫn còn sinh sống đâu đó trên vùng Anglezarke.”
“Mà Meg nào thế?”
“Meg Skelton...”
“Ồ không! Không thể nào là thế được. Bà Meg Skelton này từ ngoại quốc đến đây. Vài năm trước bà ta đã quay về quê cũ rồi. Ai cũng biết thế mà. Bà ta là một phù thủy nữ yêu và bà ta muốn quay lại với đồng loại của mình.”
Tôi biết khá nhiều về loài phù thủy nữ yêu từ cuốn sách trong thư viện của Thầy Trừ Tà. Đa phần bọn họ từ Hy Lạp đến đây, nơi mẹ tôi từng sinh sống ấy, và trong hình thái hoang dã thì bọn họ uống lấy máu người.
“Ừ thì, Alice này, cậu nói mụ không sinh ra trong Hạt này là đúng đấy, nhưng Thầy Trừ Tà nói rằng mụ vẫn còn ở đây và tớ sẽ gặp mụ ta vào mùa đông này. Theo như tớ biết thì có thể mụ ấy đang sống trong nhà thầy...”
“Đừng có ngốc chứ Tom. Làm sao lại thế được, phải không nào? Có người đàn bà biết suy nghĩ nào lại muốn sống cùng lão ta cơ chứ?”
“Thầy không tệ đến vậy đâu, Alice à,” tôi nhắc nhở cô gái. “Cả hai chúng ta ở chung nhà với thầy mấy tuần rồi và chúng ta đều vui ra phết đấy thôi!”
“Giả sử Meg đang sống trong nhà lão ta trên vùng Anglezarke ấy,” Alice nói với nụ cười tinh quái trên mặt, “thì đừng có ngạc nhiên nếu lão đã chôn bà ta xuống hố rồi nhé.”
Tôi mỉm cười đáp lại. “À, khi lên đến đấy tụi mình sẽ tìm ra thôi,” tôi bảo.
“Không đâu Tom. Cậu sẽ tìm ra. Còn tớ lại đang ở nơi khác. Nhớ không nào? Nhưng cũng không tệ lắm đâu, vì Adlington gần Anglezarke thôi,” cô gái nói. “Không phải lội bộ nhiều nên Tom này, cậu có thể đến thăm tớ đấy. Cậu sẽ đến thăm chứ? Sẽ thế chứ? Như vậy tớ mới không cô đơn cho lắm...”
Mặc dù tôi không chắc là Thầy Trừ Tà có cho mình đi thăm hay không, nhưng tôi vẫn muốn làm Alice vui hơn. Đột nhiên tôi nhớ đến ông Andrew.
“Thế còn bác Andrew thì sao?” tôi nói. “Bác ấy là người anh trai còn lại của Thầy Trừ Tà, hiện tại bác ấy đang sinh sống và làm việc tại Adlington. Chắc là thầy tớ thỉnh thoảng cũng muốn đến thăm bác ấy, khi mà hai người ở gần nhau thế. Và chắc thầy sẽ mang tớ theo cùng. Thầy trò tớ sẽ ghé qua làng luôn ấy mà, chắc chắn đấy, nên tớ sẽ có nhiều cơ hội gặp cậu.”
Alice mỉm cười, đoạn thả tay tôi ra. “Thế thì cậu phải nhớ làm như vậy đấy nhé Tom. Tớ sẽ mong cậu tới. Đừng làm tớ thất vọng đấy. Với lại cảm ơn cậu đã kể cho tớ nghe mấy cái chuyện về Lão Gregory. Phải lòng phù thủy cơ à? Ai lại nghĩ lão ta chôn giấu chuyện ấy trong lòng chứ?”
Dứt lời, Alice chộp lấy cây nến rồi đi lên cầu thang. Tôi thực sự sẽ rất nhớ cô ấy, nhưng việc tìm cho ra cái cớ để được đến thăm Alice nói không chừng sẽ khó khăn hơn là tôi gợi ý. Chắc chắn Thầy Trừ Tà sẽ không cho phép. Thầy chẳng có nhiều thời gian dành cho phụ nữ và đã khá nhiều lần khuyến cáo tôi phải tránh xa bọn họ. Hiện thời, tôi đã kể Alice nghe khá nhiều về thầy mình, có lẽ là hơi quá nhiều là khác, nhưng quá khứ của Thầy Trừ Tà còn có nhiều điều hơn là chuyện về Meg. Thầy cũng từng dây dưa với một phụ nữ khác, bà Emily Burns, người đã hứa hôn với một trong những anh trai của thầy. Đến nay thì người anh kia đã mất nhưng chuyện động trời ấy đã chia cắt gia đình thầy, gây ra vô số chuyện rắc rối. Bà Emily cũng được cho là đang sinh sống đâu đó gần Anglezarke. Câu chuyện nào cũng có hai mặt cả, nên tôi sẽ không phán xét gì Thầy Trừ Tà cho đến khi tôi được biết rõ hơn; thế nhưng, từng ấy phụ nữ cũng đã là nhiều gấp đôi số phụ nữ mà đa số mấy ông trong Hạt quen cả đời rồi: chắc hẳn Thầy Trừ Tà đã tận hưởng cuộc sống kha khá ấy nhỉ!
Tôi vào phòng rồi đặt cây nến lên tủ kê đầu giường. Trên vách tường gần chân giường là vô số tên người, do những tay học việc trước đây viết nghuệch ngoạc lên đấy. Vài người đã hoàn tất thành công kỳ huấn luyện với Thầy Trừ Tà: tên của Bill Arkwright được đề ở góc trên bên trái. Có rất nhiều người đã thất bại và không hoàn thành hết kỳ học việc. Thậm chí một số còn bỏ mạng. Tên của Billy Bradley ở góc đầu kia đấy. Cậu ấy là người học việc ngay trước tôi nhưng đã phạm sai lầm khiến mấy ngón tay bị ông kẹ cắn đứt. Billy đã chết vì sốc và mất máu.
Đêm ấy tôi cẩn thận rà soát bức vách. Theo tôi biết, bất cứ ai từng ở trong căn phòng này đều đã viết tên mình lên đấy, kể cả tôi. Tên của tôi được viết bé tí vì bức vách chẳng còn bao nhiêu chỗ trống nữa, nhưng dù sao tên tôi vẫn nằm trên đấy. Ấy thế mà tôi vẫn thấy thiếu một tên. Tôi rà soát thêm để đoan chắc, nhưng tôi không sai: chẳng có cái tên “Morgan” nào trên ấy cả. Vậy là sao nhỉ? Thầy Trừ Tà bảo ông ta từng là chân học việc của thầy thì tại sao ông ta không viết tên mình lên chứ?
Morgan thì có gì quá khác biệt?
Sáng ngày hôm sau, sau khi dùng điểm tâm chóng vánh, chúng tôi đóng gói hành lý sửa soạn lên đường. Ngay trước khi đi, tôi lẻn vào trong bếp để chào tạm biệt ông kẹ của Thầy Trừ Tà.
“Cảm ơn vì tất cả những bữa ăn mi đã nấu nhé,” tôi nói lớn tiếng vào trong không trung trống rỗng.
Tôi không chắc Thầy Trừ Tà có vừa ý về việc tôi bỏ vào bếp để nói lời cảm ơn hay không: thầy khi nào cũng càm ràm về chuyện đừng bao giờ quá gần gũi thân thiết với “người làm mướn.”
Nhưng dù sao đi nữa, tôi biết là ông kẹ rất thích được khen, bởi vì vừa ngay khi tôi nói ra đã có một tiếng gừ gừ trầm trầm phát ra từ dưới bàn bếp, âm thanh này lớn đến mức bao nồi niêu xô chậu bắt đầu va nhau loảng xoảng. Đa phần thì ông kẹ vô hình, nhưng thi thoảng nó cũng hiện hình trong bộ dạng một con mèo đực to lớn lông màu hung đỏ.
Tôi lưỡng lự, thu hết lòng can đảm để nói tiếp. Tôi không rõ ông kẹ sẽ phản ứng thế nào với những điều tôi phải nói ra đây.
“Xin lỗi tối qua đã làm mi nổi cáu,” tôi nói. “Ta chỉ làm việc của mình thôi. Có phải lá thư đã làm mi tức giận không?”
Ông kẹ không thể nói tiếng người nên tôi sẽ không nhận được lời đáp thành tiếng. Bản năng đã thôi thúc tôi hỏi câu hỏi này. Tôi có cảm giác đây là việc đúng đắn cần làm.
Thốt nhiên từ trên ống khói một làn gió đánh vèo xuống, thoang thoảng mùi bồ hóng, rồi một mảnh giấy từ trong lò sưởi bay ra đáp xuống tấm thảm trước lò. Tôi bước tới nhặt mẩu giấy lên. Quanh mép mảnh giấy đã cháy sém và một phần mảnh giấy vỡ tan thành tro trong tay tôi, nhưng tôi biết đấy là nội dung còn lại từ lá thư tôi đã chuyển giùm cho Morgan.
Trên mảnh giấy cháy đen ấy chỉ còn sót lại vài chữ mà tôi phải nhìn chăm chú hồi lâu mới đọc được:
Hãy trả lại cho ta những gì thuộc về ta, bằng không ta sẽ khiến ông phải hối tiếc vì đã được sinh ra. Ông có thể bắt đầu bằng
Tất cả chỉ có thế, nhưng từng ấy cũng đủ cho tôi biết Morgan đang đe dọa thầy tôi. Chuyện này là sao đây? Có phải Thầy Trừ Tà đã lấy mất vật gì của Morgan chăng? Thứ gì đấy mà đáng lẽ là thuộc về hắn ấy? Tôi thật không thể tưởng tượng ra Thầy Trừ Tà lại đi ăn cắp thứ gì. Thầy đơn giản không phải người như thế. Chuyện này vô lý quá.
Các suy nghĩ của tôi bị tiếng quát của Thầy Trừ Tà từ ngoài cửa trước vọng vào làm gián đoạn. “Nào anh bạn! Con đang làm gì đấy? Đừng lề mề nữa! Chúng ta không có cả ngày đâu!”
Tôi vò mảnh giấy lại quẳng vào lò sưởi rồi nhặt thanh trượng của mình lên mà phóng ra cửa. Alice đã đứng ở ngoài rồi nhưng Thầy Trừ Tà vẫn còn ở ngay lối cửa, dưới chân thầy là hai chiếc túi. Thầy trò tôi không gói ghém theo nhiều đồ đạc, tuy nhiên tôi vẫn phải vác hết hai chiếc túi ấy.
Đến thời điểm này Thầy Trừ Tà đã cho tôi riêng một chiếc túi, dù cho đến nay tôi chưa có gì nhiều nhặn để bỏ vào trong ấy. Chiếc túi chỉ vỏn vẹn chứa sợi xích bạc mà mẹ tôi cho, một hộp đánh lửa, là quà chia tay của bố tôi, mấy cuốn sổ ghi chép cùng ít quần áo. Những đôi vớ vá chằng vá đụp đến nỗi nhìn gần như mới, nhưng Thầy Trừ Tà đã mua cho tôi một chiếc áo khoác da cừu, áo này ấm cực, tôi đang mặc nó ngay dưới lớp áo choàng. Tôi cũng có thanh trượng của riêng mình nữa – một thanh trượng mới toe do thầy tôi tự tay đẽo từ gỗ cây thanh hương trà, loại gỗ vô cùng hiệu quả trong việc chống lại phù thủy.
Thầy Trừ Tà, mặc dù không ưa thích gì Alice, cũng đã tỏ ra rất hào phóng trong chuyện ăn mặc của cô gái. Cả Alice cũng có một chiếc áo khoác mùa đông mới bằng len màu đen dài gần đến mắt cá chân; áo còn đính mũ trùm đầu để cô giữ ấm hai tai.
Cái lạnh có vẻ không làm Thầy Trừ Tà bận tâm mấy vì thầy vẫn mặc chiếc áo choàng có mũ trùm như hồi mùa xuân và mùa hè rồi. Trong mấy tháng vừa qua sức khỏe thầy kém lắm, nhưng hiện tại dường như thầy đã hồi phục và trông còn khỏe mạnh hơn bao giờ hết.
Thầy Trừ Tà khóa cửa trước lại, nheo nheo mắt nhìn lên mặt trời mùa đông rồi khởi bước nhanh kinh hoàng. Tôi nhặt cả hai chiếc túi lên và cố theo thầy bằng tốc độ nhanh nhất, trong khi Alice theo sát gót tôi.
“Mà này anh bạn,” Thầy Trừ Tà gọi với lại sau lưng, “trên đường đi về phía nam chúng ta sẽ ghé qua nông trại của bố con đấy. Ông ấy vẫn còn nợ ta mười đồng tiền vàng, khoản tiền công cuối cùng cho kỳ huấn luyện của con!”
Tôi từng rất buồn khi phải rời khỏi Chipenden. Tôi đã từng yêu mến ngôi nhà cùng những khu vườn và tôi tiếc rẻ biết bao khi kể từ đây tôi và Alice phải chia xa. Nhưng ít ra tôi sẽ có cơ hội gặp lại bố mẹ mình. Thế là trái tim tôi nhảy vọt lên sung sướng và các bước chân được tiếp thêm nguồn năng lượng mới. Tôi đang trên đường trở về nhà!
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn